Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị uy h·iếp, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lại không phải thực sự hung dữ, làm người ta không phân biệt được có phải là lời nói đùa hay không.
Tim Ôn Dữu không theo tiết tấu mà loạn nhịp, cô nhẹ nhàng nắm lấy góc áo, hỏi anh: “Không trở về nhà thì đi đâu?”
“Không biết.” Anh không nhìn cô, chuyên chú nhìn về phía trước, khóe môi cong lên một độ cung nhàn nhạt, “Chạy đến đâu tính đến đó.”
Ôn Dữu nhìn sườn mặt anh, được ánh đèn chiếu đến mờ ảo, mí mắt lười biếng nhấc lên, hốc mắt so với ngày thường sâu hơn một chút, thoạt nhìn đúng là có chút mệt mỏi.
Cô nâng tay lên, mu bàn tay hơi lạnh dán lên má để hạ nhiệt độ, sau đó hắng giọng, nói về những việc hôm nay làm ở nhà Lê Lê.
Làn da cô mỏng, hiệu quả của thuốc tê không rõ ràng, kim tiêm thủy quang đâm vào mặt rất đau; tia laser k.ích th.ích collagen vô cùng chói mắt, chiếu đến gần mí mắt tựa như mặt trời rơi xuống; cô mỗi ngày phải gõ rất nhiều code, cho nên không thể làm móng tay kéo dài, chỉ có thể làm kiểu dáng đơn giản nhất……
Ôn Dữu lải nhải kể lại những chuyện xảy ra hôm nay, vài phút sau, cô nghe được bên cạnh anh khẽ cười một tiếng, nửa mỉa mai nửa không: “Không phải có thể nói chuyện này sao? Sao thế, sợ tôi chạy đến thâm sơn cùng cốc, đem em bán đi?”
“Không sợ, anh cứ lái đi.” Ôn Dữu dáng ngồi đoan chính,hoà nhã nói, “Em vừa rồi chỉ là chưa nghĩ ra nên nói gì, kỳ thật em có rất nhiều chuyện có thể nói.”
Vân Thâm giương mi lên: “Thật sao?”
Ý tứ trong lời này của anh, hình như là châm chọc cô chỉ lo nói về mình, không tương tác với anh.
Rõ ràng là anh vẫn luôn không nóng không lạnh, mím môi không nói lời nào, đối với đề tài của cô hình như cũng không có hứng thú.
Ôn Dữu rũ mắt, trong lòng vừa động, tay trái nâng lên giữa không trung quơ quơ, chủ động hỏi anh: “Cho anh xem bộ móng em mới làm, anh thấy thế nào?”
Năm ngón tay thon dài của cô xòe ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và bóng bẩy, phía trên sơn màu quả mơ, điểm xuyết nhũ bạc mỏng, làm tôn lên ngón tay trắng nõn như ngọc, khi khẽ lay động, giống như có ánh sao lấp lánh trên móng tay.
Ôn Dữu vừa hỏi ra miệng liền hối hận.
Không biết dây thần kinh nào của mình bị chập, lại đi hỏi Vân Thâm loại vấn đề này, quả thực là tự tìm không thoải mái.
Không đợi anh mở miệng, cô giành trước một bước nói: “Nếu là ‘không đẹp’ thì không cần phải nói, cảm ơn.”
Vừa dứt lời, liền nghe bên cạnh người truyền đến một tiếng “Chậc” cười như không cười.
Vân Thâm một tay đỡ tay lái, hơi nghiêng mắt, thanh âm lười biếng nói: “Em dự đoán sai rồi, tôi muốn nói là ——”
“Màu này rất hợp với em.”
Không gian khép kín lại một lần nữa yên tĩnh, Ôn Dữu chậm rãi gật đầu hai cái, đôi tay không biết làm sao, bỏ vào trong túi rồi lại lấy ra, mặt đỏ bừng, học theo ngữ khí của anh, giả vờ bình tĩnh trả lời: “Không ngờ, ánh mắt của anh cũng không tệ lắm.”
Cô hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, lòng bàn tay nhẹ nhàng v.uốt v.e móng tay. Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Vân Thâm lại có thể thẳng thắn khen cô như vậy.
Là không muốn để cô đoán trúng nên mới cố ý nói như vậy sao?
Con đường phía trước lại xuất hiện một lối rẽ, lần này, Vân Thâm không bỏ lỡ, xoay tay lái đi vào đường nhánh, rời khỏi đường cao tốc vành đai ngoài.
Vừa xuống đường cao tốc liền đến đường Bắc Giang Tân, Ôn Dữu lần đầu tiên tới nơi này, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Còn chưa đến đêm khuya, ánh đèn cửa hàng ven đường sáng tỏ, đèn neon trải dài thành dải, Vân Thâm lái xe xuyên qua con đường này, ở đèn xanh đèn đỏ rẽ trái, đi vào một tòa nhà cao tầng vắng vẻ ven sông.
Ôn Dữu quay đầu lại, chỉ thấy cảnh phố xá phồn hoa lập tức bị bỏ lại rất xa, bốn phía trở nên yên tĩnh, từ trên xe có thể trực tiếp trông thấy mặt
sông rộng lớn, nước sông chảy xiết không ngừng, nhịp tim của cô cũng trở nên trầm bổng, không biết Vân Thâm lái xe đến nơi này làm gì.
Chiếc xe việt dã màu đen dần dần giảm tốc độ, dừng lại ở nơi cách bờ sông không đến trăm mét.
Tắt động cơ, Anh trên ghế lái khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân mình ngả về sau, lười biếng dựa vào ghế, độ cao lưng ghế hạ xuống, anh cả người chậm rãi nằm xuống.
“Thật sự rất buồn ngủ, chịu không nổi.” Vân Thâm giọng nói lộ ra khàn khàn, “Ngủ một lát.”
Ôn Dữu:?
Liền thấy anh thoải mái nằm ngửa, tay phải đặt trên hộp tỳ tay, không coi ai ra gì nhắm mắt lại.
Trong xe bật một ngọn đèn trần, ánh đèn chiếu xuống, hàng mi dày rậm của anh đổ xuống bóng hình quạt, giống như bức tranh thủy mặc đậm nhạt vừa phải, toát ra vẻ nhu hòa hiếm thấy.
Ôn Dữu nắm chặt dây an toàn, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm anh. Thật sự ngủ sao?
Điên cuồng như vậy sao.
Ôn Dữu nín thở chờ đợi trong chốc lát, muốn nói gì đó, lại sợ quấy rầy đến anh.
Không quá vài phút, anh nằm dựa vào ghế bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đen nhánh nhìn sang, đâm thẳng vào đáy mắt cô: “Muốn nói gì thì nói.”
“Anh không ngủ à.” Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng nói nhẹ nhàng, “Em không có gì muốn nói.”
Vân Thâm nhìn cô, giơ tay nhéo nhéo sau cổ, ngữ khí rời rạc nói: “Tôi không nói đùa. Thật sự cần phải ngủ một lát.”
Anh tối hôm qua làm việc thâu đêm, sáng nay về nhà, vừa nằm xuống không lâu, lại đau đầu mà không ngủ được, vì thế bò dậy tiếp tục làm việc, họp hành, cảm thấy vẫn rất tỉnh táo, cho nên buổi tối chạy tới đón hai cô gái này về nhà.
Nếu trên đường không đột nhiên nổi điên, lúc này hẳn là đã nằm trên giường.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, hành động rất khác thường.
Lái xe càng lái càng xa, cảm giác mệt mỏi cũng dần dần lan ra, anh dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một lát, cảm giác còn thoải mái hơn nằm ở nhà.
Cô gái trên ghế phụ ngoan ngoãn ngồi, ánh đèn chiếu đến làn da cô ấm áp, đôi mắt xanh lam liễm diễm hàm quang, quan tâm nhìn anh, nói: “Em tắt nhạc, anh nghỉ ngơi đi.”
Vân Thâm nhếch khóe môi, thu lại vẻ ôn nhu của cô vào đáy mắt, nhắc nhở mình vừa rồi thật sự có chút quá đáng, vì thế khẽ nói với cô: “Tôi gọi người đến đón em về.”
“Không sao, không cần.” Ôn Dữu ngồi thẳng người lên một chút, tay phải đặt lên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ tùy ý nói, “Em ở
đây, ngắm phong cảnh.”
Cô nghiêng người đối diện với Vân Thâm, có chút không dám quay lại nhìn mặt anh.
Không biết anh đã nhắm mắt ngủ chưa, Ôn Dữu vẫn nói: “Bên ngoài hình như là công viên, em xuống xe đi xem một chút.”
Sau khi nghe thấy anh phía sau khẽ “Ừm” một tiếng, Ôn Dữu lập tức mở cửa, khoác áo bông nhảy xuống xe.
Gió lạnh bờ sông thổi tới, rất nhanh thổi tan nhiệt độ trên má Ôn Dữu.
Cô bước nhỏ về phía trước, tìm được một cầu thang hẹp, dẫn đến lối đi bộ ven sông.
Ôn Dữu không đi xuống.
Hôm nay cô mặc không ít, áo len giữ ấm, áo bông dày dặn, nhưng hai
chiếc áo này đều không có cổ cao, toàn bộ cổ của cô lộ ra trong gió lạnh, lạnh buốt, hơi lạnh cứ thế chui vào cổ áo. Bởi vậy cô không muốn đi xa, xuống xe đi dạo một vòng, chụp mấy tấm ảnh cảnh đêm bờ sông liền quay trở lại.
“TÁCH ——” Ôn Dữu vừa xoa cổ, vừa mở cửa xe, trèo lên ghế phụ.
Cửa xe G lớn chỉ có thể đóng mạnh mới kín, Ôn Dữu khi đóng cửa, không thể không phát ra tiếng “Phanh”, lông mi Vân Thâm khẽ rung động, mở mắt ra nhìn cô.
Ôn Dữu rụt cổ lại, phần da cổ trắng nõn tinh tế bị lạnh đến hơi ửng đỏ, cô kéo áo bông lên che cổ, nhỏ giọng nói với Vân Thâm: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
Vân Thâm hơi ngồi dậy, ánh mắt nặng nề đánh giá cô: “Không sao, vừa rồi không ngủ.”
Anh tùy tay ấn nút điều khiển, gió ấm trong xe tăng lên, cổ Ôn Dữu rất nhanh liền không còn lạnh.
Vân Thâm không tiếp tục ngủ, mà là cầm điện thoại lên, gõ chữ trả lời tin nhắn. Qua một lát, anh tựa hồ ngại gõ chữ phiền phức, dứt khoát gửi tin nhắn thoại: “Con biết rồi mẹ.”
Ôn Dữu nhịn không được hỏi anh: “Dì Khương lại giục anh xem mắt à?” Vân Thâm: “Không có, nói chuyện khác.”
Ôn Dữu gật gật đầu, nhớ lại mấy tháng nay, hình như dì Khương bên kia quả thật đã bớt thúc giục. Không biết Vân Thâm dùng cách gì làm mẹ anh nguôi giận, hay là…… Anh đã thay đổi, có đối tượng đang tiếp xúc, dì Khương yên tâm hơn, liền không còn làm phiền anh nữa.
Trong đầu đan xen những ý nghĩ lung tung, tâm trạng Ôn Dữu có chút phiền muộn, để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, cô dứt khoát
trực tiếp hỏi người bên cạnh: “Anh, vậy gần đây anh xem mắt thế nào?”
Vân Thâm liếc cô một cái, không rõ vì sao cô lại hứng thú với đề tài này như vậy.
“Cũng bình thường.” Anh nhàn nhạt đáp, bộ dáng lười nói đến chuyện này.
Theo Ôn Dữu hiểu, cũng bình thường, hẳn là giống như trước đây, hoàn toàn không có tiến triển gì.
Cô ngồi thoải mái hơn một chút, đuôi tóc hất lên vai, cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng chải, bỗng nhiên nghe bên cạnh, anh không chút để ý hỏi: “Gần đây em thế nào?”
Ôn Dữu sửng sốt, hai người tầm mắt chạm nhau, anh ánh mắt thâm sâu, rũ mí mắt hỏi: “Tìm được em trai mình thích chưa?”
……
Mấy tháng trước, vào ngày bão lớn ập đến, Ôn Dữu và Vân Thâm cãi nhau, cô từng nói, cô thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.
Ôn Dữu càng thêm cảm thấy, trí nhớ của anh luôn phát huy vượt mức bình thường ở những điều không nên nhớ.
“Chưa.” Ôn Dữu ngữ khí nhàn nhạt, không muốn nói đến đề tài này.
Vân Thâm nhìn cô, tay phải đặt trên hộp tỳ tay, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ từng nhịp, cứ bám lấy đề tài này không buông, lại hỏi cô: “Nhỏ hơn bao nhiêu tuổi thì hợp ý em?”
Ôn Dữu thuận miệng đáp: “Nhỏ hơn một chút, không cần nhỏ quá nhiều, bằng không sẽ có khoảng cách.”
Anh khẽ “Xì” một tiếng, mày dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm thâm thúy, giọng nói trầm thấp từ tính từ trong cổ họng tràn ra, giống như tùy ý nói: “Nếu như vậy, lớn hơn một chút, hẳn là cũng không sao chứ?”
Tim Ôn Dữu đập thình thịch, không rõ anh nói lời này là có ý gì, hơi nóng đã theo cổ lan lên vành tai. Cô dùng ngón tay hơi lạnh véo nhẹ lòng bàn tay, làm mình bình tĩnh lại, hỏi ngược lại anh: “Anh định giới thiệu đối tượng cho em sao?”
Tầm mắt lần nữa không hẹn mà gặp nhau, Ánh mắt anh mắt sắc bén, không chớp mắt, đáy mắt giống như bầu trời đêm sâu thẳm, hoàn toàn không nhìn rõ trong đó ẩn giấu cái gì, lại vô cớ khiến người ta chìm đắm trong đó.
Ôn Dữu cùng anh nhìn nhau trong chốc lát, thấy anh không trả lời, bộ dáng giữ kín như bưng, Ôn Dữu rất nhanh liền chịu thua, cảm thấy mình không nên ôm kỳ vọng, không có chút sức lực nói với anh: “Thôi, em tạm thời không cần, anh cứ lo cho bản thân anh trước đi.”
Anh cười lạnh một tiếng, vẫn nhìn gần cô, mang theo cảm giác áp bách: “Nếu tôi muốn lo cho em trước thì sao?”
Ôn Dữu: “Vì sao?”
Vân Thâm khóe môi cong lên một độ cong không mang theo độ ấm: “Vì sao? Bởi vì em không thành thật.”
Ôn Dữu mở to mắt: “Em không thành thật chỗ nào?”
Vân Thâm vốn dĩ không dựa vào lưng ghế, lúc này lại lười biếng ngả người ra sau, tầm mắt so với Ôn Dữu hơi thấp một chút, lại vẫn mang theo ý vị cuồng vọng nhìn xuống, gằn từng chữ một, chậm rãi nói với cô: “Con gái tuổi này của em, với đàn ông bên cạnh, phải giữ khoảng cách một chút, biết không?”
……
Cô bằng tuổi này? Cô đã 27 tuổi, lại không phải thiếu nữ vị thành niên. Quan trọng hơn là ——
“Em chỗ nào không giữ khoảng cách?” Ôn Dữu quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga, nhìn chằm chằm Vân Thâm một lát, cô bỗng nhiên muốn cười, hỏi ngược lại anh, “Hơn nữa, cho dù anh là anh trai ruột của em, cũng quản quá rộng rồi đó?”
Vân Thâm giơ tay xoa xoa giữa mày, khóe môi san bằng nói: “Gào to cái gì, không vui vì tôi quản em như vậy sao?”
Ôn Dữu: “Bởi vì anh nói chuyện rất kỳ quái.”
Vân Thâm nâng mí mắt lên nhìn cô: “Chỗ nào kỳ quái?”
“Thì……” Ôn Dữu thanh âm dần dần thấp xuống, “Cái gì cũng rất kỳ quái.”
Anh nhếch môi khẽ cười một tiếng, mang theo chút tự giễu nói: “Là rất kỳ quái. Cô cứ coi như tôi khó chịu, phát điên.”
Ôn Dữu ngẩn ra, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, liền nghe anh mệt mỏi thở hắt ra, bỏ lại một câu “Thật sự chịu không nổi”, anh nhắm mắt lại, mặt nghiêng sang bên kia, tiếng hít thở trở nên rất nhẹ.
Ngủ rồi sao?
Ôn Dữu phảng phất bị phạt ngồi tại chỗ, một hồi lâu đều không nhúc nhích.
Đầu óc hỗn loạn, không ngăn được mà nghĩ, anh vì cái gì khó chịu?
Là bởi vì cô không thành thật, không giữ khoảng cách với người khác phái sao?
Tuy rằng những lời này đều là vu oan, cô khẳng định mình thành thật đến c.h.ế.t, nhưng anh thật sự để ý chuyện này sao? Cô căn bản không thể tin được.
Ôn Dữu ánh mắt rũ xuống, dừng ở trên bàn tay phải Vân Thâm đang đặt trên hộp tỳ tay.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, gân xanh màu nhạt, nằm dưới làn da trắng lạnh, hình dạng hơi nhô lên, làm người ta cảm thấy tràn đầy sức mạnh, lại lộ ra vẻ gợi cảm khó tả.
Ôn Dữu có chút không dời mắt ra được.
Cô cũng nằm xuống lưng ghế, nghe tiếng hít thở đều đặn của anh bên cạnh, mà mỗi một tấc trên cơ thể cô đều hết sức tỉnh táo, điều này gần như là một sự tr.a t.ấn.
Hơn mười phút trôi qua.
Ôn Dữu nhìn di động một lát, lại buông di động, ra vẻ tùy ý nhẹ nhàng gọi người đàn ông bên cạnh một tiếng: “Anh?”
Không có trả lời.
Trong lòng cô như có hàng ngàn con chim sẻ đang mổ, rốt cuộc nhịn không được, chậm rãi nâng tay trái lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay anh.
Trong nháy mắt chạm vào, hoàn toàn không cảm giác được gì. Ôn Dữu chớp chớp mắt, tay còn chưa kịp rút về, có hai ngón tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
Cô hô hấp đột nhiên ngừng lại, liền thấy ngón tay thon dài của anh bắt lấy ngón út và ngón áp út của cô, kéo xuống dưới, dễ như trở bàn tay mà nắm chặt trong tay.
Tay anh rất ấm, làn da khô ráo, lòng bàn tay có chút thô ráp, cứng hơn tay cô nhiều.
Ôn Dữu không rút tay về, cứ như vậy tùy ý để anh nắm lấy, hai tay đặt chồng lên nhau trên hộp tỳ tay.
Cô biết anh đang ngủ say, động tác đều là vô thức.
Thời gian chầm chậm trôi đi, mỗi một giây trôi qua, Ôn Dữu đều có thể cảm nhận được rõ ràng hơn, tình cảm ẩn sâu trong lòng cô, dường như không bao giờ có thể ngoan ngoãn chịu sự áp chế của cô.
Không biết qua bao lâu.
Ôn Dữu vẫn không nhúc nhích ngồi, cả người nóng như tôm luộc, thẳng đến khi nhìn thấy mí mắt Vân Thâm khẽ động đậy, cô giật mình, giống như làm sai chuyện lập tức rụt tay lại.
Nhưng anh cũng không tỉnh lại. Lại qua nửa giờ.
Ôn Dữu mượn công việc, đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống phạm vi bình thường. Bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng “Này” trầm thấp, lỗ tai cô lập tức nóng lên, phản ứng cực lớn quay đầu, mỉm cười nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Vân Thâm điều chỉnh lưng ghế thẳng lên, ánh mắt còn mơ màng, giơ tay xoa xoa sau cổ, nói: “Đợi lâu rồi sao? Sao không nghỉ ngơi một lát.”
“Em không buồn ngủ.” Ôn Dữu quan tâm nói, “Anh cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tàm tạm.” Giọng nói anh cực kỳ trầm thấp, giống như chứa cát sỏi, tươi cười có chút hài hước, “Không thể để em ở đây cùng tôi ngủ một đêm được.”
Lời này quá lộ liễu, Ôn Dữu không biết đáp lại thế nào.
Cô trong lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy phán đoán của mình hẳn là đúng, anh đã không còn đơn thuần coi cô là em gái.
Vân Thâm thẳng lưng, thả lỏng xương bả vai, lại kéo khóa áo khoác rộng mở lên, kéo một đường đến đỉnh, miễn cưỡng che khuất đường cằm sắc lạnh.
“Anh muốn ra ngoài?” Ôn Dữu hỏi.
“Ừm.” Vân Thâm nhàn nhạt nói, “Bên kia có một quán cà phê, tôi đi mua ly cà phê. Em muốn uống gì?”
Ôn Dữu: “Em đi cùng anh.”
“Không cần.” Anh ánh mắt đảo qua cổ trơn bóng của cô, “Em ở trên xe đợi.”
“Vâng.” Ôn Dữu gật gật đầu, “Em uống sữa bò nóng, thêm một gói đường.”
Quán cà phê cách đó hơn 200 mét, Ôn Dữu nhìn Vân Thâm xuống xe, hai tay đút túi, bóng dáng cao ngất của anh trong gió sông tựa như cây
linh sam, đôi chân dài đến nghịch thiên, kiêu ngạo lại lạnh nhạt sải bước rời đi.
Vốn tưởng rằng anh sẽ rất nhanh trở về, Ôn Dữu canh thời gian, đợi hai mươi phút không thấy bóng dáng, cô một mình đợi chán vô cùng, chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được mở cửa xe, đón gió lạnh đi tìm anh.
Lạnh quá.
Ôn Dữu rụt cổ, một đường chạy chậm đến quán cà phê sáng đèn cách đó không xa.
Quán cà phê bốn phía đều là kính, giống như một chiếc lồng thủy tinh. Bên trong có không ít người, ngồi đứng đều có, Ôn Dữu vòng đến mặt chính diện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh đứng trước quầy thu ngân.
Vai rộng eo thon, đường nét thâm thúy lại sắc bén, xứng với khuôn mặt tuấn tú đến bắt mắt, muốn không bị anh hấp dẫn ánh mắt cũng khó.
Đi đến gần cửa chính, Ôn Dữu đột nhiên dừng bước chân.
Là tình tiết thường xuyên xảy ra, Vân Thâm lại bị một cô gái bắt chuyện.
Cô gái bắt chuyện mặc áo lông vũ dáng ngắn, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người thoạt nhìn rất đẹp. Cô ấy cầm điện thoại, khuôn mặt ửng đỏ, bên cạnh còn có một người bạn, hai người cùng nhau chặn trước mặt Vân Thâm, ngẩng mặt sùng bái nhìn anh, hỏi có thể kết bạn, thêm phương
thức liên lạc hay không.
Ôn Dữu đứng ở ngoài cửa gió lạnh gào thét, tâm trạng có chút khó tả.
Muốn quay người đi, cái gì cũng không xem, lại muốn biết Vân Thâm phản ứng thế nào, sẽ không thật sự thêm WeChat của người ta chứ? Cô cảm thấy khả năng rất thấp, nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội, khẽ mím môi, cách lớp kính trong suốt, làm bộ lơ đãng nhìn vào trong.
Vân Thâm bị chặn ở lối đi hẹp.
Con đường này anh đã đi được một nửa, đối mặt với việc bị bắt chuyện bất ngờ, anh rất khó làm bộ hoàn toàn không nhìn thấy.
Giữa mày khẽ nhíu lại, Vân Thâm có chút không kiên nhẫn hướng về phía trước, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Cô gái bắt chuyện đã giới thiệu xong bản thân, đang chờ anh trả lời.
Vân Thâm mày giãn ra, khóe môi nhếch lên, cô gái nhìn anh, mặt càng đỏ hơn. Ngay sau đó, liền thấy người đàn ông tuấn tú hiếm có này hướng về phía cửa nâng cằm, cô gái và bạn cô ấy theo đó nhìn qua, ý cười lập
tức cứng đờ.
Ngoài cửa kính có một cô gái trẻ tuổi đứng đó, mặc áo bông màu hồng nhạt, cổ thiên nga trắng nõn tinh tế, tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa thấp, lỏng lẻo rủ sau đầu, khuôn mặt trái xoan trắng nõn kiều diễm, cực kỳ xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt kia, không biết có phải đeo kính áp tròng không, có vẻ dị thường thâm thúy bắt mắt.
Cô gái và bạn cô ấy lập tức hiểu ra, trong mắt tràn ngập mất mát, vừa xin lỗi vừa tránh đường.
Vân Thâm thấy thế, khẽ nhướng mày.
Anh bị rất nhiều người theo đuổi, trong đó phần lớn đều sẽ biết khó mà lui, nhưng cũng có một số ít lì lợm đeo bám, làm người ta có chút đau đầu, không biết nên xử lý thế nào.
Hôm nay mới học được chiêu này, tựa hồ rất hữu dụng. Ngoài cửa kính, Ôn Dữu tự nhiên cũng thấy được cảnh này.
Vốn tưởng rằng Vân Thâm sẽ trực tiếp xoay người đi đường vòng, không ngờ anh lại lấy cô làm lá chắn, làm người ta hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Trong khoảng thời gian gần đây, anh thật sự đã làm quá nhiều chuyện trái ngược với tác phong trước đây của mình.
Ôn Dữu đứng ở bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhìn anh thong thả đi tới, kéo cửa kính ra, dừng lại trước mặt cô.
“Sao lại ra đây?” Ngữ khí anh không tốt, “Thích bị lạnh à?” Ôn Dữu hơi nhún vai: “Trong xe buồn, ra ngoài đi dạo.”
Ánh sáng trong quán cà phê chiếu ra, anh ngược sáng đứng, ánh mắt rất sâu. Anh không chút để ý mở một túi giấy treo ở khuỷu tay ra, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ dày dặn màu đen và đỏ đan xen.
“Vật kỷ niệm của quán cà phê.” Vân Thâm liếc nhìn kệ hàng dựa tường trong tiệm, nhàn nhạt nói, “Đã đến rồi, tùy tiện mua một cái.”
Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh, mở to mắt, liền thấy anh cầm lấy mép khăn quàng cổ, tùy ý giơ tay quàng chiếc khăn lên cổ cô, tùy tiện quấn hai vòng, nhẹ nhàng kéo chặt, động tác không tính là ôn nhu.
Hai người chỉ cách nhau một bước chân, tim Ôn Dữu đập loạn nhịp, hàng mi dài run rẩy trong gió, cô mờ mịt mở miệng, giọng nói khô khốc hỏi anh: “Anh, không phải anh mới nói với em, phải giữ khoảng cách với đàn ông sao?”
Vân Thâm nghe vậy, lạnh nhạt nhướng mày.
Anh hai tay vẫn nắm lấy hai đầu khăn quàng cổ, bỗng nhiên dùng sức, kéo Ôn Dữu về phía trước nửa bước, vật liệu quần áo cọ xát phát ra tiếng sột soạt, cái cằm anh tuấn của anh sắc bén gần như chạm vào thái dương cô.
“Không phải coi tôi là anh trai ruột sao?” Vân Thâm rũ mắt, ánh mắt thâm sâu khóa chặt đôi mắt gần trong gang tấc của cô, nhếch môi khẽ cười nói, “Nếu là anh trai, còn giữ khoảng cách làm gì nữa?”