Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 28

Nói xong, Vân Thâm buông khăn quàng cổ, tay phải nâng lên đặt lên đầu Ôn Dữu, nặng nề xoa xoa.

                                    

Anh xuống tay không hề khách khí, tóc Ôn Dữu bị anh làm cho rối tung, khăn quàng cổ thít chặt, giống như một cái nấm bị nổ tung.

 

Cô không kịp quản lý kiểu tóc, trong đầu đều là câu nói vừa rồi của anh, theo bản năng muốn phản bác gì đó, nhưng lại há miệng quên lời, trơ mắt nhìn Vân Thâm xoa đầu cô xong, ngậm ý cười kiêu ngạo, xoay người rời đi.

 

Ôn Dữu gom lại chiếc khăn quàng cổ ấm áp dày dặn, bước nhanh theo sau.

 

Cứ cảm thấy câu nói kia của anh không đơn giản chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ, càng giống như một loại phản phúng, uy h·iếp ——

 

Nếu cô vẫn coi anh là anh trai ruột, anh có thể làm ra những chuyện vượt quá giới hạn hơn nữa.

 

Ôn Dữu cũng không biết Vân Thâm và Vân Nhiêu ở chung như thế nào, cảm giác hẳn là sẽ không giống như anh nói.

 

Cô quấn chặt khăn quàng cổ, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, tâm trạng giống như cưỡi gió bay trên trời. Cô vừa đi theo sau Vân Thâm, mượn dáng người cao lớn của anh chắn gió, vừa hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, suy nghĩ rất loạn, nhưng trực giác lại rõ ràng ——

 

Hành động anh quàng khăn cho cô, lời nói, bất luận nhìn thế nào, đều có chút mờ ám.

 

Trên đường về nhà rất yên ổn, khoảng 10 giờ rưỡi về đến nhà, Vân Thâm ngáp một cái, không quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ, Ôn Dữu lại rất tỉnh táo, thấy thời gian còn chưa trễ lắm, cô thay bộ đồ ở nhà, ngồi trong phòng gọi video cho Lê Lê.

 

Lê Lê bắt máy rất nhanh, nhìn thấy trong video Ôn Dữu mặt đỏ phây phây, liền biết cô muốn tìm cô ấy nói chuyện gì.

 

Ôn Dữu kể lại chuyện xảy ra tối nay cho cô ấy nghe, còn cho cô ấy xem chiếc khăn quàng cổ Vân Thâm mua.

 

Lê Lê ghé sát màn hình điện thoại, hận không thể chui qua đường truyền mạng: “Thật hay giả? Anh ấy mua khăn quàng cổ cho cậu? Anh ấy lại biết mua khăn quàng cổ? Còn tự tay quàng cho cậu?”

 

Ôn Dữu gật đầu: “Thật, tớ cũng bị dọa, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.”

 

Lê Lê hừ cười một tiếng: “Nhìn cậu chẳng có tiền đồ gì cả, chiếc khăn quàng cổ xấu như vậy mà cũng có thể làm cậu mê mẩn.”

 

“Quán cà phê bán đồ lưu niệm, tự nhiên không thể so với hàng hiệu.” Ôn Dữu nâng khăn quàng cổ lên, quan sát một lát, “Tớ thấy rất đẹp.”

 

Lê Lê: “Cậu thấy đẹp là được. Bất quá, anh trai đầu óc cứng nhắc như vậy mà cũng có ngày khai sáng, quá hiếm lạ, tớ thật muốn mở một chai sâm panh chúc mừng hai người.”

 

“Gì chứ……”

 

“Đừng giả bộ hồ đồ, anh ấy khẳng định có ý với cậu.” Lê Lê chống má, khóe môi lộ ra lúm đồng tiền, mờ ám nhìn Ôn Dữu, “Cậu cứ ở yên đó

chờ anh ấy theo đuổi cậu đi.”

 

Tim Ôn Dữu đập thình thịch, lời Lê Lê nói trong đầu cô quanh quẩn không dứt.

 

Chuyện này quá không chân thật, đối với cô mà nói, tựa như một giấc mộng triền miên nhiều năm, vẫn luôn nhìn thấy nhưng không chạm tới được, bỗng nhiên có một ngày, có người chạy tới nói với cô, giấc mộng của cô có thể sắp thành sự thật.

 

Thói quen lâu nay, khiến Ôn Dữu theo bản năng tự nhủ, có thể là cô hiểu lầm, không nên tự mình đa tình, không nên ôm kỳ vọng quá cao……

 

Nhưng mà, tình huống hiện tại, hình như thật sự rất khác so với trước đây.

 

“Sao không nói gì?” Lê Lê duỗi tay quơ quơ trước màn hình, “Vui đến mức hồn bay phách lạc rồi à?”

 

Ôn Dữu hoàn hồn, mặt ửng hồng, đuôi mắt hơi cong: “Đâu có, tớ rất bình tĩnh. Bất kể ai theo đuổi tớ, tớ đều sẽ vô cùng bình tĩnh.”

 

“Cậu tốt nhất là vậy.” Lê Lê bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Có phải sắp đến ngày sinh nhật anh Vân Thâm rồi không?”

 

Ôn Dữu buột miệng thốt ra: “Đúng vậy, còn 21 ngày nữa.”

 

“Cậu nhớ rõ thật đấy.” Lê Lê liếc cô một cái, biểu cảm dần dần trở nên mơ hồ, “Tớ nên mua quà gì tặng anh ấy đây? Quen biết mấy năm rồi, đồ điện tử thường dùng đều tặng hai đợt rồi, những thứ khác chắc anh ấy cũng không thích……”

 

Đột nhiên, Lê Lê chợt lóe: “Hay là tớ tặng anh ấy một chiếc máy ảnh Hasselblad đi, lại thêm mấy ống kính xịn. Lần trước anh ấy chụp ảnh cho cậu rất đẹp, sau này bảo anh ấy chụp nhiều một chút.”

 

Ôn Dữu nhịn không được dội nước lạnh: “Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy nhận được có khi sẽ để đó không dùng đến, hoặc là mang đến công ty dùng cho việc công.”

 

Lê Lê không sao cả nhún vai: “Vậy cậu định tặng anh ấy cái gì?”

 

Ôn Dữu ôn hòa cười: “Năm nay tớ không tặng đồ điện tử, định tặng anh ấy một món trang sức.”

 

Lê Lê trong đầu căn bản không thể tưởng tượng ra bộ dáng Vân Thâm đeo trang sức: “…… Cảm giác anh ấy có thể sẽ không thích.”

 

“Không thích cũng không có cách nào.” Ôn Dữu bất chấp tất cả nói, “Tớ đã mua xong rồi, tốn không ít tiền đâu.”

 

Hai chị em dần dần nói sang chuyện khác. Ôn Dữu gần đây đang theo dõi một bộ phim ngắn hài hước, vừa vặn là công ty MCN Lê Lê kinh doanh sản xuất, vừa quay vừa cập nhật. Ôn Dữu có chút tò mò về diễn biến cốt truyện tiếp theo, Lê Lê thấy cô thích, liền mời cô có thời gian rảnh đến hiện trường xem bọn họ quay phim.

 

Chớp mắt lại qua một tuần, bước vào tháng cuối cùng của năm.

 

Thứ bảy Ôn Dữu tăng ca một ngày, chủ nhật rảnh rỗi, nhận lời mời của Lê Lê đi xem đoàn làm phim hài hước kia quay ngoại cảnh.

 

Địa điểm quay ngoại cảnh ở ven hồ Kim Châu trung tâm thành phố, Vân Nhiêu cũng tới, mang theo kính râm do chồng cô làm đại diện, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới thon gọn, vừa xinh đẹp lại ngầu.

 

Ba người bạn thân đứng cùng một chỗ, mỗi người một vẻ, so với đám hot girl mạng đang quay phim còn thu hút hơn.

 

Hơn 3 giờ chiều, mặt trời lên cao, mặt hồ lấp lánh, Ôn Dữu nheo mắt lại vì ánh sáng chói lóa, tay che mái hiên, xem đám hot girl diễn kịch ở cách đó không xa.

 

Cốt truyện tập này là chồng cũ trúc mã đại chiến phú hào trời giáng.

 

Chồng cũ điên cuồng kéo nữ chính đến bên hồ, chất vấn cô vì sao lại lăng nhăng với phú hào: “Tên đàn ông kia có gì tốt? Còn không phải là có tiền hơn anh, đẹp trai hơn anh sao? Sao em có thể vì hắn ta, ba ngày không trả lời tin nhắn của anh?”

 

Nữ chính cười lạnh nói: “Em không trả lời tin nhắn, là bởi vì em trời sinh không thích trả lời.”

 

“Chết cười.” Lê Lê liên tưởng đến một người, “Cô gái này có vài phần giống anh trai tụi mình đấy, hôm qua tớ dọn dẹp WeChat, phát hiện tin nhắn tớ gửi cho anh ấy tháng trước, đến giờ anh ấy vẫn chưa trả lời.”

 

Vân Nhiêu “Phụt” một tiếng cười ra tiếng, Ôn Dữu lại theo bản năng cầm điện thoại lên, lướt ngón tay mở màn hình, tìm khung chat nào đó.

 

Bây giờ là đầu tháng, tháng trước bất quá là mấy ngày trước.

 

Ôn Dữu thở dài nói: “Tháng trước tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy cũng không trả lời.”

 

Ngày đó quản gia bất động sản nói muốn sắp xếp nhân viên làm việc trên cao lau chùi tường ngoài căn hộ, Ôn Dữu liền gửi tin nhắn thông báo cho Vân Thâm một tiếng.

 

Lê Lê nghe vậy, lấy điện thoại của Ôn Dữu, lướt lên xem lịch sử trò chuyện của cô và Vân Thâm.

 

Ngón tay tùy tiện lướt qua, lịch sử trò chuyện trực tiếp quay về năm trước.

 

Lê Lê kinh ngạc, kéo Ôn Dữu ra xa Vân Nhiêu một chút, thấp giọng nói: “Anh ấy chưa bao giờ tìm cậu nói chuyện phiếm sao?”

 

Ôn Dữu gật gật đầu: “Ừm, anh ấy hình như không thích nhắn tin với người khác. Nhưng mà, ở ngoài chúng tớ vẫn thường xuyên nói

chuyện.”

 

Lê Lê: “Vậy cũng không đến mức vừa tách ra, một chữ cũng không liên lạc chứ?”

 

Ôn Dữu rũ mắt, từ trong tay Lê Lê lấy lại di động, buồn bã nói: “Tớ cũng không có gì muốn nói với anh ấy.”

 

Lời nói là nói như vậy, nhưng bị Lê Lê nhắc tới, trong lòng Ôn Dữu phảng phất bỗng nhiên trống rỗng một khối, lại giống như gieo một hạt giống, có chút rục rịch.

 

Phía sau đường cái, vừa lúc có một chiếc xe phun nước chạy qua, bọt

nước mịn màng xẹt qua một đường parabol giữa không trung, phun đến vành đai xanh hai bên đường.

 

Hơi nước đi qua, từng dải cầu vồng nhàn nhạt hiện lên dưới ánh mặt trời rực rỡ.

 

Ôn Dữu nhịn không được giơ điện thoại lên, chụp mấy tấm ảnh cầu vồng.

 

Cô chọn ra một tấm đẹp nhất trong đó, chỉnh màu sắc tươi sáng hơn một chút, gửi cho Vân Thâm.

 

Gửi xong cô liền cất điện thoại, không kỳ vọng anh sẽ trả lời ngay.

 

Cốt truyện đang quay càng ngày càng điên cuồng, chồng cũ trúc mã và phú hào trời giáng gặp mặt trực diện, vì tranh giành nữ chính mà đánh nhau, nữ chính ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn tranh thủ thời gian nhận một cuộc điện thoại công việc.

 

Ôn Dữu xem đến say sưa, đột nhiên, Vân Nhiêu bên cạnh nắm chặt cánh tay cô, bộ dáng như bị kinh hách.

 

“Sao vậy?” Ôn Dữu hỏi cô ấy.

 

“A.” Vân Nhiêu buông cánh tay cô ra, đẩy đẩy kính râm trên mặt, giả vờ trấn định nói, “Không có gì, không có gì.”

 

Ôn Dữu có chút kỳ quái, liền thấy Vân Nhiêu một tay giữ gọng kính râm, thân thể hơi nghiêng về phía bên phải, giống như đang nhìn ai đó ở hướng hai giờ.

 

Ánh nắng quá chói chang, Ôn Dữu nheo mắt nhìn hồi lâu, rốt cuộc ở trong ánh sáng chói mắt, nhận ra một bóng dáng quen thuộc đứng ở ven hồ.

 

Lê Lê cũng nhìn thấy, cô ấy không tự chủ được mà nắm lấy tay trái Ôn Dữu, khẽ mắng: “Chết tiệt.”

 

Người kia là Vân Thâm.

 

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, anh mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu xám đậm, bóng dáng cao gầy thẳng tắp, tay trái cầm ly cà phê, tản mạn đứng ở bên hồ, khiến người đi đường qua lại sôi nổi ghé mắt.

 

Anh không phải đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo, dung mạo và khí chất đều tốt.

 

Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai hơi xoăn, đang ngẩng mặt nói chuyện với Vân Thâm, khuôn mặt dưới ánh mặt trời hơi ửng hồng, thần sắc thoạt nhìn có chút vội vàng.

 

Ôn Dữu nhận ra cô ấy, chính là cô gái mà mấy tháng trước Vân Thâm đồng ý đi xem mắt theo sự sắp xếp của dì Khương, bạn đại học của anh, Hạ Nghi Gia.

 

Đã qua lâu như vậy, bọn họ đang xem mắt, hay là đang…… hẹn hò?

 

Lê Lê thật sự nhịn không được, vòng sang phía Vân Nhiêu hỏi cô ấy: “Anh trai cậu sao lại thế này, quan hệ với cô gái kia là gì?”

 

Vân Nhiêu lắc đầu: “Tớ không biết…… Nhưng khẳng định không phải bạn gái anh ấy, chắc là chỉ đang xem mắt thôi.”

 

Lê Lê: “Anh ấy trước kia không phải chưa bao giờ gặp mặt đối tượng xem mắt sao?”

 

Ôn Dữu duỗi cánh tay, cách Vân Nhiêu kéo Lê Lê, bảo cô ấy đừng kích động như vậy: “Xem mắt thì phải gặp mặt? Rất bình thường mà.”

 

“Cậu không phải không biết, anh Vân Thâm trước kia mỗi lần đồng ý xem mắt, cuối cùng đều lấy các loại lý do từ chối.” Lê Lê nhìn chằm chằm đôi nam nữ ở nơi xa, tức giận bất bình nói, “Hơn nữa hai người họ thoạt nhìn còn rất thân thiết, cô gái kia vừa nói chuyện, vừa hướng về

phía anh Vân Thâm.”

 

Tâm trạng Ôn Dữu bị từng câu nói của Lê Lê khuấy động, chỉ thấy cô gái bên cạnh Vân Thâm đúng là đang tiến lại gần anh, Vân Thâm nhìn mặt hồ, cũng không nhìn cô ấy, không biết bọn họ nói đến chuyện gì, Vân Thâm bỗng nhiên trực tiếp xoay người đi, Hạ Nghi Gia thấy thế, vội vàng nở nụ cười đi theo.

 

“Đây là sao? Cãi nhau à?” Lê Lê trợn mắt nói, “Anh trai tụi mình đào hoa thật đấy, so với nữ chính trong bộ phim của tớ còn được yêu thích hơn.”

 

Bên kia, ở nơi quay phim, chồng cũ và phú hào vẫn còn đang đánh nhau, nữ chính rốt cuộc không nhìn nổi nữa, đi đến giữa bọn họ, một chân đá văng một người, lạnh lùng nói: “Ngoài tranh giành tình cảm ra không có chuyện gì khác làm sao? Tôi tự do, hôm nay đi cùng anh, ngày mai đi cùng hắn, không phải là chuyện rất bình thường sao?”

 

……

 

Vân Thâm và Hạ Nghi Gia dần dần đi xa, bóng dáng biến mất trong đám đông.

 

 

Ôn Dữu thu hồi tầm mắt, cưỡng chế cảm xúc dị thường nơi đáy lòng, gửi tin nhắn WeChat cho Lê Lê: 【 Vân Nhiêu còn ở đây, cậu đừng biểu hiện kỳ quái như vậy 】

Lê Lê trả lời rất nhanh: 【 tớ còn không phải là vì cậu sao 】

 

Ôn Dữu: 【 bọn họ có lẽ là bị ba mẹ thúc giục đâm ra phiền, ra ngoài tùy tiện gặp mặt mà thôi 】

 

Lê Lê: 【 tốt nhất là vậy. Nhưng cô gái kia khẳng định có ý với anh Vân Thâm, anh ấy thật sự nhìn không ra sao? 】

 

Ôn Dữu cũng không biết.

 

Dựa theo tình huống vừa rồi mà nói, Hạ Nghi Gia biểu hiện hảo cảm thật sự rõ ràng, Vân Thâm cho dù có trì độn, cũng không nên không hề cảm giác, còn cùng cô ấy ra ngoài gặp mặt.

 

Có lẽ còn có nguyên nhân khác. Ôn Dữu nhịn không được ở trong lòng tìm lý do cho Vân Thâm.

 

Cô xoa xoa huyệt thái dương bị ánh mặt trời phơi đến nóng lên, thả lỏng suy nghĩ, quyết định không nghĩ nhiều nữa.

 

Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn mới, Ôn Dữu nhìn thoáng qua, là Quý Dư Xuyên gửi, nói quán bar của anh ta đêm nay khai trương, hỏi cô có thể tới cổ vũ không.

 

Ôn Dữu trước kia đã đáp ứng sẽ đi chúc mừng anh ta khai trương, sau lại dần dần quên mất chuyện này.

 

Quý Dư Xuyên mở một quán bar “thanh” (tức là bar nhẹ nhàng, không ồn ào), nghe nói trang hoàng thiết kế vô cùng cổ điển, còn có dàn nhạc chậm diêu trú xướng, rất thích hợp cho con gái tới chơi.

 

Ôn Dữu đem chuyện này nói cho Lê Lê và Vân Nhiêu, hy vọng hai người họ có thể đi cùng cô.

 

Lê Lê buổi tối rảnh rỗi, tự nhiên không thành vấn đề, Vân Nhiêu đêm nay vốn dĩ muốn cùng chồng cô cùng nhau ăn cơm, nhưng cô suy xét một lát, quyết định để chồng ở nhà, cùng bạn thân đi chơi.

 

Hơn 7 giờ tối, ánh đèn neon bắt đầu rực rỡ, đường phố nhộn nhịp được bao phủ bởi một lớp sương mù ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc trầm bổng từ những chiếc loa thùng dội thẳng.

 

Ôn Dữu cùng đám bạn đi vào một quán bar có vẻ ngoài khá khiêm tốn, báo tên, được nhân viên sắp xếp cho một chiếc ghế sofa VIP đối diện sân khấu.

 

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, chập chờn, Ôn Dữu cầm điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh cầu vồng mình đăng mấy tiếng trước đã có người trả lời.

 

Vân Thâm: 【[ Ngón tay cái ]】

Một icon like cụt lủn, Ôn Dữu lười chẳng buồn xem thêm, trực tiếp tắt màn hình, cầm ly cocktail trước mặt lên, cụng ly với đám chị em.

 

Vân Thâm lúc này vừa về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, anh ngồi trên chiếc ghế bành hút xì gà bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ chính, nhàm chán lướt điện thoại.

 

Trong group chat bạn bè cấp ba nhảy ra gởi lời mời chơi game.

 

Vân Thâm nhìn lướt qua, không nhấn vào. Anh còn chưa chắc chắn lát nữa có phải làm việc hay không.

 

Vài giây sau, Cận Trạch, người rất hiếm khi chơi game bỗng nhiên nhảy vào trả lời: 【1】

Trì Tuấn: 【 Ối giời, hôm nay ảnh đế rảnh rỗi thế cơ à? 】

 

Cận Trạch: 【 Vợ tôi cùng hội chị em đi bar quẩy rồi, bỏ tôi bơ vơ ở nhà, phòng không chiếc bóng. 】

Trì Tuấn: 【 Thảm thế 】

 

Vân Thâm liếc nhìn màn hình, đầu ngón tay khẽ lướt, cũng gửi một tin nhắn: 【1】

Trì Tuấn lại kéo thêm hai người nữa, năm người lập tổ đội cùng nhau chinh chiến đại lục Eonia.

 

Chơi được ba ván, đêm dần về khuya, cả đám đang hăng máu, Cận Trạch đột nhiên lên tiếng: “Vợ tôi về rồi, tôi out trước đây.”

 

“Cút đi.” Trì Tuấn cười mắng một câu, nói với những người còn lại, “Đợi chút, để tôi kéo thêm người.”

 

“Tôi cũng không chơi nữa.” Vân Thâm uể oải nói, “Tôi mệt rồi.”

 

Trì Tuấn không tin: “Cậu đang hăng thế kia, không huyết chiến với đối thủ thêm mười ván nữa, cậu ngủ được à?”

 

Anh ta còn chưa dứt lời, Vân Thâm đã trực tiếp thoát khỏi phòng tổ đội.

 

Trong nhà bật điều hòa, lại thêm việc chơi game hăng say, khiến Vân Thâm cảm thấy cả người nóng ran. Anh rời khỏi phòng ngủ chính, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, đi ra ban công hóng gió, dựa người vào lan can.

 

Nhà Vân Nhiêu ở ngoại ô phía tây Thân Thành, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, theo lý mà nói, em ấy đã về đến nhà, thì chắc Ôn Dữu cũng sắp về rồi.

 

Vân Thâm cúi đầu nhìn điện thoại, lướt lướt trên newfeed.

 

Anh nhìn thấy Lê Lê một tiếng trước có đăng ảnh chụp, trong đó có ảnh chụp chung của ba cô nàng ở quán bar, cũng có cả ảnh chụp không gian của quán.

 

Vân Thâm chầm chậm lướt qua mấy tấm ảnh chụp chung, vốn dĩ đã lười xem ảnh chụp không gian, ánh mắt lại đột nhiên khựng lại, dừng ở một tấm ảnh chụp sân khấu mờ ảo.

 

Ở góc trái của bức ảnh có một cây đàn piano lớn, một người đàn ông mặc vest lịch lãm đang say sưa biểu diễn, ngũ quan anh tuấn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười phóng khoáng, mười ngón tay lả lướt trên

phím đàn, không ai khác chính là Quý Dư Xuyên – anh họ “tiêu tiền như nước” của Ôn Dữu.

 

Vân Thâm trực tiếp tắt màn hình điện thoại, ném xuống mặt bàn đá cẩm thạch ngoài ban công.

 

Gió đêm se lạnh, trong khu dân cư vô cùng yên tĩnh, một tiếng động cơ ô tô từ xa vọng lại, rồi từ từ dừng lại ở dưới chân tòa nhà của anh.

 

Vân Thâm hơi nghiêng người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, dừng lại ở ô tô nhỏ nhắn kia.

 

“Chờ một chút.”

 

Ôn Dữu xuống xe, đang chuẩn bị bước vào cửa tòa nhà, đột nhiên bị Quý Dư Xuyên gọi giật lại.

 

Người đàn ông mở cốp xe, lấy ra một chai rượu được đóng gói sang trọng đưa cho cô.

 

Ôn Dữu nhớ tới hôm nay những người bạn đến cổ vũ cho anh ta đều

được anh ta tặng rượu, Lê Lê và Vân Nhiêu cũng đã nhận, cô liền không từ chối, nhận lấy hộp giấy nặng trĩu, vẫy tay chào tạm biệt Quý Dư Xuyên.

 

Quý Dư Xuyên tựa người vào xe, nhướn mày đầy phong lưu: “Rượu này hơi nặng đô đấy, nếu em không biết uống, anh có thể dạy em.”

 

Ôn Dữu không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi vào cửa lớn, ấn thang máy đi lên.

 

Hôm qua cô đã tính toán qua, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì tối nay Vân Thâm hẳn là sẽ ở nhà.

 

Ôn Dữu đẩy cửa nhà ra, đập vào mắt là một mảng tối đen như mực, ngay cả chiếc đèn sàn cũng không bật. Cửa sổ ban công mở toang, gió lạnh ào ào thổi vào, khiến người ta không rõ trong nhà rốt cuộc có bật điều hòa hay không.

 

Ôn Dữu nghi hoặc bật đèn chùm phòng khách, đi đến đóng cửa sổ sát đất ban công lại, sau đó ôm chai rượu đi vào bếp.

 

Trong nhà không có tủ rượu chuyên dụng, cô đi loanh quanh trong bếp một vòng, chọn một chiếc tủ cao ở góc, mở cửa ra, chuẩn bị cất rượu vào.

 

Tủ bếp hơi cao, Ôn Dữu kiễng chân lên, hai tay nâng hộp rượu, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lười biếng, cùng với một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, không chút hơi ấm:

 

“Thứ rượu vớ va vớ vẩn gì thế, cũng dám mang vào nhà.”

Bình Luận (0)
Comment