Ôn Dữu ôm chai rượu xoay người, trông thấy Vân Thâm đang lững thững đứng ở cửa phòng bếp, trên người mặc áo hoodie màu trắng, phía
dưới là quần dài vải bông màu đen, một bộ đồ ở nhà, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ lạnh lùng khó hiểu.
Ôn Dữu nâng hộp rượu lên, trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh: “Đây là Whisky của đảo Islay, chắc là ngon lắm.”
Vân Thâm có chút hiểu biết về rượu. Whisky của đảo Islay là loại Whisky chính tông nhất trên thế giới, anh đại khái nhận ra nhãn hiệu của chai rượu này, là một loại xa xỉ phẩm, giá cả đắt đỏ.
Thấy Ôn Dữu lại muốn thử nhét chai rượu vào tủ, Vân Thâm bỗng nhiên bước nhanh về phía cô, duỗi tay xách chai rượu đi.
“Em có uống rượu đâu.” Vân Thâm vừa nói, vừa thô bạo mở hộp rượu ra, phát ra tiếng “Rầm” chói tai. Anh lấy chai rượu màu nâu sẫm ra, không chút để ý nói, “Để tôi uống cho.”
Anh lấy từ trong tủ ra một chiếc ly Tulip, rót gần nửa ly Whisky, ra vẻ chuyên nghiệp mà xoay xoay ly, uống một hơi cạn sạch.
Mùi rượu nồng đậm, mang theo hương vị than bùn hun khói đặc trưng của Whisky đảo Islay, xộc thẳng qua cổ họng, gây ra cảm giác bỏng rát k.ích th.ích.
Ôn Dữu nhìn chằm chằm anh, liền thấy cặp lông mày đẹp đẽ kia từ từ nhíu lại, trong mắt toát ra vẻ ghét bỏ, giống như đang nhìn rác rưởi, lạnh lùng thốt lên: “Khó uống.”
“Không thể nào.” Ôn Dữu nhặt hộp giấy bị anh xé nát lên, xoay người cầm một cái ly khác ra, “Quý… Anh họ em gu thẩm mỹ chắc cũng không tệ mà. Để em thử xem.”
Cô cầm chai rượu lên, còn chưa kịp rót, người đàn ông bên cạnh liền giật lấy ly của cô, mặt không biểu cảm giải thích hành động này: “Tửu lượng của em kém quá, tôi sợ lát nữa em uống say lại phát điên.”
Ôn Dữu nhìn anh với ánh mắt có chút kỳ quái: “Đàn anh, hôm nay em chọc giận anh à?”
“Không có.” Vân Thâm dựa vào bệ bếp, thần sắc nhàn nhạt, thuận miệng hỏi, “Tôi chỉ là có chút tò mò, em và anh họ em quan hệ tốt lắm à?”
“Cũng tàm tạm.” Ôn Dữu nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Em và anh ấy học cùng trường cấp hai, trước kia thỉnh thoảng có chơi với nhau.”
Chủ yếu là Quý Dư Xuyên tới tìm cô, cô bị ép buộc phải kết bạn với anh ta.
Vân Thâm ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Em cũng học trường trung học Duyên An?”
…
Mấy chữ này nhẹ nhàng lọt vào tai cô, nhưng lại nặng nề nện xuống trong lòng cô, bắn lên bụi đất tứ tung.
Ôn Dữu trước đây, tuyệt đối đã nói với Vân Thâm không dưới một lần, cô và anh học cùng trường cấp hai, trước kia thường xuyên nhìn thấy anh ở trong trường, còn từng đi cổ vũ cho anh thi đấu bóng rổ.
Không ngờ rằng, anh lại không có một chút ấn tượng nào.
Không nhớ rõ những chuyện trước khi học cấp ba thì thôi, ngay cả những lời cô nói sau khi trở thành bạn bè, anh cũng hoàn toàn không để tâm.
Ôn Dữu sớm biết anh chính là người như vậy, nhưng giờ phút này, cô vẫn không thể khống chế được mà cảm thấy có chút tổn thương.
Cô khẽ gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo, nói với Vân Thâm: “Hồi lớp 7, em còn từng xem anh và anh ấy thi đấu bóng rổ.”
Vân Thâm liếc nhìn cô: “Thế à? Cổ vũ cho anh họ em?” Ôn Dữu: “Đương nhiên.”
Nói xong hai chữ này, cô cảm thấy kiệt sức, chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị cặp mắt đen nhánh mà lạnh lùng kia nhìn chằm chằm.
Vẻ mặt Vân Thâm trở nên càng lạnh nhạt hơn, không chút để ý nhắc tới: “Em đối xử với anh ta tốt thật đấy. Theo tôi biết, hai người không có quan hệ huyết thống?”
Ôn Dữu khẽ nhíu mày, không biết anh đang ám chỉ điều gì. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đôi môi mấp máy, khẽ nói: “Khi đó em có người mình thích.”
Vân Thâm không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, ánh mắt anh dao động, giây lát sau, anh cười lạnh một tiếng nói: “Nói nghe xem nào, có
lẽ tôi quen đấy.”
Ôn Dữu lắc đầu: “Thôi, anh ấy… không nổi tiếng, chỉ là một người đối xử với em rất tốt.”
Vân Thâm vân vê ly rượu, cực kỳ chậm rãi xoay tròn, nói: “Nhìn em như vậy, có vẻ còn rất lưu luyến?”
Giọng Ôn Dữu nhẹ bẫng như bông liễu bay lơ lửng trong không trung: “Dù sao cũng là mối tình đầu, đương nhiên là khó quên.”
Nhiều năm như vậy, chưa có một ngày nào thực sự quên được. “Khi đó em mới mấy tuổi? Biết cái gì?” Người đàn ông đặt ly rượu
xuống, giọng điệu không tốt nói, “Mau quên đi, nếu có thể, thì đã sớm ở bên nhau rồi.”
Trái tim Ôn Dữu như bị đâm một nhát, từ buổi chiều ở bên hồ tâm trạng của cô đã không tốt, im lặng đến bây giờ, rốt cuộc bị anh chọc giận: “Anh thì biết cái gì?”
Cô hít sâu một hơi, không chút lưu tình nói: “Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời em chứ”
Vân Thâm im lặng một lát, không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy.
Tùy ý làm bậy hai mươi mấy năm, đây dường như là lần đầu tiên, anh ý thức được lời mình nói khó nghe đến mức nào.
“Tôi chỉ là, cho em một lời khuyên.” Anh không còn dựa vào bệ bếp nữa, hơi đứng thẳng người, giọng nói chậm rãi, mang theo chút tự giễu, “Tôi không là ai cả.”
Vân Thâm nói xong câu đó liền rời đi, Ôn Dữu một mình đứng trong bếp một lát, xoay người rót một ly Whisky uống.
Cay quá.
Giống như bị ném vào trong ống khói, tai mắt mũi miệng đều bị tưới đẫm khói đặc. Cô cúi người ho khan mấy tiếng, cổ họng vừa hun vừa
cay, đầu óc như bị điện giật, dâng lên một cơn tê dại. Nhưng cũng rất sảng khoái.
Rượu còn lại rất nhiều, Ôn Dữu đem nút gỗ đậy kín lại, lại dùng băng dính thực phẩm dán kín miệng chai, cất vào trong tủ cao, để dành sau này uống tiếp.
Trở lại phòng ngủ, cô không muốn nghĩ thêm một giây nào về những chuyện đã xảy ra hôm nay, rửa mặt xong liền trực tiếp nằm lên giường, mộng gặp Chu Công.
Sáng sớm ngày hôm sau, sân bay Thân Thành.
Vân Thâm dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không đi vào khoang hạng nhất, Vu Hướng Dương đã đến, ngồi ở vị trí bên cạnh anh.
Hướng cửa khoang phảng phất có luồng khí lạnh ập tới, Vu Hướng Dương rụt người lại, ánh mắt rời khỏi cuốn tạp chí, hoảng sợ: “Ai chọc giận cậu?”
“Không có gì.” Vân Thâm ngồi xuống, sắc mặt trầm đen, cổ áo sơ mi mở rộng, cả người toát ra vẻ cực kỳ bực bội.
Thư ký Dương Triết cùng anh đi một đường đến sân bay, cho đến khi cùng Vu tổng hội hợp, Dương Triết mới dám mở miệng nói chuyện với Vân Thâm, báo cáo tiến triển của một hạng mục hợp tác ở nước ngoài.
Nói đến lịch trình công tác nước ngoài, Vân Thâm đột nhiên nâng tay lên, nói với Dương Triết: “Để Vu tổng đi thay tôi là được.”
Vu Hướng Dương: “Tháng này cậu có việc bận à?”
Vân Thâm dựa vào ghế, vừa xoa giữa mày vừa nói: “Tôi không hợp với khí hậu châu Âu.”
“…” Vu Hướng Dương liếc mắt nhìn lịch trình của Vân Thâm, “Châu Âu tôi có thể đi, nhưng Bắc Thành một đống việc lớn, cậu không thể ném hết cho lão Chu được? Bên Thân Thành dự án còn chưa gấp, không cần cậu phải tự mình ra tay.”
Vu Hướng Dương là đàn anh cùng trường với Vân Thâm, từ khi Vân Thâm bắt đầu khởi nghiệp đã ở bên cạnh anh, cũng là người duy nhất trong công ty dám chỉ giáo Vân Thâm vài câu.
Vân Thâm: “Ừ, vậy thì về Bắc Thành.”
Máy bay cất cánh, bay vào tầng mây, ổn định tuần tra. Vân Thâm đeo bịt mắt lên, cả người chìm trong ghế ngồi, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Vu Hướng Dương và Dương Triết thấy anh mệt mỏi, liền không nói chuyện nữa, động tác cũng rất cẩn thận, cố gắng không phát ra âm thanh.
Trước mắt Vân Thâm là một mảnh đen kịt, bên tai yên tĩnh, nhưng cơn buồn ngủ lại giống như thủy triều rút đi, chậm chạp không đến.
Hồi lâu, trong đầu óc trống rỗng của anh đột nhiên vang lên một giọng nói ——
“Anh cho rằng anh là ai?”
“Dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời em chứ”
…
Chính xác, trúng đích, đâm trúng tim đen. Anh mẹ nó chẳng là cái thá gì cả.
Dương Triết đang xem xét email, chợt thấy bên cạnh toát ra một luồng khí lạnh, anh ta run rẩy một chút, nghiêng đầu, liền thấy ông chủ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đôi chân dài nghiêng nghiêng chống đất, thoạt nhìn có vẻ lười biếng nhàn nhã, hẳn là đã ngủ rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp khàn khàn bỗng dưng vang lên, Dương Triết giật mình, khó có thể tin mà nhìn Vu tổng.
Bọn họ đều nghe thấy. “Mẹ kiếp.”
Chỉ có hai chữ, tàn nhẫn từ trong miệng Vân Thâm mắng ra, giống như một sự giải tỏa.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong toàn bộ khoang hạng nhất lại giảm xuống vài phần.
Bước vào những ngày đông giá rét, cả thành phố ngô đồng khô héo tiêu điều, dù là ngày nắng, sắc trời cũng lộ ra vẻ tịch liêu mênh mông.
Ôn Dữu gần đây rất hay đến nhà Lê Lê, hễ có thời gian rảnh là lại ra ngoài tìm Lê Lê, không thích ở nhà mình.
Một ngày nọ, cô và Vân Nhiêu đều ở nhà Lê Lê, ba người nằm ườn trên chiếc giường lớn vô cùng của Lê Lê, màn hình trước giường đang chiếu một bộ phim điện ảnh văn nghệ, không khí sau giờ ngọ êm đềm, Ôn Dữu
gối lên cánh tay Vân Nhiêu, làm bộ không để ý mà nghe Vân Nhiêu kể chuyện của anh trai cô ấy.
Sau hôm ở ven hồ bắt gặp Vân Thâm và Hạ Nghi Gia, Vân Nhiêu cố ý đến chỗ mẹ mình hỏi thăm, kết quả cũng không nghe được tin tức hữu hiệu gì: “Mẹ tớ chỉ biết anh tớ và Hạ Nghi Gia đang tìm hiểu nhau. Đối với mẹ tớ mà nói, đây đã là một ngoại lệ, cho nên gần đây bà ấy không thúc giục anh tớ nữa.”
“Tìm hiểu nhau là có ý gì?” Lê Lê vểnh chân lên, đá loạn hai cái trong không trung, “Bọn họ trong khoảng thời gian này thường xuyên gặp mặt sao?”
Vân Nhiêu: “Cái này mẹ tớ cũng không biết. Anh tớ không nói với bà ấy chuyện này.”
Ánh sáng của bộ phim chập chờn, trong nhà lúc sáng lúc tối, giống như đi qua trên con đường rợp bóng cây. Vân Nhiêu trở mình, ghé sát vào bên mặt Ôn Dữu, cười nói: “Dữu Dữu, hay là cậu đi hỏi thử đi?”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Tớ hỏi cái gì?”
Vân Nhiêu: “Cậu và anh tớ ở cùng nhà mà, tớ thấy hai tháng nay anh ấy thường xuyên về căn hộ kia ở. Cậu tìm cơ hội hỏi anh ấy xem rốt cuộc anh ấy và Hạ Nghi Gia là thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn tớ.”
Ôn Dữu tự nhiên không muốn tìm Vân Thâm hỏi thăm loại chuyện này, từ chối nói: “Anh ấy tháng này không tới ở, tớ chỉ gặp anh ấy một lần hồi đầu tháng.”
“À, gần đây anh ấy đang ở Bắc Thành.” Vân Nhiêu nói, “Nhưng mà ngày mai anh ấy sẽ về.”
Ôn Dữu nghe vậy, trái tim khẽ co rút lại. Từ sau cái đêm hôm đó, cô và Vân Thâm tan rã trong không vui, Vân Thâm không còn xuất hiện nữa. Ôn Dữu đoán được anh đang ở Bắc Thành, cho nên cũng không nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy Vân Thâm sẽ bị một hai câu nói nặng lời của cô ảnh hưởng đến tâm trạng.
Dù sao sau đêm đó, sáng sớm hôm sau, trước khi đi, Vân Thâm còn làm bữa sáng cho cô.
“Anh Vân Thâm lần này ở Thân Thành bao lâu, cậu có biết không?” Ôn Dữu hỏi, giả vờ lơ đãng mà nhắc tới, “Hình như sinh nhật anh ấy sắp đến rồi.”
Vân Nhiêu: “Sinh nhật anh ấy chắc chắn là tổ chức ở đây rồi, đến lúc đó bố mẹ tớ cũng sẽ đến.”
Đề tài rất nhanh lại quay về Vân Thâm và Hạ Nghi Gia, Vân Nhiêu cảm thấy hỏi cũng không hỏi ra được gì, cô ấy đột nhiên nảy ra ý tưởng, bảo Ôn Dữu thử dùng phương pháp huyền học xem có thể tính ra được không.
“Được rồi, tớ rảnh sẽ thử xem.” Ôn Dữu đồng ý, nhưng cô cảm thấy rất có thể sẽ không tính ra được, bởi vì chuyện này không giống như việc Vân Thâm hôm nay có về hay không đơn giản như vậy, cô không biết mình có thể bình tĩnh đối mặt với vấn đề này hay không, từ đó bói toán ra kết quả gần với sự thật.
Chạng vạng rời khỏi nhà Lê Lê, Ôn Dữu đi cửa hàng hoa mua hoa tươi mới, hoa Ngu mỹ nhân màu khói phối với hoa cát cánh và cây thùa sợi, cắm một lọ hoa vừa thanh tao lại vừa phóng khoáng, đặt ở giữa phòng khách.
Lại một tuần trôi qua, bó hoa tươi mua từ tuần trước đã tàn úa.
Vân Thâm sau khi về Thân Thành, vẫn chưa từng đến khu Đông Cảng ở.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật anh, không biết vì sao, Ôn Dữu mơ hồ có cảm giác bất an, dường như sinh nhật anh sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thân Thành gần đây nhiệt độ xuống rất thấp, virus cúm biến dị lan tràn trong đám đông, rất nhiều đồng nghiệp của Ôn Dữu đều trúng chiêu, Chu Ý Văn cũng vì vậy mà xin nghỉ mấy ngày, trên WeChat khóc lóc kể lể với Ôn Dữu rằng sốt cao khó chịu, đến thở cũng không ra hơi.
Buổi tối về đến nhà, Ôn Dữu nhận được điện thoại của Vân Nhiêu, nói Vân Thâm vì công việc bận quá, năm nay sẽ không tổ chức sinh nhật, còn bảo bố mẹ cũng đừng đến Thân Thành tìm anh.
Cúp điện thoại, Ôn Dữu ngơ ngác ngồi trong phòng, theo bản năng liếc mắt nhìn hộp quà màu đen đặt trên tủ đầu giường.
Trước kia cũng từng có những lúc như vậy, Vân Thâm bận đến mức không có thời gian ăn sinh nhật, Vân Nhiêu dẫn theo Ôn Dữu và Lê Lê đi tìm anh, còn có thể bị anh vô tình đuổi đi.
Ôn Dữu tự nhủ không cần quá để ý, chuyển sự chú ý sang công việc. Cô tĩnh tâm làm thêm một lát, hơn 10 giờ liền đi ngủ sớm.
Thế nhưng, trong giấc mơ, cô quay trở lại mùa đông năm nhất đại học, một chân sâu một chân nông đạp trên nền tuyết, nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật rơi từ trên cửa sổ xuống, vỡ tan tành bị tuyết vùi lấp, giống như một đám tang không ai biết đến.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Dữu tỉnh lại thì đã không nhớ rõ nội dung giấc mơ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.
Ánh nắng mùa đông chiếu nghiêng vào trong nhà, mông lung, mỏng manh như lụa. Trong nhà bật điều hòa rất ấm, Ôn Dữu ở phòng gym tập yoga nửa tiếng, chút hoảng hốt khi mới thức dậy tan biến sạch sẽ, cô cảm thấy trạng thái tinh thần của mình cũng không tệ lắm, có lẽ có thể thử bói toán một chút.
Bắt đầu từ việc đơn giản trước. Hôm nay là ngày 19 tháng 12, Ôn Dữu trong lòng nghĩ một vấn đề —— Vân Thâm hôm nay có về không, nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, cô rũ mắt nhìn lá bài Tarot trước mặt, nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh mấy nhịp.
Anh hôm nay thế nhưng lại về?
Nếu anh ở nhà tối nay, cô có thể tặng quà cho anh vào đúng ngày sinh nhật. Nghĩ đến đây, tâm trạng Ôn Dữu không tự giác mà có chút vui vẻ, thế nhưng, cô nhẩm đến vấn đề tiếp theo, sau khi nhìn thấy ba lá bài Tarot chỉ dẫn, tâm trạng đột nhiên lại chùng xuống.
Đây là… vận đào hoa?
Giống như lá bài The Moon, người đàn ông được chúng tinh phủng nguyệt, hôm nay gặp phải không ít rắc rối, là vận đào hoa cực thịnh.
Có người phụ nữ đi tới lãnh địa của anh, có nghĩa là người phụ nữ này tối nay sẽ theo anh về nhà!
Sau khi giải đọc ra được những thông tin này, câu nói đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Dữu là ——
Không thể nào, vừa nhìn đã thấy không chuẩn rồi.
Tâm cô hỗn loạn không chịu nổi,không thể tiến hành bói toán tiếp được nữa.
Ôn Dữu qua loa thu tấm vải nhung đen, đá thủy tinh và bài trên bàn vào hộp, tùy tay cầm lấy cái ly, uống một ngụm nước lạnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Từ trước đến nay, xác suất bói toán chính xác của Ôn Dữu là chín phần mười, rất cao.
Lần đầu tiên tiếp xúc với bói toán là khi còn học tiểu học, có một ngày cô một mình ở bên ngoài chơi, gặp được một bà lão bày quầy bói toán.
Ôn Dữu vì tò mò, nên đã bỏ ra chút tiền, tính xem cuối kỳ thi mình sẽ
được bao nhiêu điểm. Kết quả bói toán của bà lão Ôn Dữu đã sớm quên, nhưng cô nhớ rõ, bà lão vừa nhìn thấy ánh mắt cô, liền nói cô có một đôi mắt rất nhạy cảm, sau khi bói toán xong cho Ôn Dữu, bà lão còn tặng Ôn Dữu một bộ bài Tarot kinh điển, nói với cô bói toán không phải là tạo ra thần tích, mà là cảm nhận nhân quả của vạn vật, tin thì có, không tin thì không.
Ôn Dữu khi đó còn nhỏ, rất dễ tin người khác. Cô tin lời bà lão nói, cầm bộ bài Tarot về nhà nghiên cứu, từ từ luyện tập. Cũng không biết có phải là do linh cảm của cô ngày càng mạnh hay không, theo tuổi tác tăng lên, Ôn Dữu bói càng ngày càng chuẩn. Cô sẽ không dựa vào bói toán để đưa ra quyết định, nhưng bói toán quả thật đã giúp cô nhìn thấu rất nhiều chuyện, cả người cũng trở nên thông suốt và lý trí hơn.
Duy chỉ có trong vấn đề tình cảm, Ôn Dữu không thể nào thông suốt được, cái gì cũng không nhìn rõ.
Sau khi tính ra Vân Thâm tối nay có khả năng mang phụ nữ về nhà, trong đầu cô có hai luồng thế lực đang giao chiến: Ban đầu, tâm trạng cô phập phồng như sóng thần, càng muốn tin rằng mình tính sai, nhưng theo cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, luồng thế lực thứ hai dần dần chiếm thế thượng phong.
Ôn Dữu có thói quen luôn tính toán đến trường hợp xấu nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô quyết định tin tưởng vào khả năng ổn định của mình, đoán chắc tất cả, Vân Thâm tối nay thực sự sẽ đưa người phụ nữ khác về nhà qua đêm.
Cũng không tính là ngoại lệ đi, anh cũng đã đến tuổi, lại đẹp trai như vậy, muốn người phụ nữ nào mà không có, trước kia vẫn luôn không tìm mới là kỳ lạ.
Mà cô, vừa vặn đem tất cả những hy vọng không nên có, bóp ch·ết từ trong trứng nước.
Ôn Dữu bình tĩnh ăn cơm trưa, bình tĩnh thay quần áo, bình tĩnh rời khỏi nhà, bình tĩnh đến nhà Chu Ý Văn và Đỗ Cảnh Trừng chơi, bình tĩnh đội trên đầu đầy virus cúm của hai người họ cùng nhau chơi Switch.
Chu Ý Văn nằm trên sofa, bản thân bệnh đến không chịu nổi, thấy Ôn Dữu, một người bình thường cũng giống như có bệnh: “Hôm nay cậu kỳ lạ lắm.”
Ôn Dữu: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Chu Ý Văn vừa sụt sịt vừa nói: “Cậu hỏi tớ hai lần xem tối nay có thể ngủ ở đây không. Tiếc là nhà tớ chỉ có phòng ngủ chính là có thể ngủ được, cậu không chê ba người sinh hoạt có hơi chật chội thì, tớ không sao cả ~”
Ôn Dữu:……
Ba người sinh hoạt. Sẽ rất chật chội sao?
Sau bữa tối, Ôn Dữu về đến nhà, trong phòng trống trải yên tĩnh, ở mười người hình như cũng không chật.
Tay chân cô lạnh run, tiếng tim đập rất nặng, từng nhịp từng nhịp chìm vào trong l.ồng ng.ực. Cô không nhịn được mà bật điều hòa thật cao, làm cho cả người ấm áp lên.
Ôn Dữu cưỡng ép bản thân không nghĩ ngợi lung tung, tối nay thoải mái tắm rửa, uống hai viên melatonin, trước 8 giờ đã lên giường đi ngủ.
Nước ấm trong bồn tắm từ từ dâng lên, tinh dầu hoa hồng được đổ vào, mùi thơm ngào ngạt của hoa tràn ra trong nước, như sương khói, như sóng gợn.
Trong hơi nước mờ mịt, Ôn Dữu khom lưng kiểm tra nhiệt độ nước, đang muốn cởi áo tháo thắt lưng, cô bỗng nhiên dừng động tác, xoay người đi ra phòng ngủ, đến phòng bếp ôm chai rượu mạnh màu nâu sẫm ra.
Cô chạy chậm một đường về phòng, giống như một chú nai lạc vào bóng đêm, sợ bị thứ gì đó đuổi theo.
Vào cửa, đóng cửa, khóa trái.
Tối nay bên ngoài có phát sinh chuyện gì đi nữa, đều không liên quan đến cô.