Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 35

Ôn Dữu không nghe rõ lời cuối cùng anh nói là gì, trong đầu chỉ văng vẳng câu “Trước kia sao không thấy em thú vị như vậy”, lặp đi lặp lại không ngừng.

 

Ý anh là, bây giờ cô khác trước kia, đột nhiên khiến anh cảm thấy hứng thú.

 

Dùng “thú vị” để miêu tả một người, đối với Vân Thâm mà nói, hẳn là đánh giá rất tích cực nhỉ?

 

Ôn Dữu nghĩ vậy, đĩa bánh kem đã thấy đáy, cô bình tĩnh nói mình ăn no rồi, thu dọn mặt bàn, nói với Vân Thâm một câu “Ngủ ngon”, rồi thong

thả rời đi.

 

Vừa rẽ vào khu sinh hoạt, Ôn Dữu bỗng nhiên bước nhanh hơn, xông thẳng vào phòng mình, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

 

Trong phòng tối đen như mực, cô dựa lưng vào cửa, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ nghe “cạch” một tiếng rất khẽ, đèn tường đầu giường bỗng nhiên sáng lên, Ôn Ninh nằm trên giường, mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn cô: “Chị, tìm em có việc gì sao?”

 

Ôn Dữu hơi giật mình, mới nhận ra mình nhất thời kích động nên vào nhầm phòng.

 

“Mặt chị sao đỏ thế?” Ôn Ninh dụi dụi mắt, “Còn cười vui vẻ như vậy?” “Có sao?” Ôn Dữu sờ sờ mặt.

 

Tâm trạng cô hiện tại quả thật không tệ, đối mặt với cô em gái trên danh nghĩa này cũng nảy sinh vài phần muốn tâm sự: “À, thì vừa rồi, tôi tổ

chức sinh nhật cho Vân Thâm, sau đó anh ấy khen tôi mấy câu.”

 

“Hôm nay là sinh nhật anh rể à? Nhưng em buồn ngủ quá, nên không dậy chúc mừng.” Ôn Ninh trở mình, lười biếng hỏi, “Anh ấy khen chị cái gì mà chị vui thế?”

 

Ôn Dữu: “Anh ấy khen tôi… thú vị.”

 

“Khen chị thú vị?” Ôn Ninh tỉnh táo hơn một chút, “Anh ấy chơi gì với chị à?”

 

Ôn Dữu: …

 

Lời này nghe sao kỳ quái thế nhỉ?

 

Ôn Ninh ôm gối, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng như máu của Ôn Dữu, không tự chủ được mà tưởng tượng ra một loạt trò chơi mờ ám của hai người.

 

Cô vùi nửa mặt vào gối, không biết nghĩ đến cái gì, giọng ồm ồm nói với Ôn Dữu: “Hai người đừng chơi quá trớn đấy nhé.”

 

Ôn Dữu:?

 

Ôn Ninh: “Nhất định phải dùng bao.”

 

Mặt Ôn Dữu sắp bốc hỏa: “Nói bậy bạ gì thế?”

 

Ôn Ninh như không nghe thấy cô nói gì, tự mình lẩm bẩm, khuyên nhủ: “Anh rể thoạt nhìn chính là kiểu rất bạo, hai người làm xong, tốt nhất là

 

kiểm tra xem bao có bị rách không.” “Cảm ơn cô nhé.”

Ôn Dữu bỏ lại những lời này rồi mở cửa đi ra, bóng dáng lộ ra vẻ hoảng hốt không tên.

 

Trở lại phòng ngủ khác, Ôn Dữu ngã xuống giường, cảm thấy tâm hồn thuần khiết của mình đã bị ô nhiễm.

 

Ngay cả câu Vân Thâm khen cô “thú vị” kia, cũng trở nên khó mà hiểu đúng nghĩa.

 

Cả đêm không có chuyện gì.

 

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dữu hơn 7 giờ đã dậy, đi ra toilet bên ngoài rửa mặt.

 

Ánh nắng sớm mai tươi đẹp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà, Ôn Dữu từ toilet đi ra, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng bếp ga đang cháy.

 

Cô quay lại toilet, buộc lại tóc, đuôi ngựa buộc cao gọn gàng sau đầu, cả người sạch sẽ, lúc này mới đi về phía phòng bếp.

 

Người đàn ông đứng trước bệ bếp, một thân áo sơ mi quần tây đơn giản, vai rộng chân dài, bóng lưng thẳng tắp, tinh thần thoạt nhìn cũng rất tốt, chắc là đã đỡ nhiều rồi.

 

Tay trái anh nắm lấy cán chảo đang chiên trứng, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, thon gọn.

 

Ánh mắt Ôn Dữu dừng lại, liền thấy ánh nắng sáng rọi chiếu lên làn da cổ tay anh trắng nõn như ngọc, một chuỗi vòng tay ngọc trai nước biển màu xám thuần khiết quấn quanh cổ tay, tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt, cùng với đường nét xương cổ tay rõ ràng của anh, toát lên vẻ tự phụ và quyến rũ khó tả.

 

Đó là món quà sinh nhật cô tặng Vân Thâm.

 

Mấy tháng trước, Ôn Dữu nhìn thấy người mẫu nam Âu Mỹ đeo ngọc trai màu sắc huyền ảo trên tạp chí, chuỗi ngọc trai lạnh lùng tôn lên đường cong cánh tay của người đàn ông, cô lập tức bị thu hút, không thể ngăn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ Vân Thâm đeo trang sức tương tự, chắc chắn còn quyến rũ hơn cả người mẫu.

 

Cô nhớ Vân Thâm không hay đeo đồng hồ, hơn nữa đồng hồ của anh đều là màu đen, xám, nếu kết hợp cùng ngọc trai màu lạnh, hiệu quả hẳn là cũng sẽ rất tuyệt vời.

 

Ôn Dữu khi đó đầu óc nóng lên, biết rõ Vân Thâm không đeo trang sức nào khác ngoài đồng hồ, cô vẫn không nhịn được mà liên hệ với bạn bè ở nước ngoài, tìm được nơi sản xuất ngọc trai nước biển tốt nhất, xếp hàng, thiết kế, chọn ngọc, tốn mấy tháng tiền lương, mua chuỗi vòng tay ngọc trai màu xám thuần khiết chất lượng cực cao này.

 

Cho đến khi sinh nhật Vân Thâm thực sự đến, cô bỗng nhiên lại lo lắng, không dám trực tiếp đưa cho anh, vì thế vào sáng hôm qua, nhân cơ hội vào phòng ngủ chính chăm sóc anh, Ôn Dữu lén lút đặt hộp quà lên tủ đầu giường của anh, chờ đợi chính anh phát hiện, sau đó chắc chắn sẽ ném vào góc phòng thay đồ.

 

Không ngờ.

 

Anh lại trực tiếp đeo lên.

 

Vậy thì, coi như là có chút thích món quà này nhỉ?

 

Ôn Dữu bước chân khẽ khàng, ánh mắt lưu luyến trên cổ tay xương xẩu, thon dài, mạnh mẽ của người đàn ông.

 

Hôm nay anh không đeo đồng hồ, chỉ có một chuỗi ngọc trai, thanh lãnh bắt mắt, không mang theo một chút hơi thở phàm tục, khiến người ta hoàn toàn quên mất bàn tay này hiện tại đang thành thục mà đảo trứng

gà dưới đáy chảo.

 

Ôn Dữu đi đến bên cạnh Vân Thâm, khách sáo chào hỏi: “Chào buổi sáng, đàn anh.”

 

Vân Thâm gật gật đầu.

 

Hai người đều liếc nhìn về cùng một chỗ, nhưng lại ăn ý mà không nhắc đến chuỗi vòng tay kia.

 

Chiên trứng xong, Vân Thâm quay đầu chuẩn bị những thứ khác, tiện miệng hỏi Ôn Dữu: “Em gái em ăn gì?”

 

Ôn Dữu nghĩ nghĩ: “Cho em ấy chút cháo thanh đạm đi ạ.”

 

Cô ngại để Vân Thâm làm cho Ôn Ninh, đang định tự mình làm, liền thấy Vân Thâm ấn nút thùng gạo tự động, lấy ra nửa cốc gạo, vừa nói: “Lúc trước tôi nói cho em ăn ké miễn phí, không bao gồm em gái em, cho nên ——”

 

Anh dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Tính là em nợ tôi một bữa cơm.”

 

“Vâng ạ.” Ôn Dữu không có ý kiến, “Vậy khi nào đàn anh rảnh? Em mời anh ăn một bữa thịnh soạn.”

 

Cảm giác những lời này trước đây đã nói rồi.

 

Nhưng vẫn luôn không mời được, nguyên nhân chủ yếu là vị đàn anh này quá bận, nếu không phải hai ngày nay anh bị bệnh, Ôn Dữu sẽ không có cơ hội ở chung với anh lâu như vậy.

 

Vân Thâm: “Cuối năm nay khá bận.” Quả nhiên.

Thêm vào đó, anh bị bệnh nên trì hoãn không ít công việc, sau khi khỏi bệnh chắc chắn phải tăng ca bù lại.

 

“Tuy nhiên, thời gian một bữa cơm vẫn sẽ có.” Vân Thâm chậm rãi nói, “Chờ tôi tìm em.”

 

Ôn Dữu đáp lời, khóe môi không tự giác cong lên, tiến đến bên cạnh anh giúp một tay.

 

Bữa sáng đơn giản, không cần hai người cùng nhau làm, Vân Thâm mặc kệ cô ở bên cạnh rảnh rỗi lượn qua lượn lại, thuận miệng hỏi: “Ôn Ninh khi nào phẫu thuật?”

 

Ôn Dữu: “Ngày kia.”

 

Vân Thâm gật đầu: “Đến lúc đó tôi đưa hai người đi.”

 

Ôn Dữu ngẩn người, nghĩ anh sau này sẽ rất bận, hơn nữa bạn trai của Ôn Ninh cũng không biết Ôn Ninh hiện tại ở đâu, cho nên cô cảm thấy cô tự mình đưa Ôn Ninh đi làm phẫu thuật là đủ rồi.

 

Nhưng hình như, có một người đàn ông bên cạnh, quả thật sẽ an toàn hơn một chút.

 

“Cảm ơn đàn anh.”

 

Giọng cô rất nhẹ, giống như gió xuân ấm áp.

 

Hai người tiếp tục trò chuyện, Vân Thâm nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng đối với chuyện của Ôn Ninh hình như lại rất quan tâm.

 

“Bạn trai cũ của em ấy là người thế nào?”

 

“Cảm giác là kiểu lưu manh có chút tiền trong nhà.” Vân Thâm nhếch môi: “Bố mẹ em ấy ở đâu?”

Ôn Dữu đọc một chuỗi địa chỉ nhà, nói xong mới hỏi: “Hỏi cái này làm gì ạ?”

 

Vân Thâm vừa bày đồ ăn ra bàn, vừa thản nhiên nói: “Chờ em ấy làm xong phẫu thuật về nhà, tôi sẽ tìm mấy người vệ sĩ, ở quanh nhà canh chừng một tháng.”

 

Bạn trai cũ của Ôn Ninh không tìm thấy cô, rất có thể sẽ ngồi xổm ở những nơi cô thường xuất hiện để chờ đợi, cho nên mặc dù Ôn Ninh trở về bên cạnh bố mẹ, cũng không thể hoàn toàn loại trừ nguy hiểm.

 

Ôn Dữu không ngờ anh lại chu đáo như vậy, có chút ngại ngùng: “Có phiền anh quá không?”

 

“Chuyện nhỏ thôi.”

 

Chỉ cần Ôn Ninh gọi một tiếng “anh rể”, cô em gái trên danh nghĩa này anh phải quản.

 

Vân Thâm bưng đĩa thức ăn đi về phía phòng ăn, liếc nhìn cô gái đi theo phía sau, giọng anh bỗng nhiên trầm xuống, chậm rãi nói với Ôn Dữu: “Con gái ở bên ngoài, phải biết tự bảo vệ mình.”

 

Ôn Dữu bình tĩnh nói: “Em rất tự giác.”

 

Vân Thâm ánh mắt hàm chứa vẻ không tin, làm như không tin tưởng cô: “Mặc kệ có người theo đuổi, cũng sẽ có nguy hiểm.”

 

“Em có thể xử lý tốt.” Ôn Dữu kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt dừng ở bữa sáng phong phú, cô khẽ cong môi, “Không phải, còn có đàn anh giúp em chắn đào hoa sao?”

 

Vân Thâm: “Tôi không thể giúp em chắn cả đời.”

 

Ôn Dữu ý cười bên môi cứng lại: “Em cũng không cần anh chắn cả đời. Không chừng ngày nào đó em sẽ yêu đương.”

 

Vân Thâm ngả người ra sau ghế, ánh mắt lạnh nhạt: “Em đối với mình rất có tự tin. Trước kia từng yêu đương chưa?”

 

Ôn Dữu: “Chưa ạ.”

 

Vân Thâm nhướng mày: “Phải không?” Anh như vậy, còn rất kinh ngạc.

Ôn Dữu lại bị phản ứng vô tâm của anh chọc tức.

 

Cô có hay không từng yêu đương, anh thế nhưng không biết. Chắc hẳn cảm thấy cô xinh đẹp, tính cách lại mỗi ngày một khác, yêu đương là chuyện bình thường, cho nên lúc này nghe nói cô chưa từng yêu, mới có thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 

Cũng may, chút bực bội trong lòng Ôn Dữu rất nhanh liền tan biến.

 

Cô đã sớm biết anh đối với cô thờ ơ, mặc dù đã từng giúp đỡ cô rất nhiều thứ, cũng chưa từng để những chuyện này trong lòng.

 

Ôn Dữu thường thường cảm thấy, Vân Thâm tựa như mặt trời trên cao, rực rỡ, tự do lại tràn ngập sức mạnh, anh sẽ vì người khác mà tỏa sáng, có lẽ đã từng chiếu sáng không chỉ một cuộc đời người xa lạ. Mọi người

trên mặt đất thường thường ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng bản thân mặt trời, sẽ không nhớ rõ mình đã chiếu sáng ai.

 

Mà hiện tại, mặt trời này cũng từ trên cao nhìn xuống, bắt đầu thử tìm hiểu cô.

 

Ôn Dữu lấy lại bình tĩnh, thuận miệng giải thích nói: “Em trước kia bận quá, không có thời gian yêu đương.”

 

Vân Thâm lười biếng gật đầu: “Khá tốt.”

 

Ăn một lúc, điện thoại di động Ôn Dữu để trong phòng bỗng nhiên vang lên.

 

Cô đi vào lấy điện thoại, vốn định mang đến phòng ăn vừa nghe điện thoại vừa ăn cơm, nhìn hiển thị cuộc gọi, cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, đi tới cửa đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại mới bắt máy:

 

“Alo, Nhiêu Nhiêu? Sớm như vậy đã nhớ tớ rồi à?”

 

Giọng Vân Nhiêu lộ ra phấn khởi: “Tớ vừa rồi từ chỗ mẹ tớ biết được một tin tức giật gân! Anh tớ! Thế nhưng có! Bạn gái!”

 

Da đầu Ôn Dữu tê dại, chỉ phát ra một âm tiết nghẹn ngào: “A…”

 

Đầu dây bên kia tạm dừng vài giây, Vân Nhiêu bỗng nhiên nói: “Người đó chính là cậu hả?”

 

Ôn Dữu ngay cả âm tiết đơn cũng không phát ra được, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói cái gì.

 

Vân Nhiêu nói tiếp: “Là cậu giả trang đi? Cậu ở nhà anh ấy, giả làm bạn gái anh ấy là tiện nhất.”

 

Ôn Dữu nghe vậy, lập tức hoàn hồn, cười gượng: “Cậu đoán đúng rồi. Dì Khương có biết là tớ không?”

 

“Mẹ tớ không biết.” Vân Nhiêu nói, “Anh tớ nói với mẹ, hai người mới ở bên nhau, tình cảm rất không ổn định, sợ mẹ tớ quấy rầy, hai người

trực tiếp chia tay, làm mẹ tớ sợ hết hồn, đảm bảo tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai người yêu đương.”

 

“…… Vậy là tốt rồi.” Ôn Dữu thở phào một hơi, giả vờ tùy ý mà giải thích vài câu, “Ngày đó quá đột nhiên, tớ thấy anh cậu hình như bị cô gái kia quấn lấy rất phiền, nên giúp anh ấy một chút.”

 

Vân Nhiêu: “Cậu cũng tốt bụng thật.”

 

Ôn Dữu sờ sờ cổ nóng lên: “Tớ vẫn luôn rất tốt bụng.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, Vân Nhiêu không nói gì, vẫn cười một lúc, nghe đến mức Ôn Dữu tim đập thình thịch.

 

Vân Nhiêu cuối cùng cũng ngừng cười, ngay sau đó, giọng nói hạ thấp, chậm rãi nói: “Đại tiên, tớ cảm thấy, anh tớ có thể thích cậu đó”

 

……

 

Ôn Dữu yết hầu nuốt nuốt, mặt dán điện thoại nóng bừng: “Có sao?”

 

Vân Nhiêu: “Cậu nghĩ xem, tính tình anh tớ, sợ nhất phiền toái, tìm một cô gái giả vờ để ngăn chặn một cô gái khác theo đuổi, loại chuyện càng làm càng phiền phức này, anh ấy sao có thể làm.”

 

“Trừ phi, anh ấy làm như vậy, còn bao hàm tâm tư khác.” Vân Nhiêu phân tích nói, quay đầu lại hỏi Ôn Dữu, “Cậu có cảm giác gì với anh tớ không?”

 

Ôn Dữu: “Tớ…”

 

Cô hoảng hốt, do dự mà muốn hay không đem đáy lòng nói cho Vân Nhiêu, liền nghe Vân Nhiêu tự hỏi tự đáp: “Tính tình anh ấy kém như vậy, cậu khẳng định không có hứng thú với anh ấy.”

 

“……” Ôn Dữu, hỏi lại cô, “Câu đây là muốn tác hợp tớ và anh cậu sao?”

 

“Chủ yếu vẫn là xem cậu có thích hay không.” Vân Nhiêu cười khẽ, “Cậu xem anh ấy, lớn tuổi như vậy chưa từng yêu đương, mẹ tớ mỗi ngày lo lắng giới tính của anh ấy, nghĩ lại cũng thấy đáng thương.”

 

Ôn Dữu khóe môi giật giật: “Đáng thương,từ này không hợp với anh ấy chút nào.”

 

Hai người bạn thân lại nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng, Vân Nhiêu như là nghẹn rất lâu, vẫn là nhịn không được nói ra: “Dữu à, tớ nghĩ, nếu cậu thật sự không thích anh tớ, tốt nhất nhân lúc còn sớm nói rõ ràng với anh ấy.”

 

Ôn Dữu: “Sao vậy?”

 

Vân Nhiêu bên kia rất yên tĩnh, làm cho giọng nói mềm mại của cô hết sức rõ ràng: “Cậu còn nhớ biệt danh hồi cấp ba của anh ấy không?”

 

Chó điên.

 

Ôn Dữu đương nhiên nhớ rõ.

 

Vân Nhiêu nói tiếp: “Mọi người đều gọi anh ấy là chó điên, bởi vì anh ấy bất luận làm chuyện gì, đều sẽ dùng tới mười hai phần tinh thần, giống như kẻ điên vậy.”

 

“Đặc biệt là chuyện anh ấy đã quyết, bất luận tốn bao nhiêu thời gian và công sức, nếu anh ấy không đạt được mục đích, thề không bao giờ bỏ

cuộc.”

 

……

 

Suốt cả ngày hôm đó, Ôn Dữu ở công ty làm việc, dùng số liệu bao phủ chính mình, trong đầu vẫn thường thường văng vẳng giọng nói của Vân Nhiêu ——

 

“Cho nên, tớ phải nhắc nhở cậu một chút, anh tớ từ nhỏ đã hiếu thắng, chuyện anh ấy muốn làm, chưa từng có thất bại, nếu anh ấy theo đuổi cậu, cậu phải cẩn thận”

 

Trời dần tối, Ôn Dữu bận rộn cả ngày ở công ty, cảm giác mệt mỏi như thủy triều dâng lên trong óc.

 

Cô tinh thần hơi thả lỏng, lập tức đã bị những suy nghĩ liên quan đến người nào đó chiếm cứ.

 

Cô sẽ bị chó điên theo đuổi sao?

 

Hiện tại mà nói, Ôn Dữu chỉ là cảm thấy Vân Thâm đối với cô rất tốt, hẳn là cũng có chút hứng thú, có lẽ là bởi vì cô luôn kìm nén tình cảm của mình, hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, đối với biểu hiện của Vân Thâm luôn rất chậm chạp, cho nên, cô tạm thời còn không có cảm giác, bị theo đuổi.

 

Hơn nữa bọn họ đều không phải người coi tình cảm là trung tâm trong cuộc sống.

 

Vân Thâm có đế chế thương nghiệp của anh cần phát triển, cô cũng có nghiên cứu của cô, muốn dự án thành công, muốn thăng chức tăng lương, muốn trở thành người có tiếng nói trong ngành.

 

Phần yêu thầm này có thể giống như hơi thở đi cùng Ôn Dữu, vĩnh viễn bình đạm, trở thành một loại cách sống.

 

Nhưng Vân Thâm hình như không phải là người như vậy.

 

Anh làm sao có thời gian và tinh lực để bắt đầu một cuộc sống tình cảm kiểu chó điên chứ…

 

Đang nghĩ đến đây, điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên rung nhẹ, có tin nhắn WeChat.

 

Ôn Dữu nhìn thấy ảnh đại diện, tim đột nhiên đập mạnh, lập tức mở khung chat.

 

Vân Thâm: 【 về 】

Nhìn chằm chằm một chữ ngắn gọn kia, mí mắt Ôn Dữu giật giật, dần dần bình tĩnh trở lại.

 

Người này thật sự không thích nhắn tin, bảo anh báo cáo hành trình, anh tạm thời nhớ rõ, sau đó, chỉ gửi một chữ cho cô.

 

Chẳng hiểu gì cả.

 

Ôn Dữu không chiều anh, giả vờ không hiểu, cố ý năm phút sau mới trả lời: 【? 】

Rất nhanh, Vân Thâm cũng trả lời: 【? 】

Ôn Dữu mặc kệ anh, đang chuẩn bị úp điện thoại xuống bàn, bỗng nhiên lại có một trận rung động liên tục, thế nhưng trực tiếp gọi điện thoại tới.

 

Ôn Dữu vội vàng bắt máy: “Anh, em đang ở công ty.” Vân Thâm chậm rãi nói: “Tôi biết.”

Ôn Dữu:……

 

Câu nói kia của cô là nói cho anh biết cô không tiện nói chuyện, không phải báo cáo vị trí cho anh.

 

Ôn Dữu bất đắc dĩ, cầm điện thoại rời khỏi vị trí, đi đến cửa ban công. Bên ngoài quá lạnh, cô không muốn đi ra ngoài, liền đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại.

 

Vân Thâm không nhanh không chậm hỏi cô: “Gửi dấu chấm hỏi là có ý gì?”

 

Ôn Dữu: “Anh gửi chữ ‘về’ là có ý gì?” Vân Thâm: “Tôi thông báo.”

Ôn Dữu: “Không hiểu.”

 

“Được.” Giọng người đàn ông bình thản, “Cho nên, tôi mới gọi điện thoại cho em giải thích đây.”

 

Ôn Dữu: “Anh có thể gõ nhiều chữ hơn, viết ra rõ ràng.” Vân Thâm: “Tôi gọi điện thoại không được sao?”

“……” Ôn Dữu nghĩ nghĩ, “Cũng được.”

 

Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Ôn Dữu đang muốn quay lại chỗ làm, lại nghe đầu dây bên kia người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Khi nào em tan làm?”

 

“Sắp rồi, chưa viết xong code.” Ôn Dữu khách sáo đáp lại, “Anh thì sao?”

 

Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, tốc độ nói hơi nhanh hơn: “Năm phút. Đến dưới lầu công ty em.”

 

Ôn Dữu giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại: “A?” Vân Thâm: “A là có ý gì?”

“Chính là…… Anh không có việc gì đến công ty em làm gì?” “À.” Vân Thâm tùy ý nói, “Đón em tan làm.”

Ôn Dữu nghe vậy, mặt dán chặt điện thoại.

 

Giọng cô vừa nhẹ vừa gấp, nghe có vẻ như không tình nguyện: “Công ty em cách nhà có 800 mét, em đi bộ về là được, đi xe phiền phức lắm.”

 

“Đi xe gì?” Vân Thâm khẽ cười, giọng nói nghe có vẻ lười biếng, đầu dây bên kia mơ hồ có tiếng gió truyền đến, hình như từ trong nhà đi ra ngoài.

 

“Không lái xe.” Vân Thâm hơi giải thích, tiếng gió bên cạnh càng lớn, lộn xộn, làm cho giọng nói của anh càng nhạt, giống như cành thông đung đưa trong gió,

 

“Tôi tự đi bộ đến dưới lầu công ty em, hiểu chưa?”

Bình Luận (0)
Comment