Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 36

Kết thúc cuộc gọi với Vân Thâm, Ôn Dữu buông điện thoại, nhìn code còn chưa viết xong, bên tai cô dường như vẫn có tiếng gió văng vẳng, thổi đến những dòng code trên màn hình bay tới bay lui, không thể tập trung.

 

Ôn Dữu đành tắt máy tính, thu dọn ba lô, vòng đến toilet tô lại son, trên đường đụng phải đồng nghiệp ở tổ dự án khác, thấy cô tan làm sớm như vậy, còn rất ngạc nhiên.

 

Đi vào đại sảnh dưới lầu, bên ngoài cửa kính còn có một lớp mành che gió chắc chắn, khiến người ta không nhìn rõ phong cảnh bên ngoài.

 

Trời đã tối hẳn, Ôn Dữu đẩy cửa ra ngoài, gió lạnh ập vào mặt, như dao nhỏ thổi qua mặt.

 

Ôn Dữu nheo mắt, nhìn thấy đối diện đường cái, dưới cây ngô đồng, có người nhàn nhã đứng ở đó, dáng người cao ráo, áo khoác phao màu đen cứng cáp, cổ áo dựng lên che khuất cằm, hai tay đút túi, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía trước, mang theo chút ý vị người sống chớ lại gần, nhìn không giống người qua đường, mà giống như đang hẹn người khác đánh nhau.

 

Giờ tan tầm cao điểm đã qua, nhưng trên đường vẫn có không ít người đi đường.

 

Có mấy tốp nữ sinh dừng lại xung quanh Vân Thâm, kinh ngạc cảm thán nhan sắc của anh, còn có một nam sinh trực tiếp nhận ra anh, lấy hết can đảm đi qua, hỏi có thể chụp ảnh chung không.

 

Ôn Dữu đang nín cười, liền thấy ánh mắt lạnh nhạt sắc bén kia trực tiếp rơi xuống trên mặt cô, người đàn ông nhếch môi, nói với người qua đường xin chụp ảnh chung một câu “Không tiện lắm”, sau đó xoay người, tùy ý đi về phía Ôn Dữu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô: Đứng đó làm gì, còn không qua đây?

 

Cô gái đứng ngược sáng, mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, đeo ba lô máy tính, mũ, khăn quàng cổ, găng tay đầy đủ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong veo, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Cùng cô đi ra từ tòa nhà văn phòng, còn có bốn năm người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ vây quanh cô, vừa đi vừa nói chuyện với cô, có mấy người đi đến ngoài cửa còn chưa tạm biệt, đứng ở bên cạnh cô không biết đang nói chuyện gì.

 

Vân Thâm ngẩng cằm, thở ra một làn khói trắng, không đợi Ôn Dữu đi về phía anh, thẳng bước sải chân dài, mang theo một thân khí lạnh bức người, đi qua đường cái, đi tới trước mặt Ôn Dữu.

 

Cách mũ, anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, lực rất mạnh, đầu Ôn Dữu theo đó lắc lư.

 

“Anh.” Cô gái ngẩng mặt nhìn anh, “Hôm nay anh làm việc ở bên này sao?”

 

Vân Thâm: “Ừm.”

 

Anh dường như không muốn ở chỗ này lâu, tay xoa đầu Ôn Dữu hạ xuống, ôm hờ bả vai cô, đưa cô đi về phía nhà: “Đi thôi.”

 

Hai người ban đầu đi song song.

 

Ánh sáng rực rỡ của tòa nhà văn phòng dần dần ở phía sau, xung quanh tối dần, Vân Thâm nhìn thấy có một nam đồng nghiệp vừa rồi cùng Ôn Dữu ra cửa cũng đi con đường này, vừa đi vừa liếc nhìn về phía họ.

 

Ôn Dữu đang suy nghĩ nên nói chuyện gì, liền nghe Vân Thâm không đầu không đuôi nói: “Đồng nghiệp của em sao toàn là nam thế?”

 

Ôn Dữu hỏi ngược lại anh: “Anh, tỷ lệ nam nữ ở bộ phận kỹ thuật công ty anh là bao nhiêu?”

 

Vân Thâm: “……”

 

Đi được vài phút, hai người rời khỏi khu văn phòng, con đường rộng hơn một chút, Vân Thâm lại đột nhiên tăng tốc, không đi song song với Ôn Dữu, mà đi lên phía trước cô.

 

Gió lạnh ập vào mặt, Ôn Dữu đi chậm hơn Vân Thâm nửa bước, dáng người cao lớn của người đàn ông che ở phía trước, cô nép ở phía sau cơ hồ không bị gió thổi.

 

Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống, dừng trên vai rộng của người đàn ông, Ôn Dữu ngước mắt nhìn bờ vai anh, nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, hơi nóng lên.

 

Cô như sợ bị gió thổi, theo sát anh ở phía sau.

 

Gần đến cửa tiểu khu, bước chân người đàn ông đột nhiên chậm lại, Ôn Dữu đang xuất thần, bất ngờ đụng vào lưng anh.

 

Cô “Ôi” một tiếng, thân mình bị đâm cho lảo đảo, sau thắt lưng chợt vòng qua một cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô một chút, ổn định trọng tâm của cô, cả người cũng ở trong lòng anh trong nháy mắt.

 

Ôn Dữu ngửi thấy mùi hương trà nham thoang thoảng, mang theo cảm

giác hơi chát, cô khẩn trương lùi lại, liền nghe bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, âm cuối kéo dài như móc câu, trêu chọc cô: “Đi đường không có mắt à?”

 

Ôn Dữu: “Ai bảo anh đột nhiên dừng lại.”

 

“Đi nhanh, hơi lạnh.” Anh làm bộ xoay xoay cổ, không hề áy náy nói, “Em xích lại gần đây một chút cho tôi ấm đi”

 

Mặt Ôn Dữu lại vùi sâu vào khăn quàng cổ, muộn thanh nói: “Em đã xích lại rất gần rồi.”

 

Cô gần như dán sát anh mà đi, bả vai cọ vào cánh tay anh, dần dần không cảm thấy gió lạnh, cả người nóng bừng lên.

 

100 mét cuối cùng, ở trong tiểu khu, gió không lớn, Ôn Dữu lại cùng Vân Thâm sóng vai, nhịn không được hỏi: “Anh, buổi sáng anh không phải nói dạo này sẽ rất bận sao, sao có thời gian tới đón em.”

 

“Là rất bận.” Vân Thâm chậm rãi nói, “Năm sau muốn ra mắt phần cứng và phần mềm mới, bận đến tối tăm mặt mũi.”

 

Ôn Dữu rất kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng anh gần đây bận việc game VR online, không ngờ còn muốn đồng bộ ra mắt thiết bị phần cứng mới, cô cảm thấy mình đã nghe được một tin tức nội bộ quan trọng, còn đang tiêu hóa một lát, ngượng ngùng nói: “Vậy mà anh còn đến đón em.”

 

Vân Thâm mắt đen liếc sang, lạnh lùng liếc cô một cái: “Không chậm trễ. Dù sao đều phải về nhà, tiện đường xem em tan làm thế nào.”

 

Anh đã biết rồi.

 

Cô nhóc này mỗi ngày đều bị một đám đàn ông vây quanh. Người nào nhìn qua, hình như đều có ý với cô.

 

Ôn Dữu: “Vậy anh nhìn ra được gì?”

 

Vân Thâm lạnh lùng nói: “Không có.”

 

Dừng một chút, anh rũ mắt xuống, thờ ơ nói: “Lần sau xem tiếp.” Nói cách khác.

Còn có lần sau.

 

Ôn Dữu cong khóe môi, nghĩ đến nửa khuôn mặt mình giấu trong khăn quàng cổ, ý cười liền càng rõ ràng.

 

Hai người cùng nhau về đến nhà.

 

Trong nhà bật máy sưởi ấm áp, đèn phòng khách sáng trưng, Ôn Ninh mặc đồ ở nhà ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách, trên đầu đội kính

thực tế ảo, chơi VR đua xe chơi đến hăng say, coi nơi này như nhà mình. Ôn Dữu có chút xấu hổ, nâng cao âm lượng gọi Ôn Ninh một tiếng.

Ôn Ninh tháo kính thực tế ảo xuống, quay đầu lại nhìn hai người ở cửa, cô từ trên mặt đất bò dậy, đôi mắt tỏa sáng, vô cùng sùng bái mà nhìn chằm chằm Vân Thâm: “Anh rể, anh là ông chủ của Ý Động à?”

 

Vân Thâm mặc kệ cô, thẳng thừng thay giày vào nhà.

 

“Anh rể!” Ôn Ninh theo sau, ôm thiết bị VR kích động nói, “Cái kính thực tế ảo này tốt hơn cái của nhà em nhiều, là mẫu mới nhất sao? Cấu hình cao nhất sao? Một bộ bao nhiêu tiền ạ? Em tìm anh mua có thể giảm giá không…”

 

“Tặng em.” Vân Thâm bỏ lại ba chữ, tùy tay cởi áo khoác dày, bước chân không dừng lại đi về phía khu sinh hoạt.

 

Ôn Ninh vui mừng quá đỗi: “Anh rể! Anh là anh rể đáng kính của em!”

 

Đến lúc này, Vân Thâm mới hơi dừng bước chân, quay đầu liếc nhìn cô một cái, sắc mặt nhìn qua còn rất ôn hòa: “Chơi đi, đừng ồn ào.”

 

Anh trở về phòng thay bộ quần áo thoải mái, quay đầu liền chui vào thư phòng mở họp.

 

Ôn Dữu thấy anh rất bận, không rảnh nấu cơm, cô liền cùng Ôn Ninh chọn quán cơm hợp khẩu vị, gọi ship đồ ăn về nhà, đơn giản giải quyết bữa tối của ba người.

 

Sau đó, Vân Thâm vẫn luôn ở trong thư phòng không ra ngoài, Ôn Dữu cũng trở lại phòng ngủ, mở máy tính bắt đầu làm thêm giờ.

 

Ôn Ninh một mình trong căn phòng lớn, bởi vì mang thai, buổi tối cô ngủ rất sớm, trong nhà trừ cô ra chỉ có hai người cuồng công việc, khắp nơi đều yên tĩnh, Ôn Ninh không có việc gì làm, không đến 9 giờ liền lên giường nghỉ ngơi.

 

Đêm khuya hơn 10 giờ, Ôn Dữu hoàn thành công việc, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.

 

Phòng cô không có phòng tắm, đi đến phòng Ôn Ninh đẩy cửa ra, mới phát hiện cô ấy đã ngủ.

 

Ôn Dữu thở dài, rón rén lấy đồ dùng tắm rửa, quay đầu đi phòng vệ sinh bên ngoài tắm.

 

Phòng vệ sinh chung này thông với phòng khách, diện tích cũng gần bằng phòng của Ôn Dữu, không có bồn tắm, không có chỗ để đồ dùng vệ sinh.

 

Ôn Dữu lần đầu tiên tắm ở đây. Cô c.ởi qu.ần áo đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, đợi một lúc lâu nước mới nóng lên, hơn nữa nhiệt độ không cao, vặn đến mức cao nhất cũng vẫn hơi lạnh.

 

Ôn Dữu cắn răng gội đầu một lúc, xoa dầu gội lên đầu, tùy tiện gãi vài cái, chuẩn bị tắm nhanh.

 

Nhưng mà trời không chiều lòng người, đúng lúc này, vòi hoa sen đột nhiên không ra nước ấm nữa, Ôn Dữu bị lạnh đến rùng mình, khóa nước kiểm tra máy nước nóng, không thấy có vấn đề gì, đoán có thể là ống dẫn nước nào đó bị hỏng.

 

Cô lại thử vài lần, mặc kệ làm thế nào cũng không ra nước ấm.

 

Ôn Dữu đau đầu, đành phải qua loa quấn tóc ướt và thân mình lại, mặc kệ Ôn Ninh đang ngủ, chuẩn bị quay lại phòng cũ tắm xong.

 

Ôm quần áo đẩy cửa phòng vệ sinh công cộng ra, Ôn Dữu đi được hai bước, thân mình đột nhiên khựng lại.

 

Ánh đèn phòng khách sáng trưng chiếu xuống, Vân Thâm đứng ở cạnh quầy bar, mặc áo thun mỏng và quần thể thao, tay áo xắn lên vai, lộ ra toàn bộ cánh tay thon dài rắn chắc, đang ngửa đầu uống nước khoáng.

 

Thái dương anh có mồ hôi, toàn thân toát ra hơi nóng, cơ bắp cũng hơi phồng lên, hiển nhiên là vừa tập thể hình xong.

 

Ôn Dữu cả người đều hóa đá.

 

Cách vài bước, người đàn ông lại có vẻ thong dong, anh buông bình

nước khoáng, đầu ngón tay lau khóe môi, một bên lông mày nhướng lên,

 

mắt đen quét Ôn Dữu một lượt, nhìn thấy thái dương cô dính bọt xà phòng, rất “hảo tâm” mà không nói gì trước.

 

Ôn Dữu mặc áo choàng tắm, lộ liễu thì chắc chắn không, nhưng cô vẫn không tự giác nắm chặt quần áo trong tay, hấp tấp nói: “Đột nhiên không có nước ấm.”

 

Vân Thâm gật đầu: “Lát nữa tôi bảo người đến sửa.”

 

Dừng một chút, anh làm như có chút tò mò: “Sao lại tắm ở đây?” Ôn Dữu: “Ôn Ninh ngủ ở phòng em rồi.”

“À.” Người đàn ông cầm nắp bình nước khoáng, chậm rãi vặn vào, vẻ mặt nhàn nhạt, rất tự nhiên nói, “Vậy đi phòng tôi tắm cho xong đi.”

 

Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, đồng tử Ôn Dữu hơi mở to, hô hấp loạn nhịp.

 

Điều này không tiện lắm.

 

Ôn Dữu trong đầu toát ra những lời này, đang định mở miệng từ chối, lại thấy ánh mắt người đàn ông thư thái, thiện ý nhắc nhở:

 

“Em gái em sắp phẫu thuật, đừng quấy rầy em ấy ngủ.”

 

……

 

Ôn Dữu mấp máy môi: “À… Vâng… Cảm ơn…”

 

Nói năng lộn xộn thốt ra ba từ, Ôn Dữu đỡ khăn quấn tóc, đè nén sự xao động trong lòng, bình tĩnh đi lướt qua Vân Thâm, đi vào phòng ngủ chính cửa đang mở rộng.

 

Trong phòng sáng lên một vòng đèn hắt, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài một chút.

 

Phòng vệ sinh ở bên phải, Ôn Dữu nhớ rõ vị trí, tự nhủ mình chỉ là mượn phòng tắm một chút, rất bình thường, cô thong thả đi về phía trước, lại ở giây tiếp theo, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhàn tản, ý thức được Vân Thâm cũng đi theo vào, cô căng thẳng, bỗng nhiên

bước nhanh hơn, xông vào toilet, khóa trái cửa. Hazzz

Ôn Dữu thở phào một hơi, ôm quần áo quét nhìn xung quanh. Phòng vệ sinh này tổng diện tích gần bằng phòng ngủ của cô, chia thành ba khu vực, khu bồn tắm rộng nhất, bồn tắm trắng tinh nằm ở bên cửa sổ sát đất, thoạt nhìn dường như chưa bao giờ được sử dụng.

 

Trong lòng Ôn Dữu nóng lên, cô thu hồi ánh mắt, lướt qua bồn rửa mặt, liếc mắt cũng không nhìn chính mình trong gương, lập tức đi vào phòng tắm.

 

Trong không khí tràn ngập mùi trầm hương nhàn nhạt, Ôn Dữu đóng cửa phòng tắm, quay đầu thấy trong phòng cũng chia thành hai phần khô và ướt, khu vực khô phía bên phải treo một mặt bàn đá cẩm thạch, trên mặt bàn tùy ý đặt một chồng quần áo sạch sẽ và khăn tắm, hiển nhiên là chủ nhân vì sắp tắm rửa, nên mới vừa đặt ở nơi này.

 

Ôn Dữu ánh mắt ngẩn ra.

 

Thì ra anh cũng chuẩn bị tắm rửa, vừa lúc ra ngoài uống nước, liền đụng phải cô.

 

Ôn Dữu không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi c.ởi qu.ần áo, bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

 

Ở đây áp lực nước rất cao, nước ấm xối vào người rất dễ chịu.

 

Ôn Dữu gãi gãi tóc, dư quang thoáng nhìn trên kệ để đồ một loạt chai lọ màu đen thuần, đến lúc này mới nhớ tới, cô vốn định quay lại phòng cũ tắm, không cần mang sữa tắm, không ngờ nửa đường thay đổi lộ trình đến đây, trừ quần áo cô không mang theo gì cả.

 

Ôn Dữu chống tay lên tường một lát, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ, ánh mắt hướng về một chai sữa tắm, chậm chạp nâng tay lên, ấn hai lần.

 

Một mùi hổ phách trầm hương nhàn nhạt mà chua xót ập vào mặt, có chút giống loại nước hoa hương trà nham mà Vân Thâm thường dùng sau khi cạo râu.

 

Loại nước hoa đó đã ngừng sản xuất, Ôn Dữu năm kia tốn không ít tiền, trên mạng tìm được một lọ second-hand, mua về lại cất trong ngăn kéo, một lần cũng không dám dùng.

 

Cô hít sâu một hơi, xoa sữa tắm, từng tấc từng tấc xoa lên người.

 

Phòng tắm hơi nước bốc lên, nhiệt độ rất cao, hương thơm ngào ngạt tràn ngập mỗi lỗ chân lông của Ôn Dữu.

 

Tim cô đập rất nhanh, cảm giác mình giống như say rượu, cơ hồ muốn ch·ết đ·uối trong làn hơi nước mê huyễn này.

Bình Luận (0)
Comment