Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 41

Nói chuyện với Quý Dư Xuyên ở công viên xong, tuy rằng trên mặt anh ta vẫn cười, nhưng cả người thoạt nhìn lại uể oải đi không ít, vừa ra khỏi công viên liền tạm biệt Ôn Dữu, rời đi ngay.

 

Ôn Dữu cầm ô một mình đi về nhà, mưa bụi đan xen thành một mảng mờ mịt, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tuyết đang rơi, những bông tuyết lẫn trong mưa bụi, từ trên không trung bay lả tả xuống, ở những nơi có ánh đèn đường chiếu vào sẽ rõ ràng hơn một chút.

 

Ôn Dữu bước vào cửa nhà, lạnh đến mức hà hơi vào lòng bàn tay. Ngẩng đầu thấy đèn phòng bếp sáng, Ôn Dữu có chút kỳ quái, cơm tất niên đã ăn xong hai tiếng rồi, sao dì Diệp vẫn chưa dọn dẹp xong.

 

Cô thu ô, đi vào phòng bếp, nhìn thấy người đứng trước bệ bếp, cả người bỗng dưng khựng lại.

 

“Anh?” Ôn Dữu kinh ngạc nói, “Anh đến từ lúc nào vậy?”

 

Vân Thâm cầm cán nồi đảo qua đảo lại, khóe mắt liếc cô một cái, lại đảo mắt ra phía sau cô một vòng, không thấy người khác.

 

“Vừa mới đến.” Anh thu hồi ánh mắt, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo kỳ lạ.

 

Dì Diệp cũng ở trong phòng bếp, Ôn Dữu càng kỳ quái, dì Diệp hẳn là không nhớ rõ Vân Thâm, sao lại để một người lạ vào bếp nấu ăn?

 

Dì Diệp nhìn Vân Thâm với ánh mắt cực kỳ nhân từ, khóe mắt lộ ra những nếp nhăn ôn nhu. Bà đi về phía cửa một bước, kéo Ôn Dữu rời khỏi phòng bếp, đến hành lang yên tĩnh nói chuyện.

 

“Dữu Dữu” Dì Diệp hạ giọng, “Cậu này nói, cậu ấy tên là Vân Thâm.” Ôn Dữu ngẩn người, không hiểu ra sao.

Dì Diệp lại hỏi: “Là Vân Thâm kia sao?”

 

Ôn Dữu dần dần phản ứng lại trong ánh mắt mỉm cười của dì Diệp. Thì ra dì Diệp cũng biết!

Nhiều năm như vậy, Ôn Dữu chỉ nói tâm sự của mình cho hai người, một là Lê Lê, một là Quý Dư Xuyên.

 

Nhưng đó là thiếu niên tràn ngập toàn bộ thanh xuân của cô, vô số nhật ký, sách giáo khoa, giấy nháp, giấy vẽ…… Rất nhiều đồ vật của cô, thường xuyên xuất hiện cái tên kia, dì Diệp giúp cô thu dọn phòng, tuy rằng không cố ý lật xem, hẳn là cũng từng nhìn thấy rất nhiều lần.

 

Khó trách dì Diệp lại để anh vào phòng bếp.

 

Mặt Ôn Dữu dần dần đỏ lên, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

 

Khóe mắt dì Diệp ý cười càng sâu, lại kéo Ôn Dữu ra xa một chút, thấp giọng nói: “Lúc cậu ấy mới đến có hỏi cháu đi đâu, dì không nói cháu cùng Tiểu Quý ra ngoài, chỉ nói cháu tự mình đi dạo. Cậu ấy không biết Tiểu Quý có đến.”

 

Ôn Dữu: “…… Cảm ơn dì.”

 

Dì Diệp nhéo nhéo tay cô, bảo cô nói chuyện với người ta cho đàng hoàng, nói xong liền xoay người rời đi, bước chân nhanh thoăn thoắt, giống như sợ quấy rầy hai người bọn họ.

 

Ôn Dữu đứng lại trên hành lang, ngơ ngác nhìn mưa tuyết bên ngoài một lát.

 

Tuyết càng lúc càng lớn, gió thổi qua, cuộn tròn trên không trung, giống như mặt hồ nổi lên gợn sóng.

 

Ôn Dữu lấy lại bình tĩnh, đi trở về phòng bếp, dừng lại bên cạnh Vân Thâm, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

 

Vân Thâm: “Cánh gà chiên và bánh gạo.”

 

Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, cánh gà trong nồi phát ra tiếng dầu chiên xèo xèo, hương thơm lan tỏa, Ôn Dữu hít hít mũi, cái bụng đã

 

được cơm tất niên lấp đầy bỗng nhiên lại có chút đói. “Em vừa đi đâu về à?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.

Ôn Dữu: “À…… Trong nhà hơi buồn, em ra ngoài đi dạo.” Vân Thâm nhếch môi: “Thích dầm mưa?”

Giọng điệu của anh còn lạnh hơn cả mưa bụi, Ôn Dữu nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo tay áo anh đánh trống lảng: “Anh, anh mau nhìn kìa, tuyết rơi

rồi!”

 

Vân Thâm liếc mắt qua, chỉ thấy ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa, thoạt nhìn đã rơi được một lúc.

 

Anh đem cánh gà và bánh gạo đã nấu chín bày ra đĩa, rắc thêm một lớp thì là, gọi Ôn Dữu dẫn đường, đi ra phòng khách.

 

Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, TV mở, chương trình đón xuân ồn ào liên tục được trình diễn. Vân Thâm đặt bữa ăn khuya lên bàn trà, lười biếng dựa vào sô pha.

 

Tầm mắt đảo qua bàn trà, anh nhìn thấy trên mặt bàn có hai đống vỏ hạt dưa, một bên trái một bên phải, đống bên phải dính chút son môi, trùng với màu môi của Ôn Dữu.

 

Còn đống bên trái, không cần nghĩ cũng biết là ai cắn.

 

Thái dương Vân Thâm giật giật, bực bội kéo cổ áo xuống. Suy nghĩ không ngừng tuôn trào, nghĩ đến việc bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm tất niên. Trong đêm mưa ẩm ướt, sau khi ăn xong cùng nhau ra ngoài tản bộ, đi vào công viên nhỏ mờ ảo ánh đèn, ở nơi không một bóng người, không biết đã làm gì.

 

Cô không phải có người mình thích sao? Chắc chắn không phải Quý Dư Xuyên.

Vậy tại sao còn cùng cậu ta tản bộ, nhìn thân mật khăng khít như thế.

 

Vân Thâm càng nghĩ, càng cảm thấy Ôn Dữu, dường như thật sự không bài xích việc được đàn ông vây quanh, theo đuổi, cô cũng không có vấn đề gì khi được đám đông người theo đuổi, như con bướm dập dìu, đối với ai cũng tươi cười chào đón, chọc cho tất cả mọi người đều muốn có được cô.

 

Cô đối với anh dường như cũng như vậy.

 

Tuy rằng ngoài miệng nói không thích, nhưng cũng không hề mâu thuẫn với việc anh đến gần. Tối hôm trước anh nắm tay cô, cô ngoài mặt đỏ bừng thẹn thùng thì không có phản ứng gì khác.

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm TV, thấy được tiểu phẩm hài hước nhất đêm nay, nhịn không được cười thành tiếng. Cô quay đầu nhìn Vân Thâm một cái: “Anh, anh không thấy buồn cười sao?”

 

Nói xong, cô mới phát hiện trên mặt anh không chỉ không có ý cười, còn bao phủ một tầng hắc khí. Cả người toát ra một cỗ, nói thế nào nhỉ……

 

Âm u một cách kỳ lạ.

 

Người đàn ông dựa vào sô pha, chân dài co lại, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không chút độ ấm nhìn Ôn Dữu: “Buồn cười sao?”

 

Ôn Dữu:……

 

Luôn cảm thấy anh đêm nay giống như vừa được vớt ra từ hầm băng, cả người vừa lạnh vừa cứng, tỏa ra khí lạnh, rõ ràng ngồi bên cạnh cô, lại giống như cách xa ngàn dặm.

 

Anh không phải đang theo đuổi cô sao? Theo đuổi đến tận nhà cô rồi, tại sao lại như vậy. Ngày Tết, không biết lại phát điên cái gì.

 

Ôn Dữu nghĩ không ra, thành thật ngồi một lát, nghe thấy bên cạnh người đàn ông đột nhiên hỏi: “Có rượu không?”

 

Ôn Dữu gật đầu: “Có.”

 

Hôm qua Lê Lê và Vân Nhiêu đến nhà cô chơi, mang theo hai chai vang trắng, còn một chai chưa khui. Rượu kia khá ngon, độ cồn cũng không cao, Ôn Dữu đứng dậy đi phòng chứa đồ lấy rượu ra, chỉ mang theo một cái ly.

 

Vân Thâm: “Em không uống?”

 

“Ừm.” Ôn Dữu mở rượu, rót cho anh một ly, “Em tửu lượng kém, vẫn là không nên mất mặt thì tốt hơn.”

 

Trong TV phát sóng tiết mục ca múa nhạt nhẽo, Ôn Dữu gắp một miếng cánh gà, cắn lớp vỏ giòn tan một miếng, ánh mắt rũ xuống, nhìn thấy ly rượu mình vừa rót đầy cho Vân Thâm mười giây trước, đột nhiên cạn sạch.

 

Hết sạch!

 

Ôn Dữu mở to mắt, khó có thể tin: “Anh, anh uống chậm một chút.”

 

Vân Thâm ngồi cách cô một khoảng, mặt nghiêng ánh lên ánh sáng TV biến ảo, có vẻ tinh xảo lại lạnh lùng, tay trái duỗi dài đặt trên sô pha, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước, thần sắc đạm mạc không hề thay đổi.

 

Anh “Ừm” một tiếng, bỗng nhiên khom lưng, tự mình rót một ly, ngay dưới mí mắt Ôn Dữu, mặt không cảm xúc lại uống cạn.

 

Miếng cánh gà Ôn Dữu đang gắp suýt nữa rơi xuống.

 

Cô lại gặm mấy miếng, dùng đũa thật sự không tiện, cô dứt khoát trực tiếp dùng tay, vừa gặm thịt vừa len lén liếc người đàn ông bên cạnh.

 

“Ngọt quá.” Vân Thâm đánh giá rượu này, “Không đủ mạnh.”

 

Tửu lượng của anh rất tốt, chút rượu này, uống vào giống như nước giải khát, thêm mấy chai nữa anh cũng không say.

 

“Anh đừng chỉ lo uống rượu, ăn đồ ăn đi, cánh gà nguội hết rồi.” Ôn Dữu gặm xong một miếng, ném vào thùng rác, ngón tay dính dầu, cô nhìn thấy hộp khăn giấy đặt ở phía Vân Thâm, liền bảo anh rút một tờ cho cô.

 

Vân Thâm buông ly rượu thủy tinh, chậm rãi rút hai tờ, đưa cho cô.

 

Ngón tay thon dài của anh nhéo khăn giấy, đưa tới trước mặt Ôn Dữu, nhìn thấy cô nắm lấy đầu kia của khăn giấy, anh lại không buông tay.

 

Ôn Dữu ngẩn ra, liền thấy anh xoay người sang, nâng tay trái nắm lấy lòng bàn tay cô, tay phải cầm khăn giấy bao lấy đầu ngón tay cô, không hề dịu dàng mà lau những vết dầu mỡ dính trên lòng bàn tay cô, từng ngón tay lau qua, vừa tỉ mỉ lại vừa thô lỗ, cho đến khi lau khô hoàn toàn, mới buông tay cô ra, tùy ý ném khăn giấy vào thùng rác.

 

Ngón tay Ôn Dữu bị anh lau đến phát tê, cảm giác tê dại chạy dọc đến ngực, mang theo một trận tim đập loạn nhịp.

 

Vân Thâm giương mắt liếc cô.

 

Ngây ngốc ngồi yên tại chỗ, ngón tay cuộn lại, khi bị người đàn ông chạm vào từng ngón một cũng không biết tránh né, cứ mặc cho anh giúp cô lau tay, giống như một con mèo có tính tình cực tốt, ai cũng có thể v.uốt v.e vài cái.

 

Trong lòng Vân Thâm càng thêm phiền muộn, thu hồi tầm mắt, lại rót mấy chén rượu. Thứ rượu này ngọt như nước đường, uống nhiều cũng có chút hơi men bốc lên, khiến tinh thần người ta phấn chấn.

 

“Không uống nữa.” Anh đẩy ly rượu ra xa, “Ngắm tuyết một lát.”

 

Nói xong, Vân Thâm đứng dậy rời khỏi sô pha, Ôn Dữu nhìn tiết mục nhàm chán trong TV, nhịn không được xoa xoa bàn tay vừa bị anh nắm, đi theo sau Vân Thâm, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh phòng khách.

 

Cửa sổ hướng về phía tây, bên ngoài là khoảng sân đầy hoa, cỏ cây um tùm. Giữa sân có vài cây vải, những cây nhỏ sinh trưởng ở phương nam rất ít khi trải qua giá lạnh như vậy, tuyết rơi ào ào, đè lên lá cây, lập tức tan thành nước đá chảy xuống đầu lá, không phải là cảnh đẹp gì.

 

Chỉ có mái hiên tích một lớp tuyết mỏng, óng ánh như băng, một chùm pháo hoa đột nhiên bay vút lên bầu trời, mặt băng phản chiếu màu sắc rực rỡ.

 

Đêm khuya đã đến, thường xuyên có pháo hoa nở rộ trên không trung.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn xung quanh, khóe mắt lén lút liếc sườn mặt người đàn ông bên cạnh.

 

Anh dường như cũng đang nhìn lên không trung, trầm mặc giây lát, bỗng nhiên nói: “Tuyết lớn không tiện lái xe.”

 

Dừng một chút, giọng nói nhạt nhẽo nói tiếp: “Tôi đi đây.”

 

Ôn Dữu đứng tại chỗ ngây người một lúc, vội vàng mặc áo khoác vào, cùng đi ra ngoài tiễn anh.

 

Trong lòng cô không khỏi nghĩ.

 

Nào có như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi.

 

Bất quá, hôm nay là giao thừa, anh đến đây cùng cô ăn bữa khuya, rồi về nhà cùng người thân đón năm mới, nghĩ lại cũng bình thường.

 

Vân Thâm mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen tuyền, khóa kéo kéo lên tận cổ, đi đến huyền quan thay giày, cầm lấy ô liền bước ra cửa.

 

Anh cao lớn chân dài, bước chân rất nhanh, mặt đất trơn ướt, Ôn Dữu có chút theo không kịp.

 

“Anh, anh đi chậm một chút.” Cô ở phía sau gọi, cầm ô bước nhanh qua sân.

 

Vân Thâm mở cửa sân, chân dài bước qua ngưỡng cửa, đi ra ngoài không được hai bước liền dừng lại, đứng dưới ánh đèn tường màu vàng ấm áp, không biết nhìn thấy cái gì, nhàn nhạt nhếch môi.

 

Ôn Dữu vừa đi đến sau cửa, liền thấy anh đột nhiên xoay người đi trở lại, Ôn Dữu suýt nữa đâm vào anh.

 

Ánh mắt người đàn ông lơ đãng, nâng một bàn tay lên ôm hờ vai cô, khẽ thở dài, lên giọng nói: “Muộn rồi, đường đóng băng rồi.”

 

Ôn Dữu nhìn ra bên ngoài qua khung cửa: “Có sao?”

 

Khắp nơi đều tối đen, hạt mưa và bông tuyết bay loạn trên không trung, cô chỉ nhìn thấy trên mặt đất đọng một tầng nước mờ mịt, không nhìn thấy băng.

 

Vân Thâm trực tiếp ôm cô trở vào, thuận thế đóng cửa lại, vẻ mặt mang theo vài phần phiền não: “Tình hình giao thông như vậy, lái xe rất nguy hiểm.”

 

Ôn Dữu: “Hình như là vậy.”

 

Hai người đứng ở sau cánh cửa, mái hiên hẹp che không được nhiều mưa tuyết, ô của Vân Thâm che lên mặt ô của Ôn Dữu, đôi mắt đen

nhánh của anh rũ xuống, ánh mắt tựa hồ rất bất đắc dĩ, không biết xấu hổ nói: “Cảm giác đêm nay không thể không ngủ lại nhà em rồi.”

 

Ôn Dữu:?

 

Người đàn ông vẻ mặt thản nhiên tự nhiên, nhướng mày: “Được không?”

 

Tay anh còn đặt hờ trên vai cô, Ôn Dữu hít một hơi không khí lạnh, khẽ gật đầu: “Có thể.”

 

Ở Thân Thành cô ở biệt thự cao cấp của anh, từ đầu năm nay còn được miễn tiền thuê nhà, tiền điện nước mạng internet một xu cũng không cần trả, lợi ích lớn như vậy cô được hưởng, anh hôm nay ở nhà cô một đêm thì có gì? Ở một năm cũng được.

 

Hơn nữa.

 

Hôm nay là giao thừa mà.

 

Về đến nhà, vừa lúc dì Diệp đến thu dọn vệ sinh phòng khách, nghe nói Vân Thâm tối nay muốn ngủ lại, bà nhiệt tình vô cùng, trở về chỗ ở của mình tìm một bộ quần áo ngủ nam mới tinh, cho Vân Thâm làm quần áo tắm rửa.

 

Bộ quần áo ngủ này là dì Diệp mua cho con rể, con rể bà nhỏ hơn Vân Thâm một tuổi, dáng người cũng thấp hơn Vân Thâm, nhưng anh ta mập, cho nên quần áo đều cỡ lớn, cho Vân Thâm mặc vừa vặn.

 

Ôn Dữu vốn tưởng rằng anh sẽ không tắm ở đây, không ngờ Vân Thâm lại nghe lời nhận lấy áo ngủ, nói cảm ơn, quay đầu liền chui vào phòng tắm.

 

Hơn mười phút sau, anh mặc bộ quần áo ngủ bằng cotton màu xám đậm đi ra, quần áo vừa vặn, chất liệu mềm mại được anh mặc lên có cảm giác phẳng phiu, bên ngoài trực tiếp khoác áo lông vũ, thong thả đi về phía phòng khách.

 

Kiêu ngạo, phảng phất như đây là nhà của chính anh.

 

Trên bàn trà đồ ăn và rượu đều bị dì Diệp dọn đi, mặt bàn trống trơn, chỉ đặt một hộp khăn giấy.

 

Vân Thâm ngồi xuống bên cạnh Ôn Dữu.

 

Lần này, anh và cô không còn cách nhau một khoảng nữa, lúc ngồi xuống có thể nghe thấy tiếng quần áo hai người ma sát vào nhau.

 

Mùi sữa tắm quen thuộc ập vào mặt, hương gỗ đàn hương trắng ngọt ngào, hòa quyện với mùi hương nhàn nhạt lạnh lùng trên người anh, thơm đến khó tả.

 

Tóc anh chỉ dùng khăn lông lau đến nửa khô, mái tóc tùy ý hất lên, để lộ vầng trán trắng nõn, càng làm nổi bật màu tóc đen nhánh, hơi rối, mang theo vẻ hoang dại khó tả.

 

Dì Diệp đã sớm trở về chỗ ở của mình, toàn bộ căn nhà cũ chỉ còn lại hai người bọn họ, tiếng ca múa mừng xuân phảng phất trong phòng khách, Ôn Dữu lại cảm thấy trong nhà tĩnh lặng quá mức, cô dường như có thể nghe được tiếng những bông tuyết rơi lộp độp trên cửa sổ, dày đặc, tí tách không ngừng.

 

Ôn Dữu ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm TV xem.

 

Người đàn ông bên cạnh lười biếng dựa vào sô pha, đang nghe điện thoại.

 

Giao thừa còn phải xử lý công việc, đúng là người tàn nhẫn.

 

Giọng anh rất thấp, cũng không hề tránh Ôn Dữu, bình thản nói chuyện công việc.

 

Ôn Dữu nghe được bọn họ cuối tháng sẽ tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới, kỳ nghỉ của Vân Thâm chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, sáng mùng ba đã phải đi rồi.

 

Gọi hai cuộc điện thoại, cuối cùng cũng rảnh rỗi.

 

Vân Thâm liếc nhìn cô gái từ đầu đến cuối đều nghiêm túc xem TV, cười nhạo một tiếng: “Có gì hay mà xem?”

 

Hai người ở gần nhau, giọng nói của anh phảng phất như dán vào vành tai cô vang lên. Âm cuối mang theo ý cười nhẹ, cảm giác rung động nhẹ nhàng từ xương cốt truyền đến tai cô, khơi dậy một trận nóng rực.

 

Ôn Dữu trấn định nói: “Cái này không hay sao.” Vân Thâm: “Không hay.”

“Vậy anh muốn xem cái gì?” Ôn Dữu xoa xoa lỗ tai phía không gần anh.

 

Người đàn ông nhướng mày, làm như suy nghĩ một lát, nói: “Xem nhà em một chút?”

Ôn Dữu hơi giật mình, sau đó cảm thấy đây là một ý kiến hay. Cùng anh ngồi gần như vậy, đầu óc cô sắp chống đỡ không nỗi nữa,

chương trình TV cũng không xem nổi. Vừa hay đi lại một chút, kéo giãn khoảng cách.

 

Hơn nữa nhà cô thật sự đáng để tham quan, phòng sách của ông bà nội rất lớn, bên trong cất chứa không ít tranh chữ, đồ sứ, đồ gỗ… những món đồ cổ, đáng giá để xem.

 

Ôn Dữu đứng lên, duỗi người, nhiệt độ trên mặt dần dần hạ xuống. Cô dẫn Vân Thâm rời khỏi phòng khách, đi qua một hành lang hẹp, rẽ vào phòng sách.

 

Người đàn ông thong thả đi theo sau cô.

 

Ánh mắt lướt qua những món đồ cất giữ trong phòng sách, đều là tác phẩm của danh gia, không thiếu những món đồ quý giá có lịch sử lâu đời, được bảo quản cẩn thận, toát lên vẻ cổ kính và tao nhã.

 

Quả thật là gia đình có truyền thống văn hóa.

 

Anh nổi lên vài phần hứng thú, thưởng thức từng món đồ. Ôn Dữu hiểu biết không nhiều, nói năng lộn xộn.

 

Qua nửa giờ mới ra khỏi phòng sách, đã hơn mười một giờ đêm, càng ngày càng có nhiều pháo hoa nổ tung trên bầu trời bất chấp gió lạnh và mưa tuyết, chúc mừng năm mới đã đến.

 

Trên lầu còn có một phòng cất giữ nhỏ, Ôn Dữu thấy Vân Thâm có hứng thú, lại dẫn anh đi dạo một vòng.

 

Bên cạnh phòng cất giữ chính là khu sinh hoạt, cộng thêm phòng dưới lầu, có tất cả năm phòng ngủ.

 

Ôn Dữu: “Ngoại trừ phòng ông bà nội em trước kia ở, anh ngủ phòng nào cũng được.”

 

Vân Thâm nghe vậy, ý vị không rõ gật đầu.

 

Đi đến trước cửa phòng đầu tiên của khu sinh hoạt, cửa khép hờ, không gian bên trong thoạt nhìn rất lớn.

 

Vân Thâm: “Phòng này cũng không tệ.” Ôn Dữu nghẹn lời: “Đây là phòng của em.”

“Ồ.” Vân Thâm nhếch môi, “Vậy tham quan một chút.” Ôn Dữu:?

 

Có ý gì.

 

Muốn tham quan phòng cô sao?

 

Ôn Dữu bật đèn phòng ngủ, đập vào mắt là một bức tường giá sách rộng lớn, nửa bên này giống như một phòng sách, khắp nơi đều sạch sẽ, nửa bên phòng ngủ cũng không có đồ dùng cá nhân gì, phong cách trang trí cổ điển, trên tường treo mấy bức tranh chữ của danh gia, còn có cửa sổ khắc hoa rất đẹp…… Như vậy xem ra, hình như để anh vào tham quan cũng được?

 

Ôn Dữu đứng ở cửa không nói gì, thoạt nhìn không từ chối cũng không chào đón.

 

Vân Thâm giơ tay xoa xoa đầu cô, trực tiếp đi vào.

 

Anh vừa bước vào khung cửa kia, Ôn Dữu đột nhiên phản ứng lại. Không được!

Quay đầu liền thấy Vân Thâm đi đến bên bàn làm việc, nhàn nhã cầm lấy một món đồ trang trí thưởng thức.

 

Ôn Dữu khẩn trương đi theo: “Anh, em đột nhiên hơi đói, chúng ta xuống dưới kiếm chút gì ăn đi?”

 

Vân Thâm liếc cô một cái: “Muộn thế này rồi, ăn nhiều tối không tiêu hóa tốt.”

 

Anh buông món đồ trang trí xuống, ánh mắt đảo qua bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp, chuyển hướng sang giá sách bên cạnh.

 

Giá sách chật kín, phần lớn là sách ngoại khóa, cũng có một ít sách giáo khoa và sách bài tập, là Ôn Dữu dùng khi còn đi học.

 

Vân Thâm tùy tay rút từ trên giá sách xuống một quyển sách lập trình cho trẻ em, mở ra.

 

Còn chưa xem được mấy trang, anh bỗng nhiên quay đầu: “Em đứng gần như vậy làm gì?”

 

Ôn Dữu cả người căng thẳng, thân thể nghiêng về phía trước, gắt gao dựa vào cánh tay Vân Thâm, ngón tay nắm lấy ống tay áo của anh, đầu hướng về phía trước: “Em cũng muốn xem.”

 

Vân Thâm lật vài trang, cô gái này dường như xem rất nghiêm túc, càng lúc càng gần.

 

Vân Thâm khép sách lại, đặt lại giá sách, Ôn Dữu cả người nhẹ nhàng thở ra, lùi ra xa một chút.

 

Rất nhanh, Vân Thâm lại rút xuống một quyển, lần này là sách giáo khoa toán lớp 11 của cô.

 

“Anh, cái này hay này!” Ôn Dữu đột nhiên rút một cuốn tiểu thuyết ra,

đè lên tay Vân Thâm, “Sách giáo khoa nhàm chán lắm, anh trước kia còn chưa đọc đủ sao?”

 

Vân Thâm bỏ cuốn tiểu thuyết kia qua một bên, khó hiểu nhìn Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu tim đập rất nhanh, cô chắc chắn trên sách giáo khoa toán nhất định có ghi những thứ không nên ghi, hình như ở trang cuối cùng, khi đó trong lớp thịnh hành thiết kế chữ ký, Ôn Dữu rảnh rỗi không có việc gì, ở trang trống cuối cùng của sách toán thiết kế cho Vân Thâm mấy chục

 

kiểu chữ ký hoa hòe loè loẹt, hầu như cái nào cũng có hình trái tim nhỏ lãng mạn.

 

Vân Thâm rũ mắt xuống, tiếp tục lật sách giáo khoa toán của cô.

 

“Anh!” Ôn Dữu đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay anh, “Anh xem bên ngoài tuyết rơi lớn, chúng ta có nên đi nặn người tuyết không?”

 

Vân Thâm: “Đầy đất với ướt thế nặn người tuyết kiểu gì?”

 

“Biết đâu có chỗ đọng tuyết?” Một trận pháo hoa nổ vang lên, Ôn Dữu lại đề nghị,” Chúng ta ra ban công ngắm pháo hoa đi!”

 

“Bên ngoài lạnh như vậy, muốn đi thì em đi mình đi”

 

Vân Thâm liếc nhìn bàn tay cô đang ôm chặt cánh tay anh không chịu buông, mười ngón tay tinh tế trắng nõn, thoạt nhìn rất căng thẳng.

 

Anh buông sách xuống, quay đầu hỏi: “Em đang khẩn trương cái gì?” Ôn Dữu buông tay ra, tự nhiên nói: “Không có gì.”

Ánh mắt cô trong veo, Vân Thâm có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt màu xanh lam của cô.

 

Anh ước chừng có thể đoán được cô vì sao khẩn trương.

 

Bởi vì căn phòng này, cất giấu bí mật nào đó của thiếu nữ Ôn Dữu. Là về mối tình đầu của cô phải không.

 

Đáy lòng Vân Thâm bỗng nhiên dâng lên một cỗ ác ý, anh xoay người, chậm rãi đi vào sâu trong phòng ngủ, hứng thú đánh giá xung quanh, nói với Ôn Dữu: “Em vừa rồi nói, ngoại trừ phòng của ông bà nội em, anh ngủ phòng nào cũng được?”

 

Dừng một lát, anh thản nhiên nói: “Anh thấy phòng này không tồi, anh sẽ ngủ ở đây.”

 

Ôn Dữu kinh hãi. Cô vừa rồi nói câu kia chỉ là chỉ tất cả các phòng trống, chứ không phải phòng có người ở.

 

Ánh đèn sáng ngời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, Ôn Dữu đứng bất động, hỏi anh: “Anh ở đây, vậy em ở đâu?”

 

Vân Thâm đi đến bên bàn trang điểm, kéo ghế bọc đệm mềm ra, thản nhiên ngồi xuống.

 

“Bên ngoài còn có rất nhiều phòng.” Anh ngồi tư thế phóng khoáng, đáng ghét vô cùng, “Em tùy tiện chọn một phòng.”

 

Nói giống như, anh mới là chủ nhân của căn nhà này. Ôn Dữu đương nhiên không thể để anh ở đây.

Nếu ở căn hộ Thân Thành kia, anh cứ khăng khăng muốn ở phòng cô, Ôn Dữu cắn môi, vẫn là nguyện ý để anh ở.

 

Nhưng ở đây thì không được.

 

Nơi này ẩn giấu quá nhiều bí mật thời niên thiếu, tùy tiện một tờ giấy nháp không vứt đi, đều có thể xuất hiện tâm sự của cô.

 

Ôn Dữu còn chưa muốn cho anh biết.

 

Nếu có thể, cô thậm chí cả đời đều không muốn nói cho anh biết, những tâm sự chua xót, cô đơn, đáng thương kia, cô tự mình nhớ rõ là được rồi.

 

Pháo hoa và mưa tuyết ở bên ngoài vẫn liên tục rơi, trong phòng lại càng thêm yên tĩnh.

 

Hai người một đứng một ngồi, không nói gì giằng co.

 

“Anh, trò đùa này không buồn cười chút nào.” Ôn Dữu bĩu môi, “Anh có sở thích vào phòng con gái sao?”

 

“Tôi là b.iến th.ái sao?” Vân Thâm bị cô nói cho nghẹn lời, “Tôi cứ thích ở phòng em đấy.”

 

Ôn Dữu thầm nghĩ, em thấy anh bây giờ rất b.iến th.ái. “Vì cái gì?” Cô hỏi, “Phòng em có gì đặc biệt sao?”

Vân Thâm: “Phòng không có gì đặc biệt, em rất đặc biệt.” Ôn Dữu căng da đầu nói: “Em có chỗ nào đặc biệt?”

Vân Thâm đi về phía cô, dừng lại ở khoảng cách hai bước chân.

 

Đèn trần trên trần nhà từ phía sau anh chiếu tới, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đổ xuống, bao phủ hoàn toàn Ôn Dữu trong đó.

 

Ôn Dữu nhịn không lùi lại, chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, còn hòa lẫn một chút mùi rượu rất nhạt.

 

Vừa dễ ngửi, lại vừa khiến người ta say mê.

 

Không biết anh có phải hơi say rồi không, ánh mắt nhìn có chút hoang đường.

 

Vân Thâm cong môi với cô, ý cười nhạt nhẽo: “Em thấy bình thường không? Tôi nói muốn vào phòng em tham quan, em liền thật sự để tôi vào?”

 

Ôn Dữu hơi giật mình: “Có vấn đề gì sao?”

 

Vân Thâm bị cô chọc cười, gằn từng chữ một nói: “Tôi là đàn ông.” “Ừ.” Ôn Dữu xoay người, thoạt nhìn thất thần, “Em biết.”

“Em đây là phản ứng gì?” “Em đang…… suy nghĩ.” “Em suy nghĩ cái gì?”

Ôn Dữu nhíu mày, có chút sốt ruột, xoay người cách xa anh hơn: “Suy nghĩ xong rồi nói cho anh.”

 

“Được.” Vân Thâm chờ.

 

Qua một lát, Ôn Dữu vẫn không lên tiếng mà đứng yên tại chỗ, Vân Thâm hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, gọi cô một tiếng: “Này.”

 

Ôn Dữu giật mình: “Em không phải tên là ‘Này’.”

 

Vân Thâm: “Vậy tôi nên gọi em là gì? Ôn Dữu Dữu?”

 

Lần đầu tiên nghe anh gọi nhũ danh của cô, giọng điệu một chút cũng không dịu dàng, nhưng dừng ở trong tai Ôn Dữu, vẫn làm cô không kìm được tai mềm nhũn.

 

Ôn Dữu quay lại nhìn anh, hai má ửng hồng: “Làm gì?”

 

Vân Thâm thấy vừa gọi cô “Dữu Dữu” cô liền quay lại, không hiểu sao lại nhớ đến ở nhà hàng Thân Thành kia, lần đầu tiên nghe Quý Dư Xuyên gọi cô “Ôn Dữu Dữu”.

 

Anh giọng không tốt nói: “Cái tên Ôn Dữu Dữu này, thật bình thường.” Ôn Dữu: “Anh quản làm gì”

Vân Thâm làm bộ làm tịch gật đầu, nhếch môi, bỗng nhiên ghé sát lại nhìn cô: “Em thấy cái tên này thế nào, Ôn Song Song?”

 

……

 

So với Dữu Dữu thêm một Dữu Dữu.

 

Ôn Dữu khóe môi run rẩy, muốn cười, cố nén xuống: “Cũng giống nhau.”

 

“Phải không, tôi cũng cảm thấy vậy.” Vân Thâm cân nhắc một lát, “Dữu Dữu 2 lần hình như cũng không ổn. Không bằng gọi là, Ôn Nhược

Nhược.”

 

Ôn Dữu: “…… Anh cũng bạo đó.” (ý là đặt tên bạo)

 

Vân Thâm: “Ôn Xuyết Xuyết?” (chuếch chuếch: ríu rít) Ôn Dữu: “……”

Cô rốt cuộc nhịn không được, khóe môi nhếch lên, không quá tự nhiên mà quay mặt đi: “Anh, anh thật phiền phức.”

 

“Ôn Xuyết Xuyết.” Vân Thâm chính mình nghe cũng cảm thấy buồn cười, còn vui vẻ một lát, bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi cái chủ đề kia bị cắt ngang, vẫn chưa nói tiếp, “Em suy nghĩ xong chưa? Nghĩ kỹ chưa? Có

thể tùy tiện để một người đàn ông trưởng thành vào phòng mình tham quan vậy sao?”

 

Ôn Dữu: “Vì sao anh lại để ý chuyện này như vậy?”

 

Vân Thâm thấy cô vẫn là bộ dáng không hề để ý, giống như một quyền đánh vào bông, anh thở dài, không thể không nói rõ ràng hơn: “Em là thật sự không nhìn ra, hay là giả vờ không nhìn ra?”

 

Ôn Dữu có chút đoán được anh đang nói cái gì.

 

Tim đập không khống chế được mà nhanh hơn, cô nuốt nước miếng, giọng nói vẫn có chút khô khốc: “Em không nhìn ra…… cái gì?”

 

“Tôi”

 

Vân Thâm rũ mắt nhìn cô, thu lại vài phần tùy tiện, hơi có chút nghiêm túc nói, “Tết nhất, tôi không có việc gì cứ chạy đến nhà em làm gì? Em là người thân của tôi sao?”

 

Ôn Dữu lui về phía sau một bước.

 

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, giống như tất cả bí mật đều không chỗ che giấu, chỉ có Ôn Dữu biết, nơi này mỗi một góc, đều cất giấu bí mật sâu kín nhất trong những năm tháng dài đằng đẵng của cô, là một khu vườn bí mật chỉ thuộc về riêng cô. Cô không muốn để anh phát hiện sự hoảng hốt của mình, nhưng cô đã dùng hết toàn lực, vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh.

 

Đây là anh đang bày tỏ với cô. Anh đang theo đuổi cô sao?

Gương mặt Ôn Dữu hơi hơi ửng đỏ, vẻ mặt tuy rằng có chút hoảng hốt, nhưng dường như không quá kinh ngạc.

 

“Xem ra, em hẳn là có thể cảm giác được.” Ánh mắt Vân Thâm nhạt đi vài phần, “Cho nên, biết rõ tôi nghĩ gì, còn để tôi vào phòng em?”

 

Anh lại đến gần một chút, hơi thở nóng rực phả vào mặt, nhẹ nhàng nói: “Không phải không thích tôi sao?”

 

Lông mi Ôn Dữu run rẩy, lại lui về phía sau một bước, cả người dựa vào giá sách.

 

“Em không nghĩ nhiều như vậy.” Cô nhỏ giọng nói, “Dù sao cũng quen biết mười mấy năm, quá quen rồi, cảm thấy không cần đề phòng cái

gì……”

 

Vân Thâm đột nhiên ngắt lời cô: “Có thể.” Anh lập tức hiểu.

 

Thì ra cô đối với anh thật sự không có chút cảnh giác nào.

 

Nghe ý tứ trong lời nói của cô, hiển nhiên là vẫn coi anh như anh trai ruột thịt.

 

Cùng anh trai ruột thịt ở bên nhau, tự nhiên không cần phải đề phòng, cũng không để ý khoảng cách nam nữ khác biệt.

 

Nói cách khác.

 

Chính là không coi anh là đàn ông.

 

Ôn Dữu chớp chớp mắt: “Đại khái là ý này.”

 

Vân Thâm lạnh nhạt kéo kéo khóe môi: “Vậy Quý Dư Xuyên thì sao? Em coi cậu ta là anh họ ruột thịt, cho nên cũng thân mật khăng khít?”

 

Ôn Dữu sửng sốt: “Em thân mật khăng khít với anh ta lúc nào?”

 

“Hôm nay.” Vân Thâm nhìn sang chỗ khác, tựa hồ cảm thấy nói chuyện này rất nhàm chán, có vẻ anh rất không có nhân phẩm, nhưng anh do dự một lát, vẫn là quyết định nói rõ ràng, “Tối nay tôi nhìn thấy hai người cùng nhau đi dạo ở bên ngoài, còn đi vào cái công viên tối om kia.”

 

Ôn Dữu hai mắt trợn to, nghĩ đến không lâu trước đây cô và dì Diệp thông đồng lừa gạt anh, trên mặt nhất thời nóng rát.

 

“Em không có cùng anh ta đi dạo!” Ôn Dữu đột nhiên kích động, “Em, em là có chuyện muốn nói với anh ta, ở trong nhà nói không tiện, mới cố ý gọi anh ta ra ngoài.”

 

Dừng một chút, cô rốt cuộc phản ứng lại cảm xúc của Vân Thâm tối nay kỳ quái là vì sao.

 

Anh cảm thấy cô mập mờ với người đàn ông khác, ngoài miệng nói không thích, coi người ta là anh họ, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận sự theo đuổi của người ta, không biết từ chối.

 

Nghĩ sâu xa hơn.

 

Những sự thăm dò của Vân Thâm đối với cô tối nay.

 

Sự xâm lấn của anh, sự bao dung của cô, những cái ôm khiến cô rung động, trong mắt anh, lại trở thành bằng chứng cô là một người phụ nữ tùy tiện.

 

Cho nên anh mới có thể vô cớ đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, khăng khăng muốn ở phòng cô, muốn thử xem ranh giới của cô rốt cuộc ở đâu.

 

Nếu cô để anh ở lại, có phải anh sẽ làm những chuyện quá đáng hơn để thử cô không?

 

Ôn Dữu sống lưng lạnh toát, rốt cuộc hiểu rõ, ánh mắt lạnh như băng của anh hôm nay, chính là nhắm vào cô.

 

Cô không làm gì sai cả.

 

Dựa vào cái gì phải bị đối xử như vậy?

 

“Em gọi Quý Dư Xuyên ra ngoài, là để nói rõ với anh ta, bảo anh ta đừng theo đuổi em nữa.” Ôn Dữu nói, “Em coi anh ta là người thân, nhưng cũng không thân thiết đến mức như anh tưởng tượng, cũng không làm ra được những hành động thân mật khăng khít mà anh tưởng

tượng.”

 

Ôn Dữu nói rất nhanh, giọng nói ngọt ngào phảng phất như cây hoa hồng, sinh ra từng cái gai nhỏ bé mà sắc nhọn, đâm người ta đau nhói.

 

Trong mắt Vân Thâm hiện lên vài phần kinh ngạc.

 

Hoàn toàn không ngờ tới, cô gọi Quý Dư Xuyên ra ngoài lại là để hoàn toàn cự tuyệt cậu ta.

 

Lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, theo bản năng anh nghĩ đến, chính là tối hôm trước bọn họ cùng nhau dắt chó đi dạo, cô đi bên cạnh anh, cười duyên dáng, hỏi anh muốn lì xì, cho nên anh trực tiếp đem Quý Dư Xuyên đặt vào vị trí của chính mình, tưởng tượng như vậy, trong nháy mắt liền không chịu nổi.

 

Vân Thâm chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi.”

 

“Em cũng xin lỗi, em không nên lừa anh.” Ôn Dữu cười một cái không chút độ ấm, “Bởi vì em cảm thấy chuyện này không có gì to tát.”

 

Vân Thâm: “Em đừng giận.” Ôn Dữu: “Em không giận.”

“Còn chưa giận sao?” Vân Thâm cười khổ, “Em tức giận thì nói chuyện giống như súng máy.”

 

“Có sao?” Ôn Dữu trừng anh, “Vậy bây giờ anh có thể đi ra ngoài được chưa?”

 

“Tôi có chút không muốn đi.” Anh vừa có chút hoảng hốt, vừa không bỏ được mặt mũi, “Nói cách khác, chỉ có tôi mới có thể vào phòng em?”

 

Ôn Dữu: “Không phải.” Vân Thâm: “Còn có ai?”

Ôn Dữu: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”

 

Nói xong, cô xắn tay áo lên, giơ tay trực tiếp đẩy Vân Thâm ra ngoài cửa.

 

Vân Thâm bị cô đẩy đến chậm rãi nhích ra ngoài một bước, bỗng nhiên quay lại nắm lấy cổ tay cô: “Làm gì động tay động chân vậy?”

 

Ôn Dữu hất tay anh ra: “Anh tự mình đi ra ngoài em sẽ không động vào anh.”

 

“Tôi còn có chuyện chưa nói xong.” Vân Thâm không chịu đi, Ôn Dữu căn bản không đẩy được anh, thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, giống như bức tường, cơ bắp cứng ngắc, Ôn Dữu buông tay ra, thuận tay đấm hai cái, như là trút giận.

 

Cô dùng lực không nhỏ, Vân Thâm bị cô đánh trúng ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: “Em vì sao chỉ nói rõ với cậu ta, còn chưa tìm tôi nói

rõ?”

 

“Em bây giờ nói rõ với anh đây.” Ôn Dữu tức muốn hộc máu nói, “Em không phải không thích anh, em ghét anh. Đi mau đi.”

 

“Thật là tổn thương người khác.” Vân Thâm xoa xoa ngực bị cô đấm, giống như muốn nôn ra máu.

 

Không biết vì sao, anh nghe Ôn Dữu nói “ghét”, so với trước đó nghe cô nói “tuyệt đối không thích”, trong lòng ngược lại thoải mái hơn một chút.

 

Rốt cuộc không thể không đi ra khỏi phòng cô, Vân Thâm quay đầu muốn hỏi cô anh ngủ phòng nào, cửa phòng liền “rầm” một tiếng đóng sầm lại trước mặt anh, chấn động đến toàn bộ căn nhà cũ đều rung chuyển.

 

Ôn Dữu lưng dựa vào sau cửa, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vì sự thẳng thắn đột ngột của anh mà hoảng hốt, lại vì những sự thăm dò của anh hôm nay, cảm thấy không được tôn trọng.

 

Rất tức giận.

 

Không muốn để ý đến anh nữa.

 

Ôn Dữu lắc lắc đầu, cố gắng bình phục tâm tình, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Cả một đêm cô gần như không biết thời gian trôi qua thế nào, khi đang đánh răng trong phòng vệ sinh bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng pháo hoa càng ngày càng dày đặc, ước chừng 0 giờ đã đến.

 

Rửa mặt qua loa, Ôn Dữu đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

 

Tiếng chuông điện thoại vào lúc này đột nhiên vang lên, Ôn Dữu liếc mắt hiển thị cuộc gọi, không nghe máy.

 

23 giờ 58 phút.

 

Cô tựa vào bên cửa sổ, nhìn cây cối trong sân dần dần bị tuyết bao phủ, thì ra thật sự có tuyết đọng.

 

Lại một lát sau, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.

 

Cùng lúc đó, một chùm pháo hoa từ nơi rất gần bay vút lên trời cao. Tựa hồ như đến từ trong sân nhà cô.

Ôn Dữu cố gắng nhìn xuống, nhưng tầm mắt bị mái hiên hành lang tầng một che khuất, không nhìn thấy ống pháo hoa ở đâu.

 

Chỉ thấy pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ trước mắt cô, từ một đốm lửa sáng ngời, phun ra vô số đóa hoa rực rỡ.

 

Tiếng chuông điện thoại kết thúc, pháo hoa vẫn không ngừng bay lên. Hẳn là đã là ống thứ hai rồi.

Ôn Dữu rảnh rỗi không có việc gì, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên không trung.

 

Tiếng pháo hoa nổ đì đùng bên tai không dứt.

 

Toàn bộ thành phố phảng phất như đều đang đón gió tuyết nở rộ. Lúc này đã qua 0 giờ, cuộc gọi thứ ba gọi đến.

Ôn Dữu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

 

Ống pháo hoa thứ ba bay lên, rất nhanh lại có ống thứ tư, ống thứ năm……

 

Cho đến khi người trong sân nhà cô bắn đến ống thứ mười, Ôn Dữu rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng.

 

Anh!

 

Lại phát điên cái gì!

 

Mười phút trôi qua, thành phố vốn đang náo nhiệt để nghênh đón Tết Âm lịch dần dần trở lại yên tĩnh.

 

Gió tuyết rền vang.

 

Nhưng pháo hoa trong sân nhà Ôn Dữu từ đầu đến cuối đều không ngừng.

 

Mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm ngạc nhiên chạy ra khỏi cửa, đội tuyết lớn, cách hàng rào nhìn vào trong nhà cô.

 

Ống pháo hoa thứ hai mươi mốt bay lên.

 

Trong tuyết lớn bay tán loạn, Ôn Dữu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện, khoác áo lông vũ, thong thả đi đến cổng sân, tặng cho những đứa trẻ đang vây xem bên ngoài, mỗi đứa một ống pháo hoa lớn.

 

Ôn Dữu:……

 

Cô không biết anh lấy đâu ra nhiều pháo hoa như vậy.

 

Nhưng cái kiểu không đạt được mục đích thề không bỏ qua này, chính là phong cách của anh.

 

Ôn Dữu muộn màng phát hiện, đèn phòng mình vẫn luôn sáng như cho người khác biết cô còn chưa nghỉ ngơi.

 

Ôn Dữu đi đến công tắc đèn, “cạch” một tiếng, tắt hết tất cả đèn.

 

Cửa sổ tối xuống, nhìn từ dưới lên trên, bên trong một mảnh đen nhánh.

 

Ôn Dữu ngồi xuống mép giường, trong lòng đếm thầm, đây là ống pháo hoa thứ hai mươi lăm.

 

Liên tiếp hai đóa pháo hoa màu tím nở rộ trên không trung, những tia lửa mịn màng hòa vào gió tuyết, đốt cháy hết tia ấm áp cuối cùng.

 

Đột nhiên, tất cả trở lại yên lặng. Kết thúc.

Ôn Dữu ngã xuống giường, trong nhà tối đen yên tĩnh, cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ.

 

Nào có ai theo đuổi người ta như vậy.

 

Cô đang tức giận, muốn yên tĩnh một chút cũng không được?

 

Nếu có thể, Ôn Dữu thật muốn lấy một sợi xích sắt xích người này lại, đưa đến bệnh viện tiêm mấy mũi vắc xin phòng bệnh chó dại, xem xem còn có cứu được không.

 

Ôn Dữu ôm điện thoại, xoay người nằm sấp trên giường, mở WeChat ra.

 

Ôn Dữu: 【 Em ngủ đây 】

Ôn Dữu: 【 Anh cũng nghỉ ngơi một chút đi 】

Vân Thâm trả lời rất nhanh: 【 Báo cáo một tiếng 】

Ôn Dữu: 【 Nói 】

Vân Thâm: 【 Tôi ngủ ở phòng bên cạnh em 】

Ôn Dữu vừa nhìn thấy tin nhắn này, liền nghe thấy trên bức tường phía bắc truyền đến tiếng “cốc cốc” gõ.

 

Cách âm của nhà cũ không tốt lắm, hơn nữa giường của Ôn Dữu vừa vặn dựa vào tường phía bắc, tiếng gõ có thể nghe rõ ràng.

 

Ôn Dữu lấy chăn che đầu, lạnh nhạt trả lời: 【 Ừ 】

Vân Thâm: 【 Em đừng ngủ vội 】 Vân Thâm: 【 Tôi có lời muốn nói 】 Ôn Dữu: 【 Sao anh lắm lời thế? 】

Cô ôm điện thoại, nhìn chằm chằm dòng chữ mình vừa gửi đi, xem lại lịch sử trò chuyện của bọn họ, tên khốn nào đó có thể nói một chữ thì tuyệt đối không nói hai chữ, cô không hiểu sao có chút buồn cười.

 

Ôn Dữu: 【 Điện thoại hết pin, tạm biệt 】

Vân Thâm: 【 Vậy 】 Vân Thâm: 【Morse? 】 Ôn Dữu:?

Anh không phải là đang nói, mã Morse chứ? Ôn Dữu da đầu tê dại

Có chuyện gì mà đêm nay nhất định phải nói sao?

 

Ôn Dữu lăn một vòng trong chăn, rất nhanh nghe được trên bức tường phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gõ có quy luật.

 

Hai ngắn một dài, hai ngắn một dài. U, U.

Là đang gọi cô sao? Dữu Dữu? Ôn Dữu bỗng dưng nín thở.

Đối diện tạm dừng một lát, ngay sau đó, lại vang lên tiếng gõ khác. Bốn ngắn, dài ngắn, dài ngắn rất dài.

 

H, N, Y.

 

Hẳn là ba chữ cái đầu.

 

Có kinh nghiệm lần ăn sinh nhật trước, Ôn Dữu rất nhanh phản ứng lại, đây là ý của HappyNewYear, chúc cô năm mới vui vẻ.

 

Ôn Dữu thoáng kéo chăn ra, đầu chui ra ngoài. Đây là điều đêm nay anh nhất định phải nói sao? Hình như……

Cũng không có đáng ghét đến vậy.

 

Dù sao năm mới vui vẻ, quả thật nên nói vào thời khắc giao thừa. Tiếng gõ vẫn chưa dừng lại.

Ba ngắn, ba dài, chấm gạch ngang, chấm gạch ngang, dài ngắn rất dài. S, O, R, R, Y.

Ôn Dữu ôm chăn, khẽ hừ một tiếng.

 

Nhớ lại khi còn nhỏ, Vân Thâm tính tình kém cỏi nhất, rất nhiều chuyện tuy rằng làm sai, anh cũng không thích xin lỗi, nhiều lắm là quanh co lòng vòng tỏ vẻ một chút hối lỗi.

 

Không ngờ thời thế thay đổi, lạnh lùng táo bạo như anh, cũng học được cách cúi đầu nhận sai, hạ thấp tư thái của mình.

 

Nói xin lỗi xong, tường bên kia yên lặng rất lâu.

 

Ôn Dữu ngáp một cái, mí mắt sụp xuống, đại não mơ màng buồn ngủ, sắp ngủ rồi.

 

Đột nhiên, lại nghe thấy tường phát ra tiếng “cốc cốc” gõ, ở trong bóng đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

 

Hai ngắn…… Chấm gạch ngang ngắn ngủn…… Ngắn ngủn rồi dài. I……L……U.

Đại não Ôn Dữu tức thời dịch ra ý nghĩa của mấy mã Morse này.

 

Vất vả lắm mới bắt đầu buồn ngủ, vào giờ khắc này, đột nhiên bị xua tan không còn một mảnh.

Bình Luận (0)
Comment