Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 42

Hôm sau, sáng sớm.

 

Ôn Dữu đặt đồng hồ báo thức, muốn dậy sớm ăn bữa cơm chay đầu tiên của năm mới.

 

Đồng hồ báo thức reo ba lần cô mới miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt đảo qua bức tường hướng bắc, nhớ tới tối hôm qua người nào đó gõ cho cô nghe những chữ cái kia, Ôn Dữu đùng một cái lại xốc chăn chui trở lại ổ chăn, thật muốn một giấc ngủ đến tận ngày đại niên mùng ba khi anh rời khỏi quê.

 

Lăn qua lộn lại hơn mười phút, Ôn Dữu rốt cuộc vẫn là xuống giường, rửa mặt thay quần áo, đi xuống lầu vào phòng ăn.

 

Dì Diệp đang bận rộn trong phòng bếp, Ôn Dữu nhìn xung quanh một lượt, đi vào thăm hỏi dì Diệp năm mới tốt lành.

 

“Năm mới vui vẻ nha Dữu Dữu, sớm như vậy đã dậy rồi? Cơm sáng còn một lúc nữa.” Dì Diệp cười nói, “Tiểu Thâm 6 giờ hơn đã dậy, giúp dì chọn rau rửa sạch, người nhà cậu ấy vẫn luôn gọi điện thoại giục cậu ấy về, cậu ấy liền đi trước, bảo dì nói với con một tiếng, quà năm mới cậu ấy để ở phòng khách.”

 

Thì ra anh đã đi rồi.

 

Ôn Dữu nghe dì Diệp xưng hô với Vân Thâm, mẹ ruột của Vân Thâm gọi anh đều là cả họ lẫn tên, cũng không biết anh rót cho dì Diệp bùa mê gì, khiến dì Diệp thích anh như vậy.

 

Ôn Dữu đi vào phòng khách, nhìn thấy một chiếc hộp giấy tinh xảo đặt trên bàn trà.

 

Thoáng nhìn logo trên hộp, tim Ôn Dữu nhảy dựng, giơ tay mở hộp ra, lấy ra chiếc túi da bạch kim được bọc trong túi chống sốc.

 

Ôn Dữu tuy rằng không có sở thích sưu tầm hàng xa xỉ, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Lê Lê đại phú bà, ít nhiều cũng hiểu một chút kiến thức về phương diện này.

 

Chiếc túi này, chỉ riêng phụ kiện đi kèm đã phải bằng giá một căn hộ ở thành phố hạng hai, hạng ba.

 

Ôn Dữu ngơ ngẩn xách chiếc túi ít nhất bảy chữ số này, có chút không biết làm sao.

 

Hồi tưởng năm ngoái sinh nhật, anh tặng cô một bộ bàn phím cực kỳ “hardcore”, chúc cô tuổi mới hăng hái làm việc.

 

Qua chưa đến một năm, quà anh tặng cô liền tiến hóa thành túi hàng hiệu mà phụ nữ mơ ước.

 

Không hiểu sao lại có cảm giác. Anh đã được cao nhân chỉ điểm.

Nhưng mà, cái túi này thật sự quá quý giá, Ôn Dữu không dám nhận. Huống chi, bọn họ hiện tại chẳng có quan hệ gì, cô không muốn nhận.

Ôn Dữu đem túi bạch kim bỏ lại vào túi, cùng với hộp cất vào phòng sách, đặt cùng với những món đồ cổ quý giá của ông bà nội.

 

Ăn xong bữa sáng, Ôn Dữu gửi tin nhắn cho Vân Thâm, bảo anh tìm cơ hội đem quà về, cô là lập trình viên mỗi ngày vác ba lô máy tính chạy khắp nơi, không dùng đến đồ vật cao quý như vậy.

 

Chắc anh đang bận, không kịp thời trả lời tin nhắn.

 

Ôn Dữu cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ sát đất.

 

Trời đã sáng, trên cỏ ngoài cửa sổ tích một lớp tuyết mỏng, lốm đốm phản xạ ánh mặt trời, mặt đất xi măng lại rất sạch sẽ, giống như vừa mới được quét dọn.

 

Còn nhớ rõ đêm qua có người điên ở chỗ này liên tục bắn hai mươi mấy ống pháo hoa, khói bụi mảnh vụn chắc hẳn rơi đầy đất, hiện tại ngoại trừ một chút dấu vết cháy sém, gần như hoàn toàn không nhìn ra. Điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên, Ôn Dữu phản xạ có điều kiện muốn chuyển sang chế độ im lặng, cầm điện thoại lên mới thấy, là Lê Lê gọi điện thoại.

 

“Năm mới vui vẻ nha đại tiên!”

 

“Năm mới vui vẻ phú bà ~ năm nay tiếp tục mang tớ phất lên bay cao bay xa nhá~” Ôn Dữu nói, “Ăn sáng chưa?”

 

“Vừa mới ăn xong.” Lê Lê bỗng nhiên cười nhạo nói, “Tối hôm qua anh trai tụi mình có phải đi tìm cậu không?”

 

Ôn Dữu kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

 

Lê Lê: “Cậu không xem nhóm chat sao? Vân Nhiêu nói anh trai cậu ấy giao thừa mất tích, không một tung tích biến mất cả một đêm, mẹ cậu ấy sốt ruột đến dậm chân, cuối cùng chỉ có thể để Cận Trạch thay anh ấy thắp hương, tớ liền đoán anh ấy có phải đi tìm cậu không.”

 

“Tớ không xem điện thoại……” Ôn Dữu bĩu môi, “Anh ấy không đến còn tốt hơn.”

 

Lê Lê nghe ra giọng nói khó chịu của cô: “Anh ấy lại chọc giận cậu à?”

 

Ở trước mặt Lê Lê, Ôn Dữu trực tiếp trút giận: “Anh ấy hình như bệnh nặng, tớ để anh ấy ở nhà tớ, vào phòng tớ, anh ấy lại cảm thấy tớ là một người phụ nữ tùy tiện, còn muốn giáo huấn tớ.”

 

“Tớ đồng ý.” Lê Lê giận dữ nói, “Đây không phải là tình huống xấu hổ sao!”

 

Ôn Dữu: “Đầu óc của học thần có lẽ kết cấu không giống với người thường chúng ta.”

 

Lê Lê: “Tớ còn tưởng rằng anh ấy mở công ty lớn như vậy, EQ hẳn là phải có mức tối thiểu. Đàn ông bình thường nếu gặp phải cô gái đối xử tốt với anh ta, không phải nên cảm thấy cô ấy có ý với anh ta sao? Sao lại cảm thấy cô ấy đối với tất cả mọi người đều như vậy?”

 

Ôn Dữu: “Tớ cũng không hiểu.”

 

Lê Lê nghĩ nghĩ: “Trừ phi anh ấy cho rằng cậu thích người khác, rồi lại thả thính anh ấy”

 

Ôn Dữu: “……”

 

Bỗng nhiên cô nhớ tới Vân Thâm mấy ngày trước hỏi cô có phải hay không còn thích mối tình đầu kia, cô nói sớm đã quên, đã nói như vậy, anh hẳn là sẽ không để ý nữa mới đúng.

 

“Không thèm quan tâm, mặc kệ anh ấy một thời gian.” Ôn Dữu thở dài, “Trong lòng không có đàn ông, tự do tự tại.”

 

“Hôm nay tớ cũng rất phiền, không muốn đi thăm người thân.” Lê Lê nói, “Cậu buổi tối có rảnh không, hay là cùng tớ đi xem phim? Vân Nhiêu đã là người có gia đình nên mùng một tớ không dám hẹn cô ấy.”

 

Ôn Dữu: “Được nha, tớ lúc nào cũng có thời gian.”

 

Cô ăn Tết không có người thân nào để đi thăm, rảnh rỗi không thể rảnh hơn.

 

Cứ như vậy quyết định tối nay cùng nhau đi xem phim, trò chuyện kết thúc, Ôn Dữu tiếp tục nghịch điện thoại một lát, bỗng nhiên lại có điện thoại mới gọi đến.

 

Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, cô cau mày, do dự mãi, vẫn là nghe máy, mùng một tết không nên quá mất hứng.

 

Điện thoại vừa kết nối, có tiếng dòng điện rất nhỏ truyền đến. Ôn Dữu không nhịn được lại nghĩ tới mã Morse tối hôm qua.

Tiếng gõ tường cộp cộp, trong đêm yên tĩnh kết nối hai căn phòng, giống như truyền đạt bí mật không thể cho người ngoài biết.

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên, mang theo vài phần mệt mỏi rõ ràng, dường như cả đêm không ngủ: “Năm mới vui vẻ.”

 

“Anh cũng năm mới vui vẻ.” Ôn Dữu bình tĩnh nói, “Có việc gì sao?” Vân Thâm: “Em không thích cái túi kia à?”

Ôn Dữu: “Quá quý giá, em không thể nhận.”

 

“Phải không.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng, “Em biết lương của tôi bao nhiêu không?”

 

Đây là đến khoe giàu sao?

 

Ôn Dữu lạnh nhạt nói: “Anh là ông chủ lớn, làm gì có lương?”

 

Vân Thâm: “Tôi nhớ rõ em trước kia nói, phí nhân công của tôi là vô giá.”

 

Ôn Dữu:……

 

Trí nhớ của anh không cần tốt như vậy.

 

Vân Thâm: “Em ăn cơm tôi làm nhiều như vậy, bao nhiêu tiền lương, bao nhiêu tiền công? So với một cái túi còn quý giá hơn nhiều, sao em lại ăn yên tâm thoải mái mà?”

 

“Bởi vì em…… đói.” Cãi chày cãi cối ai mà không biết, Ôn Dữu bình tĩnh nói, “Nhưng em không có nhu cầu lớn với túi xách như vậy.”

 

“Đã biết.” Vân Thâm thong thả ung dung nói, “Cho tôi chút thời gian, sau này sẽ tặng em thứ em thích.”

 

Anh đột nhiên không đáng ghét nữa, ôn hòa thuận theo lời cô nói, Ôn Dữu ngược lại có chút không biết ứng phó thế nào.

 

Cô đổi sang tai bên kia nghe điện thoại, tránh cho điện thoại làm nóng rát mặt.

 

Đối diện yên lặng một lát, Vân Thâm bỗng nhiên nói: “Báo cáo một tiếng. Công ty bên kia có chút việc gấp, ngày mai tôi phải đi.”

 

Ngày mai là mùng hai.

 

Vốn tưởng rằng anh mùng ba đi, đã đủ sớm rồi, không ngờ còn phải đi sớm hơn.

 

Ôn Dữu: “Tết nhất, cả nước đều đang nghỉ, các anh có thể có chuyện gì?”

 

“Hợp tác nước ngoài.” Vân Thâm cười một tiếng, “Không nỡ xa tôi à?” “Không có, chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

“Được.” Giọng nói Vân Thâm rất thấp, chậm rãi nói, “Tôi rất không nỡ xa em.”

 

……

 

Cảm giác, người đàn ông này một khi đã nói ra, dường như không còn cố kỵ gì nữa, cả người trở nên đặc biệt, nói thế nào nhỉ……

 

Lẳng lơ. (nguyên văn: hoa hòe loè loẹt)

 

Chỉ thiếu điều viết hai chữ “câu dẫn” lên mặt.

 

Thấy Ôn Dữu trầm mặc không nói, giống như một khúc gỗ khó hiểu phong tình, Vân Thâm cũng không ngại, còn hỏi cô: “Tối nay có thời gian không?”

 

“Không có.” Ôn Dữu trả lời nói, “Đã hẹn với Lê Lê cùng nhau đi xem phim.”

 

Vân Thâm: “Hai người hôm 29 không phải mới gặp nhau sao?”

 

Ôn Dữu: “Anh và em tối hôm qua cũng mới gặp nhau.”

 

Vân Thâm không để bụng nói: “Đã như vậy, vậy tôi đây miễn cưỡng, cùng hai người đi xem phim.”

 

Ôn Dữu đột nhiên nhớ tới, tháng năm năm ngoái bọn họ ở Bắc Thành ngồi vòng đu quay, Ôn Dữu phân chia vị trí, để Vân Thâm cùng cô và Lê Lê ngồi một khoang, Vân Thâm vẻ mặt ghét bỏ, giống như cùng hai cô ngồi một khoang vòng đu quay có thể lấy mạng anh ta.

 

Vân Thâm: “Ngày mai phải đi, mới nhớ ra còn chưa chúc Tết em gái Lê Lê của chúng ta……”

 

“Cậu ấy nói không cần.” Ôn Dữu mỉm cười nói, “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, đi thong thả không tiễn.”

Bình Luận (0)
Comment