Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 43

Buổi tối, Lê Lê đến nhà Ôn Dữu ăn lẩu, sau đó cả hai bắt xe đến trung tâm thương mại xem phim.

 

Trung tâm thương mại đông nghẹt người, số lượng người đến xem phim cũng đặc biệt nhiều. Lê Lê và Ôn Dữu phải đợi ba lượt thang máy thường mới chen vào được. Lê đại tiểu thư co rúm trong một góc thang máy, tuyên bố sẽ sa thải giám đốc trung tâm thương mại này, đến cả thang máy VIP cũng không biết đường mà thiết kế.

 

Trung tâm thương mại này là sản nghiệp của tập đoàn Lê thị, rạp chiếu phim cũng thuộc quyền sở hữu của Lê thị. Sáng nay, Lê Lê phát hiện những chỗ ngồi đẹp của bộ phim cô muốn xem đều đã bán hết, liền phái người đến rạp chiếu phim này nói một tiếng, thêm suất chiếu để cô có

thể “cướp” được vé xem phim ở vị trí giữa.

 

Cuối cùng cũng lên đến tầng sáu của trung tâm thương mại, chiếc áo khoác mới của Ôn Dữu bị ép thành vài nếp nhăn. Cô vừa đi vừa vuốt

phẳng những nếp gấp trên quần áo, bất giác đã đến trước cửa rạp chiếu phim.

 

Vài tấm poster phim Tết được đặt bên ngoài rạp chiếu phim, người qua đường vây xem rất đông, đi đi dừng dừng, khiến cửa chính của rạp chiếu phim chật kín như nêm.

 

Ôn Dữu kéo Lê Lê, theo dòng người chầm chậm tiến vào cửa lớn.

 

Cô ngẩng đầu, khi đi ngang qua một bức tượng nhân vật điện ảnh, đột nhiên trong đám đông nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

 

Chiều cao nổi bật như hạc giữa bầy gà, ngũ quan sắc sảo mà lạnh lùng, nước da trắng bệch, đáy mắt có một mảng xanh nhạt ảm đạm, thoạt nhìn vừa mệt mỏi, lại vừa khó gần.

 

Khoảnh khắc Ôn Dữu nhìn thấy anh, người đàn ông cũng vừa hay ngẩng đầu nhìn thấy hai người họ.

 

“Anh Vân Thâm?” Lê Lê vẫy tay với anh, “Sao anh lại ở đây?”

 

Ôn Dữu không nói với Lê Lê chuyện Vân Thâm muốn cùng hai người họ xem phim.

 

Cô vốn tưởng rằng từ chối anh trong điện thoại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, không ngờ vị tổng giám đốc này lại có thể làm ra chuyện khiến cô bất ngờ thế này.

 

Vân Thâm giả vờ ngạc nhiên nhướng mày, thản nhiên bước tới: “Trùng hợp thật.”

 

Nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng trùng hợp.

 

Rạp chiếu phim của Lê thị ở Dung Thành tổng cộng có bảy rạp, trong đó rạp có thiết bị tốt nhất và màn hình lớn nhất chính là rạp này, Ôn Dữu và Lê Lê tối nay khả năng cao sẽ đến đây xem phim.

 

Cũng không biết anh đã đến từ mấy giờ, đứng chen chúc ở cửa đông người này bao lâu rồi.

 

“Anh cũng vừa mới đến.” Vân Thâm vừa cúi đầu lướt điện thoại vừa nói, “Hai người xem phim gì?”

 

Lê Lê liếc nhìn Ôn Dữu một cái, dường như đã có chút hiểu ra.

 

Anh Vân Thâm từ nhỏ đã không thích tham gia những hoạt động giải trí như thế này, trước đây mọi người rủ rê anh đi xem phim anh đều không đi, hôm nay sao lại tự mình chạy đến rạp chiếu phim, lại còn trùng hợp gặp được hai người họ?

 

“Bọn em chuẩn bị xem 《Nóng bỏng sôi trào》.” Lê Lê nói xong, kiễng chân lén nhìn màn hình điện thoại của Vân Thâm.

 

Quả nhiên đang mua vé xem phim.

 

Lê Lê kéo kéo tay áo Ôn Dữu, ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Anh ấy đúng là, thay đổi hoàn toàn rồi.”

 

Ôn Dữu: “Có sao?”

 

Lê Lê nén cười nói: “Vì theo đuổi cậu mà biến thành người sói rồi.” Ôn Dữu: “…”

Ba người cứ thế đồng hành, Vân Thâm dáng người cao lớn, đi phía trước mở đường, Ôn Dữu và Lê Lê đi theo sau anh, xuyên qua đám đông chen chúc ngược lại thông thuận hơn rất nhiều.

 

Đi đến quầy bán đồ ăn vặt và bắp rang bơ, Vân Thâm dừng bước, hỏi hai người họ muốn ăn gì.

 

Ôn Dữu: “Cho em một phần bắp rang bơ đi.” Lê Lê: “Em muốn uống Coca.”

Vân Thâm: “Anh uống nước lọc là được.”

 

 

Ý gì đây?

 

Ôn Dữu và Lê Lê không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Vân Thâm, ánh mắt nghi hoặc.

 

Còn tưởng anh sẽ đi mua giúp các cô.

 

Kết quả anh lại đột nhiên báo tên đồ uống mình muốn.

 

Vân Thâm cũng rũ mắt nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Dữu một chút, anh nhướng mày, giọng điệu nghe rất ôn hòa: “Làm phiền Dữu Dữu.”

 

Ôn Dữu: …?

 

Quầy bên kia rất đông người, phải xếp hàng, Ôn Dữu ôm túi xách một mình đi về phía đó, bóng dáng nhanh chóng bị đám đông che khuất.

 

Vân Thâm ngoắc tay với Lê Lê, bảo cô đi theo anh đến chỗ yên tĩnh hơn.

 

Lê Lê vẻ mặt buồn bực, liền thấy Vân Thâm liếc mắt, túm lấy cô, cúi đầu nhìn cô: “Tiểu Lê, quen biết lâu như vậy, anh trai vẫn luôn đối xử tốt với em đúng không?”

 

Lê Lê chém đinh chặt sắt: “Không tốt.”

 

Nụ cười tự cho là ôn hòa trên mặt Vân Thâm cứng đờ.

 

Lê Lê kể tội anh: “Từ hồi còn đi học, anh đã ngày nào cũng chê bọn em ồn ào, anh còn nói người ồn ào nhất là em, nhìn thấy em là anh đau cả tai. Em đến nhà anh ăn cơm, hơi kén ăn một chút là anh mắng em.

Halloween em hóa trang thành công chúa Disney anh lại nói em giống ma. Năm kia bọn em cùng đi tổ chức sinh nhật cho anh, anh lại đuổi bọn

 

em ra khỏi nhà. Năm ngoái em mời anh đến sinh nhật em anh còn không đến!”

 

“Năm kia sinh nhật em Dữu Dữu cũng đến?” “Đương nhiên.”

“Năm ngoái sinh nhật em lúc đó…” Vân Thâm suy nghĩ một chút, “Anh rất bận, nhưng anh nhớ là đã tặng quà cho em rồi.”

 

Lê Lê cười lạnh: “Đúng vậy, anh tặng em linh kiện thực tế ảo bán thành phẩm của công ty anh, khó dùng muốn ch·ết.”

 

“Cái gì mà bán thành phẩm, đó gọi là sản phẩm mẫu thử nghiệm.” Vân Thâm giải thích, “Một bộ ít nhất cũng bán được bảy vạn.”

 

Lê Lê: “Em thiếu bảy vạn đó chắc?”

 

“Vậy mười vạn thì sao?” Vân Thâm vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, “Anh trai lì xì cho em một bao lì xì lớn. Em nể mặt anh trai, đổi vé xem phim cho anh đi.”

 

Lê Lê: ?

 

Vân Thâm cầm lấy điện thoại, trên màn hình vừa hay là vé điện tử, Lê Lê ghé sát lại nhìn.

 

Hàng ghế đầu tiên, góc khuất nhất.

 

Vé xem phim Tết cực kỳ hot, mặc dù hôm nay có thêm suất chiếu mới, nhưng đến giờ này cũng đã bán gần hết, Vân Thâm chỉ mua được vị trí ở góc.

 

Khóe môi Lê Lê giật giật: “Không cần.” Vân Thâm: “Hai mươi vạn.”

Lê Lê không dao động.

 

Vân Thâm tiếp tục tăng giá: “Ba mươi vạn.” Lê Lê cười lạnh.

Vân Thâm: “Năm mươi vạn, tiền mặt.”

 

Lê Lê giơ tay xoa xoa lỗ tai, như thể nghe thấy tiếng muỗi bay ngang qua.

 

Thái dương Vân Thâm giật giật, giọng nói trầm xuống: “Một trăm vạn. Anh trai em tuổi cao rồi, ngồi hàng ghế đầu xem phim không tốt cho cột sống, thông cảm chút đi.”

 

Lê Lê liếc anh một cái: “Anh, em biết anh đang theo đuổi Dữu Dữu. Không phải em không muốn giúp anh, chủ yếu là em cũng muốn xem phim cùng Dữu Dữu. Hơn nữa…”

 

Cô dừng lại một chút, cong môi, ung dung nói: “Dùng tiền mua chuộc người khác, anh tìm nhầm đối tượng rồi.”

 

Một trăm vạn thì có là gì.

 

Cho dù có rơi ở ven đường, Lê đại tiểu thư cũng sẽ không thèm nhìn một cái.

 

Vân Thâm nghe vậy, bực bội xoa xoa gáy, liền thấy Lê Lê đột nhiên lén lút tiến sát anh một bước, giơ ba ngón tay, thấp giọng nói: “Ba trăm

triệu.”

 

Vân Thâm: ?

 

Lê Lê cười nhẹ: “Dòng tiền mặt của công ty em tháng này có chút vấn đề, nhưng gần đây em đang giận dỗi với ba em, không muốn xin tiền ông ấy, anh trai nếu có ba trăm triệu tiền mặt cho em mượn xoay vòng, em sẽ miễn cưỡng đổi vé xem phim với anh.”

 

“Ba trăm triệu gì cơ?” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh, Ôn Dữu đã mua xong bắp rang bơ và đồ uống, chen qua hỏi, “Hai người đang nói chuyện công việc à?”

 

Vân Thâm lắc đầu, như lơ đãng nói với Ôn Dữu: “Cô ấy muốn dùng ba trăm triệu để bán em đi.”

 

Lê Lê: ?

 

Ôn Dữu khó hiểu: “Bán em? Bán cho ai?” Vân Thâm cong môi, công khai nói: “Anh.”

“Không có chuyện đó!” Lê Lê trừng mắt, nhào tới đấm Vân Thâm, “Em nói là một vé! Dữu Dữu sao có thể chỉ đáng giá ba trăm triệu!”

 

Và câu cuối cùng là thêm câu: “Không ngờ mình lại đáng giá ba trăm triệu.”

 

Ôn Dữu có chút kinh ngạc với “giá trị con người” của mình.

 

Vân Thâm cười nhạo, không hề khách khí: “Phải đó, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”

 

“Anh hết cơ hội rồi, ngồi hàng ghế đầu rèn luyện hai tiếng xương cổ đi.”

 

Nói xong, Lê Lê kéo tay Ôn Dữu đi đến cửa soát vé, bước chân nhanh nhẹn.

 

Vân Thâm chậm rãi đi theo sau họ.

 

“Sao lại dính phải cái của nợ Lê Lê này chứ.” Anh thầm thở dài. Có chút khó giải quyết rồi.

Nghĩ kỹ lại, hôm nay anh thực sự không thể lấy ra ngay ba trăm triệu tiền mặt.

 

Vào phòng chiếu, chỗ ngồi của Ôn Dữu và Lê Lê ở chính giữa.

 

Ôn Dữu ôm bắp rang ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lối đi bên cạnh. Vân Thâm một tay đút túi, theo dòng người chậm rãi đi tới, bóng dáng cao gầy thẳng tắp, khí chất lại có chút uể oải. Đi đến hàng ghế số một, anh lười biếng ngồi xuống, vặn chai nước khoáng uống một ngụm, cả người dần dần chìm vào ghế, chỉ lộ ra gáy đen nhánh, rũ rượi tựa vào lưng ghế.

 

“Đẹp không?”

 

Ôn Dữu giật mình: “Phim còn chưa bắt đầu mà.” Lê Lê cười trêu: “Cậu xem phim đấy à?”

 

Ôn Dữu: “Tớ chẳng nhìn thấy gì cả.”

 

Lê Lê nhún vai, thò tay bốc một nắm bắp rang, vừa ăn vừa nhìn mấy hàng ghế dưới cùng, nói: “Nhìn qua thì khá là đẹp trai, bên cạnh có hai cô gái đang lén chụp ảnh kìa.”

 

Chỗ ngồi của Vân Thâm gần đó đều là nữ sinh.

 

Trong phòng chiếu điều hòa bật đủ, anh lại kéo cao cổ áo, che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mày lạnh lùng, đầu nghiêng về phía không có ai.

 

Tối qua anh gần như không ngủ, rạng sáng dậy quét dọn sân nhà Ôn Dữu, về nhà lại làm bữa sáng cho cả nhà, đền bù tội lỗi của đứa con trưởng là anh đây đã bỏ lỡ lễ đêm giao thừa, sau đó trong nhà liên tục có người thân đến thăm, hiếm khi được yên tĩnh.

 

Lúc này vừa hay có thể ngủ bù hai tiếng.

 

Phim sắp bắt đầu, Ôn Dữu và Lê Lê đều thu hồi ánh mắt, tập trung vào màn hình.

 

Phòng chiếu yên tĩnh lại, ngoại trừ âm thanh và nhạc phim, chỉ có tiếng cười thỉnh thoảng vang lên. Trong không gian tối tăm ấm áp, Vân Thâm ngủ rất say, chân dài duỗi thẳng, không biết qua bao lâu, cho đến khi giày vô tình bị người khác đá một cái, anh mới tỉnh lại.

 

Đèn trong phòng chiếu đã sáng, phim kết thúc, khán giả đang lục tục rời đi.

 

Người đá vào Vân Thâm là một cô gái trẻ tuổi dáng người nhỏ nhắn.

 

Cô ấy có vẻ đặc biệt ngại ngùng, đứng tại chỗ không ngừng xin lỗi.

 

Vân Thâm nói “Không sao”, tiện tay vuốt vuốt tóc, vẻ mặt lơ đãng đứng dậy, đang định nhấc chân rời đi, cô gái đá vào anh đột nhiên chặn trước mặt anh, đỏ mặt nói: “Tôi làm bẩn giày của anh rồi, đôi giày này có vẻ rất đắt? Hay là thêm WeChat đi, tôi đền anh một đôi…”

 

Vân Thâm nhíu mày, nhớ tới mình còn có một “bạn gái” chuyên trách chặn đào hoa, ánh mắt anh giãn ra, lười biếng duỗi thẳng vai, quay đầu nhìn về phía sau.

 

Dưới ánh đèn sáng rực, chỗ ngồi giữa trống không, khán giả đã rời đi hết.

 

Vân Thâm: …

 

Hai kẻ không tim không phổi.

 

Anh xoa xoa gáy, nhếch môi, không thèm để ý cô gái đang tiếp cận, trực tiếp xoay người đi về phía bên kia.

 

Cửa ra của phòng chiếu rẽ trái là nhà vệ sinh, Vân Thâm đi đến ngã rẽ, tùy ý liếc mắt sang trái, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai mặc áo

khoác len dạ màu nâu nhạt đứng ở lối đi nhỏ, vừa hay cũng đang nhìn quanh phía anh.

 

Ánh mắt chạm nhau, Ôn Dữu lập tức dời mắt đi, làm bộ không nhìn thấy.

 

Vân Thâm tiện tay ném chai nước khoáng vào thùng rác bên cạnh, chuẩn xác.

 

Anh đi về phía Ôn Dữu, dừng lại bên cạnh cô, hỏi: “Lê Lê ở bên trong?”

 

Ôn Dữu gật đầu.

 

Vân Thâm: “Hai người đi nhanh thật đấy.”

 

Ôn Dữu bình tĩnh nói: “Thấy anh ngủ say quá, không nỡ quấy rầy anh.”

 

Vân Thâm: “Anh không ngủ, anh đang đợi xem người nào trong hai người có lương tâm, đến gọi anh một tiếng, anh sẽ lì xì cho người đó một bao lì xì lớn.”

 

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Không ngờ, người này so với người kia còn khiến người ta thất vọng hơn.”

 

Ôn Dữu chớp mắt hai cái, nhìn chằm chằm túi áo khoác của Vân Thâm, hỏi: “Anh, hôm nay anh thật sự mang theo bao lì xì sao?”

 

Sẽ không lại giống như lần trước, móc ra một nắm không khí, sau đó cùng cô “đập tay” chứ?

 

Vân Thâm: “Em muốn?” Có tiền ai mà không muốn?

Ôn Dữu gật đầu: “Vừa rồi Lê Lê nói với em, anh muốn bỏ ra 100 vạn mua chỗ ngồi giữa.”

 

Vân Thâm cười lạnh: “Con bé lắm mồm.”

 

Ôn Dữu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo long lanh, nghiêm túc nói với anh: “Anh, anh không nên tìm Lê Lê, nên tìm em mới đúng.”

 

“Không cần 100 vạn, anh cho em mười vạn là đủ rồi.” Ôn Dữu nói, “Em nhất định sẽ nhường chỗ cho anh.”

 

Vân Thâm: …

 

Người đàn ông nâng tay lên, mấy ngón tay ấn lên trán Ôn Dữu, không kiên nhẫn đẩy cô ra: “Không có tiền. Tránh xa ra một chút.”

 

Ôn Dữu nén cười, Lê Lê từ phía sau lao ra, lại bắt đầu bài ca oán than thường ngày của đại tiểu thư: “Số lượng bồn cầu trong nhà vệ sinh ít quá, xếp hàng mệt ch·ết đi được, chắc phải đóng cửa rạp chiếu phim này thôi.”

 

Ba người cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim, thời gian còn chưa muộn, Vân Thâm hỏi hai người họ có kế hoạch gì tiếp theo.

 

Ôn Dữu: “Nghe nói năm nay hội đèn lồng ở bờ sông làm rất đẹp, bọn em muốn đi xem.”

 

Lê Lê gật đầu: “Em vốn định mua chỗ ngồi ở nhà hàng có view đẹp, kết quả phát hiện đều ở quá xa, chỉ có chen vào mới xem được, phong cảnh mới đẹp.”

 

Vân Thâm thản nhiên nói: “Được, vậy đi thôi.” Ôn Dữu và Lê Lê liếc nhau.

Xem ra, đây là có ý muốn đi cùng họ.

 

Tài xế của Lê Lê lái xe đến cửa chính của trung tâm thương mại, ba người lên xe, Lê Lê và Ôn Dữu ngồi ở phía sau, người trước vừa ngồi

 

xuống liền móc điện thoại ra nhắn tin cho người sau.

 

Lê Lê: 【 Anh ấy hình như thật sự điên rồi 】

 

Lê Lê: 【 Một người đàn ông chưa bao giờ mở mắt xem phim, thế mà lại muốn đi xem đèn lồng 】

Lê Lê: 【 Anh ấy có biết ở đó đông đúc thế nào không? 】 Ôn Dữu: 【 Vừa hay có thể giúp chúng ta mở đường 】 Ôn Dữu: 【 Dùng ánh mắt gi·ết ch·ết mọi người 】

Lê Lê: 【 Ha ha ha, có lý! 】

Trung tâm thương mại cách bờ sông không xa, mười phút là đến nơi.

 

Vân Thâm bước xuống ghế lái phụ, dựa vào ưu thế chiều cao, nhìn thấy biển người đông đúc nhộn nhịp ở công viên ven sông cách đó không xa, sắc mặt anh cứng đờ, bước chân trở nên nặng nề.

 

“Anh, đừng ngẩn người ra.” Ôn Dữu thân thiện kéo kéo tay áo anh, “Đi thôi ~”

 

Đi vào cổng công viên, vài chiếc xe cảnh sát nghiêm túc chờ đợi, Vân Thâm chưa bao giờ thích xem náo nhiệt, lớn như vậy gần như chưa từng thấy cảnh tượng này.

 

Bên trong công viên, người đông đến mức muốn đi song song cũng là điều xa xỉ.

 

Vân Thâm là con trai, đương nhiên đi trước mở đường cho hai cô em gái.

 

Ôn Dữu và Lê Lê khó khăn nắm tay nhau. Lê Lê cúi đầu xem điện thoại, tìm mấy vị trí có đèn lồng đẹp nhất.

 

“Anh, bọn em muốn chụp cái đèn lồng hình rồng này.” Lê Lê đưa điện thoại cho Vân Thâm xem, “Phải đi khá xa đấy, anh cố lên.”

 

Vân Thâm xem qua, ghi nhớ vị trí, bị người bên cạnh chen lấn đến mức lười mở miệng.

 

Ánh mắt liếc nhìn hai cô gái phía sau, từ khi vào công viên đã liên tục chen lấn, xô đẩy, không một phút ngừng nghỉ.

 

Càng đi sâu vào trong, đường càng ngày càng đông, Ôn Dữu và Lê Lê cũng đành phải từ bỏ việc đi song song.

 

“Cậu đi trước đi.”

 

“Tớ không, cậu đi trước đi.”

 

“Tớ không muốn đi sát anh ấy.” “Tớ cũng không muốn.”

“Cậu đi đi mà!”

 

“Aiya đừng kéo tớ.”

 

Lê Lê kiên quyết đẩy Ôn Dữu lên trước, Ôn Dữu loạng choạng, người đụng vào lưng Vân Thâm phía trước.

 

Vân Thâm bực bội quay đầu lại.

 

Hai người họ ở phía sau ồn ào không chịu đi đứng đàng hoàng, còn ghét bỏ anh, anh đều nghe thấy hết.

 

Lúc này đang đi đến một khu phố ẩm thực, hai bên có không ít du khách đứng trước cửa hàng mua đồ ăn vặt, con đường ngắn ngủn 100 mét tắc nghẽn đến mức có thể nói là chật như nêm.

 

Người đàn ông duỗi tay đỡ vai Ôn Dữu, tiện thể ngăn cô khỏi đám đông chen chúc bên cạnh.

 

Ôn Dữu ổn định lại, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

 

Vô số ánh đèn đan xen hai bên đường phố chiếu xuống, sắc mặt Vân Thâm rất nhạt, đôi mắt tối tăm phản chiếu một mảnh ánh đèn hỗn độn.

 

Vân Thâm không nói gì, đang định quay người đi.

 

Phía bên phải là một cửa hàng lẩu oden, một cậu bé trai khoảng 15-16 tuổi đứng ở bậc thềm của cửa hàng, bưng bát lẩu oden vừa mua xoay người lại.

 

Cậu bé nhìn chằm chằm món ăn ngon, quên mất dưới chân có một bậc thang, khoảnh khắc bước hụt, bát lẩu oden nóng hổi trong tay đổ về phía trước.

 

Ôn Dữu đứng gần cậu bé nhất, lại là quay nghiêng người về phía bên kia, hoàn toàn không chú ý có người ngã về phía mình.

 

Cô nheo mắt, thấy Vân Thâm đột nhiên vươn tay, vững vàng che kín tai cô.

 

Như thể đang ngăn chặn thứ gì đó.

 

Đứng ở phía sau, Lê Lê phát ra một tiếng thét kinh hãi, tận mắt nhìn thấy hơn nửa ly lẩu oden nóng đổ lên mu bàn tay Vân Thâm, khói trắng bốc lên, nước canh theo làn da chảy xuống, làm ướt hơn nửa ống tay áo.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, muộn màng cảm giác được có chất lỏng rơi trên vai.

 

Cô thấy Vân Thâm nhíu mày, bàn tay che tai cô nhanh chóng buông xuống, khẽ lắc, làm nước canh chảy vào trong tay áo rơi xuống đất.

 

Tim Ôn Dữu thắt lại, hốt hoảng nhìn về phía tay trái anh: “Anh, anh có sao không?”

 

Lê Lê tính tình nóng nảy, trực tiếp mắng cậu bé trai không cầm chắc lẩu oden.

 

Bên tai ồn ào náo loạn, trên mặt Vân Thâm mang theo vẻ không kiên nhẫn quen thuộc, nhíu mày, nhưng cũng không có vẻ quá bực bội.

 

“Có sao không?” Ôn Dữu móc khăn giấy ra, khom lưng, luống cuống tay chân lau tay áo và tay anh.

 

“Vẫn ổn.” Vân Thâm ngẩng đầu nhìn thấy phía trước có cửa hàng đồ uống lạnh, thản nhiên nói, “Mua một cây kem ướp lạnh là được.”

 

Lê Lê mắng xong người, quay sang giúp đỡ: “Để em đi mua.”

 

Cậu bé trai phạm lỗi còn nhỏ, bị Lê Lê mắng đến sắp khóc.

 

Vân Thâm lạnh lùng liếc nhìn cậu bé, lười nói, ánh mắt rũ xuống đảo qua vai Ôn Dữu, nói: “Cho anh một tờ giấy.”

 

Ôn Dữu rút một tờ đưa cho anh, liền thấy Vân Thâm tay phải cầm tờ khăn giấy trắng, không chút để ý lau vai cô.

 

Ôn Dữu ngẩn ra, nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Chỗ này dính một chút.” “Cảm ơn…”

Vân Thâm nhướng mày, vẫn là bộ dáng bất cần đời: “Ở đây đông người như vậy, hai người có thể ngoan ngoãn một chút không?”

 

Ôn Dữu chậm rãi gật đầu, Lê Lê mua kem trở về, dán gói kem lên mu bàn tay Vân Thâm.

 

“Anh, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Lê Lê cũng rất lo lắng.

 

“Không.” Cho đến lúc này, anh vẫn có thể mặt dày nói đùa, giọng điệu đáng ghét, “Vốn dĩ cũng không đau lắm.”

 

Lê Lê nhớ lại vừa rồi, rõ ràng thấy ly lẩu oden nóng như nước sôi, khi đổ lên mu bàn tay Vân Thâm, cô mơ hồ còn nghe thấy anh hít một hơi khí lạnh.

 

Hai cô gái đều không còn tâm trạng dạo chơi, Vân Thâm lại lần nữa nhấn mạnh anh không sao, vừa hay đèn lồng hình rồng các cô muốn xem ở ngay phía trước, anh dẫn hai người chen đến gần đèn lồng, chụp ảnh check-in rồi đi.

 

Đèn lồng hình rồng màu tím vàng khổng lồ uốn lượn giữa không trung, lộng lẫy và hùng vĩ.

 

Ôn Dữu và Lê Lê đứng dưới đèn lồng, để lại mấy tấm ảnh du khách với nụ cười ngây ngô.

 

Vân Thâm một tay cầm điện thoại chụp ảnh cho hai người, tay trái luôn buông thõng bên người, hồi lâu không hề nâng lên.

 

Từ lối ra gần nhất rời khỏi công viên ven sông, chuyến dạo chơi công viên ngắm đèn lồng vội vàng kết thúc.

 

Ngồi trên xe trở về, không khí trong xe im lặng một cách kỳ lạ, ngay cả Lê Lê thích nói chuyện nhất cũng im lặng không nói, trông có vẻ ủ rũ.

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, bóng cây lướt nhanh qua trước mắt, tâm trạng cô trùng xuống, không nhịn được lại hỏi: “Anh, tay anh thế nào? Có cần đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ bôi bỏng không?”

 

“Trong nhà có.” Vân Thâm không để bụng nói, “Chắc là không cần dùng đến, về đến nhà chắc là khỏi hẳn rồi.”

 

Lê Lê vẫn luôn không nói chuyện, dựa vào ghế ngẩn người một hồi, không biết nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Ôn Dữu.

 

Lê Lê: 【 Dữu Dữu, cậu có nhớ hồi lớp 11, có một thời gian anh trai ngày nào cũng cùng chúng ta ăn khuya không? Quên mất vì sao rồi 】

 

Người hay quên, nhưng Ôn Dữu lại nhớ rất rõ.

 

Bởi vì Vân Thâm nợ Lê Lê một chiếc điện thoại, dùng việc mời các cô ăn khuya để trả nợ, mời suốt một tháng.

 

Lê Lê: 【 Có hôm chúng ta ăn cá viên ở tầng ba, ăn xong xuống lầu, tớ suýt chút nữa ngã từ cầu thang xuống 】

 

Ôn Dữu: 【 Tớ nhớ! Đoạn cầu thang đó đèn rất tối, cậu hình như bước hụt, tớ và Vân Nhiêu sợ đến mức hét toáng lên 】

 

Thật ra thì không liên quan gì đến việc đèn tối hay sáng.

 

Là Lê Lê vừa xuống cầu thang vừa đùa giỡn với Ôn Dữu và Vân Nhiêu, điên điên khùng khùng quay lưng đi, mới có thể không cẩn thận ngã

ngửa ra sau.

 

Lê Lê: 【 Tớ cũng sợ ch·ết khiếp, tớ còn tưởng đầu tớ sắp vỡ toang rồi, may mà anh trai nắm được cổ áo tớ, đột ngột kéo tớ lên 】

Ôn Dữu: 【 Đúng vậy, nếu không cậu thảm rồi 】

 

Lê Lê cúi đầu, khẽ thở ra một hơi, nhanh chóng gõ chữ: 【 Sau đó có chuyện mà các cậu không biết 】

Lê Lê: 【 Qua hai ba ngày sau, tớ gặp anh Trì Tuấn ở trung tâm học thêm, anh ấy nói với tớ, hôm đó anh trai kéo tớ lên xong thì cánh tay bị trật khớp, về đến ký túc xá mặt anh ấy trắng bệch, cả phòng ký túc xá

của anh ấy sợ đến mức gọi điện khắp nơi tìm bác sĩ đến nắn lại cho anh ấy, may mà có một bác sĩ ở trong trường, suốt đêm giúp anh ấy nắn lại

tay 】

 

Lê Lê: 【 Lúc đó tớ rất hối hận, cho nên vẫn luôn không dám nói cho cậu và Vân Nhiêu 】

 

Ôn Dữu nhìn màn hình điện thoại sửng sốt trong chốc lát, hoàn toàn không nhớ nổi lúc đó Vân Thâm kéo Lê Lê lên xong có phản ứng gì.

 

Chắc là hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt bình thản, chịu đựng đau không rên một tiếng rồi rời đi.

 

Sau đó cũng không nhắc lại chuyện này, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

 

Ôn Dữu: 【 Đều qua rồi, cậu không sao là tốt rồi 】

Lê Lê: 【 Ừm ừm 】

Lê Lê: 【 Tớ chỉ muốn nói, tối nay cậu không nhìn thấy, ly lẩu oden đó rất nóng, tớ cảm thấy anh ấy có khả năng bị bỏng, nhưng anh ấy không thích nói những chuyện này, cậu đợi lát nữa về đến nhà thì kéo anh ấy

lại, xem tay anh ấy thế nào đi 】

Ôn Dữu: 【 Được 】

Nói đến đây, Ôn Dữu đột nhiên nhớ tới, năm ngoái Vân Thâm vì cô mà đánh nhau với Noah, cổ tay bị thương, anh cũng không rên một tiếng, may mà cô tinh mắt mới có thể phát hiện.

 

Hơn mười phút sau, xe hơi đến đầu hẻm nhà Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu tháo dây an toàn xuống xe, Lê Lê ở trên xe nói với Vân Thâm: “Anh, anh đưa Dữu Dữu về đi.”

 

Vân Thâm đại gia ngồi bất động: “Mấy bước đường cũng phải đưa?” Lê Lê lẩm bẩm: “Có ai theo đuổi người khác như anh không?”

Ôn Dữu đi đến bên cạnh ghế lái phụ, gõ gõ cửa kính xe: “Anh, anh xuống xe đi.”

 

Vân Thâm hạ cửa kính xe xuống, cười cợt nhả với Ôn Dữu: “Có chuyện gì?”

 

Sắc mặt anh so với lúc trước nhợt nhạt hơn một chút, Ôn Dữu mím môi, trực tiếp mở cửa xe ghế lái phụ, làm động tác mời.

 

Nếu là trước đây, Vân Thâm chắc chắn sẽ không xuống, Ôn Dữu có kéo anh, anh cũng sẽ không nhúc nhích, nhưng bây giờ anh không dám chọc giận Ôn Dữu, huống hồ cũng rất muốn ở bên cạnh cô thêm một lát, vì

thế liền “mượn gió bẻ măng”, bước xuống xe, đứng bên cạnh Ôn Dữu, nhìn theo chiếc xe sang trọng của nhà họ Lê rời đi.

 

Bầu trời đêm trong xanh, đèn đường mờ nhạt, tuyết đọng buổi sáng đã tan gần hết, trận mưa tuyết tối qua phảng phất chỉ là một giấc mộng.

 

Ôn Dữu vốn dĩ đứng ở bên phải Vân Thâm, đột nhiên vòng nửa vòng chạy đến bên trái anh, không kịp về nhà, ở ven đường liền nắm lấy tay trái anh, vén ống tay áo dày lên, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy trên làn da trắng lạnh của mu bàn tay anh, nổi lên một mảng lớn đỏ ửng sưng tấy và mụn nước.

 

Vân Thâm định rút tay về, nhưng lại bị Ôn Dữu nắm chặt.

 

“Thật sự không sao.” Người đàn ông bình thản nói, “Chỉ là nổi mụn nước thôi, căn bản không đau.”

 

Ôn Dữu cúi đầu, không nói chuyện.

 

Nhớ tới khi còn nhỏ, có lần không cẩn thận làm đổ bình nước nóng, bắn một giọt nước lên đầu ngón tay, chỉ một giọt thôi mà đau đến mức nước mắt cô vòng quanh trong hốc mắt, bà ngoại ôm cô xả nước lạnh, dì Diệp lấy thuốc mỡ bôi bỏng cho cô bôi, xử lý xong vẫn còn đau rát, qua nửa ngày mới hết.

 

Hai người một trước một sau đi vào nhà, Ôn Dữu bảo Vân Thâm ngồi ở phòng khách, cô đi lấy thuốc mỡ bôi bỏng.

 

Lúc lau tay, bôi thuốc cho anh, Ôn Dữu vẫn luôn cúi đầu, trong đầu tua lại hình ảnh một giờ trước, anh giơ tay che tai cô, nước canh nóng hổi đổ lên mu bàn tay anh, anh khẽ nhíu mày.

 

Không biết vì sao, có thể là vì hai ngày nay cô có chút giận anh, cho nên trở nên không cẩn thận như vậy, lười suy nghĩ quá nhiều về chuyện của anh.

 

Nếu không phải Lê Lê nhắc nhở, cô thật sự cho rằng anh không hề bị thương.

 

Ánh mắt Ôn Dữu buông xuống, dừng ở mu bàn tay có chút đáng sợ của người đàn ông, bất giác lo lắng mình xử lý không tốt sẽ để lại sẹo.

 

Có nên đến trạm y tế gần đó xem thử không?

 

Ôn Dữu chậm rãi hô hấp, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót, muốn rơi nước mắt. Cô vẫn cúi đầu, nói với Vân Thâm: “Có đau hay không anh phải thành thật nói cho em.”

 

Vân Thâm im lặng một lát, khi ngón tay hơi lạnh của Ôn Dữu mang theo thuốc mỡ chạm vào, anh khẽ hít vào một hơi: “Hít, đau lắm.”

 

Dừng một chút, anh lại cười: “Đùa thôi.”

 

“Đừng nói giỡn.” Ôn Dữu cứng ngắc nói, “Anh không thể nghiêm túc một chút sao?”

 

Vân Thâm suy nghĩ một chút, giọng nói trầm xuống: “Cũng đúng. Vậy em nghe anh nghiêm túc nói hai câu nhé?”

 

Ôn Dữu: …

 

Đột nhiên có chút không muốn nghe.

 

Vân Thâm nhìn ra cô muốn thoái lui: “Nể tình anh là người bị thương.” “Được rồi.” Ôn Dữu khẽ gật đầu, “Anh nói đi.”

Trong nhà không khí yên tĩnh, nhiệt độ điều hòa vừa phải, Vân Thâm cởi áo khoác, chỉ mặc áo len, bờ vai thẳng tắp lộ ra, tay trái bị cô gái nhẹ nhàng nâng lên, anh nhìn hàng mi mềm mại rũ xuống của cô, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”

 

“Chuyện tối hôm qua.” Anh bổ sung, “Anh xin lỗi.”

 

Ôn Dữu hơi ngẩn ra, không ngờ người có tính cách như anh, lại từ hôm qua đến hôm nay, vì một chuyện mà nói xin lỗi đến ba lần.

 

“Ừm.” Ôn Dữu phát ra một âm tiết đơn, phản ứng không lớn, không giống tha thứ cũng không giống cự tuyệt.

 

Vân Thâm cũng không mong đợi cô sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức. Những lời phía trước chỉ là mở đầu, câu tiếp theo mới là trọng điểm.

Bàn tay bị thương của anh đặt lên tay trái Ôn Dữu, chịu đựng cơn đau trên mu bàn tay, anh đột nhiên cuộn ngón tay lại, nắm lấy tay Ôn Dữu.

 

“Dữu Dữu.” Anh gọi tên cô, giọng nói trầm thấp, nhấn nhá từng chữ, “Em có thể, từ hôm nay đừng coi anh là anh trai nữa được không?”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment