Tim Ôn Dữu run lên, nhỏ giọng nói: “Anh không coi em là em gái ruột sao? Em thấy anh đối xử với em rất giống em gái ruột.”
Nói xong, ánh mắt cô rũ xuống, dừng ở hai bàn tay trái đang đan vào nhau của hai người.
Vân Thâm nhìn theo, cười: “Nhà nào có anh trai hai mươi mấy tuổi, còn nắm tay em gái?”
Ôn Dữu lập tức rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Vậy đây gọi là sàm sỡ.”
Lại không coi cô là em gái.
Họ lại không có quan hệ khác.
Đột nhiên nắm tay con gái nhà người ta, không phải sàm sỡ thì là gì?
Vân Thâm nhìn cô, sợ cô ngại anh tùy tiện, giải thích qua loa: “Anh là bệnh nhân, tay đau, không khống chế được mình.”
Ôn Dữu: …
Vừa rồi còn nói mình không đau chút nào.
Lúc này muốn được voi đòi tiên, lại tỏ ra thảm thương hơn bất cứ ai.
Cô có chút buồn cười, cố gắng đè nén khóe môi, làm bộ không để ý, tiếp tục dùng tăm bông bôi thuốc cho anh.
Tay trái Vân Thâm đặt trên tay vịn sô pha, không ai nâng lên giúp anh. Câu hỏi vừa rồi, cũng không nghe được đáp án.
Anh không thể để cô qua loa cho xong, thẳng thắn hỏi lại lần nữa: “Đừng coi anh là anh trai, biết không?”
Ôn Dữu: “Xem tâm trạng của em.”
Thế nhưng lại không trực tiếp từ chối.
Khóe môi Vân Thâm cong lên, xích lại gần một chút xem biểu cảm của cô: “Ý là, lúc tâm trạng tốt, có thể coi anh trai là đàn ông?”
“…” Ôn Dữu quay mặt đi, hai má không kìm được nóng lên, không muốn bị anh phát hiện, “Sao đột nhiên lại xích gần như vậy.”
“Được rồi.” Vân Thâm lui về chỗ cũ, “Với con trai, đúng là phải giữ khoảng cách. Nhưng anh trai tốt xấu gì cũng quen biết em lâu như vậy, tuy rằng không phải anh trai ruột của em, thân mật hơn những người đàn ông khác một chút, cũng bình thường mà.”
Lý lẽ thật nhiều.
Vừa không muốn coi cô là em gái ruột, lại muốn thân mật khắng khít như anh em ruột, được lợi còn khoe mẽ.
“Lời hay đều bị anh nói hết rồi.” Ôn Dữu giúp anh bôi thuốc xong, ném tăm bông đi, cả người đều ngồi xa một chút. Tuy rằng không muốn để ý đến anh, nhưng lời nói trong lòng, vẫn không khống chế được mà trào ra khỏi cổ họng, “Vì sao đột nhiên… không đối xử với em như em gái nữa?
“Trước giờ chưa từng coi em là em gái.” Vân Thâm cũng lui ra xa một chút, dựa vào lưng ghế sô pha, tứ chi thả lỏng, chậm rãi nói, “Một đứa em gái đã đủ làm anh mệt rồi.”
Ôn Dữu: …
Cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy trước kia, anh đối xử với em như thế nào?”
Vừa hỏi ra, cô liền đoán được đáp án, trả lời trước anh một bước: “Nếu là đồ phiền phức, vậy thì không cần phải nói.”
…
Thật đúng là bị cô nói trúng rồi.
Ôn Dữu và Lê Lê không phải là bạn bè do Vân Thâm tự mình lựa chọn, mà là Vân Nhiêu ép buộc đưa đến bên cạnh anh, ba cô gái chụm lại một chỗ líu lo không ngừng, Vân Thâm có lần nhìn thấy các cô liền đau đầu.
Sau này dần dần phát hiện hai cô gái này có điểm thú vị, liền coi các cô là bạn bè có thể ở chung lâu dài.
Sẽ giống như chăm sóc em gái mà chăm sóc hai người họ, nhưng tình cảm như em gái ruột, thật sự là không có.
Cho dù là những cô gái từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vân Thâm đối với hai người họ vẫn tồn tại khoảng cách nhất định, nam nữ khác biệt, giáo dưỡng khiến anh không thể làm ra hành động thân mật vượt quá giới hạn nào.
Cho đến một khoảng thời gian nào đó của năm ngoái bắt đầu. Anh đột nhiên, muốn làm một người đàn ông không quy củ.
“Lúc mới đầu là có chút phiền.” Vân Thâm suy nghĩ một chút, nói, “Nhưng mà, em tốt hơn Vân Nhiêu và Lê Lê một chút.”
Ôn Dữu kinh ngạc: “Chỗ nào tốt?”
Vân Thâm cong môi: “Em xinh đẹp hơn các em ấy.”
Ôn Dữu càng kinh ngạc hơn. Hồi còn đi học, Lê Lê xinh đẹp lại cao ngạo, là hoa khôi của khối, Ôn Dữu và Vân Nhiêu giống như hai con mọt sách, chỉ biết vùi đầu học, nhiều nhất chỉ là làm nền cho Lê Lê.
“Em nào có xinh đẹp hơn các cậu ấy.” Ôn Dữu nói, “Khi đó, mọi người đều cảm thấy Lê Lê đẹp.”
“Cũng đúng.” Vân Thâm nhướng mày, “Chỉ có anh cảm thấy em xinh đẹp nhất.”
Còn nhớ năm đó ký túc xá nam của họ bình chọn hoa khôi lớp 11, đa số mọi người đều cảm thấy không ai khác ngoài Lê Lê, Cận Trạch thì cảm thấy Vân Nhiêu xinh đẹp hơn, nhưng cậu ta thế đơn lực mỏng, không cãi lại được những bạn cùng phòng khác, may mà trong ký túc xá còn có anh vợ tương lai của cậu ta, là anh trai ruột của Vân Nhiêu, chắc chắn sẽ đứng về phía em gái mình chứ?
Cận Trạch nghĩ như vậy, suốt mấy ngày ký túc xá đêm nào cũng nói chuyện, cậu ta cứ phải lôi kéo Vân Thâm đang điên cuồng làm bài tập, không hề hứng thú với việc bình chọn hoa khôi tham gia vào chủ đề này.
Vân Thâm bị cậu ta làm phiền, miễn cưỡng suy nghĩ một chút. Cuối cùng, anh bỏ phiếu quý giá cho Ôn Dữu.
Thật ra thì ba người họ, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, tùy theo sở thích của mỗi người, Vân Thâm cảm thấy, Ôn Dữu có diện mạo phù hợp với gu thẩm mỹ của anh nhất.
Thời niên thiếu, tâm tư của anh không đặt ở con gái, cho dù cảm thấy Ôn Dữu lớn lên xinh đẹp, cũng sẽ không nảy sinh tâm tư gì khác.
Nhưng không thể phủ nhận, hợp duyên là một chuyện rất kỳ diệu. Cho đến khi trưởng thành, Vân Thâm vẫn cảm thấy, Ôn Dữu là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Ôn Dữu ngẩn ra trong chốc lát, tai có chút nóng lên, hoàn toàn không ngờ rằng, Vân đại thần thời niên thiếu, người trong lòng không chứa gì khác ngoài máy móc làm bài, thế nhưng cũng sẽ trong lòng lựa chọn ra cô gái xinh đẹp nhất, mà cô gái đó vừa hay lại là cô.
Không có cô gái nào không thích được khen xinh đẹp, Vân Thâm nhìn ra cô vui vẻ, khóe môi hơi hơi cong lên, vành tai mỏng manh ửng hồng, giống như một khối ngọc bích màu ráng chiều.
Ôn Dữu cúi đầu thu dọn hộp thuốc, bị anh nhìn chằm chằm không quá tự nhiên, cô vội vàng đứng lên, trấn định nói: “Tùy anh thấy em thế nào, dù sao, em thấy anh rất phiền.”
Vân Thâm tùy ý ngồi ở trên ghế sô pha, gật đầu: “Em đồng ý chuyện anh vừa nói là được.”
“Em đồng ý.”
Vân Thâm ngẩn ra, không ngờ cô đột nhiên trở nên dứt khoát như vậy.
“Về sau không coi anh là anh trai nữa.” Ôn Dữu nghiêm túc nói, “Coi là… một người đàn ông phiền phức.”
Vân Thâm: ?
Anh cũng đứng dậy, rất không khách khí mà giơ tay, nhéo má Ôn Dữu: “Nói chuyện chú ý một chút.”
“Ưm… Sao lại không chú ý?”
“Cái gì gọi là ‘Một người đàn ông phiền phức’?” Vân Thâm ánh mắt lạnh lùng, dõng dạc nói, “Cho em một cơ hội nữa, nói lại.”
Ôn Dữu: “Một người phiền phức, nhéo má đau quá,đàn ông hung dữ.”
“Đau chỗ nào? Anh còn chưa dùng sức.” Vân Thâm buông tay ra, lòng bàn tay dán qua, xoa xoa cho cô, “Như này được chưa?”
Lòng bàn tay anh khô ráp, xoa mặt cô không nhẹ không nặng, cả khuôn mặt Ôn Dữu đỏ bừng: “Đừng xoa nữa, anh…”
Cô nắm lấy tay anh, ngón tay hơi lạnh đặt trên cổ tay anh, còn chưa kịp dùng sức kéo tay anh ra, liền nghe người đàn ông như thể đáng thương, ngân nga nói: “Anh trai mai đi rồi, xoa thêm hai cái cũng không được?”
Ôn Dữu lẩm bẩm: “Anh trai ruột mới xoa mặt em gái.”
“Nói bậy.” Vân Thâm cười nói, “Anh không xoa Vân Nhiêu, chỉ xoa em.”
Ôn Dữu cuối cùng cũng không tránh, đứng ở đó mặc anh xoa thêm hai cái.
Động tác của anh cũng không suồng sã, nói chỉ xoa hai cái, xoa xong liền thu tay, không được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bên ngoài hành lang phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Vân Thâm và Ôn Dữu quay đầu lại, liền thấy dì Diệp bưng khay hoa quả đi tới, thấy hai người họ mặt đối mặt đứng rất gần, mặt Ôn Dữu đỏ như đèn lồng, dì Diệp khựng bước chân, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, đứng tại chỗ lộ ra nụ cười ái muội “quấy rầy”.
Vân Thâm chào hỏi dì Diệp, sắc mặt thản nhiên tự nhiên.
Dì Diệp đi vào, đặt khay hoa quả lên bàn trà, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười càng thêm rõ, nhìn Vân Thâm thế nào cũng không đủ: “Tiểu Thâm à, tối nay còn ở lại đây không? Dì chuẩn bị quần áo tắm cho cháu.”
Ôn Dữu bước lên trước, xấu hổ khoác tay dì Diệp: “Anh ấy sáng mai phải bay, tối nay không ở lại đây.”
“Mùng hai đã đi rồi à?” Dì Diệp lắc đầu, “Nào có ai mùng hai Tết đã đi xa nhà?”
Vân Thâm: “Công việc bận, không có cách nào khác, nếu không cháu cũng muốn ở lại làm phiền dì mấy ngày.”
Hàn huyên không mấy câu, dì Diệp thức thời rời đi, Vân Thâm khom lưng nhặt một quả táo tàu trong khay hoa quả ném vào miệng, nói với Ôn Dữu: “Sao anh cảm thấy, dì Diệp hình như rất thích anh?”
“Ảo giác.” Ôn Dữu bình tĩnh nói, “Dì ấy đối xử với ai cũng như vậy.”
“Phải không?” Vân Thâm rũ mắt, xem xét cô, “Em đang che giấu điều gì?”
Tim Ôn Dữu căng thẳng, hô hấp rối loạn nửa nhịp: “Em có gì phải che giấu?”
Ánh mắt Vân Thâm sâu thẳm, kiêu ngạo nói: “Vậy phải hỏi em.”
Vân Thâm trong lòng nghĩ là, dì Diệp rõ ràng rất vừa ý anh, anh cho rằng Ôn Dữu đang che giấu điều này.
Ôn Dữu lắc đầu: “Em không biết anh đang nói gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ đêm, khu phố cổ náo nhiệt ban ngày dần dần trở về yên tĩnh, Ôn Dữu giục Vân Thâm về nhà nghỉ ngơi, Vân Thâm cũng không cố ở lại, cầm điện thoại lên đặt xe trên mạng.
Ôn Dữu đưa anh đến đầu hẻm.
Vừa đi cô vừa dặn dò Vân Thâm những điều cần chú ý sau khi bị bỏng, màn đêm đen kịt, xe đặt trên mạng dừng ở ven đường, Vân Thâm quay đầu lại nhìn khuôn mặt cô được đèn đường chiếu sáng ấm áp, lông mi rất dài, rủ xuống một bóng râm nơi hốc mắt, cả người dịu dàng đến kỳ lạ.
“Anh sẽ báo bình an nhé.” Vân Thâm thấp giọng nói, “Anh phải ở Bắc Thành đến ngày 21. Ngày 18 em bắt đầu làm việc?”
Ôn Dữu gật đầu, có chút kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Anh có gì mà không biết?” Vân Thâm ra vẻ thành thạo, “Đến lúc đó sẽ sắp xếp người đến đón em.”
Ôn Dữu cười rộ lên: “Cảm ơn anh.”
Vân Thâm xua tay, bước chân dài, ngồi lên ghế sau xe.
Nhìn theo xe hơi đi xa, Ôn Dữu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng hít một hơi gió đêm lạnh lẽo.
Giống như đang nằm mơ.
Cô, người từng giống như cát chảy trong ký ức của anh, bị anh gặp qua rồi quên, một ngày kia, thế nhưng cũng được chú ý, có được hình dạng kiên cố, trở thành một người, có chút quan trọng.
Ôn Dữu xoay người đi về nhà, đuổi theo bóng dáng của mình, bước chân nhẹ nhàng như đứa trẻ vừa mới nghỉ Tết.
Nghỉ xuân nhàn nhã, Ôn Dữu không cần thăm người thân, vẫn luôn ở nhà thoải mái nằm đến mùng 8 Tết, mới thu thập đồ đạc, bắt đầu năm đầu tiên của cuộc sống làm công ăn lương.
Cô đi tàu cao tốc, vừa ra khỏi ga liền ngồi lên xe đến đón, tài xế rất trẻ tuổi, Ôn Dữu trên đường nói chuyện phiếm với anh ta, biết được anh ta họ Trần, là trợ lý đặc biệt của Vân Thâm, ngày thường cũng giúp Vân Thâm xử lý một số việc riêng, ví dụ như hợp đồng thuê nhà mà Vân Thâm đưa cho Ôn Dữu năm ngoái, chính là anh ta nghĩ ra.
Căn biệt thự cao cấp trị giá hơn 40 triệu không bao gồm nội thất, cho thuê một tháng 4000 tệ, bởi vì chủ nhân gần như không ở đây cho nên
người thuê tương đương với thuê cả căn, loại chuyện tốt như này sao lại không đến lượt anh ta? Trợ lý Tiểu Trần đã nghĩ như vậy khi làm hợp đồng.
Cho đến hôm nay, anh ta mới hiểu được, món hời này chỉ có thể dành cho người cố định, ông chủ thoạt nhìn là làm từ thiện, trên thực tế một chút cũng không lỗ, thậm chí còn kiếm lời quá mức.
Người giúp việc đã dọn dẹp vệ sinh một ngày trước, khi Ôn Dữu về đến nhà, mọi nơi đều rất sạch sẽ, cô đặt hành lý xuống, nhìn căn phòng quen thuộc mà trống trải, dấu vết của người kia rất ít, cho nên trong đầu cô nảy lên đầu tiên, là cảm giác lo lắng ——
Lại phải bắt đầu làm việc kiếm tiền không biết ngày đêm!
Lê Lê biết được cô đến Thân Thành, nhắn tin riêng hỏi thăm: 【 Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón năm đầu tiên sống chung đầy thử thách chưa, bạn thân 】
Ôn Dữu ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, gõ chữ trả lời: 【 Tớ có dự cảm mãnh liệt, năm nay tớ sẽ bận ch·ết, Vân Thâm thì càng không cần phải nói, anh ấy mùng hai đã đi rồi, bây giờ còn chưa đến Thân Thành. Tớ
cảm thấy tháng này tớ có thể không gặp được anh ấy mấy lần 】
Lê Lê: 【? 】
Lê Lê: 【 Như vậy anh ấy làm sao có thời gian nghiêm túc theo đuổi cậu? 】
Ôn Dữu: 【 Yêu cầu của cậu đừng quá cao ~】
Lê Lê: 【 Yêu cầu của cậu đừng quá thấp mới đúng! 】
Ôn Dữu cũng không rõ ràng lắm suy nghĩ của mình.
Muốn được theo đuổi lâu một chút, kiểm chứng tấm lòng chân thành của đối phương, nhưng lại cảm thấy định lực của mình không tốt, có lẽ không thể kiên trì được lâu.
Đến Thân Thành ngày thứ hai, Ôn Dữu liền bắt tay vào công việc, ba ngày sau, Vân Thâm từ Bắc Thành trở về.
Anh về vào đêm khuya, Ôn Dữu hôm sau có ca làm sớm, không thể thức quá khuya, ở phòng khách chào hỏi anh rồi trở về phòng ngủ.
Thoáng chốc đã đến ngày thứ bảy đầu tiên sau khi bắt đầu làm việc, vừa hay là Tết Nguyên Tiêu.
Buổi họp báo sản phẩm mới của Ý Động còn chưa đến một tuần nữa là diễn ra, Vân Thâm đương nhiên không có cuối tuần, tối thứ sáu thậm chí còn không về nhà.
Ôn Dữu nhắn tin trên WeChat chúc anh Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.
Danh sách trò chuyện lướt qua, vô số lời chúc phúc hiện ra, Ôn Dữu trả lời từng cái, nhìn thấy Chu Ý Văn chuyển tiếp cho cô một tấm poster tuyên truyền nhạc hội Nguyên Tiêu, hỏi cô có muốn đến hiện trường cùng nhau vui vẻ không.
Trong số khách mời biểu diễn có một ban nhạc rock ít người biết mà Ôn Dữu rất thích.
Ôn Dữu trả lời tin nhắn của Chu Ý Văn: 【 Bóng đèn đã vào vị trí 】
Chu Ý Văn: 【 Không phải ba người là được! Tấm poster này là Tề Ngạn chuyển cho tớ, bên anh ấy còn có rất nhiều người, đều là người công ty mình, chỉ có Tiểu Đỗ là người ngoài 】
Ôn Dữu: 【 Thì ra là tụ tập công ty, sao trước đây không ai nói cho tớ biết, tớ bị cô lập à? 】
Chu Ý Văn: 【 Cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Rõ ràng là cậu cô lập mọi người, mỗi lần rủ đi chơi cậu đều nói muốn tăng ca 】
Chu Ý Văn: 【 Quá cuồng công việc, mọi người nhìn thấy cậu đều sợ hãi 】
Ôn Dữu: 【……】
Lúc này còn chưa đến giữa trưa, Ôn Dữu nhìn lịch sử trò chuyện với Chu Ý Văn, im lặng đóng máy tính đang chuẩn bị tăng ca lại, đi vào phòng khách, cuộn tròn trên sô pha xem gameshow.
Điện thoại đặt trên bàn trà, tiếng rung báo tin nhắn truyền đến. Ôn Dữu thoáng nhìn thấy avatar WeChat quen thuộc, lập tức cầm lấy điện thoại.
Tin nhắn gửi đi từ sáng sớm, lúc này mới nhận được hồi âm. Vân Thâm: 【 Nguyên Tiêu vui vẻ 】
Vân Thâm: 【 Buổi tối có hẹn 】
Anh nhắn tin luôn rất ngắn gọn, ý của câu này hẳn là anh không thể cùng cô đón Tết Nguyên Tiêu, hơn nữa buổi tối sẽ rất muộn mới về.
Thậm chí là không về.
Ôn Dữu ngồi xếp bằng, trả lời rất nhanh: 【 Đàn anh vất vả rồi 】
Ôn Dữu: 【 Em buổi tối cũng có hẹn, tụ tập công ty, đi xem nhạc hội 】
Vân Thâm vừa gõ xong “Em không có việc gì thì có muốn đi cùng anh không”, thoáng nhìn thấy tin nhắn cô trả lời ngay lập tức, anh khựng lại, xóa những chữ đã gõ, soạn lại.
Vân Thâm: 【 Có thể không đi không? 】
Ôn Dữu: ?
Cô không đi thì ở nhà làm gì, ngắm trăng uống gió Tây Bắc à?
Ôn Dữu: 【 Không được 】
Ôn Dữu: 【 Có ban nhạc em thích biểu diễn, em muốn đi xem 】
Ôn Dữu bùm bùm gõ chữ, ăn miếng trả miếng: 【 Buổi hẹn của anh có thể không đi không? 】
Vân Thâm: 【 Không được 】
Vân Thâm: 【 Các thành viên trung tâm của đoàn đội nghiên cứu khoa học Bắc Thành đến, phải cùng họ đón Tết 】
Buổi họp báo sản phẩm mới lần này của Ý Động được tổ chức ở Thân Thành, quy mô rất lớn, trong chương trình có một diễn đàn nghiên cứu khoa học, cho nên các nhà khoa học làm việc ở trụ sở chính Bắc Thành đều lục tục đến Thân Thành trong hai ngày này.
Thì ra anh cũng là tụ tập công ty. Ôn Dữu thầm nghĩ.
Xem ra so với buổi tụ tập công ty của cô thì lợi hại hơn nhiều. Ôn Dữu bình tĩnh trả lời: 【 Vậy đàn anh chơi vui vẻ nhé ~】
Năm phút sau, Vân Thâm đột nhiên lại gửi đến một tin nhắn, không đầu không đuôi: 【 Nhạc hội Nguyên Tiêu ở quảng trường Hương Tạ? 】
Ôn Dữu: 【 Đúng vậy 】
Ôn Dữu: 【 Sao vậy? 】
Vân Thâm: 【 Đề nghị hay 】
Ôn Dữu: 【? 】
Ai đề nghị cho anh?
Vân Thâm: 【 Chúng ta cũng có thể đến đó đón Tết Nguyên Tiêu cùng nhau】
Ôn Dữu: 【??? 】