Ôn Dữu bất giác giơ tay xoa xoa vành tai, chạm phải một mảng nóng rực.
“Đâu có đỏ?” Cô bình tĩnh nói, “Là do ánh đèn chiếu vào thôi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu, không được tự nhiên trừng mắt nhìn anh: “Sao cứ nhìn chằm chằm em thế?”
Ánh mắt Vân Thâm từ khi dừng trên mặt cô, vẫn luôn không hề rời đi.
Anh rất ít khi tỉ mỉ quan sát người khác như vậy, phảng phất muốn bắt giữ từng biểu cảm thay đổi nhỏ nhặt nhất trên mặt cô, sau đó phân tích ra trạng thái tâm lý của cô.
Ôn Dữu lấy khuỷu tay huých anh một cái, giọng nói hơi cao lên: “Đừng nhìn nữa!”
“Gấp cái gì?” Vân Thâm làm bộ sờ sờ cánh tay, giống như bị cô huých một cái đau lắm vậy, anh kéo dài giọng nói, “Đẹp còn không cho người ta ngắm?”
“Đẹp chỗ nào? Ngày nào mà chẳng như thế.” Ôn Dữu quay mặt đi, ngón trỏ đè khóe môi, cố gắng không để lộ ra nụ cười.
May mà xung quanh ồn ào, sóng âm dồn dập, DJ trên sân khấu khuấy động không khí, khán giả trên quảng trường theo tiếng nhạc hoan hô nhảy nhót, hầu như trên mặt mỗi người đều ánh lên sắc đỏ hưng phấn, Ôn Dữu dần dần cũng buông thả biểu cảm, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non.
Đúng lúc này, một giọng nữ ôn hòa dễ nghe vang lên bên cạnh Vân Thâm.
Vân Thâm quay đầu đi nói chuyện với cô ấy.
Ôn Dữu không tự chủ được nhìn theo, thấy rõ người tới là ai, cô cũng không ngạc nhiên, lộ ra nụ cười hữu hảo.
Người phụ nữ đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt lá liễu quyến rũ, đuôi mắt hơi xếch lên, có vẻ đa tình.
Là Phó tổng giao thiệp của Ý Động, Trần Vịnh Lan. Cô ấy có độ nổi tiếng rất cao trên mạng, có thể coi là người phát ngôn cho hình ảnh của công ty, cho nên không tiện lộ mặt ở nơi đông người.
“Sếp, tôi đã phái người đi mua kính bắn tỉa và gậy phát sáng rồi.” Trần Vịnh Lan nói với Vân Thâm, “Còn có vòng tay, bờm tóc linh tinh nữa, lát nữa mang đến đây mọi người chia nhau.”
Vân Thâm gật đầu, chuyển mắt thấy đồng nghiệp của Ôn Dữu còn chưa mua mấy thứ này, anh tiện thể dặn dò Trần Vịnh Lan: “Mua thêm mấy chục bộ nữa đi.”
Ôn Dữu ý thức được anh định mua cho đồng nghiệp của cô, vội vàng từ chối: “Bọn em tự mua là được rồi.”
“Không sao, chút tiền lẻ thôi.” Trần Vịnh Lan cười với cô, ánh mắt rất ôn nhu, “Coi như tôi mời.”
Ôn Dữu nghe vậy, không từ chối nữa: “Cảm ơn chị Vịnh Lan.”
Người phụ nữ xoay người rời đi, Ôn Dữu nhìn bóng lưng cô ấy, thấy tay trái cô ấy cầm một chiếc túi xách hình vuông màu xanh đậm, vừa hay cũng là của hãng H.
Ôn Dữu không khỏi suy đoán, Vân Thâm có thể nghĩ đến việc tặng cô món quà năm mới kia, hẳn là do Trần Vịnh Lan gợi ý.
“Nhìn gì mà đăm đăm thế?” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên hỏi. Ôn Dữu thu hồi ánh mắt.
Cô phát hiện, Vân Thâm bây giờ cho dù không nhìn chằm chằm cô, nhưng dường như mọi hành động của cô đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Ôn Dữu nghĩ ngợi, dứt khoát hỏi thẳng: “Anh, cái túi bạch kim anh mua cho em, là chị Vịnh Lan gợi ý ạ?”
Vân Thâm: “Ừm.”
Ôn Dữu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Vân Thâm đang chờ cô hỏi thêm chi tiết, anh có thể nói cho cô biết, năm trước anh tranh thủ thời gian làm việc, tiện thể chú ý đến túi xách của mấy nữ quản lý cấp cao xung quanh, cuối cùng cảm thấy Trần Vịnh Lan có gu thẩm mỹ tốt nhất, cho nên mới hỏi ý kiến cô ấy.
Sau khi chọn được thương hiệu, việc chọn kiểu dáng và phối đồ đều là do anh tự làm, quy trình phức tạp đến mức anh còn hoài nghi nhân sinh.
Ước chừng cả đời cũng chỉ tự tay làm lần này, anh đã dặn dò trợ lý đi học tập kiến thức liên quan, duy trì mấy tài khoản về phương diện này, để sau này còn dùng.
Ôn Dữu không nghĩ nhiều, cô cảm thấy Vân Thâm hỏi ý kiến Trần Vịnh Lan rất bình thường, dù sao cũng là đồng nghiệp sớm tối ở chung, giao tiếp trao đổi rất tiện..
Cô chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, hai năm trước, dì Khương có một thời gian vội vàng muốn tác hợp Vân Thâm và Trần Vịnh Lan, còn mời Trần Vịnh Lan đến nhà ăn cơm. Theo Vân Nhiêu nói, Trần Vịnh Lan lấy thân phận đồng nghiệp đến dự, nhìn hoàn toàn không có chút gì với Vân Thâm.
Thảo nào dì Khương thích chị ấy, Vịnh Lan bất kể là năng lực, ngoại hình hay gia thế, đều là người xuất sắc trong lứa tuổi. Ôn Dữu thật sự có chút ngưỡng mộ cô ấy, không biết đến tuổi của Vịnh Lan, cô có thể có được sự nghiệp thành công như chị ấy hay không.
Ôn Dữu trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lấy Vịnh Lan làm gương, nỗ lực làm việc, hăng hái phấn đấu.
Không lâu sau, nhân viên Ý Động khiêng mấy thùng lớn đồ cổ vũ đến, đặt ở phía sau Ôn Dữu và Vân Thâm, Trần Vịnh Lan tập hợp mọi người lại, lần lượt phát đồ.
Ôn Dữu định đợi bọn họ nhận xong rồi sẽ gọi đồng nghiệp của mình.
Cô đứng cạnh thùng, nhìn các nhà khoa học thuật toán của Ý Động tản bộ đi tới, hứng thú đeo các phụ kiện lấp lánh.
Các đại lão này cũng đang đánh giá Ôn Dữu.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy sếp tổng tùy tay vớt ra một cái bờm tóc tai mèo màu hồng phấn, ướm thử lên đầu Ôn Dữu, khóe môi cong lên, có vẻ thấy rất đẹp, hứng thú bừng bừng đeo lên cho cô.
Ôn Dữu:……
Cô cũng không chiều anh, lập tức nhặt một cái bờm tai thỏ màu trắng, nhón chân, dứt khoát lưu loát đeo lên đầu Vân Thâm.
Vân Thâm:……
Ít ra anh còn chọn lựa, ướm thử, cảm thấy hợp với cô mới đeo cho cô.
Còn cô thì hoàn toàn là không phân biệt tốt xấu mà trả đũa.
Ôn Dữu nhận thấy vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, hoặc là ngơ ngác, hoặc là kinh hãi.
Cô nhận ra mình hơi xúc động, không nên ở trước mặt cấp dưới của Vân Thâm mà đối xử với anh như vậy.
Nhưng mà.
Anh đeo tai thỏ phát sáng. Thế mà lại rất đáng yêu.
Một loại đáng yêu kỳ quái mà tinh tế.
Ôn Dữu đang do dự không biết có nên giúp anh tháo xuống không, liền thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vươn vào trong thùng, lấy một chiếc vòng tay phát sáng màu tím khoai môn, đeo lên cổ tay, những thứ khác không lấy.
Vân Thâm nhìn cô, muốn xem khi nào lương tâm cô trỗi dậy mà quay đầu giúp anh tháo cái thứ này xuống, lại thấy cô nương này đột nhiên ngơ ngác nhìn chằm chằm một người đàn ông, hàng mi dài khẽ chớp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, chủ động gọi tên nam sinh kia:
“Tiêu Việt?”
Người đàn ông ngẩn ra một chút, nhìn chằm chằm Ôn Dữu một lát, hình như không có ấn tượng sâu sắc với cô, may mà cuối cùng vẫn nhớ ra: “Chị Ôn?”
Ôn Dữu: “Đúng đúng, cậu còn nhớ tôi à?”
Tiêu Việt khen ngợi: “Vâng, báo cáo của chị viết rất tốt.”
“Đâu có đâu có.” Ôn Dữu khiêm tốn nói, “Là trí nhớ của cậu tốt thôi.”
Nói lời này, cô không tự giác liếc xéo người đàn ông bên cạnh có trí nhớ kém, lại chẳng để tâm đến ai kia.
Vân Thâm đang liếc cô, ánh mắt lạnh lùng.
Cô nhận ra nhân viên của anh, anh cũng không thấy lạ, dù sao rất nhiều người trong số họ đều học ở Bắc Thành, chuyên ngành đại học cũng tương đối gần nhau, rất có thể đã từng gặp nhau trong một vài hoạt động.
Nhưng mà cô chỉ nhận ra người đẹp trai nhất, hơn nữa đối với việc người ta nhớ rõ cô dường như rất kinh ngạc, cái này có hơi không đúng nhỉ?
Ôn Dữu lại trò chuyện với Tiêu Việt vài câu, đối phương phản ứng nhàn nhạt, cô hỏi gì anh ta đáp nấy, Ôn Dữu lại không hề cảm thấy cậu ta lạnh nhạt, ngược lại kinh ngạc nói:
“Sao dạo này cậu nói nhiều thế?” Tiêu Việt:……
Ôn Dữu: “Tôi nhớ năm đó chúng ta lập đội thi đấu, cả tháng trời, hình như tôi chưa từng nghe thấy cậu mở miệng nói chuyện phiếm một câu nào.”
Tiêu Việt: “Có chuyện này sao?”
Ôn Dữu: “Có chứ, hồi đó cậu khá lạnh lùng, mặt đơ cực kỳ…”
“Đủ rồi.” Vân Thâm trực tiếp kéo Ôn Dữu về phía mình, “Em xem người ta có muốn đáp lại em không?”
Ôn Dữu: “Em thấy cậu ấy muốn mà.”
Vân Thâm ngước mắt liếc nhìn Tiêu Việt, ánh mắt Tiêu Việt cũng dừng trên người hai người họ, dường như mới chú ý tới bọn họ đi cùng nhau.
Khóe môi Tiêu Việt giật giật, hình như muốn cười, nhưng cố gắng nhịn xuống trước mặt đàn anh.
Cậu ta chu đáo đi ra xa một chút, cầm điện thoại nhắm ngay sân khấu, đồng thời đeo tai nghe lên, hình như muốn gọi video cho ai đó.
“Cậu ấy thế mà lại biết cười.” Ôn Dữu lại chấn kinh.
“Ai mà chẳng biết cười?” Vân Thâm tặng cô một nụ cười lạnh, giọng nói lạnh tanh, “Anh khuyên em bớt bớt lại, người ta kết hôn gần bốn năm
rồi.”
“Cái gì? Cậu ấy tốt nghiệp tiến sĩ xong liền kết hôn sao?”
“Năm nay mới tốt nghiệp.” Vân Thâm tức giận đáp, “Em biết cả việc người ta học tiến sĩ, lại không biết người ta đã kết hôn?”
Ôn Dữu không muốn nói, trước đây cô là vì muốn hiểu rõ Vân Thâm một chút, mới chú ý nhiều tài khoản công khai của đại học A, sau đó từ một bài đăng học thuật nào đó thấy được nội dung nghiên cứu tiến sĩ của Tiêu Việt, mới biết được cậu ta học tiến sĩ.
Tiêu Việt quả thật rất đẹp trai, Ôn Dữu có ấn tượng sâu sắc với trai đẹp một chút cũng là hợp lý, cô cảm thấy không có vấn đề gì.
Chỉ là không ngờ cậu ta tuổi tác còn nhỏ hơn cô, thế mà đã kết hôn gần bốn năm. Tính ra, chẳng phải là năm nhất tiến sĩ đã kết hôn rồi sao?
Ôn Dữu có chút khó mà tưởng tượng được.
Bất quá, có lẽ chính là một cuộc tình nồng nhiệt, mới khiến tính cách cậu ta thay đổi một chút, không còn khép kín như trước nữa.
Vân Thâm thấy Ôn Dữu từ khi nghe nói Tiêu Việt đã kết hôn, liền luôn trầm tư, giống như không thể chấp nhận được.
Anh nhớ rõ Ôn Dữu từng nói thích người nhỏ tuổi hơn.
Nếu không phải Quý Dư Xuyên nói mối tình đầu của Ôn Dữu là người cô thích từ khi còn rất nhỏ, anh còn phải nghi ngờ người kia có phải là Tiêu Việt hay không.
Chắc không phải đâu.
Cô và Tiêu Việt quen biết nhau từ rất lâu rồi sao?
“Hai người quen nhau thế nào?” Vân Thâm mặt không biểu cảm hỏi.
Lúc này anh đã tháo bờm tai thỏ xuống, không kiên nhẫn nắm trong tay, đôi tai thỏ lấp lánh đáng thương rũ xuống, run rẩy trong không khí.
Ôn Dữu: “Quen nhau hồi đại học, bọn em cùng trường tham gia một cuộc thi mô hình.”
“Cuộc thi mô hình gì?” Vân Thâm lại hỏi, “Sao không rủ anh?”
Ôn Dữu muốn trợn trắng mắt: “Anh, loại thi đấu thuần túy lấy giải thưởng này, anh sẽ không tham gia đâu.”
Vân Thâm biết rõ hồi đại học mình là người thế nào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh hiện tại mạnh miệng: “Em không rủ anh làm sao biết anh không tham gia?”
Ôn Dữu: “Hơn nữa khi đó anh đã tốt nghiệp rồi.”
Vân Thâm:……
“Được rồi.” Anh gật gật cằm, chấp nhận lời giải thích của cô. Không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút bực bội.
Không phải bực Ôn Dữu. Mà là bực chính anh.
Thời sinh viên anh có hình tượng không tốt trong lòng cô, tồn tại vấn đề rất lớn, dẫn đến cô đến bây giờ vẫn không dám làm phiền anh, có chuyện cũng không nói với anh, lúc nào đó cũng tỏ ra rất xa lạ.
Ôn Dữu xoay người lấy ra một bộ kính phát sáng phong cách Cyberpunk trong thùng, đeo lên mặt.
Cô liếc qua chiếc bờm tai thỏ bị Vân Thâm tháo xuống, nghĩ ngợi, cuối cùng không lấy kính cho anh, chỉ một mình đeo.
Trên sân khấu, ban nhạc Ôn Dữu thích lên biểu diễn, bọn họ hát rock and roll đồng quê, không sôi động như DJ đánh đĩa lúc trước, không khí náo nhiệt thoáng dịu lại, giọng hát khàn khàn từ tính của ca sĩ chính vang vọng trong không khí, lời bài hát liên quan đến nỗi nhớ nhà, gợi lên sự đồng cảm của vô số người tha hương có mặt ở đó.
Có lẽ là có đồng hương ở bên cạnh, Ôn Dữu cũng không nhớ nhà đến thế.
Cô liếc trộm đồng hương, muốn nói cho anh biết hiện tại đang hát chính là ban nhạc cô thích.
Còn muốn biết anh có thích màn biểu diễn của họ không.
Nhưng cuối cùng cô không mở miệng, luôn cảm thấy Vân Thâm sẽ không để ý đến những thứ không có ý nghĩa này.
Ánh sáng biến ảo chiếu vào mặt anh, khi mờ khi tỏ, khắc họa đường nét sâu sắc rõ ràng, khiến ánh mắt cô lưu luyến quên cả lối về.
Anh quá cao, Ôn Dữu nhìn trộm đều phải hơi hơi ngẩng mặt, may mà có kính phát sáng che ở phía trước, hẳn là không dễ bị anh phát hiện.
Ôn Dữu đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Vân Thâm hỏi: “Cứ nhìn anh làm gì?”
……
“Em không có.” Ôn Dữu thề thốt phủ nhận.
Vân Thâm rũ mắt liếc cô: “Không có lời gì muốn nói?”
Ôn Dữu gật đầu: “Không có.”
“Được, vậy anh nói.” Vân Thâm trong tay đột nhiên biến ra một bộ kính phát sáng, ung dung đeo lên mặt. Ánh mắt anh xuyên qua ánh sáng huyền ảo, nhiễm vài phần sắc thái lưu động, thẳng tắp nhìn về phía đáy mắt cô, “Em vừa rồi nói không sai, anh trước đây, ngoài kiếm tiền ra, thật sự không có gì để tâm cả.”
Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh, bên tai văng vẳng tiếng đàn ghi-ta điện du dương, âm nhạc mang theo sắc thái niên đại nồng đậm, phảng phất kéo cô trở lại rất lâu trước kia, lần đầu tiên nghe bài hát này thời niên thiếu.
Vân Thâm: “Nhưng…”
Anh ghé sát lại một chút, giọng nói càng trầm thấp, lẫn trong âm nhạc có tiết tấu cực mạnh, lại dường như càng thêm rõ ràng: “Bây giờ thì khác.”
Ôn Dữu chớp chớp mắt, giống như đang hỏi, khác thế nào?
Vân Thâm nhếch môi dưới, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng thêm tuấn tú và thần bí dưới ánh sáng lưu chuyển của kính.
Anh chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, bất luận em có chuyện gì, muốn nói lời gì, anh khuyên em, nên tìm anh đầu tiên.”
Hàng mi cô rung động, cô nhẹ nhàng hít một hơi, tiếng tim đập xuyên qua âm thanh ồn ào xung quanh, thình thịch đập vào màng nhĩ.
Ôn Dữu theo bản năng nói: “Em nào có chuyện gì…”
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt đen không chút để ý chớp khẽ, nhướng mày: “Em chắc chứ?”
Ôn Dữu gật đầu: “Ít nhất tạm thời không có.”
Vân Thâm nhắc nhở: “Em không cảm thấy trước mắt hơi tối à?”
“A?” Ôn Dữu sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, “A, kính của em sao lại tắt rồi?”
Thảo nào anh vừa rồi dễ dàng phát hiện cô đang nhìn trộm anh.
Cô còn tưởng rằng có ánh sáng của kính ngăn cản, anh hẳn là không nhìn rõ đôi mắt của cô, cho nên nhìn có chút không kiêng nể gì.
Ôn Dữu ngượng ngùng không chịu được, đang muốn giơ tay tháo kính, Vân Thâm lại nhanh hơn cô một bước.
Ngón tay thon dài của anh đặt lên gọng kính của cô, cả người cúi xuống dựa sát lại, hai mắt cụp xuống, làm như đang tìm công tắc bật kính ở đâu.
Ôn Dữu nhất thời cũng không nhớ nổi công tắc ở đâu.
Cô ngây ngốc đứng yên, mặc cho ngón tay khô ráo ấm áp của anh khẽ lướt qua gò má, s.ờ s.oạng dọc theo gọng kính, cuối cùng dừng lại ở thái dương của cô.
Ôn Dữu nín thở, cảm giác được ngón tay anh dựa vào mặt cô, bởi vì nhiệt độ trên mặt tăng lên quá nhanh, dần dần cảm thấy xúc cảm trên mu bàn tay anh hơi lạnh.
Vân Thâm chậm rãi cuộn ngón tay lại, gạt cái công tắc nhỏ xíu giấu bên cạnh gọng kính.
Ôn Dữu chớp mắt, nhìn thấy từng tầng ánh sáng màu sắc biến ảo như thủy triều tràn qua mắt kính, làm nổi bật khuôn mặt thâm thúy của người đàn ông càng thêm mê ly.
Bao gồm cả những lời anh vừa nói. Đều có chút, quá không chân thật.
Cô không kìm được mà cong khóe môi, đáy lòng nảy sinh h.am m/uốn được nói chuyện, muốn chủ động tìm chút đề tài, nhưng mà trời không
chiều lòng người, cô vừa rồi không nắm lấy cơ hội, lúc này đột nhiên lại không kịp.”
Chu Ý Văn dẫn theo một đám đồng nghiệp xúm lại, muốn kéo Ôn Dữu đi chụp ảnh chung.
Vân Thâm cũng đến lúc đi gặp nhân viên của anh.
Không thể mang theo một đám người tới liên hoan, anh là sếp tổng lại chỉ lo bồi bạn gái, bỏ mặc nhân viên tự sinh tự diệt.
“Sao lại trùng hợp thế này, chúng ta tới lễ hội âm nhạc liên hoan, sếp lớn lại kéo một đám đại lão cũng tới, còn mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy.”
Chu Ý Văn vừa chọn gậy phát sáng, vừa trêu chọc Ôn Dữu.
Những đồng nghiệp khác cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Ôn Dữu và đám quản lý cấp cao của Ý Động.
Ôn Dữu không biết nên nói gì: “Dù sao… mọi người cứ chọn thoải mái đi.”
Chu Ý Văn: “Ra dáng bà chủ rồi~”
“Đừng nói bậy.” Ôn Dữu đỏ mặt, “Không phải muốn chụp ảnh sao? Đi mau đi mau.”
Một đám người ôm một đống lớn đồ cổ vũ chuyển đến chỗ trống trải hơn, tổ dự án của Ôn Dữu hôm nay có bảy tám người tới, đều cầm gậy phát sáng màu xanh nhạt, vây quanh một gốc cây treo đầy đồ trang trí nguyên tiêu chụp ảnh chung.
Cách đó không xa, Vân Thâm thấy Ôn Dữu lại bị một đám đàn ông vây quanh, cùng bọn họ tạo dáng các động tác kinh điển trong game để chụp ảnh.
Vân Thâm bên này cũng đang chuẩn bị chụp ảnh chung.
Anh và Vu Hướng Dương bị vây quanh ở giữa, cái bờm tai thỏ kia anh tuy rằng không đeo nữa, nhưng vẫn luôn cầm trong tay.
Đôi tai thỏ dài phát ra ánh sáng trắng dịu dàng, trở thành khách mời trung tâm thu hút nhất trong buổi chụp ảnh Tết Nguyên Tiêu.
Đám người Vân Thâm đến muộn, ở lại hơn một tiếng, lễ hội âm nhạc cũng sắp kết thúc.
Ở giữa, đồng nghiệp công ty Ôn Dữu có đến tìm bọn họ giao lưu, nhưng cũng không ở lại lâu, người trước cảm thấy người sau chỉ có thể đứng nhìn từ xa, người sau cũng không đủ hứng thú, bởi vì sau khi liên hoan kết thúc, bọn họ khuya về khách sạn, còn phải họp.
Khi lễ hội âm nhạc tan cuộc, Vu Hướng Dương hỏi Vân Thâm ngồi xe nào đi.
Vân Thâm suy nghĩ một lát, không trả lời.
Vu Hướng Dương: “Vẫn là muốn đưa Ôn Dữu về?”
Vân Thâm liếc mắt về phía quảng trường, nơi đó vẫn còn một đám người đang điên cuồng vui chơi, giọng nói không nóng không lạnh: “Bọn họ chơi rất vui vẻ.”
Vu Hướng Dương: “Vậy tôi và cậu đi chung xe?”
Vân Thâm công khai lắc đầu: “Tôi chọn đưa cô ấy về.” Vu Hướng Dương:……
Thật là đáng ghét.
Đám đông thong thả tản ra trên quảng trường, ánh đèn hỗn loạn trong nháy mắt tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn đường ảm đạm, có cảm giác náo nhiệt đột ngột tan biến, không biết phải làm sao.
Vân Thâm một tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía Ôn Dữu, bóng dáng bị ánh đèn vàng ấm áp kéo dài.
Anh thấy cô đang cười nói chuyện gì đó với bạn bè, thoạt nhìn rất vui vẻ, đôi mắt to như vậy mà có thể cười thành hai đường chỉ.
Giây tiếp theo, ánh mắt Ôn Dữu bắt gặp người đàn ông đang chậm rãi đi tới từ xa, biểu cảm tự do của cô lập tức thu lại, thân hình đang tựa vào
nữ đồng nghiệp cũng thẳng lên một chút, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy, tớ đi trước đây.”
Cô cũng không dám để Vân Thâm đi tới giao tiếp với đồng nghiệp của cô, vội vàng cáo biệt, sau lưng cô là vô số ánh mắt dõi theo, nhanh chóng đi về phía Vân Thâm.
Ôn Dữu không có tâm tư quản phía sau đồng nghiệp nhìn thấy Vân Thâm tới đón cô sẽ nghĩ gì.
Vân Thâm lại rất để ý những người đó.
Khi Ôn Dữu chạy đến trước mặt anh, anh không nói hai lời, giơ tay giúp cô chỉnh lại chiếc bờm tóc bị lệch.
Đầu ngón tay không dấu vết lướt qua tóc cô, chậm rãi rơi xuống.
“Anh, các anh buổi tối không phải còn phải họp sao?” Ôn Dữu hỏi, “Em vừa rồi ngẫu nhiên nghe người công ty anh nói.”
Vân Thâm không chút để ý nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
“Ừm.” Ôn Dữu không từ chối, cùng anh đi về phía bãi đỗ xe gần đó.
Một vầng trăng tròn treo cao trên không trung, tiếng ca náo nhiệt inh ỏi lúc trước dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ôn Dữu và Vân Thâm sóng vai đi trên lối đi bộ, những cành cây ngô đồng mới nhú chồi non đổ bóng loang lổ, Ôn Dữu dẫm lên bóng cây gãy khúc trên mặt đất, nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng bâng
quơ hỏi:
“Các em vừa rồi nói chuyện gì?” Cười ngốc nghếch như vậy.
Ôn Dữu: “Bọn em đang nói về những bài hát nghe được tối nay.”
Cô cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói cho anh biết về ban nhạc mình thích.
Hứng thú bừng bừng nói một hồi, sắp đến bãi đỗ xe, xung quanh ít người đi đường hơn, tiếng gió yên tĩnh lại chói tai.
Ôn Dữu: “…… Bọn họ hát bài 《Country Roads》, em ở tiệc tối tốt nghiệp cấp ba cũng hát qua, hát xong liền bị tiễn đi tốt nghiệp, ha ha ha.”
Vân Thâm không cảm thấy có gì buồn cười, nhưng anh nhìn ra được cô cười không phải vì lời này buồn cười, cho nên anh cũng cười một cái cho có lệ.
Ôn Dữu: “Đàn anh biết em hồi cấp ba là thành viên đội hợp xướng chứ?”
Vân Thâm hồi tưởng lại: “Có chút ấn tượng.”
Ôn Dữu đoán anh chắc chắn không có ấn tượng: “Năm lớp 10 em còn lên sân khấu hát chúc mừng anh nữa đó.”
Chính là tiệc tối tốt nghiệp của Vân Thâm.
Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Dữu liền ý thức được mình nói sai, đồng thời cũng nghe thấy Vân Thâm không chút để ý nói: “Anh không tham gia
tiệc tốt nghiệp.”
Ôn Dữu nhỏ giọng đáp: “À, vậy ạ.”
Vòng qua một dãy cây bên đường liền đến bãi đỗ xe, gió đêm thổi lá cây khẽ lay động, phát ra âm thanh xào xạc.
Vân Thâm đột nhiên dừng bước.
Anh nhìn về phía trước, phong cảnh không sáng lắm, ánh đèn đường mờ nhạt đổ xuống cũ kỹ, phảng phất có thể xuyên qua thời gian ấm áp, anh hơi nhíu mày, dường như lâm vào hồi ức.
Năm đó, cũng là dưới ánh đèn ảm đạm, anh vác ba lô hành lý nặng trĩu, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng rời trường, về nhà giúp cha mẹ, không có bất kỳ tâm tư nào nghĩ đến chuyện khác.
Sau đó, anh hình như ở bên ngoài địa điểm tổ chức tiệc tối tốt nghiệp đụng phải…
“Dữu Dữu” Vân Thâm không quá xác định hỏi, “Buổi tối hôm anh tốt nghiệp rời trường, có phải đã đụng phải em không?”
Ôn Dữu ngây ngẩn cả người.
Rất lâu sau, cô không được tự nhiên cười một cái, làm bộ không có ấn tượng: “Hình như là vậy.”
Vân Thâm nhíu mày, đôi mắt đen cụp xuống, cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên, ánh mắt anh giãn ra một chút, giống như lại nghĩ tới điều gì, anh thản nhiên cong môi, mỉm cười hỏi:
“Lúc đó em có phải có chuyện muốn nói với anh không?” Ôn Dữu hô hấp dồn dập: “Có sao?”
Không thể tin được, anh thế mà lại nhớ ra chuyện này.
Giống như, bụi bặm sớm nên bị che phủ sâu trong ký ức, đột nhiên bị một cơn gió xa xôi thổi tung, trong không khí lại lần nữa nghẹt thở.
Vân Thâm nhìn cô: “Em không nhớ rõ?”
Ôn Dữu: “Em hình như nhớ rõ, lại hình như không nhớ rõ…”
Vân Thâm bị dáng vẻ rối rắm này của cô chọc cười, đuôi mắt cong cong, anh lên giọng trêu chọc:
“Chặn đường anh lâu như vậy, có phải là muốn tỏ tình với anh trai không?”
Ôn Dữu nghe vậy, đột nhiên hít sâu một hơi.
Tim cô đập rất nhanh, đầu óc rối bời, nhưng lại giống như chưa từng tỉnh táo như vậy.
Giây lát, Ôn Dữu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói: “Vâng. Chính là muốn tỏ tình với anh.”