Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 47

Ánh mắt Vân Thâm dừng lại trên mặt cô một chút, dường như cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc đột ngột của cô khá thú vị.

 

“Vậy lúc đó em định tỏ tình với anh thế nào?” Anh hỏi, “Giờ nói cũng không muộn.”

 

Vấn đề này, Ôn Dữu thật sự không trả lời được.

 

Mười mấy năm trôi qua, cô nào còn nhớ những lời muốn nói với anh khi đó.

 

Thấy biểu cảm của Vân Thâm trước sau vẫn bình thản, Ôn Dữu đoán được, anh căn bản không tin lời cô nói.

 

Cô không biết mình bị làm sao, rõ ràng đã chuẩn bị cả đời không nói cho anh biết, rõ ràng muốn đem bí mật yêu đơn phương đáng thương vĩnh viễn chôn sâu đáy lòng, giờ phút này cô lại không khống chế được miệng mình, nói nhanh:

 

“Em không có nói đùa.”

 

Vân Thâm nhìn cô, ánh mắt dao động rất nhỏ, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, anh nói: “Thật không?”

 

Đáy mắt anh giống như một mảnh biển sâu, Ôn Dữu bị anh nhìn chằm chằm một lát, có cảm giác sắp bị lạc trong sóng biển mất kiểm soát.

 

“Thôi được rồi.” Cô thu lại lý trí, bĩu môi, “Không vui, anh thế mà không hề bị em dọa sợ.”

 

Vân Thâm ngả người ra sau, che ngực, làm ra vẻ trúng đạn: “Sợ muốn ch·ết.”

 

“…… Diễn xuất vụng về quá.” Ôn Dữu thở dài, nói dối trắng trợn, “Ngày anh rời trường, em tìm anh là muốn giúp anh bói một quẻ, xem có dấu hiệu đỗ Trạng Nguyên không.”

 

Vân Thâm lộ ra vẻ “Anh biết ngay mà”. Tâm trạng anh lúc này cũng không tệ lắm.

Luôn cảm thấy một cô gái có thể đùa với anh như vậy, hẳn là ít nhiều có chút thiện cảm với anh.

 

“Cho nên.” Vân Thâm không hề che giấu sự quan tâm trong lòng, giọng điệu không tốt hỏi, “Mối tình đầu của em, rốt cuộc là ai?”

 

Ôn Dữu: “Em đã nói cho anh rồi.”

 

Hai câu vừa rồi đối với cô mà nói, đã là đặc biệt thẳng thắn. Cô có chút hối hận vì sự xúc động của mình.

Dù thế nào, hiện tại cô tuyệt đối không muốn tỏ tình trước.

 

“Em nói cho anh khi nào?” Vân Thâm bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ là rất nhiều năm trước?”

 

Ôn Dữu gật đầu: “Rất nhiều năm trước đã nói qua.”

 

Trước kia cô không chỉ muốn tỏ tình, còn viết vài bức thư tình cho Vân Thâm. Những bức thư tình đó chứa đựng những tâm tư nhỏ của cô, cô cảm thấy Vân Thâm chắc chắn đã xem qua ít nhất một bức, chỉ là không liên tưởng cô với cô gái viết thư tình mà thôi.

 

Vân Thâm: “Được. Em có thể không nói cho anh biết anh ta là ai, nói một chút về anh ta là người thế nào được chứ?”

 

Ôn Dữu suy nghĩ, theo bản năng đáp: “Là một người rất dịu dàng.” Vân Thâm cười lạnh nói: “À.”

Ôn Dữu:……

 

Anh phỏng chừng cảm thấy từ dịu dàng hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh, quả thực là hai cực nam bắc.

 

Ôn Dữu suy đoán, Vân Thâm lúc này hẳn là đang ghen. Ghen với chính mình.

Trên đời này còn có chuyện gì thú vị hơn thế này không?

 

Ôn Dữu trong lòng có chút hả hê, lại có chút sợ anh bị “mối tình đầu” này đả kích đến tự tin.

 

“Đều đã qua rồi.” Ôn Dữu nghiêm mặt nói, “Anh không cần để ý người này nữa.”

 

Nói thì dễ.

 

Vân Thâm trước đây chưa bao giờ phát hiện, mình là người hẹp hòi như vậy.

 

Anh không nhịn được mà cân nhắc trong lòng, rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể khiến con gái cảm thấy dịu dàng.

 

Anh đã sống 29 năm, tính cách đã sớm định hình từ lâu, còn có thể cứu vãn được không?

 

Hai người đi vào bãi đỗ xe, lên xe, Ôn Dữu ngồi ở ghế phụ, mở cửa sổ xe, để gió lạnh thổi vào trong xe.

 

Cuối tháng hai, không khí đêm khuya se lạnh, Vân Thâm sợ cô bị lạnh, bảo cô đóng cửa sổ lại.

 

Ôn Dữu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chuyện đến giờ vẫn không hiểu, nghẹn một lúc, cô không nhịn được hỏi: “Anh, sao anh lại chắc chắn như

vậy…”

 

Câu tiếp theo, cô có chút không biết nên nói thế nào. Vân Thâm một tay cầm lái, hơi liếc nhìn cô: “Cái gì?”

Ôn Dữu lựa lời: “Tuy rằng em nói muốn tỏ tình với anh là nói đùa, nhưng anh cũng từng bị nhiều người theo đuổi đúng không? Tại sao lại chắc chắn lời em nói không phải thật? Thế mà một chút cũng không tin. Anh không giống người thiếu tự tin như vậy.”

 

Vân Thâm thu tầm mắt, nhìn con đường quốc lộ thẳng tắp phía trước, giọng nói trầm thấp, vô cớ mang theo tự giễu: “Trước kia anh đối xử với em không tốt…”

 

“Dựa vào cái gì mà em thích anh chứ”

 

Anh nhếch môi, nhớ tới ngày mùng một Tết xem phim, Lê Lê liệt kê những điểm đáng ghét của anh, thế mà có thể một hơi nói ra nhiều như vậy. Ôn Dữu phỏng chừng cũng có suy nghĩ giống vậy, rốt cuộc trước đây anh đối xử với Lê Lê thế nào, thì cũng đối xử với Ôn Dữu như thế.

 

Ôn Dữu không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:

 

Không có, trước kia anh đối xử với em rất tốt, rất tốt.

 

Anh cho rằng giúp đỡ người khác là lẽ đương nhiên, cho nên chưa bao giờ coi những thiện ý bố thí cho người khác là chuyện quan trọng, càng sẽ không kể công khoe khoang, đây mới là điểm cao quý thật sự.

 

Chính vì như vậy, Ôn Dữu biết rõ Vân Thâm hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc đã từng giúp đỡ cô, cô ngược lại càng ngưỡng mộ anh hơn.

 

Ôn Dữu hắng giọng, chậm rãi nói: “Anh, anh cũng không tệ đến mức đó…”

 

Vân Thâm liếc cô một cái: “Em đang an ủi anh à?” Ôn Dữu: “Em nói thật.”

Vân Thâm: “Được, vậy em nói xem, anh chỗ nào không tệ?” Ôn Dữu không cần suy nghĩ: “Ngoại hình không tệ.”

Lời này Vân Thâm rất thích nghe.

 

Anh đạp mạnh chân ga, chiếc Land Rover Range Rover màu đen tuyền lao vun vút trên đường phố vắng vẻ, anh nhướng mày, lại hỏi: “So với Cẩu Trạch thì sao?”

 

Ôn Dữu:……

 

Không khí tự nhiên yên lặng.

 

Vân Thâm tối sầm mặt, làm bộ muốn dừng xe ven đường: “Em xuống xe cho anh.”

 

“Đừng mà!” Ôn Dữu bám chặt dây an toàn, nịnh nọt nói, “Trong lòng em anh là đẹp trai nhất,đàn anh Cận Trạch trừ việc có một trăm triệu fan trên Weibo ra, thì có chỗ nào so được với anh.”

 

Vân Thâm: “Ý của em là một trăm triệu người đó chỉ có một mình em cảm thấy anh đẹp trai hơn đúng không?”

 

Ôn Dữu chớp mắt: “Anh hiểu lầm rồi, em không có ý đó.”

 

……

 

Quảng trường Hương Tạ cách khu chung cư Ngự Cảnh Phương Đông không xa, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hơn mười phút đã về đến nhà.

 

Ôn Dữu cho rằng Vân Thâm lái xe đưa cô về đến dưới lầu, quay đầu sẽ đi công ty họp, không ngờ anh đi theo cô cùng lên thang máy về nhà, không biết lát nữa có rời đi hay không.

 

Cửa phòng vừa mở, hệ thống sưởi trong nhà tự động khởi động.

 

Ôn Dữu cởi áo khoác, giơ tay định treo vào tủ âm tường bên trái huyền quan.

 

Vân Thâm đứng sau lưng cô, rất tự nhiên nhận lấy áo khoác của cô, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.

 

Ôn Dữu ngẩn ra một chút, liền thấy anh mở tủ âm tường, trước tiên treo áo khoác của cô vào, sau đó cởi áo khoác của mình, treo ở bên cạnh áo cô.

 

Động tác của anh quá mức trôi chảy, khiến Ôn Dữu quên cả nói cảm ơn. Cứ như thể, anh làm những việc này là đương nhiên.

Ôn Dữu về phòng thay đồ ngủ, khi ra ngoài, nghe thấy trong bếp có âm thanh, cô đi vào, nhìn thấy Vân Thâm không thay quần áo, vẫn mặc áo len cao cổ màu đen và quần tây thẳng, vai rộng eo thon, bóng lưng anh tuấn, trước người đeo tạp dề màu xám nhạt, đứng trước bếp không biết đang làm gì.

 

Ôn Dữu nhìn cách ăn mặc này của anh, tim đập thình thịch, cảm thấy thật sự rất đẹp trai.

 

Đi đến bên cạnh Vân Thâm, cô thấy trong nồi canh đang sôi những viên bột trắng, hơi nước tỏa ra mùi thơm tươi ngon, Ôn Dữu kinh ngạc nói: “Viên trôi nước lớn thật, Thân Thành có bán loại này sao?”

 

Đây là đặc sản quê hương của họ, viên trôi nước lớn hơn cả viên cá, lớp vỏ gạo nếp mềm dẻo bọc nhân thịt tươi thơm ngọt, Ôn Dữu đã nhiều năm không được ăn.

 

Vân Thâm: “Không có bán.”

 

Ôn Dữu hiểu ra, khó tin nói: “Là anh tự làm?” “Ừ.”

“Anh làm khi nào?” Ôn Dữu cảm thấy mấy ngày nay anh cũng không ở nhà bao lâu, “Nhìn rất phiền phức.”

 

“Cũng được.” Vân Thâm vừa dùng muôi khuấy viên trôi, vừa nói, “Làm tối hôm trước.”

 

Ôn Dữu nhớ không lầm, tối hôm trước anh tăng ca đến rạng sáng mới về nhà, Ôn Dữu lúc đó đã ngủ, mãi đến sáng hôm sau mới biết anh đã về, khi đó phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, không thấy chút dấu vết nào của việc nhào bột nếp và gói viên trôi.

 

Ôn Dữu đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Anh vất vả rồi.”

 

Vân Thâm quay sang nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên má ửng hồng của cô gái, anh cong môi, hỏi vặn: “Cảm động không?”

 

Ôn Dữu không muốn cổ vũ sự kiêu ngạo của anh.

 

Nhưng cô thật sự rất thích mùi thơm này, rất muốn ăn những viên trôi nước này.

 

Quả thật cũng có chút cảm động, Ôn Dữu chậm rãi gật đầu.

 

Vẻ mặt anh quả nhiên càng trở nên kiêu ngạo, Ôn Dữu không nhìn anh nữa, sáp lại gần ngửi mùi thơm hấp dẫn tỏa ra từ nồi canh.

 

Cô cong lưng, chóp mũi mấp máy, nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, một bọt nước lớn lúc này đột nhiên nổ tung, nước b.ắn r.a ngoài, Vân Thâm và Ôn Dữu đều không kịp phản ứng, mí mắt Ôn Dữu bị bỏng một chút, phát ra tiếng “xì” hít không khí.

 

Cô che mắt lùi lại một bước, chân hoảng loạn, không cẩn thận giẫm lên giày Vân Thâm, thân mình loạng choạng, cứ như vậy đụng vào người anh.

 

Vân Thâm thuận thế đỡ lấy cô, cúi người xem xét mắt cô: “Không sao chứ?”

 

Ôn Dữu xoa xoa mí mắt, chút đau đớn vừa rồi rất nhanh liền tan biến, cô buông tay, hơi bối rối ngẩng mắt lên.

 

Cảm giác có chút chuyện bé xé ra to.

 

Sợ Vân Thâm ngại cô làm ra vẻ, Ôn Dữu đang định lùi ra sau một bước, cánh tay đang ôm sau lưng cô lại không buông ra.

 

Lông mi Ôn Dữu run rẩy, liền thấy người đàn ông đột nhiên giơ tay, lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng lau qua mí mắt bị bỏng của cô.

 

“Không sao…” Ôn Dữu nhỏ giọng nói.

 

Âm thanh nước canh sôi sùng sục quanh quẩn trong không khí, nhiệt độ xung quanh dường như đang tăng lên nhanh chóng, Ôn Dữu cảm thấy khoảng cách giữa hai người còn đang kéo gần, Vân Thâm cúi đầu, đáy mắt đen sâu, ánh mắt khóa chặt cô, một cỗ xâm lược khó có thể xem nhẹ bao phủ lấy cô.

 

Tầm mắt Ôn Dữu dời xuống, lướt qua sống mũi cao thẳng của người đàn ông, dừng lại trên đôi môi nhạt màu của anh.

 

Tim cô đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sống lưng cứng đờ, thình lình thốt ra một câu: “Anh muốn làm gì?”

 

Vân Thâm dừng lại ở nơi cách mặt cô không đủ mười centimet, cong môi hỏi ngược lại: “Em nói xem anh muốn làm gì?”

 

“Sao em biết được…” Ôn Dữu hai tay bất giác nắm lấy tạp dề của anh, ánh mắt né tránh, ấp a ấp úng nói, “Gần như vậy… Rất kỳ quái.”

 

Giống như muốn cúi người xuống hôn cô vậy. Vân Thâm: “Chỗ nào kỳ quái?”

“Không kỳ quái sao?” Ôn Dữu thấp giọng nói, “Chúng ta lại không có quan hệ gì.”

 

Mãi đến lúc này, tay Vân Thâm ôm ở sau eo cô mới buông ra.

 

Anh như suy tư gì gật đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt sâu thẳm như một vực sâu, ẩn chứa vài phần dụ dỗ nói: “Vậy em có muốn suy xét một chút, cùng anh trai nảy sinh chút quan hệ gì không?”

 

Gương mặt Ôn Dữu nóng như lửa đốt, còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề của anh, liền nghe Vân Thâm lần nữa mở miệng, nói thẳng thừng hơn một chút: “Ví dụ như, yêu đương?”

 

Giọng nói của anh rất thấp, cắn chữ lại rõ ràng, có vẻ nghiêm túc không tùy tiện, từng chữ một gõ vào tai Ôn Dữu, lập tức c·ướp đi toàn bộ suy nghĩ của cô.

 

Thấy Ôn Dữu cả người hoàn toàn ngây ngẩn, ánh mắt trống rỗng, phảng phất sợ hãi không nhẹ, Vân Thâm nghĩ thầm có phải đột nhiên ép quá vội, anh không dấu vết mà đứng thẳng người, kéo ra khoảng cách với cô, chậm rãi nói: “Đừng khẩn trương, em cứ từ từ suy nghĩ, không cần phải vội trả lời.”

 

Anh xoay người, giảm bớt lửa, thêm nửa chén nước lạnh vào nồi, làm nước canh đang sôi sùng sục tạm thời bình ổn lại.

 

Ôn Dữu nhẹ nhàng hít một hơi, gần như không hề suy nghĩ liền mở miệng nói: “Em mới không có khẩn trương.”

 

Cô nhìn chằm chằm những viên bột trắng đang sôi trong nồi canh, nói nhanh: “Em sẽ suy xét.”

 

Vân Thâm quay lại nhìn cô, có chút ngoài dự đoán: “Nghĩ nhanh vậy sao?”

 

“Dù sao… Hiện tại em cũng không có người nào khác để thích.” Ôn Dữu cố gắng bình tĩnh nói, “Cho nên, suy xét thử xem.”

 

Vân Thâm hiếm thấy mà cười cong mắt, như là không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Ánh mắt anh ánh lên ánh lửa trên bếp, tâm trạng tốt, tật xấu liền không khống chế được, giọng điệu có vài phần kiêu ngạo: “Dữu Dữu

của chúng ta thật tinh mắt.”

 

Lời này ngoài mặt là khen ngợi cô, thực tế là khoe khoang chính mình.

 

Ôn Dữu lườm anh một cái: “Em chỉ là suy xét, lại không có đồng ý anh ngay”

 

Làm như cô đã là vật trong tay anh vậy.

 

Tuy rằng anh quả thật có tư cách để kiêu ngạo, nhưng là một người theo đuổi, anh nên bày ra tư thái của mình, phải biết khiêm tốn cần cù mới là con đường duy nhất dẫn đến thành công.

 

Vân Thâm gật đầu: “Anh biết.”

 

Ôn Dữu: “Vậy anh cười vui vẻ như vậy làm gì?”

 

“Còn không cho người ta vui vẻ?” Vân Thâm vừa khuấy viên trôi vừa nói, “Em cũng suy xét những người khác không?”

 

Ôn Dữu mở to mắt hạnh: “Đương nhiên không có!”

 

Vân Thâm: “Vậy là được. Một chọi một, có thể báo danh đã là thành công một nửa.”

 

Ôn Dữu muốn bảo anh đừng tự tin như vậy, nhưng lại cảm thấy lời anh nói rất có lý.

 

Cô, với tư cách là trọng tài của “cuộc thi” này, nhận thấy tỷ lệ thắng của thí sinh duy nhất này, hiển nhiên đã vượt quá một nửa.

 

Nước canh lại sôi lên, qua vài giây, Vân Thâm tắt bếp, mang tới một cái bát sứ trắng, đáy bát đã nêm sẵn gia vị.

 

Anh múc tất cả viên trôi vào trong bát.

 

Ôn Dữu nghi hoặc nói: “Sao chỉ múc một bát?”

 

“Đều là của em.” Vân Thâm nói, “Anh không kịp, phải chạy đến công ty họp.”

 

Anh đặt bát viên trôi lên bàn ăn, nhìn thời gian, 11 giờ 40 phút đêm, Tết Nguyên Tiêu còn chưa qua.

 

Ôn Dữu ngồi xuống bên bàn ăn, Vân Thâm đứng bên cạnh cô, lấy một

chiếc thìa nhỏ sạch sẽ, trực tiếp múc một viên trôi từ trong bát của cô ăn.

 

“Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.” Anh xoa xoa đầu Ôn Dữu, chỉ ăn một viên, ăn xong liền cởi tạp dề xoay người rời đi, động tác nhanh chóng mặc áo khoác, ra cửa.

 

Ôn Dữu một mình ở nhà ăn, chậm rãi ăn hết cả bát viên trôi.

 

Rửa mặt xong nằm lên giường, cô sờ sờ bụng ấm áp, cả người cuộn vào trong chăn, mềm mại như lông vũ.

 

Trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh ở phòng bếp không lâu trước đây, lòng bàn tay anh dán lên mí mắt cô, chậm rãi cúi người xuống, giống như đã quên mất cái gì là chừng mực, không nhịn được muốn làm những hành động thân mật hơn.

 

Lý trí của Ôn Dữu không ngừng bảo cô phải rụt rè, phải kiên định, không thể quá nhanh chóng sa vào.

 

Nhưng cô thật sự không thể kháng cự lại ánh mắt đó.

 

Rất thích cảm giác được anh nhìn chăm chú, rất nhiều tâm ý đều kêu gào trỗi dậy, căn bản không phải cô có thể dùng lý trí để cưỡng chế.

 

Qua một tuần, chiều thứ bảy, ngày công ty Ý Động tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới.

 

Ôn Dữu, Lê Lê và Vân Nhiêu cùng nhau xem trực tiếp buổi họp báo tại phòng khách nhà Vân Nhiêu.

 

Đàn anh Cận Trạch ra ngoài chụp quảng cáo, ba cô gái ngả ngớn trên sofa, nghe những diễn đàn học thuật khó hiểu, ba người mới hơi ngồi thẳng người, tập trung tinh thần xem người phát ngôn giới thiệu sản phẩm mới.

 

Vân Thâm không thích xuất đầu lộ diện, chỉ xuất hiện trong phần đọc diễn văn ban đầu, nói hai câu.

 

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen tuyền, thắt cà vạt màu vàng sẫm, chải tóc ngược, giống như một ngôi sao điện ảnh, vừa đọc diễn văn xong liền lên hot search, khiến vô số thiếu nữ phát cuồng dưới mục từ.

 

Đáng tiếc chưa đầy năm phút hot search liền biến mất, tất cả những bài đăng chỉ thảo luận về giá trị nhan sắc của tổng giám đốc mà không chú ý đến sản phẩm đều bị hạn chế người xem.

 

Vân Thâm hôm nay ăn mặc quả thật rất đẹp trai, ngay cả Lê Lê, người ghét anh đến không chịu được, cũng bị vẻ đẹp trai đó làm cho liên tục nhéo đùi Ôn Dữu.

 

“Anh trai tuy rằng tính cách có vấn đề, nhưng gương mặt này thì thật sự không chê vào đâu được.” Lê Lê phân tích hình tượng cho Ôn Dữu,

“Vest, giày da, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là một kẻ tàn nhẫn, lại còn chính thức phát biểu trên sân khấu, loại cảm giác này quả thực, ba tớ nhìn thấy anh ấy cũng phải gọi một tiếng tổng tài bá đạo.”

 

Ôn Dữu nghĩ nghĩ: “Ba cậu rõ ràng gọi anh ấy là Tiểu Vân.” Lê Lê:……

Người phát ngôn chính của buổi họp báo là Vu Hướng Dương, giám đốc kỹ thuật của Ý Động, Ôn Dữu nghiêm túc lắng nghe phần anh ta giới

 

thiệu về trò chơi 《 Vực Sâu Dậy Sóng 》, thậm chí còn ghi chép lại, sắp xếp những điểm sáng kỹ thuật có thể tham khảo trong tương lai.

 

Lê Lê và Vân Nhiêu không hiểu biết nhiều về kỹ thuật, chỉ có thể cảm nhận được hiệu ứng đặc biệt của trò chơi này từ góc độ hình ảnh, rất đẹp, sau khi ra mắt chắc chắn có thể kiếm được bộn tiền.

 

Vu Hướng Dương nói hơn một tiếng, sau đó còn có phần hỏi đáp với phóng viên, người phát ngôn đổi thành Trần Vịnh Lan.

 

Lúc này đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn màu cam hồng rải vào trong phòng, Ôn Dữu và mọi người vẫn xem rất nghiêm túc, bị vẻ đẹp của Vịnh Lan hấp dẫn không rời mắt.

 

Vân Nhiêu: “Cảm giác chị Vịnh Lan hôm nay có vẻ rất mệt mỏi.” Lê Lê: “Chắc chắn là tăng ca rồi.”

Ôn Dữu gật đầu: “Công ty của họ tăng ca quả thật rất khủng khiếp, chức vụ càng cao càng tàn nhẫn.”

 

Các cô vừa nói đến đây, Trần Vịnh Lan đột nhiên rời khỏi sân khấu, thay người khác trả lời câu hỏi của phóng viên.

 

Ánh mắt Ôn Dữu vẫn luôn dõi theo Trần Vịnh Lan, cho đến khi cô đi đến rìa màn hình, sắp biến mất, Ôn Dữu đột nhiên thấy Trần Vịnh Lan nghiêng người, cả người như mất đi ý thức mà ngất xỉu.

 

“Chị Vịnh Lan ngất rồi!” Vân Nhiêu cũng thấy cảnh đó, hoảng hốt kêu lên.

 

Hình ảnh phát sóng trực tiếp lập tức cắt cận cảnh, như thể không có chuyện gì xảy ra.

 

Trần Vịnh Lan vừa rồi ngất ở rìa màn hình, chỉ có những người xem chăm chú nhìn cô mới có thể phát hiện ra điều bất thường, Lê Lê hoàn toàn không phát hiện.

 

Một số khán giả đã cắt cảnh này và đăng lên mạng, vì Trần Vịnh Lan rất nổi tiếng, độ hot của mục từ tăng vọt, nhưng rất nhanh cũng bị đội ngũ quan hệ công chúng dập tắt.

 

Vân Nhiêu có chút lo lắng, gửi tin nhắn cho Vân Thâm hỏi thăm tình hình của Trần Vịnh Lan.

 

Vân Thâm lúc này đương nhiên không rảnh trả lời.

 

Hơn mười phút sau, buổi họp báo kết thúc, các cô gái tắt TV, đi ăn tối.

 

Vân Thâm trước sau không trả lời tin nhắn, các cô lo lắng cũng vô dụng, tự nhiên mà chuyển sang chuyện khác.

 

“Ngày mai là sinh nhật của đàn anh Trì Tuấn, sinh nhật 30 tuổi, anh ấy nói muốn tổ chức lớn.” Lê Lê hỏi, “Các cậu đều đi chứ?”

 

Vân Nhiêu: “Cận Trạch muốn đi, tớ sẽ đi cùng anh ấy.” Ôn Dữu suy nghĩ: “Tớ không đi, tớ phải tăng ca.”

Lê Lê: “Vậy tớ cũng không đi.”

 

Vân Nhiêu liếc Lê Lê một cái: “Không phải còn có tớ sao?”

 

“Cậu là phụ nữ đã có chồng, tớ sợ cậu luôn bị chồng canh chừng, tớ một mình cô đơn lẻ loi.” Lê Lê lại hỏi, “Anh trai tụi mình có đi không?”

 

“Không biết.” Vân Nhiêu nói, “Anh ấy rảnh thì chắc chắn sẽ đi, nhưng hôm nay anh ấy vẫn đang họp báo, không biết ngày mai có rảnh chưa”

 

Ba người câu được câu không nói chuyện phiếm, ăn cơm xong lại xem một bộ phim, mãi đến hơn 10 giờ đêm mới chia tay.

 

Ôn Dữu và Lê Lê đi đến huyền quan, vừa lúc gặp Cận Trạch và người đại diện anh Hoa vừa kết thúc công việc trở về.

 

Hai người đang thấp giọng trò chuyện gì đó, sắc mặt không tốt lắm.

 

Ôn Dữu nghe thấy mấy chữ, hỏi Cận Trạch: “Anh Vân Thâm lại có tin tức gì sao?”

 

Cận Trạch biết Vân Thâm gần đây đang theo đuổi Ôn Dữu. Anh lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nói: “Em đừng hỏi.”

 

Mặc dù anh không muốn nói, nhưng chuyện này chắc chắn không giấu được, Ôn Dữu và Lê Lê tùy tiện lên mạng tìm kiếm một chút liền thấy

——

 

Lúc 6 giờ chiều, có paparazzi chụp được Vân Thâm lái xe đưa Trần Vịnh Lan, người đã ngất xỉu trong buổi họp báo, về nhà, không chỉ vậy, chính anh cũng vào chung cư của Trần Vịnh Lan, qua hơn ba tiếng, mãi đến 9 giờ rưỡi mới rời đi.

 

Paparazzi đăng ảnh lên mạng, dùng từ thập phần mập mờ, trong vòng nửa tiếng tin đồn lan truyền ầm ĩ, ngay cả đội ngũ quan hệ công chúng của Cận Trạch cũng xuất động, giúp Ý Động dập tắt hot search.

 

Vân Nhiêu sau khi nhìn thấy tin tức trên mạng, nhanh chóng liếc nhìn Ôn Dữu, sau đó trước mặt mọi người, lập tức lấy điện thoại gọi cho Vân Thâm.

 

Tiếng chuông reo hơn một phút, Vân Thâm mới bắt máy.

 

Vân Nhiêu mở loa ngoài hỏi: “Anh, chị Vịnh Lan bây giờ thế nào?” Vân Thâm nói ít mà ý nhiều: “Không sao.”

Vân Nhiêu: “Chị ấy bị bệnh gì sao?”

 

Giọng Vân Thâm tự nhiên toát ra vẻ bực bội, lặp lại nói: “Không sao.”

 

“Được.” Vân Nhiêu lại hỏi, “Em thấy tin tức, anh đưa chị Vịnh Lan về nhà?”

 

Vân Thâm: “Ừ.”

 

Vân Nhiêu: “Anh thật sự ở trong nhà chị ấy lâu như vậy? Hai người làm gì vậy?”

 

“Anh nói rồi, không sao.” Vân Thâm không kiên nhẫn càng rõ ràng, “Anh là người thế nào em không biết?”

 

Vân Nhiêu cũng nổi giận: “Anh không nói rõ ràng sao em biết?” Vân Thâm: “Bây giờ có chút việc, sau này sẽ nói rõ với em.”

Nói xong, anh trực tiếp cúp máy, chỉ còn Vân Nhiêu trừng mắt không biết làm sao.

 

Ôn Dữu biết Vân Nhiêu là vì cô mới sốt sắng như vậy. Nhưng bản thân cô thật sự không hề vội vàng.

Quen biết nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ con người Vân Thâm. Nếu như trước khi Vân Thâm bày tỏ muốn theo đuổi cô mà xảy ra chuyện như vậy, Ôn Dữu có lẽ thật sự sẽ đau lòng, sẽ hoài nghi anh và Vịnh Lan có quan hệ không chính đáng, nhưng anh đã biểu đạt rõ ràng muốn theo đuổi cô, thì tuyệt đối không thể lại dây dưa với cô gái khác, Ôn Dữu rất tin tưởng điều này.

 

“Anh ấy nói không sao là không sao.” Ôn Dữu khoác tay Vân Nhiêu, “Giọng anh ấy không tốt lắm, sau này có rất nhiều cơ hội mắng anh ấy, nhưng bây giờ chúng ta vẫn không nên quấy rầy anh ấy thì tốt hơn.”

 

Lê Lê thở dài: “Đại tiên, cậu thật bình tĩnh.”

 

Vân Nhiêu vẫn còn tức giận: “Tính tình này của anh ấy ai chịu nổi? Điện thoại nói cúp là cúp, tớ còn không phải là em gái anh ấy sao?”

 

Ôn Dữu bình tĩnh an ủi một lát, cho đến khi Vân Nhiêu có vẻ hết giận, cô mới rời đi.

 

Trên đường về nhà, Ôn Dữu không nhịn được lại lên Weibo tìm kiếm ảnh động paparazzi chụp, hai bóng dáng đó đúng là Vân Thâm và Trần Vịnh Lan, một trước một sau đi vào chung cư.

 

Hình ảnh là thật, nhưng góc độ xảo quyệt, khung hình cũng hẹp, rất khó không khiến người ta nghi ngờ có phải đã qua cắt ghép chỉnh sửa hay không.

 

Về đến nhà đã gần 0 giờ.

 

Ôn Dữu mở WeChat mới thấy, Vân Thâm không lâu trước đây đã gửi tin nhắn thông báo cho cô, nói tối nay ngủ lại công ty.

 

Ôn Dữu nghĩ đến lúc Vân Nhiêu gọi điện cho anh, dáng vẻ táo bạo kia của anh, không dám chọc giận anh, chỉ trả lời một chữ: 【Được】

Tin nhắn vừa gửi đi, cô còn chưa kịp buông điện thoại, đã thấy trên khung chat xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…”.

 

Ôn Dữu đợi một lát, nhưng đối phương không gửi gì, khung chat hoàn toàn im lặng.

 

Đêm đó, Ôn Dữu ngủ không ngon, mơ không ít giấc mơ kỳ quái, sáng tỉnh dậy lại không nhớ được.

 

Suốt cả ngày hôm sau, Ôn Dữu ngâm mình trong thư phòng viết code, chỉ khi nghỉ ngơi mới mở Weibo tìm kiếm tin tức tối qua, thấy đội ngũ quan hệ công chúng làm việc rất tốt, không để tin tức tiếp tục lan truyền, cô cũng yên tâm.

 

Đến hơn 9 giờ tối, Ôn Dữu bận rộn cả ngày, mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối.

 

Gần đây cô ăn uống rất điều độ, không biết vì sao, hôm nay bụng lại không đói, trong đầu chỉ có công việc ngoài ra không muốn làm gì khác.

 

Cô xoa xoa huyệt thái dương, đi đến phòng bếp, định pha một ly yến mạch uống, sau đó tiếp tục quay lại làm thêm giờ.

 

Đúng lúc này, cô nhận được một đoạn video do Lê Lê gửi tới.

 

Nhân vật chính trong video là Vân Thâm, anh ngồi trên sofa của một hội sở sang trọng, sắc mặt hơi ửng hồng, đang bị một đám người vây quanh mời rượu.

 

Ánh sáng mờ ảo và hỗn loạn chiếu vào người anh, bóng người lay động chồng chéo, khiến Ôn Dữu không nhìn rõ biểu cảm của anh.

 

Ôn Dữu đoán được, anh hẳn là bị ép đến tham gia tiệc sinh nhật của Trì Tuấn.

 

Cô nhắn tin WeChat cho Lê Lê: 【Ồn ào quá, bọn họ làm gì cứ bắt anh ấy uống rượu vậy?】

Lê Lê: 【Bọn họ cho rằng Trần Vịnh Lan là bạn gái của anh trai đấy】

 

Lê Lê: 【Anh ấy nói không phải, bọn họ không tin, những vấn đề khác anh ấy lại im lặng không nói】

Lê Lê: 【Mọi người liền làm bộ bỏ qua cho anh ấy, trước tiên làm anh ấy thả lỏng cảnh giác, sau đó chuốc say anh ấy, hẳn là có thể hỏi rõ ràng chuyện tối qua】

Ôn Dữu nhìn thấy tin nhắn Lê Lê gửi tới, trong lòng đột nhiên chùng xuống, một cảm giác tức giận dâng lên.

 

Ôn Dữu: 【Các cậu điên rồi sao?】

Ôn Dữu: 【Vân Nhiêu đâu, Vân Nhiêu cũng ở đó sao?】 Lê Lê: 【Có nha, cậu ấy cũng đồng ý】

 

Lê Lê: 【Sao vậy?】

 

Ngón tay Ôn Dữu có chút run rẩy, cách màn hình điện thoại rất nhiều lời không rõ: 【Tớ đến đó ngay đây】

Lê Lê: 【Hả?】

Lê Lê: 【Cậu không tăng ca sao?】

Ôn Dữu không kịp trả lời, xách áo khoác lên trực tiếp ra cửa, bắt taxi đến hội sở nơi đàn anh Trì Tuấn tổ chức sinh nhật.

 

Xe hơi chạy nhanh trên đường quốc lộ, Ôn Dữu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua như bay, trong óc tìm kiếm ký ức mười mấy năm, dường như chưa bao giờ thấy Vân Thâm say rượu.

 

Anh, một người có khả năng tự kiểm soát cực mạnh, chắc chắn rất không thích cảm giác mất kiểm soát sau khi say rượu.

 

Hơn mười phút sau, Ôn Dữu đến cửa hội sở, vừa buộc tóc vừa đi nhanh vào trong.

 

Đẩy cửa phòng VIP ra, Ôn Dữu bị mùi rượu nồng nặc bên trong sặc đến ho khan hai tiếng.

 

Rất nhiều người chào hỏi cô, Ôn Dữu chỉ gật đầu, rõ ràng định đi đến bên cạnh Vân Thâm, lập tức cầm lấy ly rượu trong tay anh.

 

Người đàn ông khom lưng ngồi trên sofa, ánh mắt đã không còn trong trẻo.

 

Anh dường như thấy Ôn Dữu, xoa xoa mí mắt, nhếch môi hỏi người khác: “Tôi bị ảo giác à?”

 

Ôn Dữu không biết anh như vậy là say hay chưa say.

 

Nhưng nhìn thấy một đám người vây quanh anh vẫn không ngừng mời rượu, cô đoán được kế hoạch chuốc say anh rồi hỏi rõ tình hình tin tức ngày hôm qua của bọn họ vẫn chưa thực hiện được.

 

“Đừng cho anh ấy uống nữa.” Ôn Dữu không quan tâm những người đàn ông kia, chỉ nói với Vân Nhiêu, “Sao cậu không khuyên bọn họ?”

 

Vân Nhiêu: “Tớ tức giận mà.”

 

Ôn Dữu ngồi xuống bên cạnh Vân Nhiêu. Cô biết Vân Nhiêu là vì cô mới quan tâm đến mức rối loạn, không muốn để Vân Thâm trong lòng cô lưu lại hình tượng tra nam bắt cá hai tay, cho nên mới nhất quyết muốn Vân Thâm nói rõ ràng.

 

“Tớ hoàn toàn tin tưởng anh trai cậu và chị Vịnh Lan.” Ôn Dữu thề thốt, “Với lại, cậu có nghĩ tới, tại sao anh ấy lại nhất quyết giấu không nói

không?”

 

Vân Nhiêu lúc này mới tỉnh táo một chút: “Có thể vì sao? Chẳng lẽ thật sự không thể nói?”

 

“Đúng vậy.” Ôn Dữu hạ giọng nói, “Nếu chuyện này nói cho bất kỳ ai cũng sẽ sinh ra nguy hiểm lớn hơn, lựa chọn tốt nhất, chính là im lặng không nói, không nói cho ai cả.”

 

Vân Nhiêu: “Ý cậu là, chân tướng truyền ra ngoài sẽ nghiêm trọng hơn so với việc anh ấy và chị Vịnh Lan bị đồn thổi?”

 

Ôn Dữu: “Chắc chắn là như vậy. Chân tướng sẽ gây bất lợi cho công ty, ở thời điểm then chốt khi sản phẩm mới vừa ra mắt, mọi thứ đều nên đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.”

 

Vân Nhiêu rũ mắt suy nghĩ một lát, cảm thấy lời giải thích của Ôn Dữu quả thật rất thấu đáo.

 

Dường như từ nhỏ đến lớn, Ôn Dữu vẫn luôn bình tĩnh tự chủ như vậy, Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc, có khi trấn định đến mức khiến người ta cảm thấy cô giống như một ma-nơ-canh.

 

Vân Nhiêu gật đầu, thở dài nói: “Nhưng mà, ngay cả tớ cũng không nói, thật sự quá khách sáo rồi.”

 

“Cái tính tình xấu xa đó của anh ấy cậu không phải không biết, hai người ai cứng đầu hơn ai?” Ôn Dữu nói, “Hơn nữa bây giờ mới qua một ngày, tối qua anh ấy không phải nói sau này sẽ nói cho cậu sao?”

 

“Được rồi, được rồi, là tớ quá nóng vội được chưa.” Vân Nhiêu khoác tay Ôn Dữu, “Cậu bây giờ hoàn toàn là dáng vẻ của chị dâu tớ rồi.”

 

Gương mặt trắng nõn của Ôn Dữu đỏ bừng: “Đâu có?”

 

“Còn không có?” Vân Nhiêu miêu tả sinh động, “Cậu vừa rồi hấp tấp xông vào, không nói gì liền đoạt ly rượu của anh trai tớ, sau đó liền bắt đầu dạy dỗ tớ, nói tớ không thông cảm cho anh trai tớ, đây còn không giống chị dâu tớ sao?”

 

Ôn Dữu biện giải: “Tớ mới không có dạy dỗ cậu, tớ chỉ là… bày tỏ quan điểm của tớ, hơn nữa quan điểm của tớ không phải đứng về phía anh cậu, mà là đứng về phía chiến lược quan hệ công chúng của công ty anh cậu…”

 

“Lời giải thích qua loa.” Vân Nhiêu cười một cái, “Được rồi, chị dâu, em biết sai rồi. Chị bây giờ có thể đưa anh trai em đi, những người còn lại em đối phó là được.”

 

Vân Nhiêu quả thật ý thức được mình không nên thông đồng với đám người này bắt nạt anh trai cô. Ngộ nhỡ chuyện của chị Vịnh Lan thật sự sẽ ảnh hướng đến xử lý truyền thông, ở đây nhiều người như vậy nghe thấy, khó bảo toàn sẽ không truyền ra ngoài, gây ra những chuyện không cần thiết.

 

“Đừng có gọi lung tung!” Ôn Dữu rất sợ bị người khác nghe thấy, “Tớ không phải chị dâu cậu!”

 

Cô hiện tại đang ngồi cách Vân Thâm vài mét, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thâm tự mình uống cạn một ly rượu trắng, Ôn Dữu nheo mắt, ý

thức được anh lúc này có lẽ thật sự đã say khướt.

 

Dưới vô số ánh mắt thăm dò, Ôn Dữu vẫn quyết định nhanh chóng đưa gã đàn ông say xỉn này về nhà.

 

Vân Thâm sau khi say rượu sẽ không ngã trái ngã phải, hành động của anh vẫn tự nhiên, chỉ là động tác so với ngày thường phóng túng hơn nhiều.

 

Anh rõ ràng có thể tự mình đi, lại cứ muốn khoác tay lên vai Ôn Dữu, để cô dìu anh.

 

Ôn Dữu gạt tay anh ra, anh lại khoác lên, gạt ra, lại khoác lên… Cuối cùng Ôn Dữu thỏa hiệp, để anh cứ như vậy khoác tay, đi một đường đến bãi đỗ xe.

 

Tài xế của Vân Thâm đã đợi từ lâu, Ôn Dữu trực tiếp đẩy Vân Thâm vào ghế sau, bản thân vòng qua bên kia lên xe.

 

Mông vừa ngồi xuống, một cỗ mùi rượu liền từ bên phải ập tới.

 

Người đàn ông không hề kề sát, chỉ là nghiêng người về phía này, đôi mắt đen tối không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

 

Ôn Dữu dời mắt: “Lái xe, anh ngồi cho vững.” Vân Thâm: “Ừ.”

Giọng điệu nhàn nhạt, giống như không say.

 

Ôn Dữu lại quay sang nhìn anh: “Anh, hôm nay anh uống bao nhiêu rượu?”

 

Vân Thâm: “Không nhớ rõ.”

 

“…” Ôn Dữu thở ra một hơi, “Bọn họ bảo anh uống là anh uống à?”

 

Vân Thâm: “Em gái anh chơi trò chơi, m* nó, cứ thua suốt. Cẩu Trạch hôm nay uống Cephalosporin.”

 

Anh say rượu nói chuyện cũng tùy tiện nói bậy, lộn xộn. Ôn Dữu miễn cưỡng nghe hiểu, Vân Nhiêu chơi trò chơi thua phải uống rượu, nhưng cô ấy không uống được, liền nhờ người uống thay, Cận Trạch uống Cephalosporin không thể uống rượu, chỉ có thể nhờ Vân Thâm.

 

Hơn nữa đám bạn bè xấu kia còn liều mạng thúc giục, tửu lượng có tốt đến mấy cũng không chịu nổi.

 

Ôn Dữu xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nghe anh chủ động hỏi: “Sao em lại đến đây?”

 

Giọng điệu trầm thấp, giống như tỉnh táo.

 

Tim Ôn Dữu đập nhanh một nhịp, nhỏ giọng đáp: “Đương nhiên là đến chúc mừng sinh nhật đàn anh Trì Tuấn.”

 

Vân Thâm cong môi, cười có chút ph.óng đ.ãng: “Anh còn tưởng em là đến tìm anh.”

 

Ôn Dữu: “Em không có việc gì tìm anh làm gì?”

 

Giọng cô vừa dứt, cổ tay bỗng nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, cả người lập tức bị kéo đến vị trí giữa, đầu gối nhẹ nhàng va vào chân anh.

 

Ôn Dữu đỡ lưng ghế, tránh cho nửa thân trên đổ vào người anh.

 

Liền nghe người đàn ông thở dài, biểu cảm thay đổi thật nhanh, ánh mắt ảm đạm, mang theo ý vị dò xét hỏi: “Em không phải đến hỏi anh chuyện của anh và Trần Vịnh Lan sao?”

 

Ôn Dữu nghe vậy, khó tin nhìn anh. Đêm qua.

Vân Thâm sau khi thông báo hành trình cho Ôn Dữu, vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ hỏi gì đó.

 

Kết quả cô chỉ gửi một chữ “Được”. Giống như thờ ơ.

Có một khoảnh khắc, anh muốn chủ động nói cho cô biết.

 

Cuối cùng không gửi đi, một là cảm thấy mở miệng không có lý do, hai là bởi vì câu chuyện này, quả thật rất không tiện để người khác biết.

 

Không chỉ có liên quan đến công ty, mà còn liên quan đến danh dự cá nhân của Trần Vịnh Lan.

 

Nhưng chuyện này trong lòng anh vẫn luôn không bỏ qua được. Cho tới bây giờ.

“Tại sao em không hỏi anh?” Vân Thâm nhìn gần cô.

 

Ôn Dữu há miệng không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Em nghe thấy anh và Vân Nhiêu nói chuyện điện thoại, anh ngay cả Vân Nhiêu cũng không nói…”

 

“Anh là không muốn nói cho em ấy. Ngay cả ba mẹ hỏi anh, anh cũng không muốn nói.” Vân Thâm chậm rãi nói, “Ngoại trừ em.”

 

“Anh chỉ nói cho em.” Anh nhấn mạnh một lần, khi tỉnh táo anh rất ít khi nói rõ ràng như vậy, “Chuyện này không nên nói cho bất kỳ ai, chỉ có em hỏi anh mới có thể nói cho em. Nhưng em giống như không quan

tâm.”

 

Đồng tử Ôn Dữu hơi mở to, cả người sững sờ tại chỗ. Cô đương nhiên quan tâm.

Cho dù tin tưởng bọn họ quan hệ trong sạch, không có gì cả, cô cũng rất quan tâm, rất muốn biết chân tướng sự việc.

 

Ôn Dữu đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Vân Thâm cố ý nhắc với cô, nếu có gì muốn nói, nhất định phải nói với anh trước.

 

Nhưng cô lại theo bản năng.Tự buồn bực trong lòng.

 

Tự cho là bình tĩnh, kỳ thật chính là một kẻ nhát gan, thích kìm nén.

 

“Em sai rồi.” Ôn Dữu nắm lấy ống tay áo, có chút hổ thẹn nói, “Anh, em rất muốn biết, anh có thể nói cho em không?”

 

“Ừ.” Vân Thâm như hỉ nộ vô thường, bỗng nhiên lại cười một cái, “Cho dù em không hỏi, tối nay anh uống rượu xong về, cũng muốn chủ động nói rõ ràng với em.”

 

“Thật m* nó nghẹn ch·ết anh rồi.” Anh lại nói tục.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment