Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 48

Trong xe rất yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi hương gỗ rêu phong của nước hoa trên xe, xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt, khiến người ta không nhịn được tâm tình xao động.

 

Vân Thâm dán vào tai Ôn Dữu, thấp giọng nói mấy câu.

 

Sắc mặt Ôn Dữu đột nhiên biến ảo, vô cùng kinh ngạc nói: “Là vậy à.”

 

Trần Vịnh Lan là do mang thai nên mới ngất xỉu, hơn nữa cô ấy và Ôn Ninh giống nhau, đều là chưa kết hôn đã có thai, chỉ riêng điểm này đã có thể tạo nên scandal, nhưng mà, vấn đề nghiêm trọng hơn là thân phận của cha đứa bé.

 

Cha đứa bé là phó tổng của công ty Ý Động, Chu Lan, Ôn Dữu đã từng nghe Vân Nhiêu nói qua, Chu Lan cưới con gái của một quan chức chính phủ cấp cao, mối quan hệ này rất quan trọng, có tác dụng không nhỏ đối với sự phát triển nhanh chóng của công ty trong mấy năm gần đây.

 

Đặc biệt là năm nay, mấy hạng mục quan trọng của công ty đặt trụ sở tại Thân Thành, mà Thân Thành là địa bàn của cha vợ Chu Lan, mối quan hệ này do đó càng trở nên quý giá, gần như không thể có sai sót.

 

Ôn Dữu không ngờ sau lưng việc Vịnh Lan ngất xỉu có thể lộ ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

 

Liên lụy đến scandal đời tư của hai quản lý cấp cao, một khi truyền ra ngoài, danh dự công ty, giá cổ phiếu, thậm chí là toàn bộ bố cục chiến lược đều sẽ gặp ảnh hưởng tiêu cực.

 

“Chu tổng không phải đã l·y h·ôn sao?” Ôn Dữu không tin Trần Vịnh Lan sẽ đi l*m t*nh nhân của người khác.

 

Vân Thâm: “Hôm qua anh ta mới nói cho mọi người biết, anh ta và vợ do tình cảm bất hòa đã lén l·y h·ôn, nhưng người lớn trong nhà không biết họ l·y h·ôn, bên ngoài họ vẫn duy trì quan hệ vợ chồng.”

 

Nói cách khác, Trần Vịnh Lan và Chu Lan tuy rằng là yêu đương bình thường, nhưng đứng ở góc độ quan hệ công chúng, vẫn là một scandal tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

 

So ra việc Vân Thâm bị chụp ảnh đi vào chung cư của Trần Vịnh Lan, thật sự không đáng kể.

 

Chu Lan gần đây đều ở Châu Âu phụ trách hạng mục ở nước ngoài, ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, Vân Thâm đích thân đưa Trần Vịnh Lan về nhà, nhưng trên xe ngoài anh ra, còn có Vu Hướng Dương, cùng một nữ trợ lý khác, paparazzi vì tạo tin đồn thất thiệt, chỉ cắt riêng ảnh của anh và Trần Vịnh Lan ra.

 

“Anh sở dĩ đến nhà cô ấy, lại ở lâu như vậy, chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh, cùng lão Chu thảo luận chiến lược quan hệ công chúng.” Vân Thâm vừa day huyệt thái dương vừa nói, “Xong gây chuyện lên anh”

 

Cũng may tin đồn của Vân Thâm cũng bị dập tắt, phạm vi lan truyền có hạn, mà chuyện của Trần Vịnh Lan, đợi Chu Lan xử lý tốt quan hệ với nhà vợ trước, có lẽ cũng có thể trở nên quang minh chính đại.

 

Liên tưởng đến Ôn Ninh, Ôn Dữu có thể lý giải Vân Thâm. Người có tính cách như anh, cho dù trước mặt người thân nhất, cũng rất khó nói ra chân tướng sự việc gây tổn hại đến danh dự của nữ đồng nghiệp.

 

Anh chỉ nói cho cô.

 

Hơn nữa, khoảng cách từ khi sự việc xảy ra mới qua một ngày, anh lại như đã nghẹn đến cực hạn, nếu không giải thích rõ ràng sẽ phát điên vậy.

 

Ôn Dữu rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt tính cách giữa cô và Vân Thâm.

 

Cô cảm thấy, con ốc sên như cô nếu đã quyết định đến gần ngọn lửa, thì nên vứt bỏ một phần vỏ ốc sên trên lưng.

 

Ngoại trừ phần bí mật yêu thầm kia.

 

Còn lại toàn bộ đều vứt bỏ thì tốt.

 

Ô tô chạy vững vàng trên đường quốc lộ, Ôn Dữu dịch về phía bên trái chỗ ngồ lén đánh giá người đàn ông bên phải.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ lướt qua gương mặt anh, phác họa ra hình dáng sóng mũi cao của anh.

 

Có lẽ là do uống say, tinh thần anh không quá tập trung, chủ đề vừa rồi nhanh chóng trôi qua, anh đột nhiên lại nói với Ôn Dữu: “Em ngồi xa như vậy làm gì?”

 

Ôn Dữu: “Em vốn dĩ ngồi ở đây.”

 

Vân Thâm: “Vậy em lại gần đây một chút.” Ôn Dữu: “Tại sao?”

Vân Thâm: “Bởi vì anh có chút khó chịu.”

 

Ôn Dữu lo lắng anh uống say sốt ruột, hoặc là muốn nôn, vội vàng nhích lại gần, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dịu dàng hỏi: “Anh khó chịu ở đâu?”

 

“Chỗ nào cũng khó chịu.”

 

Giọng nói vừa dứt, thân anh nghiêng một cái, lập tức đổ về phía Ôn Dữu, đầu dựa lên vai cô.

 

Ôn Dữu bất chợt ưỡn thẳng eo, cảm giác được mái tóc đen cứng ngắn của người đàn ông đè lên cổ cô, hơi có chút châm chích.

 

Biết rõ anh đang mượn men say làm càn, cô lại không đẩy anh ra được.

 

Cứ như vậy để anh dựa vào, tiếng hít thở đều đều rõ ràng có thể nghe, dường như cũng có thể cảm giác được, tiếng tim đập của anh.

 

“Gầy quá.” Vân Thâm đánh giá vai Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu bĩu môi: “Có chỗ dựa là tốt rồi, còn kén chọn?”

 

“Anh không kén.” Vân Thâm khí định thần nhàn nói, “Cứ như vậy gối đến chết thôi.”

 

Ôn Dữu:……

 

Mơ đẹp, ai tự nhiên cho anh gối đến chết chứ.

 

Ôn Dữu cố ý nhún vai, Vân Thâm lại không trượt xuống, cô mới biết, hóa ra anh chỉ đặt một phần nhỏ trọng lượng lên vai cô.

 

Vân Thâm không thể không ngồi thẳng người lên một chút, tay trái ôm lấy vai trái cô, mùi rượu nhàn nhạt mang theo cảm giác áp bách bao phủ tới.

 

Sau khi say rượu anh quả thực không hề cố kỵ, làm trò tài xế lại ôm cả người Ôn Dữu dựa vào ngực mình.

 

Ôn Dữu khẩn trương vô cùng, vội vàng đẩy anh: “Anh, anh đừng uống say phát điên.”

 

Đôi mắt xanh lam của cô hoảng hốt như nai con, vô cớ chọc tim anh ngứa ngáy, cúi đầu đến gần xem: “Em hoảng cái gì?”

 

Ánh mắt Ôn Dữu liếc về phía ghế lái, tài xế có tu dưỡng nghề nghiệp

cực cao, nghiêm túc lái xe, phảng phất không hề phát hiện chuyện xảy ra ở ghế sau.

 

“Anh uống say…” Tầm nhìn của Ôn Dữu bị gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh chiếm cứ hoàn toàn, tim cô đập nhanh như xe lửa cán qua đường ray, hơi thở hổn hển, nhỏ giọng nói, “Phỏng chừng chính mình cũng không biết mình đang làm gì.”

 

Vân Thâm: “Anh đang ôm em.”

 

Bốn chữ, ngắn gọn lại kiêu ngạo, vô lại đến cực điểm.

 

Ôn Dữu chống tay lên ngực anh, mỗi một tấc da thịt đều rất săn chắc.

 

Với một gã say rượu là không thể nói lý, cô chỉ có thể thuận theo anh nói: “Vậy anh muốn ôm đến khi nào? Sắp về đến nhà rồi.”

 

Vân Thâm: “Về nói sau.”

 

Một cảm giác mệt mỏi cùng với mùi rượu xông lên đại não, người đàn ông ngáp một cái, ánh mắt toát ra vài phần buồn ngủ.

 

Ôn Dữu bỗng nhiên cảm thấy, anh say rượu rất đáng yêu.

 

Muốn làm biểu cảm gì liền làm biểu cảm đó, giống như một đứa trẻ tùy tâm sở dục.

 

Ánh mắt thoạt nhìn cũng không hung dữ, cảm giác làm gì với anh cũng được.

 

Ôn Dữu nhân cơ hội thoát khỏi khuỷu tay anh.

 

Xe vừa lúc chạy xuống hầm để xe, dừng lại ổn định, Vân Thâm tự mình mở cửa xuống xe. Lúc này dáng vẻ say rượu của anh so với ở hội sở còn rõ ràng hơn, mắt đen khép hờ, dáng đứng lười nhác, không có xương cốt chờ Ôn Dữu đến dìu.

 

Về đến nhà, Ôn Dữu đỡ Vân Thâm ngồi vào trên sofa, giúp anh cởi áo khoác, lại dặn dò anh ngồi ở đây chờ cô một lát, cô đi nấu canh giải rượu.

 

Vân Thâm không có phản ứng lớn mà gật gật cằm.

 

Ôn Dữu đi vào phòng bếp, tìm kiếm trên một phần mềm, chọn một công thức canh giải rượu đơn giản.

 

Cô rất không tự tin vào tài nấu nướng của mình, mặc dù làm từng bước theo hướng dẫn, trong lòng cô vẫn lo sợ bất an, sợ Vân Thâm sẽ chê đồ cô nấu.

 

Hơn mười phút sau, Ôn Dữu dùng táo, sơn tra và mật ong làm xong một bát canh giải rượu nóng hổi, bưng từ phòng bếp ra phòng khách.

 

Trên sofa, người đàn ông dựa vào gối dựa ngồi, không để ý đến Ôn Dữu gọi.

 

“Anh?” Ôn Dữu đặt bát canh lên bàn trà, lại gọi anh một tiếng. Vẫn không có hồi đáp.

Ôn Dữu đến gần hơn, mới phát hiện anh nhắm mắt, đầu dựa vào gối ôm, một đôi chân dài lười nhác mở ra, thế mà đã ngủ rồi.

 

Ôn Dữu ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh: “Anh, dậy đi, uống chút canh nóng rồi ngủ tiếp.”

 

Vân Thâm nhíu mày, mí mắt vẫn trước sau khép chặt, thoạt nhìn đã buồn ngủ cực độ, chính là không mở ra được.

 

Ôn Dữu ghé sát vào tai anh: “Anh, anh như vậy ngày mai sẽ bị đau đầu, mau tỉnh lại.”

 

Yết hầu Vân Thâm chuyển động, phảng phất từ trong l.ồng ng.ực ép ra một tiếng trầm thấp: “Ừ.”

 

Sau đó.

 

Liền không có sau đó.

 

Ôn Dữu nghiêng người ngồi bên cạnh anh, đang chuẩn bị dùng b·ạo l·ực lay anh tỉnh, ánh mắt dừng ở gương mặt ngửa lên của anh, bỗng nhiên nhìn thấy đôi môi khép chặt của anh hơi hé mở, phảng phất có chút khô, khẽ mím lại, rất nhanh lại khép lại.

 

Môi anh có màu hồng nhạt, đường viền môi rõ ràng, khóe môi sắc bén, đôi môi trời sinh thích hợp để cười lạnh bạc tình, khi ngủ trông có vẻ, khóe môi rõ ràng hơn một chút, không ngờ lại có vẻ ôn nhu đa tình.

 

Tầm mắt hướng lên trên, lướt qua sống mũi thẳng, cô thấy hai mắt Vân Thâm lười biếng khép lại, hàng mi đen nhánh rõ ràng từng sợi rủ xuống, vừa dày vừa dài, giống như hai chiếc quạt nhỏ, làm cho gương mặt sắc bén lạnh lùng này có thêm một bầu không khí dịu dàng.

 

Ôn Dữu từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên đánh giá Vân Thâm một cách tùy ý như vậy.

 

Trước đây chỉ cảm thấy anh lớn lên rất đẹp trai, rất lạnh lùng, hôm nay lại bắt đầu nảy sinh ý tưởng mới, gương mặt này hóa ra cũng có thể dùng từ tinh xảo xinh đẹp để hình dung.

 

Ánh đèn ấm áp chiếu vào trên mặt anh, mỗi một đường nét, mỗi một tấc bóng tối, dường như đều được điêu khắc tỉ mỉ, khéo léo tuyệt vời.

 

“Anh?” Ôn Dữu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, lay động. Người đàn ông hô hấp đều đều, vẫn không có phản ứng gì.

Không biết vì sao, Ôn Dữu có chút không nỡ dùng b·ạo l·ực đánh thức anh.

 

Cô quỳ gối bên cạnh anh, hai chân gập lại, không khống chế được mà lại đến gần anh thêm một chút.

 

Mùi rượu nhàn nhạt trên người người đàn ông hòa quyện với hương thơm trong phòng khách, phảng phất đã xảy ra phản ứng hóa học nào đó, hình thành một loại hơi thở mang theo ý vị mê hoặc mãnh liệt, làm nhiệt độ không khí xung quanh Ôn Dữu tăng lên nhanh chóng.

 

Cô nghĩ thầm.

 

Có lẽ cả đời này Vân Thâm chỉ say rượu một lần vào hôm nay.

 

Về sau phỏng chừng khó có thể gặp lại, anh ngủ say như vậy, thoạt nhìn an tĩnh lại mặc người bài bố.

 

Hôm nay anh ôm cô trên xe, ít nhất cũng hai ba phút, vậy cô nhân lúc anh ngủ thu chút đáp lễ, không tính là quá đáng chứ?

 

Ôn Dữu nội tâm giằng co, một mặt rục rịch, một mặt lại phỉ nhổ chính mình, không lâu trước đây còn chê Vân Thâm uống say phát điên, nhưng chuyện cô muốn làm lúc này, mới là thật sự nhân lúc ch·áy nh·à mà đi hôi của.

 

Cô nắm chặt ngón tay, lay động tâm tình khó có thể bình phục, cuối cùng vẫn là xúc động chiếm cứ thượng phong.

 

Ôn Dữu quỳ trên sofa, đỡ gối dựa từ từ đến gần Vân Thâm.

 

Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại vô hạn trước mắt, cô hô hấp dồn dập như bướm vỗ cánh, ở nơi cách môi người đàn ông còn mười centimet, khẩn trương dừng lại.

 

Không được.

 

Vẫn là không dám……

 

Cô giống như một tiểu tướng quân đ·ánh đến nửa chừng đột nhiên bị quân địch dọa lui, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy rút lui.

 

Ôn Dữu chớp mắt hai cái, đôi môi mềm mại khẽ di chuyển lên trên, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước dán lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông.

 

Có lẽ là do môi cô nóng bỏng, làn da Vân Thâm có cảm giác hơi lạnh, chạm vào thoải mái hơn so với trong tưởng tượng.

 

Ôn Dữu cảm thấy mỹ mãn, giống như một con mèo trộm thành công, rất nhanh liền chống người, chuẩn bị chạy trốn.

 

Tầm mắt cô còn chưa kịp dời đi, giây tiếp theo, liền thấy cặp mắt nhắm chặt yên tĩnh kia đột nhiên mở ra, con ngươi đen tối, giống như vực sâu không thấy đáy, lại giống như hắc báo ngủ đông ở nơi tối tăm, khóa chặt cả người cô.

 

Không thể nào!

 

Anh tỉnh khi nào vậy?

 

Tim Ôn Dữu nhảy lên cổ họng, không kịp làm bất kỳ động tác nào, cổ tay rũ xuống bên người đã bị người nắm chặt, một tay khác của Vân Thâm lập tức chế trụ sau cổ cô, đầu ngón tay bóp lấy phần thịt mềm mại sau cổ cô, giam cầm cô, sau đó, anh lập tức nghiêng người lại gần, mang theo sự xâm lược giống như dã thú, hung hăng chặn lại đôi môi cô.

 

Ôn Dữu tư thế ngồi quỳ vốn đã không vững, thân mình nghiêng một cái, cứ như vậy bị Vân Thâm áp đảo trên sofa.

Bình Luận (0)
Comment