Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 51

Vân Thâm bị một tràng những lời lẽ “có lý” của cô dọa cho một phen.

 

Cô gái vẫn đứng trên chiếc ghế cao nửa thước, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi xuống, một nửa khuôn mặt được ánh đèn trong suốt từ ban công chiếu vào, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, tinh xảo như một món bảo vật được chạm khắc từ ngọc bích.

 

Ánh mắt Vân Thâm dừng lại trên khuôn mặt cô, khóe miệng dần hiện lên ý cười, anh nói với giọng đầy ẩn ý: “Không ngờ, em lại mê anh đến vậy?”

 

Ôn Dữu không phủ nhận, vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Mỹ nam đưa tới cửa, không hôn thì phí của giời.”

 

Vân Thâm nhướng mày, có vẻ rất hài lòng với cách gọi “Mỹ nam”.

 

Cánh tay anh vẫn ôm eo Ôn Dữu, siết nhẹ một cách kín đáo, khiến cả người cô gần như dán sát vào người anh.

 

Vòng eo của cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai đến mức có thể ôm trọn bằng một tay, trên người còn mang theo mùi hương gỗ đàn hương ngọt ngào thanh mát, vô cớ khiến người ta say đắm.

 

Yết hầu Vân Thâm khẽ trượt, giọng nói trầm thấp: “Nếu đã muốn hôn như vậy, sao không cùng anh ôn lại chuyện cũ?”

 

Ôn Dữu đặt hai tay lên vai anh, không nhịn được mà cuộn tròn các đầu ngón tay, nắm chặt lấy lớp vải áo sơ mi của anh, một cảm giác tê dại như bị điện giật lan ra từ nơi hai người tiếp xúc, tim Ôn Dữu đập nhanh, không biết nên nhìn vào đâu, ánh mắt ngượng ngùng dừng ở mu bàn tay mình, mặt dày nói:

 

“Bởi vì em chỉ thích cái kiểu… thừa nước đục thả câu, cảm giác tội lỗi ấy.”

 

Đáy mắt Vân Thâm ý cười càng sâu: “Thích cảm giác k.ích th.ích? Đồ ăn trộm được càng thơm, đúng không?”

 

“…” Ôn Dữu nuốt nước bọt, chỉ có thể cam chịu. Vân Thâm gật đầu đầy ẩn ý

Giây tiếp theo, cánh tay dài của anh đột nhiên siết chặt eo Ôn Dữu, nhấc bổng cả người cô lên.

 

Chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông lướt qua ngực Ôn Dữu, hai chân cô lơ lửng giữa không trung, cả người đột nhiên căng thẳng, hoảng loạn tột độ, vội vàng sửa lời: “Em là người đàng hoàng, anh đừng có bắt nạt em!”

 

Vân Thâm nhìn cô, trong lòng vui vẻ, lại đặt cô trở lại ghế, giọng điệu mang theo chút oán trách không đáng kể: “Đừng có hai mặt như thế. Chỉ cho phép em phạm tội, không cho anh làm lưu manh à?”

 

Ôn Dữu kinh hồn bạt vía trừng mắt nhìn anh một cái, gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Trên ban công gió lạnh thổi nhè nhẹ, lá cây lay động trong gió, phát ra những tiếng xào xạc khe khẽ.

 

Ôn Dữu cuối cùng cũng đẩy Vân Thâm ra một chút, mặc cho gió lạnh thổi, nhiệt độ cơ thể cô lại như bị mặt trời thiêu đốt, nóng đến mức gần như có thể đốt cháy quần áo.

 

Vân Thâm không còn ôm cô nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay mảnh khảnh của cô.

 

Anh vẫn giữ tư thế ngước nhìn, đôi mắt đen như mực, thu lại một chút ý cười đùa, thẳng thắn nhìn vào mắt Ôn Dữu, nói: “Anh cũng là người đàng hoàng, chỉ muốn nghiêm túc yêu đương một người.”

 

Như cảm thấy lời này nghe có vẻ hơi ngốc, Vân Thâm còn tự cười nhạo mình, rồi nói với Ôn Dữu: “Chuyện làm bạn gái của anh, em suy nghĩ đến đâu rồi?”

 

Lông mi dài và dày của Ôn Dữu khẽ run rẩy, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nhỏ giọng nói: “Mới qua có mấy ngày?”

 

Cô đã đồng ý với anh vào ngày Tết Nguyên Tiêu, nói sẽ suy nghĩ.

 

Mới qua chưa đến mười ngày, sao anh có thể hôn cô một cái, rồi lại ép cô phải trả lời chứ?

 

Vân Thâm hoàn toàn không cảm thấy mình quá đáng.

 

Anh vênh váo, nói toạc ra: “Em đâu phải không biết, anh trời sinh tính tình nóng nảy.”

 

Đôi mắt đen của người đàn ông như đang rình mồi, Ôn Dữu đứng trên ghế, ngón chân co lại, cảm thấy mình như bị anh ép buộc.

 

“Anh để em xuống trước đã.” Ôn Dữu mở to mắt nói bừa, “Không khí trên cao loãng, em sắp không thở nổi rồi.”

 

Vân Thâm cuối cùng cũng phát từ bi, lùi lại một bước, cười khẽ: “Không phải vì anh mới không thở nổi sao?”

 

Ôn Dữu dứt khoát nhảy xuống ghế, cuối cùng cũng xỏ vào đôi dép lê đã lâu không đi, trở về độ cao quen thuộc, trọng tâm của cô cũng ổn định hơn không ít, khi ngẩng đầu nhìn Vân Thâm, ánh mắt theo thói quen đánh giá chiều cao của anh, lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán anh chàng này có chiều cao thật ưu việt, hóa ra anh mỗi ngày đều giống như cô vừa rồi đứng trên ghế nhìn xuống cô, từ độ cao đó, gần như có thể thu hết mọi biểu cảm của người ở dưới vào trong mắt.

 

Ôn Dữu đoán được gương mặt mình lúc này nhất định đỏ bừng như ráng chiều, vẻ bối rối, áy náy và rung động của cô chắc chắn anh đã nhìn thấy rất rõ ràng.

 

Cô hơi hé miệng hít một ngụm không khí trong lành, thừa nhận lời anh nói: “Anh biết thì tốt.”

 

Vân Thâm giơ tay xoa xoa cái cổ đã ngẩng lên quá lâu, ánh mắt theo mí mắt mỏng manh hạ xuống, dừng lại trên mặt Ôn Dữu, làm bộ làm tịch nói: “Ở trước mặt anh căng thẳng đến vậy sao?”

 

Ôn Dữu: “Ừm.”

 

Khóe môi Vân Thâm cong lên: “Vậy chẳng phải là, thích anh sao?”

 

Trái tim Ôn Dữu hẫng một nhịp rồi lại nảy lên, cô không tự chủ được li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc, cằm khẽ gật, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: “Đúng…”

 

Cô siết chặt vạt áo, giống như đột nhiên hạ quyết tâm, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu, ánh mắt như biển sâu dập dềnh, nghiêm túc nói: “Anh, em thích anh.”

 

Vân Thâm ngẩn ra, không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Nhưng đối với Ôn Dữu mà nói.

Những lời này đã giấu ở trong lòng cô rất rất lâu rồi, giống như đã theo cô từ nhỏ đến lớn, gần như đã hòa vào làm một với sinh mệnh của cô.

 

Thích anh.

 

Là điều mà cả đời này, cô kiên trì lâu nhất.

 

Muốn buông cũng không buông được, muốn trốn cũng không trốn thoát, có mấy năm, cô thậm chí còn cảm thấy tình cảm này giống như một nhà tù vô hình, cô tự nhốt mình trong đó, không ai có thể nghe thấy tiếng tim cô đập, không ai biết, trong lòng cô có một chiếc lồng giam.

 

Từ khi Ôn Dữu ý thức được mình thích anh, đã qua mười bốn năm có lẻ.

 

Cô đối với mối tình thầm lặng dài đằng đẵng gần như b.ệnh h.oạn này, một mặt vui vẻ chịu đựng, một mặt lại lo lắng bất an.

 

Đã từng lo lắng rằng những tâm ý này còn chưa được nhìn thấy, đã phải kết thúc.

 

Bây giờ nỗi lo lắng đã biến thành tất cả những gì trước mắt cô, người đàn ông đứng trước mặt cô, cũng ôm ấp khao khát đối với cô, liệu một ngày nào đó có đột nhiên tan biến như bọt biển hay không.

 

Vân Thâm nhận ra Ôn Dữu còn chưa nói xong, yết hầu anh khẽ trượt,

nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, còn có giọng nói mềm mại như sương xuân của cô, từng chữ một hỏi lại anh:

 

“Em muốn biết, anh có thể thích em bao lâu?” Vân Thâm nhìn cô, không trả lời ngay.

Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

 

Theo thói quen bình thường của anh, anh sẽ không nói dối, cũng sẽ không nói những lời hoa mỹ, sự thật như thế nào anh sẽ nói như thế đó, đó chính là ——

 

Thứ tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, không ai nói trước được.

 

Nhưng anh trải qua khoảng thời gian này, cũng coi như đã có chút thông suốt, biết con gái chắc chắn không thích nghe những lời thẳng thắn như vậy.

 

Hơn nữa, dưới tác dụng của hormone, những lý do thoái thác cũng không thể thỏa mãn chính anh.

 

Anh cảm thấy rõ ràng.

 

Trạng thái của mình bây giờ, đối với một cô gái mà nói là muốn dừng mà không được.

 

Giống như một ngọn lửa cháy mãi không tắt, phảng phất có được năng lượng vô tận, hẳn là có thể kéo dài, rất dài rất dài một khoảng thời gian.

 

Trong khoảng thời gian Vân Thâm dừng lại ngắn ngủi, Ôn Dữu hỏi tiếp, hơn nữa còn đưa ra một mốc thời gian: “Anh có thể luôn luôn thích em không? Ví dụ như… mười mấy năm.. thích em như vậy.”

 

Vân Thâm tò mò với những câu hỏi liên tiếp của cô: “Em cẩn thận như vậy, trước kia bị ai làm tổn thương à?”

 

Ngoài anh ra còn có ai.

 

Ôn Dữu buồn bực nói: “Em còn chưa từng yêu đương, ai có thể làm tổn thương em?”

 

Vân Thâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi khom người, đến gần Ôn Dữu hơn một chút, cười nói: “Quả bưởi nhỏ của chúng ta, yêu đương nghiêm túc như vậy sao?”

 

Ôn Dữu mím đôi môi đỏ mọng, khẽ hừ một tiếng: “Em nghiêm túc như vậy đấy, anh sợ sao?”

 

Vân Thâm: “Sợ? Anh đây vui mừng còn không kịp ấy chứ.”

 

Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, vẫn là bộ dáng thành thạo kia, khiến người ta không thể nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.

 

Ôn Dữu hy vọng anh nghe lọt được lời cô nói: “Anh, anh suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời em, em không vội.”

 

“Anh biết em không vội.” Vân Thâm nhếch môi, “Em hận không thể để anh về suy nghĩ một hai năm ấy chứ”

 

“Cũng không đến mức đó.” Ôn Dữu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói, “Em chỉ là không hy vọng, chúng ta đầu tư quá nhiều chi phí chìm vào một việc không có kết quả.”

 

Vân Thâm: “Em mới thích anh bao lâu, có thể có bao nhiêu chi phí chìm chứ?”

 

Rất lâu, rất nhiều.

 

Ôn Dữu trả lời trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Dù sao thì, em chỉ ở bên cạnh người sẽ thích em thật lâu. Anh suy nghĩ kỹ rồi hẵng tìm em.”

 

Trước đây, Vân Thâm vẫn luôn cho rằng Ôn Dữu trời sinh tình cảm nhạt nhẽo, cho nên mới giống như khúc gỗ, không hiểu được sự theo đuổi của anh.

 

Cho đến bây giờ anh mới hiểu, hóa ra cô quá coi trọng, mới không thể không làm như không có gì, đặt mình vào một nơi an toàn nhất có thể để quan sát.

 

Vân Thâm không nhịn được nhéo một cái lên gò má ửng hồng như hoa đào của cô, hai ngón tay nhặt lên một nhúm thịt mềm, cảm giác như thạch trái cây, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

 

“Bây giờ anh trả lời không được sao?” Anh vừa xoa bóp má cô vừa nói. Ôn Dữu tức giận: “Anh còn chưa suy nghĩ!”

“Được được được, nghĩ nghĩ nghĩ.” Vân Thâm không hề tức giận, “Anh sắp phải ra nước ngoài rồi, đi Ý, nghe nói ở đó có rất nhiều hàng hiệu, anh mua cho em cả một xe mang về, để chứng minh tấm lòng của anh.”

 

“Tùy anh.” Ôn Dữu bê ghế đi vào trong nhà, ở nơi Vân Thâm không nhìn thấy, cô dùng sức thở ra một hơi, nhận thấy anh đi theo sau lưng mình, Ôn Dữu bước nhanh hơn, vừa đi vừa nói, “Tấm lòng không phải cứ vung tiền là có thể chứng minh được.”

 

“Yêu cầu cũng nhiều thật đấy.” Vân Thâm nhướng mày, “Anh phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”

 

Rốt cuộc trước đây, anh chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết theo đuổi, cũng không biết cô thật sự muốn cái gì.

 

Bây giờ đã biết, anh thật sự nên suy nghĩ kỹ một chút nên đối xử với cô như thế nào, đừng để người ta cảm thấy, anh yêu đương chỉ lo bản thân mình vui vẻ, xem nhẹ cảm xúc của cô.

 

Sáng hôm sau, trước khi Ôn Dữu thức dậy, Vân Thâm đã rời khỏi nhà, bay quốc tế đến Milan, Ý.

 

Trên bàn ăn bày ngay ngắn bốn hộp đồ ăn, có canh gà nước dừa, thịt bò xào, salad tôm tươi, đậu Hà Lan xào, ba món mặn một món canh, là phần cơm trưa sang trọng đầu tiên mà Vân Thâm làm cho cô.

 

Nhiều đồ ăn như vậy, Ôn Dữu không dám tưởng tượng anh đã dậy từ mấy giờ để làm.

 

Cô không nhịn được mở hộp cơm ra trước, bày ra trên bàn, chụp vài bức ảnh kỷ niệm.

 

Tối qua, cô không trực tiếp đồng ý với Vân Thâm, mà là thông báo cho anh sau đó đưa ra yêu cầu của mình, bảo anh suy nghĩ kỹ. Ôn Dữu cảm thấy lời nói của mình không quá đáng, nhưng khi một mình trở về phòng, bình tĩnh lại, trong lòng cô bất an không rõ, có chút sợ anh sẽ bị cô dọa chạy mất.

 

Mấy ngày sau, Vân Thâm ở nước ngoài, không có gì để báo cáo với cô, hơn nữa lệch múi giờ, không tiện nói chuyện, khung chat của hai người im lặng một thời gian.

 

Ôn Dữu lại nảy sinh nỗi lo lắng mới, lo lắng anh có phải là loại người chỉ thích thú quá trình theo đuổi người khác, một khi người khác cũng bày tỏ thích anh, anh liền mất hứng thú, mắc chứng rối loạn nhân cách né tránh.

 

Cả đời này Ôn Dữu chưa từng suy nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách tự dằn vặt mình, ngay cả khi làm việc cũng có chút lơ đãng.

 

Cô không hối hận vì những lời đã nói tối qua, mặc dù tâm trạng có chút dao động, nhưng lý trí vẫn luôn chiếm ưu thế.

 

Dù cho tình cảm đã phát triển đến giai đoạn này.

 

Nếu Vân Thâm biểu hiện không đủ nghiêm túc với cô.

 

Ôn Dữu sẽ không do dự, nhất định lập tức thu dọn tình cảm, quay đầu rời đi.

 

Chiều thứ sáu theo giờ trong nước, Ôn Dữu kết thúc một ngày làm việc, khi xem điện thoại di động, mới phát hiện Vân Thâm đã gửi cho cô mấy tin nhắn cách đây không lâu.

 

Hỏi cô tan làm chưa, đang làm gì.

 

Mặc dù đã bày tỏ muốn theo đuổi cô, Vân Thâm cũng rất ít khi rảnh rỗi gửi những tin nhắn trò chuyện vô nghĩa như vậy.

 

Ôn Dữu trả lời: 【 Chuẩn bị về nhà 】

 

Ôn Dữu: 【 Anh đang làm gì thế? 】

 

Vân Thâm trả lời rất nhanh: 【 Mua cho em ít quà, vừa nhờ người gửi gởi về 】

Vân Thâm: 【 Gọi video không? 】

Ôn Dữu giật mình: 【 Để lát nữa đi, em vẫn đang ở công ty 】

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.

 

 

Vân Thâm lại gửi tin nhắn đến, cách xa vạn dặm, Ôn Dữu đều có thể cảm nhận được giọng điệu ngông cuồng của anh: 【 Bây giờ không được à? 】

Ôn Dữu học theo giọng điệu của anh: 【 Lát nữa không được à? 】

Vân Thâm: 【 Không được 】

Ôn Dữu: 【……】

Vân Thâm: 【 Em đoán xem anh đang ở đâu 】

Ôn Dữu: 【 Không phải ở Milan sao? 】

Vân Thâm: 【 Không 】

 

Vân Thâm: 【 Anh còn mua cho em một món đồ, tiếc là không mang về được 】

 

Lời này khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ôn Dữu, thứ gì mua rồi lại không mang về được, chẳng lẽ là vật phẩm cấm không được phép mang lên máy bay?

 

Ôn Dữu gõ chữ nhanh thoăn thoắt: 【 Cái gì cái gì? 】

Ôn Dữu: 【 Nói mau 】

Như là chưa từng thấy cô sốt ruột, Vân Thâm cố ý kéo dài vài phút, mới gửi đi hai bức ảnh.

 

Một bức là cả một “bức tường” đỏ rực lãng mạn. Bề ngoài kiến trúc cổ kính màu vàng nhạt mang phong cách thời trung cổ, bức tường cũng có màu vàng cổ xưa, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn là một trái tim đỏ rực khổng lồ được bao quanh bởi vô số đồ vật nhỏ màu đỏ tươi.

 

Ổ khóa tình yêu.

 

Ôn Dữu liếc mắt một cái liền nhận ra.

 

Đây là một trong những địa điểm nổi tiếng của Verona, thành phố được mệnh danh là thành phố tình yêu.

 

Khi Ôn Dữu đi du học, cô đã từng cùng Vân Nhiêu đến Verona du lịch hai ngày, lúc đó cô đứng dưới bức tường tình yêu cao ngất này, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, do dự không quyết, cuối cùng, cô không có dũng khí mua một ổ khóa, treo lên tường, đem tình yêu của mình chôn vùi trong vô số lời yêu thương nồng nhiệt.

 

Cô cảm thấy tất cả đều là hy vọng xa vời.

 

Hà tất phải đem nguyện vọng hoàn toàn không thể thực hiện được ném vào biển tình này, người kia rõ ràng vĩnh viễn cũng sẽ không để ý, hành động như vậy chỉ càng khiến cô trở nên nhỏ bé, hèn mọn, đáng thương hơn.

 

Ôn Dữu nhìn đến bức ảnh thứ hai mà Vân Thâm gửi tới.

 

Là một ổ khóa tình yêu có khắc chữ cái đầu tiên trong tên của cô và anh, YS&WY, bốn chữ cái viết hoa được khắc sâu trên bề mặt khóa màu đỏ tươi, vòng xích có hình trái tim, khóa chặt vào lưới sắt trên tường, hình như còn là vị trí cao nhất của cả bức tường.

 

Ôn Dữu hoàn toàn không thể tin được. Anh thế mà lại đến Verona.

Giống như tất cả những người bình thường khao khát được thần tình yêu chiếu cố, hoàn thành chuyện mà trước đây cô muốn làm lại không dám làm —— đem tên của họ vĩnh viễn lưu lại tại tòa thành nhỏ lấy tình yêu làm tên gọi này.

 

Trước khi tận mắt nhìn thấy, có ch·ết cô cũng không tưởng tượng được Vân Thâm sẽ làm loại chuyện này.

 

Nhưng bây giờ, cô đã tưởng tượng ra.

 

Anh nhất định lạnh mặt, ở trong đám đông chen chúc vẻ mặt khinh bỉ nhìn những đôi nam nữ xung quanh, sau đó thản nhiên đi đến dưới bức tường tình yêu, tùy tay móc khóa lên…

 

Vân Thâm lúc này lại gửi tin nhắn mới đến: 【 Treo cao như vậy tốn không ít công sức 】

Ôn Dữu lại không tưởng tượng ra, nhịn không được bật cười khúc khích. Vân Thâm: 【 Cảm thấy em sẽ thích 】

Ôn Dữu cầm lấy điện thoại, lưu hai bức ảnh kia vào, trả lời nói: 【 Ừm, rất thích 】

 

Thích đến mức, giống như đang nằm mơ vậy. Quá không chân thật.

Ôn Dữu cảm thấy, mình dường như đã, có được sự xác nhận mà mình mong muốn nhất.

 

Vân Thâm hình như ngại gõ chữ phiền phức, đổi sang gửi tin nhắn thoại: “Nhưng anh rất phiền.”

 

Vân Thâm: “Cái nơi quái quỷ này đến chó cũng có đôi có cặp.” Ôn Dữu:……

Cô lấy lại bình tĩnh, đầu ngón tay lướt trên màn hình, chậm rãi gõ hai câu trả lời:

 

【 Anh cũng 】

【 Sắp rồi 】

 

Tin nhắn vừa gửi đi thành công, cuộc gọi từ nước ngoài xa xôi, dường như hoàn toàn không chậm trễ, gần như ngay lập tức, điện thoại của Ôn Dữu rung lên dữ dội.

 

Cô run tay, trực tiếp ngắt máy, lại gửi tin nhắn qua: 【 Em vẫn còn ở công ty! 】

 

Vân Thâm chỉ có thể gửi tin nhắn thoại hỏi cô, giọng điệu mỉm cười, lại có vẻ sắc bén: “Em nói anh cũng sắp rồi, là có ý gì?”

 

Ôn Dữu: 【 Thì, nghĩa đen đấy 】

Ôn Dữu: 【 Không hiểu thì thôi 】

Gửi xong hai dòng chữ này, cô nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, bỏ vào ba lô, đeo lên vai rồi đi ra ngoài.

 

Cho đến khi đi đến phòng thang máy mới phát hiện ra túi quá nhẹ, máy tính thế mà lại quên mang, Ôn Dữu vội vàng lo lắng quay trở lại, dưới ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp, đỏ mặt ôm lấy máy tính, hoảng hốt rời khỏi công ty.

 

Ngày hôm sau là cuối tuần, Ôn Dữu tạm thời về quê một chuyến, tham dự hôn lễ của con gái dì Diệp.

 

Họ đã đăng ký kết hôn từ hai năm trước, hôn lễ vẫn luôn bị trì hoãn. Hai nhà đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, bạn bè người thân mời mấy chục bàn, Ôn Dữu ngồi ở bàn chính

của nhà gái, giống như một người con gái khác của dì Diệp.

 

Mấy ngày trước Ôn Dữu đã nói với Vân Thâm rằng cô phải về Dung Thành tham dự hôn lễ, đi về trong ngày.

 

Vân Thâm chuyển cho cô một khoản tiền khá lớn, nói là để mừng cô dâu chú rể. Ôn Dữu vừa nhìn thấy dãy số không đằng sau liền đau đầu, cô nhận trước, sau đó trả lại cho anh phần lớn, chỉ giữ lại một phần tương đương với tiền mừng của cô, thay anh trao cho cô dâu chú rể.

 

Vào ngày cưới, Ôn Dữu uống một chút rượu trong bữa tiệc, ở trạng thái hơi say, cả người rất hưng phấn, vì thế đánh bạo cầm ly rượu trắng pha rất nhiều Sprite, đi theo cô dâu chú rể mời rượu từng bàn, cười nói không ngừng.

 

Dọc đường gặp rất nhiều bạn bè cũ, có bốn năm người bạn học cùng cấp ba, trong đó có một bạn nữ trước đây có quan hệ rất tốt với Ôn Dữu, hai người ghé vào nhau ôn lại chuyện cũ không dứt.

 

Sau khi tiệc kết thúc, thời gian vẫn còn sớm, mấy người bạn học cấp ba của họ rủ nhau đi dạo gần đó, đi bộ trên đường.

 

Đầu xuân ở Dung Thành ấm áp hơn Thân Thành, gió đêm dịu dàng, hai bên đường cây xanh cao lớn cành lá rậm rạp, đổ bóng mát rượi xuống mặt đường.

 

Thoáng chốc mười mấy năm trôi qua, những người bạn học non nớt ngày nào đều đã bước sang tuổi ba mươi, ghé vào nhau lại giống như đột nhiên trẻ lại, mọi người vừa đi vừa ôn lại những chuyện kỳ lạ trong trường học ngày xưa, phảng phất như khoảng thời gian dài đằng đẵng

kia không đáng nhắc tới.

 

Trường trung học Duyên An ở ngay gần khách sạn tổ chức tiệc cưới, một bạn nam đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn lẻn vào trường xem thử.

 

Anh ta hiện đang mở một cửa hàng kim khí ngay trên con đường cạnh trường. Theo anh ta nói, phía bắc trường học có một cửa hông lâu năm không được sửa chữa, anh ta dùng cành cây chọc vào ổ khóa là có thể mở cửa.

 

Ôn Dữu khi còn đi học năm nào cũng là học sinh giỏi, tuân thủ nội quy trường học an phận thủ thường, vừa nghe đến đề nghị của bạn nam, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, nhưng không cưỡng lại được việc mọi người đều muốn lẻn vào xem thử, thêm vào đó men rượu trong đầu quấy phá, khiến cho tất cả những hành động liều lĩnh đều được cảm giác hưng phấn hợp lý hóa, Ôn Dữu ma xui quỷ khiến gật đầu, đi theo họ cùng đi tới một cái cửa hông không đáng chú ý ở phía bắc trường trung học Duyên An.

 

Thật khó có thể tưởng tượng.

 

Cô đã 27 tuổi, chuyện hoang đường chưa từng làm khi mười bốn mười lăm tuổi, hôm nay lại muốn thử thách một lần.

 

Ôn Dữu khẩn trương đứng sau lưng bạn nam nghe nói sẽ mở khóa.

 

Chỉ thấy anh ta nhặt lên một cành cây nhỏ, trong nháy mắt, lại thật sự dễ dàng mở ra cánh cửa hông cũ nát.

 

Ôn Dữu còn chưa kịp ấp ủ cảm xúc, đã bị túm vào sân trường sơ trung đã xa cách mười mấy năm.

 

Phía trước là sân thể dục lớn, không một bóng người, chỉ có dựa vào gần cột cờ có một chiếc đèn sáng, ánh sáng mờ nhạt làm tan đi cảm giác say, năm người khom lưng đi đến giữa sân thể dục, hạ giọng thảo luận đã từng đứng ở vị trí nào làm thể dục, mỗi người đều đỏ bừng mặt vì hưng phấn, đôi mắt dưới ánh đèn tối tăm lấp lánh như những ngôi sao.

 

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, đều muốn đi khu dạy học xem thử.

 

Ôn Dữu hôm nay đeo một chiếc túi tote, đổi sang vai bên kia, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.

 

Cô dừng bước, khó khăn móc ra chiếc điện thoại bị đè dưới đáy túi. Thấy bảy cuộc gọi nhỡ, trái tim Ôn Dữu gần như ngừng đập.

Cô vội vàng bắt máy, đi đến một bên không người, nói vài phút, rồi chạy nhanh trở về.

 

Các bạn học đều đang đợi cô, chỉ thấy ánh đèn mỏng manh chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như say rượu của Ôn Dữu, hàng mi dài run rẩy, khiến mấy nam sinh ở đây nhìn đến ngây người.

 

“Cái đó, tớ ra ngoài đón một người…” Ôn Dữu nói rất nhanh, “Cũng là học cùng trường cấp hai của chúng ta, hơn chúng ta hai khóa, là… bạn của tớ.”

 

“Một mình cậu có được không?”

 

“Không vấn đề.” Ôn Dữu vẫy tay với họ, bóng dáng như con thỏ, nhanh chóng quay trở lại nơi vừa mới vào.

 

Đợi không được vài phút, dưới bóng cây âm u có một người đàn ông vóc dáng cực kỳ cao lớn bước tới.

 

Anh mặc áo hoodie thể thao nhẹ nhàng và quần dài, làn da cực kỳ trắng, đường nét sâu sắc như điêu khắc, dưới làn da ẩn hiện một tia mệt mỏi.

 

Ôn Dữu vừa rồi đã nói chuyện điện thoại với anh, biết anh kết thúc hành trình sớm, bay riêng đến Dung Thành để tìm cô.

 

Nhưng thấy anh vào khoảnh khắc đó, trong lòng Ôn Dữu vẫn dâng lên một cảm giác mãnh liệt không chân thật.

 

Cô tính toán trong lòng thời gian hành trình của anh.

 

Hình như sau khi anh gửi cho cô bức ảnh ổ khóa tình yêu vào ngày hôm đó, trò chuyện với cô vài câu, phải lập tức lên đường về nước, mới có

thể đến Dung Thành vào thời gian này. Cho nên.

Anh là sau khi nhìn thấy hai câu nói mà cô gửi. Liền không thể chờ đợi mà trở về tìm cô sao?

Đúng là người nóng nảy.

 

À không, chó điên nóng nảy.

 

Một chút kiên nhẫn cũng không có.

 

Ôn Dữu thầm mắng, ánh mắt lại không giấu được sự mong đợi, mang theo quan tâm và e lệ nhìn người đàn ông bên ngoài hàng rào, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện ở nước ngoài đều xử lý xong rồi à?”

 

“Gần xong rồi.” Ánh mắt Vân Thâm sắc bén, giọng điệu không quá thân thiện.

 

Vừa xuống máy bay liền không liên lạc được với cô, đến khách sạn thì được biết tiệc cưới đã kết thúc, dì Diệp cũng không biết cô đi đâu, gọi điện thoại thế nào cô cũng không nghe máy.

 

Cách hàng rào sắt gỉ, dưới ánh sáng mờ nhạt, Vân Thâm nhìn thấy đôi mắt Ôn Dữu sáng lên, hai má ửng hồng, một bộ dạng say sưa, đáng yêu vô cùng, khiến anh không thể nói một câu nặng lời nào.

 

“Thất thần làm gì?” Vân Thâm đến gần một chút, thản nhiên nói, “Còn không mở cửa cho anh?”

 

Ôn Dữu “Úc” một tiếng, bước nhanh đến phía sau cửa hông, phát hiện cửa mà họ cố ý không đóng đã bị gió thổi vào, cô đành phải thử vặn tay nắm cũ kỹ, ý đồ mở cửa từ bên trong.

 

……

 

Nửa phút trôi qua.

 

Cửa sắt kẽo kẹt lung lay, không có một chút dấu hiệu mở ra.

 

“Sao không mở được?” Ôn Dữu bật đèn pin, chiếu vào ổ khóa, “Gỉ sét rồi sao?”

 

Vân Thâm thở dài: “Em chắc chắn cửa này có thể mở được không?”

 

Vừa rồi cô nói trong điện thoại là có thể mở, anh liền nghi ngờ. Cửa trường học, nếu dễ dàng mở ra như vậy, học sinh không chạy ra ngoài hết à?

 

Có lẽ là do đã uống rượu, tư duy của Ôn Dữu trở nên rất đơn giản, không ý thức được, vừa rồi có thể mở ra, có lẽ đều phải quy công cho tay nghề xuất thần nhập hóa của bạn nam kia.

 

Cô vẫn còn chấp nhất thử: “Bên ngoài có thể mở, bên trong sao lại không được?”

 

Vân Thâm: “Bên ngoài mở thế nào?”

 

Ôn Dữu: “Anh lấy một cành cây, thử chọc vào lỗ khóa xem.” Vân Thâm:……

Anh bất đắc dĩ làm theo, một tay dùng cành cây chọc vào lỗ khóa, một tay nắm lấy cửa sắt gỉ sét, dùng sức lay động.

 

“Anh đừng có bạo lực như vậy!” Ôn Dữu nghe được tiếng sắt vụn vỡ vụn ma sát, kinh hãi nói, “Muốn phá cửa à?”

 

Vân Thâm xưa nay kiên nhẫn không đủ, bị một cánh cửa hỏng chắn đường nãy giờ, anh hận không thể một chân đá bay thứ này đi.

 

Nể tình đây là trường cũ của cô, anh thu tính tình, đột nhiên lùi lại một bước, khẽ liếc nhìn mũi nhọn phía trên hàng rào.

 

Ôn Dữu vẫn còn đang vật lộn với cửa sắt: “Hay là, em đi tìm bạn học giúp anh mở?”

 

“Không cần.” Vân Thâm thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, cong môi cười một cái, “Anh bây giờ liền vào.”

 

Giọng nói vừa dứt, Ôn Dữu ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đột nhiên ngẩn ra.

 

Liền thấy Vân Thâm đưa tay nắm lấy hàng rào, một chiếc giày thể thao trắng tuyết giẫm lên thanh ngang phía dưới, hai tay dùng sức, phối hợp

 

với lực chân, cả người thoăn thoắt leo lên, một chân khác chợt giẫm lên thanh ngang chỗ cao, cơ thể thành thạo vượt qua mũi thương cao hơn hai mét của hàng rào, nước chảy mây trôi nhảy xuống, mang theo một trận gió lạnh nhạt, phả vào mặt Ôn Dữu, làm tăng thêm nhiệt độ vốn đã nóng rực của cô.

 

Vân Thâm giống như một con báo nhanh nhẹn, cứ như vậy vượt qua hàng rào, nhẹ nhàng đáp xuống đất, gió thổi vào làm phồng áo của anh rồi từ từ bình ổn, anh đứng thẳng người, nhướng mày với Ôn Dữu: “Nhìn ngây người rồi à?”

 

Ôn Dữu hơi hé miệng, hít một hơi, khó có thể tin nhìn anh. Có một khoảnh khắc, cô gần như quên mất tuổi tác hiện tại.

Vân Thâm từ trên hàng rào nhảy xuống, cô nhìn thấy phảng phất là anh của mười mấy năm trước, ở ngôi trường này gặp lại cô, cái người thiếu niên ngang tàng, rực rỡ như ánh mặt trời.

 

Anh từ trên trời giáng xuống mang theo một trận gió, dường như cũng đưa Ôn Dữu trở về những năm tháng thiếu niên xa xưa.

 

Hơn nữa.

 

Là hình ảnh mà cô chỉ có thể gặp trong mơ.

 

Ôn Dữu không thể tưởng tượng nói: “Sao anh lại biết trèo tường?” “Có gì đâu.” Vân Thâm không để ý.

Ôn Dữu: “Trước kia anh từng trèo qua sao?”

 

Vân Thâm nghĩ nghĩ: “Không có ấn tượng.”

 

“Chẳng lẽ là lần đầu tiên?” Ôn Dữu chấn kinh, “Thoạt nhìn rất quen thuộc.”

 

Vân Thâm cà lơ phất phơ nói: “Sao, em muốn mách thầy cô à?”

 

Ôn Dữu: “Em trông giống học sinh động một tí là mách thầy cô sao?”

 

“Có chút.” Vân Thâm cười không tiếc lời, “Bất quá, anh khuyên em đừng mách, ko lại kéo chính mình vào”

 

Ôn Dữu không hiểu: “Anh trèo tường thì liên quan gì đến em?” “Có quan hệ lớn đấy.”

Vân Thâm nhàn nhã đá một hòn đá, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn Ôn Dữu, ánh mắt mỉm cười, đáy mắt sâu thẳm dường như có dòng nước ngầm cuồn cuộn, ẩn chứa sức mạnh dụ dỗ người ta lún sâu vào vũng bùn.

 

“Anh trèo tường vào, chỉ vì nói một chuyện.” Giọng Vân Thâm trầm xuống vài phần, chậm rãi, thẳng thắn thành khẩn mà trắng ra nói với cô gái trước mặt, “Hẹn hò không, học muội Ôn Dữu?”

 

Đôi mắt anh đen nhánh u ám, đáy mắt phản chiếu ánh đèn dầu xa xôi, mờ ảo lay động như sao đêm.

 

Tất cả giác quan của Ôn Dữu đều bị người đàn ông trước mặt và tiếng tim đập kịch liệt của chính mình chiếm cứ.

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, căng thẳng đến cực hạn, đôi mắt chớp chớp,

khóe môi không khống chế được mà nhếch lên, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng đáp lại:

 

 

 

“Được nha”

 

Bình Luận (0)
Comment