Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 52

Cô đồng ý ngay lập tức.

Không hề xấu hổ, cũng không hề lưỡng lự, trực tiếp trả lời “Được”.

 

Vân Thâm dường như không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên, ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt càng thêm rực rỡ, anh cười nói: “Đồng ý nhanh vậy?”

 

Ôn Dữu bĩu môi: “Vậy em rút lại lời nhé?”

 

“Muộn rồi.” Vân Thâm giơ tay nhéo má cô, động tác không nhẹ không nặng, lòng bàn tay cuối cùng v.uốt v.e một cái, toát ra vài phần dịu dàng.

 

Anh cúi đầu tìm kiếm đôi mắt ngấn nước của cô, thấp giọng nói: “Câu hỏi mấy ngày trước, còn muốn nghe câu trả lời không?”

 

Ôn Dữu mới nhớ ra, cô còn chưa nghe thấy câu trả lời của anh, thế mà lại sốt ruột đồng ý.

 

Cô không khỏi thầm mắng mình không kiên định, bị sắc đẹp mê hoặc, chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên.

 

Bất quá.

 

Trước ngày hôm nay.

 

Cô cảm thấy, mình đã cảm nhận được câu trả lời của anh. Nhưng vẫn muốn nghe anh tự mình nói ra.

Ôn Dữu gật đầu, trong lòng có chút lo lắng, sẽ nghe được những lời lẽ thẳng thắn đến phát bực.

 

Vân Thâm hiếm khi không tỏ ra tùy tiện, hơi kéo dài giọng, muốn cô nghe rõ, chậm rãi nói: “Anh đây, là lần đầu tiên thích một người.”

 

Anh dừng một chút, bắt gặp ánh mắt rung động của cô gái, khóe môi anh cong lên, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Loại cảm giác này, ngoài em ra, ở người khác chắc chắn sẽ không có.”

 

Đôi môi Ôn Dữu mấp máy, như không biết nên đáp lại thế nào, chỉ thốt ra một âm tiết, đuôi mắt không tự chủ được cong lên: “Ừm.”

 

“Em hỏi anh có thể thích em bao lâu.” Vân Thâm nghiêm túc không đến mười mấy giây, cái vẻ ngông nghênh vốn có lại ập đến, anh cười như thật, hỏi ngược lại Ôn Dữu, “Hay là, hai ta cứ thử ở bên nhau mười năm hai mươi năm xem sao?”

 

Ôn Dữu ngẩn ra, rõ ràng mấy ngày trước cô cũng nói “mười mấy năm”, một khoảng thời gian dài như vậy, từ trong miệng anh nói ra, cô bỗng

 

nhiên lại cảm thấy, ngắn ngủn mấy chữ, sao nghe lại dài đằng đẵng như vậy, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.

 

Thấy Ôn Dữu không trả lời ngay, Vân Thâm nhướng mày: “Còn ngại không đủ?”

 

Ôn Dữu theo lời anh nói: “Không đủ thì sao?”

 

Vân Thâm như bị câu hỏi làm cho vui vẻ, hứng thú trêu đùa cô: “Quả bưởi của chúng ta, muốn trói chặt anh cả đời sao?”

 

Cô có nói vậy đâu.

 

Rõ ràng là anh tự hỏi tự đáp, đột nhiên lại nhắc đến cả đời.

 

Còn làm ra vẻ, là cô yêu cầu như vậy, ngược lại anh phải xác nhận một chút.

 

Ôn Dữu li.ếm li.ếm khóe môi hơi khô, không hiểu sao, đêm nay không muốn phản bác anh: “Em thật sự muốn trói anh cả đời, anh cũng bằng lòng sao?”

 

Vân Thâm nghe vậy, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, ý trêu đùa tan biến, giọng nói trầm thấp: “Ngốc ạ, cần gì em phải trói.”

 

“Là anh cầu xin em, đến bên cạnh anh.” Anh chậm rãi nói, từng chữ một, “Sau đó, dùng hết khả năng của anh, trói chặt em.”

 

Ôn Dữu nghe ra ý tứ trong lời anh, là tình cảm của anh kiên định, còn cô là cánh chim nhạn bay qua bầu trời, có thể dừng chân ở đây.

 

Cô đã biến thành người, được đối phương tìm mọi cách giữ lại.

 

Ôn Dữu: “Vậy em sẽ, xem biểu hiện của anh.”

 

Khóe môi cô treo nụ cười không giấu được, dường như đối với câu trả lời của anh, rất hài lòng.

 

Vân Thâm đôi mắt đen dừng lại trên mặt cô, chậm rãi, mang theo vài phần tùy ý nói: “Anh có thể hỏi thăm em một chuyện không? Nghe nói anh trai Vân Thâm của em thoát ế rồi?”

 

Ôn Dữu làm bộ suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện như vậy.”

 

Lời còn chưa dứt, bàn tay to lớn của người đàn ông lại đặt l*n đ*nh đầu cô, không khách khí mà xoa loạn tóc cô: “Cái gì mà hình như? Nói lại lần nữa.”

 

Ôn Dữu cảm giác chiều cao của mình sắp bị anh ấn muốn lùn xuống.

 

Hai người chênh lệch sức lực quá lớn, cô hiện tại là vật trong tay anh, trốn cũng không thoát, đành phải thuận theo nói: “Xác định, nhất định và khẳng định, đúng là có chuyện như vậy.”

 

Vân Thâm lúc này mới thu tay, đôi mắt đen xưa nay lạnh nhạt, đêm nay luôn mang ý cười, khiến cho cả khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, khiến Ôn Dữu không dám nhìn nhiều.

 

“Bạn học của em còn đang đợi em ở bên trong.” Ôn Dữu nói với Vân Thâm, “Cùng đi dạo không?”

 

“Được.”

 

Vân Thâm một tay đút túi, cùng Ôn Dữu sóng vai đi, tư thái nhàn nhã, thoạt nhìn tâm tình cực tốt.

 

Đối với việc đêm khuya trèo tường lẻn vào trường cũ, loại chuyện hoang đường chỉ có dân anh chị mới làm, anh – một cựu học sinh giỏi, nay là một nhà tư bản tinh anh, dường như tiếp thu rất tốt.

 

Đi qua sân thể dục và sân bóng rổ, Vân Thâm quét mắt nhìn xung quanh, có chút mới lạ nói: “Trường học hình như thu nhỏ lại.”

 

“Là chúng ta cao lên.” Ôn Dữu nói, “Bất quá, em nhớ rõ anh trai hồi lớp 9 đã rất cao rồi, chắc chắn phải hơn 1m7?”

 

“Không nhớ rõ.” Vân Thâm chuyển mắt nhìn cô, “Em có ấn tượng rất sâu về anh nhỉ.”

 

Ôn Dữu nghẹn lời, bình tĩnh nói: “Trước kia anh thường xuyên phát biểu dưới cờ, ngày đầu tiên em nhập học đã nhận ra anh.”

 

Sau này, Ôn Dữu cũng từng lên bục phát biểu dưới cờ, tay cầm bản thảo diễn thuyết, phía dưới là hơn một ngàn người ngước mắt nhìn cô.

 

Khi đó, Ôn Dữu không khỏi nghĩ, đối với Vân Thâm mà nói, ánh mắt ngưỡng mộ của cô, hẳn là cũng giống như một trong vô số ánh mắt mà cô đang đối mặt, không hề thu hút.

 

Đi đến dưới khu dạy học, một tấm poster tươi sáng trên bảng thông báo thu hút sự chú ý của hai người.

 

Là bảng điểm cao trong kỳ thi trung khảo năm ngoái của trường trung học Duyên An.

 

Thứ này Vân Thâm còn nhớ. Sau khi anh thi trung khảo, còn bị phóng viên đài truyền hình gọi đến bên cạnh bảng vàng năm đó để phỏng vấn, bức ảnh chụp trên đó ngốc không thể tả.

 

Vân Thâm hất cằm về phía bảng vàng, hỏi Ôn Dữu: “Em hẳn là cũng từng được lên đó nhỉ.”

 

“Không có.” Giọng Ôn Dữu lạnh nhạt, “Em được tuyển thẳng vào trường cấp 3, không tham gia thi trung khảo.”

 

Vân Thâm:……

 

Sớm biết vậy đã không hỏi. Chuyện mười mấy năm trước anh thật sự không có ấn tượng sâu, không cẩn thận một chút là sẽ nói sai.

 

Dù sao bây giờ họ cũng là người yêu, Ôn Dữu chủ động nói về quá khứ của mình, cho anh thêm hiểu biết: “Em tham gia lớp học tin học từ năm lớp 4 tiểu học, cấp 2 và cấp 3 đều là đội tuyển tin học, lớp 11 vào đội tuyển tỉnh giành huy chương bạc, kém vài điểm nữa là được huy chương vàng.”

 

Nếu giành được huy chương vàng, cô có thể ký hợp đồng với đại học A, tiếp tục làm học muội cùng trường với anh.

 

Cho đến hôm nay, Ôn Dữu vẫn có chút tiếc nuối.

 

Vân Thâm ghi nhớ lời cô nói, cũng nói về quá khứ của mình: “Hồi cấp 2, anh cũng rất muốn vào đội tuyển tin học.”

 

Nhưng nhà anh quá nghèo, đến máy tính cũng không mua nổi, làm sao có thể cạnh tranh với những học sinh gia đình giàu có như Ôn Dữu, từ nhỏ đã được đào tạo bài bản?

 

Chỉ có thi đại học, là con đường duy nhất của anh.

 

“Phải không?” Ôn Dữu ra vẻ kinh ngạc, “Nhưng bây giờ anh đã thành công hơn tất cả các bạn học trong đội tuyển rồi.”

 

Vân Thâm nhếch môi cười một cái. Đột nhiên.

Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó có liên quan đến đội tuyển tin học, ký ức quá xa xôi, anh khó khăn hồi tưởng một lát, ánh mắt rũ xuống, nhìn Ôn Dữu, do dự mãi, không đầu không đuôi hỏi: “Trước kia em… có viết thư tình cho ai không?”

 

Ôn Dữu giật mình, theo bản năng lắc đầu: “Em nào có thời gian đó. Học sinh đội tuyển rất bận.”

 

Vân Thâm gật đầu: “Cũng đúng.”

 

Ôn Dữu không nhịn được hỏi một chuỗi câu hỏi: “Anh nhớ tới ai à? Người viết thư tình cho anh? Vẫn là đội tuyển tin học?”

 

“Không ai cả.” Vân Thâm sao có thể thảo luận về những người theo đuổi trước kia của anh với bạn gái mới quen.

 

Phía trước không xa, trong cửa sổ hành lang của khu dạy học, mấy chiếc đèn pin điện thoại di động sáng lên, dường như đang hướng về phía Ôn Dữu vẫy.

 

Vân Thâm nhắc nhở cô nhìn về phía trước: “Bạn học của em à?” Ôn Dữu gật đầu, cũng vẫy tay với họ, mang theo Vân Thâm đi qua.

 

Cửa phòng học đều khóa, không vào được, mọi người chỉ có thể đi dạo ở hành lang.

 

Ôn Dữu còn chưa kịp giới thiệu với họ, đã có không ít người nhận ra Vân Thâm.

 

Doanh nhân nổi tiếng, đã từng là thủ khoa kỳ thi trung khảo và đại học, vẫn là bạn học cũ của trường trung học Duyên An, bọn họ không chỉ nhận ra Vân Thâm, mà còn có thể thuộc như lòng bàn tay về sự nghiệp của anh.

 

Cô bạn nữ có quan hệ tốt với Ôn Dữu tên là Lâm Xảo Mạn, ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa Vân Thâm và Ôn Dữu, tò mò hỏi: “Dữu Dữu, học trưởng Vân Thâm là…”

 

Vân Thâm rất tự nhiên khoác vai Ôn Dữu, nhàn nhạt nói: “Bạn trai.” Lời vừa nói ra, cả đám ồ lên.

Lâm Xảo Mạn mắt mở to như chuông đồng, kinh ngạc lại trách móc chất vấn Ôn Dữu: “Hai chúng ta ở trong tiệc trò chuyện lâu như vậy, sao cậu không nói một câu nào?”

 

Ôn Dữu cứng họng, không biết nên đáp lại thế nào.

 

Vân Thâm không chút để ý thay cô trả lời: “Mới vừa ở bên nhau, cô ấy ngại.”

 

Đúng là vậy.

 

Vừa mới, mười phút trước, mới ở bên nhau.

 

Ôn Dữu mặt có chút nóng lên, không dấu vết gạt cánh tay Vân Thâm đang đặt trên vai cô xuống.

 

Thật sự có chút bội phục anh, da mặt dày như vậy, một chút cũng không hề bối rối ngại ngùng, coi ánh mắt của người khác như không có gì.

 

Khu dạy học lắp rất nhiều camera, mọi người đi dạo không được tự do lắm, có bạn nam đề nghị đi đến tòa nhà cũ kỹ nhất kia đi dạo, hẳn là sẽ thú vị hơn ở đây.

 

Tòa nhà cũ nát từ mười mấy năm trước, bây giờ xem ra càng thêm cũ kỹ, xập xệ.

 

Xét về tiện nghi, hẳn là đã không còn mấy lớp học ở đây, phần lớn phòng học đều trở thành phòng chứa đồ, đặt đủ loại đồ dùng dạy học.

 

Ôn Dữu bọn họ theo đường nhỏ đi vào tầng một, đúng lúc này, phía sau họ không xa đột nhiên vang lên tiếng ho khan xa lạ, cùng với một luồng ánh sáng đèn pin sáng ngời quét qua mặt đất.

 

“Bảo vệ tới!” Có người thấp giọng hô một tiếng, mọi người tức khắc hoảng hốt, bước chân rối loạn tìm kiếm chỗ nấp.

 

Vân Thâm túm lấy cổ tay Ôn Dữu, mang theo cô nhanh chóng né vào đầu hành lang nghiêng phía trước.

 

Có cầu thang che khuất, góc phía dưới tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi bụi bặm nặng nề.

 

Vân Thâm lưng chống tường, một tay ôm Ôn Dữu vào lòng, không để cô chạm vào một chút bụi bẩn nào.

 

Một luồng sáng chói mắt quét qua hành lang bên ngoài.

 

Ôn Dữu từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện trộm cắp này, cô bị dọa đến tim đập thình thịch, người đàn ông trước mặt dường như nhận

thấy được sự căng thẳng của cô, cánh tay thon dài ôm càng chặt, gần như ấn cả người cô vào trong lòng ngực.

 

Anh giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng nhéo sau cổ cô, cười khẽ nói: “Sao lá gan lại nhỏ như vậy?”

 

Đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, sớm không cần phải tuân thủ nội quy trường học, lẻn vào trường đi dạo cũng không phải là chuyện phạm pháp gì, cho dù bị bắt được nhiều lắm cũng bị đuổi ra ngoài, Vân Thâm thật không biết có gì đáng sợ.

 

Ôn Dữu: “Anh đừng nói chuyện.”

 

Vân Thâm cố tình nói, hơi thở mang theo nhiệt ý phả qua tai Ôn Dữu: “Bảo vệ không nghe thấy đâu.”

 

“Em nghe thấy.” Lỗ tai Ôn Dữu nóng bỏng, sau cổ bị anh chạm qua càng tê dại không thôi, “Đừng có thổi khí vào tai em.”

 

Vân Thâm thế mà thật sự không nói nữa.

 

Nhưng mà, ngay sau đó, anh đột nhiên nắm lấy vành tai cô, kèm theo một tiếng cười khẽ đầy hứng thú, anh dùng lòng bàn tay khô ráp thô ráp x.oa n.ắn nhúm thịt mềm mại nhỏ bé kia, ngón tay ái muội lướt qua da thịt sau tai cô, tiếng cọ xát rất nhỏ truyền qua xương vào màng nhĩ cô, lại

hóa thành dòng điện đột ngột xông vào tâm thất cô.

 

Ôn Dữu mềm nhũn, toàn thân tê dại, không khống chế được mà muốn đẩy anh ra.

 

Vân Thâm: “Em đừng nhúc nhích, không sợ bị phát hiện à?” Anh lúc này lại biết phải trốn cho kỹ rồi.

Ôn Dữu hô hấp dồn dập, tất cả thần kinh phảng phất đều xoắn thành một, bị anh nắm trong tay, đem xúc cảm thô ráp của ngón tay anh phóng đại lên vô số lần.

 

“Anh…” Ôn Dữu cắn môi, nhỏ giọng nói, “Anh đừng có bắt nạt em.”

 

Ánh mắt cô long lanh, dù ở trong hành lang tối tăm cũng có thể thấy rõ ánh nước dập dềnh.

 

Vân Thâm rốt cuộc buông tha vành tai cô. Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô một lát.

Thị lực dần dần thích ứng với bóng tối nơi đây, anh thấy Ôn Dữu mặt đỏ bừng, lông mi run rẩy, giống như, anh ở trong góc tối tăm này, đối với cô làm chuyện gì đó không có giới hạn vậy.

 

Rõ ràng chỉ là, xoa nhẹ vành tai.

 

Vân Thâm đôi mắt thâm trầm, không nhịn được học theo giọng điệu của cô: “Em cũng, đừng có nhạy cảm như vậy.”

 

“Đã ở bên nhau rồi.” Anh giả vờ nhắc nhở cô, cong môi cười “Đâu có sao”

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment