Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 53

Không gian chật hẹp âm u tràn ngập hơi thở mốc meo, mùi hương trên người Vân Thâm lại mát lạnh sạch sẽ, bao vây Ôn Dữu trước ngực anh.

 

Bên tai quanh quẩn giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh một lát, không nhịn được thốt ra một câu: “Anh, cảm giác anh không giống như em tưởng tượng lắm.”

 

Vân Thâm lạnh lùng liếc cô: “Thế nào, ở bên nhau rồi kính lọc vỡ tan à?”

 

“Không phải.”

 

Ôn Dữu trước kia luôn cảm thấy anh như một vật cách điện khác giới, không gần nữ sắc, ngoài công việc ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Hiện tại, cô mơ hồ cảm thấy, Vân Thâm đôi khi, hình như còn rất dính người.

 

Ôn Dữu lẩm bẩm nói: “Dù sao… nói không rõ được.”

 

Vân Thâm theo bản năng cho rằng cô có phải hay không có chút bất mãn với anh. Anh buông lỏng cánh tay đang ôm cô, cách xa cô một chút, nói: “Không thích như vậy?”

 

Ôn Dữu khẽ chớp mắt: “Em không thích, anh liền không làm như vậy?”

 

“Đương nhiên.” Ánh mắt đen nhánh của Vân Thâm dừng lại trên mặt cô, “Tâm trạng của em là quan trọng nhất.”

 

Dừng một chút, anh nhàn nhạt nhếch khóe môi: “Nếu không phải thật sự không vui, không cần cự tuyệt anh.”

 

Tất cả suy nghĩ của Ôn Dữu đều bị lời anh nói chiếm cứ. Tâm trạng của em quan trọng nhất.

Cô giật mình, một mặt vì mấy chữ này cảm thấy rung động, một mặt lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng giải thích nói: “Em vừa rồi không có cự tuyệt. Bảo anh đừng bắt nạt em, những lời này kỳ thật là… làm nũng.”

 

Hai chữ cuối cùng âm lượng cực thấp, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt. Vân Thâm giơ đuôi lông mày lên: “Nghe ra được.”

Vân Thâm trước kia thường bị Vân Nhiêu châm chọc nói anh không coi ai ra gì, hành sự tùy hứng, không để ý đến cảm xúc của người khác.

 

Anh cảm thấy mình ở phương diện này tương đối thờ ơ, nhưng Ôn Dữu là một ngoại lệ.

 

Có lẽ chuyện này cần phải quen tay hay việc, vì trong khoảng thời gian này anh luôn cân nhắc đến tâm trạng của Ôn Dữu, cho nên dần dần luyện ra.

 

Ví dụ như vừa rồi.

 

Anh cảm nhận được rất rõ ràng, anh nhéo tai cô, cô tuy rằng căng thẳng, nhưng hình như cũng rất thích bị anh chạm vào như vậy.

 

Lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến vài tiếng gọi khẽ. Là Lâm Xảo Mạn, đang gọi tên Ôn Dữu.

“Chúng tớ ở đây!” Ôn Dữu đáp lại, kéo tay áo Vân Thâm đi ra ngoài.

 

Lâm Xảo Mạn thấy họ từ góc nhỏ âm u chui ra, cười đầy ẩn ý: “Bảo vệ đã đi từ lâu rồi, hai người trốn ở đó làm gì, nửa ngày không ra?”

 

“Không làm gì cả.” Ôn Dữu bình tĩnh vén tóc mai, ngón tay xoa nhẹ lỗ tai nóng bỏng, hỏi lại một cách chiến thuật, “Các cậu lại đi đâu vậy?”

 

“Trần Càn ở lầu hai tìm được một phòng học không khóa, bọn họ đều đi vào rồi. Tớ ở bên ngoài tìm hai người.” Lâm Xảo Mạn nói, “Lên lầu đi?”

 

Nói rồi, ba người theo cầu thang đi lên lầu hai, rẽ vào một phòng học cũ nát.

 

Nơi này vốn là phòng học mỹ thuật, ven tường bày giá vẽ, tượng thạch cao, hình khối các loại dụng cụ dạy học, thoạt nhìn đã rất nhiều năm không có lớp học nào dùng, bàn ghế chất đống ở hai bên cửa sổ, giữa phòng trống ra một khu vực rất lớn để đồ dùng thể dục.

 

Mọi người trước kia đều từng học ở đây, không khỏi cảm thán một phen.

 

Có người lôi ra mấy tấm đệm mềm dùng để học thể dục, trải trên mặt đất, mời mọi người đến ngồi.

 

Vân Thâm như một ông chủ lớn đi tuần tra, đi loanh quanh trong phòng học.

 

Ôn Dữu giúp dùng khăn giấy lau khô đệm mềm, quay đầu lại thấy Vân Thâm đứng ở góc, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì.

 

Cô lại gần, theo đó liếc nhìn mấy vệt tàn thuốc trên mặt đất.

 

Vân Thâm đột nhiên cười khẽ: “Bọn trẻ bây giờ cũng không ngoan như vậy.”

 

Ôn Dữu: “Trước kia anh cũng hút thuốc ở đây sao?”

 

Vân Thâm gật đầu: “Hình như là mấy tháng trước kỳ thi trung khảo, áp lực rất lớn, có người cho anh hai điếu thuốc, anh liền tìm một chỗ trong tòa nhà này, không biết có phải là phòng học này không, ngồi xổm trên mặt đất hút.”

 

Ôn Dữu ước chừng có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó. Cô từng lén thấy Vân Thâm hút thuốc hồi cấp ba, hồi lớp 9 anh hẳn là còn gầy hơn, nét trẻ con trên mặt chưa mất hết, đã bị gánh nặng cuộc sống đè đến không thở nổi, chỉ có thể trốn ở nơi yên tĩnh dựa vào thuốc lá người khác đưa để giải tỏa.

 

Vân Thâm: “Khi đó là lần đầu tiên hút, ho đến không chịu được, không hiểu thứ này có gì hay.”

 

Ôn Dữu nở một nụ cười: “Nói đến mới nhớ, đã lâu không thấy anh hút thuốc.”

 

“Vốn dĩ không nghiện.” Vân Thâm nói, “Em không phải không thích sao? Anh liền bỏ.”

 

Ôn Dữu nhớ rõ, lúc đó cô chỉ là uống nhiều quá thuận miệng nhắc tới, nói không thích nhìn thấy anh hút thuốc, cảm thấy không vui.

 

Bởi vì không phải thật sự ghét anh hút thuốc, cho nên Ôn Dữu sau đó cũng không nhớ đến chuyện này nữa.

 

Không ngờ anh lại để trong lòng, chỉ vì một câu nói của cô, mà bỏ thuốc lá từ hồi cấp 2.

 

Ôn Dữu không nhịn được nhếch khóe môi, cúi đầu giẫm một cái lên tàn thuốc trên mặt đất.

 

Bỏ thuốc lá tốt mà.

 

Hy vọng anh về sau, giống như gió nhẹ nhàng tự tại, núi non trùng điệp, khói sóng mênh mang, đều sẽ không ngăn cản anh tiến bước.

 

“Đôi tình nhân bên kia.” Lâm Xảo Mạn đứng ở giữa phòng học, gọi Ôn Dữu và Vân Thâm nói, “Lại đây ngồi đi, cùng nhau chơi trò chơi một

chút.”

 

Vẫn còn đồ ăn vặt, rượu và bài, cơm hộp được mang đến bên hàng rào trường học, rất nhanh được mang trở lại phòng học.

 

Ở đây những người bạn học Vân Thâm đều không quen biết, Ôn Dữu sau khi ngồi xuống, lén liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sợ anh không muốn cùng bọn họ chơi.

 

Vân Thâm vẻ mặt nhàn nhạt, tùy tay mở một chai bia, ngửa đầu uống một ngụm.

 

Tạm thời thoạt nhìn, không có vẻ gì là không kiên nhẫn.

 

Hạng mục trò chơi đầu tiên là đánh bài, sáu người tranh thượng du.

 

Ôn Dữu không hổ là Ôn đại tiên, vận may không phải dạng vừa, chơi hơn nửa giờ, cô dựa vào vận may như thần nghiền ép mọi người, không phải chịu một chút trừng phạt nào.

 

Có người vận may kém thua không nổi, ồn ào đòi đổi trò chơi khác.

 

Lâm Xảo Mạn lấy ra một lon Coca từ đống đồ uống, đặt nằm trên mặt đất, đề nghị nói: “Chúng ta chơi trò nói dối đi? Miệng bình quay đến ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi, chỉ có thể nói dối.”

 

Thực ra chính là trò chơi nói thật lòng được biến tấu, chỉ cần nghe ngược lại lời nói là được.

 

Ôn đại tiên bấm đốt ngón tay tính toán, cảm thấy chơi trò chơi này vận may của cô sẽ không tốt lắm, tức khắc có chút căng thẳng.

 

Bởi vì người thắng lợi ở vòng tranh thượng du cuối cùng là Ôn Dữu, lúc này mọi người liền để cô là người đầu tiên xoay lon Coca.

 

Ôn Dữu xoay đến Trần Càn, cũng chính là bạn nam hôm nay mở cửa hông trường học, chủ tiệm kim khí.

 

Cô phi thường tò mò hỏi: “Bạn Trần, cậu nói thật đi, Cậu chuyên mở khóa đúng không, mới có thể đem cửa trường học mở ra nhanh như thế?”

 

“…” Trần Càn cười hiền hậu, “Không phải.”

 

“Xong rồi.” Một bạn nam khác vò đầu, “Chúng ta thế mà lại cạy khóa đi vào, tội thêm một bậc.”

 

Mọi người cười ầm lên.

 

Trả lời câu hỏi rồi xoay lon Coca, Trần Càn xoay tới một bạn nữ, bạn nữ trả lời một câu hỏi liên quan đến tình cảm, mặt đỏ tai hồng mà tiếp tục xoay lon Coca.

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm miệng bình, chỉ thấy nó xoay một vòng rồi lại một vòng, chậm rì rì mà dừng lại ở… vị trí bên cạnh cô một chút.

 

Là Vân Thâm.

 

Ôn Dữu còn chưa kịp thở phào xong lại hồi hộp.

 

Vân Thâm dáng ngồi tản mạn, một chân dựng khuất, khuỷu tay gác ở đầu gối, mặt không biểu cảm mang theo một cỗ cảm giác áp bách lạnh thấu xương.

 

Bạn nữ kia không dám nhìn chằm chằm anh, chỉ nhìn Ôn Dữu, cười không có ý tốt hỏi: “Đàn anh Vân Thâm thích ăn bưởi không?”

 

Ôn Dữu nghe vậy, tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

 

Vân Thâm làm như cảm thấy vấn đề này rất hay, anh rất hài lòng mà, chậm rì rì gật đầu, kéo dài giọng trả lời: “Vô cùng không thích.”

 

Nghe ngược lại.

 

Chính là vô cùng thích, ăn bưởi.

 

Toàn trường “Ái da” một tràng, hết đợt này đến đợt khác, thậm chí có người vỗ tay.

 

Ôn Dữu có trấn định đến mấy cũng không chịu nổi trường hợp này, cả người như bị lửa đốt, vừa nôn nóng, lại có chút không khống chế được mà muốn cười.

 

Cô cố gắng hết sức để kiềm chế biểu cảm, giơ tay không nhẹ không nặng đấm một cái vào chân Vân Thâm đang khuất lại đặt trên mặt đất.

 

Vân Thâm vẻ mặt nhàn nhã tự tại, rất có hứng thú hỏi: “Đến lượt anh?”

 

Ôn Dữu cùng mọi người cùng nhau gật đầu, liền thấy Vân Thâm vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên lon Coca, hơi dừng lại một chút.

 

Giống như đang tính toán góc nội tiếp, ước lượng nên dùng lực bao nhiêu.

 

Một lát sau, anh như lơ đãng mà xoay lon Coca.

 

Động tác rất nhẹ, lon Coca chỉ xoay được hơn một vòng, sau đó, miệng bình chính xác nhắm ngay Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu:…… Hay lắm.

Chơi nhắm vào cô đúng không?

 

Vân Thâm liếc cô một cái, như là đã sớm nghĩ kỹ câu hỏi, không cần suy nghĩ nói: “Tối nay anh đến nhà em ngủ được không?”

 

……

 

Ôn Dữu:?

 

Cái này, quá không biết xấu hổ!

 

Ôn Dữu trong lòng gào thét, biểu cảm gần như không giữ được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”

 

Cô đoán được, anh khẳng định biết rõ cô sẽ cự tuyệt, cho nên mượn cớ phải nói ngược, nghe miệng cô bày tỏ đồng ý.

 

Quả nhiên, Vân Thâm nghe vậy nhướng mày, ý cười bên môi gia tăng, tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng tai anh lại thoả mãn, không lỗ chút nào.

 

Lon Coca lại xoay mấy vòng, Ôn Dữu không bị trúng nữa. Vòng này, một bạn nam lại xoay trúng Vân Thâm.

Anh ta do dự hỏi: “Anh Vân, năm ngoái… thuế thu nhập cá nhân của anh có chín chữ số không?”

 

Vân Thâm: “Không có.” Vậy chính là có.

Có lẽ còn không chỉ chín chữ số.

 

Trong đám người lại vang lên liên tiếp tiếng “Ngọa tào”, ngay cả Ôn Dữu cũng có chút bị choáng ngợp.

 

Lại đến phiên Vân Thâm xoay.

 

Ôn Dữu lại một lần nữa hồi hộp.

 

Rất nhanh lại rơi xuống đất, rơi thật mạnh —— Vân Thâm lại xoay trúng cô!

Nhắm vào trắng trợn, mọi người nhìn thấu không nói toạc, Ôn Dữu cảm thấy da đầu tê dại, cô nắm chặt tay áo, quay đầu trừng Vân Thâm một cái, ý bảo anh đừng hỏi lại những vấn đề kỳ quái.

 

Lần này, Vân Thâm suy tư một lát.

 

Cùng cô cùng nhau trở lại trường trung học, anh thường xuyên nghĩ đến mối tình đầu bí ẩn của cô, cái người nam sinh mà cô thích từ nhỏ, có khi nào cũng học ở trường này không.

 

Vân Thâm cuối cùng không hỏi vấn đề liên quan đến người kia.

 

Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh không muốn tỏ ra quá keo kiệt, giống như rất để ý đến quá khứ của cô.

 

Về sau ngày còn dài, lúc không có người ngoài thì hỏi lại.

 

Vân Thâm ngón trỏ gõ gõ đầu gối, ánh mắt trương dương, hỏi Ôn Dữu: “Nếu anh học ở trường này theo đuổi em, em sẽ ở bên anh không?”

 

Ôn Dữu: “Sẽ không.” Ý tứ là, sẽ.

Hồi cấp hai liền nguyện ý ở bên anh.

 

Vân Thâm nhìn cô, hai người đều hiểu rõ, trên thế giới này không tồn tại nếu như.

 

Cho dù có, Vân Thâm mười lăm tuổi cũng không có khả năng có tâm tư yêu đương, Ôn Dữu càng là một đứa trẻ con, khi đó phỏng chừng còn

chưa biết yêu đương là cái gì. Nhưng cô nói sẽ.

Điều này có nghĩa là, giờ này khắc này, tình cảm trong lòng cô dành cho anh, khiến cô có thể ở bất kỳ thời điểm nào đều ở bên anh.

 

Vân Thâm là nghĩ như vậy.

 

Anh bỗng nhiên cảm thấy, cái tên mối tình đầu vứt đi của Ôn Dữu, đã không còn quan trọng nữa.

 

Chẳng qua là bại tướng dưới tay anh. Bị anh đè trên tường, một đống bùn không đáng nhắc tới.

 

Đêm đã khuya, cười đùa một ngày, mọi người đều có chút mệt mỏi. Mấy vòng trò chơi cuối cùng, Ôn Dữu lại bị nhắm vào một lần.

Người đàn ông bên cạnh cô, giống như một cỗ máy đáng sợ mà chính xác, một khi đến phiên anh xoay, chỉ đâu trúng đó, chưa từng thất bại.

 

Ôn Dữu đáng thương nhìn anh một cái, giống như đang nói, cầu anh tha cho.

 

Vân Thâm vẫn là bộ dáng kiêu ngạo kia, đầu lưỡi đẩy hàm trên, ánh mắt bỗng nhiên giãn ra, thấp giọng hỏi Ôn Dữu: “Đêm nay… vui không?”

 

Ôn Dữu nghe anh nói, tầm mắt không khỏi thấp xuống, nhìn bàn tay anh đang đặt ở bên người, khớp xương rõ ràng, thon dài to lớn, làn da trắng lạnh lộ ra dấu vết gân xanh, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

 

Cách mu bàn tay cô, chỉ có khoảng mười centimet.

 

Ôn Dữu cong khóe môi, vừa gật đầu vừa nói: “Chưa từng… … Vui như vậy.”

 

Vì tuân thủ quy tắc trò chơi, cô nói chữ “Không”, nhưng âm lượng lại vô cùng thấp, như là khẽ đổi hơi thở.

 

Như vậy, cô tương đương với nghĩ gì nói nấy. Vân Thâm cười xoa xoa đầu cô.

Ôn Dữu thấy tay anh lại rời xa cô một chút. Không biết khi nào, mới có thể nắm được.

……

 

Rời khỏi trường trung học Duyên An, xe của Vân Thâm đã đợi ở ven đường.

 

Trước tiên đưa Ôn Dữu về nhà, nhà cô rất gần trường học, đi xe không quá mười phút.

 

Vân Thâm ngồi ở ghế sau bên trái, cài sẵn dây an toàn, anh cúi đầu xem điện thoại một lát, tắt màn hình rồi nhắm mắt dưỡng thần.

 

Ôn Dữu bỗng nhiên nhớ tới, đêm nay vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt anh lười nhác, hình như mang theo vài phần mệt mỏi.

 

Suốt chặng đường mệt mỏi, từ Ý chạy về quê tìm cô, cũng không biết trên đường có ngủ ngon không.

 

Rất nhanh, xe dừng lại ở đầu hẻm nhà Ôn Dữu.

 

Vân Thâm mở mắt, nhéo nhéo giữa mày, tháo dây an toàn xuống xe đưa cô.

 

Ôn Dữu lại nghĩ tới, ngày mùng một Tết, tay anh bị bỏng, không muốn xuống xe bị cô phát hiện, vì thế ứng phó mà nói với cô: “Vài bước chân cũng muốn đưa?”

 

“Cười ngốc cái gì?” Vân Thâm nhéo má Ôn Dữu, cà lơ phất phơ nói, “Ở bên anh, vui như vậy?”

 

Ôn Dữu: “Biết rõ còn hỏi.”

 

Cô thu lại nụ cười, bộ dạng thẹn thùng ủ rũ hình như càng đáng yêu.

 

Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, Vân Thâm cúi đầu nhìn cô, mà Ôn Dữu nhìn bóng hai người trên mặt đất, cũng biết anh đang nhìn cô.

 

Người đàn ông đút tay vào túi, thân hình thon dài, ngay cả bóng dáng cũng rất đẹp trai.

 

Đáng tiếc con đường này quá ngắn, không thể dắt tay anh đi hết, anh ấy lại chẳng thể hiện ra chút nào.

 

Ôn Dữu thở dài một hơi, đi đến cửa nhà, xoay người tạm biệt Vân Thâm: “Em tới rồi, anh cũng mau về đi thôi, tối nay tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.”

 

Vân Thâm gật đầu: “Sáng mai 8 giờ, anh qua đón em.”

 

Ôn Dữu: “Có chuyến bay nào muộn hơn không? Bây giờ đã 0 giờ rồi.” Vân Thâm liếc cô: “Không muốn về đi làm à?”

“Vâng.” Ôn Dữu ngáp một cái, “Tối nay em muốn ngủ nướng một chút.”

 

“Được, anh đổi chuyến muộn hơn.” Vân Thâm liếc mắt nhìn cửa nhà Ôn Dữu, “Vào nhà đi.”

 

Ôn Dữu thật ra không buồn ngủ. Còn muốn ở cùng anh thêm một lát.

Nhưng anh rất mệt, cần phải về sớm nghỉ ngơi, cô đành phải nhìn anh đi.

 

Bởi vì mới ở bên nhau, Ôn Dữu còn có chút không quen, có vài lời không biết nên biểu đạt thế nào, vì thế sau khi Vân Thâm nói xong, cô không nói tiếng nào mà ngây ngốc đứng một lát, khiến Vân Thâm bật cười.

 

“Không nỡ xa anh à?” Anh hỏi.

 

Ôn Dữu khẽ gật đầu, nhỏ đến mức không thể nhận ra. Vân Thâm: “Vậy anh ngủ lại nhà em nhé?”

Ôn Dữu liếc anh: “Ngủ mấy phòng đó, còn không thoải mái bằng về nhà anh.”

 

Đúng là như vậy. Hơn nữa dì Diệp hôm nay không có nhà, không có ai chuẩn bị quần áo tắm rửa.

 

“Anh đây không phải, vì em suy nghĩ sao?” Vân Thâm nhìn cô như một con mèo vô ơn, “Xem ra cũng không thật sự không nỡ xa anh.”

 

“Có mà.” Ôn Dữu nhỏ giọng nói, “Một chút.”

 

Vân Thâm hơi khom lưng, ghé sát lại gần cô hơn: “Vậy em tự nói xem, muốn làm thế nào để giảm bớt nỗi tương tư này đây?”

 

Ôn Dữu hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

 

Như thể lấy hết can đảm, cô đột nhiên nhón chân, hai tay nắm lấy vạt áo trước của Vân Thâm, ghé đến bên mặt anh, nhẹ nhàng hôn một cái.

 

Làm xong hành động này, cô mới phản ứng lại, bản thân có phải hay không quá xúc động, quá bạo dạn rồi.

 

Chắc là không đến nỗi.

 

Ôn Dữu tự nhủ trong lòng ——

 

Tuy rằng hôm nay mới ở bên nhau, nhưng bọn họ trước đó đã từng hôn nhau, cô lại hôn má anh một cái, là chuyện rất bình thường, không có gì to tát cả.

 

Anh cũng rõ ràng cô là người không thể cưỡng lại được vẻ đẹp của anh.

 

Ôn Dữu bình tĩnh trở lại, đang tận hưởng cảm giác hơi lạnh từ làn da của Vân Thâm.

 

Một bàn tay to ấm áp vào lúc này xoa má cô, ngón cái cọ qua môi dưới của cô, Ôn Dữu cả người run lên, liền nghe người đàn ông nói với giọng khàn khàn: “Chỉ thế thôi sao?”

 

Ôn Dữu gật đầu, khẩn trương muốn lùi về sau một bước.

 

Nhưng mà, sau lưng không biết từ lúc nào đã bị một cánh tay ôm lấy, kéo cô ngã về phía trước, rơi vào trong lòng anh.

 

“Keo kiệt thật đấy.” Vân Thâm nhìn cô cười, “Chỉ có chút tương tư như vậy thôi sao?”

 

Anh cúi người xuống, trước khi hôn lên môi cô, nói một câu: “Anh thì không chỉ có thế.”

 

Lòng bàn tay anh nâng cằm cô lên, khiến cô ngửa đầu cao, đón nhận nụ hôn của anh.

 

Ôn Dữu mở to mắt, lông mi run rẩy, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi l.ồng ng.ực.

 

Cô nhìn đôi mắt luôn lạnh nhạt của anh lập tức áp sát lại gần, hàng mi đen nhánh lướt qua hàng mi của cô, đôi mắt sâu thẳm mà xa xôi không

 

thể chạm tới đáy đột nhiên gần trong gang tấc, trong đó dòng chảy ngầm cuồn cuộn, d*c v.ọng đối với cô vô cùng rõ ràng.

 

Ôn Dữu nắm chặt vạt áo người đàn ông, toàn thân run rẩy như bị điện giật, đôi môi mềm mại bị anh dùng sức day nghiến, hành hạ, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lấy cô, từng chút một xâm lấn khung xương của cô, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.

 

Anh bây giờ đang tỉnh táo. Tỉnh táo mà, hôn cô.

Ý nghĩ này xẹt qua trong tim, chân Ôn Dữu mềm nhũn, thân mình ngã về phía sau, đụng vào cánh cửa cũ kỹ, Vân Thâm do đó càng áp sát hơn, đè cô vào giữa cửa và anh, trong khe hở chật hẹp.

 

Ánh đèn tường ấm áp chiếu sáng tầm nhìn, Ôn Dữu nhắm mắt một lát, lại không nhịn được mà mở ra.

 

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, tim cô thoáng chốc như bị một bàn tay to nắm lấy, hất tung lên không trung.

 

Đôi môi không ngừng cọ xát dần trở nên ướt át nóng bỏng, hơi thở hòa quyện, bàn tay người đàn ông chuyển đến sau cổ Ôn Dữu, nhẹ nhàng v.uốt v.e, Ôn Dữu hô hấp dồn dập, Vân Thâm thuận thế ngậm lấy môi dưới của cô, ngước mắt nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt mang tính xâm

lược mười phần, giống như một con thú hoang vừa xé rách con mồi, vừa thưởng thức dáng vẻ bị mình chiếm giữ của nó.

 

Ôn Dữu không dám đối diện với anh, vì cảm giác này quá k.ích th.ích, cô thậm chí còn hèn nhát nín thở.

 

Ôn Dữu nhìn vào khóe mắt sắc bén của Vân Thâm.

 

Nơi đó đường nét không còn lạnh lẽo, ngược lại mang theo một vệt đỏ ửng cực kỳ quyến rũ.

 

Ôn Dữu không biết mình trong mắt anh là dáng vẻ gì. Có lẽ càng thêm mê người.

Nếu không thì tại sao anh, lại hôn lâu như vậy…… Cô sắp không thở nổi rồi.

Đúng lúc này, Vân Thâm đột nhiên buông môi cô ra, hơi thẳng người lên.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, phiếm ánh sáng diễm lệ, ngực phập phồng kịch liệt để hít thở.

 

Còn tưởng rằng đã kết thúc, lại thấy ánh mắt Vân Thâm càng thêm sâu thẳm, khóa chặt tầm mắt của cô, giọng nói khàn khàn mỉm cười mà nói:

 

“Mở miệng ra được không? Anh muốn tiến vào trong.”

Bình Luận (0)
Comment