Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 54

Khi người đàn ông nói, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Ôn Dữu, khiến cô như bị lửa đốt, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

 

Lời anh nói.

 

Thật sự là quá trắng trợn.

 

Ôn Dữu yêu ngày đầu tiên, làm sao chịu được thế tấn công như vậy.

 

Đôi môi cô vừa rồi còn hơi hé mở để thở, lúc này nghe thấy anh nói, ngược lại mím chặt lại.

 

Vân Thâm xoa nhẹ gương mặt cô: “Không muốn à?”

 

Ôn Dữu nắm chặt vạt áo anh, tay siết thành quyền, tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng đáp: “Không có.”

 

Lời còn chưa dứt, người đàn ông nhân lúc cô mở miệng nói chuyện, nâng cằm cô lên, lại lần nữa hôn xuống.

 

Anh ngang ngược tách mở hàm răng cô, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ẩm ướt mềm mại, mạnh mẽ rót hơi thở của anh vào, in dấu thật sâu.

 

Ôn Dữu không nhịn được rên khẽ, âm thanh như tiếng mèo kêu lọt vào tai Vân Thâm, k.ích th.ích anh toàn thân căng cứng, yết hầu khó nhịn mà trượt xuống, nuốt hương vị ngọt ngào thơm tho mà anh cướp được từ trong miệng cô vào cổ họng.

 

Anh hơi mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương thẹn thùng của cô gái, anh cố nén xúc động muốn thăm dò sâu hơn, động tác dần dần dịu lại, chậm rãi m.út môi cô, đầu lưỡi quét qua răng nanh nhọn của cô, giống như đang chào hỏi.

 

Sự đối đãi dịu dàng như vậy, khiến Ôn Dữu có đủ thời gian cảm nhận tinh tế, cô có thể ngửi thấy mùi trà chát trên người anh, mùi rượu cực nhạt còn có mùi hormone hòa quyện thành mùi hương mê người, mùi hương này bao trùm lấy cô, len lỏi vào mọi ngóc ngách, thậm chí theo cổ họng cô trượt vào khoang bụng, chiếm cứ cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể cô.

 

Trong lúc hôn sâu, khớp hàm của cô mấy lần chạm đến anh.

 

Đầu lưỡi có khi bị anh dụ dỗ, cũng trượt vào khoang miệng anh, lướt qua hàng răng sắc nhọn của anh.

 

Ôn Dữu không biết anh có cảm giác gì, nhưng toàn bộ đầu lưỡi của cô trong nháy mắt tê dại, cảm giác bị điện giật nhanh chóng lan ra toàn thân, cơ bắp cô nhũn ra, hai chân gần như không đứng vững, chỉ có thể dồn một phần lực lên tay, càng dùng sức siết chặt quần áo anh, để ổn định trọng tâm.

 

Vân Thâm cảm thấy cổ căng thẳng, có chút bị siết chặt. Đây là muốn treo cổ anh sao?

Vân Thâm không hiểu sao lại muốn cười, vừa hôn cô, vừa cách lớp quần áo nhẹ nhàng nhéo vào phần thịt mềm bên hông cô, ý bảo cô thả lỏng một chút.

 

Không ngờ bên hông Ôn Dữu lại càng nhạy cảm, bị nhéo một cái, cô lập tức run lên kịch liệt như bị điện giật, khớp hàm theo bản năng khép lại, đột nhiên cắn vào đầu lưỡi Vân Thâm.

 

“Suỵt.” Vân Thâm hít một hơi, lần này là thật sự bị cắn không nhẹ.

 

Anh rời khỏi môi cô, thẳng người lên, bóp cằm cô chất vấn: “Cắn mạnh thế?”

 

Ôn Dữu mím môi: “Ai bảo anh đột nhiên nhéo em.”

 

“Anh không nhéo em, thì sẽ bị em siết chết.” Vân Thâm ánh mắt dời xuống, liếc nhìn hai tay cô đến giờ vẫn còn nắm chặt trước ngực anh, cười, “Chơi trò ngạt thở đúng không?”

 

Ôn Dữu vội vàng buông tay.

 

Cô thấy đôi môi nhạt màu của Vân Thâm trở nên đỏ tươi, phủ một lớp

nước bóng, ái muội đến cực điểm. Anh không hề để ý mà li.ếm khóe môi, đầu lưỡi thoáng qua có một chút đỏ thẫm, giống như bị cô cắn chảy máu.

 

Ôn Dữu giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo anh, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em sai rồi.”

 

“Không sao.” Vân Thâm xoa đầu cô, “Là anh không kìm được, không biết Dữu Dữu của chúng ta, thích chơi trò cưỡng chế.”

 

“…” Ôn Dữu nghẹn lời, trong lòng một chút áy náy kia tan thành mây khói, “Anh biết là tốt rồi, sau này phải chiều theo em một chút.”

 

Vân Thâm nghe lời nhướng mày.

 

Đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân của người qua đường, anh chưa đã thèm lùi lại một bước, giải phóng Ôn Dữu ra khỏi không gian chật hẹp.

 

Mãi đến khi người qua đường đi qua phía sau họ, Ôn Dữu mới khó khăn hít thở đều trở lại, hai má vẫn ửng đỏ một mảng.

 

Vân Thâm lấy mu bàn tay chạm vào mặt cô, hạ nhiệt độ cho cô: “Sao lại khẩn trương như vậy?”

 

“Không có mà.” Ôn Dữu vừa lấy chìa khóa cửa từ trong túi ra, vừa bình tĩnh tổng kết cảm giác của nụ hôn dài vừa rồi, “Cũng rất thoải mái, hy vọng anh không ngừng cố gắng.”

 

Nói xong, cô mở cửa, như con thỏ chui vào trong.

 

Vân Thâm đi theo vào, khoanh tay nói: “Chỉ mình anh không ngừng cố gắng thì không được.”

 

“Người tài giỏi thường làm được nhiều việc mà.” Ôn Dữu khéo léo nói, tùy ý liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cô kinh ngạc, “Sao đã nửa đêm rồi?”

 

Bọn họ thế mà hôn nhau ở cửa gần nửa tiếng đồng hồ!

 

Ôn Dữu gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua, mọi suy nghĩ đều bị người đàn ông trước mặt chiếm cứ.

 

“Đã khuya rồi.” Vân Thâm không đi tiếp, đứng yên tại chỗ nói, “Mau về ngủ đi.”

 

Ôn Dữu gật đầu: “Anh cũng vậy. Ngủ ngon.” Vân Thâm: “Ngủ ngon.”

Dừng một chút, anh cong môi, thấp giọng thêm một tiếng: “Bạn gái.”

 

Ôn Dữu xoa xoa lỗ tai nóng lên, không nhìn anh nữa, vừa cười vừa nhanh chóng bước vào nhà cũ.

 

Bóng dáng cô rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

 

Trong sân chỉ có một ngọn đèn dây tóc sáng dưới mái hiên, Vân Thâm đứng ở cửa sân, dáng người cao lớn bị bóng cây long não che phủ.

 

Bầu trời phủ một lớp mây mỏng, đêm không trăng không sao, tiếng gió lặng yên, vạn vật đều im ắng.

 

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh đèn sáng lên trên hành lang tầng một của nhà cũ.

 

Ánh đèn ấm áp như một đốm lửa nhỏ, bị gió thổi bùng lên dọc hành lang, leo lên tầng hai.

 

Vân Thâm nhìn theo quỹ đạo ánh đèn sáng lên, cảm nhận được bước chân nhẹ nhàng của cô, giống như một cơn gió xuân, thổi vào căn phòng ngủ hướng nam kia.

 

Rèm cửa khép hờ, ánh sáng ấm áp lọt ra, bao trùm lên người anh. Anh ở dưới bóng cây, cũng trở nên sáng sủa hơn.

Ôn Dữu trở lại phòng, cởi áo khoác ra, thoáng nhìn rèm cửa hé mở, cô theo bản năng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

 

Vân Thâm vẫn chưa đi.

 

Bất chợt đối diện với ánh mắt nhìn lên của người đàn ông, tim cô nảy lên, phản ứng đầu tiên là muốn trốn đi.

 

Mười mấy năm yêu thầm mà không được đáp lại, khiến cô theo thói quen giống như kẻ trộm lén lút trốn tránh.

 

Nhưng giờ phút này, Ôn Dữu đã khống chế được bản thân. Bây giờ không còn là cô đơn phương nhìn trộm anh.

Anh cũng đang nhìn cô, chờ mong cô xuất hiện trong tầm mắt anh. Ôn Dữu không cần phải trốn tránh nữa.

Cô không kìm được khóe môi cong lên, đứng bên cửa sổ vẫy tay với người đàn ông trong sân, dùng khẩu hình ý bảo anh mau về nhà nghỉ ngơi.

 

Vân Thâm hất cằm, lại nhìn chằm chằm Ôn Dữu một hồi, mới xoay người rời đi.

 

Mãi đến khi cửa sân đóng lại, hoàn toàn che khuất bóng dáng anh, Ôn Dữu mới rời khỏi cửa sổ, cười ngây ngô ngồi xuống bàn học.

 

Cô không tự chủ được quét nhìn một vòng căn phòng chứa đựng vô số tâm sự thiếu nữ của mình.

 

Ôn Dữu đứng lên, vừa cố gắng hồi ức, vừa thử mở một ngăn kéo ở giữa giá sách.

 

Lục lọi một hồi, quả nhiên tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ màu đồng cổ.

 

Dùng chiếc chìa khóa này, Ôn Dữu mở ra một ngăn kéo bên cạnh.

 

Lại từ bên trong lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng nhạt.

 

……

 

Trải qua ba lần dùng chìa khóa mở. Ôn Dữu cầm một chiếc chìa khóa nhỏ màu đen, mở tủ dưới bàn học, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp giấy cứng tinh xảo thắt nơ bướm.

 

Lần cuối cùng mở chiếc hộp này, hình như đã là chuyện năm hai đại học. Ôn Dữu ngồi trên thảm, lần lượt lấy đồ vật trong hộp ra.

Nhìn những món đồ cũ kỹ hoặc rách nát, đóng gói bán cho trạm phế liệu cũng không kiếm được mấy xu, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, rất nhiều hồi ức phủ đầy bụi trỗi dậy trong tim, vừa ngây ngô vừa điên cuồng, trách sao cô khi tuổi tác dần lớn luôn không muốn nhớ lại.

 

Trong hộp có túi đựng kẹo trái cây màu xanh lam mà Vân Thâm đã tặng cô khi cô tám tuổi, lần đầu tiên gặp anh.

 

Có một xấp tranh “trường phái trừu tượng” vẽ anh trai yêu quái khi cô học vẽ màu nước vào kỳ nghỉ hè năm lớp hai.

 

Có những cuốn nhật ký từ nhỏ đến hết cấp ba, mỗi cuốn đều có khóa mật mã, bên trong 80% nội dung đều liên quan mật thiết đến Vân Thâm.

 

Có những câu nói cô đã ngâm nga từ bản thảo diễn thuyết của Vân Thâm mấy lần khi anh phát biểu dưới cờ vào năm lớp 6, chép lại vào vở.

 

Có bảng điểm các môn của Vân Thâm mỗi lần thi được công bố trên bảng xếp hạng, đều là điểm tuyệt đối hoặc gần tuyệt đối. Ngoài ra, Ôn Dữu không chỉ thuận tay chép lại điểm của hai người đứng cuối bảng, tính toán xem cô cách Vân Thâm bao xa, mà còn ghi điểm của mình bên

 

cạnh điểm của Vân Thâm, nếu trùng hợp có điểm giống nhau, cô sẽ vẽ một trái tim nhỏ bên trong, phảng phất như giữa cô và anh có một mối liên hệ thần bí nào đó.

 

Có những bức ảnh cô chụp Vân Thâm bằng điện thoại di động tại hội thao của trường trung học, từng tấm đều được rửa ra, dán vào sổ tay, vẽ đường viền hoa xinh đẹp.

 

Có số báo danh của Vân Thâm khi anh tham gia cuộc thi chạy đường dài, anh dùng xong rồi tiện tay ném cho Vân Nhiêu, Vân Nhiêu lại ném trả lại cho anh, số báo danh rơi xuống đất, Ôn Dữu lặng lẽ nhặt lên, nói giúp bọn họ vứt vào thùng rác, kỳ thật đã giấu trong cặp sách mang về nhà.

 

……

 

Còn có một tờ giấy nháp ố vàng, là thứ duy nhất trong số tất cả những thứ này, có dấu vết do chính Vân Thâm để lại, và có liên quan trực tiếp đến Ôn Dữu.

 

Trên giấy ghi một chuỗi dài công thức hóa học và các bước suy luận, là quá trình Vân Thâm dạy Ôn Dữu giải bài tập hóa học.

 

Nhìn đến đây, Ôn Dữu đã bị đủ loại hành động hèn mọn, ngây ngô, thậm chí có chút điên cuồng của bản thân khi còn trẻ tuổi làm cho da đầu tê dại.

 

Cô cầm lấy tờ giấy nháp kia, mặt chính là nét chữ mạnh mẽ, có phần hơi cẩu thả của Vân Thâm.

 

Tờ giấy đã cũ và mờ, Ôn Dữu đột nhiên phát hiện mặt trái còn có chữ viết, cô lật lại xem, da đầu lập tức càng thêm tê dại ——

 

Cô năm đó, thế mà lại ghi nhớ tất cả những lời Vân Thâm nói với cô vào buổi tối hôm đó, viết lại ở mặt sau tờ giấy nháp này.

 

Thật sự giống như một kẻ b.iến th.ái.

 

Hơn nữa Vân Thâm đối với cô không nói lời nào hay ho.

 

Đó là lần duy nhất trong suốt thời học sinh, Ôn Dữu ở một mình với Vân Thâm để tự học.

 

Vẫn còn nhớ là không lâu trước kỳ thi giữa kỳ, Ôn Dữu học buổi tối ở lớp chuyên, không cùng Vân Nhiêu và Lê Lê tan học.

 

Sau khi kết thúc buổi tự học, thư viện vẫn mở cửa, Ôn Dữu nổi hứng một mình đi vào thư viện, tìm thấy Vân Thâm ở một phòng tự học.

 

Chỗ ngồi bên cạnh Vân Thâm trống, Ôn Dữu lấy hết can đảm hỏi anh có thể ngồi ở đó không.

 

Vân Thâm mí mắt cũng không nâng, nói một câu: “Tùy tiện.” Ôn Dữu im lặng ngồi xuống, lấy sách bài tập hóa học ra làm bài.

Trong số tất cả các môn khoa học tự nhiên, hóa học là môn Ôn Dữu kém nhất, cô làm không được bao lâu thì gặp phải vấn đề nan giải, lật sách giáo khoa cũng không hiểu nguyên nhân, cô liếc mắt nhìn thiếu niên đang làm bài tập bên cạnh, muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ làm phiền anh.

 

Chần chừ hồi lâu, Ôn Dữu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mãi đến khi Vân Thâm đột nhiên đặt bút xuống, quay sang liếc nhìn cô một cái: “Có vấn đề thì cứ hỏi.”

 

Ôn Dữu nhỏ giọng nói: “Sẽ không ảnh hưởng đến anh sao?” Vân Thâm: “Em ngồi đó vò đầu bứt tai mới ảnh hưởng đến tôi.” Ôn Dữu: “…”

Ôn Dữu đọc những lời mà bản thân 15 tuổi ghi nhớ, dần dần tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.

 

Anh ấy khi đó nói chuyện cũng thật ngông cuồng, hung dữ, luôn rất không kiên nhẫn.

 

Mặc dù nghiêm túc dạy cô làm bài, cũng không thay đổi được sự thật là anh lạnh lùng, ngạo mạn, không coi ai ra gì.

 

Thật khó mà tưởng tượng được.

 

Cùng một người, vào ngày hôm nay của nhiều năm sau.

 

Lại ý l.oạn tình m.ê mà đè cô lên cửa, ép cô mở miệng, để anh hôn sâu vào khoang miệng cô, đòi hỏi nhiều hơn.

 

Ôn Dữu hít sâu một hơi, cuối cùng lại nhìn thấy mấy lá thư tình chưa gửi đi.

 

Cô cầm những lá thư tình đó lên, ước lượng trong tay, không mở ra xem liền bỏ lại.

 

Ôn Dữu dần dần bình tĩnh trở lại, không còn cảm thấy những thứ này ngốc nghếch ấu trĩ.

 

Đó là một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô.

 

Hơn nữa, khi ngưỡng mộ một người, cô nhận được niềm vui và cảm giác thỏa mãn chắc chắn nhiều hơn là mất mát, mới có thể kiên trì lâu như vậy.

 

Cô luôn rõ ràng mà biết, bản thân không thích sai người.

 

Trong quá trình yêu thầm dài đằng đẵng, dưới sự giúp đỡ và đồng hành của người này, cô cũng đã trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

 

Ôn Dữu đột nhiên cảm thấy, những tâm sự hèn mọn trong quá khứ, sau khi đối diện, dường như cũng không khó chấp nhận như vậy, không nhất thiết phải chôn sâu trong lòng cả đời không thấy ánh sáng.

 

Nếu để Vân Thâm biết, có lẽ sẽ cổ vũ khí thế của anh, khiến anh trở nên càng kiêu ngạo hơn, nhưng anh chắc chắn sẽ không vì cô đơn phương yêu anh mà coi thường cô.

 

Anh chắc chắn không phải người như vậy.

 

Ôn Dữu ngồi khoanh chân trên sàn, trải qua một phen suy nghĩ, cô càng cảm thấy, bị Vân Thâm phát hiện hình như cũng không đáng sợ như vậy.

 

Nhưng nói tóm lại, cô vẫn không hy vọng anh biết, cô muốn duy trì hiện trạng, khiến Vân Thâm cho rằng anh là người theo đuổi cô, tiếp tục chung sống như vậy.

 

Ôn Dữu không biết mình có thể giấu được hay không.

 

Hơn nữa cô cũng không quá muốn giấu, thích chính là thích, nếu Vân Thâm nhìn ra tình cảm của cô đối với anh quá sâu đậm, không phải ngày một ngày hai mà lớn dần như thế, vậy thì cô chỉ có thể chấp nhận.

 

Ôn Dữu bò dậy khỏi mặt đất, bỏ lại đồ đạc vào hộp, rồi khóa hộp lại vào chỗ cũ.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô khẽ rung hai cái, là tin nhắn báo đã về đến nhà của bạn trai: 【Về đến nhà rồi】

Ôn Dữu cầm điện thoại lên trả lời: 【Ok】

 

Vân Thâm: 【Chuyến bay đổi thành 12 giờ 15 phút, 10 giờ anh đến nhà em đón em nhé】

Ôn Dữu: 【Vâng ạ】

Vân Thâm: 【Bữa sáng muốn ăn gì?】 Ôn Dữu nghĩ nghĩ: 【Gì cũng được ạ】

Khung chat im lặng, Ôn Dữu muốn hỏi là anh làm bữa sáng hay là đi

mua bên ngoài, nghĩ lại lại cảm thấy hỏi như mang tính ép buộc anh phải đi làm bữa sáng, anh hôm nay đã rất mệt rồi, vẫn là không nên nói nhiều, để anh nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.

 

Ôn Dữu đang định buông điện thoại xuống, đột nhiên lại nhận được một tin nhắn.

 

Vân Thâm: 【Anh có người yêu rồi à?】

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm hàng chữ này, đầu óc ong lên. Có ý gì?

Anh đột nhiên mất trí nhớ? Hay là muốn quỵt nợ? Ôn Dữu gửi một dấu chấm hỏi qua.

Ngay sau đó cúi đầu gõ chữ, muốn hỏi anh sao lại nói những lời kỳ lạ như vậy.

 

Ai ngờ đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới, Ôn Dữu lập tức bắt máy, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Bạn gái?”

 

“Sao vậy ạ?” Ôn Dữu không hiểu, “Anh không nhận ra em à?” Vân Thâm: “Em tự xem tin nhắn em gửi đi.”

Ôn Dữu: “Hả?”

 

“Ok, vâng ạ, gì cũng được, còn dám chấm hỏi với anh.” Vân Thâm cười một tiếng không chút ấm áp, “Lạnh nhạt, qua loa với bạn trai em thế à?”

 

Ôn Dữu không chịu thua anh: “Anh có muốn xem trước kia anh nói chuyện với em thế nào không? Qua loa gấp vạn lần em. Ít nhất em đều sẽ trả lời anh, trước kia anh căn bản không thèm phản ứng với tin nhắn của em.”

 

“Đó là trước kia.” Vân Thâm ung dung nói, “Anh thấy, trước kia em nói còn nhiều hơn giờ.”

 

Ôn Dữu: “Trước kia đều là em chủ động tìm anh, người hỏi chuyện đương nhiên nói tương đối nhiều. Anh chỉ là hôm nay duy nhất một lần nói nhiều hơn em mấy chữ mà thôi. Hơn nữa tối nay chúng ta ở bên nhau rất lâu, nói rất nhiều, em nghĩ chắc anh khá mệt, hy vọng anh đi ngủ sớm một chút mới không nói thêm gì với anh, sao anh có thể trách ngược lại em chứ!”

 

Ôn Dữu nói rất nhanh, bùm bùm một tràng dài.

 

Đầu dây bên kia im lặng một lát, đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Quan tâm anh như vậy à?”

 

Ôn Dữu: “Không muốn nói chuyện với anh nữa.”

 

Giọng nói của cô đã dịu lại, vừa rồi có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh liền giải tỏa. Cô rất thích tính cách của Vân Thâm, hễ gặp chỗ nào không đúng liền lập tức tìm tới, còn cô rất khó làm được, may mà có anh bắc cầu, tuy rằng đôi khi anh thiếu kiên nhẫn quá mức sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng cô có thể lập tức nói rõ ràng, nói xong sẽ không có một chút không vui nào.

 

Vân Thâm: “Đừng mà, anh xin lỗi. Dữu Dữu của chúng ta nói nhiều nhất.”

 

“Em mới không nói nhiều.” Ôn Dữu bĩu môi, “Anh còn chưa kiểm điểm lại bản thân trước kia lạnh nhạt với em thế nào đi.”

 

“Được rồi, anh kiểm điểm.” Vân Thâm thong thả ung dung nói, “Nhưng nhắn tin thật sự không có ý nghĩa gì, hai ta ngoài đời nói chuyện không ít chứ?”

 

Ôn Dữu nghĩ nghĩ: “Cũng không có nhiều lắm.”

 

Vân Thâm: “Vậy từ hôm nay trở đi bù lại. Dữu Dữu của chúng ta muốn nghe anh nói gì?”

 

Ôn Dữu áp điện thoại vào bên má hơi ửng hồng, suy nghĩ một lát, cô nhỏ giọng nói: “Em muốn anh nói ngủ ngon với em, sau đó đi ngủ sớm một

chút.”

 

Dừng một chút, cô nói giọng mềm mại, chậm rãi bổ sung: “Tốt nhất là sau này mỗi ngày, đều nói với em một lần.”

 

 

 

“Có được không?”

 

Bình Luận (0)
Comment