Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 56

Vân Thâm dường như sợ không gian trong túi Ôn Dữu quá chật hẹp, anh liền tự ý nắm tay cô kéo ra, lấy ra để bên ngoài.

 

Bàn tay anh to rộng ấm áp, được anh nắm, hình như còn ấm hơn cả trong túi.

 

Lòng bàn tay Ôn Dữu bớt ẩm ướt, càng cảm nhận rõ ràng hơn mạch lạc vân tay của anh. Vì hàng năm nâng tạ tập thể hình, lòng bàn tay Vân Thâm phủ một lớp chai mỏng, xúc cảm hơi ráp, dán vào lòng bàn tay mềm mại của cô, ma sát lúc ấy mang đến cảm giác hơi ngứa ngáy.

 

Ôn Dữu nhìn chằm chằm bụi mưa bay lơ lửng giữa không trung, tầm mắt bất giác liếc sang trái, dừng trên khuôn mặt góc cạnh của anh.

 

Anh thần sắc thong dong, khóe môi mang ý cười nhàn nhạt, cứ như việc dắt tay cô là lẽ đương nhiên, vô cùng bình thường.

 

Vân Thâm dùng tay cách xa Ôn Dữu cầm ô, mặt ô tự nhiên nghiêng về phía cô hơn.

 

Ôn Dữu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhích lại gần anh hơn, ôm lấy cánh tay anh.

 

Như vậy anh có thể thu ô lại một chút, vai ở xa sẽ không bị ướt. Vân Thâm: “Em lạnh lắm à?”

Ôn Dữu lắc đầu: “Không có mà.”

 

Vân Thâm cười: “Vậy sao em ôm cánh tay anh chặt thế?” “Em thích.” Ôn Dữu nói, “Không được sao?”

“Được.” Vân Thâm nhướng mày, “Tối nay cho em ôm cả đêm nhé?” Ôn Dữu đột ngột buông tay, cách xa anh một chút: “Thôi không cần.”

Vân Thâm cười khẽ, xoa đầu cô, lần nữa nắm lấy tay cô, kéo người về bên cạnh, vẫn kề sát anh.

 

Mãi đến khi đi thang máy lên lầu, vào đến cửa nhà, tay bọn họ vẫn còn nắm lấy.

 

Vào đến huyền quan, hai tay rốt cuộc tách ra. Vân Thâm giúp Ôn Dữu treo áo khoác lên, Ôn Dữu thay dép lê, đi ra huyền quan, quay đầu lại thấy anh đang chỉnh sửa mũ áo khoác của cô, Ôn Dữu bất thình lình thốt ra một câu: “Anh, anh thật đảm đang, thảo nào tìm được em, một người bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi kiếm tiền.”

 

Vân Thâm:?

 

Anh còn chưa kịp nói nửa chữ, Ôn Dữu đã xoay người, nhanh như chớp trốn vào phòng, đóng cửa lại.

 

Được lời, Ôn Dữu tâm tình vui vẻ, cầm điện thoại lên liền thấy Vân Thâm gửi cho cô một dấu chấm hỏi trên WeChat.

 

Ôn Dữu trả lời: 【 Anh có vấn đề gì à?】

 

Vân Thâm: 【 Anh có nhiều vấn đề 】

Vân Thâm: 【 Em ra đây 】

Ôn Dữu: 【 Em không, em còn phải làm thêm 】

Cô không nói dối, trên WeChat có một tin nhắn là đồng nghiệp gửi tài liệu phát triển và ảnh chụp màn hình lỗi, nhờ cô hỗ trợ xem có vấn đề ở đâu.

 

Ôn Dữu móc laptop ra khỏi túi, đặt lên bàn, bắt đầu nghiêm túc sửa lỗi.

 

Qua một giờ, vấn đề của đồng nghiệp đã xử lý gần xong, Ôn Dữu nhìn chằm chằm máy tính đến mức mỏi mắt, khóe mắt thoáng thấy chiếc kính thực tế ảo đời mới đặt ở góc bàn.

 

Cô đeo kính lên, hạ thấp lưng ghế, cả người ngả xuống, tiến vào trò chơi

《 Vực Sâu Dậy Sóng 》.

 

《 Vực Sâu Dậy Sóng 》 có hình thức chơi chủ yếu là bắn súng dưới đáy biển, nhưng nó còn có một chế độ tham quan không chiến đấu,

người chơi ở chế độ này có thể một mình hoặc kết bạn khám phá biển sâu rộng lớn mà hoa lệ, Ôn Dữu hiện tại muốn chơi chính là chế độ này, ngắm cảnh biển thư giãn đôi mắt.

 

Không thể không nói, Ý Động phát triển chế độ này, kỹ xảo đã thành công.

 

Ôn Dữu đang phiêu đãng ở một vùng biển không tên nào đó, vươn tay định bắt cá, lại không cẩn thận ấn nhầm vào cửa sổ giao tiếp.

 

Trong danh sách “Người chơi gần đây” hiện ra, cô nhìn thấy một tài khoản cấp cao nhất tên là “ys”.

 

Cô nhớ rõ, tất cả nickname trên mạng xã hội hoặc trò chơi của Vân Thâm đều là ys.

 

Ôn Dữu không hiểu sao lại sao chép ID trò chơi ys này, theo thói quen bỏ qua cách thức thêm bạn bè “Người chơi gần đây”, tìm kiếm lại anh trong khung tìm kiếm, ấn thêm bạn bè.

 

Đối phương đang online, đồng ý ngay lập tức.

 

Đến lúc này, Ôn Dữu mới nhớ ra, tài khoản này của mình là tài khoản nữ, mà trước kia cô đều phải lập riêng một tài khoản nam thêm bạn với Vân Thâm, anh mới có thể đồng ý.

 

Hôm nay sao lại nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của một cô gái xa lạ như vậy?

 

Sau khi thêm bạn bè, Ôn Dữu có thể dịch chuyển đến vùng biển của ys.

 

Cô đi đến trước mặt người này, chỉ thấy ngũ quan của anh cực kỳ tinh xảo, lớn lên có nét giống Cận Trạch, mặc trang phục quý giá nhất của server, toàn thân toát ra khí chất nhà giàu mới nổi nồng đậm.

 

Ôn Dữu đi vòng quanh anh hai vòng, tặng cho anh một đạo cụ thân mật.

 

ys ngây ngốc đứng bất động, một lát sau, toàn thân anh run rẩy một cách quỷ dị, quay đầu nhìn về phía Ôn Dữu.

 

Sau đó, vươn tay về phía cô.

 

Ôn Dữu càng cảm thấy người này không phải Vân Thâm.

 

Nhưng cô không từ chối, ôm tâm lý nếu lỡ thật sự là anh thì sao, cô vươn tay nắm lấy ys, muốn xem anh định làm gì tiếp theo.

 

Ngay sau đó, ys mang theo Ôn Dữu bay thẳng lên trời, ngồi trên một

chiếc tàu ngầm trong suốt xa hoa, vèo một cái rời khỏi vùng biển này, đi vào một vùng biển sâu ánh sáng cực kỳ ảm đạm.

 

Trên bầu trời có bóng dáng cá voi khổng lồ bơi qua, Ôn Dữu xem đến ngây người, ys kéo cô rời khỏi tàu ngầm, bay đến bên cạnh cá voi, anh vươn tay chạm vào cá voi, thân thể cá voi bóng loáng như đá quý, Ôn Dữu cũng nhịn không được nhẹ nhàng s.ờ s.oạng.

 

Sau đó, ys lại mang cô theo khám phá càng nhiều cảnh sắc kỳ ảo ở vùng biển này.

 

Ôn Dữu xem đến không kịp, chấn động trước cảnh đẹp.

 

Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn riêng của ys: 【 Chị gái, thích bản đồ này không? Nếu thích thì có thể tham gia hoạt động của chúng tôi, căn cứ theo các bước hoạt động chia sẻ nội dung bản đồ lên mạng xã hội,

liền có thể nhận được 100 viên trân châu nha 】

Ôn Dữu:…… Hóa ra.

ys của trò chơi này, là tài khoản thử nghiệm quảng bá của khoa học kỹ thuật Ý Động?

 

Khó trách động tác của anh lúc thì cứng ngắc lúc thì quá mức trôi chảy, có lẽ không phải người thật.

 

Ôn Dữu đang buồn cười, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

 

Cô lập tức chuyển sang chế độ thực tế tăng cường, mang kính đi ra mở cửa.

 

Vân Thâm đứng ở ngoài cửa, tức giận nói: “Nhắn tin không xem?”

 

“Đang chơi trò chơi, không biết để điện thoại ở đâu.” Ôn Dữu ngượng ngùng nói, “Chế độ tham quan của 《 Vực Sâu Dậy Sóng 》 hay quá đi.”

 

Vân Thâm không nhìn thấy đôi mắt cô, giơ tay giúp cô tháo kính xuống, đặt sang một bên: “Hôm nào anh bảo tặng em một tài khoản cấp cao nhất đầy đủ đạo cụ.”

 

“Tốt quá, cảm ơn anh.” Ôn Dữu cười nói, “Anh tìm em có việc sao?”

 

Vân Thâm rũ mi mắt, nhìn cô không chút ấm áp: “Em vừa nãy nói anh đảm đang?”

 

Ôn Dữu:……

 

Cô không dám nói tiếp nữa.

 

Vân Thâm: “Bởi vì đảm đang, mới có thể tìm được em – một người bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi kiếm tiền?”

 

Ôn Dữu: emmm……

 

Vân Thâm dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán cô: “Anh sợ em,cô bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi kiếm tiền này chạy mất.”

 

Dừng một chút, anh nhếch môi: “Cho nên, ra ngoài ăn khuya đi.”

 

Vì thời gian quá muộn, nghĩ Ôn Dữu ăn xong cũng gần đến giờ ngủ, Vân Thâm chỉ làm chút đồ ăn khuya nhẹ, cho cô lót dạ.

 

Ăn xong, bọn họ chúc nhau ngủ ngon, ai về phòng nấy.

 

Vân Thâm nhớ tới Ôn Dữu vừa nói đang chơi 《 Vực Sâu Dậy Sóng 》, anh liền cũng đeo kính vào trò chơi.

 

Anh có mấy tài khoản, phần lớn đều ném cho bộ phận thử nghiệm hoạt động.

 

Vân Thâm đăng nhập một tài khoản cấp cao nhất có nickname là ys.

 

Đi vào chính là chế độ tham quan đáy biển sâu tăm tối, Vân Thâm nhìn thấy bên cạnh mình đứng một cô gái ăn mặc mộc mạc, đang nắm tay anh, hai mắt đăm đăm, hình như đang ở trạng thái chờ.

 

Nickname của người đó là “Bánh rán ngâm suối nước nóng “. Bánh rán ngâm suối nước nóng ?

Vân Thâm không hiểu sao cảm thấy cái tên này hơi quen mắt. Trước kia hình như đã gặp ở đâu đó cái tên tương tự.

 

Bánh rán ngâm suối nước nóng ……

 

Anh lẩm nhẩm cái tên này, ấn vào trang chủ của thử, thấy đối phương ẩn giấu thông tin vị trí, ngoại trừ giới tính, những thông tin cá nhân khác đều trống rỗng.

 

Vân Thâm dừng ngón tay lại trên nút xóa bạn bè. Không hiểu sao, anh vẫn luôn không ấn xuống.

Đúng lúc này, bánh rán ngâm suối nước nóng đang chờ đột nhiên hoạt động, buông tay anh ra, đứng đối diện anh, gửi tin nhắn cho anh: 【 Vừa rồi đi ăn khuya 】

 

“Bánh rán ngâm suối nước nóng : 【 Anh là người thật sao? Hay là trí tuệ nhân tạo? 】

 

Vân Thâm nhìn chằm chằm hai câu này một lát, không hiểu sao, anh trả lời: 【 Tôi là nhân viên thử nghiệm ys】

Ôn Dữu nằm trên giường, nhìn ys trả lời, càng thêm cảm thấy anh giống trí tuệ nhân tạo.

 

Bất luận anh là gì, Ôn Dữu cảm tạ nói: 【 Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi đi dạo, cảm giác đôi mắt thoải mái hơn nhiều 】

Ôn Dữu: 【 Tôi off đây, ngủ ngon 】

Nói xong hai câu này, Ôn Dữu trực tiếp rời khỏi trò chơi.

 

Trong lòng biển sâu, thân thể cô gái đột nhiên tan thành một đoàn ánh huỳnh quang, dần dần biến mất trước mắt Vân Thâm.

 

Thời gian trôi nhanh trong bận rộ, thoáng cái lại qua một tuần, Ôn Dữu ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ, vẫn phải đến công ty báo danh.

 

Giờ nghỉ trưa, cô mở WeChat trên máy tính, người nào đó được ghim cố định trên đầu tuần này đều ở Bắc Thành, buổi tối sẽ gọi điện thoại chúc cô ngủ ngon, cho nên WeChat cơ hồ không trò chuyện, tin nhắn gần nhất đã là năm ngày trước.

 

Nhóm bạn thân đang nhảy nhót, Ôn Dữu vừa ấn mở, đầu óc liền “ong” một tiếng, bị cả màn hình “chị dâu” đập vào mặt.

 

Nhiêu Nhiêu: 【 Chị dâu đang làm gì? Khi nào đến nhà em gái ăn cơm?

Phú Bà: 【 Chị dâu bận thật đấy, không thèm để ý đến tụi em 】

 

Nhiêu Nhiêu: 【 Đúng vậy, từ khi ở bên anh trai, chị dâu liền không còn đi chơi với hai đứa em nữa 】

Đại Tiên: 【 Tớ đang bận việc!!! 】

Ôn Dữu chụp cho hai người họ ảnh bàn làm việc “sống dở ch·ết dở” xung quanh, kể lể một phen gần đây bận rộn thế nào, quả thực than thở khóc lóc.

 

Vân Nhiêu và Lê Lê cuối cùng cũng ngừng lại, không trêu chọc cô nữa. Phú Bà: 【 Hai người giờ là người một nhà, đừng bỏ rơi tớ đó 】

 

Phú Bà: 【 Tớ cũng muốn gả vào Vân gia! Đứa bé trong bụng Vân Nhiêu nếu là con trai, tớ đặt cọc trước nha 】

Nhiêu Nhiêu: 【 Còn chưa có thai mà……】

Vân Nhiêu và Cận Trạch kết hôn gần ba năm, bọn họ dự định sang năm sẽ thêm thành viên cho gia đình, Vân Nhiêu gần đây đã bắt đầu chuẩn bị mang thai.

 

Đại Tiên: 【 Chú dì có phải đã chuyển đến Thân Thành chăm sóc cậu không? 】

Nhiêu Nhiêu: 【 Ừm ừm 】

 

Nhiêu Nhiêu: 【 Hai người họ ngày nào cũng bắt tớ hỏi thăm chuyện bạn gái của anh trai, tai tớ sắp mọc kén rồi 】

Ôn Dữu không hiểu sao có chút khẩn trương, dịu dàng nói: 【 Bọn tớ

vừa mới ở bên nhau, cậu giấu thêm một thời gian nữa, làm ơn làm ơn 】

Ôn Dữu cũng không biết Vân Thâm định khi nào nói cho dì Khương và chú Vân, nhưng chắc chắn không thể sớm thế, ít nhất phải chờ cô bận rộn qua tháng này, mới có thể chu đáo ứng phó người nhà anh.

 

Nhiêu Nhiêu: 【 Biết rồi ~】

Hôm nay Ôn Dữu không ở lại công ty quá muộn, hơn 8 giờ đã về đến nhà.

 

Làm liên tục mấy ngày, ngày mai lại là thứ hai. Ôn Dữu ném túi máy tính sang một bên, vào phòng tắm ngâm mình, thả lỏng tinh thần.

 

Tắm xong, Ôn Dữu không ngủ ngay, mà ôm chăn ngồi trên sofa xem TV.

 

Vân Thâm tối nay sẽ từ Bắc Thành trở về, dự tính hơn 10 giờ về đến nhà.

 

Ôn Dữu đã cả tuần không gặp anh.

 

Cô dựa vào gối sofa, chương trình TV nhàm chán, hai mí mắt cô cứ díp lại, cố gắng hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn đầu nghiêng một cái, ngủ thiếp đi.

 

Vân Thâm về đến nhà, thấy Ôn Dữu nằm nghiêng trên gối sofa, mái tóc hơi xoăn xõa tung, trên người khoác một tấm chăn mỏng màu xám hồng nhạt, hàng mi dài tinh tế phủ trên hốc mắt, ngủ rất say.

 

Hình như là đang đợi anh về, đáng tiếc không chống đỡ nổi.

 

Anh đem hành lý về phòng ngủ, tắm rửa qua loa một chút rồi mới ra gọi cô.

 

Vân Thâm lấy gối dựa của Ôn Dữu ra, để cô dựa vào người anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng nói: “Dữu Dữu, tỉnh dậy đi.”

 

Ôn Dữu mấy ngày nay quá mệt mỏi, ngủ rất say.

 

Cô vô thức ôm lấy cánh tay Vân Thâm, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, không biết mơ thấy gì, mày cô bỗng nhiên nhíu lại, giây lát lại giãn ra.

 

“Anh ơi……” Ôn Dữu khẽ nói mê. Vân Thâm đáp lại: “Gọi anh làm gì?”

“Anh ơi……” Ôn Dữu lặp lại một lần, “Anh là yêu quái.” Vân Thâm:?

Ôn Dữu mím môi, khóe môi hơi nhếch lên: “Tìm được anh rồi, anh trai yêu quái.”

 

Vân Thâm nhìn chằm chằm cô một lát.

 

Trong lòng bỗng dưng có chút khó chịu, luôn cảm thấy mình và yêu quái căn bản không liên quan gì, Ôn Dữu trong mộng hẳn là đang gọi người khác.

 

Vân Thâm hơi dùng sức nhéo sau cổ Ôn Dữu, Ôn Dữu lập tức tỉnh lại, trong mắt ngấn một tầng hơi nước, mơ màng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh.

 

Vân Thâm không chút khách khí hỏi cô: “Anh trai Yêu quái là ai?” Ôn Dữu mấp máy môi: “A?”

Vân Thâm nhìn gần cô, lời ít mà ý nhiều: “Em vừa rồi nói mớ.”

 

Ôn Dữu mới tỉnh ngủ, đầu óc hỗn độn, qua một hồi lâu mới phản ứng lại.

 

Vừa rồi hình như quả thật mơ thấy giấc mơ liên quan đến ngày còn nhỏ lần đầu gặp anh.

 

“Anh trai Yêu quái…… Đương nhiên là anh rồi.” Ôn Dữu nhỏ giọng nói, “Không thì còn ai nữa?”

 

Vân Thâm: “Anh và yêu quái có quan hệ gì?”

 

Ôn Dữu nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh, thần sắc thẳng thắn thành khẩn, gằn từng chữ một nói: “Anh giống yêu quái, hung dữ.”

 

Vân Thâm:……

 

“Kẻ lừa đảo.” Anh cười lạnh.

 

Ôn Dữu thẳng lưng, quỳ trên sofa, giơ ba ngón tay lên: “Em là Ôn Dữu thề với trời, trong mộng gọi chính là anh, nếu nói dối, cả đời ăn không ngon, ngủ không yên.”

 

Lời thề này cũng độc thật.

 

Vân Thâm b·iểu t·ình dịu đi một chút, nửa tin nửa ngờ: “Em đặt biệt danh cho anh?”

 

Ôn Dữu: “Không được sao?”

 

Vân Thâm: “Cảm thấy anh giống yêu quái, hung dữ?” Ôn Dữu: “Không giống sao?”

 

“……” Vân Thâm nghẹn lời, ngón tay nắm cằm cô, cúi người đến gần, lại không hôn cô, chỉ dừng ở khoảng cách cực gần, cùng cô hơi thở đan xen, “Em nói xem, anh hung dữ chỗ nào?”

 

Ôn Dữu chậm rãi chớp mắt, cảm giác lông mi đều có thể chạm vào lông mi anh.

 

Cô cưỡng chế cảm xúc khẩn trương, tỉ mỉ đánh giá anh.

 

Một tuần không gặp, tóc anh cắt ngắn hơn một chút, cả người có vẻ càng thêm lạnh lùng lưu loát, đôi mắt đen sâu thẳm, phản quang khi ánh mắt càng tối, tựa như hồ sâu, đối với Ôn Dữu có sức hấp dẫn cực lớn.

 

Ôn Dữu ngập ngừng nói: “Anh chỗ nào cũng hung dữ.” Vân Thâm liếc cô: “Em đây là vu khống đấy.”

Ôn Dữu: “Ví dụ như ánh mắt lạnh lùng này của anh, đáng sợ.” Vân Thâm nheo mắt: “Như vậy là hung dữ?”

Ôn Dữu gật đầu.

 

Vân Thâm nhéo cằm cô, lắc mặt cô sang trái sang phải, ánh mắt đảo qua cổ trắng nõn, cùng thân thể thon thả dán sát bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm

của cô, cười khẽ: “Bộ dáng anh hung dữ, em còn chưa thấy qua đâu.” Tim Ôn Dữu từng tấc từng tấc đập liên hồi.

Giọng nói trầm thấp của anh, giống như thủy triều trong đêm trăng tròn, trong lòng cô không ngừng dâng lên, lan tràn, ăn mòn tất cả suy nghĩ của cô.

 

Ôn Dữu ngửi thấy đầu ngón tay anh mang theo mùi hương bạc hà chanh nhàn nhạt.

 

Mùi hương quen thuộc mà sạch sẽ, hóa ra anh về nhà sau khi rửa tay mới chạm vào cô.

 

Mặt hình như cũng rửa qua, thái dương còn dính một chút vệt nước chưa khô.

 

Ôn Dữu bỗng nhiên nâng tay, khoác lên cổ tay Vân Thâm, thần sắc bình tĩnh nói: “Vậy anh làm em mở mang tầm mắt đi.”

 

Anh nói bộ dáng anh hung dữ cô còn chưa thấy qua. Cô liền nói, muốn mở mang tầm mắt.

Vân Thâm giương mày, có chút kinh ngạc.

 

Không chắc cô có nghe hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói kia không, có phải hay không chỉ là đang mạnh miệng nhất thời.

 

Anh buông cằm cô ra, tay trượt đến bên hông cô, vỗ nhẹ một cái: “Lại đây.”

 

Ôn Dữu bị anh vỗ đến toàn thân run lên: “Qua đâu nữa?” Bọn họ vốn đã rất gần nhau.

Đầu gối cô khuỵu xuống, dán vào quần tây của anh, thân thể cũng hơi khom về phía anh, lại gần nữa, cũng chỉ có thể……

 

“Không phải muốn mở mang tầm mắt sao?” Tay Vân Thâm tiếp tục trượt xuống, cách lớp vải lụa, không nhẹ không nặng vỗ mông cô một cái, “Ngồi lên đùi anh trai”

Bình Luận (0)
Comment