Anh động tác rất tùy ý, giống như trước đó vỗ đầu cô, chạm một cái liền rời, cũng không suồng sã.
Nhưng lần này, nơi đặt tay, là mông cô.
Vị trí chưa bao giờ bị người khác phái chạm vào, vì xúc cảm, bị vỗ xong tự nhiên có chút nảy tay.
Ôn Dữu sống lưng cứng đờ, bên môi bật ra một chữ: “Đừng.” Làm như sợ anh lại vỗ cô.
Vân Thâm nhướng mày, mang theo ý cười không quá rõ ràng, thấp giọng nói: “Được, vậy em tự mình lại đây.”
Ôn Dữu nắm chặt ống quần, vải lụa tơ tằm trơn nhẵn bị cô làm ra nếp uốn rất nhỏ.
Cô rũ mi, không do dự bao lâu, liền chậm rì rì đỡ lưng ghế sofa, quỳ đứng lên.
Giờ khắc này, Ôn Dữu bỗng nhiên khó xử.
Không biết là trực tiếp nghiêng người một cái ngồi lên đùi anh, hay là mở một chân bước qua ngồi thì tốt hơn.
Ôn Dữu cuối cùng lựa chọn cách trước đơn giản dễ làm hơn.
Cô đỡ bả vai Vân Thâm, hai đầu gối chụm lại, thân mình nghiêng một cái, ngồi lên đùi anh – nơi phủ quần tây đen tuyền thuần túy.
Cơ bắp chân của anh rắn chắc, ngồi xuống có chút cứng, không khó chịu, chỉ là so với cô tưởng tượng còn có lực hơn, nhiệt độ cao đến bỏng người.
Khoảng cách lại lần nữa kéo gần, Ôn Dữu nhất thời không biết nên nhìn đi đâu, tầm mắt theo đuôi mắt dừng ở bên cạnh, liền thấy Vân Thâm đang buông tay ở đó bỗng nhiên nâng lên, nắm lấy một đầu gối đang gập của Ôn Dữu.
Sau đó, không nói hai lời mà bẻ chân kia của cô ra, làm cô từ ngồi nghiêng, biến thành khóa ngồi trên đùi anh.
“Chân chen chúc anh không thấy khó chịu sao?” Vân Thâm lười biếng
dựa vào sofa, tay trái vẫn nắm đầu gối cô, nhẹ nhàng nhéo một cái, “Như vậy không phải thoải mái hơn sao?”
Với tư thế ngồi này, thân thể Ôn Dữu nghiêng về phía sau, nửa thân trên tự nhiên dựa về phía anh.
Hai tay cô đều đặt lên vai Vân Thâm, khi sống lưng thẳng tắp, tầm mắt so với anh cao hơn một chút.
Ngũ quan tuấn tú của anh rõ ràng in vào đáy mắt, Ôn Dữu nhịn không được nuốt nước miếng, luôn cảm thấy tư thế hiện tại, càng thích hợp để cô chủ động làm gì đó.
Cô thật sự cũng, có chút không kìm được.
“Em có thể hôn anh không?” Miệng nhanh hơn não, Ôn Dữu phản ứng lại thì lời đã ra khỏi miệng.
Vân Thâm tay giữ eo cô, đoán cô có lẽ đã quên, ban đầu, cô muốn nhìn xem anh hung dữ đến mức nào, mới chạy đến trên đùi anh ngồi.
Hiện tại, cô hình như muốn thể hiện, bản thân cô “hung dữ” đến mức nào.
“Ánh mắt em như hổ rình mồi.” Vân Thâm ngửa ra sau, kéo dài âm, “Chắc chắn chỉ là hôn, không phải x·âm p·h·ạm gì khác chứ?”
Hai chữ cuối cùng, anh nhấn trọng âm, l.ồng ng.ực khẽ chấn động, cảm giác tê dại lan thẳng đến lòng bàn tay Ôn Dữu.
Ôn Dữu tim đập như nai con, đánh bạo nói: “Vậy anh có thuận theo hay không.”
Vân Thâm cười: “Anh có thể không thuận theo sao?” Ôn Dữu: “Không thể.”
Dứt lời, một bộ dáng vẻ bá đạo không nói lý, dứt khoát nghiêng người qua hôn anh.
Đôi môi mềm mại của cô gái dán lên môi Vân Thâm, ngậm lấy mà nghiền một lát, dọc theo hình dáng môi anh m.út một vòng…… Sau đó, liền không biết nên làm gì.
Bọn họ ở bên nhau hơn nửa tháng, bởi vì ít ở gần nhau mà xa cách nhiều, ngay cả mặt cũng không gặp mấy lần, số lần hôn môi càng ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay.
Kỹ thuật hôn của Ôn Dữu cực kỳ non nớt, Vân Thâm nhàn nhã mặc cô cào ngứa nửa ngày, rốt cuộc bị làm cho không chịu nổi, nhắc nhở nói: “Thè lưỡi ra.”
Ôn Dữu sau đó mới ý thức được mà thò đầu lưỡi ra, khẩn trương li.ếm hai cái ở khóe môi anh, lại không vào được: “Anh mở miệng ra đi.”
Vân Thâm: “Lười động, chờ em cạy ra.”
“Anh……” Ôn Dữu một trận tức giận, mân mê hồi lâu đều không mở được khớp hàm của anh, cô dứt khoát tìm đường tắt, bàn tay như rắn trườn từ cổ áo sơ mi của Vân Thâm luồn vào, dùng sức nhéo cơ ngực anh một cái, móng tay đều khảm vào.
“Tê.”
Cô nghe được tiếng hít khí, đầu lưỡi rốt cuộc có thể thăm dò vào răng anh, nhẹ nhàng đụng vào đầu lưỡi anh.
Sau đó, Ôn Dữu giống như kẻ xông vào nhà người khác, lại không biết nên xã giao thế nào, ngốc nghếch, chào hỏi qua loa với người ta xong liền rời đi, tiếp tục đơn thuần hôn môi anh.
Nhưng mà bàn tay luồn vào cổ áo anh, vẫn luôn không lấy ra.
Đây là cơ ngực sao? Xúc cảm thật tốt quá đi. Cô kinh ngạc cảm thán.
Lúc thả lỏng rất có độ đàn hồi, hơi căng một chút liền trở nên cứng rắn, theo hô hấp phập phồng của anh, xúc cảm cũng có biến hóa khác nhau.
Phảng phất là vì che giấu “x·âm p·h·ạm” chân chính của mình, Ôn Dữu ngoài miệng càng hôn càng dùng sức, giấu đầu lòi đuôi mà kề sát anh, tay tự nhiên chống ngực anh, trúc trắc lại khẩn trương chạm vào.
Vân Thâm môi bị cô nghiền đến mức sắp tê rần, trong miệng lại cơ hồ không nếm được hương vị của cô.
Anh bị khơi mào lửa, đột nhiên nắm bả vai Ôn Dữu, đẩy cô ra một chút: “Sờ đủ chưa?”
Tay Ôn Dữu còn nhét trong áo sơ mi anh, hai cúc áo cổ áo của Vân Thâm bị cọ bung, cô ở dưới mí mắt anh rút tay về, giống như hái hoa giữa đường bị bắt tại trận, cô quẫn đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui vào, trên mặt lại cố gắng bình tĩnh, thanh thanh giọng, bình luận: “Sờ đủ rồi. Không tồi.”
Vân Thâm như giận lại vui, đáy mắt thâm đen không thấy ánh sáng, ý cười lộ ra vài phần tà tính. Anh ngồi thẳng người, nhìn gần đôi mắt Ôn Dữu, học cô x·âm p·h·ạm cùng vị trí, vừa động tác y cô vừa bình luận: “Em cũng không tồi.”
Phòng khách đèn sáng trưng, hương huân không đốt tản ra mùi hoa thanh nhã, cửa sổ sát đất nửa mở, điều kiện thông gió rất tốt, Ôn Dữu lại cảm thấy cả căn phòng như đột nhiên biến thành lò hấp kín không kẽ hở, nhiệt ý từ bốn phương tám hướng bao vây lại, không khí đang bốc lên,
máu cô cũng đang từng điểm từng điểm sôi trào, trong đó phần nóng bỏng nhất, là nơi đang bị anh chạm vào, vật đó bất an trong lòng.
Chất liệu quần áo tơ tằm, bất kỳ một chút nhô lên hay nếp uốn nào đều có vẻ rõ ràng.
Vân Thâm rũ mắt, nhìn thấy hình dáng xương ngón tay mình từ dưới lớp áo ở nhà mỏng manh lộ ra, mang theo ý khi dễ cực kỳ rõ ràng, cách một lớp vải dệt không rõ chất liệu, phỏng chừng là vải bông thuần túy, giống như người mua hàng chọn lựa kỹ càng, tinh tế ước lượng trọng lượng, phát hiện còn rất nặng, hình dáng cực kỳ xinh đẹp, mềm mại lại chân thật trong lòng bàn tay anh.
Đáy mắt anh càng thêm tối, thấy Ôn Dữu cả người nóng đến cực điểm, hình như bắt đầu có ý lui, một tay khác của anh đột nhiên kéo cô vào lòng, đè gáy cô,hôn lên môi cô.
Khớp hàm Ôn Dữu bị ép mở ra, người đàn ông ngang ngược mà li.ếm láp, c·ướp đoạt mỗi một tấc khoang miệng cô, thậm chí để đến sâu trong cổ họng, tiếng nức nở cô lơ đãng bật ra cũng đều nuốt hết.
Ôn Dữu chưa bao giờ chịu đựng nụ hôn mãnh liệt như vậy, k.ích th.ích nước bọt róc rách trao đổi, hơi thở nóng rực như quả cầu lửa phất qua sườn mặt, toàn thân cô từng chút một bị rút hết sức lực, xúc giác thần kinh lại nhạy cảm dị thường, cảm giác được động tác trên tay anh càng thêm nặng, cũng không cởi bỏ, cứ như vậy thăm dò vào nhéo, cực kỳ không khách khí mà đùa nghịch.
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi để thở, Ôn Dữu hơi nghiêng mặt, mấp máy đôi môi sưng đỏ, run giọng nói: “Anh, suốt đêm nay anh gấp gáp trở về không mệt sao?”
Vân Thâm chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn: “Nhìn thấy em liền không mệt.”
Ôn Dữu: “……”
Vân Thâm: “Đêm nay không ngủ cũng được.”
Ôn Dữu bị đùa bỡn, không dám nhìn đôi mắt anh, ánh mắt dừng ở sườn mặt anh, ngắm thấy lỗ tai anh, vốn là màu trắng lạnh như ngọc nhạt nhẽo, giờ lại nhiễm ửng đỏ nồng đậm, dưới ánh đèn chiếu rọi, càng hiện rõ vẻ sung huyết trong suốt.
Ôn Dữu còn chưa kịp nhìn thêm, đôi môi lại bị lấp kín.
Một bên vai cô bỗng nhiên trượt xuống, trói buộc giảm bớt, một bàn tay anh phóng túng dao động, nụ hôn dần dần trượt xuống, rơi xuống cổ, lưu lại dấu vết diễm lệ.
Ôn Dữu hai tay nhịn không được nắm chặt áo sơ mi sau lưng Vân Thâm.
Trong nháy mắt này, ánh sáng dịu dàng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống bỗng trở nên cực kỳ chói mắt.
Hệ thống chiếu sáng phòng khách có thể điều khiển bằng giọng nói, Ôn Dữu hoảng loạn hô tắt đèn, giây tiếp theo, không gian sáng ngời bị bóng tối nắm giữ, Ôn Dữu tức khắc an tâm không ít, miệng nhỏ thở phì phò, bỗng nhiên nghe người đàn ông trước mặt bất mãn nói: “Không cho anh xem?”
Ôn Dữu không muốn trả lời, cảm xúc vừa mới dịu đi một chút bỗng nhiên lại bị sóng biển dâng lên giữa không trung, cô mới ý thức được bóng tối không chỉ có thể cho cô cảm giác an toàn, càng có thể kích phát dã thú thô bạo.
Vân Thâm phảng phất không có giới hạn, hôn cô càng thêm thô lỗ,gặm c..ắn.
Vị trí bọn họ không phải hoàn toàn tối đen, khu vực sinh hoạt và nhà ăn liên thông đèn chưa tắt, ánh sáng hắt lại, Ôn Dữu có thể nhìn thấy mái
tóc đen nhánh của Vân Thâm, áo sơ mi trắng tuyết, bị cô nắm chặt đến nhăn nhúm, dáng vẻ anh phập phồng so với ở nơi sáng sủa càng làm cho cô kinh hãi.
Ôn Dữu rõ ràng cảm giác được thân thể anh biến hóa, cực kỳ không thể bỏ qua, chống đỡ cô.
Ôn Dữu khẩn trương đến cực điểm, nhịn không được nói: “Anh, ngày mai là thứ hai, em còn phải đi làm……”
Vân Thâm hàm hồ nói: “Không ảnh hưởng gì”
Nói xong liền làm Ôn Dữu nằm xuống, anh chống ở phía trên cô, cúi người mổ một cái khóe môi cô: “Hôn thêm một chút nhé.”
Ôn Dữu muốn bò dậy: “Em không thể ngồi sao?”
“Không được đâu.” Vân Thâm đè đè bả vai cô, “Như bây giờ khá tiện.” Ôn Dữu: “Tiện cái gì?”
Trong bóng đêm, Ôn Dữu nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh ngược lại càng bắt mắt.
Giọng nói anh khàn khàn, giống như đống lửa đốt ở bờ biển, mang theo cảm giác nóng bỏng của cát sỏi, ý vị thâm trường mà nói: “Tiện làm em sướng.”
Ôn Dữu cảm giác được lớp ngụy trang cuối cùng bị lột bỏ. Cô quần áo xốc xếch, anh lại còn tây trang giày da. Ôn Dữu không kìm được giữ chặt cánh tay Vân Thâm: “Anh làm gì……”
Vân Thâm nhìn xuống cô, trong mắt dòng chảy ngầm cuồn cuộn, anh li.ếm li.ếm môi, thản nhiên nói: “Không làm gì, chỉ là có chút khát.”
Ôn Dữu: “Vậy anh đi phòng bếp tìm nước uống.”
Anh liếc cô cười, đầu ngón tay di chuyển xuống, khảy: “Chỗ này không phải có sẵn sao?”
……
Ôn Dữu nằm ngửa trên sofa, há miệng cắn chặt đốt ngón tay trỏ. Thị lực ban đêm của cô dần dần rõ ràng, lại như càng thêm tan rã, nhìn thấy trên trần nhà bằng phẳng xuất hiện đầy trời sao, xoay tròn lay động muốn rơi xuống mặt đất.
Vân Thâm lúc mới bắt đầu hôn cũng trúc trắc. Giống như đang học tập, tìm kiếm, lướt qua.
M.út chặt cô, anh thè lưỡi cạy vào, dần dần bắt đầu thô bạo mà nghiền, dùng sức thăm dò sâu hơn.
Ôn Dữu cảm thấy mình như thật sự biến thành một quả bưởi, từ nơi sâu nhất bị bẻ ra, thịt quả bưởi lộ ra ngoài, lại bị cho vào máy ép, xay đến hồn bay phách lạc.
Đầu lưỡi anh để quá sâu, lòng bàn tay véo môi cô cũng tàn nhẫn, Ôn Dữu làm sao chịu được nụ hôn như vậy, không lâu sau, cô run rẩy rất nhiều lần, tầm mắt không ngăn được mà lướt qua, nhìn thấy mái tóc đen
ngắn mà cứng của anh, lúc cô không nhịn được mà run lên đâm vào làn da, ngứa đến mức cô kinh hãi.
Kết thúc, Ôn Dữu kiệt sức, cảm thấy nụ hôn này cực kỳ lâu, nhưng kỳ thật cũng không qua bao lâu.
Cô không dám đếm mình bị hôn đến khóc bao nhiêu lần.
Liền thấy Vân Thâm vươn người lên, lông mi còn vương nước mắt cô, ngũ quan sắc bén mà tuấn tú có vẻ càng thêm tà khí, giống như hoàn toàn không biết mệt mỏi, rút giấy lau khô mặt, cúi xuống ghé vào bên tai cô hỏi:
“Quả bưởi của chúng ta, muốn làm anh ch·ết đ·uối sao?”