Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 58

Sau khi Vân Thâm lướt qua mặt cô, lông mày và lông mi của anh vẫn còn vương lại những vệt nước ẩm ướt.

 

Ôn Dữu bị những lời lẽ th.ô t.ục, trắng trợn của anh làm cho toàn thân run rẩy. Thấy anh lại nâng cằm cô lên định hôn cô, Ôn Dữu không cam chịu, dùng hết sức lực cuối cùng vòng tay qua cổ anh. Ngón tay cô khẽ nắm lấy mái tóc ngắn đen nhánh của anh, rồi mơ hồ bắt chước cách nói chuyện của anh, đáp lại:

 

“Anh, anh là chó sao, muốn cắn chết em à?”

 

Ở trên hay ở dưới của cô đều bị anh cắn, lúc này cô cũng bất chấp tất cả, trở nên không biết xấu hổ.

 

Vân Thâm ngồi dậy. Bị cô mắng một câu, lệ khí nơi đáy mắt anh lộ ra hết, anh nhìn chằm chằm cô như muốn hủy hoại cô rồi nuốt vào bụng, cười nhạo: “Bây giờ anh thật sự muốn cắn chết em.”

 

Ôn Dữu hoảng sợ: “Đừng mà, em sai rồi…”

 

Âm cuối vỡ vụn thành một chuỗi nức nở, bộ ng.ực că.ng tr.ướng của cô lại bị nắm chặt, bộ đồ mặc nhà lỏng lẻo dán sát vào da thịt, cách một lớp vải dệt mỏng manh, động tác thô bạo của anh khiến lớp lụa trơn trượt ma sát cũng trở nên thô ráp, rít đặc.

 

“Như thế này.” Anh siết chặt không chút thương tiếc, tán tỉnh cô, “Chắc chắn không cần?”

 

Giọng Ôn Dữu run rẩy: “Em bỏ cuộc.”

 

Cô thật sự rất mệt mỏi. Mà Vân Thâm chỉ là ngoài miệng hung dữ, dọa cô một phen rồi thôi.

 

Anh cứ như vậy mạnh mẽ cầm lấy rồi nhẹ nhàng buông ra, đôi mắt đen hạ xuống, giúp Ôn Dữu rửa sạch th.ân d.ưới, sau đó bế cô lên, đi vào phòng cô.

 

Ôn Dữu vừa chạm vào giường, lập tức cuộn chăn chui vào trong, giống như có ma quỷ ở bên ngoài truy đuổi cô vậy.

 

Vân Thâm cong môi, xoa đầu cô: “Đồ vô lương tâm.”

 

Trong phòng bật một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, người đàn ông vẫn là áo sơ mi quần tây chỉnh tề, nhưng sớm đã không còn phẳng phiu, tự phụ như trước, Ôn Dữu rõ ràng nhìn thấy mấy nếp gấp trên áo sơ mi của anh, phảng phất còn lưu lại hình dáng ngón tay cô nắm chặt.

 

Trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh vài phút trước.

 

Tiếng nước tí tách, cô khó có thể kiềm chế mà run rẩy, nơi đó phảng phất như đang m.út lấy môi lưỡi của anh.

 

Đầu quả tim Ôn Dữu run lên, tự an ủi mình rằng cô bị động biến thành như vậy, muốn trách thì trách anh quá biết cách câu dẫn người khác.

 

Nghĩ đến đây, một bàn tay Ôn Dữu đột nhiên từ dưới chăn chui ra, nắm lấy tay Vân Thâm, có chút buồn bực mà nhỏ giọng hỏi anh: “Anh, sao anh… lại giỏi như vậy?”

 

Nhớ không lầm thì, Vân Thâm cũng là lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên cùng bạn gái làm loại chuyện này.

 

Cho nên, tại sao anh lại, so với cô, giỏi hơn nhiều như vậy? Vân Thâm bình tĩnh nhướng đuôi lông mày: “Trời sinh.” Ôn Dữu: “…”

Lý do này hiển nhiên quá mức tự phụ, Vân Thâm bổ sung thêm chút: “Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao?”

 

Ôn Dữu nghĩ lại cũng đúng, tuổi anh không nhỏ, cho dù không gần nữ sắc, cũng sẽ có nhu cầu s.inh l.ý bình thường cần giải tỏa, có lẽ anh xem

 

phim đều tương đối tinh tế, tương đối chiếu cố cảm thụ của con gái, cho nên anh mới hiểu rõ như vậy… Làm thế nào để cô thoải mái.

 

Không thể không thừa nhận. Vừa rồi cô thật sự bị.

Làm cho rất sướng.

 

Thấy Ôn Dữu hai mắt đăm đăm, không biết đang suy nghĩ cái gì, Vân Thâm lại cường điệu thêm: “Em là người đầu tiên.”

 

Ôn Dữu lấy lại tinh thần, gương mặt không hiểu sao càng đỏ hơn, khẽ gật đầu, lễ thượng vãng lai nói: “Anh cũng là người đầu tiên của em.”

 

Vân Thâm nhìn cô, như bị chọc cười.

 

Chỉ cần nhìn cái dáng vẻ chạm vào một chút đã run rẩy hai lần của cô, anh muốn hoài nghi cũng khó.

 

Kỳ thật trước khi ở bên Ôn Dữu, Vân Thâm cũng không có thời gian và hứng thú xem mấy loại phim tinh tế kia.

 

Anh quen xem loại đơn giản thô bạo, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng đem nhu cầu ph.át t.iết ra, tiết kiệm thời gian làm chuyện khác.

 

Là sau khi ở bên Ôn Dữu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh bắt đầu bù đắp lại.

 

Dù sao cũng đã 29 tuổi, không phải cái tuổi trẻ trâu nữa.

 

Không có kinh nghiệm là một chuyện, làm việc kém cỏi khiến bạn khó chịu lại là chuyện khác.

 

Cũng may từ nhỏ đến lớn, năng lực học tập của anh đều rất mạnh, bất luận học cái gì đều rất nhanh.

 

Vân Thâm tự đánh giá, biểu hiện hôm nay hẳn là không tệ.

 

Anh càng cảm nhận được, chuyện yêu đương này, nếu chân chính vui vẻ không phải là làm chính mình sướng.

 

Mà là thấy cô vui vẻ.

 

Sau khi Vân Thâm rời đi, Ôn Dữu khóa chặt mình trong chăn, từ từ điều chỉnh hô hấp, làm nhịp tim ổn định lại.

 

Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cơ thể Ôn Dữu tuy rằng mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn ở trạng thái cực kỳ phấn khởi, trong đầu vẫn không chịu khống chế mà hiện lên những hình ảnh đứt quãng.

 

Trong toàn bộ quá trình, Ôn Dữu rất nhiều lần không cẩn thận chạm tới bộ vị mấu chốt của anh.

 

Cô không phải cố ý, nhưng chỗ đó của anh thật sự là, không hề nhỏ, cảm giác tồn tại quá mạnh.

 

Ôn Dữu dần dần đem đầu cũng chui vào trong chăn, càng buồn càng nóng, cả người đều sắp chín

 

Giấc ngủ này, Ôn Dữu ngủ cực kỳ thoải mái.

 

Cảm xúc căng thẳng không theo vào trong mộng, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô thần thanh khí sảng.

 

Ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng ăn, Vân Thâm đã làm xong bữa sáng, còn có cả hộp cơm trưa tình yêu cho hôm nay.

 

Ôn Dữu ghé sát lại nhìn xem bữa trưa của cô có những gì.

 

Củ cải hầm gân bò, tôm bóc vỏ sốt cà chua ngô, rau chân vịt xào trứng, và canh sườn củ mài.

 

“Phong phú quá đi.” Ôn Dữu kinh ngạc cảm thán, “Cảm giác có khi ăn không hết mất.”

 

Cô nói như vậy, là hy vọng anh sau này bớt chút sức lực, không cần thiết mỗi lần đều vất vả làm nhiều đồ ăn như vậy.

 

Vân Thâm rửa tay xong, xoa nhẹ đầu cô, cà lơ phất phơ nói: “Bạn gái xinh đẹp lại giỏi kiếm tiền, công việc vất vả, đương nhiên phải bồi bổ thật tốt.”

 

Ba chữ cuối “bồi bổ thật tốt”, anh nhấn mạnh giọng, kéo dài, Ôn Dữu chợt nhớ tới màn kiều diễm Đêm qua, cô ho khan một tiếng, tự mình đóng gói hộp cơm, nhanh nhẹn nhét vào trong túi.

 

Vừa ra đến cửa, Vân Thâm nói hôm nay anh có hơi nhiều việc, buổi tối không về nhà, bảo Ôn Dữu không cần chờ anh.

 

Ôn Dữu: “Em biết rồi, anh vất vả rồi.”

 

Trên đường đi làm, gió xuân thổi xanh cây ngô đồng, hoa trong vườn

đua nhau khoe sắc, ánh nắng trong trẻo nghiêng chiếu xuống, Ôn Dữu đi qua dưới bóng cây, cánh tay kẹp chặt chiếc túi đeo vai phồng lên, hộp

 

cơm bên trong nặng trĩu, khiến Ôn Dữu không khống chế được mà lại bắt đầu nghĩ, anh mấy giờ dậy để làm.

 

Không chỉ là sau khi họ ở bên nhau, dường như từ khi Ôn Dữu chuyển đến căn nhà này, giữa họ, luôn là Vân Thâm chăm sóc cô, trước nữa, ngay cả lần đầu họ gặp nhau, cũng là Vân Thâm đơn phương cứu vớt cô.

 

Bao gồm cả tối hôm qua… Thôi.

 

Ôn Dữu gạt bỏ chuyện tối qua. Mặc dù anh là đang phục vụ cô, nhưng bản thân anh hiển nhiên cũng rất thích làm như vậy, làm xong nhìn cũng rất sảng khoái.

 

Tóm lại, Ôn Dữu cảm thấy mình tuy rằng yêu thầm đã lâu, nhưng dường như trên thực tế cũng không làm được gì cho anh, ngược lại luôn là người được chăm sóc.

 

Hiện tại yêu đương, anh chăm sóc cô càng nhiều, cô liền muốn báo đáp lại chút gì đó.

 

Cẩn thận suy nghĩ lại.

 

Trong công việc, anh là ông chủ lớn, chỉ cần nháy mắt một cái là kiếm

được số tiền bằng cô làm cả năm, những chuyện cần xử lý trên đỉnh đầu, đều không phải là những mối quan hệ, tài nguyên và kỹ thuật hiện tại

của cô có thể giúp đỡ.

 

Trong cuộc sống, anh từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh gian khổ, không chỉ tự lực cánh sinh còn có thể chăm sóc người nhà, mà cô lại được ông bà và bảo mẫu yêu thương, mười ngón tay không dính một giọt nước, không gây thêm phiền phức cho anh đã là không tồi.

 

Ôn Dữu càng nghĩ càng cảm thấy, mình thuần túy chính là một vị đại tiểu thư ăn không ngồi rồi.

 

Cũng may cô cũng không câu nệ vào việc phải làm ra chút lợi ích thực tế nào đó, đổi một góc độ suy nghĩ, giữa những người yêu nhau, ở bên cạnh nhau cũng là điều vô cùng quan trọng.

 

 

Gần đây cô bận rộn như vậy, hình như cũng không có thời gian ở bên anh.

 

Ở dưới lầu công ty, Ôn Dữu có vẻ hơi ủ rũ.

 

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty, cô thầm nghĩ, thời gian là do sắp xếp, chỉ cần cô làm việc hiệu quả hơn một chút, lại áp bức bản thân một chút, hẳn là vẫn có cơ hội, ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.

 

Chớp mắt đã đến thứ năm, Ôn Dữu nhớ rõ hôm nay Vân Thâm làm việc ở khu công nghiệp Đông Cảng, mà cô vừa hay có thể xử lý xong công

việc vào khoảng 8 giờ tối, không cần phải tăng ca quá lâu.

 

Trước khi chuẩn bị tan làm, Ôn Dữu gửi tin nhắn hỏi Vân Thâm hôm nay khi nào về nhà.

 

Vân Thâm rất lâu sau mới trả lời: 【Nhanh nhất là 9 giờ】 Ôn Dữu: 【Được ạ】

Ôn Dữu tan làm xong, ở lại công ty thêm gần một tiếng, 8 giờ 50 phút, cô đi xuống lầu Ý Động tìm một chỗ dễ thấy, hai tay đút túi, giống như lúc trước Vân Thâm đến dưới lầu công ty cô đón cô, vẻ mặt lạnh lùng

 

mà đứng, trên mặt viết rõ mấy chữ to —— bà đây đang đợi người, người sống chớ lại gần.

 

Cuối tháng ba, gió đêm còn mang theo một chút lạnh lẽo, Ôn Dữu đứng trong gió gần nửa tiếng, tay chân bị thổi đến lạnh cóng.

 

Cô nhớ tới lần đầu tiên Vân Thâm đón cô tan làm, hình như là vào ngày đông rét đậm, gió lạnh ban đêm rất mạnh.

 

Ôn Dữu lại kiên trì thêm một lát, cuối cùng, vẫn là không nhịn được lấy điện thoại ra hỏi Vân Thâm: 【Anh, anh tan làm chưa?】

Vân Thâm vài phút sau trả lời: 【Chưa】

Ôn Dữu nhìn chằm chằm một chữ ngắn gọn lạnh lùng này, có chút không biết phải làm sao.

 

Rất nhanh, Vân Thâm lại gửi tới một tin nhắn: 【Nhớ anh đến vậy sao?】

 

Ôn Dữu xoa xoa tay, mặt ửng đỏ, vốn dĩ định chờ anh tan làm cho anh một bất ngờ, dần dần lại muốn từ bỏ chữ “bất ngờ” này.

 

Cô cúi đầu, chậm rì rì gõ chữ: 【Anh nhanh lên】 Ôn Dữu: 【Em đến đón anh tan làm】

Cô cố gắng làm mờ đi thời gian mình đã chờ đợi, nhưng Vân Thâm cực kỳ nhạy bén phát hiện ra điều gì đó: 【Em đến rồi à?】

 

Ôn Dữu: 【Vâng】

Haizz.

 

Ôn Dữu có chút thất bại, không hiểu sao lại cảm thấy không làm anh vui vẻ, ngược lại làm anh lo lắng.

 

Rất nhanh, cửa chính tòa nhà văn phòng vội vàng có một người thanh niên mặc vest giày da, là thư ký của Vân Thâm, Dương Triết.

 

Anh ta đi đến trước mặt Ôn Dữu, nói ông chủ đang họp, có chút vấn đề đột xuất cần xử lý, không xác định khi nào kết thúc, cho nên bảo cô lên lầu chờ anh.

 

Ôn Dữu không ngờ rằng mình hiếm khi nổi hứng, lại gặp phải tình huống như vậy.

 

Có lẽ đây là thái độ làm việc bình thường của Vân Thâm, hoàn toàn khác với loại người làm công ăn lương cẩn trọng, làm từng bước một như cô.

 

Ôn Dữu gật gật đầu, xoa xoa mặt đã cứng đờ, đi theo Dương Triết vào tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên tầng cao nhất.

 

Môi trường làm việc bên trong Ý Động rất phù hợp với ấn tượng của Ôn Dữu về một công ty IT lớn, sạch sẽ, đơn giản rõ ràng, phúc lợi tiện nghi rất nhiều, nhân viên nhìn qua mệt mỏi giống như chưa bao giờ được ngủ đủ giấc.

 

“Anh Dương.” Ôn Dữu tò mò hỏi Dương Triết, “Công ty các anh phúc lợi tăng ca có những gì vậy?”

 

“Cô Ôn cứ gọi tôi là Tiểu Dương là được.” Dương Triết đơn giản nói qua với Ôn Dữu về chính sách tăng ca của công ty, vì anh ta còn phải quay

về phòng họp họp tiếp, cho nên sau khi đưa Ôn Dữu tới văn phòng tổng giám đốc, anh ta không thể tiếp khách, chỉ cho cô văn phòng thư ký ở gần đó, “Cô Ôn có nhu cầu gì, cứ việc gọi bọn họ giúp đỡ, hoặc là gọi điện thoại nội bộ.”

 

Nói xong, anh ta gọi tới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nói với Ôn Dữu đây là cấp dưới của anh ta, tên là Chung Hiểu, đồng thời bảo Chung Hiểu đi pha cho Ôn Dữu một tách trà nóng.

 

Ôn Dữu ngẩng đầu đánh giá Chung Hiểu, Chung Hiểu cũng đánh giá cô.

 

Trực giác nói cho Ôn Dữu, cô gái này kỳ thật cũng không muốn cười với cô.

 

Văn phòng tổng giám đốc và văn phòng thư ký cách nhau một bức tường, xuyên qua cửa sổ rộng trên tường, môi trường làm việc của thư ký nhìn không sót gì. Bởi vì nơi này không phải là trụ sở chính, thư ký đi theo Vân Thâm đến đây làm việc rất ít, Chung Hiểu là cô gái duy nhất trong số đó.

 

Ôn Dữu ngồi ở trên sô pha dựa tường đánh giá căn phòng có diện tích lớn đến kinh người, vừa nhìn liền biết không thường xuyên sử dụng, khắp nơi lộ ra vẻ lạnh băng trống trải.

 

Vài phút sau, Chung Hiểu bưng một ly trà trắng nóng hổi đi vào. “Chị là bạn gái của tổng giám đốc Vân sao?” Cô ta chủ động hỏi. Ôn Dữu gật đầu.

 

Chung Hiểu cười nói: “Em đã nói mà, tổng giám đốc Vân xem mắt nhiều lần như vậy, cũng nên gặp được một hai người thích hợp chứ.”

 

“Anh ấy không rảnh xem mắt.” Ôn Dữu nói, “Cô là thư ký, lại là cấp dưới của Dương Triết, sẽ không đến mức không biết ông chủ thường ngày bận rộn như thế nào chứ?”

 

Ôn Dữu nói rất nhanh, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không cho đối phương một chút không gian châm ngòi ly gián.

 

Chung Hiểu luống cuống một chút, sắc mặt rất nhanh khôi phục như thường, thoạt nhìn vẫn là có tu dưỡng nghề nghiệp: “Xin lỗi, cô Ôn, là tôi lắm miệng.”

 

“Không sao.” Ôn Dữu cười cười, “Tôi thấy công ty các cô tỷ lệ nhân viên nữ thấp, cô nhất định phải làm việc thật tốt, cho bọn họ biết, chúng ta không thua bất kỳ ai.”

 

Chung Hiểu ngẩn ra ý thức được sự chênh lệch to lớn giữa mình và người trước mắt, cô chậm rãi gật đầu, yên lặng rời khỏi

 

Ôn Dữu duỗi người, không biết Vân Thâm khi nào kết thúc, cô muốn lấy máy tính ra tăng ca, lại cảm thấy ngồi trên sô pha tăng ca có chút không thoải mái.

 

Cô ngắm nghía chiếc ghế xoay màu đen sang trọng phía sau bàn làm việc.

 

Cảm giác ngồi một lát, hẳn là cũng không sao.

 

Nhưng chắc chắn không tiện để người khác nhìn thấy.

 

Ôn Dữu cầm lấy điều khiển từ xa, đóng lại rèm cửa chớp tự động hướng về phía văn phòng thư ký.

 

Ngồi vào vị trí của ông chủ lớn, cô xoay ghế, không hiểu sao lại có cảm giác bước lên vương vị, quân lâm thiên hạ.

 

Nếu có thể, sau này, cô cũng muốn dựa vào nỗ lực của chính mình có được một văn phòng như vậy.

 

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Ôn Dữu đột nhiên phát hiện, giữa các phiến lá rèm cửa tỉ mỉ lộ ra một khe hở nhạt, có một phiến lá xuất hiện vết cong.

 

 

Mãi đến 10 giờ rưỡi đêm khuya, Vân Thâm mới kết thúc cuộc họp, đẩy cửa văn phòng đi vào.

 

Anh mặc một bộ vest màu xám tro vừa vặn, bận rộn cả ngày, chất liệu vest vẫn sạch sẽ phẳng phiu, không nhìn thấy nhiều nếp nhăn.

 

Toàn bộ dáng người cũng sắc bén lưu loát, mày kiếm mắt sáng, không thấy dấu vết mệt mỏi.

 

Thoáng nhìn thấy Ôn Dữu đang ngồi sau bàn làm việc gõ máy tính, người đàn ông nới lỏng cà vạt, đi đến bên bàn: “Tổng giám đốc Ôn đợi lâu rồi.”

 

Ôn Dữu bị anh trêu chọc đến nóng cả tai. Cô gập máy tính lại, đứng dậy khỏi ghế của anh, khi đi ngang qua anh, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy: “Tổng giám đốc Ôn đi rồi sao?”

 

Trong văn phòng trống trải lạnh lẽo, nhiệt độ không khí lặng yên tăng lên.

 

Ôn Dữu: “Em đổi chỗ khác ngồi.”

 

Vân Thâm nhẹ nhàng nắm cổ tay cô: “Tổng giám đốc Ôn hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đón anh tan làm thế?”

 

Ôn Dữu bị anh nắm thật sự rất ngứa, tùy ý nói: “Muốn đón thì đón thôi.” Vân Thâm: “Lần sau nói sớm một chút.”

Ôn Dữu liếc anh: “Nói Sớm một chút nói thì anh có thể tan làm sớm hơn sao?”

 

“Có thể.” Vân Thâm nhướng mày, “Cùng lắm thì dời cuộc họp lại.”.

 

Cũng không biết anh nói thật hay nói dối, giây trước còn đang nghiêm túc họp hành ở bên ngoài, giây tiếp theo ở trước mặt cô, liền biến thành

cái bộ dạng vừa ngả ngớn vừa cà lơ phất phơ này, Ôn Dữu thật muốn hỏi nhân viên của anh đã từng thấy qua bộ dạng này của ông chủ bọn họ chưa…

 

Lúc này, Ôn Dữu đột nhiên nhớ tới một chuyện, hơi nghiêm mặt nói với Vân Thâm: “Trong phòng thư ký của các anh có một cô gái tên là Chung Hiểu, cô ấy thích anh.”

 

Vân Thâm sửng sốt. Bởi vì Dương Triết thường xuyên mang theo Chung Hiểu đi làm, cho nên Chung Hiểu xem như người khác phái mà Vân Thâm tiếp xúc tương đối nhiều ở công ty, mặc dù như thế, một tuần Vân Thâm cũng không nói với cô ta được mấy câu, ấn tượng đối với cô ta thật sự không nhiều.

 

“Có sao?”

 

“Có.” Ôn Dữu rất chắc chắn.

 

Trực giác của Ôn đại tiên cũng không phải là hư danh, huống chi, bản thân Ôn Dữu cũng thích Vân Thâm rất lâu, dáng vẻ của cô gái thích anh, sẽ có tâm lý như thế nào, cô rõ ràng hơn ai hết.

 

Vân Thâm dựa vào bàn làm việc, thấy Ôn Dữu nghiêm túc, rất đứng đắn, tâm trạng anh không hiểu sao lại rất tốt, cúi đầu ghé sát vào cô: “Quả bưởi của chúng ta, mắt tinh như vậy?”

 

Ôn Dữu: “Anh không tin đúng không?” Vân Thâm: “Không có.”

“Em thấy anh chính là không tin.” Ôn Dữu cũng cảm thấy mình nói suông không có bằng chứng, nhưng cô vẫn có chứng cứ.

 

Ôn Dữu kéo Vân Thâm, bảo anh ngồi vào ghế xoay sau bàn làm việc. Vân Thâm ngồi xuống: “Sau đó thì sao?”

Ôn Dữu khom lưng, chỉ chỉ rèm cửa chớp: “Chỗ đó có một khe hở.”

 

Vân Thâm vẻ mặt mờ mịt, liền nghe Ôn Dữu nói tiếp: “Anh ngồi ở chỗ này, mặc dù đóng rèm cửa, nhưng thông qua khe hở kia, ở vị trí làm việc phía nam của văn phòng bên ngoài, có người vẫn có thể nhìn thấy mặt

anh.”

 

Đều là học khoa học tự nhiên, ngành sản xuất mà Vân Thâm làm lại có liên quan đến quang học, căn cứ vào góc độ và khoảng cách, không cần

 

tự mình nghiệm chứng, anh cũng có thể tính toán ra cụ thể là người ở vị trí nào có thể nhìn thấy anh.

 

“Chung Hiểu ngồi chỗ đó?”

 

“Vâng.” Ôn Dữu nói “Trước kia anh chưa từng phát hiện sao?”

 

Vân Thâm bất đắc dĩ lại vô tội mà nói: “Anh rất ít khi làm việc ở đây, huống chi, công việc nhiều đến mức không xử lý hết.”

 

Nửa câu cuối “Làm gì có tâm tư quản những chuyện này” anh lược bỏ, tránh cho Ôn Dữu nghe xong không vui.

 

Ôn Dữu cũng không trách anh vô tâm.

 

Chuyện chi tiết như vậy, người bình thường đều không phát hiện được, huống chi là tổng giám đốc trăm công nghìn việc.

 

Nếu không phải Ôn Dữu nhìn ra tâm tư của Chung Hiểu trước, cô cũng không đoán được tầng này.

 

“Quả bưởi của chúng ta không chỉ có mắt tinh.” Vân Thâm ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô, “Mà còn là một thám tử.”

 

Ôn Dữu mím môi: “Không phải.” “Ghen à?”

“Không có.”

 

Vân Thâm nhàn nhã nhìn cô: “Ngày mai bảo Dương Triết điều Chung Hiểu sang vị trí khác.”

 

Ôn Dữu rũ mắt: “Dương Triết coi trọng cô ấy như vậy, chứng tỏ cô ấy có năng lực.”

 

Vân Thâm nhếch khóe môi, cho rằng cô không hy vọng Chung Hiểu bị điều đi: “Thật sự không ghen một chút nào sao?”

 

Ôn Dữu hôm nay nói những điều này với Vân Thâm, chỉ là cảm thấy anh nên biết chuyện này. Cô cũng không cho rằng Chung Hiểu là một cô gái có nhiều tâm cơ, bởi vì bản thân cô trước đây cũng luôn hy vọng được

liếc nhìn anh nhiều hơn một chút, ở khu dạy học, hoặc là trên sân thể dục tìm các góc độ khác nhau để có thể nhìn thấy anh, cho nên hôm nay cô mới có thể nhanh chóng phát hiện ra tâm tư nhỏ của Chung Hiểu.

 

Nhưng cô hiện tại là bạn gái chính thức, cảm giác nguy cơ và d*c v.ọng chiếm hữu nên có, cô đều có.

 

Đương nhiên là không thích, anh bị người phụ nữ khác thích anh nhìn chằm chằm mỗi ngày.

 

“Điều Chung Hiểu sang vị trí khác đi.” Ôn Dữu nói, “Đừng điều đến bộ phận quá kém là được.”

 

Vân Thâm nhướng mày, hỏi lần thứ ba: “Còn nói không ghen?”

 

Ôn Dữu không kiên nhẫn mà đánh anh một cái, xoay người: “Em phải về nhà.”

 

Cổ tay cô bị anh bắt lấy, người đàn ông vẫn luôn không buông tay, hơi dùng sức, liền đem cả người Ôn Dữu kéo lại, ngã ngồi trên đùi anh.

 

Tim Ôn Dữu đập như hươu chạy, ngẩng đầu đụng phải tầm mắt đen nhánh của anh, đáy mắt thâm trầm, chứa đựng ý cười rõ ràng, dường như đối với bộ dáng ghen tuông bực bội của cô vô cùng cảm thấy hứng thú.

 

Ôn Dữu hôm nay mặc một chiếc váy len ôm eo thuần, váy che đến bắp chân, tùy theo cô mất thăng bằng mà ngồi xuống, tà váy co rút đến đầu gối, Ôn Dữu không dám tùy ý cử động trên đùi anh, không có tiện sửa sang lại váy.

 

Vân Thâm nâng mặt cô hôn xuống, Ôn Dữu toàn thân căng cứng cực độ, tưởng tượng đến nơi đây là văn phòng của anh, vốn nên là môi trường nghiêm túc lạnh lùng lại bị âm thanh hôn sâu ái muội tràn ngập, đại não cô liền chịu k.ích th.ích vô hạn, một mặt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một mặt lại không kìm được mà mềm nhũn như nước.

 

Huống chi, cô vừa mới nói với anh xong, trong văn phòng cách vách có một cô gái thích anh.

 

“Đừng ở chỗ này…” Ôn Dữu khẩn trương cực kỳ, đồng thời cảm giác được váy bị nhấc lên, bàn tay to ấm áp của người đàn ông dọc theo tất chân mỏng manh trượt lên trên.

 

Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Cửa khóa rồi.” Ôn Dữu: “Lỡ bị nhìn thấy thì sao…”

Cô nghĩ đến khe hở trên rèm cửa.

 

“Bên ngoài không có ai.” Vân Thâm chạm vào vành tai đỏ bừng của cô, “Cho dù có người, thì có thể thấy được cái gì?”

 

Anh nói giọng trầm thấp, ngón tay ở dưới cách lớp vải dệt, nặng nhẹ không đều mà đánh vòng.

 

Tất cả đều che giấu dưới bàn làm việc, bản thân Ôn Dữu đều không nhìn thấy.

 

Cởi bỏ lớp vỏ bọc cuồng công việc, anh chính là một tên khốn không biết xấu hổ, thế mà có thể ở nơi mình thường xuyên xử lý công việc, làm ra loại chuyện này.

 

Ôn Dữu đỡ vai anh, dần dần cảm thấy, mình cũng sắp biến thành kẻ điên.

 

Tất cô đã sớm rơi xuống, ngón chân cuộn chặt, vừa dồn dập hít thở vừa nhỏ giọng hỏi: “Anh… rửa tay chưa?”

 

Giọng nói vừa dứt, một bàn tay Vân Thâm liền dò xét lên trên, che lại nửa khuôn mặt dưới của cô.

 

Ôn Dữu ngửi thấy mùi nước rửa tay sạch sẽ.

 

Tim cô đập càng nhanh, không biết nên nói anh thích sạch sẽ, hay là… tâm thuật bất chính.

 

Anh còn che miệng cô, Ôn Dữu hô hấp không thuận, hơi hé miệng, hơi thở ấm áp phun vào lòng bàn tay người đàn ông.

 

“Rửa rất kỹ.” Vân Thâm đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

 

Dứt lời, anh nhéo mặt cô, lòng bàn tay thô ráp cọ qua môi Ôn Dữu, ở dưới đôi môi mềm mại đầy đặn của cô xoa xoa, bắt chước động tác hôn môi, sau đó tách miệng cô ra, ngón tay cường ngạnh thăm dò vào trong, đè đè đầu lưỡi ướt nóng của cô.

 

Cùng lúc đó, trên dưới đều thất thủ, Ôn Dữu run rẩy cắn chặt hai tay anh.

Bình Luận (0)
Comment