Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 59

Ngón tay anh có nhiệt độ thấp hơn một chút so với khoang miệng của cô, mang theo hơi thở the mát của bạc hà, ngoài ra, không còn hương vị nào khác.

 

Điều thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng nổi chính là xúc cảm, đầu lưỡi Ôn Dữu rất mềm, chỉ cần ấn một chút đã bị động bao lấy ngón tay anh, những vết chai mỏng hơi thô ráp, thậm chí cả vân tay đều tinh tế hằn vào trong miệng, Ôn Dữu không nhịn được cắn xuống, khớp ngón tay anh cong lên, bàn tay thuận thế nắm lấy cằm cô, thập phần phối hợp với động tác gặm c..ắn của cô.

 

Trong nháy mắt, Ôn Dữu theo phản xạ m.út vào một chút đầu ngón tay anh.

 

Sau đó, vì nơi ở phía dưới không thể nhìn thấy bị anh thăm dò kịch liệt, lực ở hàm cô tăng thêm, không khống chế được mà nuốt xuống, hai bên phối hợp ăn ý, đều đang m.út vào.

 

Rất nhanh, Ôn Dữu dần tìm được thăng bằng, giống như con thuyền cô độc tròng trành giữa sóng lớn dần dần thích ứng với gió lốc. Cô phát hiện mình ra tay quá tàn nhẫn, vội vàng đẩy tay Vân Thâm ra.

 

Ngón trỏ thon dài của người đàn ông rời khỏi môi cô, màu trắng lạnh lẽo nhiễm ánh nước trong sáng, phía dưới khớp ngón tay có một vòng dấu răng rõ ràng.

 

Ôn Dữu nắm chặt cổ tay anh, bả vai run rẩy không theo quy luật, một bên không nhịn được coi tay anh như điểm tựa, ý đồ ổn định trọng tâm đang rung chuyển, một bên xin lỗi hỏi: “Có đau không?”

 

Màu sắc nơi đáy mắt Vân Thâm càng thêm thâm trầm, thấp giọng nói: “Chưa đủ.”

 

Ôn Dữu: “Anh thích bị người khác cắn à?”

 

“Chút lực này.” Anh lại vỗ nhẹ môi cô, đầu ngón tay đưa vào chạm tới khớp hàm của cô, cười, “Còn không bằng một cái miệng khác.”

 

Bóng tối che giấu nơi tăm tối, như là một thế giới khác. Phảng phất như muốn duy trì số lượng vật thăm dò lúc nãy.

Ôn Dữu bên này phun ra ngón tay anh, còn bên dưới, liền gian nan gia nhập thêm một ngón, cùng nhau tiến vào.

 

Ôn Dữu cắn môi, cổ họng phát ra một âm thanh mà ngay cả chính cô cũng không hiểu lắm, có chút giống như dây đàn bị gảy loạn, lại giống như mưa rơi trên cánh hoa rơi vào bùn lầy, tóm lại tuyệt đối không giống âm thanh mà cô sẽ phát ra.

 

Nơi này là văn phòng của anh.Cô lại lần nữa lo lắng…

 

Cô nên đường đường chính chính mà ở lại nơi này, mà không phải làm ra những âm thanh, hơi thở và nhiệt độ này, biến căn phòng này thành bọt biển màu hồng tươi không ngừng phình to trong mắt cô.

 

Lúc này hai tay Ôn Dữu đều dán lên áo khoác vest của Vân Thâm, lần tiếp xúc gần gũi trước đây, anh chỉ mặc áo sơ mi, áo vest so với áo sơ mi cứng hơn một chút, nắm chặt lên càng có cảm giác chân thật, đáy lòng cô không hiểu sao lại sinh ra một loại d*c v.ọng, muốn đem quần áo này vò đến nhăn nhúm, hoàn toàn làm hỏng.

 

Giống như những gì anh đang làm với cô hiện tại.

 

Cơ thể Vân Thâm cách Ôn Dữu không gần, trên mặt anh mang theo một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, lông mi rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ mím, khóe môi treo một độ cong như có như không, phảng phất như đang tinh tế cảm thụ, cảm nhận bất kỳ một tia dao động nào của cô sinh ra vì anh.

 

Ôn Dữu dần dần không chịu nổi vẻ mặt bàng quan này của anh.

 

Cô vòng hai tay qua cổ anh, chủ động cúi xuống hôn anh, không hề có kết cấu mà cắn môi anh một lát, lực đạo trên tay Vân Thâm tăng thêm, tốc độ càng nhanh, giống như mưa rền gió dữ ập xuống vào buổi chiều giữa hè, Ôn Dữu căng thẳng dùng răng nanh nghiến môi anh, đầu lưỡi nếm được vị rỉ sắt, cô lại không có sức lực tách ra, trong lúc hoảng hốt

nghe được giọng nói của Vân Thâm trầm khàn đến cực điểm, phảng phất như từ trong ngực phát ra một tiếng cười, khen cô: “Dữu Dữu thật ngoan. Rất biết hôn.”

 

Ôn Dữu tự biết kỹ thuật hôn của mình rất tệ.

 

Anh khen “biết hôn” căn bản không phải là cái miệng này của cô.

 

“Anh đừng nói bậy…” Ôn Dữu ôm anh cũng mệt mỏi, tiếng mưa rơi trong căn phòng yên tĩnh dần trở nên nặng nề, lộp độp giống như nện vào bãi cát khi thủy triều lên lại tạo ra vô số vũng nước, khi đầu óc cô trống rỗng, không khỏi ảo tưởng lâm vào phán đoán “Mình thật sự rất biết hôn sao”, có lẽ dùng “Mình thật sự rất biết ăn” để miêu tả thì chính xác hơn?

 

Mưa giữa hè đến rồi đi luôn rất nhanh, trận mưa hôm nay kết thúc có lẽ giống mưa xuân hơn, liên miên không dứt, rất lâu mà vẫn chưa bình ổn.

 

Trên bàn, trên mặt đất rơi rụng mấy cuộn giấy, nếp nhăn trên váy Ôn Dữu được vuốt phẳng, che xuống hai chân trắng nõn tinh tế, vẫn còn hơi run rẩy.

 

Cô bị ôm đặt lên bàn, ngón tay vô tình chạm vào một cuộn giấy, cuộn giấy lăn hai vòng, trên mặt bàn làm việc màu đen như ngọc mực lưu lại một vệt ướt nhạt.

 

Tim Ôn Dữu nhảy dựng, vội vàng rút hai tờ giấy bên cạnh lại đây, cẩn thận lau mặt bàn.

 

Bàn tay to khớp xương rõ ràng của người đàn ông phủ lên đầu gối cô. Là bàn tay phải đã lâu không thấy ánh sáng.

 

Anh nhẹ nhàng nhéo chân cô, ý bảo cô nhìn… quần tây của anh. Nơi đó mới thật sự cần cô lau.

Ôn Dữu liếc mắt một cái liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, loại này căn bản không có khả năng lau khô, cô kiến nghị là: “Hay là anh thay một cái khác? Ở đây có quần áo để thay không?”

 

“Có.” Vân Thâm đứng dậy khỏi ghế, tầm mắt lập tức cao lên, từ trên cao nhìn xuống cô, “Giúp anh thay?”

 

Anh ngữ khí không chút để ý, giống như đang nói một chuyện bình thường đến mức nào.

 

Ôn Dữu ngồi trên bàn xê dịch mông, hai chân đung đưa, đáng thương vô cùng: “Em đứng còn không vững.”

 

Vân Thâm lạnh nhạt gọi cô một tiếng “Tổ tông”, sau đó cũng không nói gì, xoay người đi vào sau bình phong ngăn cách, có giường gấp và tủ quần áo, trong tủ quần áo để mấy bộ vest, đều là mới tinh.

 

Sau khi bóng dáng người đàn ông biến mất, Ôn Dữu chống tay lên mặt bàn, há miệng th.ở d.ốc, đoán anh có lẽ phải một lát nữa mới ra ngoài, không ngờ anh động tác cực nhanh, hai ba phút liền thay một bộ âu phục thủ công màu đen tuyền đi ra, bước đến bên cạnh Ôn Dữu, ôm eo cô nói: “Bây giờ có thể đứng được chưa?”

 

“… Em thử xem.” Ôn Dữu hỏi, “Anh có việc gấp à?” Vân Thâm rũ mắt liếc cô: “Vội về nhà.”

Ánh mắt Ôn Dữu đi xuống đảo qua một vòng, có chút phản ứng lại. Anh vội xả hỏa, ở đây không tiện, về nhà ít nhất có thể tắm nước lạnh.

Cơ thể Ôn Dữu cũng không yếu ớt như vậy, lúc này đã bớt run rẩy, cô gật đầu: “Em xuống dưới trước.”

 

Đang muốn cử động, bàn tay người đàn ông ôm eo cô lại không buông ra, ngược lại ấn cô tại chỗ.

 

Ôn Dữu ngẩn ra, liền thấy tầm mắt Vân Thâm theo váy cô rơi xuống, liếc mắt nhìn trên mặt đất, sắc mặt anh bình thản, dáng người cao lớn

theo đó cong xuống, nhặt lên hai chiếc giày của Ôn Dữu, liền tư thế nửa quỳ, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, đem giày từng chiếc từng chiếc xỏ vào chân Ôn Dữu.

 

Ôn Dữu cúi đầu, ánh mắt đảo qua mái tóc ngắn đen nhánh, bờ vai rộng thẳng tắp, hình dáng vẫn sắc bén lạnh lùng như cũ. Người luôn cao không thể với tới, đột nhiên rũ mắt cong gối, cúi đầu ở dưới thân cô, cảm giác này khiến nỗi lòng Ôn Dữu nhất thời giống như diều đứt dây, mơ hồ bay đến nơi cao vời vợi vô định.

 

Vân Thâm rất nhanh đứng lên, tầm mắt lại đối diện, anh nhướng mày: “Sao lại ngẩn người vậy?”

 

Ngữ khí vẫn tự nhiên như cũ, rất ngầu, rất kiêu ngạo.

 

Ôn Dữu đỡ anh, trượt xuống khỏi mặt bàn, hai chân chạm đất, có loại cảm giác mềm mại không ổn định.

 

Từ công ty về đến nhà chỉ có mấy trăm mét, Vân Thâm lại gọi tài xế lái xe.

 

Hành trình chỉ có năm phút, Ôn Dữu ngồi ở ghế sau, ánh mắt bay tới bay lui, giả vờ lơ đãng quét đến trên người anh, một lát liền thu hồi, qua một lát lại lướt qua.

 

Xe lái xuống hầm để xe, ánh sáng trở nên tối tăm.

 

“Đẹp không?” Vân Thâm đột nhiên không kịp phòng ngừa hỏi cô.

 

Ôn Dữu không phát giác, ánh mắt lén lút của cô, trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn này, kỳ thực có vẻ rất trắng trợn và táo bạo.

 

“Anh nói cái gì?” Ôn Dữu giả ngu.

 

Vân Thâm: “Anh muốn hỏi em đang nhìn cái gì?”

 

Ôn Dữu: “…”

 

Ôn Dữu chỉ là có chút quan tâm anh. Được rồi, còn có chút tò mò.

Tại sao vẫn luôn không mềm xuống.

 

Xe dừng lại Vân Thâm vừa rồi còn sốt ruột về nhà bỗng nhiên không vội, bảo tài xế xuống xe trước.

 

Xe tắt máy, trong xe không bật đèn, ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo của bãi đỗ xe xuyên qua cửa sổ, phác họa ra khuôn mặt kiêu ngạo của người đàn ông.

 

Đai an toàn được tháo ra, anh bảo Ôn Dữu tự mình bò qua: “Thích thì cứ nhìn.”

 

“Không có thích.” “Không thích?”

“Cũng không phải… không thích.”

 

Đầu óc Ôn Dữu rối loạn cực kỳ, lời nói cũng hỗn loạn. Tầm nhìn ảm đạm xúc động, cô bị cặp mắt sắc bén lộ liễu, nhìn lâu rồi cũng cực kỳ xinh đẹp của Vân Thâm câu lấy, từng tấc từng tấc chậm rãi, từ đầu ghế bên này bò tới đầu bên kia.

 

Quần áo của người đàn ông vừa vặn, bộ âu phục cắt may tinh xảo làm nổi bật vẻ tự phụ vô hạn.

 

Nhưng đôi mắt của anh, và thứ mà Ôn Dữu chạm vào, cho dù là quần áo được thiết kế tỉ mỉ đến cực điểm, cũng không thể che lấp nửa phần dã tính.

 

Ôn Dữu rũ mắt, tầm mắt tự phát mà mất tiêu cự, mái tóc dài như rong biển vén sau tai trượt xuống, lướt qua mu bàn tay, cô bị cái ngứa ngáy này đâm vào lòng bàn tay run rẩy, đầu ngón tay căng thẳng mà cuộn lại, bên tai chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp đến cực điểm, kèm theo tiếng hít thở rất nặng: “Nặn bùn à?”

 

Ôn Dữu: “Đây đâu phải là bùn…”

 

Rõ ràng là bê tông đã thành hình, hoặc là bê tông cốt thép.

 

Bàn tay to rộng của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều nóng bỏng, đặc biệt là lòng bàn tay, thật giống như lửa cháy, nướng cháy cô.

 

Ôn Dữu không nhịn được nhớ tới, rất nhiều năm trước, dáng vẻ Vân Thâm dạy cô làm bài tập hóa học.

 

Vẫn còn nhớ rõ khi đó Vân Thâm trên mặt rất không kiên nhẫn, viết ra

các bước lại nghiêm túc tỉ mỉ, hôm nay thì vừa vặn ngược lại, Vân Thâm biểu tình thoạt nhìn còn có chút kiên nhẫn, động tác trên tay và phản ứng đem lại táo bạo thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

 

Lòng bàn tay con gái mềm mại như bông, lúc nắm trong tay anh đã rất thích, lúc này mới biết được, bị cô nắm còn khiến người ta muốn ngừng mà không được.

 

Ôn Dữu dần dần thích ứng với ánh sáng nơi này.

 

Rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng. Liền giống như con người anh, thiên phú kinh người, vô cùng ngông cuồng.

 

Có lẽ là Ôn Dữu đối với anh có bộ lọc dày đặc, cô càng nhìn càng cảm thấy, hình như còn, rất đẹp.

 

Đúng lúc này, Vân Thâm đột nhiên giơ tay, véo véo cằm Ôn Dữu, đáy mắt tối tăm hiện lên vẻ khó lường chưa từng có, khàn giọng nói: “Nắm chặt một chút,không hư được.”

 

“Phải không.” Ôn Dữu chớp mắt, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, “Như vậy được không?”

 

Vân Thâm không ngờ cô đột nhiên lại có lực như vậy, suýt chút nữa trực tiếp giao nộp: “Em chơi anh à?”

 

Chẳng phải là, đang chơi anh sao.

 

Ôn Dữu đỏ mặt, có chút không dám chơi.

 

Cô vừa buông lỏng ra một chút, lập tức bị người bắt lấy ấn trở về, Vân Thâm khẽ lại gần cô, hô hấp thô nặng rơi trên làn da non mịn của cô, anh há miệng cắn môi cô, trằn trọc nghiền nát, Ôn Dữu bị hôn đến miệng đều tê rần, lòng bàn tay càng xoa đến tê dại một mảnh, bị anh hướng dẫn nắm lấy, tiếp tục bị ngọn lửa hung hãn nướng đốt, cho đến khi ngọn lửa ngập trời, bao phủ tất cả…

 

Trong không gian chật hẹp mà kín, không khí cuồn cuộn sóng nhiệt, ngay cả động tác rút giấy phảng phất cũng có thể châm lửa.

 

Vân Thâm nắm lấy tay Ôn Dữu giúp cô lau, tầm mắt dừng ở trên chiếc váy nhung tăm bị xoa đến nhàu nhĩ của cô, đột nhiên cười: “Huề nhau.”

 

Ôn Dữu: “Cái gì huề nhau?”

 

Vân Thâm lại rút một tờ giấy, vừa lau váy cô, vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em làm bẩn trên người anh, anh cũng làm bẩn trên người của em.”

 

Ôn Dữu nghe sao lại thấy không thích hợp thế này: “Là trên quần áo, không phải trên người!”

 

“Có khác nhau sao?” Vân Thâm lướt qua hộp để tay ở hàng ghế trước, ấn nút thông gió, tiếng thông khí hô hô vang lên, anh ngồi trở lại, giọng nói bị tiếng gió nhuốm đến mơ hồ, “Nói như vậy, vẫn là em lợi hại hơn.”

 

Anh dừng một chút, đầu lưỡi chống hàm trên, nói tiếp: “Em trước đó toàn làm bẩn mặt anh.”

 

B.iến th.ái.

 

Làm như cô cố ý làm bẩn mặt anh vậy.

 

Rõ ràng chính anh b.iến th.ái, phải dùng mặt đi hứng.

 

Còn dám công khai nói ra, một chút cũng không biết xấu hổ.

 

Về đến nhà, Ôn Dữu tắm xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại một lát, bị người bạn trai mới quen không lâu hun cho không ngủ được.

 

Gần 0 giờ, ngoài cửa sổ bóng đêm sâu thẳm, mọi âm thanh đều im lặng, cửa phòng Ôn Dữu đột nhiên bị gõ vang.

 

Cốc cốc hai tiếng, rất nhẹ.

 

Nếu cô ngủ rồi, chắc chắn sẽ không nghe thấy.

 

Ôn Dữu bò dậy khỏi giường, sửa sang lại áo ngủ trước gương lớn rồi mới đi mở cửa.

 

“Còn chưa ngủ à?” Vân Thâm thuận miệng hỏi, anh biết Ôn Dữu thường qua 0 giờ mới ngủ, “Ra ngoài đi.”

 

Anh cũng đã tắm xong, thay một bộ áo thun quần dài rộng rãi bằng cotton, nhiệt độ trong nhà ổn định và ẩm ướt, anh mặc áo tay ngắn cũng không lạnh, cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, một tay đút túi quần, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

 

Ôn Dữu khép hờ cửa phòng, rón rén đi theo sau anh.

 

Đi ra khỏi khu sinh hoạt hàng ngày, Vân Thâm không hề báo trước mà xoay người, Ôn Dữu cúi đầu đi đường, không kịp dừng lại, đột ngột đâm vào người anh.

 

Vân Thâm vội vàng duỗi tay ôm lấy cô: “Em đi đường không nhìn à?” Anh tưởng cô không theo kịp, mới xoay người xem thử cô.

Ôn Dữu đêm nay đối với sự đụng chạm của anh vô cùng mẫn cảm, cô giật mình, đưa tay ra phía trước, kéo giãn khoảng cách: “Cái này gọi là mèo bước.”

 

Vân Thâm nhìn cô, nhìn rõ: “Em khẩn trương cái gì?” “Không có nha.”

 

“Không có?” Anh lấy mu bàn tay thăm dò mặt cô, cười, “Có thể chiên trứng được rồi.”

 

Ôn Dữu: “Trời sinh em nhiệt độ cơ thể cao.”

 

Hai người dừng ở cửa ra vào khu sinh hoạt hàng ngày, nghiêng về phía

trước chính là phòng ngủ chính, cửa lớn hé mở, mùi hương gỗ và hương sữa tắm nam tính hòa quyện bay ra từ bên trong, Ôn Dữu gãi gãi ống quần, trấn định hỏi anh: “Anh, muộn thế này rồi, gọi em ra làm gì?”

 

“Nói chuyện chính sự.” Vân Thâm không chút để ý nói, “Không phải những thứ trong đầu em.”

 

Anh vừa nói, vừa đi về phía phòng khách, Ôn Dữu vội vàng theo sau: “Trong đầu em mới không có những thứ anh nghĩ.”

 

“Anh nói em trong đầu có những thứ gì?” Vân Thâm khẽ cười, “Em cho rằng anh nghĩ trong đầu em là những thứ gì?”

 

Ôn Dữu vòng vo không lại anh, trừng mắt: “Anh!”

 

Tóc dài cô rối tung, tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết, ửng đỏ rõ ràng, môi không son mà đỏ, sáng ngời minh diễm như hoa phù dung trong nước, đôi môi hồng khép mở, phun ra những chữ ngắn ngủi vội vàng, âm cuối lại rất mềm, giống như kéo dài móc câu.

 

“Nũng nịu đấy à?” Vân Thâm xoa đầu cô, rất hưởng thụ, “Anh xin rút lại lời, trong đầu Dữu Dữu của anh sạch sẽ, không có vừa thấy anh đã suy nghĩ bậy bạ.”

 

Ôn Dữu: …

 

Luôn cảm thấy anh không phải vì cô làm sáng tỏ câu này, giống như đùa giỡn lưu manh thì đúng hơn.

 

“Thật sự nói chuyện chính.” Vân Thâm dẫn đầu đi vào phòng khách, đứng ở bên cạnh quầy bar rót hai ly nước, ly của Ôn Dữu là nước ấm.

 

Ôn Dữu đi qua, ngồi vào ghế cao, bưng ly uống một ngụm: “Chuyện gì vậy ạ?”

 

Vân Thâm lấy điện thoại ra xem ngày: “Sắp sang tháng tư rồi, năm nay mẹ anh muốn tổ chức sinh nhật ở Thân Thành, bà ấy ở Thân Thành không có nhiều bạn bè, chắc chắn sẽ mời em đến nhà ăn cơm.”

 

Ôn Dữu mấy ngày trước cũng nghĩ đến chuyện này. Cô vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật của dì Khương và chú Vân, quà sinh nhật cho dì Khương cô cũng đã chuẩn bị trước, chỉ là khi đó không biết dì Khương sẽ tổ chức sinh nhật ở Thân Thành, cho rằng chỉ cần gửi cho bà ấy là được.

 

“Gần đây em hơi bận…” Ôn Dữu nói uyển chuyển, “Nhưng thời gian cùng dì Khương ăn một bữa cơm vẫn phải có.”

 

Cô không biết nên nói thế nào với Vân Thâm, hy vọng anh đừng nói cho dì Khương biết bọn họ đang ở bên nhau.

 

Cô còn muốn, chuẩn bị thật tốt, cố gắng dùng thái độ hoàn mỹ nhất để đối mặt với người nhà của anh.

 

Mặc dù đã sớm quen biết, nhưng từ khi cô và Vân Thâm ở bên nhau, thân phận của bọn họ đã hoàn toàn khác.

 

Là bạn thân của con gái dì, dì Khương hẳn là rất thích cô, cũng không biết làm bạn gái của con trai…

 

Vân Thâm ngồi ở đối diện cô, ngón tay xoay ly thủy tinh, như là nhìn thấu tâm tư của cô, anh không chút để ý nói: “Mẹ anh đối với đối tượng của anh chỉ có một yêu cầu —— cô ấy phải là…”

 

Ôn Dữu nâng mắt lên, liền thấy Vân Thâm khẽ mở đôi môi mỏng, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Nữ.”

 

“…” Ôn Dữu mấp máy môi, “Hết rồi à?” Vân Thâm: “Ừ.”

Ôn Dữu nhớ lại dáng vẻ dì Khương vì muốn Vân Thâm đi xem mắt mà dùng đủ mọi thủ đoạn trước kia, dần dần tin tưởng, yêu cầu của dì Khương, có lẽ thật sự không quá cao.

 

“Em và anh yêu đương, đối với bà ấy mà nói quả thực là.” Vân Thâm dừng một chút, “Ân nhân cứu mạng tồn tại.”

 

Ôn Dữu nắn vuốt cái ly, uống một ngụm nước nhỏ, li.ếm li.ếm môi: “Không nghiêm trọng như vậy chứ ạ?”

 

“Không sai biệt lắm.” Vân Thâm cười cười, “Bây giờ không khẩn trương?”

 

Ôn Dữu thản nhiên: “Vẫn là có chút.”

 

Vân Thâm dùng khớp ngón tay vuốt cằm, đôi mắt đen nửa khép, lẳng lặng nhìn Ôn Dữu trong chốc lát, nói: “Anh tìm em, chủ yếu là muốn cùng em bàn một chút.”

 

Ôn Dữu khó hiểu: “Bàn chuyện gì?”

 

“Ngày sinh nhật của mẹ anh.” Vân Thâm chậm rãi nói, “Hai ta vẫn là giống như trước đây ở chung, không cần để bà ấy nhìn ra chúng ta đang ở bên nhau.”

 

 

Biểu tình Ôn Dữu không thay đổi, ánh mắt vẫn ôn hòa bình tĩnh, giống như ánh nắng xuyên qua sương mù mùa xuân nhìn chăm chú vào Vân Thâm, trái tim lại không hiểu sao hụt một nhịp, tiếng tim đập trở nên vô cùng chậm chạp.

 

Thì ra anh cũng không muốn cho dì Khương biết. Vậy thì vừa hay.

Thật là ăn ý, bọn họ suy nghĩ giống nhau.

 

Chỉ là không hiểu, anh rõ ràng không muốn nói cho dì Khương, trước đó lại nói nhiều như vậy, làm cô cảm thấy dì Khương nhất định sẽ rất hài lòng với cô, còn bảo cô không cần khẩn trương, là có ý gì.

 

“Vâng.” Ôn Dữu bình tĩnh gật gật đầu, “Em biết rồi.” Vân Thâm không hề chớp mắt mà nhìn cô: “Không vui?” Ôn Dữu mím môi: “Không có.”

Vân Thâm nhướng mày, cầm lấy cái ly, đưa lại đây chạm vào ly thủy tinh của cô, phát ra một tiếng “leng keng” thanh thúy, giống như đạt được một hiệp ước nào đó.

 

“Mẹ anh là người như thế nào, em hẳn là rõ ràng.” Vân Thâm uống một ngụm nước lạnh, giọng nói bị làm cho có chút lạnh, “Nếu không muốn tháng sau kết hôn với anh, em tốt nhất nên nghe anh.”

Bình Luận (0)
Comment