Không nằm ngoài dự liệu của Vân Thâm, Ôn Dữu nghe anh nói xong, quả nhiên ngây ngẩn cả người, như là chịu phải đả kích không nhỏ.
Không khí yên lặng trong giây lát, Ôn Dữu cầm lấy ly nước, nhấp ngụm nước đã nguội, chậm rãi nói: “Em không nghĩ tới khía cạnh này.”
Vân Thâm: “Vậy em bây giờ nghĩ lại xem.”
Ôn Dữu gật đầu, đơn giản tưởng tượng một chút. Dựa vào hiểu biết của mình về dì Khương, trong đầu cô rất nhanh hiện lên hình ảnh, quả thật giống như Vân Thâm đã nói, dì Khương nhất định sẽ lấy lý do bọn họ tuổi không còn nhỏ, thúc giục bọn họ nhanh chóng tiến vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
Hơn nữa, bởi vì Ôn Dữu vốn là con cháu quen thuộc của dì Khương, bà ấy sẽ thúc giục không đố kị gì, tựa như đối mặt với con ruột của mình vậy.
Vân Thâm thấy Ôn Dữu hơi cứng đờ, ngón trỏ gõ nhẹ xuống bàn, kéo suy nghĩ của cô về hiện thực.
Anh nghiêm mặt nói: “Đợi đến khi em tự mình cảm nhận, sẽ biết mẹ anh so với trong tưởng tượng của em còn cố chấp hơn. Nếu bà ấy biết em là bạn gái của anh, mà tính cách của em hiển nhiên dễ ở chung hơn anh, bà ấy nhất định sẽ dồn trọng tâm lên người em, thúc giục em mau chóng cùng anh kết hôn, sinh con. Anh biết em hiện tại đang ở thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, những việc này sẽ làm chậm bước chân của em.”
“Ừm.” Nói đến nước này, Ôn Dữu cũng thẳng thắn nói, “Em quả thật không muốn quá nhanh tiến vào giai đoạn đó. Chờ 《 Dưới Ánh Bình Minh 》lên sóng thành công, em có thể thăng chức một lần nữa, sau đó
tích lũy một hai năm, nếu phát triển tốt, có lẽ sẽ có cơ hội cạnh tranh vị trí giám đốc… Anh, đến lúc đó không chừng em có thể tự mình phụ trách toàn bộ tổ dự án.”
“Rất tuyệt.” Vân Thâm nhìn cô, ánh mắt mang theo tán thưởng, “Nhưng mục tiêu lớn không phải dễ dàng đạt được như vậy, nỗ lực, thái độ và cơ duyên đều không thể thiếu.”
Lúc này, Vân Thâm bỗng nhiên nhớ tới, năm ngoái Ôn Dữu mới dọn đến đây không lâu, từng vì công việc mà buồn rầu, vào một buổi tối nọ đã tâm sự rất nhiều với anh.
Cô nói cô muốn chứng minh bản thân, anh từ trong đôi mắt mệt mỏi của cô thấy rõ dã tâm, còn có nhiệt huyết vĩnh viễn không chịu thua.
Đó có lẽ chính là thời khắc đầu tiên Vân Thâm rung động với Ôn Dữu.
“Vâng.” Ôn Dữu sau khi được anh khích lệ, trên mặt nổi lên ửng đỏ hưng phấn, “Em đã có kế hoạch, hơn nữa, đến lúc đó, anh sẽ làm cố vấn cho em chứ?”
Vân Thâm nhướng mày: “Biết anh làm cố vấn một lần là giá bao nhiêu không?”
Ôn Dữu: “Quá đắt thì thôi, mấy năm nay em cũng quen biết rất nhiều đàn anh khác…”
“Em dám thử xem.” Vân Thâm nghiêng người về phía bàn, khuỷu tay đặt trên bàn, cong môi cười, “Giá của anh tuy cao, nhưng em chắc chắn trả nổi.”
Đôi mắt của anh đen nhánh không kiêng nể gì mà đánh giá cô.
Ôn Dữu bị anh nhìn đến tâm hoảng ý loạn, vội vàng chuyển đề tài: “Tóm lại, chuyện của hai ta, quả thật không vội.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Vậy… cứ lừa dì Khương mãi, có phải không tốt lắm không?”
Vân Thâm: “Anh sẽ tìm cơ hội nói với bà ấy, chờ anh nói chuyện rõ ràng với bà ấy xong, sẽ nói cho bà ấy biết chuyện của chúng ta.”
Chính anh đã sớm quen với việc bị mẹ Khương thúc ép, nhưng lần này, Khương nữ sĩ có khả năng sẽ “vạ lây” sang Ôn Dữu, anh không hy vọng nhịp sống vốn có của Ôn Dữu bị ảnh hưởng.
“Chắc cũng không lâu lắm.” Vân Thâm bổ sung thêm, trêu chọc nói, “Bé Dữu nhà ta rất muốn công khai sao?”
“Mới không có.” Ôn Dữu một hơi uống cạn ly nước, “Em chỉ là, không giỏi giả vờ, sợ lộ tẩy.”
Lời này hiển nhiên là nói dối.
Kỳ thật Ôn Dữu giỏi nhất chính là che giấu tình cảm.
Vân Thâm cười: “Nhớ không lầm, chúng ta ở bên nhau còn chưa đến một tháng?”
Ôn Dữu thầm nghĩ, 23 ngày.
Vân Thâm nói tiếp: “Mới có 23 ngày, ai đó nhìn thấy anh liền không kìm lòng được, giấu cũng không muốn giấu nữa sao?”
Ôn Dữu nhéo nhéo ly thủy tinh trong tay, nhảy xuống ghế cao, mặt ửng đỏ: “Thấy anh là thấy phiền. Em phải về ngủ.”
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời đi, không về phòng ngủ, mà ra ban công hít thở không khí trong lành.
Gió đêm thổi qua mặt, rạng sáng, đèn trong tiểu khu đã tắt hơn phân nửa, trong bầu không khí yên tĩnh, Ôn Dữu nhớ lại lời nói vừa rồi của Vân Thâm, sự quan tâm chu đáo dành cho cô, khẳng định kế hoạch cuộc đời của cô.
Ôn Dữu vòng trở lại phòng khách, nhìn thấy Vân Thâm đứng ở bồn rửa chén trong bếp rửa ly.
Bóng lưng cao lớn lạnh lùng, lại lộ ra một tia đảm đang của người đàn ông gia đình, không hề thấy khiên cưỡng.
Ôn Dữu rón rén đi qua, cố gắng điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng, dừng lại ở phía sau anh, sau đó đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo anh.
Cô vòng tay qua eo bụng Vân Thâm, cảm giác được cơ bắp rắn chắc của anh khẽ co lại.
“Em…”
“Anh ngủ ngon.”
Ôn Dữu không để anh nói hết câu, thừa dịp đôi tay dính đầy bọt biển của anh không thể chạm vào cô, cô thực hiện xong liền lập tức xoay người bỏ chạy, nhanh như chớp biến mất ở chỗ rẽ.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, đã sang tháng tư, thời tiết ấm lên rõ rệt, Ôn Dữu đem quần áo mùa đông dày cộm chuyển đến tủ đồ trong phòng ngủ phụ, tủ quần áo của cô đã bị những bộ đồ xuân tươi mát, mỏng nhẹ chiếm đầy.
Hôm nay là sinh nhật dì Khương, Ôn Dữu hai ngày trước tăng ca cật lực để hôm nay có thể tan làm sớm, vừa đến giờ tan làm cô liền mang theo quà chạy đến nhà Vân Nhiêu, trên đường còn trang điểm cẩn thận, cố gắng che giấu dấu vết mệt mỏi do công việc.
Trong biệt thự, chú Vân tối nay làm đầu bếp chính, Cận Trạch làm phụ bếp, các phụ nữ nhàn nhã ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Ôn Dữu vừa đến, Khương Na liền kéo cô đến phòng trà hướng ra vườn hoa ngồi, nói chuyện riêng với cô.
Vân Thâm vì công việc nên đến muộn, Lê Lê tối nay trong nhà có tiệc bắt buộc phải có mặt cũng phải đến muộn mới có thể tới, Vân Nhiêu lại không biết chạy đi đâu, Ôn Dữu không nơi nương tựa, cùng Khương Na vai kề vai ngồi bên cạnh bàn trà, hương trà thoang thoảng, Khương Na rót cho Ôn Dữu một chén Long Tỉnh, liếc nhìn xung quanh không người, bà hạ giọng nói:
“Con gái ngoan, bạn gái của Vân Thâm là ai, con biết không?” Ôn Dữu cân nhắc từ ngữ: “Chỉ biết là có người như vậy…”
“Haiz, bọn nó không cho dì hỏi thăm, đã trôi qua mấy tháng rồi, dì sắp nghẹn ch·ết rồi.” Khương Na thở dài, “Dì nghe nói, cô gái kia làm việc ở khu Đông Cảng các con?”
Ôn Dữu: “Hả? Có chuyện này sao?”
Khương Na thấy vẻ mặt cô mờ mịt, lại nhớ tới Vân Nhiêu từng nói Ôn Dữu một lòng vùi đầu vào công việc, không để ý đến chuyện bên ngoài, Khương Na dần tin tưởng cô không biết gì cả, đành thôi, không mang theo kỳ vọng mà nói: “Vân Thâm gần đây cũng thường làm việc ở khu Đông Cảng, nếu con có gặp nó, nhớ giúp dì hỏi thăm một chút.”
Ôn Dữu trấn an nói: “Dì, dì cũng đừng quá nóng vội, con tin rằng anh Vân Thâm chắc chắn có bạn gái, không lừa dì, có lẽ chờ bọn họ tình cảm ổn định một chút sẽ nói cho dì biết.”
“Đã bao lâu rồi, vẫn chưa ổn định sao?” Khương Na nói, “Năm nay nó đã 31 tuổi, yêu đương nếu không hướng tới kết hôn thì yêu làm gì? Dì còn chờ năm nào mới cưới được con dâu đây, sang năm đã 32 tuổi rồi.”
Ôn Dữu nghe bà ấy mở miệng ngậm miệng dùng tuổi tác dọa người, thúc giục kết hôn, nhất thời toát ra một trán mồ hôi, yếu ớt nói: “Anh
Vân Thâm sinh nhật tháng 12, còn hơn nửa năm nữa mới 31 tuổi, huống hồ xã hội bây giờ, 30 tuổi một chút cũng không già…”
“Nó không già nhưng dì sắp già rồi.” Khương Na thấy Ôn Dữu tính tình mềm mại, không giống Vân Thâm, Vân Nhiêu luôn chê bà phiền, liền đem những gì trong lòng muốn nói đều nói với cô, “Con xem, năm nay kết hôn, nhanh thì sang năm có thể sinh con, đến lúc đó dì cũng chưa đến 60, còn có sức lực giúp bọn nó trông con. Dì còn rất muốn trông cháu, lúc còn trẻ nhà nghèo, bận quá, đều không có chăm sóc tốt hai đứa nó…”
Ôn Dữu ngượng ngùng cười cười, nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Khương Na nói đến mức chính mình cũng thấy phiền. Chờ Ôn Dữu uống xong, bà kéo tay Ôn Dữu qua, thay đổi đối tượng: “Con và Vân Nhiêu bằng tuổi nhau, năm nay cũng 29 tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”
Ôn Dữu lắc đầu.
“Con lớn lên xinh đẹp như vậy, công việc lại tốt, tính cách lại tốt, sao vẫn độc thân?” Khương Na nói đến đây, nhịn không được lại đem con trai ra “mắng”, “Cũng không biết Vân Thâm tìm đối tượng kiểu gì, giấu giấu giếm giếm không dám mang về, yêu cầu của dì thật sự rất thấp, gia thế, ngoại hình, công việc, tính cách, thậm chí tuổi tác ta đều có thể không để ý, chỉ cần là một cô gái bình thường là được.”
Ôn Dữu nuốt nước miếng, cảm thấy tinh thần của mình sắp không bình thường: “Dì đừng quá lo lắng. Con cảm thấy mắt nhìn của anh Vân Thâm, hẳn là sẽ không quá kém.”
“Nó có mắt nhìn gì.” Khương Na nắm tay Ôn Dữu không buông, càng nhìn càng thích, “Haiz, đối tượng của nó mà bằng một nửa của con, à không, một phần tư của con, ta sẽ vô cùng mãn nguyện.”
“Mẹ, mẹ sao lại dẫn Đại Tiên tới đây?” Vân Nhiêu lúc này từ bên ngoài phòng trà đi vào, phảng phất như Bồ Tát từ trên trời giáng xuống cứu khổ cứu nạn, “Mẹ nói gì với Đại Tiên vậy? Nhìn cậu ấy sợ kìa, mặt mũi trắng bệch.”
Khương Na nhìn Ôn Dữu một cái: “Có sao?”
Vân Nhiêu duỗi tay kéo Ôn Dữu từ trên ghế ngồi dậy: “Dì Hoàng hàng xóm mang theo quà đến rồi, mẹ đi tiếp đãi một chút đi, con dẫn Đại Tiên đi nhé.”
Ôn Dữu đi theo Vân Nhiêu rời khỏi phòng trà, cả người như sống lại, hô hấp đều thông suốt hơn không ít.
Hai người lên lầu hai, tiến vào một gian thư phòng rộng mở.
Ôn Dữu kéo một chiếc ghế bành mềm mại ngồi xuống, Vân Nhiêu đưa cho cô một bình nước khoáng, ngồi ở bên cạnh cô, cười nói: “Bị Khương nữ sĩ dọa sợ rồi?”
Ôn Dữu: “Có chút.”
Vân Nhiêu: “Hai người tạm thời không nói cho bà ấy là sáng suốt.” Ôn Dữu uống một ngụm nước lớn, tâm tình dần bình tĩnh lại.
Vân Nhiêu: “Bất quá, mẹ tớ mà biết anh trai tớ có bạn gái là cậu, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Ôn Dữu xoa xoa mặt, ưỡn ngực nói: “Vậy cậu có vui không?”
“Cậu đoán xem tớ có vui không?” Vân Nhiêu ghé vào trên bàn, chống cằm nhìn cô, “Chị dâu?”
Ôn Dữu vừa nghe được hai chữ này, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng hồng, duỗi tay nhéo eo Vân Nhiêu.
Hai người đùa giỡn một lát, không khí thoải mái, Ôn Dữu không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên thu lại vài phần ý cười, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói với Vân Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, có chuyện này, trước giờ tớ vẫn chưa kịp nói cho cậu.”
Vân Nhiêu thấy thế, mắt hạnh chớp chớp: “Chuyện gì?”
Ôn Dữu ngồi thẳng lên một chút, hít sâu một hơi, có chút ngượng ngùng mà nói: “Thật ra… Tớ không phải gần đây mới thích anh Vân Thâm.”
“Tớ đã, thích anh ấy rất lâu rất lâu rồi, từ hồi còn đi học.” Ôn Dữu gương mặt dần đỏ lên, rất là hổ thẹn, “Trước kia vẫn luôn cảm thấy, tớ và anh ấy căn bản không có khả năng, cho nên tớ chỉ dám yêu thầm, không dám nói cho ai biết, đặc biệt không dám nói cho cậu.”
Trong thư phòng rất yên tĩnh, dòng thời gian như đứt đoạn, quá khứ và hiện tại đan xen vào nhau, Ôn Dữu như trở về thời thiếu nữ ngây ngô, ngồi bên cạnh người bạn thân nhất, nói hết bí mật chôn giấu sâu kín, nhưng thời gian trôi qua, cô gái bên cạnh đã trở nên trưởng thành chín chắn, bí mật này rốt cuộc đã muộn rất nhiều năm, Ôn Dữu không biết cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào, là giống Lê Lê kinh ngạc, hay là sẽ không vui, trách cô giấu giếm bao năm nay.
Vân Nhiêu vẫn như cũ nằm ở trên bàn, hai tay chống cằm. Hồi cấp ba hai đứa là bạn cùng bàn, Ôn Dữu ngồi phía sau Vân Nhiêu, mỗi khi tan học Vân Nhiêu liền quay lại, giống như hôm nay nửa nằm trên bàn nói chuyện với cô.
Vân Nhiêu mí mắt giật giật, biểu hiện thật sự kinh ngạc: “Lại có chuyện này?”
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc trên mặt cô tan đi, đôi mắt màu nâu trong veo không hề chớp mắt mà nhìn Ôn Dữu.
Ôn Dữu ngực bất giác căng thẳng.
Thần sắc của Vân Nhiêu, cùng Lê Lê ở trên vòng đu quay nghe được chuyện này, hoàn toàn không giống nhau.
Ôn Dữu há miệng, một lúc lâu sau mới thốt ra được: “Cậu biết rồi?”
Vân Nhiêu gật đầu.
Ôn Dữu: “Lê Lê nói cho cậu?”
Vân Nhiêu lắc đầu, liếc cô một cái: “Hai người các cậu thông đồng giấu tớ à?”
Ôn Dữu không dám nói tiếp, lại thấy bên môi Vân Nhiêu xuất hiện độ cong nhàn nhạt, như là lý giải hành động của Ôn Dữu, nhưng lại có chút buồn bực vì không được tin tưởng hoàn toàn: “Thôi được rồi, lần sau phải tặng tớ một món quà lớn, tớ tạm tha cho cậu.”
Ôn Dữu cười một cái, nhích lại gần ôm lấy cánh tay Vân Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu đại nhân xin nhận của tiểu nhân một lạy.”
Cô dựa vào vai Vân Nhiêu, bỗng nhiên lại ngồi dậy: “Không phải Lê Lê nói cho cậu, vậy cậu làm sao mà biết được?”
Vân Nhiêu nhìn cô: “Cậu giấu cũng khá kỹ, hồi còn đi học, tớ một chút cũng không phát hiện ra đấy. Nhưng mà tớ cũng biết khá lâu rồi.”
Ôn Dữu tay lỏng lẻo đặt ở khuỷu tay Vân Nhiêu, cô nhẹ giọng hỏi: “Là khi nào vậy?”
Vân Nhiêu bỗng nhiên đứng dậy, kéo tay Ôn Dữu, vừa đi về phía giá sách ở góc thư phòng, vừa nói với cô: “Đại khái là sau khi tớ du học trở về, mới vừa quen Cận Trạch.”
Tính ra, từ khi đó đến hôm nay, cũng đã nhiều năm rồi.
Vân Nhiêu dừng lại trước giá sách, dùng chìa khóa mở ra một ngăn kéo có khóa, lấy ra một phong thư màu lam nhạt.
Cô xoay người, đưa phong thư này cho Ôn Dữu.
Ôn Dữu nhận lấy, trong nháy mắt nhìn rõ, cả trái tim cô như bị điện giật co rút lại, vô cùng khó tin ——
Đây là năm lớp 11, bức thư tình cuối cùng cô viết cho Vân Thâm.
Vân Nhiêu: “Là cậu viết đúng không? Tuy không có ký tên, nhưng tớ liếc mắt một cái liền nhận ra chữ viết của cậu.”
Là bạn thân sớm tối ở chung, bạn học, bạn cùng phòng, Vân Nhiêu đối với nét chữ của Ôn Dữu, có thể nói là thuộc như lòng bàn tay. Hơn nữa, trong phong thư tình này, còn có những thông tin khác chỉ đích danh cô.
Phong thư rất dày, bên trong không chỉ có một tờ thư tình, mà còn có cả những sở thích của Vân Thâm mà Ôn Dữu năm đó đã tìm hiểu, vì để gây chú ý với anh, khiến thư tình không đến nỗi bị anh xem qua loa rồi vứt vào thùng rác, mà tỉ mỉ chuẩn bị một bộ đề thi về ngôn ngữ máy tính.
Trước phong thư tình này, Ôn Dữu còn gửi rất nhiều phong khác, trong đó đều là những đề mục thi đua và kiến thức mà cô đã tổng hợp lại, cô biết Vân Thâm vẫn luôn rất muốn vào lớp chuyên tin, hơn nữa sau này anh lên đại học chắc chắn sẽ chọn chuyên ngành liên quan, cho dù anh hiện tại bận rộn ôn thi đại học, nhất định cũng sẽ thấy hứng thú với những đề mục cô gửi cho, k.ích th.ích h.am m/uốn chiến thắng.
Sau khi gửi đi mấy phong thư trao đổi học thuật đơn thuần, trong một lần cùng nhau ăn cơm, Ôn Dữu tận mắt nhìn thấy Vân Thâm giải đề mà cô viết cho anh.
Xác định anh đã “cắn câu”, Ôn Dữu mới hạ quyết tâm gửi đi bức thư tình chân thật, bày tỏ sự ngưỡng mộ và thích thầm của mình với anh, hy vọng anh có thể nhìn thấy tình cảm của cô, vẫn như cũ đính kèm một phần đề thi tin học ở phía sau.
Chính là bức thư hiện tại mà Vân Nhiêu đưa cho cô
Trong thư tình, Ôn Dữu không ký tên, nhưng cô thông qua đề thi để lại ám hiệu, nói cho Vân Thâm biết nếu anh muốn làm bạn với cô, thì hãy xâu chuỗi mấy đáp án của đề mục lại, hình thành thời gian và số ghế, địa điểm là phòng tự học của thư viện thành phố, cô sẽ ở đó chờ anh, để lại cho anh một chỗ tự học.
Cứ như vậy, chỉ khi Vân Thâm muốn tìm hiểu cô, cô mới lộ diện, nếu anh căn bản không có hứng thú, Ôn Dữu cũng có thể giữ được thể diện, cùng anh ở chung như trước đây.
Vân Nhiêu: “Phong thư tình này hẳn là mẹ tớ năm đó lục cặp sách của anh trai tớ, xui xẻo thế nào lại giữ lại. Cậu không viết tên trong thư, mẹ
tớ không biết là cậu, có đợt bà ấy còn nói đùa với anh trai tớ là muốn tìm ra cô gái viết thư tình này cho anh ấy để mai mối. Lúc đó tớ còn chưa nhìn thấy phong thư này, mẹ tớ cũng không biết để ở đâu, mãi đến một thời gian sau nhà tớ chuyển nhà, tớ tìm thấy phong thư này trong một đống tài liệu cũ, mở ra nhìn thấy chữ viết, mới biết là cậu viết, tớ liền trộm giấu đi.”
Ôn Dữu bỗng nhiên nhớ tới, mùa hè năm ngoái, một ngày nọ cô đến nhà họ Vân xem Vân Thâm chọn đối tượng xem mắt, hôm đó Khương Na liền nói, bà rất hối hận vì hồi trẻ đã quản Vân Thâm chuyện yêu sớm quá chặt, khiến anh ấy thành ra như bây giờ. Năm đó bà thường xuyên lục cặp sách của Vân Thâm, tìm ra một đống thư tình của các cô gái gửi cho anh, nhưng cuối cùng chỉ giữ lại một phong, sau đó phong thư đó cũng không hiểu sao biến mất, hóa ra là bị Vân Nhiêu giấu đi.
Vân Nhiêu: “Tính cách của mẹ tớ… cậu cũng cảm nhận được rồi đó, chính là kiểu phụ huynh Trung Quốc điển hình, khi còn nhỏ quản càng
chặt, sau khi lớn lên thúc giục càng tàn nhẫn, hy vọng cậu đừng trách bà ấy.”
“Tớ trách dì ấy làm gì?” Ôn Dữu không hiểu, “Còn có một vấn đề, dì Khương năm đó lục ra nhiều thư như vậy, tại sao, lại chỉ giữ lại phong thư này của tớ?”
Vân Nhiêu đột nhiên cười rộ lên: “Đương nhiên là bởi vì, phong thư của cậu không giống người thường, khiến bà ấy tức giận. Bà ấy và anh trai tớ vì lá thư của cậu mà cãi nhau một trận to, thậm chí còn tuyên bố muốn đến trường mách thầy cô, lôi cậu – cái đứa không lo học hành chỉ biết quyến rũ con trai – ra ánh sáng.”
Ôn Dữu kinh ngạc, vẫn là không quá hiểu: “Vì sao…”
Vân Nhiêu nhắc nhở cô: “Cậu lật tờ giấy viết thư của cậu ra, xem mặt sau.”
Ôn Dữu làm theo, lấy tờ giấy viết thư ra khỏi phong thư, tờ giấy màu hồng nhạt có viền hoa do thời gian đã ngả vàng, Ôn Dữu lướt qua nét chữ non nớt của mình, lật sang mặt trái.
Trên trang giấy trống trải, thiếu niên dùng bút mực đen lưu lại nét chữ phóng khoáng, cứng cáp ——
Cậu rất thú vị.
Có thể làm bạn.
Đây là…
Vân Thâm viết sao?
Ôn Dữu bỗng dưng ngừng thở, bên tai nghe được Vân Nhiêu nói: “Những người theo đuổi khác viết thư tình đều là đơn phương, nhưng cậu không giống. Có lẽ bởi vì anh trai tớ thật sự muốn làm quen với cậu, cho nên mẹ tớ mới tức giận như vậy.”
Ôn Dữu nhớ tới một ngày rất nhiều năm trước, hình như là thứ bảy, cô ở phòng tự học của thư viện thành phố từ sáng đến tối.
Đối diện trống không, cả ngày đều không có người ngồi. Cô đã quên mất lúc đó tâm trạng của mình như thế nào.
Ôn Dữu: “Hóa ra là như vậy… Lâu quá rồi, tớ đều không nhớ rõ.”
“Đúng vậy, lâu quá rồi.” Vân Nhiêu khẽ thở dài, “Tớ nhìn thấy phong thư tình này, sợ đến mức như bị sét đánh, ha ha. Sau đó tớ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu đối với anh ấy hình như không có gì khác, lại sợ phá hư quan hệ bạn bè giữa hai mình, cho nên tớ vẫn luôn không nói với cậu, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Ôn Dữu rũ mắt, nhớ tới thời điểm mà cô cho rằng mọi chuyện bắt đầu, là đầu xuân năm ngoái, cô đi Nam Âm tự cầu phúc, một cánh hoa đào rơi vào lòng bàn tay cô.
“Nhưng cậu vẫn giới thiệu căn hộ của anh trai cậu cho tớ thuê.” Ôn Dữu mỉm cười với Vân Nhiêu.