Trong thư phòng yên tĩnh và khép kín, Ôn Dữu và Vân Nhiêu mặt đều ửng hồng như thiếu oxy, nhìn đối phương cười ngây ngô.
Vân Nhiêu như tùy ý mà trả lời: “Chủ yếu vẫn là vì căn hộ kia thích hợp với cậu,nhưng quả thật cũng có một chút xíu, muốn thử tác hợp hai người, đền bù cho những tiếc nuối đã bỏ lỡ.”
“Cũng không tính là bỏ lỡ.” Ôn Dữu nói, “Vẫn luôn là tớ đơn phương, anh Vân Thâm cho dù muốn làm quen với tớ, cũng là ôm tâm thái học tập trao đổi đơn thuần, anh ấy không có khả năng yêu sớm đâu.”
Vân Nhiêu: “Nhưng mà, nếu không có mẹ tớ ở giữa gây khó dễ, anh ấy chắc đã sớm biết cậu thích anh ấy.”
Ôn Dữu: “Cho dù biết, anh ấy bận rộn một thời gian chắc cũng quên rồi.”
“Đừng tự coi nhẹ mình, chị dâu.” Vân Nhiêu liếc cô, “Người bình thường không trụ nổi trong căn hộ của anh tớ đâu.”
Vân Nhiêu lấy điện thoại ra, nói tiếp: “Năm ngoái trước khi tớ giới thiệu căn hộ của anh tớ cho cậu, tớ đã hỏi ý kiến anh ấy trước rồi, cho cậu xem lịch sử trò chuyện.”
Nói xong, cô ấy mở ảnh đại diện của Vân Thâm, lịch sử trò chuyện ít ỏi, giống như Vân Nhiêu nói, lướt một cái liền xem được đến đầu năm ngoái, khoảng giữa tháng hai.
Vân Nhiêu: 【 Anh, cái căn hộ anh mua ở gần khu công nghệ Đông Cảng ấy, em thấy anh vẫn luôn không ở, có thể cho thuê một phòng
không, chắc là không vấn đề gì chứ ~】
Qua một ngày, Vân Thâm mới trả lời: 【? 】
Một dấu chấm hỏi lạnh như băng, phảng phất như đang chất vấn Vân Nhiêu có phải đầu óc có vấn đề không.
Vân Thâm: 【 Phiền phức】
Vân Nhiêu: 【 Là như thế này, Đại Tiên chuyển công tác đến một công ty ở khu Đông Cảng, sắp nhận việc rồi mà vẫn chưa tìm được phòng ở thích hợp. Dù sao anh quanh năm suốt tháng cũng không ở đó mấy ngày,
hay là cho cậu ấy thuê một phòng ngủ đi? 】
Ước chừng nửa giờ sau, Vân Thâm trả lời: 【 Được 】
“Cậu xem.” Vân Nhiêu cầm điện thoại vẻ mặt hớn hở, “Anh ấy lúc trước phản ứng lạnh nhạt như vậy, vừa nói cho cậu thuê, anh ấy lập tức đổi ý nói được.”
Ôn Dữu: “Có lẽ bởi vì… Tớ là người quen của anh ấy.”
Vân Nhiêu: “Tớ cảm thấy không chỉ có vậy. Cho dù lúc đó anh ấy không thích cậu, đối với cậu vẫn là khác với người khác.”
Không giống nhau sao.
Ôn Dữu bất giác nhớ tới, lúc ăn Tết, Vân Thâm từng nói với cô, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy cô là người xinh đẹp nhất.
Con người đều là động vật yêu cái đẹp, có lẽ Vân Thâm cũng không ngoại lệ. Cho dù còn chưa thật sự rung động, anh đối với diện mạo của cô, có lẽ vẫn có chút thiện cảm.
Ôn Dữu trong lòng nghĩ như vậy, cảm thấy nhiệt độ cơ thể lại tăng lên một chút, miệng cô vẫn rất khiêm tốn: “Đó là bởi vì tớ là bạn thân của cậu. Đổi thành Phú Bà, anh ấy cũng sẽ đối xử với cậu ấy như vậy.”
“Sẽ sao?” Vân Nhiêu nghĩ nghĩ, bởi vì Lê Lê còn chưa tới, Vân Nhiêu hạ giọng, to gan nói với Ôn Dữu, “Tớ cảm thấy anh tớ có vẻ thấy cậu ấy phiền hơn, nhưng anh ấy hình như không ghét bỏ cậu như vậy.”
Hơn mười cây số bên ngoài, Lê đại phú bà đang ngồi trên siêu xe, hướng về nhà Vân Nhiêu, không hiểu sao lại hắt xì hơi một cái.
“Hình như có người đang nói xấu mình?” Cô xoa xoa mũi.
Ôn Dữu rốt cuộc không tìm được lý do khiêm tốn nữa: “Cậu cứ khăng khăng nói như vậy, tớ coi như thật đấy.”
Cô nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Vân Nhiêu, Vân Nhiêu cũng cười quay lại ôm cô một cái: “Đại Tiên của chúng ta cũng vất vả, thích một tên mặt than tính tình kém không có tình người bao nhiêu năm như vậy.”
Ôn Dữu đẩy cô ra: “Có ai nói anh ruột mình như thế không?” Vân Nhiêu: “Cậu nói xem tớ nói có đúng không?”
“Rất đúng.” Ôn Dữu gật đầu, “Tớ hoàn toàn tán thành.”
Hai người lại trò chuyện một lát, dưới lầu giục ăn cơm, Ôn Dữu cùng Vân Nhiêu nắm tay nhau xuống lầu, ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn bằng
đá cẩm thạch sáng bóng, mặt bàn phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, ảnh đế Cận Trạch giá trị hàng trăm triệu mặc tạp dề lui tới bưng đồ ăn, đi ngang qua Vân Nhiêu nhịn không được cúi người mắng:
“Cẩu Vân Thâm kia khi nào mới về?”
Ngẩng đầu lên lại là gương mặt tươi cười hoàn mỹ, khiến mấy dì hàng xóm bên cạnh bàn nhìn mà lòng ngưỡng mộ, vẻ mặt hâm mộ ghen tị khen Khương Na có con rể tốt.
Ôn Dữu để lại vị trí bên cạnh cho Lê Lê.
Lại qua gần nửa giờ, Vân Thâm và Lê Lê gần như đồng thời đến.
Hai người một trước một sau ở huyền quan thay giày. Lê Lê trước khi vào cửa còn thêm mắm thêm muối trêu chọc Vân Thâm vài câu, nói Ôn Dữu hồi đại học và nghiên cứu sinh có người theo đuổi xếp hàng dài từ cổng bắc đến cổng nam của trường, một đống đại gia lái xe thể thao mui trần chờ đón Ôn Dữu tan học cùng cô đi hóng gió, sắc mặt Vân Thâm đen lại thấy rõ, anh xem Lê Lê như không khí, Lê Lê lại là có vẻ mặt hả hê, sau khi vào cửa liền tặng quà cho Khương Na, rửa tay rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Ôn Dữu, ghé sát vào tai cô nói nhỏ, không biết đang nói gì.
Trong biệt thự có phòng của Vân Thâm, anh về phòng thay một bộ quần áo thoải mái rồi xuống, áo hoodie xanh biển quần dài đen, thoạt nhìn như một sinh viên cao lớn đẹp trai.
Vân Thâm đi vào phòng ăn, còn lễ phép chào hỏi một đám các dì không thân.
Ngũ quan của anh sắc sảo lạnh lùng, cho dù mang theo một tia ý cười, thoạt nhìn vẫn là không dễ gần.
Vân Thâm ánh mắt nhàn nhạt quét một vòng quanh bàn tròn, dừng lại trên mặt Ôn Dữu, rất nhanh thu hồi ánh mắt, ngồi ở vị trí bên cạnh bố anh là Vân Lỗi, cách Ôn Dữu rất xa.
Lê Lê ở dưới bàn nắm lấy ngón tay Ôn Dữu, nhịn không được trêu chọc: “Anh, sao không dẫn bạn gái về?”
Những người khác còn chưa kịp phụ họa, Vân Thâm liền liếc mắt lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: “Ăn cơm của em đi.”
“Quan tâm anh cũng không được?” Lê Lê mới không sợ anh, “Lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.”
Vân Nhiêu ở một bên gật đầu: “Đúng đúng.”
Hai người đồng thời nhìn về phía Ôn Dữu, Ôn Dữu bất đắc dĩ cũng gật đầu: “Anh quá đáng đấy.”
Giọng nói vừa dứt, Vân Thâm nắm chặt đôi đũa, ánh mắt âm u dừng lại trên mặt Ôn Dữu.
Ôn Dữu cổ họng phát khô, cầm ly lên uống một ngụm đồ uống, nước trái cây lạnh lẽo lướt qua yết hầu, cô c*n m** d***, tránh đi ánh mắt của Vân Thâm, cảm thấy một loại kh.oái c.ảm bí ẩn khó tả xuyên qua tim.
Người 50 tuổi, sinh nhật không làm rườm rà, trước kia Vân Nhiêu còn chuẩn bị bánh kem cho mẹ, xét thấy mấy năm gần đây sinh nhật Khương Na đều ở phân đoạn ước nguyện lớn tiếng hy vọng con trai nhanh chóng tìm được đối tượng kết hôn nói ra làm đến không khí xấu hổ, sau đó, phần ăn bánh kem này dứt khoát cũng bỏ qua, hôm nay chỉ có một bữa cơm tối, vô cùng náo nhiệt ăn xong, vẫn như cũ là đàn ông thu dọn tàn cuộc, các phụ nữ đi vào phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, vui vẻ vô cùng.
Vân Thâm bị Cận Trạch ấn phòng bếp giúp đỡ thu dọn.
Không bao lâu, anh đã bị một cuộc điện thoại công việc gọi ra ngoài, một mình tiến vào thư phòng, đóng cửa lại.
Tối nay, Ôn Dữu ngoại trừ trên bàn cơm cùng anh có ánh mắt giao lưu ngắn ngủi, không còn có thêm bất kỳ sự tương tác nào.
Ôn Dữu không ngờ, anh thật sự một câu cũng không nói với cô, ánh mắt một khi rơi xuống ba cô gái líu lo, trên mặt anh liền hiện lên vẻ bực bội, vẫn giống như trước đây lạnh nhạt đáng ghét, giống như âm thanh của
các cô dù cách xa như vậy cũng có thể làm ồn đến lỗ tai anh.
Loại phương thức ở chung này, lại làm Ôn Dữu có chút chìm đắm trong tình yêu đơn phương quá khứ.
Giống như chỉ có cô, đơn phương mà rất để ý mỗi tiếng nói cử động của anh, một cái biểu cảm một ánh mắt, đều liên quan chặt chẽ đến tâm tình của cô.
Cô tuy rằng rất giỏi che giấu cảm xúc của mình. Nhưng là.
Rõ ràng là người yêu, chỉ cần không bị dì Khương phát hiện là được, hà tất phải biểu hiện lạnh nhạt như vậy, giống như người không quen biết.
Ôn Dữu dựa vào sô pha xem TV, tay nghịch điện thoại, tưởng tượng thứ này là đầu của Vân Thâm, cô cong ngón tay, gõ lên màn hình điện thoại, “cốc, cốc, cốc”, ba cái.
Các dì ở bên cạnh lôi kéo nói chuyện nhà, TV phát sóng những tiết mục ồn ào, hoàn cảnh ồn ào ngược lại thôi miên Ôn Dữu, cô nhìn về phía
trước, ánh mắt dần dần đờ đẫn, mơ hồ… Cho đến khi một bóng dáng cao dài thẳng tắp từ chỗ rẽ đi ra, lập tức đánh tan tất cả cơn buồn ngủ của cô.
Vân Thâm một tay đút túi, nhàn nhã đi về phía cô.
Ánh đèn sáng rực rọi lên người anh, làm nổi bật đường nét khuôn mặt ưu việt, sắc sảo rõ ràng của anh.
Ôn Dữu chớp chớp mắt, liền thấy Vân Thâm xuyên qua phòng khách, đi thẳng đến trước mặt cô. Anh thần sắc rất nhạt, rũ mắt, không biểu cảm nhìn cô, hỏi: “Em gái anh đâu?”
Các dì bên cạnh đều nhìn thấy anh tới, nhưng Vân Thâm tự mang khí chất người sống chớ gần, nhìn một chút cũng không dám nói chuyện, cho nên cũng không có ai cố ý kéo anh nói chuyện phiếm.
Ôn Dữu ngẩn ra, đáp: “Hình như cậu ấy đi dọn cát cho mấy bé mèo.”
Vân Thâm nghe vậy, vẫn đứng yên tại chỗ, giống như không hiểu lời cô nói có ý gì.
Ôn Dữu ma xui quỷ khiến đứng dậy, đi lướt qua Vân Thâm, hướng về phía cầu thang, dẫn đường cho anh.
Vân Thâm đi theo sau cô, hai người cùng nhau lên lầu, xuyên qua phòng khách lầu hai, nghiêng về phía trước có một căn phòng mở cửa, là nơi đặt chậu cát vệ sinh và đồ dùng cho thú cưng chuyên dụng.
Ôn Dữu và Vân Thâm một trước một sau đi qua.
Ôn Dữu đi trước, đến cửa, cô nhìn vào trong, bước chân bỗng chốc dừng lại.
Cũng không biết nhìn thấy cái gì, Ôn Dữu lập tức xoay người, tai phiếm hồng, che ở trước mặt Vân Thâm, đẩy anh ra sau.
Vân Thâm cao hơn cô nửa cái đầu, nào có dễ dàng bị cô ngăn lại.
Anh tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt lướt vào trong phòng, rất nhanh thu lại, giống như nhìn thấy thứ gì đó cay mắt, mày đều nhíu lại.
Ôn Dữu rốt cuộc cũng đẩy được anh lùi lại vài bước, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, thẳng thắn lại không khách khí nói: “Không biết nghĩ thế nào, ở chỗ mèo ị lại hôn môi?”
Ôn Dữu:……
“Anh quản người ta làm gì?” Ôn Dữu hạ giọng, “Đi mau đi, anh, có chuyện gì lát nữa rồi nói.”
Vân Thâm rũ mắt, nhìn đôi má cô dễ dàng ửng đỏ, hàng mi dài run rẩy, một bộ dáng kinh ngạc, đôi tay trắng nõn để ở trước ngực anh, ra sức đẩy anh, thấy bỗng nhiên lại đẩy không được, cô ngẩng mắt, đôi mắt xanh thẳm ánh đèn dịu dàng, buồn bực nhìn anh.
Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Anh không có chuyện gì muốn nói.” “A?” Ôn Dữu ngẩn người, “Vậy anh tìm Vân Nhiêu…”
“Anh tìm em.” Vân Thâm nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay khô ráo dán lên xương cổ tay tinh tế của cô, nhẹ nhàng v.uốt v.e khớp xương nhô lên, “Còn chưa nghĩ ra cách gọi em ra ngoài, em đã tự mình đứng lên dẫn
đường.”
“…” Ôn Dữu tránh đi tầm mắt nóng bỏng bức người của anh, tiếng tim đập ầm ĩ, “Em phải đi.”
Vân Thâm: “Lạnh nhạt vậy sao?”
“Rốt cuộc là ai lạnh nhạt?” Ôn Dữu hỏi ngược lại anh, “Hôm nay anh đến nhìn cũng lười nhìn em một cái.”
Vân Thâm không ngờ cô chú ý tới điều này: “Anh là không nhìn em nhiều.”
Dừng một chút, anh không kiêng nể gì nói: “Bạn gái đáng yêu quá, nhìn thấy liền nhịn không được muốn cười. Lúc ăn cơm mà anh cứ cười mãi, bọn họ sẽ cho rằng anh có vấn đề ở đây.”
Anh chỉ chỉ huyệt Thái Dương. Ôn Dữu tưởng tượng một chút hình ảnh kia, Vân Thâm nếu ở trước mặt mọi người dùng gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo kia cười không ngừng, thật sự rất đáng sợ.
Lầu hai biệt thự yên tĩnh trống trải, tương phản rõ rệt với sự ồn ào dưới lầu. Cách một tầng lầu âm thanh nói cười truyền đến, Ôn Dữu nâng cổ tay giãy giụa: “Anh, Vân Nhiêu có thể sẽ ra ngoài.”
Vân Thâm không để bụng: “Bọn họ không phải không biết quan hệ của chúng ta.”
Âm cuối của anh kéo dài, mang theo vẻ ph.óng đ.ãng không kiềm chế. “Nhưng mà…”
Đúng lúc này, dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân, không biết là ai, chỉ có thể từ nhịp bước chậm rãi phán đoán ra không phải người trẻ tuổi.
Bàn tay đang giữ cổ tay cô thoáng dùng sức, Ôn Dữu đã bị kéo đi, loạng choạng né vào một phòng vệ sinh gần nhất.
Cánh cửa kính mờ đóng lại, “cạch” một tiếng, khóa trái.
Không gian phòng vệ sinh rất lớn, ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng mọi ngóc ngách, bao gồm cả đôi tai ửng đỏ của Ôn Dữu, vành tai mỏng manh lộ ra ánh sáng, ẩn dưới mái tóc hơi xoăn, bỗng nhiên tóc dài bị vén lên, vắt ra sau tai, vành tai mềm mại của cô chợt bị người nắm lấy, nhẹ nhàng x.oa n.ắn.
Giây tiếp theo, người Ôn Dữu bỗng nhiên nhẹ bẫng, bị ôm đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Cô không chống cự, chủ động giơ tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn này.
Trong đầu không khỏi hiện lên câu nói vừa rồi Vân Thâm châm chọc Vân Nhiêu và Cận Trạch, cô bỗng nhiên muốn hỏi lại Vân Thâm, anh nghĩ thế nào, ở chỗ người ị lại hôn môi?
Ôn Dữu suýt chút nữa bật cười.
Vân Thâm hiếm khi mặc một chiếc áo mềm mại lại không dễ để lại nếp nhăn, Ôn Dữu ngón tay vòng ra sau lưng anh, nắm chặt lấy áo hoodie
của anh, khớp hàm bị anh cạy ra, cô ngoan ngoãn hé miệng, đầu lưỡi ngây ngô chạm vào anh, mới vừa thử vươn ra một chút, đã bị đối phương xấu xa cắn, m.út lấy.
“Ưm…” Ôn Dữu không nhịn được phát ra âm thanh vụn vặt, đầu gối cọ qua cơ bụng rõ ràng của người đàn ông, cứng như va phải đá.
Vân Thâm một tay giữ sau gáy cô, một tay theo áo ngoài trượt xuống, cách lớp quần áo dao động ở bên hông mềm mại mảnh khảnh của cô gái.
Ôn Dữu không nhịn được rụt người về phía sau. Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, không chỉ có một người lên lầu, thậm chí còn có âm thanh nói chuyện với nhau.
Ôn Dữu mơ hồ nghe thấy dì Khương nói muốn chơi mạt chược, còn hỏi bọn nhỏ đều đi đâu, một bóng người đều không thấy.
Vân Nhiêu và Cận Trạch đi ra, nói với họ: “Lê Lê có việc về trước rồi, Vân Thâm và Ôn Dữu không ở dưới lầu sao?”
“Không có.” Khương Na buồn bực nói, “Vừa rồi Vân Thâm lại nói gì đó với Dữu Dữu, hai đứa cùng nhau đi rồi, không lên lầu sao?”
……
Cách một cánh cửa, Ôn Dữu cả người cứng đờ, căng thẳng như dây cung kéo căng.
Vân Thâm lại vào lúc này dùng sức nghiền môi cô, như nhắc nhở cô, hôn môi phải chuyên tâm.
Rồi sau đó, bên ngoài là tiếng mọi người tìm kiếm bọn họ, tay phải anh xốc vạt áo cô lên, lòng bàn tay hơi thô ráp không hề cách trở dán lên làn da mềm mại, mịn màng của cô.