Góc quầy bar trong phòng khách bày hai ly nước có ga, Vân Nhiêu và Cận Trạch ngồi đối diện nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thời gian càng lâu, Vân Nhiêu càng sốt ruột. Cô nhớ rõ Ôn Dữu không có vấn đề về đường ruột, đã ở trong đó gần nửa tiếng, sao còn chưa ra?
Cuối cùng, cùng với tiếng kẽo kẹt rất khẽ, cửa phòng vệ sinh mở ra, một bóng dáng mảnh mai ló ra từ phía sau cửa.
Ôn Dữu cúi đầu, vành tai ửng hồng, mặt giống như vừa mới rửa, thái dương còn vương hơi nước. Thấy bên phòng chơi bài không ai chú ý tới
mình, cô như thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi xuống lầu, bóng dáng thoạt nhìn vẫn còn trấn tĩnh.
Vân Nhiêu nhìn Ôn Dữu biến mất ở cửa cầu thang, nói với Cận Trạch: “Em đã nói trong phòng vệ sinh chỉ có mình cậu ấy mà.”
Cận Trạch: “Nếu chỉ có mình cô ấy, sao lúc cô ấy ra ngoài, sao lại cẩn thận đóng cửa lại như vậy?”
Vân Nhiêu không chú ý tới điểm này, lúc này nhìn lại, đèn phòng vệ sinh tuy rằng đã tắt, nhưng cửa lại đóng rất chặt, có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cận Trạch lấy điện thoại ra, đếm ngược ba phút.
Thời gian vừa đến, anh đứng dậy khỏi ghế cao, ám chỉ Vân Nhiêu đưa mắt nhìn theo anh.
Cận Trạch bước đi lười biếng, đi đến trước cửa phòng vệ sinh, như là muốn đi vệ sinh.
Tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa kính mờ đột nhiên từ bên trong mở ra.
Vân Thâm từ phòng vệ sinh đi ra, đụng phải Cận Trạch đang đứng ở cửa. “Sao lại có người?” Cận Trạch nhướn đuôi lông mày, ý vị sâu xa nói,
“Quả Bưởi không phải mới ra ngoài sao?” Vân Thâm: “Mắt cậu mù à.”
Ý là châm chọc Cận Trạch không nhìn thấy anh đi vào.
Vân Thâm thần sắc cực kỳ bình tĩnh mang theo vẻ không kiên nhẫn thường thấy, Cận Trạch nhếch khóe môi với anh, không hiểu sao vỗ vai anh: “Anh bạn tốt, làm tốt lắm.”
Tuần sau anh đi Paris có thể có vợ đi cùng, cảm động đến rơi nước mắt.
Vân Thâm nhìn Cận Trạch như bệnh tâm thần, ghét bỏ hất tay ra: “Cút xa một chút.”
Cận Trạch: “Vâng, anh trai.”
Khóe mắt liếc về phía Vân Nhiêu cách đó không xa, chỉ thấy cô vẻ mặt không thể tin nổi, cằm sắp rớt xuống bàn, nhìn anh trai mình giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh biến dị.
Lúc này, Ôn Dữu từ dưới lầu xách túi đi lên, cáo từ các bậc trưởng bối, nói cô phải về làm thêm giờ.
Khương Na đang bận xoa mạt chược, cũng không giữ cô lại, bảo Vân Nhiêu sắp xếp tài xế đưa Ôn Dữu về.
Vân Nhiêu theo bản năng tìm anh trai mình, lại thấy Vân Thâm không biết đã đi đâu mất. Ôn Dữu uyển chuyển từ chối ý tốt của họ, nói mình đã gọi xe rồi, liền vội vàng rời đi.
Trong tiểu khu cây xanh cao vút, ánh đèn đường hắt bóng lá loang lổ, Ôn Dữu đứng ở ven hồ nhân tạo dưới bóng cây, gió đêm lạnh thổi qua, bụng cô không hiểu sao có chút đau quặn, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc
SUV màu đen thuần khiết lái đến gần, cách một khoảng không gần, ánh mắt u ám của người đàn ông trên ghế lái đối diện với cô.
Xe dừng lại trước mặt, Ôn Dữu lưu loát trèo lên ghế phụ.
Vân Thâm liếc cô, cười nhạt: “Trốn xa như vậy, anh còn tưởng em chạy rồi.”
“Chạy làm gì?” Ôn Dữu nói, “Đi nhờ xe miễn phí ai mà không thích.”
Cô thắt dây an toàn, nhiệt độ trong xe cao hơn một chút, xua tan cái lạnh của gió đêm. Ánh mắt Ôn Dữu hạ xuống, nhìn thấy bàn tay phải của người đàn ông đặt trên hộp tỳ tay, khớp xương nhô ra, trắng nõn thon dài, gân xanh lộ ra đường mạch uốn lượn, bàn tay này không lâu trước đây còn véo trên người cô…… Hô hấp Ôn Dữu hơi dồn dập, có cảm
giác hoảng hốt giống như đang yêu đương vụng trộm.
Túi tote rộng miệng lộn xộn đặt trên đùi, Vân Thâm thấy vậy, giúp Ôn Dữu xách túi lên: “Nặng quá, để sang bên cạnh đi.”
Trong túi có máy tính xách tay, còn có những bức thư tình vừa lấy từ chỗ Vân Nhiêu về, Ôn Dữu sợ Vân Thâm liếc thấy đồ vật bên trong, nhanh chóng kéo túi về: “Em ôm là được.”
Vân Thâm nhìn cô một cái, không nghĩ nhiều, vừa khởi động xe vừa thuận miệng hỏi: “Anh mua túi cho em sao không dùng?”
Ôn Dữu: “Vật giá trị lớn không nên lộ ra ngoài, hơn nữa em không nỡ mang ra đựng đồ quá nặng.”
“Túi mua về là để dùng. Hay là em thích sưu tầm?” Vân Thâm thuận thế nhắc tới một chuyện khác, “Tủ quần áo phòng em có phải không đủ
dùng?”
Ôn Dữu: “Không có a.”
Vân Thâm: “Hai ngày trước thấy em chạy qua chạy lại giữa hai phòng ngủ.”
“Đó là đang thu dọn quần áo mùa đông.” Ôn Dữu giải thích, “Thu dọn xong tủ sẽ rộng rãi.”
Vân Thâm tay cầm vô lăng, ngón trỏ khẽ nâng, không chút để ý gõ hai cái, đột nhiên nói: “Có thể chuyển đến phòng anh.”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Không cần.”
Vân Thâm thấy cô phản ứng rất lớn, cười: “Anh nói đồ trong tủ quần áo. Em nghĩ gì vậy?”
Lại bị anh trêu đùa.
Ôn Dữu nghiêm mặt: “Em nghĩ cũng là đồ trong tủ quần áo.”
Xe chạy lên cầu vượt, phong cảnh thành phố bị hàng rào chắn hai bên đường che khuất. Vân Thâm lơ đãng nhìn về phía trước, tiếp tục đề tài này: “Em nghĩ cái gì khác cũng được, anh trai đối với em, khẳng định là em nói gì anh nghe nấy.”
Cái tính cách kia của anh, có thể nói gì nghe nấy mới là lạ.
Ôn Dữu thầm mắng, không tiếp nhận sự dụ dỗ của anh, chuyển chủ đề: “Em muốn anh trai nấu bữa khuya cho em, tự nhiên muốn ăn hải sản
hấp.”
Vân Thâm bất đắc dĩ, liền bật tai nghe Bluetooth, gọi điện thoại cho trợ lý đặt hải sản tươi sống mang đến nhà.
Về đến nhà đã hơn 9 giờ, Ôn Dữu ôm máy tính muốn làm thêm một lát, vừa mới ngồi xuống, cảm giác đau bụng càng thêm rõ ràng.
Cô đi vào phòng vệ sinh, mới phát hiện kỳ kinh nguyệt đến. Trước đây thường là đến sớm, hơn nữa cũng không đau rõ ràng như vậy, giờ phút này Ôn Dữu cảm thấy toàn bộ bụng đều co rút đau, cảnh báo cô trong khoảng thời gian này làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, tình trạng cơ thể xuống dốc nghiêm trọng.
Ôn Dữu dùng nước ấm lau qua người, thay bộ đồ ở nhà sạch sẽ ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp trước.
Vân Thâm đứng ở bên bệ bếp, trên mặt bàn bày mấy hộp hải sản nhỏ, có bạch tuộc, tôm sú, sò huyết, ốc hương từ từ, Ôn Dữu li.ếm khóe môi, đi qua nắm lấy cánh tay Vân Thâm: “Anh, ngại quá, anh đừng làm vội, tối nay em không ăn.”
Vân Thâm đang nghiên cứu nước chấm, còn chưa chính thức bắt đầu làm. Anh thoáng nhìn khóe môi tái nhợt và bàn tay ôm bụng của Ôn Dữu, hỏi: “Đến kỳ kinh nguyệt?”
Ôn Dữu: “Vâng. Bụng hơi đau, không ăn được đồ lạnh.”
“Sớm hơn hai ngày.” Vân Thâm nhéo nhéo cằm Ôn Dữu, “Sao lại thế này?”
Ôn Dữu không ngờ anh lại rõ ràng thời gian và quy luật kinh nguyệt của cô như vậy, cô giải thích: “Sớm hoặc muộn một hai ngày, là rất bình
thường.”
Vân Thâm không nói thêm gì, cất hết hải sản đi, lấy ra nguyên liệu nấu ăn khác từ tủ lạnh, quen tay làm một bát canh tuyết nhĩ ngũ hồng, tận mắt nhìn thấy Ôn Dữu uống xong.
Nước canh ấm áp xuống bụng, cảm giác đau quặn giảm bớt không ít. Trở lại phòng ngủ, Ôn Dữu vốn định đi ngủ luôn, đột nhiên lại cảm thấy tinh
lực hồi phục một chút, có thể chiến đấu thêm một lát.
Cô ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính, bắt đầu xử lý yêu cầu mới gởi tới trước đó.
Chìm vào công việc, Ôn Dữu dần dần quên mất thời gian. Không biết đã qua bao lâu.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn trong các tòa nhà dần tắt, bóng đêm dày đặc bao phủ tất cả. Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên một trận “cốc cốc” tiếng gõ cửa.
Ôn Dữu quay đầu lại, nhìn thấy cửa đã bị mở ra, Vân Thâm mặc áo thun trắng quần dài, mặt không biểu cảm đứng ở cửa, một tay duy trì tư thế gõ cửa, lạnh lùng liếc cô: “Bây giờ là mấy giờ?”
Ôn Dữu thoáng nhìn thời gian ở góc trên bên phải máy tính, rạng sáng 1 giờ.
Bị anh nhìn từ trên cao xuống không chút khách khí, Ôn Dữu chỉ cảm thấy bụng đột nhiên lại có chút đau, tay chân cũng lạnh toát.
Gần đây công việc bận rộn áp lực lớn, Ôn Dữu thường xuyên thức đêm, không chỉ làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, lúc Vân Thâm không ở nhà cô ăn cơm cũng không quá điều độ.
Những việc này, Ôn Dữu cũng không để Vân Thâm phát hiện, cô nghĩ chịu đựng qua thời gian này là được.
“Em sai rồi.” Ôn Dữu không nói hai lời liền nhận lỗi xin lỗi, “Lập tức đi ngủ.”
Vân Thâm đi vào phòng cô. Anh hình như mới tắm xong, tóc hơi rối, màu da so với bình thường ấm hơn một chút, cao lớn đứng ở lối đi nhỏ, khiến không gian vốn rộng rãi trở nên có chút chật chội.
“Lập tức là khi nào?”
“Chính là… Đợi em viết xong đoạn này, rất nhanh.”
Cô gái sắc mặt tái nhợt, quật cường mím môi, đôi mắt xanh lam nâng lên, chứa đựng ánh sáng nhạt, cẩn thận đánh giá anh.
Vân Thâm nhíu mày: “Được. Em viết đi.”
Ôn Dữu dựa vào bàn làm việc, thân mình vẫn quay về phía anh, đôi mắt khẽ chớp hai cái, không quay lại.
Vân Thâm không chút để ý nói: “Anh sẽ ở đây nhìn em.”
“Vâng.” Ôn Dữu không có cự tuyệt, nhỏ giọng nói, “Vậy anh… tìm chỗ ngồi đi.”
Trong phòng cô ngoài ghế làm việc, còn có hai chỗ có thể ngồi, một là dựa vào tường có một bộ sofa thấp, một là ghế trang điểm bên cạnh bàn trang điểm, Vân Thâm ngồi chỗ nào cũng được.
Đương nhiên, còn có một chỗ khác có thể ngồi…
Vân Thâm lơ đãng gật gật cằm, thấy ánh mắt Ôn Dữu vẫn giằng co trên người anh, anh khẽ nhếch khóe môi, dưới mí mắt cô tùy tiện đi đến mép giường, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Anh thấy chỗ này không tồi.”
“…” Ôn Dữu nheo mắt, ánh mắt thoáng dời đi, hình như có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại quay trở lại, tiếp tục nhìn anh.
Má cô dần dần ửng lên một tầng hồng nhạt, nghĩ anh nếu đã tắm xong, trên người sạch sẽ, ngồi trên giường cô hình như cũng không có gì.
Trong lòng Ôn Dữu cũng không phản cảm anh làm như vậy, đang định gật đầu, lại thấy Vân Thâm tùy tay vén chăn bông nhung dài màu hạnh hồng trên giường lên, hỏi cô: “Hơi buồn ngủ, có thể nằm không?”
Ôn Dữu: “Anh có thể về phòng mình nằm.”
Vân Thâm: “Không phải anh muốn nhìn em sao?”
“…” Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô nhẹ giọng nói, “Dạ, vậy anh nằm đi.”
Nói xong, cô lập tức quay người lại, mặt hướng về phía màn hình máy tính trên bàn, bên tai truyền đến tiếng chăn đệm sột soạt, giống như tiếng củi lửa bập bùng, thiêu đốt làn da sau tai cô.
Vân Thâm nằm xuống, không phúc hậu phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Ôn Dữu sống lưng căng thẳng, đôi tay đặt trên bàn phím lập tức bắt đầu gõ lạch cạch, ý đồ che lấp những động tĩnh phía sau khiến cô bối rối.
Vân Thâm nằm xuống, lại không phát ra âm thanh ảnh hưởng đến cô nữa.
Đồ dùng bằng lụa trên giường Ôn Dữu mềm mại, tỏa ra mùi hoa oải hương nhàn nhạt, còn có hơi thở ngọt ngào độc hữu trên người cô, giống như sương mù mùa xuân ôn nhu tràn ngập.
Ôn Dữu trước đó nói lập tức có thể viết xong, kỳ thật ít nhất còn phải hơn mười phút nữa. Cô vùi đầu đẩy nhanh tốc độ, may mà Vân Thâm không thúc giục cô nữa, cô cũng hoàn chỉnh viết xong chuỗi số hiệu này, ném vào phần mềm vận hành.
Tắt máy tính, Ôn Dữu quay đầu lại, nhìn thấy trên giường nhô lên một đường dài, Vân Thâm nằm nghiêng về phía cô, đôi mắt nhắm, lông mi đen nhánh rủ xuống, giống như đã ngủ rồi.
Ôn Dữu nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường một lát, ánh mắt miêu tả đường nét ngũ quan ôn hòa hiếm thấy của anh, khóe môi không nhịn được cong lên nhợt nhạt.
Nếu anh đã ngủ rồi.
Nếu không,cô liền phát từ bi, không đánh thức anh về phòng anh vậy.
Dù sao bây giờ thời tiết còn lạnh, có đàn ông sưởi ấm giường vẫn tốt hơn không có.
Ôn Dữu thuyết phục chính mình như vậy, đứng dậy khỏi bàn, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh, đơn giản rửa mặt một chút, thoa chút kem dưỡng ẩm, trở lại phòng.
Cô tắt đèn lớn, chỉ chừa lại một ngọn đèn đầu giường màu vàng ấm áp, vòng đến bên kia của Vân Thâm, vừa lúc cũng là phía đối mặt anh, vén chăn lên giường.
Đệm giường hơi lún xuống, Ôn Dữu không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, rón rén chui vào trong chăn, cách Vân Thâm gần nửa mét, ranh giới rõ ràng.
Ôn Dữu nằm thẳng xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng tim đập rõ ràng lại kịch liệt, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm nhận được nhiệt độ
xa lạ đến từ người khác phái trong chăn, tần suất tim đập không giảm mà còn tăng.
Như thế này làm sao ngủ được… “Viết code xong rồi à?”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Ôn Dữu toàn thân run lên, lại nghe anh chậm rãi nói, “Anh trai chờ đến hoa cũng tàn.”
Ngữ khí lả lơi, rất giống một nam yêu tinh khát vọng được ân sủng khó nhịn tịch mịch.
Ôn Dữu nắm chặt chăn, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh chưa ngủ à?”
“Em chưa xong, làm sao anh ngủ được” Vân Thâm không kiêng dè gì nói, “Lại đây.”
Ôn Dữu nhỏ giọng: “Lại đâu cơ?”
Vân Thâm: “Em nói xem? Hay là muốn anh trai động thủ?” Ôn Dữu: “…”
Cô chôn người trong chăn, giống như một con động vật thân mềm, không quá tình nguyện, cực kỳ chậm chạp nhích về phía Vân Thâm.
Vân Thâm hiếm khi có kiên nhẫn như vậy, ung dung nhìn cô từng tấc từng tấc dịch đến bên cạnh anh, nơi giơ tay có thể chạm tới.
Thật nghe lời.
So với trong tưởng tượng của anh còn ngoan hơn.
Trong chăn nhiệt độ càng ngày càng cao, lòng bàn tay Ôn Dữu đều đổ mồ hôi, cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà nóng bỏng của người đàn ông gần trong gang tấc, cô dừng lại động tác, không chạm vào cơ thể anh, nhẹ nhàng nói: “Như vậy được rồi chứ?”
Giây tiếp theo, một cánh tay thon dài rắn chắc luồn qua sau cổ cô, nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, kéo cả người Ôn Dữu vào trong lòng anh.
Mùi trà nham nhạt xông tới, cùng với hơi thở hormone rung động lòng người, bao phủ lấy Ôn Dữu hoàn toàn.
Không mang theo một chút xâm lược nào, Vân Thâm chỉ ôm cô, một tay khác từ dưới chăn luồn qua, cách lớp áo ngủ mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bụng Ôn Dữu.
Bàn tay anh ấm áp, to lớn bao trùm lấy, khẽ xoa nhẹ hai cái, có chút không hài lòng nói: “Gầy quá.”
Vòng eo nhỏ nhắn như vậy, giống như chỉ cần dùng sức một chút là có thể làm gãy.
Động tác của anh quy củ, không chứa chút suồng sã, Ôn Dữu được anh xoa thật sự thoải mái, nhịn không được nắm lấy cổ tay anh, chỉ huy nói: “Xuống chút nữa.”
Vân Thâm:……
Cô thật sự rất tin tưởng anh.
Vân Thâm khẽ thở dài, bàn tay hơi di chuyển xuống, rõ ràng không có động tác thừa nào, lại ghé sát vào tai cô gái, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Như vậy?”
Lòng bàn tay rõ ràng cảm giác được, bụng dưới bằng phẳng của cô khẽ run lên.
“Anh…” Giọng Ôn Dữu nhỏ như làm nũng, “Anh có ngủ hay không?”
Vân Thâm nghe vậy, rút tay ra, xoay người tắt ngọn đèn đầu giường cuối cùng, sau đó trở lại chỗ cũ, tiếp tục xong bụng cô.
Phòng ngủ chìm vào bóng tối hoàn toàn, ở trong phòng mình, đôi mắt Ôn Dữu rất nhanh thích ứng với bóng tối này, mơ hồ trông thấy Vân Thâm nửa khép đôi mắt đen, mũi thẳng tắp, khuôn mặt với đường nét rõ ràng đè lên chiếc gối cô vẫn dùng để ngủ hàng ngày, dường như cũng đè lên mái tóc dài xõa tung của cô.
Một dòng nước ấm áp không thể miêu tả từ trái tim trào ra, lan tràn khắp cơ thể.
Ôn Dữu hô hấp chậm lại, cả người giống như chìm vào trong vại mật ấm áp, mỗi lỗ chân lông đều được bao bọc một cách dịu dàng.
Có lẽ là sự dịu dàng này quá mức mãnh liệt, trái tim Ôn Dữu bị đè nén, lại sinh ra một chút chua xót không tên.
Cô nhắm mắt lại, mặc kệ tâm tình trôi theo dòng nước.
Lúc này, Vân Thâm đột nhiên nhéo eo cô, lại sinh ra bất mãn mới: “Nằm thẳng đơ thế làm gì?”
Ôn Dữu: “Em quen nằm thẳng.”
Tư thế ngủ của Ôn Dữu rất ngoan, cả người thẳng tắp, cả đêm đều không lộn xộn một chút. Cô từ nhỏ đến lớn đều ngủ một mình, mãi đến khi lên trung học, thỉnh thoảng sẽ cùng Lê Lê và Vân Nhiêu chen chúc trên một chiếc giường, hai người họ tư thế ngủ đều rất quấn người, Ôn Dữu lại là người quen nằm yên, trở thành người bị quấn lấy, tùy ý hai người ôm.
Mà bản thân cô, dường như chưa từng ôm người khác ngủ bao giờ. Vân Thâm: “Vậy sau này em phải làm quen một chút…”
Anh dừng một chút, giọng điệu lả lơi nói tiếp: “Cách nằm khi ở bên cạnh bạn trai.”
Ôn Dữu đáp một tiếng “Vâng”, cảm giác được cánh tay ôm cô của người đàn ông lại siết chặt, ôm cô vào trong ngực, dán sát vào l.ồng ng.ực rắn
chắc của anh.
Ôn Dữu có chút khẩn trương, tay và chân cũng không biết nên đặt ở đâu. Cô hơi nghiêng người, mặt hướng về phía anh, hỏi: “Như vậy sao?”
Vân Thâm dạy dỗ như xách cổ tay cô: “Ôm anh.” Ôn Dữu chậm rãi vươn tay, đặt lên eo anh.
Người đàn ông dường như vẫn thấy chưa đủ: “Chủ động một chút, biết không?”
Ôn Dữu li.ếm môi, tiếp tục áp sát anh, cách lớp vải mỏng manh, ôm lấy vòng eo thon chắc của anh.
Ngực gần như dán vào ngực anh, Ôn Dữu cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy vào l.ồng ng.ực anh.
Ôn Dữu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy, cô giọng như muỗi kêu: “Có phải gần quá không?”
Vân Thâm: “Hửm?”
Ôn Dữu vùi đầu, toàn thân đều nóng bừng: “Anh… Cứng quá, làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao bây giờ?” Giọng Vân Thâm khàn khàn, ngữ khí vẫn lơ đãng như cũ, dáng vẻ thành thạo, “Chịu đựng thôi.”
Ôn Dữu cố gắng điều chỉnh hô hấp, hỏi: “Không khó chịu sao? Hay là anh về phòng ngủ đi.”
“Còn chịu được.” Kỳ thật rất khó chịu.
Vân Thâm sờ đầu Ôn Dữu, thấp giọng nói, “Muốn ở cùng em. Mau ngủ đi.”
Tay anh lại rơi xuống bụng Ôn Dữu, che lại nơi cô đang đau trướng.
Dịu dàng đến cực điểm, giống như nâng niu bảo vật yếu ớt quý giá nhất trên thế giới.
Ôn Dữu nhắm mắt lại, không kìm được ôm lấy anh, trán tựa vào cổ anh, trong đầu không ngừng vang vọng bốn chữ anh vừa nói ——
Muốn ở cùng em.
Rất lâu trước kia, anh đã từng nói với cô: “Anh trai sẽ luôn ở bên em.” Giống nhau dịu dàng như vậy.
Luôn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Ôn Dữu không biết mình đột nhiên làm sao, trong l.ồng ng.ực chua xót và ngọt ngào đè nén lẫn nhau, nhất thời không chịu nổi, phần chua xót theo tuyến lệ trào ra hốc mắt. Mặt cô vùi vào trước ngực Vân Thâm, hít hít mũi, hỏi anh: “Anh, anh có nhớ năm 16 tuổi, bà nội em mất, anh cùng em ngồi tàu về nhà không?”
“Nhớ rõ.” Vân Thâm hỏi, “Đột nhiên nói chuyện này làm gì?” Ôn Dữu: “Ngày đó, anh đã nói với em một câu.”
Ôn Dữu hít sâu, chậm rãi nói: “Anh nói anh sẽ luôn ở bên em.”
Vân Thâm yết hầu lăn lộn một chút, trong lòng trào ra một cảm giác kỳ lạ, nặng nề.
Anh vuốt tóc Ôn Dữu, gật đầu nói: “Anh nhớ rõ.”
Ngày đó thời tiết âm u như mất đi tất cả sắc màu, gió lạnh thấu xương.
Thiếu nữ vốn luôn kiên cường, trước mặt anh phảng phất đánh mất tất cả dũng khí, kinh hoảng thất thố, khóc như mưa.
Anh theo bản năng đi qua ôm lấy cô, an ủi cô vài câu.
Ôn Dữu không biết Vân Thâm rốt cuộc nhớ rõ bao nhiêu, có lẽ anh chỉ có ấn tượng đại khái, rất ít người sẽ nhớ kỹ từng câu mình nói.
Nhưng mà, anh trai, cho dù anh không nhớ rõ đã nói gì, cho dù anh tạm thời còn chưa động tâm với em, anh cũng đã thực hiện lời hứa của mình, luôn ở bên cạnh em, giúp đỡ em, chống đỡ em, làm cho em trở thành một bản thân tốt hơn như bây giờ.
Anh có biết không, chính vì anh quá tốt, cho nên em mới không cam lòng như vậy, nhiều năm như vậy cũng không có cách nào từ bỏ, cảm thấy ngoài anh ra, sẽ không bao giờ thích người khác nữa.
Ôn Dữu gần như không phát ra âm thanh nào, chỉ là buồn bã rơi nước mắt, nương nhờ bóng tối, im lặng ph.át t.iết một vài thứ trong lòng ngực anh.
Ngay tại thời khắc này.
Ôn Dữu cảm giác được một bàn tay to nhẹ nhàng xoa má cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Anh trai nếu sớm thích Dữu Dữu của chúng ta một chút thì tốt rồi.”
Ôn Dữu ngơ ngẩn, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ: “Đúng vậy… Anh tại sao không… sớm thích em một chút…”
Đầu ngón tay Vân Thâm chạm phải một vệt ẩm ướt, sau đó mới cảm giác được trước ngực thấm ướt một mảng.
Nước mắt cô nóng bỏng, gần như đốt ngực anh thành một mảng.
Một loại cảm giác kỳ quái tập kích vào tim, mang theo cảm giác đau âm ỉ không tên, khiến Vân Thâm kìm nén cả trái tim lại.
------oOo------