Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 64

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Ôn Dữu sau khi khóc xong liền thiếp đi trong vòng tay Vân Thâm, hệt như một chú động vật nhỏ cuộn mình trong hang ổ ấm áp để qua đông. Hơi thở của cô dần trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, đôi mắt nhắm nghiền an tĩnh, dáng vẻ say ngủ vô cùng đáng yêu.

 

Vân Thâm thầm nghĩ, không phải cô rất giỏi ôm người khác ngủ sao?

 

Anh khẽ lau đi vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi cô, kéo chăn lên tận vai cô rồi cũng nhắm mắt lại.

 

Vân Thâm vốn rất dễ ngủ, nhưng tối nay lại trằn trọc một cách lạ thường. Đầu ngón tay anh dường như vẫn còn vương hơi ấm từ nước mắt của Ôn Dữu, bên tai không ngừng văng vẳng câu nói trước khi ngủ của cô ——

 

“Sao anh không thích em sớm hơn?”

 

Vân Thâm hiếm khi suy nghĩ theo hướng giả định như vậy.

 

Cuộc đời anh không có chỗ cho việc ngoảnh đầu nhìn lại, anh chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai, trong từ điển của anh không hề tồn tại hai chữ “Nếu như”.

 

Chỉ đến khi trong lòng anh có thêm một người, anh mới bắt đầu không kìm được mà nghĩ, quen biết lâu như vậy, sao không theo đuổi cô sớm hơn, cứ như đã lãng phí rất nhiều thời gian một cách vô ích.

 

Mà phản ứng của Ôn Dữu cũng khác xa so với tưởng tượng của anh. Sao cô lại khóc?

Là vì cảm động ư? Hình như không chỉ có vậy. Vân Thâm không đoán

được tâm tư của cô, nhưng bản thân anh lại cảm thấy một nỗi xót xa khó tả.

 

Cứ như anh đã đến quá muộn.

 

Cứ như cô gái ấm áp trong vòng tay anh đã từng phải một mình bước đi trong băng tuyết lạnh giá, trong đôi mắt xanh lam của cô đọng lại một khối băng, khi gặp phải lửa nóng liền tan chảy thành nước mắt.

 

Anh bắt đầu hoài nghi.

 

Rốt cuộc trong quá khứ của cô, anh đã đóng vai trò gì?

 

Ngày hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

 

Ôn Dữu đột ngột mở mắt, theo phản xạ xoay người với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tắt đi tiếng chuông ồn ào.

 

Đến khi nằm xuống lại, cô mới phát hiện gối đầu có gì đó không đúng lắm.

 

Nó đã biến thành một cánh tay nam giới thon dài, trắng nõn, cơ bắp săn chắc mà lại có độ đàn hồi.

 

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt hơi hé mở, lười biếng đến cực điểm.

 

Suýt chút nữa thì quên mất.

 

Tối qua, có người đã ủ ấm giường cho cô, sau đó còn ngủ cùng cô đến sáng.

 

Ôn Dữu kéo chăn lên đến dưới cổ, cánh tay áp sát l.ồng ng.ực nam giới, cảm nhận được đường nét cơ bắp rắn rỏi.

 

Cô nhìn quanh trần nhà, giọng nói khẽ khàng: “Chào buổi sáng.” “Ừm.” Đáp lại cô là một âm thanh trầm khàn đến cực độ.

Tai Ôn Dữu nóng lên, không nhịn được mà hơi nghiêng người đi, quay lưng lại với khuôn mặt tuấn tú, tản mạn, khiến trái tim cô không ngừng rung động.

 

Cánh tay đang gối dưới cổ cô bỗng nhiên ôm lấy vai Ôn Dữu, kéo cả người cô vào lòng anh, lưng cô áp sát vào ngực anh.

 

Ôn Dữu cúi đầu, hai tay không khỏi nắm lấy cánh tay nam giới đang vòng qua trước ngực cô.

 

“Anh ơi…” Giọng cô mang theo chút khàn khàn của buổi sớm mai, tựa như một nhúm bông gòn bay vào tai anh, “Em phải dậy đi làm.”

 

Vân Thâm lười biếng nói: “Anh biết công ty các em buổi sáng không chấm công.”

 

Ôn Dữu: “Nhưng cũng không thể đến quá muộn.”

 

“Giờ mới có mấy giờ.” Vân Thâm hỏi cô, “Bụng còn khó chịu không?” Ôn Dữu lắc đầu: “Không có cảm giác gì.”

“Ừm.”

 

Anh khẽ đáp một tiếng.

 

Ngay sau đó, một nụ hôn ẩm ướt đặt lên gáy Ôn Dữu, cô run rẩy toàn thân, cảm giác được Vân Thâm dường như còn thè lưỡi ra, vừa m.út làn da sau gáy của cô, vừa cố tình li.ếm láp mấy cái.

 

Ôn Dữu hoảng hốt: “Đừng, sẽ để lại dấu mất.”

 

“Vậy xuống dưới một chút.” Nói rồi, anh men theo đường cong xương cổ mảnh khảnh của Ôn Dữu hôn xuống phía dưới, đến vị trí xương b.ướm của cô, nơi có hình dáng tựa như cánh bướm nhẹ nhàng.

 

Ôn Dữu giãy giụa một chút, ngực phập phồng kịch liệt, chống tay lên ngực anh: “Đừng nhéo em…”

 

“Anh tối qua, mơ một giấc mơ.” Vân Thâm vừa lần mò trong lòng cô, vừa chậm rãi nói, “Mơ thấy mối tình đầu mà em nhớ mãi không quên kia, tìm đến tận cửa.”

 

“Làm gì có nhớ mãi không quên.” Ôn Dữu hơi cong người, giọng nói đứt quãng, “Sớm, sớm đã không nhớ rõ anh ta rồi.”

 

Vân Thâm trèo lên cao hơn một chút, áp sát vành tai cô, tay anh khi gần khi xa, ngược lại khiến Ôn Dữu có chút hụt hẫng, lại nghe anh thản nhiên nói: “Thật sự không nhớ rõ? Anh thấy mối tình đầu kia của em lợi hại đến tàn nhẫn, chạy đến trước mặt anh, nói em không thể nào thích người khác.”

 

Ôn Dữu quay đầu, vẫn không nhìn thấy anh, hướng về phía trần nhà nói: “Anh, anh ghen tuông quá rồi.”

 

Sao lại có thể mơ một giấc mơ vớ vẩn như vậy, cứ như một oán phụ chốn thâm cung.

 

Hoàn toàn không giống phong cách của anh.

 

Vân Thâm cắn nhẹ tai cô, đột nhiên bóp mạnh yếu huyệt trong lòng cô: “Vậy, mối tình đầu kia của em nói không đúng?”

 

“Đương nhiên là không đúng rồi.” Ôn Dữu thở hổn hển, hô hấp dồn dập, giọng nói the thé, nóng lòng muốn biện minh cho mình, cứ như nói rõ ràng là có thể thoát khỏi sự giày vò ngọt ngào này, “Em thích ai anh không biết sao? Còn anh ta, chỉ là một người không hề quan trọng.”

 

Vân Thâm: “Nếu đã như vậy, nói cho anh biết anh ta tên gì, trước kia học ở đâu, hai người quen nhau thế nào, vì sao em lại thích anh ta.”

 

“…” Ôn Dữu không dao động, “Không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến người kia, em chỉ muốn ở bên anh thôi.”

 

Vân Thâm: “…”

 

Lời này anh không thể phản bác.

 

Ôn Dữu chịu đựng sự trêu chọc của anh, dần dần cảm nhận được kh.oái c.ảm và sự không thỏa mãn, môi mềm vụng về hôn lên xương quai xanh của anh, hướng lên trên một chút, cô há miệng cắn yết hầu của anh, nghe được tiếng rên r.ỉ, Ôn Dữu có chút đắc ý, níu lấy người anh hỏi:

 

“Anh thật sự mơ thấy giấc mơ đó sao?”

 

Cứ cảm giác là anh đang bịa chuyện để moi thông tin từ cô.

 

Vân Thâm nheo mắt, nắm lấy một bàn tay cô kéo xuống dưới, lướt qua cơ bụng: “Lừa em làm gì.”

 

Ôn Dữu rụt tay về: “Vậy anh nói xem, người kia trông như thế nào? Sau khi khiêu khích anh thì thế nào?”

 

Vân Thâm nhếch môi, buông tay cô ra, bàn tay to lớn mò mẫm trong bóng tối đến được thứ hữu dụng hơn.

 

Hai chân Ôn Dữu đều bị đè lại, cả người lại bị lật ngược lại, lưng cô hướng về phía anh, vải lụa trượt xuống tận mắt cá chân, chân cô dù có khép chặt đến mấy cũng không giữ lại được.

 

“Người kia, trông như một con chó.” Vân Thâm lạnh nhạt nói, ánh mắt ngạo mạn, “Cuối cùng bị anh đ·ánh ch·ết, nát bét trên mặt đất.”

 

Anh nắm lấy cằm Ôn Dữu, xoay mặt cô lại, vừa hôn lên môi cô vừa nói: “Dữu Dữu có hài lòng với kết cục này không?”

 

Ôn Dữu không nhịn được, bật cười: “Gì cơ chứ.”

 

Nhưng rất nhanh cô đã không cười nổi nữa, lưng cô bị đè ép, anh một tay ấn chân cô, một tay x.oa n.ắn phía trước, Ôn Dữu ôm lấy gối đầu, không nhịn được cắn chặt vải mềm. Động tác của người đàn ông mang theo d*c v.ọng khống chế cực mạnh, may mà cũng không thô bạo, vẫn chứa đựng vài phần yêu thương, nhưng Ôn Dữu lại sinh ra kh.oái c.ảm khó nhịn đến tột độ, biết rõ hiện tại là thời kỳ đặc biệt, anh cũng không chạm vào nơi mấu chốt của cô, cô vẫn là chìm đắm trong phản ứng của anh đối với cô, suy nghĩ bị rút cạn, đầu óc một mảnh trắng xóa.

 

Thời gian kéo dài quá lâu, Ôn Dữu rốt cuộc cảm thấy sắp muộn làm.

 

Cô đỏ bừng mặt, ghé vào gối đầu, không biết khóe mắt đuôi mày của mình có bao nhiêu câu dẫn. Cô quay đầu đi, ý đồ đánh thức chế độ bình thường của Vân Thâm: “Anh, hôm qua anh về muộn như vậy, chắc là còn rất nhiều việc chưa xử lý xong đúng không?”

 

Vân Thâm: “Không phiền em quan tâm.”

 

Tóc đen của anh lấm tấm mồ hôi, áo thun dính sát vào người, vạt áo vén lên một mảng, đường nét cơ bụng càng trở nên rõ ràng, tựa như điêu khắc.

 

Xúc giác so với thị giác càng trực quan hơn, Ôn Dữu chạm vào hết lần này đến lần khác, giống như một con tôm luộc chín đỏ, run rẩy nói: “Em không phải quan tâm anh, em là quan tâm nhân viên đang kêu gào đói khát ở công ty anh.”

 

Vân Thâm bật cười, cúi xuống hôn cô: “Rốt cuộc là ai đang kêu gào đói khát?”

 

 

Ôn Dữu ấm ức: “Em chỉ kêu thôi, không có đòi ăn.”

 

Vân Thâm bị cô chọc cười, nhướng mày, giọng nói trầm thấp thẳng đến tận đáy lòng cô: “Hôm nay anh mới biết, mẹ anh nói một câu rất đúng.”

 

“Đừng coi trọng bản thân quá. Công ty không có em một lát, cũng không đóng cửa được.”

 

Ôn Dữu nghe xong, thân thể chợt run lên, cho rằng sáng nay mình bất đắc dĩ phải phản bội công ty, bị một nhà tư bản vô tình khác áp bức.

Cũng may Vân Thâm chỉ là ngoài miệng mạnh mẽ, cũng sẽ không thật sự không để ý đến tâm trạng của cô. Anh ghé sát vào tai cô, đem cảm thụ dùng thanh âm rõ ràng mà truyền lại cho cô, Ôn Dữu lần đầu tiên nghe

được anh như vậy, đơn thuần khí âm dường như là có thể nghiền nát xương cốt của cô.

 

Trong nháy mắt kia, trong đầu Ôn Dữu cũng chỉ còn lại một câu —— Công ty không có mình một lát hình như thật sự không đóng cửa được.

Hai kẻ cuồng công việc giày vò lẫn nhau, rốt cuộc cũng trở lại quỹ đạo trước 9 giờ rưỡi sáng.

 

Ôn Dữu lười gội đầu, buộc tóc dài thành búi, thay quần áo xong đi ra khỏi phòng thì Vân Thâm cũng vừa tắm xong.

 

Anh thản nhiên đi vào phòng Ôn Dữu, giúp cô thay ga trải giường và vỏ chăn.

 

Rèm cửa mở ra, ánh mặt trời trong vắt chiếu vào, khiến căn phòng trở nên sáng sủa.

 

Ôn Dữu liếc mắt nhìn bàn làm việc, phát hiện ngăn kéo bên trái không

được đóng kín, một góc của phong thư màu xanh nhạt lộ ra ngoài. Cô sải

 

bước tiến lên, mu bàn tay đẩy ngăn kéo vào.

 

Vân Thâm vừa lúc đi ngang qua cô, nghi ngờ đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Lén lút làm gì?”

 

“Không có gì.” Ôn Dữu ngồi phịch xuống bàn sách, làm nũng, “Anh ơi ôm em.”

 

“Biết bây giờ là mấy giờ không?” Anh lạnh nhạt nói, động tác lại rất dứt khoát, cánh tay dài ôm lấy Ôn Dữu như ôm một đứa trẻ, bế cô ra khỏi phòng ngủ đến tận phòng ăn, đặt cô ngồi xuống cạnh bàn ăn, còn anh thì xoay người đi vào phòng bếp, nhanh chóng làm hai chiếc sandwich làm bữa sáng.

 

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi bộ đi làm.

 

Công ty của Ôn Dữu gần hơn, Vân Thâm nhìn theo cô đi vào tòa nhà văn phòng.

 

Vành đai xanh trước cửa trồng hai hàng liễu, lại đến mùa liễu bay, cành liễu bị gió cuốn đi, những vật thể nửa trong suốt như bông tuyết lơ lửng trong không trung, rơi xuống tựa như những bông tuyết cô đơn.

 

Vân Thâm xoa xoa giữa mày, tâm trạng nặng nề sinh từ đêm qua, cho đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn biến mất.

 

Anh vốn dĩ đã không để ý.

 

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên lại trở nên cực kỳ gấp gáp, muốn biết mối tình đầu kia của Ôn Dữu rốt cuộc là ai.

 

Vân Thâm xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng Ý Động cách đó không xa.

 

Tay trái anh đút vào túi, cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo.

 

Chỉ cần anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại hỏi Vân Nhiêu một câu, có lẽ sẽ có được đáp án.

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên liên tục. Vân Thâm lấy ra xem.

Vừa hay là Vân Nhiêu gọi đến.

Bình Luận (0)
Comment