Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 68

Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt, sau khi âm cuối khàn khàn của người đàn ông tan đi, tiếng tim đập hỗn loạn độc tấu.

 

Ôn Dữu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt anh.

 

Cô mím môi, giả vờ bất mãn hỏi: “Em làm gì anh?”

 

Nói xong, đôi mắt chớp chớp hai cái, như thể muốn nói, em hiền lành, ngoan ngoãn như vậy, đến con kiến còn không dám giẫm, làm sao lại muốn lấy mạng anh?

 

Ánh mắt Vân Thâm từ đôi mắt nheo lại rơi xuống, yên lặng nhìn lại cô, hơi thở lại càng thêm rõ, mạnh mẽ, mang theo một sự vẩn đục khó hiểu.

 

Lời này rốt cuộc nên nói như thế nào? Là giả vờ bông đùa mà nói qua loa——

“Hóa ra mối tình đầu của Dữu Dữu nhà ta lại là anh?” Hay là đem sự hối hận, ảo não nói ra hết——

“Đều tại anh không sớm nhận ra…” Hình như đều không ổn.

Vân Thâm nhéo nhéo chiếc cằm trắng nõn của Ôn Dữu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, chậm rãi, từ tốn thổ lộ: “Sao anh lại, thích em đến vậy.”

 

Thực ra không cần phải nói thẳng. Sau này cô sẽ tự nhiên biết.

Vân Thâm hiểu rõ, Ôn Dữu sở dĩ vẫn luôn không nói cho anh, đơn giản là sợ mối tình thầm lặng kéo dài sẽ đặt cô vào thế bị động, một người có

 

tính cách cứng cỏi như cô, điều cô không cần nhất chính là sự đồng tình của anh.

 

Vân Thâm cũng đã nghĩ kỹ. Không cần dùng lời nói để bày tỏ, anh sẽ dùng hành động để chứng minh, bất luận là ai thích ai trước, ai chủ động ai bị động, tất cả những trải nghiệm giữa họ, đối với anh chỉ có một ảnh hưởng duy nhất, đó chính là khiến anh trên con đường theo đuổi cô, càng thêm kiên định tiến về phía trước.

 

Trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, tiếng gió cũng trở nên trống trải, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim hót líu lo, khiến người ta cảm thấy khó tin.

 

Ôn Dữu lại vùi mặt vào lòng Vân Thâm: “Gì chứ…” Sao tự dưng lại tỏ tình.

Vốn dĩ mặt đã nóng bừng, lúc này phỏng chừng chỉ cần cọ xát một chút là có thể tóe ra tia lửa.

 

Cô vùi đầu trong ngực Vân Thâm, dán vào chiếc áo thun cotton thuần của anh mà cười, chậm nửa nhịp như đáp lại lời tỏ tình của anh: “Em cũng rất thích anh.”

 

Vân Thâm kiêu ngạo: “Rất?”

 

Ôn Dữu: “Được rồi, thực sự thích.” Vân Thâm: “Thực sự?”

Ôn Dữu: “Vô cùng, vô cùng thích anh, được chưa?”

 

Vân Thâm cuối cùng cũng hài lòng, hai tay luồn xuống dưới nách Ôn Dữu, nhấc bổng cô lên một chút, đặt ở trước mặt mình.

 

Môi lưỡi anh ôn nhu, trong sự an ủi lại mang theo d*c v.ọng chiếm hữu, cướp đoạt không khí của cô, dùng hơi thở của anh thay thế, ép cô chìm đắm trong đó.

 

Nụ hôn tinh tế dần dần rời khỏi môi, trượt xuống cổ cô, lưu luyến ở xương quai xanh tinh tế.

 

Ngón tay Ôn Dữu đặt trên gáy Vân Thâm, nơi có mái tóc ngắn, đầu ngón tay hơi cong, mấy lọn tóc đen nhánh lọt qua khe hở ngón tay, lòng bàn tay đè lên phần tóc đó có cảm giác ram ráp, hơi châm chích.

 

Nghe nói muốn biết một người có tính cách cứng rắn đến đâu, chỉ cần sờ tóc của người đó là được.

 

Ôn Dữu hiện tại cảm thấy tính cách của bạn trai cô không đến nỗi lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng một nơi khác, hình như lại còn cứng hơn cả độ cứng của tóc.

 

So sánh ra thì, mái tóc đen đâm thẳng kia của anh lại có vẻ mềm mại, buông xõa.

 

Ôn Dữu bị hôn đến ngực tê dại, không nhịn được dùng chút lực nắm lấy tóc anh: “Hôm nay em còn có rất nhiều việc phải làm…”

 

Hiện tại hẳn là hơn 7 giờ, cô phải đến công ty trước 9 giờ. Vân Thâm hàm hồ nói: “Rất nhanh thôi.”

Ôn Dữu ban đầu nghe không hiểu có ý gì, hoặc là nghe hiểu nhưng lại không dám tin, trước đây cô đã dùng tay và chân chạm vào anh, xấu hổ

 

đến cực điểm hận không thể thời gian trôi qua nhanh một chút để sớm kết thúc, nhưng tính tình táo bạo của anh ở một phương diện nào đó lại có sức chịu đựng cực kỳ tốt, nghĩ thế nào cũng không liên quan đến hai chữ “rất nhanh”.

 

Giây tiếp theo, Ôn Dữu liền hiểu ra, Vân Thâm không phải đang miêu tả bản thân anh.

 

Phần gáy xinh đẹp kia từ trong tay Ôn Dữu rời đi, biến mất hoàn toàn trong ổ chăn.

 

Chìm xuống quá thấp, Ôn Dữu cúi đầu xuống cũng không nhìn thấy.

 

Chiếc chăn mềm mại đè lên người cô, ở một nơi xa phồng lên một khối lớn. Động tác của Vân Thâm như lột vảy cá, lưu loát lại dứt khoát, dưới bàn tay của đầu bếp đỉnh cao, con cá dù có trơn trượt đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

 

Nụ hôn ẩm ướt trút xuống tất cả, đôi môi ướt át của cô rõ ràng đã bị anh cạy mở một cách thô bạo, vậy mà anh còn dùng ngón tay thô ráp tách ra, khiến khoang miệng cô tê dại, quả thực như lời anh nói, nhanh thật, giống như bầu trời đêm tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện trăng tròn, thủy triều không thể khống chế dâng lên, hung hăng vỗ vào bờ.

 

Ôn Dữu nắm chặt góc chăn, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, vốn dĩ phải như tiếng ngân nga khiến người ta an tĩnh, lại khiến tâm tình cô thoải mái, như bị sóng lớn cuốn vào biển sâu, mưa đập vào mặt biển, dưới đáy biển sâu thẳm ẩn chứa hải yêu câu hồn, nuốt chửng tất cả ân huệ từ trên trời rơi xuống.

 

Thính lực của Ôn Dữu không thể khống chế mà trở nên cực kỳ nhạy bén. Phảng phất có thể nghe được tiếng yết hầu của Vân Thâm nhấp nhô.

 

Lại một lần nữa. Anh hôn quá sâu, cô không còn sức phản kháng, mênh mang dâng hiến tất cả.

 

 

Hai người đều đi vào nhà vệ sinh một chuyến rồi trở lại, sau đó lại nằm lên giường.

 

Ôn Dữu ngồi dựa vào mép giường, nhìn Vân Thâm trở về phòng ngủ chính thay một chiếc áo thun, rồi không nhanh không chậm chui vào ổ chăn của cô.

 

Ánh mắt anh nhàn nhạt hướng về phía cô, rõ ràng không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng Ôn Dữu lại như phản xạ có điều kiện, nơi nào đó co rút hai cái, cảm giác ngưa ngứa lan tỏa.

 

Cảm giác được đối phương đã bắt được sự xúc động của mình, Ôn Dữu bỗng nhiên nắm lấy góc chăn, đột nhiên ném lên mặt Vân Thâm, mặt đỏ bừng, khẽ mắng: “Đừng nói chuyện!”

 

Vân Thâm kéo chăn xuống, khuôn mặt sắc sảo nửa thật nửa giả lộ ra vẻ vô tội: “Anh không muốn nói chuyện.”

 

Còn chưa muốn. Khóe miệng cong lên không thể nào kiềm chế được.

 

Trong đầu Ôn Dữu đã tự động hiện ra những lời anh nói như “Dữu Dữu thật là lợi hại”, “Mới đó mà đã bao nhiêu lần rồi”, “Nhiều lần như vậy mà vẫn lợi hại như vậy”.

 

Đều là những lời anh đã từng nói.

 

Vân Thâm lười biếng tựa vào đầu giường, liếc nhìn cô cười một lát, vẻ thiếu đứng đắn quả nhiên không thể áp chế được: “Thật sự không cho

 

nói?”

 

Ôn Dữu: “Em biết anh muốn nói gì rồi.”

 

“Lần này là mới.” Vân Thâm cầm lấy đầu gối cô, kéo cô về phía mình, đôi môi mỏng khẽ mở, “Ngọt thật.”

 

“…” Ôn Dữu giãy giụa muốn đi.

 

Vân Thâm giữ chân cô lại, mang theo mười phần áp bách, ngoài miệng lại giống như một người đi đường cẩn trọng, mỉm cười đòi hỏi nhận đánh giá của dịch vụ: “Thoải mái không?”

 

Ôn Dữu lần lượt gỡ từng ngón tay anh ra: “Cũng tạm được.”

 

Vân Thâm hứng thú ỉu xìu gật đầu, nhướng mày một cách không đứng đắn: “Ai đó vừa rồi kêu lớn,không giống ‘cũng tạm được’ đơn giản như vậy.”

 

“Haiz.” Ôn Dữu mặt đỏ bừng, nói chuyện lại giống như một người chính chực, “Đó là, em cho anh một chút cổ vũ.”

 

Da mặt cô đúng là càng mài càng dày, trong cuộc giằng co tình cảm tự phát triển nhanh chóng này, Ôn Dữu có chút bội phục chính mình.

 

“Vậy anh trai sẽ không ngừng cố gắng…”

 

“Đủ rồi đủ rồi.” Như vậy cô thật sự sẽ ch·ết mất. Ôn Dữu một giây sau chuyển sang hình thức làm nũng, “Đừng nói chuyện này nữa được

không.”

 

Vân Thâm buông chân cô ra, muốn cười nhưng lại thôi, nói sang chuyện khác: “Anh đã gọi người mang bữa sáng đến, chắc là sắp tới rồi.”

 

Gần như không ngủ cả hai đêm, sáng nay tinh lực của anh chỉ đủ để đút cho một người nào đó ăn, không đủ sức đút cho người còn lại.

 

Nói xong anh liền muốn vén chăn đứng dậy, Ôn Dữu nhìn ra anh muốn dậy để ăn sáng cùng cô, liền ấn vai anh, ép anh trở lại: “Tối qua anh không ngủ phải không?”

 

Đôi mắt người đàn ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, sự uể oải lười biếng trong đáy mắt không giấu được, khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Ôn Dữu nhìn anh, nhớ lại vừa rồi được anh mãnh liệt phục vụ, trong lòng có chút cảm giác áy náy như đang

ngược đãi nhân viên của mình.

 

Vân Thâm lười đáp lại, Ôn Dữu tự quyết định: “Em vội đi làm, bữa sáng em cầm đi ăn trên đường là được, anh đừng dậy, nghỉ ngơi cho khỏe.”

 

Nói xong còn giúp anh đắp lại chăn. Vân Thâm thong thả chớp mắt.

Sao lại thế này?

 

Giống như được bạn gái cưng chiều.

 

Vân Thâm cũng không kiên trì, đầu tiên là kéo Ôn Dữu qua hôn một lát, sau đó mặc kệ cơn mệt mỏi ập đến, như một con cá trườn vào trong ổ chăn, tùy tiện chiếm lĩnh cả chiếc giường của cô.

 

Ôn Dữu tạm biệt anh, xách túi máy tính, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.

 

Khi xoay người rời đi, cô nhớ tới bộ anime “Kobayashi-san Chi no Maid Dragon” đã xem mấy năm trước, cảm thấy mình giống như nhân viên lập trình khổ cực Kobayashi trong anime, mỗi ngày vất vả kiếm tiền ở bên ngoài, còn lén lút nuôi một con rồng kh.ủng b.ố có thể hủy diệt thế giới trong nhà.

 

Ôn Dữu xoa xoa khóe môi, đi đến huyền quan, mở cửa lớn, trợ lý Trần của Vân Thâm đã ôm bữa sáng đứng chờ ở ngoài cửa từ lâu.

 

Ôn Dữu lấy một ly sữa đậu nành và hai cái bánh bao, dặn dò trợ lý Trần đừng quấy rầy Vân Thâm, sau đó lễ phép nói lời cảm ơn với anh ta, rồi đi vào thang máy.

 

Sau khi thức dậy, tâm trí hoàn toàn bị Vân Thâm chiếm cứ, khi ra khỏi nhà cô đã thu dọn đồ đạc rất qua loa, mãi đến khi đi gần đến dưới lầu công ty, theo thói quen lướt qua một lần những việc phải làm hôm nay, Ôn Dữu mới đột nhiên nhớ ra, hình như đã quên bỏ ổ cứng di động vào trong túi.

 

May mà công ty ở rất gần nhà, Ôn Dữu lập tức quay trở về.

 

Bước vào huyền quan, trợ lý Trần đã đi rồi, Ôn Dữu đặt túi máy tính lên ghế sofa, rón rén đi vào phòng ngủ.

 

Khe hở rèm cửa đã được kéo rộng hơn một chút, càng nhiều ánh sáng lọt vào. Trong phòng chủ yếu vẫn là tối, ánh sáng phân chia không gian, Vân Thâm nằm ở nơi tối, tư thế càng tùy ý hơn, làn da trắng nõn lộ ra ngoài chói mắt.

 

Chăn che đến ngực, một tay anh đặt trên trán, những ngón tay thon dài hơi cong, xương ngón tay lộ rõ.

 

Ôn Dữu đi vào, lấy ổ cứng di động trên bàn, rồi quay lại cửa phòng.

 

Người đàn ông ngủ thật say, hơi thở đều đặn, tóc, áo thun và chăn đều hỗn độn, màu đen nhánh, màu trắng tuyết và màu hồng nhạt trộn lẫn vào nhau. Giống như nét bút của họa sĩ đan thanh không cẩn thận rơi xuống bảng pha màu, dưới sự trêu chọc của ánh sáng, tạo ra một phối màu kỳ dị.

 

Ôn Dữu đứng bất động nhìn anh một lúc, cảm thấy hình ảnh này hằng ngày, tùy tính đến cực điểm, ngược lại lại sinh ra ảo mộng.

 

Đẹp trai quá.

 

Cô lẩm bẩm, lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp một bức ảnh người đàn ông trên giường.

 

Nhớ đến trước đây Vân Thâm luôn nói cô lén lút, hôm nay cô sẽ làm một chuyện lén lút thật sự.

 

Khóe môi Ôn Dữu cong lên điên cuồng.

 

Chụp ảnh, lưu, đặt làm hình nền, liền mạch lưu loát.

 

Khi xoay người rời đi, Ôn Dữu lơ đãng nghĩ, hình nền điện thoại của Vân Thâm sẽ là gì.

 

Hẳn là hình nền mặc định của điện thoại.

 

Hoặc là hình ảnh thuần sắc không có phong cách gì đáng nói.

 

Cô đi không lâu, chiếc điện thoại màu đen trên tủ đầu giường nhận được tin nhắn mới, không phát ra âm thanh mà sáng lên.

 

Trên sân thượng của tòa nhà chọc trời ở Bắc Thành, cô gái mặc váy liền áo màu đen thêu hoa bạc, khuôn mặt kiều diễm trắng nõn đồng thời được thắp sáng.

 

Cô quay đầu lại trong gió nhẹ, mỉm cười rạng rỡ với người phía sau. Hình ảnh dừng lại trên điện thoại của Vân Thâm.

Bởi vì những bức ảnh này khác biệt quá lớn so với phong cách trong kho ảnh của anh, Vân Thâm đã có vài giây nghĩ đến việc xóa chúng đi.

 

Cuối cùng ma xui quỷ khiến mà giữ lại.

 

Không lâu sau, những bức ảnh này được chủ nhân đánh dấu yêu thích, trở thành sự tồn tại dễ thấy nhất trong kho ảnh.

 

Nhưng như vậy hình như vẫn chưa đủ.

 

Nếu như mỗi ngày đều phải mở ra xem mấy lần. Xem xong tâm trạng sẽ tốt lên.

Hơn nữa bất luận xem thế nào, đều sẽ không chán. Thậm chí càng xem càng thấy đẹp.

Chi bằng đặt làm hình nền đi. Vân Thâm nghĩ thầm. Tuy rằng cô gái trên ảnh và anh không có quan hệ gì, nhưng đó chỉ là tạm thời.

 

Một ngày nào đó.

 

Anh sẽ khiến cô hợp tình hợp lý, tùy ý để anh ngắm, tùy ý để anh tôn thờ vẻ đẹp của cô, cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment