Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 69

 

Giữa trưa, Vân Thâm đã đặt báo thức từ trước, đúng giờ tỉnh dậy.

 

Ngủ chưa đầy ba tiếng, nhưng chất lượng giấc ngủ cực tốt, như được tưới tắm trọn vẹn, tinh thần anh sảng khoái, vén chăn rời giường.

 

Đến công ty mở cuộc họp thường kỳ, sau khi họp xong, thư ký và đội ngũ ra ra vào vào văn phòng Vân Thâm, nghe sếp lớn giao phó không ít việc.

 

Vân Thâm chuẩn bị thăng chức cho Dương Triết. Dương Triết ở vị trí thư ký đã là chức danh cao nhất, Vân Thâm dự tính trong vòng ba năm sẽ đưa anh ta lên vị trí phó tổng, để anh ta có thể giúp anh xử lý những việc ở cấp cao hơn, ví dụ như cổ phần khống chế ở BVI, hoặc thay anh tham dự một số cuộc họp không quan trọng.

 

Bữa tiệc tối nay cũng thuộc dạng không có gì đặc sắc, nhưng quy cách lại rất cao, Vân Thâm tạm thời không tìm được người thay thế, đành phải đích thân tham dự.

 

Thời gian bữa tiệc được ấn định vào 6 giờ rưỡi, Vân Thâm với hiệu suất cực cao xử lý xong một đống việc của công ty, hơn bốn giờ chiều, tin

 

nhắn WeChat cá nhân của anh nhận được một bài viết về huyền học do Khương nữ sĩ gửi đến ——

 

【 Cẩm nang tình yêu và hôn nhân theo con giáp, bài 108: Năm Rồng thích hợp nhất…】

 

Vân Thâm liếc qua mấy chữ liền thoát khỏi WeChat, đau đầu không chịu nổi.

 

Không hiểu sao lại muốn đáp trả mẹ anh anh một câu, bên cạnh anh có một đại sư huyền học, đại sư thật sự, đáng tin hơn nhiều so với mấy thứ lộn xộn này của bà.

 

Vân Thâm cũng chỉ tùy tiện nghĩ vậy. Anh vốn không tin mấy thứ này.

 

Nhưng tin nhắn của mẹ lại gợi cho anh một suy nghĩ khác. Trải qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Vân Thâm trở nên có chút gấp gáp, cảm thấy không cần thiết phải chờ đợi thời cơ nữa, chi bằng hôm nay thẳng thắn luôn.

 

Anh vốn là người quyết đoán, trong lòng đã quyết định thì sẽ hành động ngay, trong vòng nửa tiếng đã từ công ty chuyển đến trước cửa nhà Vân Nhiêu.

 

Ba Vân đi Thân Thành khảo sát chuỗi nhà hàng, Cận Trạch và Vân Nhiêu đều đi công tác, trong nhà chỉ có mẹ Khương.

 

Nhìn thấy con trai từ trên trời rơi xuống, Khương Na huyết áp tăng vọt, xuất hiện ảo giác. Vân Thâm hiếm khi ngoan ngoãn trò chuyện với mẹ vài câu, hai người đi vào phòng trà, ngồi xuống.

 

Vân Thâm tự tay pha một ấm Phượng Hoàng Đơn Tùng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mẹ, anh lấy ra hai bản báo cáo kiểm tra sức khỏe,

 

nói năm nay đổi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho bố mẹ, kiểm tra đúng bệnh cũ của hai người.

 

Sau đó, Vân Thâm như lơ đãng nhắc tới: “Mẹ, bức thư tình mẹ hay nhắc đến mấy năm trước, giờ ở đâu rồi?”

 

“Cái đó à, mấy năm nay không tìm thấy, có lẽ lúc chuyển nhà đã làm mất rồi.” Khương Na hỏi ngược lại, “Tự nhiên con hỏi cái này làm gì?”

 

“Thì không phải là có đối tượng rồi sao.” Vân Thâm lảng tránh, “Sợ cô ấy để ý.”

 

Khương Na: “Con không nhắc mẹ không nhắc, làm sao con bé biết được.”

 

Vân Thâm nhướng mày, như thể nghi ngờ mẹ Khương có thật sự giữ được bí mật không?

 

Khương Na trợn mắt: “Con cũng phải đưa cô bé đến trước mặt mẹ, mẹ mới có cơ hội lỡ lời chứ.”

 

Vân Thâm: “Được thôi.”

 

Khương Na khó tin: “Con nói gì?”

 

“Con nói, có thể đưa cô ấy đến trước mặt mẹ.”

 

Khương Na vui mừng chưa được ba giây, hiểu rõ tính cách không có lợi thì không dậy sớm của con trai, khóe môi bà xụ xuống: “Có điều kiện?”

 

Nói chuyện với mẹ ruột không cần kỹ xảo gì, Vân Thâm đi thẳng vào vấn đề: “Nói trước với mẹ một tiếng, bọn con tạm thời chưa có ý định

 

kết hôn.”

 

Khương Na run tay cầm chén trà: “Vì sao?”

 

Vân Thâm đổ hết trách nhiệm lên đầu mình: “Công ty dự định niêm yết ở nước ngoài, mấy năm tới con sẽ rất bận, không có thời gian.”

 

“Không có thời gian?” Khương Na giật giật khóe môi, “Các con đùa nhau à.”

 

“Không đùa.” Vân Thâm nghiêm túc, “Bọn con rất nghiêm túc, sẽ luôn luôn ở bên nhau.”

 

Khương Na sững người, không ngờ có thể nghe được những lời như vậy từ miệng con trai.

 

Giọng nói của bà cũng dịu lại, có vẻ đã được chuẩn bị trước: “Nếu các con nghiêm túc, thì tìm thời gian đi đăng ký kết hôn thôi, cuộc sống cũng không có gì khác biệt so với hiện tại. Mẹ không cổ hủ như con nghĩ đâu, hai đứa tự mình xây dựng tổ ấm, bây giờ không phải đều như vậy

sao? Đám cưới có tổ chức hay không cũng không quan trọng, hai bên gia đình không can thiệp vào, thật ra không phiền phức chút nào.”

 

Vân Thâm cũng ngây người, đây chắc chắn không phải lý do mà mẹ anh tự nghĩ ra được: “Ai dạy mẹ nói vậy, Vân Nhiêu à?”

 

“…” Khương Na hối hận vì đã sinh con trai quá thông minh, bố mẹ đều không có học thức, cũng không biết anh giống ai, “Con cứ nói xem mẹ nói có lý không đi.”

 

Vân Thâm trầm mặc một lát, như đang suy nghĩ.

 

Với điều kiện không ảnh hưởng đến sự nghiệp của Ôn Dữu, sao anh lại không muốn, trói chặt cô bên mình hơn chứ.

 

Vân Thâm không bày tỏ thái độ, lại nói sang một chuyện khác, một chuyện khiến bà Khương tức anh ách: “Con đoán trong lòng mẹ nhất định đang mắng, sinh ra đứa con này có ích gì, chỉ là cuả nợ. Trùng hợp thật, con cũng nghĩ vậy, để phòng ngừa rủi ro, con và người yêu sẽ không sinh con.”

 

Quả nhiên, Khương Na vừa nghe xong liền nổi giận: “Không được!” Vân Thâm vẻ mặt thản nhiên: “Con không thích trẻ con.”

Anh thật sự không thích, đương nhiên cũng không thể nói là ghét, nếu Ôn Dữu thích thì anh cũng có thể thích, chỉ là theo ý anh, anh không hy vọng Ôn Dữu phải chịu khổ, nếu Ôn Dữu không quan trọng chuyện đó thì khả năng cao là sẽ không sinh, cho nên anh dứt khoát nói thẳng với mẹ Khương, lỡ sau này thật sự sinh thì đó là bất ngờ, không sinh thì cũng là bình thường, bà nên có sự chuẩn bị tâm lý trước.

 

“Sao lại thế được.” Khương Na tay phải nắm chặt chén trà, Vân Thâm liếc nhìn nước trà bên trong, không chừng sẽ hắt vào mặt anh, liền thấy

mẹ Khương đột nhiên đặt chén xuống bàn, hạ giọng hỏi, “Người yêu con không muốn sinh à?”

 

Vân Thâm nhíu mày: “Con chưa từng thảo luận với cô ấy về vấn đề này. Đều là ý tưởng của riêng con.”

 

Khương Na đánh giá kỹ con trai, cảm thấy Vân Thâm hẳn là không nói dối, tính cách kém cỏi của anh quả thật không có khả năng thích trẻ con, bạn gái anh tính cách chắc không đến mức kém hơn anh, cho nên không nên trách oan cô bé kia.

 

Vân Thâm nhấp ngụm trà nóng, nghe Khương Na bày tỏ bộ lý lẽ muôn

thuở của người từng trải: “Nhà nào mà không cần con cái? Nhà ai chẳng phải đều như vậy mà sống? Đợi con già rồi sẽ hối hận.”

 

“Chuyện già rồi để già rồi tính.” Vân Thâm thêm chút trà cho Khương Na, bình tĩnh nói, “Sinh con đối với người mẹ mà nói thuần túy là tổn thất không thể bù đắp, thanh xuân, cơ thể, sự nghiệp đều đổ vào đó, đổi lấy một sinh mệnh không biết tốt xấu, cuộc mua bán này không đáng giá. Mẹ hiện tại sống tốt, chẳng qua là trùng hợp vận khí tốt, con cái có chí tiến thủ thôi.”

 

“Con đúng là biết dát vàng lên mặt mình.” Khương Na xoa xoa eo, câu nào câu nấy đều kinh điển, “Đợi bố con về con nói chuyện với ông ấy xem, xem ông ấy phản ứng thế nào. Nhà họ Vân còn chờ con nối dõi tông đường đấy.”

 

Vân Thâm đột nhiên bật cười: “Nhà họ Vân chỉ có mình con à? Con không thích trẻ con không muốn sinh, nhưng Vân Nhiêu thích mà.”

 

Hơn nữa, dù anh có sinh cũng không nhất định mang họ anh. Lời này Vân Thâm không nói thẳng, hôm nay k.ích th.ích bà Khương đã đủ nhiều rồi.

 

Khương Na: “Sao lại giống nhau được.”

 

“Sao lại không giống nhau.” Vân Thâm nhàn nhã nói, “Thời đại nào rồi còn trọng nam khinh nữ? Hơn nữa, con tin Cận Trạch cũng sẽ không so đo chuyện này, mẹ tìm cơ hội nói với bọn họ, để con theo họ mẹ đi.”

 

“…” Khương Na phản ứng chậm một chút, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này, “Thật sự có thể sao?”

 

Vân Thâm: “Tuyệt đối có thể.”

 

Khương Na dựa người vào ghế mây, tư tưởng nối dõi tông đường đã ăn sâu bén rễ trong đầu bà, nhưng hình như đúng là không nhất thiết phải do đứa con trai xui xẻo này truyền lại, con gái bà vất vả sinh con, theo họ mẹ là chuyện đương nhiên.

 

Vân Thâm đánh giá biểu cảm của Khương Na, trực giác mọi chuyện đã hòm hòm: “Con nói những điều này, nếu mẹ đều có thể chấp nhận, qua vài hôm con sẽ đưa cô ấy về gặp mẹ.”

 

“Bạn gái gì mà quý giá thế, mẹ là quỷ có thể lột da con bé à?” Khương Na nhìn ra Vân Thâm sợ miệng mình nhiều chuyện quấy rầy bạn gái bảo bối của anh nên mới chạy riêng đến nói những điều này, thằng con trời đánh, khuỷu tay đã vươn ra ngoài vũ trụ rồi, “Nếu mẹ không chấp nhận thì con tính sao?”

 

“Mẹ sẽ chấp nhận.” Vân Thâm rất tự tin, miệng lưỡi trơn tru, “Mẹ là người mẹ sáng suốt nhất trên đời.”

 

“…” Trước kia chưa từng thấy anh dùng chiêu này, vừa đấm vừa xoa, Khương Na chịu không nổi, “Con phải cho mẹ chút thời gian…”

 

Vân Thâm: “Con nói trước cho mẹ biết cô ấy là ai đi. Mẹ quen đó.”

 

Khương Na nghe vậy, hai mắt sáng lên, trong đầu lần lượt hiện lên những cô gái trẻ tuổi quen biết, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt dịu dàng lại xinh đẹp mà bà thích nhất, nhưng bà nhanh chóng gạt bỏ mọi suy đoán, không đặt kỳ vọng, tránh cho thất vọng.

 

“Là ai?”

 

Giây tiếp theo, Khương Na nghe được cái tên, vui mừng đến mức đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng trà, đi ngang qua Vân Thâm còn vỗ mạnh vào người anh một cái: “Đúng là con trai của mẹ! Mắt nhìn giống mẹ! Chuyện tốt như vậy mà giấu mẹ lâu thế!”

 

Trong ấn tượng của Khương Na, bọn họ đã ở bên nhau từ năm ngoái.

 

Vân Thâm xoa khóe môi, cũng không nhịn được cười: “Cô ấy được yêu mến thế nào mẹ cũng biết mà, con tốn bao công sức mới theo đuổi được, mẹ đừng dọa cô ấy chạy mất.”

 

“Được được được.” Khương Na xoa eo đi ra khỏi phòng trà, miệng đồng ý, vội vàng cầm điện thoại di động đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người.

 

Vân Thâm đi theo bà ra ngoài, lại hỏi một lần: “Bức thư tình kia thật sự không tìm thấy sao?”

 

“ừ, mẹ lừa con làm gì.” Khương Na vừa gọi điện thoại cho chồng, vừa nói với Vân Thâm, “Nếu một ngày nào đó mẹ tìm thấy, sẽ giúp con thiêu hủy luôn, tuyệt đối sẽ không để cho Dữu Dữu biết thằng nhóc con từng viết những lời sến súa lên thư tình của người khác.”

 

“Đừng thiêu.” Vân Thâm không biết nên nói thế nào, “Vậy thì đừng tìm nữa.”

 

Ông Vân mãi không nghe máy, Khương Na ôm điện thoại suy nghĩ lan man: “Con nói xem hai đứa quen nhau lâu như vậy rồi, sao con không sớm theo đuổi người ta? Nếu không bây giờ có khi đã kết hôn rồi.”

 

“Trách con.” Vân Thâm liếc bà Khương một cái, “Cũng trách mẹ.” “Trách mẹ cái gì?”

“Không có gì.” Vân Thâm trở lại phòng trà, lấy bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trên bàn ra, “Nhớ xem qua / hạng mục kiểm tra sức khỏe, bệnh viện này kiểm tra cột sống thắt lưng rất chuyên nghiệp.”

 

Khương Na sinh Vân Thâm không bao lâu thì sinh Vân Nhiêu, hai lần sinh liên tiếp khiến bà bị đau lưng, tuổi càng cao càng nghiêm trọng, nhưng bà luôn chịu đựng không nói, cách vài phút lại phải xoa eo, người nhà đều nhìn thấy.

 

Vân Thâm lát nữa còn có tiệc, không ở nhà lâu, nói xong chuyện này với Khương Na liền đi.

 

Bên kia, Ôn Dữu bận rộn ở công ty, giữa trưa cùng Chu Ý Văn ăn cơm, nghe cô ấy kể về việc hai ngày trước đến nhà Tiểu Đỗ gặp bố mẹ anh.

 

“Nhà anh ấy giàu thật đấy.” Chu Ý Văn cảm thán, “Anh ấy là con út trong nhà, không cần kế thừa gia nghiệp, bố mẹ anh ấy không có yêu cầu gì về đối tượng của anh ấy, chỉ cần anh ấy vui vẻ là được, nếu không với điều kiện gia đình của tớ thì không xứng với anh ấy.”

 

Ôn Dữu: “Cậu có gì không tốt chứ. Xinh đẹp, lương cũng cao hơn, nhà cậu lại không cần nhà họ giúp đỡ.”

 

“Cũng đúng ha.” Chu Ý Văn nhướng mày, “Kết hôn với tớ, anh ấy không thiệt.”

 

Ôn Dữu kinh ngạc: “Hai người đã nói đến chuyện kết hôn rồi sao?”

 

“Tớ sắp 30 rồi” Chu Ý Văn hỏi ngược lại cô, “Còn hai người thì sao, có kế hoạch gì không?”

 

Ôn Dữu lắc đầu.

 

Chu Ý Văn: “Cũng phải, hai người mới ở bên nhau, không vội.”

 

Ôn Dữu mỉm cười, nhớ lại lần trước nói chuyện với Vân Thâm, cô đặt trọng tâm cuộc sống vào sự nghiệp, gia đình không phải là ưu tiên hàng đầu.

 

Lúc đó Vân Thâm hứa sẽ nói rõ ràng với người nhà, tuyệt đối sẽ không thúc giục cô làm những việc không muốn.

 

Ôn Dữu nghĩ, những cái gọi là người nhà kia có thể coi như không tồn tại, nếu gia đình Vân Thâm cũng không có yêu cầu gì quá đáng với cô, vậy thì hai người bọn họ độc lập, sớm kết hôn, hình như cũng không phải vấn đề gì.

 

Ôn Dữu nghĩ đến đây, đột nhiên nhận ra ——

 

Cô và Vân Thâm mới ở bên nhau, sao cô đã bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện này rồi.

 

Là vì thích anh quá lâu rồi sao.

 

Nhưng đối với Vân Thâm mà nói, hẳn là vẫn đang ở giai đoạn tương đối mới mẻ.

 

Ôn Dữu không nghĩ nhiều về phương diện này nữa, quyết định thuận theo tự nhiên.

 

Bận rộn đến giờ tan tầm, tám ngày chạy thử chính thức kết thúc vào tối nay, để lại một đống vấn đề, may mà không cần phải giải quyết ngay lập tức. Sau một cuộc họp tổng kết ngắn gọn, chưa đến 8 giờ, Ôn Dữu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, công việc chưa làm xong cũng định mang

về nhà xử lý.

 

Đi bộ hơn mười phút về đến nhà, Ôn Dữu đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy ga trải giường đã được đổi thành một bộ màu xanh nhạt, trải ngay

 

ngắn chỉnh tề.

 

Ôn Dữu ném túi đựng máy tính lên bàn, ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên, thấy hôm nay Vân Thâm vẫn chưa nhắn tin cho cô.

 

Ngón tay cô lơ lửng trên màn hình một lúc, cuối cùng không gõ chữ nào.

 

Ôn Dữu đặt điện thoại xuống, hứng chí mở ngăn kéo, lấy ra mấy đồng tiền cổ.

 

Đã lâu không bói toán, cũng không biết công lực có bị giảm sút không.

 

Ôn Dữu rửa sạch tay, cầm đồ nghề huyền học của mình đi vào phòng khách trống trải, ngồi quỳ trước bàn trà.

 

Còn chưa nghĩ ra muốn xem bói gì, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô.

 

Ôn Dữu cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi video: “Anh?”

 

Khuôn mặt Vân Thâm xuất hiện trong khung hình trong chốc lát, rất nhanh bị thay thế bởi một mảng tối đen rung lắc: “Thấy được không?”

 

““Cái gì?” Ôn Dữu ghé lại gần hơn một chút.

 

“Ngôi sao.” Vân Thâm nói, “Đài thiên văn Thân Thành ở ngay gần đây, trên núi. Tối nay thời tiết rất đẹp.”

 

Anh ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao lộng lẫy, nơi này cách trung tâm thành phố rất xa, ô nhiễm ánh sáng không nghiêm trọng, ngay phía trên bầu trời đêm thậm chí còn xuất hiện một tinh vân màu tím lam có thể quan sát bằng mắt thường.

 

“Em không nhìn rõ lắm.” Ôn Dữu nói, “Anh đang ở bên bờ Đông sao?”

 

Vân Thâm: “Ừ, tối nay có một bữa tiệc được tổ chức ở trang viên bên này.”

 

Anh đã ăn tối, uống mấy ngụm rượu, khi đi ra ngoài tản bộ, ở một bãi cỏ lau rộng lớn, anh đã nhìn thấy bầu trời đầy sao.

 

Đoàn tinh vân màu tím lam kia, giống như đôi mắt rực rỡ lung linh của cô.

 

Nếu Ôn Dữu không nhìn rõ, Vân Thâm cũng không ép, chuyển camera về phía mặt mình, hỏi: “Em đang làm gì?”

 

Chạm phải ánh mắt anh, Ôn Dữu hụt mất một nhịp thở, chớp mắt: “Em đang xem bói.”

 

Vân Thâm cười, dáng vẻ lười biếng: “Tính cái gì?” Còn chưa nghĩ ra đâu.

Ôn Dữu mím môi, bỏ qua vấn đề này: “Mấy giờ anh về?” Vân Thâm: “Nhanh thôi, hơn 9 giờ.”

Ôn Dữu khẽ gảy mấy đồng tiền trên bàn trà, đột nhiên nổi hứng: “Anh, em bói cho anh một quẻ nhé.”

 

Vân Thâm không có hứng thú với huyền học, nếu là trước đây, anh sẽ từ chối thẳng.

 

Nhưng bây giờ, anh nhướng mày, ý cười trong hoàn cảnh ánh sáng mờ ảo càng có vẻ nuông chiều cô: “Được thôi.”

 

Ôn Dữu dựng điện thoại lên bàn trà, nghiêm mặt nói: “Anh muốn tính gì?”

 

Vân Thâm thuận miệng nói: “Vận thế hôm nay.” “Hôm nay sắp hết rồi.”

“Không phải vẫn còn mấy tiếng nữa sao?”

 

Ôn Dữu bĩu môi. Người này vừa nhìn đã biết không tin cô, chỉ muốn dỗ cô chơi.

 

“Vậy em bắt đầu đây.” Ôn Dữu nắm lấy ba đồng tiền, úp vào lòng bàn tay, tay phải ở dưới, tay trái ở trên, nhắm mắt lại thành tâm thành ý mà lắc.

 

Ở đầu bên kia video, Vân Thâm nhìn chằm chằm cô gái trong hình, lặng lẽ chụp mấy tấm ảnh.

 

Không phải lần đầu tiên xem cô bói toán. Nhưng trước kia sao lại không nhận ra.

Cô nhóc này ngay cả bói toán cũng đáng yêu như vậy.

 

Ôn Dữu liên tục gieo sáu lần tiền xu, nhận được một quẻ gốc, một quẻ biến và ba hào biến, cần phải liên hệ hai quẻ lại với nhau để giải.

 

Khá phức tạp.

 

Ôn Dữu nghiêm túc giải đọc một lát, nghiêm trang nói với người đàn ông trong màn hình:

 

“Anh, hôm nay anh… có thể sẽ mất đi một vật rất quan trọng, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

 

Vân Thâm nhìn cô, không để ý nói: “Nguy hiểm vậy sao?”

 

Ôn Dữu gật đầu, tiếp tục nói: “Hơn nữa là một vật… anh từ khi sinh ra đã luôn giữ gìn đến bây giờ.”

 

 

Không khí đột nhiên yên lặng.

 

Vân Thâm thu lại vài phần tản mạn, ánh mắt trở nên sâu thẳm, nhìn thẳng vào cô: “Em chắc chứ?”

 

“Không thể nói chắc chắn, em chỉ có thể nói, quẻ tượng biểu hiện là như vậy.” Ôn Dữu vẫn giữ vẻ mặt chính thức, đây là thói quen của cô khi bói toán, đầu óc và cảm xúc nhất định phải duy trì ở trạng thái ổn định nhất, cô hỏi Vân Thâm, “Anh có vật như vậy sao?”

 

Em nói xem?

 

Vân Thâm dùng đầu lưỡi đẩy hàm trên, đưa điện thoại ra xa một chút.

 

Như thể cảm thấy cảnh này rất buồn cười, anh kéo kéo khóe môi, toàn thân trên dưới chỉ có miệng là cứng nhất: “Anh trai em không có thứ đồ

 

như vậy.” “Phải không?”

Ôn Dữu nheo mắt, cô rất nhanh đã nghĩ đến một vật phù hợp với điều kiện, theo bản năng buột miệng nói,

 

“Anh không phải…”

 

 

 

“Còn trinh sao?”

 

Bình Luận (0)
Comment