Lời vừa dứt, Ôn Dữu mới nhận ra lời này của mình đại nghịch bất đạo đến mức nào, vội vàng chữa lại: “Phi phi phi, em nói đùa thôi.”
Đầu video bên kia, người đàn ông tức giận: “Mong được làm quả phụ à?”
“Không có mà.” Ôn Dữu nghiêng camera về phía trước, đôi mắt long lanh, “Em cảm thấy hôm nay linh lực của em rất tốt, hẳn là sẽ không tính sai, vậy anh nói xem thứ mà anh giữ từ khi sinh ra đến giờ còn có…”
Nói đến đây, giọng Ôn Dữu đột nhiên nghẹn lại.
Vân Thâm ung dung nhìn cô, thấy bên cô hình như tín hiệu không tốt, hình ảnh còn bị đứng một chút, khuôn mặt trắng nõn bất giác ửng hồng, sau đó, trong nháy mắt, cuộc gọi video đột ngột kết thúc.
Vân Thâm khẽ cười, chậm rãi nhét điện thoại lại vào túi, rất ăn ý không gọi lại.
Điện thoại úp ngược trên bàn trà, Ôn Dữu căng thẳng đứng lên, chân quỳ hơi tê, cô đứng tại chỗ một lúc.
Quẻ tượng vừa rồi tính cho Vân Thâm không có điềm xấu, chứng tỏ thứ anh đánh mất sẽ không gặp nguy hiểm.
Ôn Dữu nghĩ đến khả năng duy nhất, căng thẳng quá, tay trượt một cái liền tắt video.
Trở lại phòng, cô liếc nhìn máy tính trên bàn, muốn dùng công việc để hạ nhiệt, nhưng ngồi trước máy tính gõ được hai chữ cô liền chịu không nổi, tâm tư mang theo chỉ số thông minh bay lên chín tầng mây, làm thế nào cũng không kéo về được.
Lúc này đã gần 8 giờ rưỡi, Vân Thâm nói 9 giờ hơn anh sẽ về, Ôn Dữu nghĩ trong khoảng thời gian này nên làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, hai chữ “tắm rửa” cứ vờn trong đầu không dứt.
Vậy thì tắm rửa đi.
Thoải mái một chút, dù sao chuyện nên làm cũng đã làm rồi, cũng chỉ còn bước cuối cùng, vượt qua được là chuyện sớm muộn.
Ôn Dữu trấn tĩnh lại, sau khi cơn hoảng loạn qua đi, ngược lại cô có chút mong chờ.
Muốn ngủ với người đàn ông mình thích đã lâu. Đây sao có thể không phải là một chuyện tốt?
Nửa giờ sau, Ôn Dữu tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm đi ra, đứng trước tủ quần áo rộng mở ngây người, ánh mắt dừng lại ở mấy chiếc váy ngủ lụa hai dây dưới đáy tủ.
Mùa đông năm ngoái, hiểu lầm Vân Thâm muốn dẫn đối tượng xem mắt về nhà, cô uống say, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây liền mở cửa cho anh.
Còn nhớ rõ ánh mắt anh nhìn cô lúc đó, rõ ràng bị câu dẫn, d*c v.ọng tràn lan trong đáy mắt.
Hay là.
Đêm nay cũng mặc cái này đi.
Ôn Dữu đẩy những bộ quần áo khác ra, từ trong ngăn tủ lộn xộn lấy ra một chiếc váy ngủ màu trắng ngà, chất vải cực kỳ mềm mại, treo trên tay nhẹ như không có gì.
Cô thoải mái mặc váy ngủ lên người, mái tóc dài nửa khô xõa tung, cầm lọ sữa dưỡng thể đi đến trước gương bôi.
Người phụ nữ trong gương mặt mày thanh tú, mái tóc đen như thác nước tôn lên làn da trắng như sứ, lớp vải mỏng manh không che được đường cong nóng bỏng, ngực và chân lộ ra một mảng lớn, Ôn Dữu nhìn chằm chằm chính mình trong gương, lòng bàn tay sữa dưỡng thể bị nhiệt độ cơ
thể không ngừng tăng lên làm cho tan thành dạng nước, bôi lên người trơn tuột.
Không dám đứng trước gương nữa, Ôn Dữu đi đến nơi gương không chiếu tới, tim đập càng lúc càng nhanh, dần dần còn khẩn trương hơn cả trước khi tắm.
Hay là.
Đêm nay cũng uống chút rượu đi.
Rượu làm người ta thêm can đảm, vì duy trì độ chính xác khi tiên đoán của Ôn đại tiên, đêm nay cô nhất định phải bắt được người đàn ông này.
Ôn Dữu sang phòng bếp, ôm bình rượu sủi bọt Lê Lê đưa về phòng ngủ.
Loại rượu này độ cồn thấp, vị giống như đồ uống, cô chỉ uống một hai ly, có tác dụng thả lỏng thần kinh, chắc chắn sẽ không say.
Nghĩ vậy, Ôn Dữu ngồi trên sofa nhỏ trong phòng ngủ, trên người đắp một tấm thảm, tay trái cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn ly rượu sủi bọt có vị dưa bở ngọt ngào.
Rất ngon, đúng là không có mùi rượu.
Ôn Dữu lại rót một ly, hai chân trắng nõn cuộn tròn dưới tấm thảm, ly rượu khẽ lắc trong tay, cô đếm bọt khí không ngừng sủi lên từ đáy ly, tinh thần thả lỏng không ít, lười biếng ngáp một cái.
Lại một ly rượu sủi bọt nữa vào bụng, mùi hương rượu trái cây ngọt ngào tràn ngập trong không khí, Ôn Dữu chống tay lên cằm, dựa vào gối, đầu gật gù cúi xuống.
……
Không biết qua bao lâu.
Mơ màng, Ôn Dữu một chân trượt ra khỏi tấm thảm, lòng bàn chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, giật mình tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, trong đầu lóe lên, cả người đột nhiên ngồi thẳng dậy. Sao mình lại ngủ rồi!
Uống rượu hại việc, Ôn Dữu vỗ vỗ trán, cầm điện thoại lên, thấy hiện tại là 11 giờ 15 phút đêm, cô đã ngủ hơn hai tiếng.
WeChat có tin nhắn chưa đọc.
9 giờ hơn, Vân Thâm gửi một tin: 【Muốn ăn khuya gì không?】
【Mua một ít hải sản nhé?】 Một giờ sau: 【Ngủ rồi à?】
【?】
Ôn Dữu từ khi ở bên Vân Thâm, rất ít khi thấy anh gửi riêng một dấu chấm hỏi. Trông có vẻ rất khó chịu.
Cuối cùng còn có một tin nhắn hiển thị “Đã thu hồi”, Ôn Dữu đoán rất có thể là lời khen ngợi cô con số 【6】ngầu lòi.
Dựa theo thói quen trước kia của Vân Thâm, nếu biết cô đã ngủ, chắc chắn sẽ không quấy rầy nữa.
Ôn Dữu đứng dậy khỏi sofa, men say nhàn nhạt dâng lên, đầu óc có chút ngây ngốc.
Cũng không biết anh đang làm gì. Chắc không phải đã ngủ rồi chứ?
Ôn Dữu đẩy cửa phòng ngủ ra, rón rén đi ra ngoài.
Hành lang rất yên tĩnh, cửa phòng ngủ chính bên cạnh đóng chặt, Ôn Dữu do dự một lúc, phân vân không biết có nên gõ cửa không.
Nếu anh đã chuẩn bị đi ngủ.
Cô lúc này tìm đến cửa, có vẻ quá bám người, thậm chí… quá khao khát không?
Trong lúc do dự, Ôn Dữu đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phòng tập gym cuối hành lang.
Cô đi qua, phát hiện cửa không đóng chặt, đẩy nhẹ là có thể mở ra —— Giống như cố ý để lại cho người bên ngoài một lời nhắc nhở.
Ôn Dữu giơ tay lên, đầu ngón tay còn chưa chạm vào cửa, nó đã tự động mở ra, ánh đèn sáng trưng trong phòng tập đổ ra ngoài, cùng với đó là một luồng hơi nóng quen thuộc, bất ngờ ập đến làm đỏ bừng mặt Ôn Dữu.
Người đàn ông đứng sau cửa, mặc áo ba lỗ và quần dài, bờ vai rắn chắc lộ ra ngoài, cơ bắp cuồn cuộn, lại giống như được điêu khắc tỉ mỉ.
Anh nhìn thấy Ôn Dữu ngoài cửa, ánh mắt dừng lại, giơ tay tháo tai nghe chụp đầu xuống, treo ở trên cổ.
Ôn Dữu nhìn theo chiếc tai nghe màu xám bạc của anh, chỉ cảm thấy hình ảnh vòng cổ tai nghe, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Cô chớp mắt thật chậm, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Vân Thâm: “Chào anh, buổi tối tốt lành.”
Vân Thâm rũ mắt, không chút che giấu đánh giá trang phục của cô. Lớp vải lụa trắng ngà giống như một lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh, có thể lộ đều lộ, không thể lộ cũng gần như có thể tưởng tượng ra.
“Tỉnh rồi?” Vân Thâm đến gần, cúi người, ngửi thấy một mùi rượu rất nhạt, “Lại uống à?”
Cái gì gọi là “lại”?
Nói như thể cô là một kẻ nghiện rượu vậy.
“Chỉ nếm một chút, cái này anh cũng đoán được?” Ôn Dữu không phục, ánh mắt rõ ràng viết: Anh là chó à, mũi thính vậy.
Vân Thâm: “Xem ra là không có say.”
Ôn Dữu thoáng nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vách tường, rất nhanh ý thức được cô say hay không say có gì khác nhau.
Vân Thâm cũng sẽ không nhân cơ hội lợi dụng.
Không khí càng thêm yên tĩnh, Vân Thâm lui lại mấy bước, tắt đèn phòng tập, chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp của hành lang, chiếu lên người giống như phủ một lớp sương mờ ám muội.
Ôn Dữu khẽ nắm chặt vạt váy, nghe thấy Vân Thâm đi ra, dừng ở gần cô hơn, giọng nói rất thấp hỏi cô: “Đến phòng anh nhé?”
Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng đến đâu thì lúc này cũng tan thành mây khói, Ôn Dữu không tự chủ lùi lại một bước: “Để nói…”
“Đừng nói nữa.” Vân Thâm cúi người, một tay bế cô lên, “Ngay bây giờ.”
Trọng tâm của Ôn Dữu lập tức bị nâng cao, cô ghé vào vai anh, hoang mang ôm chặt lấy, hơi nóng bỏng trên cơ thể người đàn ông truyền sang, thiêu đốt đến mức quần áo của cô như sắp cháy.
Phòng ngủ chính rất tối, chỉ khi có người bước vào mới sáng đèn, trong không khí thoang thoảng mùi hương gỗ trầm ổn nhàn nhạt, trong đầu Ôn Dữu chút men say kia nháy mắt phóng đại lên gấp nhiều lần, cả người choáng váng, bị đặt lên giường cũng không ngồi vững.
Vân Thâm thân hình tráng kiện, mồ hôi còn chưa tan hết, cũng không dám tùy tiện chạm vào cô: “Anh đi tắm qua loa một chút.”
Ôn Dữu nhớ tới lần trước ngồi trên giường anh, vẫn là đầu xuân năm ngoái, Vân Thâm dẫn cô xem phòng, cô đi nhầm vào căn phòng này, ở trước mắt anh giả vờ không biết đây là phòng ngủ chính, ngồi lên mép giường anh đánh giá chiếc giường này vài câu.
Sự xấu hổ lúc đó, so với sự khẩn trương và rung động hiện tại hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Ga giường được trải cực kỳ bằng phẳng, màu xám đậm lộ ra vẻ lạnh lùng, Ôn Dữu ngồi trên đó không quá thoải mái, lật người bò vài bước, muốn chui vào trong chăn.
Vân Thâm từ phòng để đồ lấy quần áo tắm ra, liền thấy gia hỏa này chu mông sụp eo bò trên giường anh, từ đuôi giường bò đến đầu giường, động tác cực kỳ nhanh chóng, giống như có người ở phía sau truy đuổi.
Ôn Dữu vén chăn đầu giường lên, còn chưa kịp chui vào, cổ chân đột nhiên bị người bắt được.
Cô trợn to mắt, chân bị bắt theo bản năng rụt về phía trước, nhưng do chênh lệch sức lực quá lớn, không tránh được.
“Anh làm gì vậy?”
“Lại đây.” Vân Thâm kéo cô về phía sau, Ôn Dữu ưỡn ẹo bị anh kéo đến mép giường, hai chân buông thõng xuống, tay hoảng loạn chỉnh lại váy bị cuốn lên, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
Vân Thâm cúi người, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Không chờ được nữa.”
Ôn Dữu ngẩn ra. Thầm nghĩ vậy phải làm sao bây giờ? Không sạch sẽ có lẽ không tốt lắm?
Ngay sau đó liền nghe anh khẽ mở đôi môi mỏng phun ra hai chữ: “Cùng nhau nhé?”
Âm cuối hơi hơi nâng lên, như là dò hỏi, nhưng tình huống thực tế lại giống như một câu trần thuật không cho phép kháng cự, Ôn Dữu còn
chưa kịp suy nghĩ gì, trong nháy mắt, cảnh tượng bên người thay đổi, cô bị anh ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn bồn tắm hình giọt nước màu trắng đơn giản mà khí thế, nước ấm với tốc độ cực nhanh dâng lên.
Ôn Dữu không phải chưa từng tưởng tượng qua cảnh tượng này.
Mấy lần vào phòng anh, dù là góc độ xảo quyệt nào cô cũng đều có thể nhìn thấy bồn tắm, đứng tùy tiện ở một khoảng trống, đối diện với cửa sổ sát đất toàn cảnh, cảnh sông xa xa thu hết vào tầm mắt. Ôn Dữu khi đó liền nghĩ, thiết kế như vậy nên làm chút chuyện k.ích th.ích, đặt ở trong phòng người như Vân Thâm đúng là phí của trời.
Cho đến hôm nay, cô trở thành nữ chính diễn tiết mục đêm khuya ở nơi này.
Hơn mười một giờ đêm, thành phố dần dần chìm vào giấc ngủ, ánh đèn của các tòa nhà văn phòng và khu dân cư thưa thớt, ánh sáng mờ nhạt từ xa chiếu vào cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Vân Thâm thấy Ôn Dữu khẩn trương nhìn chằm chằm bên kia, khẽ cười: “Là kính một chiều.”
Anh không có sở thích để cả thế giới vây xem anh tắm rửa. Huống chi, phong cảnh trước mắt tuyệt đối không thể chia sẻ với người khác.
Nước ấm dâng đến trước ngực, ngoại trừ bọt biển do viên tinh dầu hoa hồng tan ra mang đến, không còn gì che đậy.
Phòng tắm quá trống trải, thêm vào tầm nhìn rộng mở của cửa sổ sát đất cao tầng, Ôn Dữu cảm giác cả người giống như trôi nổi trong đêm tối.
Cô tự nhận tâm lý còn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn có cảm giác bất an như đang bị toàn thế giới nhìn trộm.
Nhớ tới lúc rời khỏi phòng ngủ vội vàng, đồ vật cần thiết quên mang theo. Nhưng Vân Thâm đã có chuẩn bị, thoải mái hào phóng, thậm chí là trắng trợn táo bạo thao tác trước mặt cô, khiến Ôn Dữu mặt đỏ đến mức muốn chảy máu, nhưng cũng không hề né tránh. Nếu ngay cả ánh mắt cũng không tiếp nhận được, càng không nói đến những thứ khác.
Nhiệt độ cơ thể Ôn Dữu gần như ngang bằng với nhiệt độ nước, chứng kiến làn da trắng nõn của Vân Thâm cũng bị nhiễm màu, màu hồng nhạt bao phủ lên trên, hình dáng mạch máu theo lực đạo tăng thêm từng chút một hiện rõ. Chênh lệch có chút lớn, quá trình gian nan, như là chưa từng gặp phải chuyện khó khắc phục như vậy, Ôn Dữu thấy vành tai anh đều đỏ ửng.
Mặt nước dường như vẫn còn dâng lên, dần dần lấn qua đỉnh đầu, Ôn Dữu cảm thấy khó thở, tất cả lỗ chân lông hô hấp gần như đều bị phong tỏa, vô tình ngăn chặn.
Cô giống như dùng thân xác thay thế nhân vật trong trò chơi chìm xuống đáy biển, đối thủ duy nhất của cô chính là Vân Thâm, đây là thời khắc chân chính tranh đoạt hơi thở, v·ũ kh·í duy nhất ở trên người anh, hoặc chính là bản thân anh. Ôn Dữu phải làm là khống chế khẩu súng kia, tiến tới khống chế đối thủ duy nhất của mình.
Trong trò chơi này, Ôn Dữu hiển nhiên không được tính là người chơi cao cấp.
Ánh mắt cô tan rã nhìn Vân Thâm, khi anh cúi xuống hôn cô, cạy mở khớp hàm cô, cướp đoạt một trận rồi rời đi, cô vẫn khẽ hé miệng, cổ họng không chịu khống chế mà phát ra âm thanh, nghe được chính mình hoa mắt say mê, vì thế duỗi tay nắm chặt vai Vân Thâm, từ trên mặt
nước mượn một điểm tựa ổn định chính mình, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm anh, thấy người này ánh mắt trầm hắc đến cực điểm, vượt qua giai đoạn gian nan nhất như là đột phá hàng rào phát ra vô hạn
tính xâm lược. Anh cũng nhìn chằm chằm cô, mang theo ý vị săn mồi mãnh liệt, trong tiếng rên r.ỉ không tự chủ được của cô, cực kỳ trầm mặc mà gặm nhấm con mồi của mình.
Ôn Dữu dần dần không phục chỉ có mình không quản được miệng. Anh trước kia không phải rất giỏi ăn nói sao, sao lúc này lại yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Ôn Dữu rất nỗ lực dán qua cắn một chút khóe môi Vân Thâm: “Nói… Nói gì đi…”
Mệnh lệnh ngữ khí bị vỡ nát thành tiếng rầm rì nũng nịu, hòa tan vào trong không khí theo hơi nước.
Vân Thâm thấp giọng thở ra một hơi, bế Ôn Dữu lên một chút, tay ôm eo cô, Ôn Dữu được nâng lên một chút liền giống như bị điện giật run rẩy, bị đè xu.ống, nghe được anh rốt cuộc mở miệng, giữa mày nhíu lại, khóe môi lại cong lên: “Đừng cắn anh.”
Ôn Dữu vừa rồi quả thật có cắn anh một cái. Nhưng cô luôn cảm thấy anh không nói cái này.
Cô chỉ là nhẹ nhàng cắn một chút khóe môi anh, cũng chưa dùng sức.
Nói như thể, cô vẫn luôn cắn chặt anh, giống như một con thú nhỏ tham ăn, làm thế nào cũng không buông miệng.
Có lẽ đúng là như vậy.
Ôn Dữu không biết nên khống chế thành thạo như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản năng, không cần tự chủ mà đem v·ũ kh·í này gắt gao chế trụ.
Vân Thâm nhích lên một chút, khuỷu tay rơi xuống bắn lên bọt nước, ngực Ôn Dữu bị nước ép tới căng cứng, hình dáng trắng nõn dưới mặt nước lay động. Vân Thâm cảm giác cô dường như thoải mái hơn một chút, nhân lúc anh tìm được điểm đặc biệt tương ngộ nào đó trong trò chơi, va chạm vào liền sẽ đột kích phát ra, lặp đi lặp lại gia tăng ấn tượng, Ôn Dữu cả người sắp tan vào trong nước, Vân Thâm “tốt bụng” vớt cô lên, ghé vào tai cô: “Thích như vậy phải không?”
Ôn Dữu say đến choáng váng, nhìn cái gì cũng thấy mờ ảo, trước mắt là những điểm sáng bạc lung linh. Cô thật hối hận vừa rồi bắt anh mở miệng, lúc này nghe anh ở bên tai dùng ngôn ngữ cực kỳ rõ ràng miêu tả tình trạng, cảm giác lẽ ra nên tan biến lại không ngừng kéo dài, khó có
thể dừng lại, cô không có khí thế trừng anh, lại như là đang cổ vũ, ngay sau đó cánh tay mềm mại đang treo trên vai người đàn ông đã bị cầm xuống, anh đột nhiên không kịp phòng ngừa rời đi, bắt cô xoay người ôm chặt lấy.
------oOo------