Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 71

Ôn Dữu mơ mơ màng màng trở mình, tay đặt trên thành bồn tắm, trong khoảnh khắc Vân Thâm rời đi, cô không nhịn được khẽ run, như muốn níu kéo.

 

Kết thúc rồi sao?

 

Cô vịn bồn tắm th.ở d.ốc, cả bồn nước khuấy động hồi lâu, nhiệt độ nước giảm đi không ít, hương tinh dầu hoa hồng ngọt ngào ấm áp hòa vào

 

trong sương mù ẩm ướt, khiến người ta phảng phất lạc vào khu vườn hoa mỹ diễm sau cơn mưa lớn. Ôn Dữu muốn nhúc nhích một chút, nhưng giây tiếp theo đã bị đè lại, người đàn ông phía sau dường như hoàn toàn không có ý định thu liễm, anh một tay bóp lấy mặt Ôn Dữu, đầu ngón tay mô phỏng động tác hôn môi mà day nghiến môi cô, cho đến khi tiến vào khoang miệng, khuấy đảo đầu lưỡi mềm mại. Ở dưới nước, anh không cho phép cô cự tuyệt mà chiếm hữu cô một lần nữa.

 

Quá hung hãn rồi…

 

Tay Ôn Dữu căn bản không có sức, đầu gối trượt trên vách bồn, mạnh mẽ trượt xuống.

 

Cô đau đến mức phát run, cả người mềm nhũn sụp xuống, sắp bị nước nhấn chìm, Vân Thâm không nói hai lời kéo cô lên, nắm tay cô đỡ lấy, cúi xuống cắn vào tai cô: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?”

 

Mặt nước nổi lên một trận cuồng phong, mạnh mẽ vỗ bờ, dù là đá ngầm cứng rắn cũng không chịu nổi sự tàn phá như vậy, chẳng mấy chốc bờ cát mềm mại như bông đã bị đánh nát, cuốn vào sóng biển trôi dạt.

 

Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm sống lưng tinh tế mà căng chặt của cô gái, ẩn dưới làn da trắng nõn như ngọc, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, khiến người ta nảy sinh vô hạn trân ái, yêu quý đến cực điểm lại sinh ra d*c v.ọng khống chế và phá hoại khó có thể ức chế.

 

Có lẽ là bởi vì nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, Ôn Dữu chỉ cảm thấy nước bỗng nhiên lạnh đến thấu xương, cô không kìm được run rẩy, run rẩy thoát đi, đi mở vòi nước ấm.

 

“Lạnh không?” Vân Thâm bóp eo cô kéo người về, “Anh còn chưa đủ ấm cho em à?”

 

Ôn Dữu quay đầu đi, vừa lúc anh nghiêng người tới, dùng một tư thế không được tự nhiên, một tay nâng mặt cô hôn lên môi cô.

 

Ôn Dữu căng thẳng đến cực hạn, Vân Thâm lại có tinh thần mạo hiểm, cứ muốn vào lúc này xông vào cửa ải, giống như đầu lưỡi anh ngang ngược, đè nặng đầu lưỡi run rẩy của cô, thẳng đến tận cổ họng.

 

Ôn Dữu vừa hôn anh, vừa thì thầm thốt ra mấy chữ đứt quãng. Vân Thâm cười: “Thích gọi tên anh à?”

“…” Ôn Dữu phủ nhận, “Ai thèm gọi anh.”

 

“Vậy em kêu cái gì?” Vân Thâm ác ý hỏi cô, “Quá cái gì?” “…”

Quá vô liêm sỉ!

 

Ôn Dữu còn sức nói chuyện, thật muốn cắn ch·ết anh cho rồi.

 

Cho đến khi Vân Thâm cũng cảm thấy nước quá lạnh, anh bế Ôn Dữu lên, nhìn thấy cô đã ngâm đến nhăn nheo, anh lấy khăn tắm lau khô cho cô, trong nhà đủ ấm, hơi ẩm mang đi trên người cũng không còn lạnh nữa.

 

Vẫn luôn không tách ra, Ôn Dữu ôm vai anh treo trên người anh, tim đập theo độ cao mà trở nên thoải mái, Ôn Dữu cũng không còn hơi sức để khóc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, từ hơn mười một giờ đèn

đuốc san sát, đến bây giờ đã tối đen một mảnh. Nơi cô đang ở vẫn sáng trưng, cảm giác một mình ở chỗ sáng này quá mức hoang đường, Ôn Dữu ngón tay lung tung bấu vào lưng Vân Thâm, bảo anh đừng đi về

phía cửa sổ sát đất.

 

Vân Thâm hiếm khi nghe lời mà rời khỏi cửa sổ sát đất, đặt Ôn Dữu lên bức tường trong suốt, dùng sức m.út hôn, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ, thứ quan trọng nhất mà anh trai đây giữ gìn gần ba mươi năm, bị em c·ướp mất rồi.”

 

Đuôi mắt Ôn Dữu đỏ hoe, hơi thở hổn hển như cá rời khỏi nước, lại nghe anh nói tiếp, giọng nói mơ hồ: “Nghĩ xem nên chịu trách nhiệm thế nào chưa?”

 

Ôn Dữu đan tay vào tóc anh, cắn môi: “Rõ ràng là giống nhau.” Nói như thể, chỉ có mình cô đơn phương hưởng dụng anh vậy. “Phải không?” Vân Thâm khẽ cười, “Sao anh lại thấy hơi mệt nhỉ?” Ôn Dữu nghĩ nghĩ: “Bởi vì anh già hơn sao?”

“…” Vân Thâm cúi đầu, khóe môi cong lên, đáy mắt đen nhánh bỗng nhiên dao động, nắm chặt lấy cô, im lặng mà hung hăng lưu lại dấu vết, liên tục ở trong rất lâu, khi mở miệng lần nữa, giọng anh khàn đến cực điểm, “Bởi vì anh càng ngày càng yêu em.”

 

“Nói bậy.” Ôn Dữu trong tình huống hoàn toàn mất kiểm soát cũng muốn cứng miệng bác bỏ những lời này, “Đừng tưởng rằng anh… làm gì cũng là số một.”

 

Từ nhỏ đến lớn đều là hạng nhất thì sao chứ? Đừng quá ngạo mạn.

 

Luôn có người giỏi hơn anh, luôn có người sẽ thắng anh, luôn có người vào lúc anh không biết, làm được nhiều việc hơn.

 

Vân Thâm không tranh luận với cô.

 

Cho đến khi tắm rửa sạch sẽ, mơ mơ màng màng ngã xuống giường, Ôn Dữu mệt lả, bị người đàn ông kéo vào lòng, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh phất qua tai: “Vậy thì so một lần đi.”

 

“So cái gì?” Ôn Dữu chậm nửa nhịp nói, “So xem ai yêu ai nhiều hơn?”

 

Vân Thâm nhướng mày, sau khi thỏa mãn đáy mắt càng thêm nồng đậm, đuôi mắt kéo ra đường cong khắc sâu mà lưu luyến, tản mạn lại tự luyến nói: “Anh trai biết Dữu Dữu rất, rất thích anh.”

 

Ôn Dữu dời mắt, nhịp tim rất nặng, trừ bỏ việc bị anh nắm thóp, còn nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

 

Nghe giọng điệu của anh, giống như đối với tâm tư của cô không gì không biết, giống như đã biết, cô trong những năm tháng dài đằng đẵng sau khi quen biết, vẫn luôn thích anh.

 

Cho đến ngày hôm nay, Ôn Dữu đã không còn kiêng dè việc bị anh phát hiện.

 

Biết thì biết đi, dù sao, bảo cô giống như lúc mới thích anh mà ở chung với anh, cô cũng không làm được.

 

Tùy tiện.

 

Cho dù anh có cảm thấy cô cho không cũng không sao cả, ai quy định con gái không thể động lòng trước, ai quy định con gái không thể thích nhiều hơn một chút…

 

“Nhưng anh muốn so với em không phải cái này.” Vân Thâm rũ mắt, nhéo nhéo cằm Ôn Dữu, “Không cần so sáng em yêu anh hay không, chỉ so sáng yêu em hay không.”

 

“Anh và em, đều cùng yêu em.”

 

Đường đua này, cô là điểm đến duy nhất.

 

Anh muốn cô yêu chính mình, sau đó, anh sẽ yêu cô nhiều hơn cô yêu chính mình.

 

Ôn Dữu vùi mặt xuống, không biết vì sao, hốc mắt bỗng nhiên cay xè.

 

Cô trước đây luôn cảm thấy, yêu là cẩn thận, là có hạn, là tuyệt đối không thể phung phí.

 

Người cô yêu là người sẽ vứt bỏ cô, sẽ rời xa cô, người cô yêu có lẽ vĩnh viễn cũng không biết tình cảm của cô.

 

Bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, khi còn rất nhỏ có người đã nói với cô, đừng khóc, đừng chỉ lo chạy trốn, phải cho người làm tổn thương cô biết cô không phải dễ bắt nạt.

 

Vì thế cô học được bảo vệ chính mình, học được yêu chính mình, sau đó cũng yêu người này, người đã dạy cô bảo vệ chính mình.

 

Yêu là tự ti bỏ gian tà theo chính nghĩa, những năm gần đây, Ôn Dữu đã làm rất nỗ lực để yêu chính mình.

 

Hôm nay anh lại nói, muốn cùng cô so một lần ai yêu cô nhiều hơn.

 

Điều này khiến Ôn Dữu bỗng nhiên cảm thấy, dường như có thể không cần quá cẩn thận, dường như cũng có thể tùy hứng một chút, cô tự tin không còn chỉ có bản thân mình đơn bạc.

 

Cô cũng muốn trở thành một phú bà vênh váo, yêu bản thân sao?

 

Ôn Dữu không có rơi nước mắt, chỉ là vùi mặt vào ngực Vân Thâm, nhẹ nhàng hít mũi, chậm rãi nói: “Vậy thì so đi, thua anh, hình như cũng không phải không được.”

 

Vân Thâm nhướng mày: “Anh đây cả đời chưa từng thua.” “Đừng đắc ý quá sớm.”

“Anh gọi đây là tự tin.” Vân Thâm kéo Ôn Dữu lên một chút, “Hôn thêm nhé.”

 

“…”

 

Đã gần 30 rồi, tinh lực của anh, không khỏi quá kh.ủng b.ố.

 

Ôn Dữu thầm mắng, cuối cùng cũng không biết làm sao ngủ thiếp đi, hai mắt vừa nhắm lại như hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

 

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Dữu tuần này được nghỉ hai ngày, sáng sớm cũng không đặt đồng hồ báo thức.

 

Trong phòng ngủ chính, rèm cửa che kín mít, khiến người ta khó phân biệt được sáng sớm hay chiều tối.

 

Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hoa hồng nhàn nhạt, tiếng hít thở phập phồng đan xen. Ôn Dữu gối lên cánh tay Vân Thâm, rúc vào

 

trong lòng anh, lông mi dài mảnh khép lại, môi hơi hé mở, ngủ rất say.

 

Một trận chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vân Thâm mở mắt, duy trì động tác ôm Ôn Dữu, cánh tay kia vươn dài, từ trên tủ đầu giường vớt lấy chiếc điện thoại phiền phức.

 

Là điện thoại của Ôn Dữu.

 

Vân Thâm chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nheo mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó trực tiếp cúp máy.

 

Điện thoại vẫn không bỏ qua, đối phương lại gọi đến lần nữa.

 

Vân Thâm không kiên nhẫn nhận máy, một tay che tai Ôn Dữu, giọng nói khàn khàn: “Alo?”

 

Đầu dây bên kia nghe thấy là giọng nam, giọng nói nghẹn lại, sửng sốt không nói nên lời.

 

Bên cạnh anh dường như còn có một cô gái trẻ, vội vàng nói với anh: “Ngốc! Mau gọi anh rể!”

 

“À, anh rể, anh rể buổi sáng tốt lành!” Ôn Hủ mới phản ứng lại, giọng nói cung kính, thậm chí còn lộ ra chút hoảng sợ, “Chị của em có ở đó không? Em có chút việc tìm chị ấy.”

 

Vân Thâm: “Cô ấy đang ngủ. Có việc gì nói với tôi là được.” Đã hơn 10 giờ rồi, còn ngủ sao?

Ôn Hủ nhìn thời gian ở góc trên bên phải điện thoại, không nhịn được tưởng tượng ra một loạt hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Tối qua

 

kịch liệt đến mức nào, mới khiến cho đến giờ này vẫn chưa tỉnh.

 

Mặt Ôn Hủ hơi nóng, căng thẳng nuốt nước bọt. Chuyện cậu muốn tìm Ôn Dữu nói vừa lúc có liên quan đến Vân Thâm, nhưng cậu dám nói với Ôn Dữu, không có nghĩa là dám trực tiếp đối đầu với Vân Thâm.

 

Do dự hồi lâu, Ôn Hủ cuối cùng lấy hết can đảm, cẩn thận nói: “Anh rể, hướng nghiên cứu thạc sĩ của em là lý giải cảnh tượng thị giác, học kỳ đầu tiên đã kết thúc, em đang tìm nơi thực tập cho kỳ nghỉ hè, em thấy phòng thí nghiệm thuật toán của công ty anh có tuyển dụng nhân viên có hướng đi tương tự…”

 

“Được.”

 

Ôn Hủ ngơ ngác, cậu còn chưa kịp giới thiệu thành quả học tập, có chút không thể tin vào tai mình: “Anh rể, anh vừa nói gì…”

 

“Tôi nói được, lát nữa gửi lý lịch cho tôi.” Vân Thâm nói rất nhanh, “Còn việc gì không?”

 

“Không có việc gì, cảm ơn anh rể!” Ôn Hủ giọng nói rất kích động, “Không đúng, còn có việc, em từ Mỹ mang về chút quà, hôm nay là thứ bảy…”

 

“Đừng đến.”

 

Vân Thâm hầu như không để Ôn Hủ nói xong bất kỳ câu nào, ném xuống hai chữ cuối cùng, liền cúp điện thoại.

 

Điện thoại ném sang một bên, cánh tay anh luồn vào chăn, đặt lên vòng eo Ôn Dữu, sờ hai cái liền rút ra.

 

Cô không mặc gì cả, làn da trơn mịn mềm mại, sờ thêm hai cái sợ sẽ xảy ra chuyện.

 

Lại qua gần nửa tiếng, Ôn Dữu mới tỉnh lại.

 

Cô mở mắt, đầu óc choáng váng, trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn rõ, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.

 

Ôn Dữu giật giật cánh tay, chạm phải l.ồng ng.ực rắn chắc của người đàn ông, cô lập tức rụt tay lại, những hình ảnh diễm lệ phóng túng đêm qua nháy mắt hiện lên trong đầu, Ôn Dữu sững sờ, trước khi hơi thở ấm áp của người đàn ông phả tới, cô đột nhiên nhắm mắt lại.

 

“Tỉnh rồi à?” Vân Thâm hỏi. Ôn Dữu không đáp, giả ch·ết.

Rất nhanh, mông cô bị người nhéo một cái, Ôn Dữu không nhịn được “ưm” một tiếng, muốn giơ chân đá anh, ai ngờ chân mỏi nhừ, không nhấc lên nổi.

 

“Đây là đâu?” Cô đột nhiên hỏi, “Sao em lại ở đây?” Vân Thâm: “Mất trí nhớ?”

Ôn Dữu gật đầu: “Ừm.”

 

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, người đàn ông áp sát, xoa nhẹ: “Giúp em nhớ lại nhé?”

 

“Em nhớ ra rồi!” Ôn Dữu không chơi lại anh, ngoan ngoãn giả ngốc, vòng tay ôm anh, giọng nói ngọt ngào, lại mang theo một chút khàn

 

khàn quyến rũ, “Anh trai, em đói quá, muốn ăn gì đó.”

 

Cô thật sự đói bụng, đêm qua tiêu hao hết tất cả sức lực, bụng cô trống rỗng, đói đến mức ngực dán vào lưng, cần gấp thức ăn bổ sung năng lượng.

 

“Tránh ra.” Vân Thâm không khách khí đẩy cô ra, “Anh thấy em đã ăn không vô nữa, nhưng vẫn muốn nhét vào à?”

 

 

 

Ôn Dữu: …?

 

Bình Luận (0)
Comment