Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 72

Anh đang nói cái gì vậy chứ…

Đầu óc Ôn Dữu rối bời, ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng.

 

Liền thấy người đàn ông trước mặt, vẻ mặt khiêu khích v.uốt v.e bụng cô, đầu ngón tay trượt xuống. Trong đầu Ôn Dữu không khỏi hiện lên hình ảnh đêm qua, anh cũng ấn ở nơi này, động tác thô bạo, hỏi cô có phải rất đói bụng không, sao mãi mà không no…

 

Lúc này lại nói muốn nhét cho đầy.

 

Miêu tả cô như thể một kẻ có bao tử lớn, thèm khát anh đến không thể kiềm chế.

 

Lời này tuy không thể hoàn toàn phủ nhận, dù sao thì đôi khi cô quả thật rất thèm “món” này của anh.

 

Nhưng hiện tại cô đang trong trạng thái nào, anh cũng biết rõ. Đêm qua bị anh đòi hỏi không ngừng lâu như vậy, sao anh có thể mở to mắt nói dối rằng cô còn muốn ăn tiếp “món” này của anh chứ.

 

Quá vô liêm sỉ.

 

Ôn Dữu cũng không dám nhìn trên người mình bây giờ là bộ dạng gì.

 

Tấm khăn trải giường mềm mại lướt qua, vài chỗ da thịt như bị cắn đến mức sắp rách, truyền đến cảm giác vừa ngứa vừa nhói.

 

Vân Thâm một tay chống đầu, công khai đánh giá vẻ ngượng ngùng của cô.

 

Ôn Dữu phát hiện ánh mắt anh, vội vàng kéo chăn lên, che khuất cơ thể.

 

Không đợi bạn gái ra lệnh, Vân Thâm tự giác vén chăn đứng dậy, cầm điều khiển đầu giường, mở rèm tự động, quay đầu hỏi Ôn Dữu: “Gần 11 giờ rồi, ăn trưa luôn nhé?”

 

Ôn Dữu: “Em muốn ăn chút gì đó lót dạ trước đã.”

 

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thi nhau tràn vào, Ôn Dữu lần đầu tiên quan sát phòng ngủ chính ở góc độ này, không gian rộng lớn đến mức khiến cô có chút choáng ngợp.

 

Vân Thâm quay lưng về phía cô ngồi ở mép giường, tiện tay cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

 

Dưới ánh nắng, làn da trắng của người đàn ông lộ ra vẻ lạnh lùng, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, nổi bật nhất là mấy vết cào đỏ sẫm trên lưng, diễm lệ, lại tô điểm thêm vài phần hoang dã.

 

Ôn Dữu khó khăn dời tầm mắt, cổ họng khô khốc: “Anh mau ra ngoài đi.”

 

“Hửm?” Vân Thâm nghiêng mắt, ra vẻ khó hiểu, “Quần áo cũng không cho anh trai mặc xong à?”

 

“…” Ôn Dữu cứng họng, “Vậy anh mau mặc đi.”

 

Cô trực tiếp quay người đi, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt.

 

Nghe được động tĩnh phía sau, đoán chừng anh đã mặc xong, Ôn Dữu mới quay lại, đôi mắt tròn xoe sai bảo anh: “Anh, anh qua phòng em lấy giúp em bộ đồ ở nhà, để ở trong ngăn tủ ngoài cùng bên trái ấy.”

 

Vừa dứt lời, Vân Thâm đã vào phòng để đồ, xách ra một chiếc áo thun rộng thùng thình: “Lười đi lắm. Em mặc cái này đi.”

 

Ôn Dữu ghét bỏ: “Em có quần áo của mình, mặc đồ anh làm gì.” Vân Thâm nhìn cô trắng trợn: “Anh muốn ngắm.”

Ôn Dữu giãy giụa một lúc. Cuối cùng, sau khi Vân Thâm vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô nhặt chiếc áo thun anh để ở góc giường, mặc vào người, chậm rãi cử động hai chân bủn rủn, xuống giường.

 

Vạt áo rộng có thể che đến đầu gối, Ôn Dữu cúi đầu nhìn thấy trên đùi mình chi chít dấu hôn, những vết dâu tây màu sẫm đan xen, từ dưới lên

 

trên dần dần dày đặc, cho đến tận nơi vạt áo che khuất, khi đi lại vẫn còn lưu lại cảm giác bị m.út cắn.

 

Chó cũng không gặm người như vậy.

 

Ôn Dữu thầm mắng một câu, trực tiếp đi qua phòng vệ sinh của phòng ngủ chính, bỏ mặc người đàn ông bên trong, trở về phòng mình.

 

Một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn theo sau.

 

Ôn Dữu quay đầu lại, Vân Thâm mặc chiếc áo thun trắng giống hệt cô, mặt vừa mới rửa, tóc mai còn vương hơi nước, khiến làn da càng thêm trắng nõn, màu môi so với bình thường càng đỏ hơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có vẻ lười biếng lại ngang tàng, không hiểu sao lại cho Ôn Dữu cảm giác, anh sau khi “ăn mặn” lại trẻ ra mười tuổi.

 

“Theo em làm gì?”

 

“Giúp em lấy đồ.” Vân Thâm tùy tiện xông vào phòng Ôn Dữu, đi vào toilet, đem hết đồ dùng vệ sinh có thể lấy đi, giống như một tên cướp không kiêng nể gì, xoay người trở lại phòng ngủ chính.

 

Ôn Dữu đành phải đi theo anh trở về, lẩm bẩm nói: “Em còn chưa đồng ý dọn sang phòng anh đâu.”

 

Vân Thâm vừa thản nhiên đặt đồ của cô lên bồn rửa mặt, vừa mỉm cười nói: “Vậy anh trai bây giờ, xin phép trưng cầu ý kiến của bé Dữu nhé.”

 

Ôn Dữu: “Qua loa quá.”

 

Vân Thâm nghe vậy, buông đồ xuống, quay lại nắm tay Ôn Dữu: “Phòng lớn quá, anh ở một mình sẽ sợ, em có thể qua đây ở cùng anh không?”

 

Hiếm khi anh dịu dàng hạ mình như vậy, khóe môi Ôn Dữu cong lên, còn chưa kịp đỏ mặt, đột nhiên phản ứng lại ——

 

Mẹ kiếp.

 

Đây chẳng phải là lời ngu ngốc mà năm ngoái cô lần đầu tiên xông nhầm vào phòng anh, nhất thời đầu óc không tỉnh táo đã nói ra sao!

 

“Em không thèm ở đây.” Cảnh tượng như tái hiện, Ôn Dữu vừa ngượng vừa tức, xoay người muốn đi.

 

Cổ tay lập tức bị giữ chặt, Vân Thâm kéo cô lại, ôm cô ngồi lên bồn rửa mặt: “Không đùa nữa.”

 

Ôn Dữu không nhìn anh, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà bên cạnh. Vân Thâm: “Em có biết không…”

Anh thả chậm giọng, nhưng Ôn Dữu hiện tại không tin lời ngon tiếng ngọt của anh, vẫn lười nhìn anh.

 

“Từ trước khi anh miễn tiền thuê nhà cho em.” Vân Thâm nói tiếp, “Căn phòng này, còn có tất cả mọi thứ trong phòng, đều là của em.”

 

Ôn Dữu siết chặt ngón tay vào mép bồn rửa mặt, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh: “Bao gồm cả chủ nhà sao?”

 

“Đương nhiên.” Vân Thâm cúi đầu ghé sát vào cô, “Yêu cầu duy nhất chính là, ở cùng anh.”

 

Giọng anh càng thấp, cho đến khi chỉ còn lại hơi thở, vây lấy môi cô.

 

Nụ hôn mang theo hương bạc hà, lạnh đến mức môi Ôn Dữu run rẩy. “Em còn chưa đánh răng…

“Anh đánh cho em.”

 

“B.iến th.ái.” Ôn Dữu cắn lưỡi anh một cái, không chịu nổi bản thân không sạch sẽ, cô nhảy xuống khỏi mặt bàn, chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững, vịn người đàn ông bên cạnh để đứng vững, cô cầm cốc đánh răng, mặt đỏ bừng đánh răng, ngậm bọt biển lẩm bẩm, “Đánh xong sẽ hôn anh.”

 

Giữa trưa, Ôn Dữu ăn cơm, nhìn thấy Ôn Hủ gửi tin nhắn, mấy tiếng

trước nói muốn nhờ cô giúp nói với Vân Thâm một tiếng, cho cậu một cơ hội phỏng vấn ở phòng thí nghiệm thuật toán của Ý Động. Hơn 10

giờ, đột nhiên lại không nhắc đến chuyện này, vui vẻ hỏi cô khi nào rảnh đi ra ngoài ăn cơm, cậu từ Mỹ mang quà về cho cô.

 

Giữa chừng còn có một cuộc gọi nhỡ của Ôn Hủ, thời gian trò chuyện hơn một phút.

 

Ôn Dữu cầm điện thoại, kinh ngạc hỏi Vân Thâm: “Anh nghe máy à?” Vân Thâm: “Ừ.”

Ôn Dữu: “Anh đồng ý cho Ôn Hủ suất nội bộ rồi sao?”

 

Nói uyển chuyển một chút là sếp tiến cử, thật ra chính là trực tiếp sắp xếp vị trí cho Ôn Hủ, người do ông chủ trực tiếp đề cử, phỏng vấn đều là đi cho có lệ.

 

Vân Thâm thản nhiên nói: “Chỉ là một vị trí thực tập sinh thôi, cậu ta muốn đến thì trực tiếp vào làm.”

 

Dù sao làm ba tháng cậu ta lại về Mỹ tiếp tục học, chút đặc quyền này Vân Thâm không đến mức không cho được.

 

“Cảm ơn anh.” Ôn Dữu không biết nói gì cho phải, bản thân cô xen vào chuyện nhà họ Ôn đều phải suy nghĩ kỹ càng mới dám làm, không ngờ Vân Thâm lại quyết đoán như vậy, nói giúp là giúp.

 

Ôn Dữu ăn một miếng đồ ăn, làm bộ lơ đãng nói: “Tuy em không thích ba em và dì Quý, nhưng hai đứa nhỏ này rất ngoan, chắc sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.”

 

Vân Thâm nhướng mày: “Hai đứa nó cũng có mắt nhìn đấy, biết nên bám vào ai.”

 

Ôn Dữu: “Em sẽ không để bọn chúng làm phiền anh quá…”

 

“Không sao cả.” Vân Thâm trực tiếp ngắt lời cô, “Bạn trai em lăn lộn đến vị trí này, mỗi ngày thay mới một đám yêu ma quỷ quái đến nịnh nọt, chính là vì muốn người bên cạnh được dựa dẫm, biết không?”

 

Ôn Dữu chớp mắt: “Bao gồm cả những người thân kém cỏi của em sao?”

 

“Bao gồm.” Vân Thâm bình tĩnh nói, “Anh giúp bọn họ, không phải vì muốn bọn họ sống tốt đẹp thế nào, mà là muốn bọn họ biết, em sống tốt đẹp ra sao.”

 

Chuyện lúc nhỏ của Ôn Dữu, Vân Thâm đều đã điều tra xong. Hai tuổi cha mẹ ly hôn, cô theo mẹ ra nước ngoài, sống trong cảnh không được yêu thương, thậm chí bị ngược đãi suốt 6 năm tăm tối. Tám tuổi mẹ tái

 

giá với người giàu có, Ôn Dữu bị ném về nước, nhưng cha ruột tái hôn cũng không muốn nhận cô, may mắn được ông bà nội thương xót, cô lớn lên dưới sự yêu thương của hai người, cho đến năm mười tám, mười chín tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời, cô lại trở thành cô độc một mình.

 

Những người từng vứt bỏ Ôn Dữu này, nếu Ôn Dữu ghi hận trong lòng, Vân Thâm không ngại tìm cho bọn họ chút rắc rối.

 

Nhưng Ôn Dữu không hề.

 

Cô hy vọng tất cả mọi người đều sống tốt.

 

Nếu đã như vậy, vậy thì hãy để bọn họ nhìn xem, cô gái mà bọn họ từng vứt bỏ, có rất nhiều người muốn trân trọng, bên cạnh cô vây quanh, đều là những điều tốt đẹp nhất. Thời gian sẽ cuốn trôi bùn dơ bẩn, gột rửa cô trở thành bảo vật tốt đẹp nhất thế gian.

 

Ôn Dữu nắm chặt đôi đũa, trên bàn bày biện đủ món ngon khiến cô không biết nên bắt đầu từ đâu, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, nghẹn ngào một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Anh như vậy, em sẽ đắc ý mất.”

 

Vân Thâm cười: “Sau này nếu ba bọn họ lại tìm em ăn cơm, biết phải làm gì rồi chứ?”

 

“Vâng, em sẽ không trốn tránh.” Ôn Dữu nói, “Em cũng muốn khoe khoang với người ngoài một chút, ánh mắt em chọn bạn trai tốt đến mức nào.”

 

Cảm giác không còn cô độc một mình, hóa ra là như thế này.

 

Ôn Dữu mím môi cười, gắp ra một cái đùi gà từ trong bát canh, cung kính gắp vào bát Vân Thâm.

 

Vân Thâm vẻ mặt lạnh nhạt: “Lấy đồ ăn hiếu kính anh? Đúng là chỉ có em.”

 

Ôn Dữu: “Đợi em đi du lịch miền Nam nước Pháp về, sẽ mua quà khác cho anh.”

 

Nhắc đến chuyện này, đôi đũa của Vân Thâm đột nhiên dừng giữa không trung, hỏi: “Thứ sáu tuần sau đi à?”

 

“Vâng ạ.” Giọng Ôn Dữu lộ ra vẻ phấn khích, “Tính cả thời gian đi lại, phải mất một tuần mới về cơ.”

 

“…” Vân Thâm liếc cô, “Xa anh trai nên vui thế à?”

 

Ôn Dữu tự thấy mình hơi thất thố, xoa mặt, hỏi Vân Thâm: “Anh không phải cũng đi Bắc Thành sao, khi nào đi ạ?”

 

Pass: Chương 73 – Chương 77: Cú pháp lấy pass là Hitram_VĐH kèm ảnh chụp màn hình nhé. Cảm ơn bạn

 

Vân Thâm: “Chủ nhật.”

 

Ôn Dữu: “A, đi trước em à?”

 

“Ừ.” Vân Thâm gắp một miếng đồ ăn, thong thả nhai, “Công việc nhiều quá, phải đi sớm một chút để xử lý.”

 

Ánh mắt Ôn Dữu rũ xuống, trong lòng tính toán: Như vậy, bọn họ tương đương với việc phải xa nhau gần hai tuần, hơn mười ngày không được gặp mặt.

 

Nụ cười trên môi cô thu lại một chút, động tác ăn cơm cũng trở nên chậm rãi.

 

Vân Thâm nhìn cô, không nói gì.

 

Anh sở dĩ đi Bắc Thành trước, chính là muốn sớm xử lý xong công việc ở đó, xem xem có thể không cần xử lý tiếp mấy việc đến sau không, đến miền Nam nước Pháp cùng cô du lịch.

 

Nhưng có thể hoàn thành công việc trước thời hạn hay không anh cũng không chắc chắn, đàm phán thương vụ có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, anh không muốn cho Ôn Dữu hy vọng rồi lại làm cô thất vọng, cho nên dứt khoát giấu đi, cố gắng hết sức mà thôi.

 

“Tổ kỹ thuật của dự án các em có hơn một trăm người phải không?” Vân Thâm khơi mào chủ đề, “Chia thành từng nhóm đi à?”

 

Ôn Dữu: “Vâng, chia làm ba đợt, chúng em là nhóm đầu tiên, gần 40 người.”

 

Vân Thâm: “Mấy nữ sinh?”

 

“…” Ôn Dữu im lặng, “Bốn người ạ.”

 

Bốn nữ sinh, đến nơi được mệnh danh là lãng mạn như miền Nam nước Pháp, bị hơn 30 nam sinh vây quanh?

 

Vân Thâm cười lạnh, trong đầu hiện lên bản đồ khu vực đó của nước Pháp, anh lạnh nhạt hỏi thêm: “Có đi biển không?”

 

Ôn Dữu: “Sao anh biết? Nghe nói còn tổ chức tiệc trên du thuyền nữa, em rất mong chờ.”

 

Vân Thâm cứng đờ nhếch khóe môi: “Hành lý đã chuẩn bị xong chưa?” Ôn Dữu buồn bực: “Còn mấy ngày nữa mà…”

“Chuẩn bị trước không thừa. Ngày mai anh cùng em sắp xếp.” Vân Thâm độc đoán nói, “Bên đó nhiều ruồi muỗi lắm, đừng mang mấy bộ quần áo lộn xộn qua đó.”

 

Ôn Dữu: …

 

Sao anh biết được hay vậy?

------

Bình Luận (0)
Comment