Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 21

Đi theo Cố Phán rửa rau, Tạ Tinh Diêu nhìn nàng rất lâu, Cố Phán nhìn ánh mắt ngập ngừng của nàng, cười hỏi: “Cô nương nhìn gì vậy?”

Nàng ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Tỷ tỷ là Thánh Nữ của Ma giáo thật à?”

Cố Phán cười, gật đầu: “Trước đây thôi, bây giờ không liên quan đến ta.”

“Vậy… tỷ và Tần Xước…” Nàng phụ bưng đồ ăn đi theo phía sau.

“Cô đang nói Tần Xước nào…” Nàng dừng một chút, xoay lại cười, “Môn chủ hiện tại của Lược Ảnh Môn à? Ta và hắn có chuyện gì? Hắn phải gọi ta là tẩu tử đó.”

Vậy hai người bọn họ không có quan hệ gì cả… Tạ Tinh Diêu nhíu mày, chưa nghĩ thông suốt đã bị kêu đi nghỉ ngơi.

Trong lúc ăn cơm, nàng nhìn dáng vẻ của phu thê Cố Phán, sau khi nghĩ lại, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ kỹ càng, nàng càng nghi ngờ bữa ăn này nhiều hơn.

Tần Xước nói rằng Hà Trác lớn lên ở Lược Ảnh Môn, là đệ tử cưng của cựu môn chủ, Hà Trác đã nói với Tạ Tinh Diêu những gì hắn kể cho Tần Xước vừa nãy.

Sau khi nghe xong, nàng gật đầu: “Ta chưa bao giờ xuống núi, hơn nữa năm đó, sư tỷ nói rằng ta bị bệnh hơn nửa năm, nhưng ta không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong nửa năm đó, chỉ cảm thấy ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sư phụ đã chết, mọi thứ đã thay đổi. Nếu sư phụ học được Trường Hà Quyết sau khi mất tích trong núi lâu như vậy, ông có thể làm được.”

Thấy nàng suy nghĩ đau cả đầu, Hà Trác kêu nàng đi nghỉ ngơi.

Nhìn Ôn Lương Thu đưa người đi, Hà Trác thở dài, đứng bên cạnh Tần Xước hỏi: “Không phải ngươi thích tiểu cô nương đó chứ.”

“Ngươi có thể nói khéo một chút được không?” Tần Xước quay mặt đi, đột nhiên chột dạ.

“Ồ, ngươi động lòng rồi à?”



“Đi tìm tức phụ của ngươi đi.” Hắn đen mặt rời đi.

Ôn Lương Thu nói, không tìm thấy loại thuốc gây rối loạn tâm trí nhiều năm ở trên người nàng, chỉ có thể châm cứu mỗi ngày cho nàng xem thử có hiệu quả không.

“Thật ra, ta cảm thấy, có lẽ nàng không muốn nhớ lại.” Ôn Lương Thu nhìn nàng ngủ yên mới châm cứu cho nàng.

Tần Xước không nói chuyện.

Hiện giờ xem ra, nếu Tạ Tinh Diêu hoàn toàn vô tội, chỉ có Triệu chưởng môn một lòng muốn nàng chết mới làm được chuyện này, theo lời Tạ Tinh Diêu, bà ta đã cố ý để Tạ Tinh Diêu làm rơi Tất Phương Ấn. Triệu chưởng môn ra tay nhanh như vậy, hoặc là kiêng kị Trường Hà Quyết, hoặc là sợ Tạ Tinh Diêu nhớ lại chuyện trước đây.

Nếu nàng nhớ ra, đó là nàng chứng kiến sư tỷ giết sư phụ mình, bản thân mình lại cửu tử nhất sinh giữ được mạng sống không biết từ chỗ nào, có lẽ nàng thật sự không muốn nhớ lại.

“Nàng nên đối mặt với chuyện này từ bốn năm trước, con người phải trưởng thành.” Hắn nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của nàng, không đành lòng nhưng lại bất lực.

Đây là vấn đề không ai tránh khỏi.

Khi Tạ Tinh Diêu tỉnh lại, trong phòng chỉ còn Ôn Lương Thu. Ôn Lương Thu đưa cho nàng một lọ thuốc viên, dặn nàng phải uống đúng giờ, có lẽ sẽ nhớ ra gì đó.

Nàng gật đầu, nhìn bình sứ nhỏ, không hiểu sao càng sợ hãi hơn.

Trằn trọc mãi không ngủ được, hiện giờ đèn đã tắt, nàng ngồi một mình trong sân, nhìn hoa cỏ mà Cố Phán và Hà Trác trồng, xới đất giùm họ, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào các ngôi sao trên trời.

“Loảng xoảng”, hình như là âm thanh phát ra từ phòng Tần Xước.

Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nghe tiếng xoay người bên trong, do dự một hồi mới bước qua.

Nàng lặng lẽ vào phòng thắp đèn, người trên giường không để ý tới nàng, tới gần nhìn, người nọ đã cuộn tròn thành một cục, thau nước ở cuối giường hình như bị hắn đá rơi xuống.

“Ai?” Tần Xước mơ hồ đến mức bây giờ mới phát hiện sự khác thường.

“Ta.” Nàng nhẹ giọng lên tiếng, nhìn quanh, bọn họ không mang theo đồ thường dùng để sưởi ấm, chỉ có thể vội vàng lấy ít củi trong phòng chứa củi để nhóm lửa cho hắn.

Tạ Tinh Diêu lại lấy vài cái chăn đắp cho hắn, thấy hắn vẫn còn lạnh khó chịu, nàng ngồi xổm trước giường nhìn một lát.

Sau đó, nàng cởi áo ngoài, xoay người lên giường, người còn chút minh mẫn cũng không phản kháng.

Hai người rúc vào một cái chăn, cơ thể nàng luôn luôn ấm áp, gò má chạm vào nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau, hắn mới dần dần bớt khó chịu.

“Không phải cô đã nói lần cuối rồi hay sao?” Hắn cười yếu ớt hỏi nàng, nhớ lại lời của Tạ Tinh Diêu đêm đó khi nàng hôn hắn.

“Hôn lần cuối, không phải ôm lần cuối” Nàng lẩm bẩm, “Ngài giúp ta điều tra chuyện Trường Hà Quyết, ta giúp ngài lại, không có gì sai trái cả.”

Một lúc lâu sau, hắn có vẻ ổn định một chút, nàng mới hỏi: “Tần Xước, ngài từng có bao nhiêu phụ nhân?”

“Tại sao muốn hỏi điều này?”

“Bởi vì cảm thấy ngài lại lừa ta.” Nàng cụp mắt, trong lòng suy nghĩ, nếu chuyện Thánh Nữ của Ma giáo là giả, có phải những chuyện khác cũng giả hay không.

“Cô nghĩ ta có bao nhiêu người?”

Nàng không đáp, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngài muốn giúp ta?”

“Đã nói rồi đó, vì thích cô. Con người của ta dạt dào tình cảm lắm, không muốn nhìn thấy mỹ nhân chịu khổ.” Hắn cười đáp.

Chỉ không thể thích một mình nàng.

Nàng mím môi, qua một hồi lâu mới nghẹn ngào hỏi: “Đêm nay ta ngủ ở chỗ ngài được không?”

Tần Xước cảm thấy ngực hơi ẩm ướt và nóng, đáp: “Ừ.”

Nàng thật sự mệt mỏi, nắm vạt áo hắn, khe khẽ khóc, ảnh hưởng của những thay đổi lớn mấy ngày qua coi như được hóa giải một chút, nàng âm thầm khóc, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu nàng để trấn an cơ thể đang run rẩy của nàng.

Trong đêm, đường bờ vai mơ hồ không còn run rẩy nữa, cuối cùng nàng tìm được tư thế thích hợp, ngủ thiếp trong vòng tay hắn.

Tần Xước nhìn khuôn mặt nàng, khẽ thở dài, đắp chăn cho nàng.

Cố Phán kéo Hà Trác dậy từ sáng sớm, mấy ngày nay con của hai người đã được gửi đến sống ở trường tư thục, kết quả Cố Phán vừa vươn vai đã nhìn thấy Tạ Tinh Diêu lén lút ra khỏi phòng Tần Xước, đỏ mặt chạy về phòng mình.

Nàng nhướng mày, quay đầu nói với Hà Trác: “Đây là chàng nói, cây vạn tuế nở hoa à?”

Hắn nhìn theo, đi đến phía sau nàng, ôm nàng khẽ thở dài: “Hóa ra hắn đã thành công…”

Tạ Tinh Diêu quen dậy sớm, nhưng sáng nay tỉnh dậy, muốn thoát khỏi vòng tay Tần Xước, nhích tới nhích lui đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chọc vào thân dưới của mình. Khi nàng dần dần nhận ra đó là thứ gì, lập tức đỏ mặt, càng muốn tránh thoát.

“Đừng nhúc nhích.”

Một giọng trầm thấp nén nhịn lọt vào tai nàng, nàng cắn răng lo lắng: “Ngài buông ta ra.”

Lúc này Tần Xước mới phát hiện ra, nhanh chóng thả nàng ra, nàng vội vàng chạy trở về.

Lúc ăn cơm, Tạ Tinh Diêu rõ ràng cảm giác được ánh mắt của hai người ở bàn ăn hơi không ổn, nghĩ đến có thể mình đã bị người ta nhìn thấy lúc sáng, nàng cúi đầu, không dám nói gì.

“Các ngươi nghỉ ngơi một ngày rồi đi tìm sư phụ của ngươi đi, ta quên hỏi ngươi, hiện giờ tình hình phía nam thế nào?” Sau khi ăn xong, Hà Trác ngồi trên bậc đá trong sân nói với Tần Xước.

Tần Xước gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén: “Bởi vì đối đầu căng thẳng với Nam Quốc, nghe nói Lâm Tri Vương sắp bị phái ra tiền tuyến.”

“Đó chẳng phải đúng lúc hay sao, ngươi làm quân cờ cho triều đình, làm ăn nhiều năm với các đại thần quan lớn của Nam Quốc, mọi khớp nối gần như thông suốt, lúc này không thể để hắn trở về an toàn.” Hà Trác thở dài.

“Ừ, sau việc này, ta sợ không thể che giấu sự liên quan của Lược Ảnh Môn với triều đình, ta sẽ gánh chịu mọi tội lỗi, nếu lúc đó không có ai phụ trách công việc trong môn, ngươi…”

Hà Trác lập tức ngăn cản hắn: “Tám năm trước, một mình ngươi gánh những tội đó, hiện giờ không tới phiên ngươi làm anh hùng, đừng nghĩ nhiều, không nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

Sau khi sống sót, Tần Xước đã tìm một quan viên triều đình đáng tin cậy mà hắn biết từ trước, tự nguyện làm thám tử, coi như mượn danh nghĩa của Lược Ảnh Môn để làm ăn với Nam Quốc, làm gián điệp hai mang, cố gắng đối phó mấy năm nay. Hắn muốn giết Lâm Tri Vương để trả thù chuyện năm xưa, có thể mạo hiểm mọi thứ, nhưng vẫn có lo lắng.

“Sao ngươi không nghĩ lại, khi nào mời chúng ta uống rượu mừng?” Hà Trác đổi chủ đề, cười nói.

Tần Xước sửng sốt: “Uống rượu gì?”

“Sáng nay bọn ta đã thấy, tại sao sau ngần ấy năm ngươi còn học cách bội bạc?”

Sau một lúc lâu, Tần Xước mới hiểu ra, sắc mặt hết trắng lại đen, quay mặt qua nói: “Không có gì cả.”

“Thằng nhóc thúi, còn vờ vịt với ta…”

Tần Xước ngẩng đầu nhìn mái hiên, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười nói của ba nữ tử trong phòng, nở nụ cười.

Hình như hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ có được một ngày yên bình thế này, có lẽ mọi thứ cũng không phải là không thể đạt được.
Bình Luận (0)
Comment