Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 22

Trước khi rời khỏi thị trấn nhỏ này, phải mua vài thứ, hôm nay Tạ Tinh Diêu nhìn Cố Phán và Hà Trác, luôn cảm thấy hâm mộ. Đã từng là người có chút danh tiếng trên giang hồ, hiện giờ có cuộc sống bình yên, tuy chỉ là một ngày bình thường, nhưng nhàn nhã thoải mái.

Trong ấn tượng của nàng, khi còn nhỏ nàng không thích tập võ, sau đó trở nên chăm chỉ, nhưng nàng không muốn trở thành đại hiệp cái thế, chỉ có mong muốn bình thường, muốn sống hạnh phúc.

Nàng đeo mạng che mặt, đi theo Tần Xước mua vài thứ trên đường, quay đầu nhìn thấy một đứa trẻ đang cười toe toét, đưa một miếng bánh đường màu vàng cho mẫu thân của cậu ăn, nàng vốn không vui khi nhìn thấy bánh đường, nhưng cũng không khỏi nở nụ cười.

Đút bánh đường…

Nàng đột nhiên nhíu mày, hình như một hình ảnh xuất hiện trong đầu.

Đó là lúc hoàng hôn, sư phụ từ dưới chân núi trở về, kéo nàng vừa luyện xong kiếm qua một bên, mang theo bánh đường cho nàng, sờ đầu nàng, cùng nàng ngồi ở ngạch cửa xem các đệ tử tập võ.

“Võ công của A Tinh tiến bộ mau quá, ăn đi, thưởng cho con đó” Sư phụ mỉm cười nhìn nàng cắn từng miếng bánh đường, sắc mặt dần dần tối xuống, nhẹ giọng hỏi, “A Tinh có muốn học võ công tốt nhất trên đời này không?”

Nàng cắn bánh đường, nghi ngờ: “Có võ công tốt hơn ạ?”

“Có, trong môn phái của chúng ta có một tuyệt chiêu” Sư phụ khẽ cười nói với nàng, lại phiền muộn nói, “Nhưng quá khó và hiếm, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.”

“Vậy khỏi học.” Cô bé cắn bánh đường, trong miệng tràn ngập vị ngọt.

“Không học à?” Sư phụ hơi sửng sốt.

“Dạ, không học, A Tinh muốn ăn bánh đường với sư phụ, không muốn không chịu nổi.” Nàng đưa một miếng cho sư phụ, nụ cười còn ngọt ngào hơn bánh đường.

Sư phụ sửng sốt hồi lâu mới nhận lấy, cắn một miếng, cười sờ đầu nàng: “Không học, được rồi, A Tinh của chúng ta sẽ không học thứ kia.”

Dưới ánh hoàng hôn, râu của sư phụ chuyển sang màu vàng, cọ mặt nàng ngứa ngáy, nàng giơ tay phủi vụn bánh dính trên râu, cũng cười toe toét.

Cảnh tượng này dường như đã phủ bụi rồi lại hiện lên trong đầu nàng, sắc mặt nàng trắng bệch, sau đó quay sang nói với Tần Xước: “Tần Xước, học chiêu kiếm như Trường Hà Quyết sẽ chết người hay sao?”

Tần Xước hơi sửng sốt, hỏi nàng vừa rồi nhớ ra chuyện gì, sau khi nghe xong, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Trước đây, hắn từng luyện chiêu kiếm được đồn rằng nếu không luyện được sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng hắn chưa bao giờ lo lắng, những việc này chưa bao giờ khó khăn đối với hắn.

“Thật ra có khả năng đó, nếu chiêu kiếm mạnh hơn con người, không khống chế được, sẽ xảy ra chuyện.”

Không biết vì sao, hiện tại mỗi khi ngẫm lại việc này, trong lòng nàng thấy hoảng sợ khó giải thích được, từng cảnh tượng như muốn lao ra ngoài, nhưng luôn bị nhốt ở một chỗ, bị chặn lại.

Tần Xước cầm lấy những thứ trong tay nàng, đưa nàng đến một con hẻm hẻo lánh để ngồi nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn thấy nàng vừa mua rất nhiều lò sưởi tay và những thứ sưởi ấm.

“Tự ngài cất đi, ở bên ngoài luôn cần nó, cái nhỏ hơn là mua cho con của Cố Phán tỷ tỷ, sắp đến mùa đông rồi, ngài nhớ đưa cho họ.” Nàng nói vậy khi thấy hắn thất thần.

Đôi khi cảm thấy, đối với nữ tử trước mặt, hình như là thói quen của nàng với người khác, cho dù người ta tàn nhẫn với nàng, bản thân nàng buồn bã đến đâu cũng không cản trở nàng đối xử bình thường với mọi người và mọi thứ trên đời.

Tạ Tinh Diêu lắc ngón tay siết chặt ghế đá, vốn suy ngẫm, đầu ngón tay nhất thời khẽ run nên dừng lại.

Nàng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Cẩn thận!”

Khi phi tiêu được bắn tới lần đầu, Tần Xước và nàng cùng lúc trốn sang hai bên.

Mười mấy người đột ngột xuất hiện, ăn mặc giống như một môn phái nhỏ nào đó, Tạ Tinh Diêu bước tới trước, ổn định cơ thể, thấy cách bọn họ nhìn thẳng vào mình, hiểu tại sao họ đến.

Võ công của mười mấy người này không yếu, Tạ Tinh Diêu vốn dĩ muốn dẫn Tần Xước chạy, nhưng bọn họ quá vướng víu, đành phải rút kiếm ra.

Nàng có thể đối phó với những người này, Tần Xước lùi vài bước, nhìn địa hình xung quanh, suy nghĩ chút nữa nên chạy như thế nào.

Đột nhiên, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, hắn xoay người ném một cái gai ngắn giấu trong tay áo ra ngoài.

Tạ Tinh Diêu cảm giác một luồng gió mát sau tai, sau đó là tiếng binh lính đánh nhau vang lên, khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy một cái phi tiêu và một cái gai ngắn rơi xuống đất.

Có một người nữa.

Người trong bóng tối thấy không thể trốn được nữa nên xuất hiện, giơ đao thẳng về phía Tạ Tinh Diêu, nàng đỡ một cách khó khăn, cảm nhận sát khí dày đặc của người trước mặt, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó, cắn răng nói với Tần Xước: “Ngài đi trước đi!”

Khi thanh đao của người nọ lại sượt qua trước mặt nàng, một cái gai ngắn khác đâm vào thanh đao, tạo ra tia lửa, người nọ phải lui ra sau một bước.

Tần Xước nhìn bàn tay run rẩy của mình sau khi gai ngắn trực tiếp va chạm vào thanh đao, hắn chưa kịp phản ứng, người nọ nhìn thấy hắn cố gắng chống đỡ, không chú ý, hướng tới Tạ Tinh Diêu đang đấu với mười mấy người.

Trong khoảnh khắc người nọ giơ đao chém Tạ Tinh Diêu, một số ký ức xa xôi về hình dáng và động tác quen thuộc hiện lên trong đầu Tần Xước.

Đó là… người của Lâm Tri Vương.

Hắn không có thời gian suy nghĩ về điều này, cuối cùng ném ra gai ngắn, đập vào thanh đao mà người nọ đâm về phía Tạ Tinh Diêu.

Đúng lúc này, Tạ Tinh Diêu nắm lấy cơ hội chém bay thanh đao của người nọ, mười mấy người còn lại đang chuẩn bị tiến lên, đột nhiên nghe thấy người xung quanh hét lên “Quan binh tới!”

Người dẫn đầu nhìn mười mấy người kia, bọn họ nhanh chóng rút lui.

“Tần Xước!” Tạ Tinh Diêu vội vàng đi tới đỡ hắn, phát hiện tay hắn run rẩy kịch liệt.

Hắn xua tay, thở gấp nói: “Cô đi tìm nhóm Hà Trác, bảo bọn họ mau rời khỏi chỗ đó, đến nhà khác đi, bọn họ biết nó ở đâu, ta sẽ đi trước chờ mọi người.”

Tạ Tinh Diêu liên tục bị hắn thúc giục, tuy không yên tâm nhưng cũng phải nhanh chóng chạy đi.

Vừa thấy nàng rời đi, Tần Xước không chống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất, cơn đau thấu xương lan khắp người.

Bởi vì có tiếng đánh nhau, nên có người tìm quan binh, nhưng đến nơi đã không thấy người.

Tạ Tinh Diêu mang theo nhóm Hà Trác nhanh chóng sơ tán, khi nghe nàng nói Tần Xước đã ra tay, sắc mặt của cả ba người đều thay đổi.

Khi bọn họ tới nơi ẩn náu đã được chuẩn bị trước, Tạ Tinh Diêu bước vào nhà, nhìn thấy Tần Xước cột tay mình vào móc trong phòng, cắn một miếng vải, toàn thân toát mồ hôi lạnh ròng ròng, bờ vai khẽ run rẩy.

“Cô đi ra ngoài trước đi, để ta vào.” Ôn Lương Thu an ủi nàng, đẩy nàng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Tần Xước không kêu to, nhưng thỉnh thoảng vẫn gầm nhẹ. Tạ Tinh Diêu hoàn toàn hoảng sợ, nàng không biết hắn bị sao, hai người ở đây dường như không thể nói nên lời.

Thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, Cố Phán ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Sức khỏe hắn không tốt, không thể vận lực và vận khí, cho nên không thể đánh nhau, nếu không cả người sẽ đau nhức dữ dội, chút nữa sẽ ổn.”

Dưới sự đau đớn tột độ như vậy, năm đó mới vừa bị thương, có vài lần hắn không nhịn được đã tìm đến cái chết, cho nên vừa rồi hắn trói chặt mình lại.

Một lúc sau, tiếng động bên trong mới lắng xuống, Ôn Lương Thu cũng lau mồ hôi đi ra ngoài, gật đầu, bọn họ mới yên tâm.

“Không sao đâu” Hà Trác thở phào nhẹ nhõm, quay lại hỏi: “Tiểu trưởng lão, cô có thấy rõ ai đuổi giết cô không?”

Tạ Tinh Diêu phục hồi tinh thần, bình tĩnh lại nói: “Người cầm đầu đeo mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt, tuy ăn mặc như môn phái trong giang hồ, nhưng ta chưa bao giờ thấy chiêu thức như vậy, hơn nữa sát ý quá mạnh, trông giống như… người trong quân đội. À, ta nhìn thấy đồ trang trí bằng ngọc bích may trên đai lưng của thủ lĩnh, để ta vẽ ra.”

Nhìn Tạ Tinh Diêu vẽ xong, Ôn Lương Thu luôn luôn bình tĩnh và vững vàng lập tức chộp lấy tờ giấy, tay hơi run hỏi: “Thật sự là cái này? Bọn họ tới để giết cô?”

Nàng gật đầu.

Trong lúc Tạ Tinh Diêu đang bối rối, Hà Trác mới thở dài, giải quyết những nghi ngờ của nàng.

“Đây là, huy phù được thủ hạ của Lâm Tri Vương sử dụng.”
Bình Luận (0)
Comment