Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 33

Tạ Tinh Diêu không biết Cửu Xu có chuyện gì, nhưng đêm đó ông không nói gì thêm, chỉ nói “Được” hai lần, chuyển từ buồn sang vui, nói rằng sẽ dẫn bọn họ vào núi.

Nhiều năm qua, để tránh chuyện trên giang hồ, ông sống ẩn dật ở Úy Sơn, nói rằng trốn tránh những phiền toái do Quý Như Tê gây ra, thật ra năm đó bản thân ông cũng gây thù chuốc oán không ít, hiện giờ đã bình yên.

Trên núi chỉ có một thôn, ông ở rất xa, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ người dân bên kia, nhưng thường không lui tới với ai.

Tạ Tinh Diêu nhìn nơi Cửu Xu ở, kinh ngạc thấy còn có hai phòng, nên hỏi ông.

“Nghĩ, nghĩ rằng có người sẽ trở về,” Cửu Xu đột nhiên nhìn về phía mái hiên, ánh mắt cũng lướt qua Tần Xước, cuối cùng cười thở dài, “Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, chỉ có một mình tiểu lão nhân thôi.”

Mặc dù trông ông chỉ ngoài 40, thật ra đã gần 60 tuổi, trong sân có một chú chó con màu xám nâu, ngày thường làm bạn với ông.

Tần Xước cảm thấy ngay sau đó, ông sẽ nắm tai hắn, mắng hắn bất hiếu, đành giả vờ không nghe thấy, đi thu dọn hành lý.

Tạ Tinh Diêu đi nhóm lửa nấu nước, sau đó đổ đầy nước vào chén gốm đen, nhìn thấy dưới mái hiên có thứ gì đó giống như một thanh sắt, trên đó treo hai bó tỏi.

“Đây là cái gì ạ?” Tạ Tinh Diêu thấy thanh sắt hơi kỳ lạ.

Cửu Xu ngước mắt nhìn, tùy ý nói: “À, Di Sơn Xuyên đó.”



Trong lúc Tạ Tinh Diêu đang sửng sốt, Cửu Xu đã lấy hai bó tỏi trên chuôi kiếm ra, sau đó lấy thứ trông giống như thanh sắt treo ở mái hiên xuống, tháo mảnh vải ra.

Tạ Tinh Diêu từng nghe nói, toàn thân Di Sơn Xuyên là màu đen, chuôi kiếm dày và nặng, khác hẳn với độ uyển chuyển nhẹ nhàng của kiếm, nó nặng hơn, nhưng nhìn thanh sắt đen trước mặt, nàng vẫn không dám tin.

Tuy Cửu Xu đặt nó một cách tùy tiện, nhưng trông Di Sơn Xuyên không có quá nhiều hư hao, ngược lại sau khi chà lau, toàn thân tỏa sáng, có thể thấy được sự sắc bén, trên chuôi kiếm còn treo một chuỗi lục lạc nhỏ màu vàng, lúc đặt ở dưới mái hiên, gió thổi qua sẽ phát ra âm thanh.

“Những lúc hắn không dùng kiếm sẽ treo lục lạc, có nghĩa là hắn không muốn đánh nhau.” Cửu Xu thở dài.

Khi Tần Xước bước ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy Tạ Tinh Diêu đang ngơ ngác cầm Di Sơn Xuyên, hắn không muốn ở quá gần, nên xoay người đi nơi khác. Ôn Lương Thu thấy, chỉ cầm vài thứ trái cây đi tìm Tạ Tinh Diêu.

Tạ Tinh Diêu ngơ ngác chọc vào lục lạc, âm thanh leng keng khiến tai nàng hơi sưng lên, không hiểu sao âm thanh này lại quen đến thế, nàng ngơ ngác nhìn lục lạc.

Nàng quay lại, nhìn thấy Cửu Xu cầm một bầu rượu đi ra, Cửu Xu cười với nàng: “Lại đây.”

Tạ Tinh Diêu ôm Di Sơn Xuyên, đi cùng Cửu Xu tới khu rừng phía sau nhà, xuyên qua một rừng tre, đến một khu đất trống, sau đó có một ụ đất rõ ràng.

Cửu Xu thở dài, đặt bầu rượu trước ụ đất, Tạ Tinh Diêu tưởng là bạn tốt của ông, định tới cúng, nhưng nghe trưởng giả trước mặt nói: “Nơi này, là đồ đệ giỏi của ta.”

Lúc này, gió xuyên qua núi rừng, thổi lục lạc vàng trên chuôi kiếm Di Sơn Xuyên, tiếng “leng keng” vang lên khiến mí mắt nàng khẽ run lên, thanh sắt đen đang cầm cũng lạnh hơn nhiều.

“Hắn… đã chết thật à?” Nàng run rẩy hỏi.

"Ừ, ta đã mang thi thể về, chôn ở đây, không dám để cho người trên giang hồ biết” Cửu Xu mở bầu rượu ra, tưới lên ụ đất, “Hiếm có người tới tìm con, không phải tới để trả thù.”

Tạ Tinh Diêu đứng ở chỗ đó một hồi lâu, ngay cả Di Sơn Xuyên cũng được nàng sưởi ấm, mới động đậy đi theo Cửu Xu trở về nhà.

Vừa thấy sắc mặt Tạ Tinh Diêu, Tần Xước đã biết Cửu Xu dẫn nàng đi đâu, lúc hai người vào bếp làm việc, Tần Xước thấp giọng hỏi: “Người không bịa ra điều gì để lừa nàng phải không?”

“Không có, chẳng phải nghe đồn hắn đã chết rồi sao” Khuôn mặt của Cửu Xu hơi tỏa sáng dưới ánh lửa củi: “Tiểu đậu ngọt tìm Quý Như Tê để làm gì?”

“Nàng nói, hắn hứa sẽ tỷ thí với nàng khi nàng trưởng thành.”

“Vậy sẽ không tìm được.” Cửu Xu cười thở dài.

Sự bi thương trong lời nói của Cửu Xu khiến Tần Xước cúi đầu, hắn nói “Tự nấu cơm đi” giống như đang tức giận, sau đó chạy ra ngoài ngồi.

Không biết Tạ Tinh Diêu ngồi xuống bên cạnh hắn từ khi nào, kéo tay hắn, sau đó mệt mỏi dựa vào vai hắn.

“Tần Xước.”

“Ừ.”

“Hình như ta đã nhớ ra, ta gặp Quý Như Tê như thế nào” Nàng khảy lục lạc, môi run run, “Cánh đồng tuyết, hắn đã cứu ta trên cánh đồng tuyết.”

Tần Xước khẽ giật mình, nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng.

Năm đó, Tạ Tinh Diêu chưa được gọi Tạ Tinh Diêu, kẻ thù của nương nàng bắt nàng đi, đưa tới cánh đồng tuyết để giấu, muốn ép nương của nàng ra mặt để trả thù.

Nàng chỉ nhớ, nơi đó rất lạnh, một nữ tử bị hủy hoại nửa khuôn mặt nhét nàng vào cái hang trên cánh đồng tuyết, tuyết đầy trời đầy đất, thỉnh thoảng gió mang theo tuyết thổi khắp người nàng từ cửa hang.

Nữ tử kia ở chỗ đó rất lâu, sau này nàng mới biết, biệt danh của nữ tử kia là Tuyết Kiều Long, có thù oán với nương của nàng nên đến hãm hại bà.

Nàng luôn luôn lạnh, ăn không đủ no, Tuyết Kiều Long đưa cho nàng toàn là vụn băng. Một đứa trẻ mới chín tuổi ở trong hang, nếu bước ra ngoài một bước, Tuyết Kiều Long sẽ chú ý ngay lập tức, không tránh khỏi sẽ chịu khổ nữa.

Một ngày nọ, nàng lại chạy ra ngoài, lần này nàng chạy rất xa, Tuyết Kiều Long không tìm thấy nàng.

Nhưng nàng bị lạc đường, không tìm thấy phương hướng trên cánh đồng tuyết rộng lớn, không biết mình đã đi bao lâu, sau đó không nhìn thấy gì cả, rơi thẳng vào tuyết.

Ngay khi nàng sắp hoàn toàn bất tỉnh, nàng nghe thấy tiếng lục lạc leng keng trong gió hú, xuyên qua lớp tuyết mênh mông.

Nàng được người ta đào ra khỏi tuyết, người kia cũng thở hổn hển, kéo nàng ra, quấn chăn thật dày cho nàng, vừa đẩy tuyết ra vừa lẩm bẩm: “Đầu óc kiểu gì, chạy ra được nhưng ngươi có đi ra ngoài được không?”

Giọng nói trong trẻo mang đến cho nàng niềm hy vọng từ suy nghĩ mình chắc chắn sẽ chết. Nàng chưa kịp phản bác đã ngất xỉu.

Quý Như Tê được người ta giao phó tới cứu người, người đó là nương của nàng. Khi đó, nương của nàng cũng trùng hợp có chuyện quan trọng khác, không còn cách nào nên mới giao việc này cho Quý Như Tê, người có danh tiếng trên giang hồ.

Khi Quý Như Tê tới, đã giải quyết Tuyết Kiều Long, nhưng không tìm thấy ai trong hang, chỉ có thể nhìn một loạt dấu chân nhỏ sắp bị tuyết che phủ, lần theo đó mới miễn cưỡng tìm được nàng.

Trong lúc đi ra khỏi cánh đồng tuyết, Tạ Tinh Diêu tỉnh dậy một lần, phát hiện mình đang ở trên lưng một thiếu niên, hình như nàng đang sốt, ú ớ hai tiếng, khóe miệng còn dính bông tuyết mới rơi, giở trò trên lưng hắn. Nghe tiếng của nàng, thiếu niên vừa mắng nàng lại thả nàng xuống, đút viên thuốc cho nàng rồi cõng lên, nói: “Ngủ tiếp đi, tỉnh dậy sẽ có đồ ăn nóng.”

Nàng cực kỳ choáng váng, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Trong sự hỗn loạn, chỉ có tiếng bước chân của hắn đạp gió tuyết, và lục lạc vàng bị gió tuyết đánh trúng leng keng không ngừng.

Xa xa trong tuyết, để lại một hàng dấu chân trên tuyết mênh mông.

Tới thị trấn, nàng đã bớt sốt, Quý Như Tê đi lấy thuốc, sau đó dặn bà chủ của nhà trọ cho nàng ngâm nước ấm một hồi lâu, và thay quần áo cho nàng.

Nàng thực sự thấy rõ bộ dáng của thiếu niên khi nàng nằm trên bàn ăn, Quý Như Tê mới đi mua ngựa và lương khô trên đường, đột nhiên ngồi đối diện nàng, nhíu mày nhìn nàng.

“Con bé này, sao lại kén ăn như vậy?”

Nàng nhìn đống rau xanh bị nàng chừa lại, liếm môi.

“Nó đắng lắm.”

Thiếu niên mày kiếm mắt sáng luôn luôn có dáng vẻ kiêu ngạo, môi hắn rất đẹp, thường mỉm cười, nhưng lại thích tức giận.

Quý Như Tê nếm một ngụm, vào thời điểm này trong năm, ở đây toàn là rau đắng, không còn lựa chọn nào khác.

“Đắng cũng phải ăn.”

Lúc ấy, Tạ Tinh Diêu đột nhiên hơi ghét đại ca ca đẹp trai trước mặt, nói chuyện khó nghe, còn ép nàng ăn.

“Sao đại ca ca không ăn?” Nàng hỏi Quý Như Tê đang ăn lương khô.

Nói thật, Quý Như Tê thà ăn lương khô còn hơn ăn rau dại, tuy không ngon, nhưng hắn không chịu nổi mùi vị của rau đắng.

“Con nít mà quản nhiều làm gì?” Hắn nhíu mày.

“Ngươi cũng kén ăn.”

“Ta là người lớn.”

Dễ ghét muốn chết, nàng nghĩ thầm.
Bình Luận (0)
Comment