Sau đó, Quý Như Tê dẫn Tạ Tinh Diêu đi tìm nương của nàng. Trên đường đi, Tạ Tinh Diêu cảm thấy, nương của nàng đã tìm nhầm người.
Không kể những người chủ động tới tìm Quý Như Tê tỷ thí, cứ hai ba ngày lại có một người, hắn vừa đến chỗ nào đó, gặp người có thân thủ không tệ sẽ tham gia cuộc vui, nàng thường tự ôm hành lý, ngồi bên cạnh con ngựa, vừa cho ngựa ăn cỏ, vừa chờ người thích đánh nhau quay trở về.
Nàng dần dần học được cách đối phó với Quý Như Tê, ví dụ như khi Quý Như Tê ép nàng ăn rau, nàng ngồi ở bàn rơi nước mắt.
“Vì sao khóc?” Quý Như Tê tỏ vẻ không hiểu.
“Đại ca ca, khi nào ta mới có thể gặp nương?”
“Trong vòng nửa tháng.”
Vẻ mặt nàng như đưa đám: “Nhưng ngươi dẫn ta đi đã lâu, ta nhớ nương.”
Sau đó, nàng khóc càng lúc càng lớn, Quý Như Tê hoàn toàn không biết dỗ trẻ con, khuyên một lúc cũng không có tác dụng, tức giận lớn giọng: “Đừng khóc nữa!”
Nàng nước mắt lưng tròng, không dám khóc ra tiếng nữa. Sau đó, một người ăn mặc sang trọng vỗ vai Quý Như Tê: “Đứa nhỏ này là của ngươi à?”
Quý Như Tê chưa kịp trả lời, Tạ Tinh Diêu đã nói: “Không phải, đại ca ca nói sẽ dẫn ta đi tìm nương của ta.”
Hắn chưa kịp hiểu ý nghĩa của những lời này, nam tử sang trọng kia càng nghi ngờ, hỏi: “Tiểu cô nương, hắn là gì của ngươi?”
“Hắn là bạn của nương ta.”
“Vậy trước đây ngươi có thấy hắn đi cùng với nương ngươi không?”
“Không.”
Quý Như Tê không hiểu, người này đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này bị hắn bắt cóc, kéo hắn đi gặp quan.
Tạ Tinh Diêu ngồi một mình ở bàn, ngoan ngoãn nhìn hắn, chọc hắn tức chết đi được.
Tuy nhiên, sau rất nhiều lần, Tạ Tinh Diêu cảm thấy, biết đánh nhau cũng là một chuyện rất tốt.
Suốt đoạn đường, bọn họ đã cứu những người bị ép tòng quân, đánh các lão gia quý tộc ngược đãi nô lệ, thậm chí các tà giáo gây tai họa cho dân chúng và ép họ cúng quỷ thần. Sau này, Tạ Tinh Diêu đã quen, đến chỗ nào đó, nghe được tin tức gì sẽ nói với Quý Như Tê, sau đó xem hắn đánh nhau.
Nàng không hiểu tên trong giang hồ, nhưng biết hắn rất giỏi, bởi vì hắn chưa bao giờ thua.
Có lần, Quý Như Tê phát hiện công phu mèo cào của nàng nên đã chê cười: “Nương của ngươi không dạy ngươi tập võ à?”
Nàng lắc đầu: “Ta không thích học.”
Mỗi ngày phải dậy sớm, luyện võ vừa mệt vừa đói, nàng luôn chơi xấu, nương nàng cũng hết cách.
Nhưng nàng bị bắt cóc, và những gì xảy ra mấy ngày nay, nàng cảm thấy học võ cũng khá tốt.
“Đại ca ca thích tập võ hở?”
“Ừ… Không thể nói thích hay không. Dù sao, học cũng không khó, nên học” Quý Như Tê thở dài, sau đó cười, “Tuy nhiên học xong, lại rất thích, tự do trên giang hồ, có thể giúp mọi người.”
“Đại ca ca thích học cái gì?”
“Học võ, có thể đánh bại một người, hoặc nhiều người, nhưng ta muốn học…” Quý Như Tê ngẫm nghĩ, nhướng mày nói, “đánh bại cả vạn người.”
Nàng suy nghĩ, gật đầu: “Sau này ta cũng muốn học võ thật giỏi, khi ta trưởng thành, biết đâu có thể đánh bại đại ca ca.” Ai bảo hắn bắt nạt nàng cả ngày, nói nàng kén ăn, còn nói nàng mặc quần áo màu hồng xấu xí.
Nàng nhìn thấy Quý Như Tê bật cười, sờ đầu nàng: “Ta đã đủ điên, nhưng vẫn không bằng ngươi. Được rồi, khi nào ngươi trưởng thành thì đến tìm ta, lúc đó xem thử ai thắng.”
“Ta sẽ tìm ngươi ở đâu?”
“Lúc ngươi trưởng thành, ta cũng sắp 30,” Quý Như Tê ngước mắt lên nhìn, khí phách hăng hái của thiếu niên lộ ra chắc chắn trên mặt, “Trước năm 30 tuổi, đương nhiên ta đã nổi tiếng khắp thiên hạ, lúc đó ngươi nhất định biết làm thế nào để tìm ta.”
“Ờ, ngoéo tay.” Nàng duỗi ngón út, Quý Như Tê chê nàng ngây thơ, không kiên nhẫn móc ngoéo với nàng.
Tới thời điểm sắp chia tay, buổi tối khi ngủ, Quý Như Tê nằm dưới đất, bên tai toàn là tiếng ríu rít của nàng ở trên giường.
“Đại ca ca, ngươi thích ngắm sao không?”
“Ừm.”
“Vậy ngươi thích ngôi sao nào?”
“Có thể chỉ đường đều là ngôi sao tốt.”
“Ngươi cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon không?”
“Không có dầu.”
“Tỷ tỷ chủ quán rất đẹp hơ.”
“Ngươi có ngủ không?”
“Ờ.”
…
“Đại ca ca, ngươi thích ăn cái gì?”
“Ngủ đi!”
Cuối cùng đã tìm được nương của nàng, Quý Như Tê vội vàng trả nàng lại, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm sau này sẽ không giúp người ta cứu trẻ con nữa, ồn ào quá.
“Đại ca ca! Sau này ta sẽ đi tìm ngươi tỷ thí!” Tạ Tinh Diêu vẫy tay với hắn.
Hắn vừa đi vừa nói: “Được, được, được.” Sau đó nhanh chóng chạy đi.
“Nương, sau này A Ngọc sẽ lo tập võ” Nàng quay đầu nói với nữ tử đang bối rối.
Giọng của nương nàng luôn có chút lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với nàng lại ấm áp hơn rất nhiều, bà cười hỏi: “Tiểu A Ngọc, có chuyện gì vậy con?”
“Đại ca ca nói, học võ có thể cứu khốn phò nguy, trừ gian diệt ác.”
Lúc ấy, nương của nàng dường như suy tư điều gì đó, chỉ đáp lại bằng nụ cười.
Sau này, Tạ Tinh Diêu mới hiểu, thật ra Quý Như Tê chỉ nói một nửa.
Cứu khốn phò nguy, trừ gian diệt ác, cứu một người, cứu nhiều người, là suy nghĩ lúc hắn học võ.
Nhưng Tạ Tinh Diêu quên mất, trên đoạn đường đó, chỉ cần bọn họ ở lại thêm mấy ngày nữa, có thể nhìn thấy người được cứu sẽ lập tức rơi vào nguy hiểm. Trong thời loạn, quan lại tham lam, binh lính tàn ác, mỗi một người tốt hoặc kẻ ác đều có sự bất đắc dĩ đằng sau. Hôm nay tránh thoát một tai họa, ngày mai lại có nhiều hơn.
Khi đó, Quý Như Tê nhìn thấy mọi thứ, nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt không cam lòng.
Điều hắn muốn chưa bao giờ là cứu một người hay nhiều người.
Hắn muốn cứu vạn dân, muốn thái bình, vì vậy mới tòng quân. Những người đi theo hắn, có lẽ đều có cùng suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, một thân võ nghệ của hắn, thậm chí không thể tự bảo vệ mình trong trận chiến giữa triều đình và chiến trường, mọi người cũng vậy.
Lúc chuyện ở Thiên Du Sơn vừa truyền đến, Tạ Tinh Diêu đã ở trong Tuần Kiếm Tông. Nàng cãi nhau với đệ tử của tông môn, khóc rất lâu bên thác nước dưới đỉnh Phi Lai.
Nàng không tin những lời nói đó, nhưng nàng thậm chí không thể thuyết phục người khác, chỉ có sư phụ vuốt đầu nàng, vuốt râu thở dài, bảo nàng đừng nhắc đến việc này nữa.
Thiếu niên trong trí nhớ quá tự phụ và kiêu ngạo, thế nên nàng thà tin rằng hắn sẽ tự sát sau thất bại, chứ không đào ngũ và đầu hàng.
Ký ức đã mất đi của nàng cuối cùng trở nên rõ ràng. Nàng có thể nhớ lại dáng vẻ của thiếu niên đó, ít nhất là hắn phóng khoáng, tự tại, và đầy khí phách.
Ngồi dưới mái hiên, Tần Xước cảm thấy mu bàn tay mình hơi ướt, nước mắt nhỏ lên đó.
“Hắn thật sự đã chết.” Tạ Tinh Diêu bình tĩnh nói những lời này.
Thật ra, trong rất nhiều năm, nàng từ bỏ hy vọng hắn có thể sống sót. Nhưng sau đó nàng quên mất cuộc gặp gỡ, quên sự chờ đợi đã tan vỡ, chỉ nhớ đến chấp niệm, nhiều lần tự nhủ rằng hắn chưa chết, ngược lại khiến bản thân tin vào điều đó. Nàng muốn tìm được người kia, người mà nàng từng coi là tượng đài, cho dù nó đã sụp đổ.
Nàng nhớ vì sao nàng tập võ, nhưng không thể nhắc tới nguồn gốc của lý do đó nữa, người mang theo lý do đó đã thất bại.
Tần Xước nắm chặt tay, nhẹ nhàng “Ừ”.
“Cô… còn nhớ nương của cô không?” Tần Xước hỏi.
“Ừm, biết bà trông thế nào, nhưng khi còn nhỏ, ta luôn bị bà đưa đến nhà người khác. Không lâu sau khi Quý Như Tê cứu ta trở về, nương gửi ta đến Tuần Kiếm Tông, sau này sư phụ nói với ta, nương đã qua đời vì bị bệnh, bà giao ta cho sư phụ trước khi bà bệnh nặng. Bà không muốn ta đi tìm, sư phụ đã an táng bà, ta cúng cho bà mỗi năm ở trên núi.”
Có lẽ nương của nàng là một nữ tử rất kỳ lạ, luôn đi khắp nơi, cả cuộc đời không ngừng nghỉ. Vì vậy, nương không cho nàng đi tìm, nàng nghĩ, nàng cũng nên làm theo ý muốn của nương.
Người đang dựa vào vai hắn đột nhiên ngã vào ngực hắn, Tần Xước sửng sốt, chậm rãi vuốt đầu nàng, nhìn chằm chằm Di Sơn Xuyên, kìm nén cảm giác chua xót, nói chầm chậm bên tai nàng: “Ngoan, nếu cô muốn thì hãy tự đi con đường của mình.”
Nàng khóc run rẩy cả bờ vai, giọng nói nhẹ nhàng tạm dừng một lúc lâu, mới vang lên bên tai nàng.
“Hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Qua một lúc, Tạ Tinh Diêu mới bình tĩnh lại, lau nước mắt, đứng dậy, treo Di Sơn Xuyên ở trong phòng, đi giúp Cửu Xu nấu ăn.
Ôn Lương Thu thấy hai người bọn họ ngồi thật lâu, sắc mặt Tần Xước cũng trở nên khó coi, nên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Ta… nhớ nàng là ai,” Tần Xước cười thảm, “Còn biết, nương của nàng là ai.”
“Ai?”
“Chủ nhân của Phùng Sương” Tần Xước cúi đầu, “Người đã cứu ta, cuối cùng cũng không thể sống sót.”