Lâm Thi vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình dư luận trong livestream. Lúc làn đạn chuyển hướng nhanh đến chóng mặt, ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên không thôi.
Còn Lý Tễ, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt sáng, phân rõ trắng đen, nhẹ nhàng nhìn cô.
Cậu một tay bưng đĩa đồ ăn vừa làm xong, động tác thành thục, bình thản bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tôi làm xong rồi. Mọi người ăn cơm ở đâu vậy? Nếu không đủ thì tôi có thể làm thêm một món nữa."
Trong mắt cậu, một bữa cơm bình thường với hai món mặn, trứng, đậu hũ đã là món ngon hiếm có rồi.
Đậu hũ chiên giòn cùng đậu que xào trứng đều là những món không kiêng kị gì, ít dầu ít cay, hương vị không đặc biệt nhưng rất cơm nhà. Thật ra nếu có thể xào trứng với lá hương xuân thì sẽ còn ngon hơn. Chỉ là món đó không dễ ăn với tất cả mọi người, hương vị hơi hăng, nhiều người không quen.
Lời nói này nghe cứ như đầu bếp chuyên nghiệp, khiến làn đạn cũng nhao nhao bật cười.
【Lý đầu bếp khiến tôi cười ná thở luôn 】
【 Tưởng là show diễn trò, ai ngờ người ta thật sự biết nấu ăn 】
【 Không đùa đâu, tôi nhìn hai món đó mà thấy thèm thật sự, đúng kiểu cơm nhà chất lượng 】
【 Thêm một vé cho team đói bụng 】
【 Không khuyến khích Lý Tễ nấu ăn nghiêm túc vì tôi không được ăn cùng 】
【 Đều như Thẩm Thanh Độ chắc chết đói hết, phấn Thẩm mau thoát live đi chụp ảnh thẻ giùm 】
Máy quay chuyển hướng về phía nhà ăn, bàn ăn dài vắng hoe. Lý Tễ đặt hai món ăn lên bàn, hai đĩa đơn lẻ nằm trơ trọi trên mặt bàn lớn, nhìn hơi thê lương.
Kim đồng hồ nhích dần, đã nửa vòng trôi qua, vẫn chưa ai xuất hiện. Ngay cả Lâm Thi cũng thấy xấu hổ thay, còn thiếu niên thì chỉ yên lặng ngồi đó, lưng thẳng, đôi mắt đờ đẫn như đang nhìn vào hư không.
Một lát sau, cậu ngáp khẽ một cái, mắt cũng dần dần mờ đi vì hơi ẩm, dấu hiệu thiếu ngủ rõ rệt.
Tối hôm qua cậu hiếm khi được ngủ muộn một chút. Hoắc Chiêu hỏi cậu có tài khoản Lục Âm không. Cậu chưa từng nghe qua, liền lập tức đăng ký một cái. Sau đó lướt thử vài video rồi không dừng lại được nữa. Lướt một lèo tới nửa đêm.
Hoắc Chiêu còn thêm bạn, gửi qua mấy video thú vị.
Cái dáng ngốc nghếch mê mẩn video của cậu, trong mắt người có lòng, lại thành ra tội nghiệp.
Lâm Thi nhìn mà cảm thấy khó chịu thay cho cậu. Cô càng thêm bất mãn với Thẩm gia, rõ ràng cố tình ra oai phủ đầu, muốn ép Lý Tễ phải tự hiểu lấy vị trí của mình. Không đẹp chút nào.
Người quay phim cũng tinh ý, máy quay cố tình lia tới góc nghiêng cô đơn, bóng dáng nhỏ bé gầy gò của Lý Tễ ngồi lặng yên trên chiếc ghế to, lập tức khiến làn đạn nổ tung cảm xúc:
【Tự dưng thấy thương, giống như bố mẹ ở thành phố không chào đón cậu ấy 】
【 Có gì mà không rõ ràng đâu? Ngay bữa cơm đầu tiên đã bắt khách nấu ăn rồi tự ngồi chờ 】
【 Tôi từng mắng cậu ấy, giờ cảm thấy áy náy quá (bushi) 】
【 Ha ha, nói như thể Thẩm Thanh Độ có nấu được món nào ăn được vậy 】
【 Trên kia, cái ID thanh thanh lão bà vào nhầm phòng live rồi, muốn đánh nhau thì ra ngoài, đồ ăn nhà cậu gọi là món á? Ăn phát nhập viện luôn 】
Lý Tễ không hề biết, hình tượng cậu đã hoàn toàn chuyển thành thiếu niên nhẫn nhịn cô đơn đáng thương, lại còn ngồi cúi đầu mỗi lúc một thấp, chậm rãi như sắp ngủ gật đến nơi.
Lâm Thi nghĩ cậu quá buồn mà thành ra như vậy, đang định qua hỏi thăm, thì cánh cửa cuối cùng cũng được đẩy ra, Thẩm gia đã đến.
Người tới là ba Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Không.
Vốn dĩ nói là hôm nay còn có vài người bạn của Thẩm Thanh Độ tới cùng, không biết vì sao lại không thấy mặt.
Lý Tễ như bừng tỉnh.
"Cậu là Lý Tễ?" Ba Thẩm là một người đàn ông trung niên, diện mạo có vài phần giống Thẩm Thanh Không, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khí sắc u ám, rõ ràng là kiểu người sống phóng túng quá độ. Ông ta cau mày hỏi, giọng điệu lạnh nhạt.
Đối với đứa con trai bỗng dưng xuất hiện này, cảm xúc của ông ta vô cùng phức tạp. Một mặt, ông ta cho rằng mình khác với mẹ Thẩm không xử sự cảm tính như bà ta. Với ông ta, Thẩm Thanh Độ là đứa trẻ hiểu chuyện, có thể diện, chẳng khác gì con ruột, cho nên ngay khi biết cậu không phải con ruột, ông ta liền nảy sinh ý định lập tức hoán đổi lại.
Nhưng mặt khác... ba Thẩm cũng cảm thấy đứa con ruột này không đủ tư cách xuất hiện công khai. Nếu để người ngoài biết rằng con trai được nuôi dạy mười mấy năm của Thẩm gia là giả, mà con thật lại là một thằng nhà quê thô lỗ lạc hậu thì không bị chê cười mới lạ. Huống chi giữa Thẩm Thanh Độ và Chu gia còn có hôn ước, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể bị phá hỏng.
Nói trắng ra, ông ta đã có Thẩm Thanh Không là con trưởng để kế nghiệp, cũng không cần thêm một đứa con nữa. Nhưng cái ông ta không thể chấp nhận là vết nhơ này.
Lý Tễ cảm nhận rõ ràng sự khinh miệt từ đối phương, ánh mắt chớp chớp, trong đầu ù đi, trong lòng như bị nhét đầy bông, nghẹn đến phát tức, cuối cùng chỉ ừ một tiếng. Nhưng rơi vào mắt mẹ Thẩm, thái độ đó càng thể hiện sự bất kính, không ra dáng.
Ông ta kéo ghế ngồi xuống, Thẩm mẫu và Thẩm Thanh Không cũng theo ngồi. Trước ống kính máy quay đang livestream, Thẩm Thanh Không lại khôi phục dáng vẻ nho nhã, ôn tồn lễ độ của một công tử, giống như vô tình nhắc đến: "Mấy người bạn của Thanh Độ nói cậu ấy không có nhà, nên họ không tới nữa."
"Rõ ràng mấy hôm trước còn thường xuyên ghé chơi." Nói xong, anh ta như vô tình liếc nhìn sang mặt Lý Tễ, thấy cậu vẫn cúi đầu không nói, liền cười như không cười nói thêm một câu: "Cậu nói xem vì sao vậy, Tiểu Tễ?"
Lý Tễ vốn đang hơi mơ màng, đột nhiên bị kéo vào cuộc, cái tiếng Tiểu Tễ nghe ra có vẻ thân thiết, nhưng rơi vào tai cậu lại chỉ thấy ghê tởm. Cùng một cách xưng hô, nếu là Hoắc Chiêu gọi thì nghe rất tự nhiên, nhưng từ miệng Thẩm Thanh Không nói ra, lại khiến người nổi cả da gà.
Cậu lạnh nhạt đáp: "Tôi cũng không biết. Có thể họ bận gì đó thôi."
Dù không hiểu tại sao Thẩm Thanh Không lại thay đổi thái độ, nhưng cậu cũng chẳng biết bạn bè Thẩm Thanh Độ làm gì, hỏi cậu thì có ích gì?
Bên kia làn đạn trên livestream lại sôi nổi hẳn lên:
【Rõ ràng giọng điệu mỉa mai như thế, Lý Tễ lại vờ như không nghe ra, ha ha ha ha cười chết 】
【 Lý Tễ: Hả? Tôi không biết mà 】
【 Thẩm đại ca nói móc rõ như ban ngày luôn, kiểu mày đến khiến bạn tao tẩy chay luôn ấy 】
【 Ủa? Vậy mà làn đạn bảo âm dương quái khí, tui còn tưởng ổng đang hỏi thật 】
【 Bạn kia ơi, bạn với Lý Tễ chắc cùng bàn hồi mẫu giáo đó 】
Câu nói đầy mỉa mai như đấm vào bông, Thẩm Thanh Không hiển nhiên không hài lòng.
Thẩm Thanh Độ hôm nay còn nhắn tin cho anh ta, chắc chắn là ở nhà bị ấm ức. Nếu không thì sao một người lương thiện như cậu ta lại chủ động nói muốn đuổi Lý Tễ đi, đổi người khác vào? Anh ta thật sự không hiểu nổi, Thẩm Thanh Độ đang chịu khổ, mà Lý Tễ lại có thể bình thản ngồi ở đây, thản nhiên hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về Thanh Độ.
Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt Lý Tễ, dừng lại trên bàn ăn, đúng lúc trông thấy hai đĩa thức ăn.
Mắt không nhìn lầm chứ? Bữa cơm cho bốn người, vậy mà Lý Tễ chỉ làm hai món? Rõ ràng là không xem ai ra gì!
Thẩm Thanh Không nhíu mày càu nhàu: "Chỉ làm có hai món? Với lại ai biết ăn có nổi không."
Mẹ Thẩm cũng đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn hai món rau chay trên bàn, vẻ mặt khó chịu: "Thẩm gia tụi này chưa đến mức ăn không nổi một bữa ra hồn như vậy đâu."
Lý Tễ lại chẳng mấy để tâm: "Tôi còn hai gói dưa muối, nếu không mấy người ráng ăn đỡ vậy."
Cậu lục túi áo khoác, lôi ra hai túi cải bẹ muối chưa bóc, đặt lên bàn. Cúi đầu lẩm bẩm: "Ăn với bánh bao là vừa, có cháo nữa thì càng ngon. Giá mà có bánh bao thì tốt."
Loại cải bẹ này lúc đầu một gói năm nghìn, ăn kèm bánh bao khá ổn. Nếu có thêm ít đậu hũ chưng nữa thì càng tuyệt. Sau này tăng giá lên mười nghìn một gói, cậu mới ăn ít lại. Vốn định để dành hôm nào ăn bữa cuối, ai ngờ lại nhận được lời mời ghi hình, liền tiện tay nhét theo.
"......"
Câu nói vừa dứt, bàn ăn lập tức rơi vào yên lặng, tĩnh đến mức đáng sợ.
Còn phía khán giả thì đã cười muốn nội thương:
【Đây là trận solo đỉnh cao giữa con nhà trâm anh và thiếu niên nông thôn sao trời ơi tôi cười muốn xỉu】
【Thần linh ơi, cải bẹ xứng bánh bao =))】
【Tôi phản đối! Cải bẹ xứng bánh bột bắp mới là chân ái!】
【Nay Thẩm gia định bày ra phong cách quý tộc, ai ngờ bị dưa muối đập cho tắt thở】
【Ai bị cái gói dưa cải vả cho một phát thế kia (cười lăn lộn)】
Ba Thẩm phụ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng phất tay gọi người hầu: "Tiểu Lý, con muốn ăn gì cứ nói. Bảo nhà bếp nấu thêm vài món."
Thực ra, cậu cũng muốn nếm thử món sườn xào chua ngọt, trên TV thấy có vẻ ngon lắm. Nếu mình đã nấu ăn cho nhà họ, được ăn một chút cũng coi như hợp lý đi?
Lý Tễ còn đang suy nghĩ, chưa kịp mở miệng, Thẩm Thanh Không đã khó chịu lên tiếng trước: "Ba, nó mà cũng xứng gọi món sao?"
Nói xong mới nhận ra lời hơi quá, hắn bổ sung:
"Nó thì biết cái gì là ngon mà gọi?"
Cậu vẫn im lặng, không phản ứng. Khán giả bắt đầu bức xúc thay cậu, la ó vì cảm thấy Thẩm Thanh Không khinh người nghèo, ức h**p người khác.
Ngay lúc đó, Lý Tễ vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm, như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Cậu từ từ quay sang nhìn Thẩm Thanh Không, bình tĩnh đọc từng chữ rõ ràng: "Vậy thì anh gọi đi. Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt."
"Với lại thêm một lon nước cam có thạch."