Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 4

Thiếu niên với mái tóc mềm mại, hơi rối như một đám lông tơ xù, ngồi ngay ngắn ở phía đối diện trong góc lô. Nghe thấy lời kia, cậu chớp mắt, nở nụ cười đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ, một nụ cười ngây ngô, giống như đã về đến nhà.

Quần áo được vá chắp nhiều lần, quần cũng từng được may lại. Giày thì chỉ là một đôi vải mỏng, vậy mà lại đang giữa mùa đông giá lạnh.

Cậu giống như một chú cún nhỏ lông vàng đang trong giai đoạn con non, chỉ cần cảm nhận được chút thiện ý từ người lạ là sẽ lập tức lật bụng ra làm nũng. Nhưng vì đã từng nhiều lần bị bỏ rơi, nên trở nên rụt rè, chỉ dám lặng lẽ đi theo phía sau, hơi có gì không ổn là lập tức cụp tai chạy trốn.

Hoắc Chiêu phải cố gắng kiềm chế bản thân không đánh giá cậu thiếu niên ấy từ đầu đến chân một lượt, chỉ đành dời ánh mắt sang hướng khác.

Phải từ từ, phải kiên nhẫn xác định.

Anh che miệng khụ khẽ một tiếng, cúi đầu cười khẽ, giọng nói dịu dàng: "Rất vui được làm quen với cậu."

Ánh đèn vàng ấm áp trong góc quán phủ lên không gian yên tĩnh, khiến cả căn phòng nhỏ như tràn ngập hơi ấm. Lòng Lý Tễ cũng như được nhóm lên một ngọn lửa tí tách cháy, ấm áp lạ thường.

Cậu sực nhớ ra chuyện chính hôm nay, liền kéo chiếc vali da đang để cạnh chân lại gần, buông tay khỏi quai kéo, nói nhanh: "Thật sự xin lỗi... Rương của anh ở đây, để tôi mời anh uống gì đó."

Cậu thò tay vào túi áo tìm tờ tiền giấy vẫn nằm nguyên ở đó. Tờ tiền đã được cậu cầm đi đếm rất nhiều lần, mép giấy hơi mềm và nhăn, nhưng cảm giác ấy lại khiến Lý Tễ thấy an tâm. Khóe môi cậu cũng vô thức hơi cong lên.

Chỉ cần đồ uống đừng đắt quá, chắc là đủ...

Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên, đuôi câu hơi cao, khiến Hoắc Chiêu ánh mắt tối đi một chút. Ý định trêu đùa vốn đã đè nén lại bị gợi lên.

Anh cầm tấm thực đơn trên bàn, giả vờ tùy ý lật lật, nhưng ánh mắt lại lén quan sát biểu cảm của Lý Tễ,  thấy cậu cúi đầu, thi thoảng lại lén nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ nhưng sợ bị phát hiện, trong lòng anh liền đoán được vài phần.

Một tên nhóc nghèo, đáng thương, vậy mà còn định mời anh uống nước.

Hoắc Chiêu dừng tay lật trang, cuối cùng vẫn nhịn được không giỡn ác. Anh mở miệng, ra vẻ khó xử: "Cửa hàng này tôi có thẻ thành viên, để lâu quá không dùng nên tiền trong đó sắp hết hạn mất rồi."

"Tôi chọn chỗ này cũng là để dùng nốt cho xong đấy." Anh vừa nói vừa đặt chiếc thẻ lên bàn, đúng là thẻ thật của quán.

Thẻ thật, nhưng chuyện sắp hết hạn thì rõ ràng là nói dối.

Anh cong môi, nửa đùa nửa thật nói theo tâm tư của thiếu niên: "Rau dại của cậu ăn ngon lắm. Nếu cậu muốn mời tôi, thì lần sau mang thêm chút đặc sản tới, lần này để tôi mời."

Thấy Lý Tễ còn muốn từ chối, Hoắc Chiêu đã nhanh tay chọn vài món và đưa cùng thẻ cho nhân viên phục vụ.

Nhìn thấy thiếu niên như cụp tai ỉu xìu, anh liền đổi chủ đề, nhẹ nhàng hỏi: "Những món đặc sản đó đều là tự cậu lên núi hái sao?"

Lý Tễ ánh mắt lại sáng lên, bắt đầu nhỏ giọng kể mùa đông có rau gì, mùa hè có rau gì, chỗ nào nhiều nhất, đi đường nào thì dễ gặp... như gặp lại bạn thân lâu ngày, nói mãi không ngớt.

Không lâu sau, đồ ăn và cà phê được bưng lên. Mứt dâu, bánh ngàn lớp, su kem mùi thảo mộc... đều được bàn tay xương xương của Hoắc Chiêu đẩy về phía Lý Tễ. Cậu đang nói đến phần đi hái nấm dưới tán rừng thì bị ngắt ngang, vừa ngẩng lên liền chạm ngay ánh mắt của Hoắc Chiêu.

Hoắc Chiêu chống cằm, khẽ gõ mặt bàn: "Thử cái này xem."

Thật ra Hoắc Chiêu rất ít khi ăn mấy món ngọt như vậy, nhưng anh cảm thấy chỉ cần nhìn Lý Tễ ăn thôi cũng thú vị lắm rồi. Giống như cách cậu kể về những món rau dại mà anh chưa từng nghe, khiến người ta muốn nghe mãi không thôi.

Cảm giác này... rất lạ.

Lý Tễ quả thực đang đói, nhưng hôm nay vốn định mời Hoắc Chiêu một bữa để xin lỗi, ai ngờ lại bị mời ngược. Mặt nóng bừng, lòng càng thêm hoang mang.

Lúc này Hoắc Chiêu lại mỉm cười, mắt hơi cong cong, nói như rất hiểu chuyện: "Không hợp khẩu vị sao? Hay đi ăn món khác nhé?"

"Không phải!" Cậu như bùng nổ, nhưng rồi lại vì đối phương là Hoắc Chiêu mà lập tức ngoan ngoãn dịu lại.

Lý Tễ cúi gằm, vùi đầu ăn bánh kem, chỉ hận không thể úp cả mặt vào đĩa, chỉ chừa lại hai tai đỏ bừng bên ngoài.

Thế là trong lúc cậu không dám ngẩng đầu, Hoắc Chiêu cũng không thèm giấu nữa, cúi đầu chống cằm, nghiêng mặt nhìn cậu chăm chú.

——Khóe miệng còn dính kem.

*

Cửa xe bật mở, lúc xuống xe Lý Tễ vẫn còn lâng lâng.

Chạm được không khí mát lạnh bên ngoài, chân cậu mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống. Người thanh niên phía sau liền nhẹ nhàng đỡ cậu một tay sau eo. Qua lớp áo, Lý Tễ vẫn cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay ấy.

Cậu không để ý lắm chuyện bị Hoắc Chiêu chạm vào eo, trong mắt cậu, đàn ông với nhau không cần câu nệ. Chỉ là... bị đụng chỗ đó hơi nhột, khiến cậu run lên một cái rõ rệt.

Hoắc Chiêu liền nhanh chóng rút tay về như không có chuyện gì, ánh mắt tối sầm lại giấu đi, cong môi cười: "Sao lại đứng không vững? Về nghỉ ngơi sớm đi."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh niên như lạnh lẽo mà cao quý, khiến Lý Tễ bỗng nhớ đến mấy bức tranh truyện cổ tích mà cậu từng lén xem hồi nhỏ, vương tử bước ra từ tuyết.

Đầu óc cậu vẫn mơ màng, miệng nhanh hơn não, buột ra lời thật lòng: "Anh Hoắc, anh đẹp trai thật đấy."

Câu nói này hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là sự tán thưởng tự nhiên từ một thiếu niên dành cho một người đàn ông trẻ tuổi.

Hoắc Chiêu hơi sững người, rồi cuối cùng cũng làm điều mình luôn muốn, nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, mái tóc xù mềm mượt dưới tay.

"Nếu có chuyện gì thì nhắn WeChat cho tôi nhé, được không?"

Lý Tễ vừa đáp "Ừm, được", vừa quay người đi vào khách sạn. Ăn quá nhiều đồ ngọt khiến đầu óc cậu lâng lâng như bay trên mây, giống như bản thân cũng hóa thành một ổ bánh mềm, có ai gọi cũng không nghe thấy.

Cậu nghĩ, chờ khi mình quay xong chương trình, có tiền, nhất định sẽ mời anh Hoắc một bữa.

AnhHoắc muốn ăn gì cũng được.

...Dù vậy, mấy chuyện này cậu không định nói ra đâu. Nghe nó cứ giống vẽ bánh bao trên giấy vậy.

Anh Hoắc đối xử với cậu tốt như vậy, cậu nhất định phải gấp bội mà đáp lại mới được.

"Lý Tễ, cậu bị điếc à? Gọi nãy giờ không nghe thấy hả?" Giọng nói đầy khó chịu vang lên phía sau. 

Lý Tễ quay đầu lại, thấy là Triệu phó đạo diễn, phía sau ông ta còn có hai người đi cùng, một người cậu không quen, người còn lại là Thẩm Thanh Không. Vừa thấy cậu, hắn ta liền cười nhạt một cái đầy trào phúng.

"Tôi không nghe thấy thật," Lý Tễ chậm rãi đáp, "Nhưng tôi không điếc. Anh nghĩ mắng người khác mà họ không hiểu hả?"

Không chỉ nghe thấy, cậu còn cảm nhận rõ ràng. Triệu phó đạo là người vô cùng bất lịch sự.

Nếu là trước kia, có thể cậu sẽ bỏ qua, hoặc dù để ý cũng chẳng dám nói gì. Nhưng hôm nay, sau khi ở bên Hoắc Chiêu một lúc, trong lòng cậu như có một thứ dũng khí lặng lẽ nảy mầm, không thể gọi tên.

Cậu cảm thấy Hoắc Chiêu rất bình tĩnh, làm gì cũng điềm đạm và cậu muốn học theo anh.

Triệu phó đạo hoàn toàn không ngờ Lý Tễ, người luôn có vẻ ngoan ngoãn dễ bảo lại dám lên tiếng cãi lại. Ông ta sững sờ một lúc, đang định mắng thì người phụ nữ bên cạnh đã lên tiếng trước: "Cậu định làm gì? Nói chuyện với đạo diễn mà như thế hả?"

Thẩm Thanh Không khẽ đẩy gọng kính gọng vàng của mình, nói với người phụ nữ ấy: "Mẹ, mẹ quản cậu ta làm gì. Dù sao cũng không phải người nhà họ Thẩm chúng ta."

Câu nói đó vừa lọt vào tai Lý Tễ, như một tiếng nổ chấn động màng nhĩ, khiến bước chân cậu khựng lại, hình ảnh người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mắt bỗng trở nên nhòe nhoẹt méo mó.

Đó chính là mẹ ruột của cậu — mẹ Thẩm.

Người phụ nữ ấy, thật ra nét mặt chẳng giống cậu là bao, ít nhất trong mắt Lý Tễ là vậy. Bà ta mặc váy áo đắt tiền, từng đường nét đều toát lên vẻ kiêu kỳ; áo choàng, nơ cổ đều là loại hàng hiệu sang trọng. Dù lúc này đang nhíu mày, nhìn Lý Tễ như nhìn một con ruồi bay loạn trước mắt, bà vẫn không hề mất đi vẻ cao quý.

Mẹ ruột của cậu.

Từ đó cứ quanh quẩn trong đầu Lý Tễ, lặp đi lặp lại. 

Thẩm mẫu trông Lý Tễ từ đầu tới chân, ánh mắt đầy chán ghét. Bà ta vốn nghĩ đứa trẻ lớn lên ở vùng quê nghèo sẽ có phần khổ sở, nhưng không ngờ lại đến mức không thể chấp nhận nổi, ăn mặc rách rưới thế này mà cũng dám tham gia chương trình đúng là làm mất mặt nhà họ Thẩm.

Một bộ quần áo sạch sẽ mới toanh thì giá bao nhiêu chứ? Dù là loại rẻ nhất cũng chỉ vài trăm đồng, đến mức ấy mà cũng tiếc tiền mua sao?

Không biết tiền cậu tiêu vào cái gì. Bà ta từng nghe nói dân quê toàn là loại đầu óc nhỏ mọn, mỗi ngày chỉ biết hút thuốc, uống rượu, chơi game. Lý Tễ tám phần cũng chẳng khác là bao.

Nói cho cùng là không coi trọng chương trình này, đến một bộ quần áo tử tế cũng không chịu mặc. Vậy mà trước đây bà ta còn từng nghĩ, sau khi chương trình kết thúc, sẽ đón cậu về nhà họ Thẩm. Bà cũng không phải không thể chia sẻ một chút tình cảm làm mẹ với Lý Tễ, như đã dành cho Thẩm Thanh Không.

Chưa dừng lại ở đó, cậu ta còn dám to tiếng cãi lại người lớn trước bao nhiêu người. Đúng là đứa trẻ không được dạy dỗ, chẳng trách hồi đó bà không nhận về quyết định đúng đắn.

Thấy Thẩm Thanh Không lỡ lời, Thẩm mẫu hơi nhíu mày, nhận ra lời vừa nói không đúng lắm nên liền thêm vào: "Dù chỉ là tạm thời về Thẩm gia sống một tháng, thì cũng phải biết giữ quy củ nhà họ Thẩm."

Lý Tễ muốn lên tiếng: Không phải. Cậu đâu có được về nhà họ Thẩm. Cậu chỉ đang ở tạm khách sạn, lời của mẹ Thẩm hoàn toàn không đúng. Nhưng cậu hé môi mấy lần, lại không thể nói ra được câu nào.

"Đứa trẻ này thật là kỳ cục, đúng là làm người ta mất mặt."

Hai chữ "mất mặt" như một cái tát giáng thẳng vào lòng ngực Lý Tễ, khiến từng chút hơi ấm vừa nhen nhóm lên trong xe Hoắc Chiêu bỗng chốc tan biến, ngón tay vừa mới ấm lại càng thêm lạnh băng, lan xuống toàn thân.

Cậu nhớ lại trong cốt truyện tiểu thuyết, mẹ Thẩm mẫu thích nhất chính là nói cậu mất mặt. Rồi sau đó không quên lôi Thẩm Thanh Độ ra để so sánh, rằng cậu ta thế nào cũng giỏi giang, ưu tú.

Lý Tễ lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc qua, đều sẽ thực sự xảy ra.

Không chỉ cha mẹ nuôi không thương cậu, mà đến cả cha mẹ ruột cũng không thích. Họ cũng thấy cậu mất mặt.

Như một quả bóng vừa bị đâm xì hơi, chút dũng khí nhỏ nhoi mới nhen nhóm đã lập tức tan biến. Trong nháy mắt, cậu lại trở về là Lý Tễ của trước kia, mềm yếu, cam chịu, không dám phản kháng.

Cậu không còn muốn nói gì nữa.

"Cậu sao lại không nói gì?" Thẩm Thanh Không đứng bên cạnh, giọng mang theo vài phần mỉa mai, "Mấy hôm trước trong tiệc chia tay cậu nói đâu có ít, giờ lại câm rồi?"

Lý Tễ im lặng không đáp, cũng không thèm nhìn bọn họ thêm một cái, chỉ quay người đi thẳng về phía phòng khách sạn. Triệu phó đạo thấy thế thì la lên sau lưng: "Vẫn còn phần tư liệu ghi hình chưa quay mà! Cậu đi đâu đấy? Vội đi đầu thai à ——"

Lý Tễ bước chậm lại. Cậu nghĩ tới khoản tiền thù lao vẫn chưa nhận được, và cả số tiền vi phạm hợp đồng mà mình không kham nổi nếu bỏ dở giữa chừng. Vậy nên, cậu dừng chân.

Thẩm Thanh Không càng được thể, giọng điệu càng kiêu căng: "Bày đặt làm gì chứ, cuối cùng cũng phải quay lại quay tiếp thôi ——"

Lời này còn chưa nói hết câu thì lời đã bị chặn ngang, im bặt. Lý Tễ cảm thấy lạ, quay đầu lại liền thấy người đáng lý đã rời đi, Hoắc Chiêu, lại đang đứng trước mặt bọn họ. Không hiểu vì sao, sự xuất hiện của anh khiến Thẩm Thanh Không như nuốt hết những lời còn lại vào bụng, không dám nói thêm nửa câu.

Không thể nào... chỉ vì Hoắc Chiêu quá đẹp trai nên khiến ai cũng kinh ngạc không dám nói gì, phải không?

Loại tình tiết này, trong nguyên tác tiểu thuyết vốn là để dành cho Thẩm Thanh Độ — vai nam chính.

Mẹ Thẩm cười khẩy, trong lòng thầm mắng: Sao lại tình cờ gặp người ta ngay lúc này cơ chứ.

Ở kinh thành, còn ai không biết thiếu gia nhà họ Hoắc — người kế thừa tương lai của Hoắc thị? Nếu sớm biết cái khách sạn rách nát này lại có thể vô tình gặp được Hoắc Chiêu, bà ta nói gì cũng sẽ đưa Thẩm Thanh Độ đến đây cho anh thấy.

Thẩm Thanh Độ dễ mến như vậy, biết đâu lại khiến Hoắc Chiêu để tâm. 

Nếu có thể khiến anh ta xiêu lòng, thì không chỉ Thẩm Thanh Độ hưởng phúc, mà cả Thẩm gia cũng có thể một bước thăng hoa trong giới kinh doanh.

Ai ngờ, người xuất hiện ở đây lại là cái thằng Lý Tễ xám xịt kia.

Bình Luận (0)
Comment