Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 5

Mẹ Thẩm trong lòng toan tính liên tục, càng nghĩ càng bực, nhìn Lý Tễ lại càng chướng mắt. Trong mắt bà ta, thằng nhỏ này vừa không biết giữ thể diện, lại phá hỏng chuyện tốt của Thanh Độ nhưng hiện tại, bà không tiện phát tác.

Lý Tễ vẫn chưa ý thức được bầu không khí quái dị này, đang định mở miệng hỏi Hoắc Chiêu tại sao lại quay lại thì đã thấy mẹ Thẩm bỗng đổi nét mặt, từ khó chịu chuyển sang rạng rỡ, cười đầy vẻ thân thiện: "Hoắc tổng, thật trùng hợp quá, lại gặp ngài ở đây!"

Hoắc Chiêu vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lễ. Nhưng mẹ Thẩm không thấy bị ngó lơ, còn lập tức kéo Thẩm Thanh Không qua, cười nói: "Đúng lúc để A Không nhà tôi mời ngài một bữa cơm. Người trẻ tuổi gặp nhau trò chuyện mới hợp."

Bà ta hoàn toàn quên mất rằng ban đầu mình và Thẩm Thanh Không tới đây là để quay bổ sung cảnh tư liệu cuộc sống cho chương trình tổng hợp.

Còn chuyện quay hình thì để sau cũng được, nhưng Hoắc Chiêu không phải lúc nào cũng gặp được. Gặp được thì phải tranh thủ.

Thẩm Thanh Không lập tức phụ họa: "Đúng vậy, Hoắc tổng. Dạo gần đây Thanh Độ cứ nhắc mãi là muốn gặp Hoắc Chiêu ca ca, tiếc là em ấy không có ở nhà."

Dứt lời, hắn ta còn không quên liếc Lý Tễ một cái đầy châm chọc.

Mà lời này không phải nói bừa, Thẩm Thanh Độ đúng là thường xuyên nhắc tới Hoắc Chiêu ở nhà, một câu "Hoắc Chiêu ca ca" kêu lên nghe mà thân mật cực kỳ, còn hay hỏi thăm tin tức về anh.

Nếu như em trai thật lòng thích Hoắc Chiêu, thì... cũng đâu phải không có khả năng xảy ra điều gì đó. Hoắc Chiêu là người thừa kế nhà họ Hoắc – một gia tộc hô mưa gọi gió ở kinh thành, quản lý hơn nửa tài sản khổng lồ. Mới hơn hai mươi tuổi mà người người đã gọi là "Hoắc tổng".

Tuy hiện giờ đang có hôn ước với Chu Hành Giản, nhưng... nếu Hoắc Chiêu thật lòng thích Thanh Độ thì Chu Hành Giản là cái gì chứ?

Hắn quyết tâm giúp Thanh Độ nắm lấy cơ hội này.

Nhưng Hoắc Chiêu không lên tiếng, ánh mắt cũng chẳng hề đặt lên mẹ Thẩm hay Thẩm Thanh Không. Ánh nhìn anh chỉ dừng lại nơi Lý Tễ.

Thiếu niên đang đứng cạnh Thẩm Thanh Không trông càng mỏng manh, gầy gò. Gương mặt không chút biểu cảm, hàng mi rủ thấp, toàn thân toát lên vẻ lặng lẽ cô đơn.

Trong đầu Lý Tễ cứ văng vẳng câu nói ban nãy: "Thanh Độ cứ nhắc mãi Hoắc Chiêu ca ca..."

Thì ra Hoắc Chiêu và Thẩm Thanh Độ đã quen biết từ trước.

Một cảm giác mơ hồ như bị phản bội bỗng dâng lên trong lòng Lý Tễ. Rõ ràng rất trẻ con như thể vô tình phát hiện người bạn thân mình rất quý lại là bạn của kẻ mình ghét.

Cậu biết mình buồn cười. Dù sao giữa cậu và Hoắc Chiêu mới chỉ quen nhau vài hôm. Huống hồ Thẩm Thanh Độ là nhân vật chính trong tiểu thuyết kia mà, được người thích là chuyện bình thường.

Vậy Hoắc Chiêu quen cậu cũng chỉ là do cốt truyện sắp đặt? Cũng sẽ giống những người khác... cuối cùng rồi cũng sẽ ghét cậu?

Nghĩ tới đây, Lý Tễ như rơi vào thứ cảm giác bất lực không thể chống lại vận mệnh.

"Hóa ra... các người quen nhau rồi à?" Cậu đưa tay gãi gãi sau đầu, môi mất hết huyết sắc, cong lên một nụ cười miễn cưỡng. "Vậy mấy người cứ đi ăn cơm trước đi, hôm khác quay cũng được mà."

Hoắc Chiêu rũ mắt nhìn cậu, từ góc độ này có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu cùng chiếc cằm nhỏ nhọn kia.

Theo lẽ thường, dù có không thích Thẩm gia, anh cũng nên khách sáo đôi chút, dù sao đối phương cũng là danh môn vọng tộc. Nhưng hôm nay anh lại không muốn khách sáo. Vì người anh quen, chỉ là Lý Tễ.

Thẩm Thanh Độ gì đó... không quen.

Anh nhàn nhạt mà nói: "Tôi quen sao?"

"Sao tôi không nhớ." Giọng nói nhẹ tênh, nhưng lại mang theo khí thế vô cùng lạnh lẽo.

Mà Hoắc Chiêu khi không cười, áp lực vô hình từ anh đủ để khiến người khác nín thở.

Anh hơi khom người xuống, giơ tay lên xoa rối tóc Lý Tễ một chút. Mấy sợi tóc cụp xuống uể oải vì mệt mỏi lại dựng lên mấy cọng ngốc nghếch, khiến khóe môi Hoắc Chiêu khẽ cong lên, ánh mắt dịu hẳn: "Đây là người Tiểu Tễ quen sao?"

Cách gọi này... Triệu phó đạo nãy giờ vẫn im lặng, mắt nhỏ đảo quanh nhóm người một vòng rồi bỗng dưng hiểu ra.

Ông ta nhạy cảm với tiền bạc, quyền thế hơn ai hết. Trong đám người này, người có quyền nhất chính là Hoắc tổng, kế tiếp là Thẩm gia. Nghèo nhất chính là Lý Tễ.

Nhưng... Hoắc tổng lại thân thiết với Lý Tễ, còn đè mặt Thẩm gia mà phủ nhận quen biết. Đúng là ân oán hào môn, biên kịch nào mà không mê!

Sắc mặt Thẩm mẫu và Thẩm Thanh Không chuyển từ xanh mét sang trắng bệch. Họ nằm mơ cũng không ngờ Hoắc Chiêu lại thân thiết với Lý Tễ, đến mức gọi Tiểu Tễ, lại còn công khai ra mặt vì cậu, còn mình thì bị tạt gáo nước lạnh không thương tiếc.

Lý Tễ ban nãy còn đang buồn rầu vì tưởng mất đi người bạn mới, giờ bị hỏi thẳng một câu như thế, lại đón lấy ánh mắt chăm chú của Hoắc Chiêu, cậu không dám gật mà cũng chẳng dám lắc.

Cậu vốn nhát gan, da mặt lại mỏng. Gò má vì ngượng mà đỏ bừng cả lên.

Hoắc Chiêu nhìn cậu cười khẽ

"Tiểu Tễ nói không quen biết bọn họ." Nói xong, anh chẳng buồn nhìn những người khác lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn Lý Tễ, suýt chút nữa còn giơ tay chọc vào má cậu.

Nhưng sợ dọa cậu, anh lại thôi.

"Ừm." ậu cũng phối hợp gật đầu, cũng nói không quen biết.

Ánh mắt sáng rỡ mang theo chút tinh quái trả thù nhỏ khiến Thẩm Thanh Không giận đến nghiến răng, suýt nữa giậm chân tại chỗ.

Thì ra thái độ cứng đầu của Lý Tễ ban nãy là vì đã sớm tìm được chỗ dựa, leo được cây đại thụ nhà Hoắc gia!

Thẩm Thanh híp mắt lại, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Lý Tễ, rồi cười nhạt một tiếng đầy khinh bỉ. 

Hèn hạ thật. Đúng là thứ xuất thân từ vùng quê nghèo, vì tiền mà cái gì cũng làm được!

Hắn lập tức rút điện thoại ra, mở WeChat, tìm đoạn hội thoại được ghim đầu với ghi chú [Thanh Độ], bắt đầu gõ chữ.

*

Vì vừa rồi xảy ra một trận rối ren như vậy, nên phần quay tiếp theo diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau khi Hoắc Chiêu rời đi, bất kể là người nhà họ Thẩm hay đạo diễn Triệu, không ai dám gây phiền phức cho Lý Tễ nữa.

Đạo diễn Triệu như thể đổi thành một người khác, đột nhiên thân thiện lạ thường, "Tiểu Lý à, khách sạn trọ ổn không? Có cần anh nâng hạng phòng giúp không?"

Lý Tễ lắc đầu, tỏ ý không cần. Thật ra nếu đạo diễn Triệu không chủ động nhắc tới, cậu cũng không hề biết là phòng mình ở khác hẳn so với những thành viên khác trong đoàn không cùng một hạng.

Cậu thấy phòng hiện tại đã rất tốt rồi, hoàn toàn không cần đổi gì thêm.

Còn về việc Hoắc Chiêu tại sao lại quay lại giữa chừng, anh không hề nói, mà Lý Tễ cũng không hỏi. Cậu vô thức không muốn để Hoắc Chiêu biết chuyện mình đang quay một tiết mục biến hình tổng hợp, càng không muốn anh biết những chuyện khó coi liên quan đến nhà họ Thẩm.

Anh Hoắc là người tốt. Chuyện xảy ra hôm nay, rõ ràng là anh ra mặt giúp cậu, Lý Tễ hiểu rõ điều đó. Nhưng... cậu không thể vì mình mà kéo người khác xuống nước. Như thế là không đúng.

Trong phòng tắm, vòi sen vẫn đều đều tuôn dòng nước ấm, bao lấy Lý Tễ khiến toàn thân thoải mái đến nheo cả mắt lại. Những mỏi mệt trong ngày hôm nay, dường như chẳng còn đáng kể gì nữa.

Trong thành phố này, có thể tắm bằng nước ấm thật sự là một loại hạnh phúc. Cậu hy vọng ngày nào cũng có thể được tắm như vậy. Còn có cả sữa tắm hương nho, thơm thật, nghe tên thôi cũng thấy vui tai.

Từ phòng tắm bước ra, hơi nước vẫn còn phủ mờ cả tầm mắt, tóc tai thì ướt sũng chưa kịp lau khô. Lúc này, điện thoại di động trên bàn chợt rung lên hai cái ong ong.

Mở màn hình, là một yêu cầu kết bạn mới.

Ảnh đại diện là một con thỏ hoạt hình màu hồng nhạt, tên ghi là [ là tiểu Độ nha ]. Trong phần lời nhắn chỉ có một câu duy nhất: Tôi là Thẩm Thanh Độ.

Lý Tễ nhấn đồng ý, tiện tay đổi ghi chú thành: Thẩm Thanh Độ.

Ngay sau đó, một loạt tin nhắn từ phía bên kia lần lượt hiện lên, giống như người kia vẫn luôn chờ trước điện thoại, chỉ cần được đồng ý là lập tức nhắn tin liền.

【 Thẩm Thanh Độ 】: Cậu ngủ với Hoắc Chiêu ca ca rồi à?

【 Thẩm Thanh Độ 】:Ồ không đúng, là được anh ấy bao nuôi cậu?

【 Thẩm Thanh Độ 】: Một đêm cậu bán bao nhiêu tiền? Có phải rất rẻ không? Một vạn tệ?

Bình Luận (0)
Comment