Trong phòng tối đen, bộ phim đã chiếu xong, màn hình dừng lại ở hàng chữ cảm tạ màu trắng, rồi nhòe đi thành một mảnh xám, hóa thành ánh sáng mặt trời như dòng nước róc rách chảy tràn qua bức màn. Chỉ cần ai đó đẩy cửa sổ, ánh sáng vàng óng kia sẽ ùa vào.
Ánh sáng trong phòng không đủ để soi rõ khuôn mặt nhau. Lý Tễ bất chợt vươn tay, nắm lấy bàn tay Hoắc Chiêu đặt lên mặt mình, như một ngọn lửa yếu ớt không cần gió cũng có thể cháy, mang theo ấm áp truyền đến người lạnh buốt.
Bàn tay lạnh như băng của Hoắc Chiêu chạm lên gương mặt ấm nóng của Lý Tễ, run rẩy không nhúc nhích được. Ngụy trang bị phá vỡ, anh cũng hoàn toàn bại trận.
Khi người bị nhốt thử đẩy cửa sổ, thì phanh một tiếng, kính cửa sổ lại bị một con chim vụng về từ ngoài lao vào đập vỡ. Trên thế gian này, bất kỳ nhà giam nào cũng có thể bị phá như thế.
"Em biết rồi." Lý Tễ như một chú cún nhỏ lông xù, cọ cọ gương mặt vào tay Hoắc Chiêu, giọng nhỏ nhẹ như chỉ nói đến chuyện vặt vãnh: "Anh lạnh lắm phải không? Tay anh bây giờ thật lạnh."
"Không lạnh." Hoắc Chiêu đáp, giọng khàn đặc: "Em không thấy anh ghê tởm sao? Anh căn bản không tốt như em nghĩ. Giờ đi vẫn còn kịp."
"Lý Tễ." Anh khó nhọc mở miệng: "Đừng thương hại anh, cũng đừng đồng tình anh. Em không sợ sao?"
Nói xong, giống như kiệt sức, không còn chút lực nào.
Khi Hoắc Chiêu nhìn thấy những gì Lý Tễ viết trong vở, Lý Tễ có lẽ vẫn không rõ đó là mơ hay thật. Nhưng Hoắc Chiêu thì hiểu rõ những vết thương ấy, căn bệnh tâm lý ấy đều tồn tại, chỉ là chưa đến mức quá nặng.
Vậy nên, có phải chính anh mới là kẻ đẩy Lý Tễ vào lại dòng cốt truyện, khiến cậu một lần nữa mất đi cuộc sống yên bình? Nếu anh không gõ cánh cửa kia, Lý Tễ có lẽ đã không bị cuốn vào, càng sẽ không bị người khác mang đi.
Hoắc Chiêu cũng cố gắng nhớ lại từng chi tiết, nhưng lại không sao nghĩ ra được những việc sau đó. Anh sợ mất đi Lý Tễ, nhưng càng sợ bị Lý Tễ hận, càng sợ Lý Tễ thật sự vì anh mà phải đối mặt với nguy hiểm.
Yên lặng thật lâu, Lý Tễ khẽ ừ một tiếng, rồi giống như một bác sĩ nghiêm túc, nâng bàn tay Hoắc Chiêu lên, chăm chú nhìn vết thương nơi cổ tay. Cậu làm như không nghe thấy những lời vừa rồi, chỉ dặn dò bằng giọng điệu nghiêm trang: "Vết thương trên cổ tay lát nữa nhất định phải rửa sạch, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng."
Lý Tễ nhớ lại lần mình bị lừa đến câu lạc bộ, chật vật thê thảm. Khi đó Hoắc Chiêu đã vì cậu mà mua biết bao nhiêu thuốc, còn tỉ mỉ chọn ra loại tốt nhất cho cậu. Thế nhưng, đối với chính mình, Hoắc Chiêu lại chẳng hề quan tâm như thế. Ánh mắt cậu dừng lại trên những vết thương chằng chịt kia, chẳng rõ đã bao lâu rồi không lành.
Ma xui quỷ khiến, Lý Tễ cúi đầu, hàng mi rũ xuống, khẽ để môi mình chạm lên vết thương ấy. Chỉ thoáng qua một cái, rồi lập tức rời đi.
Y không biết phải trả lời thế nào, nhưng đó chính là đáp án của cậu. Mọi lời muốn nói, đều gói gọn trong cái chạm nhẹ nhàng ấy, từ bờ môi truyền vào thân thể Hoắc Chiêu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đã đủ thay thế cho muôn vàn giải thích, cho mọi sự an ủi chẳng thể nói thành lời, một dấu ấn vĩnh viễn không thể quên.
Vết thương khó lành quanh năm ấy, ngoài bàn tay yêu thương, bất cứ bàn tay nào khác chạm vào đều sẽ rỉ máu. Nếu không rỉ máu, vậy thì không phải do thương hại, cũng chẳng vì đồng tình, mà là bởi tình yêu.
Nụ hôn kia chính là lời khẳng định. Nó không xuất phát từ thương hại hay đồng tình, mà là từ tình cảm, từ thích, từ yêu. Bởi vì có yêu, nên mới có tất cả những điều khác.
Lý Tễ vốn là người như thế. Cậu không bao giờ vội vàng đưa ra kết luận cho những gì còn chưa rõ ràng, lại càng không muốn đoán mò Hoắc Chiêu có thật sự giống vẻ ngoài hay không. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chẳng hề nhận ra, chẳng hề cảm thấy.
Ngay từ lần đầu Hoắc Chiêu đối xử thân thiện với cậu, ngay khi cậu bị oan mà anh hết lần này đến lần khác đứng ra giúp đỡ, hay lúc anh mở cửa đón cậu vào nhà ở chung.
Trong vô số khoảnh khắc như thế, Lý Tễ đã sớm, vô số lần, tự hỏi tất cả những điều đó, rốt cuộc là vì cái gì.
Đồng thời, Lý Tễ cũng nhận ra Hoắc Chiêu không hề giống cậu, nơi gọi là bệnh trạng kia cũng vậy. Nhưng so với nghi ngờ hay chất vấn, cậu càng muốn chính miệng nghe Hoắc Chiêu nói cho mình biết, rốt cuộc anh là người thế nào.
Nếu Hoắc Chiêu thật sự ôn hòa hoàn mỹ, vậy thì tất nhiên rất tốt. Nhưng nếu anh mang bệnh, thô bạo, yếu ớt và mẫn cảm, thì cũng chẳng sao cả.
Lý Tễ tiến lại gần, nhìn thẳng vào gương mặt, vào đôi mắt Hoắc Chiêu.
Sau đó cậu chậm rãi ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, giọng nói trầm thấp, xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào tai: "Anh trai, làm giấc mộng kia, em thật sự rất vui."
Cậu ngẫm nghĩ, rồi lộn xộn nói thêm: "Em thật sự rất vui thì ra chúng ta đã sớm quen biết, đã có rất nhiều thời gian bên nhau. Anh chẳng phải đã nói anh là của em sao? Vậy thì giờ anh phải để em xử lý vết thương này. Này, anh phải nghe lời em, biết không?"
Lời lẽ phía sau mang chút hung hăng, nhưng lại thiếu tự tin. Thế nhưng Hoắc Chiêu không hề đẩy cậu ra, cứ thế để hai người ôm nhau thật lâu.
"Được, đều nghe em." Hoắc Chiêu khẽ đáp.
*
Về sau, Hoắc Chiêu chủ động liên hệ bác sĩ tâm lý, hẹn trị liệu định kỳ. Phần lớn thời gian, Lý Tễ đều ở bên cạnh anh , thậm chí còn ngang ngược tịch thu chiếc đồng hồ kia, bắt Hoắc Chiêu tuyệt đối không được đeo, đồng thời kiên quyết kiểm tra thường xuyên vết thương nơi cổ tay anh cho đến khi hoàn toàn lành lặn.
Hoắc Thanh thì bị giam trong tù rất lâu, Hoắc gia tìm cách xin giảm nhẹ hình phạt. Cha mẹ hắn không dám đến cầu Hoắc Chiêu, chỉ dám cầu lão gia Hoắc gia. Nhưng kết quả là bị từ chối thẳng thừng, còn chưa kịp bước qua cửa đã bị đuổi, tức giận bỏ đi.
Vì tình tiết phạm tội quá nghiêm trọng, cuối cùng Hoắc Thanh bị tuyên án tử hình và lập tức chấp hành, chẳng còn mấy ngày để sống. Hôn ước giữa Hoắc gia và Lý gia, dĩ nhiên, cũng theo đó mà hủy bỏ.
Thẩm Thanh Độ trở thành trò cười trong giới. Nếu như là trước kia, cậu ta còn có một đám anh trai đứng ra che chở, như Chu Hành Giản, Hoắc Thanh, Thẩm Thanh không ai cho phép người khác bắt nạt cậu ta.
Nhưng giờ cậu ta đã không còn là Thẩm thiếu gia ỷ lại sủng ái, muốn làm gì thì làm. Bên ngoài vẫn còn chút hư danh, nhưng trong lòng thì ngày ngày bất an, chỉ sợ cha Thẩm không vui sẽ đuổi cậu ta ra ngoài, rồi lại đón Lý Tễ về.
Rất nhiều lần tỉnh giấc, cậu ta đều mơ thấy mình bị đưa trả về thâm sơn cùng cốc, nơi đầy rẫy nghèo khó, bạo lực, với đôi cha mẹ vô tri chỉ biết mắng chửi, căn nhà rách nát, bữa cơm ngày ba bữa đạm bạc qua loa.
Cậu ta lấy danh nghĩa Lý Tễ hẹn gặp Chu Hành Giản, lần này Chu Hành Giản không từ chối. Trong lòng Thẩm Thanh Độ lạnh lẽo, nhưng vẫn nũng nịu gọi anh trai Hành Giản, cầu xin Chu Hành Giản kết hôn với mình, còn lải nhải nhắc lại biết bao hồi ức đẹp đẽ thuở thiếu niên: "Anh còn nhớ không? Hồi cấp ba, có nam sinh tỏ tình với anh, anh bảo cậu ta đừng si tâm vọng tưởng, đời này anh chỉ thích mình em. Còn nhớ bức thư tình kia em viết hộ anh không? Anh còn xé nó ngay trước mặt cậu ta..."
Chu Hành Giản vốn đã chẳng còn kiên nhẫn. Hắn từng nhớ lại trong tiểu thuyết, mình bị cắm sừng, bị sỉ nhục, nay Thẩm Thanh Độ lại nhắc tới những chuyện ngu ngốc hắn từng làm khi theo đuổi y, càng khiến hắn thấy nhục nhã. Không buồn giả vờ nữa, hắn thẳng thừng nói rõ. Hắn thích Lý Tễ. Nếu còn kịp thì hãy quay đầu lại, bằng không, hết thảy miễn bàn.
"Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ muốn một kẻ đội nón xanh, bị Hoắc Thanh ngủ qua nhiều năm như cậu? Cậu tưởng mình vẫn còn là trung học sao? Thẩm Thanh Độ, đừng giả vờ hồ đồ nữa. Kẻ si tâm vọng tưởng chính là cậu. Chúng ta đã không còn là trẻ con."
Lời nói sắc bén khiến Thẩm Thanh Độ khó mà tin nổi. Trước kia, Chu Hành Giản chưa từng nói với cậu ta như vậy. Những lời ấy vốn chỉ là Chu Hành Giản dùng để đáp trả những kẻ theo đuổi mình.
Khi đó, Thẩm Thanh Độ thường nhìn những thiếu niên kia bối rối, xấu hổ mà thấy vui vẻ. Thế nhưng hôm nay, chính cậu ta lại phải nghe những lời ấy, giống như bị tát một cái thật đau điếng.
Cậu ta chợt nhận ra, nếu mất đi sự che chở của Thẩm gia, e rằng bản thân cậu ta cũng chẳng khác gì những người từng bị cậu ta chế giễu. Cái gọi là tình cảm và sự ngưỡng mộ thuở thiếu niên, từ lâu đã tan biến như mây khói, vốn chẳng còn chút giá trị nào.
Nếu đã xé rách mặt nạ, cậu ta cũng chẳng buồn giả vờ nữa, cố gắng cứng miệng cười lạnh, đối diện Chu Hành Giản mà châm chọc: "Được, Chu Hành Giản, anh cho rằng anh trong sạch đến mức thanh cao, là thứ tốt đẹp gì sao? Đúng, anh muốn phủi sạch quan hệ với tôi, nhưng anh thật sự nghĩ Lý Tễ leo lên được Hoắc Chiêu, rồi sẽ còn nhìn trúng anh ư?!"
Chu Hành Giản bị chọc tức đến run cả người, mặt mày sa sầm, quát lại: "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu sau kỳ hạn này Thẩm gia các cậu không mang Lý Tễ đổi về, vậy thì hợp tác giữa hai nhà coi như chấm dứt!"
Dù sao Thẩm gia lúc này chỉ còn là một mũi tên đã gãy, cạn kiệt lực, nếu có người kéo một tay thì còn có cơ hội trở lại thời huy hoàng, bằng không, hoặc lại bị dẫm thêm một bước, tất sẽ rơi xuống vực sâu, hoàn toàn mất sạch.
Cuộc đối thoại này chẳng khác nào đòn lưỡng bại câu thương, kẻ thì tổn hại một ngàn, người thì hao tổn tám trăm, kết cục cũng chỉ là rơi vào cảnh tan rã trong không vui.
Mẹ Thẩm vẫn thương con, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu ta mà đau lòng, dịu giọng an ủi: "Con dù sao cũng là sinh viên tài năng của hệ Mỹ thuật, sắp tới sẽ nhập học ở Kinh Đại, đó cũng là niềm kiêu hãnh của Thẩm gia. Không cần suy nghĩ nhiều quá, lúc này điều con cần nhất là nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Thanh Độ ngơ ngẩn một lúc, rồi chợt hỏi, giọng khàn khàn run rẩy: "...Mẹ, mẹ sẽ không đồng ý cho Lý Tễ trở về Thẩm gia, đúng không?"
Thẩm mẫu nghẹn lời, chỉ biết vỗ lưng cậu ta trấn an: "Chuyện này, cho dù Tiểu Tễ có trở lại, thì con mãi mãi vẫn là đứa con mà mẹ thương yêu nhất..."
Lời còn chưa dứt, đặc biệt là khi nghe thấy hai chữ Tiểu Tễ thân mật kia, Thẩm Thanh Độ liền như bị đâm một nhát vào tim.
Cậu ta khóc òa lên, nghẹn ngào như chịu uất ức to lớn: "Đến cả mẹ cũng muốn bỏ rơi con. Con đã biết mà, không phải con ruột thì chung quy cũng không giống nhau!"
Mẹ Thẩm dỗ dành mãi, lời hay nói cạn, cậu ta khóc đến kiệt sức, cuối cùng mới tạm yên, nhưng cả hai đều mệt mỏi rã rời.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thẩm gia đã trải qua quá nhiều biến cố. Ban đầu, Thẩm Thanh Không vì Lý Tễ mà rơi vào ngục giam, tiếp đó chuỗi tài chính gia tộc liên tiếp gặp sự cố. Vất vả lắm mới bám được Hoắc gia để cầu đường sống, thế mà kết quả lại thành ra một vết nhơ khó gột rửa...
Thẩm mẫu vừa an ủi con trai, vừa mệt mỏi, trong lòng lại dâng lên một tia xa lạ khó gọi thành tên, người đang khóc trong lòng bà ta đây, thật sự vẫn là đứa bé ngày xưa ngọt ngào gọi bà ta là mẹ, nằng nặc đòi bà ta kể chuyện cổ tích để ru ngủ, hay sẵn sàng chia đôi que kem nhỏ xíu với bà ta, cái cậu bé từng khiến bà ta tan chảy vì sự ngoan ngoãn và ngây thơ ấy sao?