Địa chỉ Lý Tễ điền chính là nhà Hoắc Chiêu, thư báo trúng tuyển cũng là vào một buổi sáng có người trực tiếp đưa tận nơi.
Hoắc Chiêu mở cửa, còn lúc ấy Lý Tễ thì lười biếng đến mức chẳng buồn xuống giường, cứ như một con koala dính chặt trên người Hoắc Chiêu, sống chết không chịu rời ra, phảng phất như thế thì có thể coi như mặt trời chưa từng lên cao vậy.
Từ khi ở bên Hoắc Chiêu, những thời khắc sa đọa như thế này ngày càng nhiều hơn.
Nhất là từ sau khi cậu làm giấc mộng kia, lại càng yên tâm thoải mái, trong mộng Hoắc Chiêu ôm cậu, hôn cậu, mỗi ngày cậu đi học xong buổi tối về nhà, Hoắc Chiêu đã chuẩn bị cơm nước tươm tất, thật sự có mấy phần dáng vẻ hiền phu.
Mà Lý Tễ, cũng chẳng hề chán ghét.
Hoắc Chiêu sớm đã dọn vào ở cùng cậu, từ đêm đó về sau chưa từng quay về nữa. Lúc này, anh nhẹ nhàng lôi Lý Tễ còn đang nhắm nghiền mắt ra khỏi chăn, ôm vào ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc mai.
Ý thức Lý Tễ vẫn còn mơ màng. Trời sinh cậu thể hàn, trước đây ngủ một mình thường hay đá chăn, mỗi lần tỉnh lại tay chân đều lạnh buốt. Nửa tỉnh nửa mơ mà bị kéo khỏi chăn, chẳng bao lâu sau cậu liền tìm được nguồn nhiệt mới, tự nhiên dán chặt vào.
Trong phòng, rèm cửa chưa kéo hẳn, một tia sáng mỏng manh len qua khe hở chiếu lên áo ngủ lỏng lẻo của Lý Tễ, lộ ra vòng eo mảnh khảnh trắng nõn. Nói là không có cơ bắp thì không đúng, chỉ là mỏng manh, phảng phất như mang theo vẻ trong trẻo của tuổi thiếu niên. Nhưng thân hình ấy lập tức bị vòng tay rắn chắc của người đàn ông bao trọn, như ôm một con mèo nhỏ mềm mại trong lòng, có chạy cũng chẳng thoát.
Khuôn mặt Lý Tễ rơi đúng vào khoảng giao nhau giữa nét thiếu niên và thanh niên, đường nét vừa ngây ngô vừa đẹp đẽ. Trên da còn lấm tấm lông tơ mịn, như trái đào nửa chín nửa xanh, ngây dại mà lại hấp dẫn người.
Mèo con vốn chẳng thích mặc đồ, nhưng Lý Tễ ít nhất còn chịu mặc áo ngủ. Điểm này khiến Hoắc Chiêu không vừa lòng, thế nhưng Lý Tễ chính là Lý Tễ, hiển nhiên cậu không phải loại mèo nhỏ chẳng mặc gì, chỉ cần cho chút đồ ăn liền ngoan ngoãn lăn ra phơi cái bụng trắng mềm cho người v**t v*.
"Còn sớm mà, nghỉ hè rồi, không dậy nổi đâu." Cậu không bị đánh thức, ngược lại còn dụi đầu vào hõm cổ người bên cạnh, giọng mơ hồ mà có lệ, tựa như đang trấn an.
Tối qua v còn phát sóng trực tiếp, giải đáp nghi vấn cho fan. Hoắc Chiêu cố ý đưa ly sữa nóng, còn ngoài ý muốn để tay lọt vào khung hình, coi như màn công khai mập mờ.
Phòng live stream vốn toàn kẻ không chịu học hành nghiêm túc, nay càng ồn ào, gào thét đòi nghe chuyện tình yêu, đòi nam chính lộ mặt.
Bởi vậy, hôm nay cậu ngủ muộn, đến giờ vẫn còn ngái ngủ chưa chịu tỉnh.
"Vậy. thêm một chút nữa thôi." Hoắc Chiêu cúi đầu cắn nhẹ.
"Ừm, vậy cũng chỉ một chút thôi nha." Ý thức mơ hồ, Lý Tễ vẫn khẽ ừ, tùy cho anh m*t môi thật sâu. Một lúc lâu sau mới thở khẽ, tiếng rên khe khẽ tràn ra từ kẽ môi: "...Hôn, hôn vậy đủ chưa?"
Đủ rồi thì cậu có thể tiếp tục ngủ.
"Vậy thêm hai cái nữa thì sao?" Hoắc Chiêu hỏi, như đang thật lòng tham khảo ý kiến, còn cẩn thận mà định lượng hai cái.
Lý Tễ vốn là người tính tình tốt, rộng lượng, trước kia cho dù mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng cũng chưa từng oán trách. Nhưng hiện tại lại khác, có Hoắc Chiêu cổ vũ, tính khí cậu cũng dần kiêu ngạo, lại thêm thói quen giận dỗi khi bị kéo dậy, mà Hoắc Chiêu thì chính là bao cát để hắn xả.
"Không cần, em muốn ngủ, rõ ràng đã nói chỉ một cái thôi." Cậu cố gắng nghiêm mặt từ chối, toan quay lưng đi. Thế nhưng cằm bị giữ lại, người đàn ông lại hôn lên lần nữa.
Hoắc Chiêu hiển nhiên chẳng định nghe lý lẽ. Lý Tễ lần đầu phản kháng, cuối cùng vẫn thất bại. Thật vất vả chờ được buông môi, bên tai liền vang lên tiếng th* d*c trầm thấp, nhẫn nhịn, từng tiếng rơi thẳng vào màng nhĩ, tựa như liều thuốc gây nghiện. Gương mặt Lý Tễ vốn còn mơ màng, nay đỏ bừng lan đến tận vành tai.
Đây rõ ràng là cố ý, là câu dẫn, nhất định là đang khiêu khích cậu!
Và quả nhiên, cái khó chịu phía dưới chẳng thể nào giả vờ không nhận ra. Lý Tễ chỉ muốn tiếp tục giả ngủ để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.
Nhưng Hoắc Chiêu lại chẳng buông tha, siết chặt vòng tay, ép cậu vào ngực. Anh cúi đầu cắn khẽ vành tai, cái tai đầy đặn như châu ngọc, theo lời người xưa là tướng phúc khí, nhưng với Lý Tễ thì lại là gánh nặng.
Giọng nói thấp trầm vang lên ngay bên tai: "Nhưng mà vừa rồi đã hôn rồi, bảo bối, vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Người thành thật như Lý Tễ chỉ cảm thấy khác lạ liền căng thẳng thẳng người, một cử động cũng không dám. Trong lòng thầm kêu Hoắc Chiêu đúng là chẳng biết ngượng, đây rõ ràng là buổi sáng, chẳng phải hoàng hôn hay đêm khuya gì, nếu ở trong thôn mà bị mấy bác trai bác gái bắt gặp, chắc chắn sẽ bị chỉ trỏ bàn tán.
"Không thể nào đâu." Lý Tễ lúc này giống hệt một tiểu oa vô dụng, dễ bị bắt nạt, bị chiếm tiện nghi mà ngay cả phản kháng cũng chẳng làm nổi.
Không cần chọc cậu, bởi vì một khi chọc vào, cũng chẳng thu được kết quả gì tốt.
Cậu buộc phải thừa nhận, bản thân không thể kiên quyết từ chối Hoắc Chiêu. Nhưng nguyên nhân cũng chẳng phải vì cậu là người hiền lành tốt tính, mà chỉ bởi vì đó là Hoắc Chiêu. Nếu đổi lại thành bất cứ ai khác ngoài Hoắc Chiêu, ví dụ như Chu Hành Giản hay đám người tương tự, cậu chắc chắn sẽ lập tức báo cảnh sát.
Ai bảo Hoắc Chiêu vừa đẹp trai, vừa có thể đi thẳng vào tim cậu chứ.
Yết hầu Hoắc Chiêu khẽ động, chẳng chút kiêng dè mà tận hưởng thứ đặc quyền nho nhỏ này. Những nụ hôn nhẹ nhàng vẫn rơi xuống, tỉ mỉ, mật ngọt, như bọt nước theo vạt áo ngủ lụa mỏng mà trượt xuống, lướt qua rồi dừng lại, khiến Lý Tễ không nhịn được khẽ run.
Trong thoáng chốc, cậu quyết định sẽ không trốn tránh nữa. Dù sao trong mơ, hai người cũng đã sớm, cái gì cũng làm rồi còn gì.
Lý Tễ hít sâu, nghiêm túc nói: "Khó chịu lắm đúng không? Để em giúp anh giống như lần trước anh đã giúp em vậy."
Vừa nhớ lại lần trước chưa đầy vài phút đã lúng túng đến đỏ mặt, cậu liền thấy xấu hổ, nhưng đồng thời lại muốn nếm thử thêm lần nữa.
Đôi mắt cậu còn ngấn nước, vương chút mông lung khi mới tỉnh ngủ, ánh nhìn ẩm ướt khiến Hoắc Chiêu sững lại hồi lâu. Tầm mắt rơi xuống cánh môi vừa bị m*t đến đỏ mọng, rồi mới dời đi.
"Em có thể giúp anh." Lý Tễ hạ quyết tâm, chẳng những nói mà còn định làm thật, đôi tay bắt đầu không an phận mà sờ loạn. May thay bị Hoắc Chiêu kịp thời bắt lấy, ngăn cậu tiến đến nơi nguy hiểm.
Ngược lại, Hoắc Chiêu duỗi tay chạm lên chiếc cổ trắng nõn tinh tế kia, khẽ v**t v*, dừng lại ở hầu kết, tựa như m*n tr*n một món đồ tinh xảo.
Lý Tễ cũng không né tránh, ngửa cổ chờ bị chém giết.
"Không thể, vì yết hầu của Tễ Tễ sẽ đau." Giọng Hoắc Chiêu nhàn nhạt.
Lý Tễ có chút không phục, tính hiếu thắng dâng lên: "Nhưng khi anh giúp em, em đâu có kêu đau? Nếu chỉ hơi đau một chút, em chịu được, em không yếu ớt như vậy đâu."
Cậu không ích kỷ, cũng muốn Hoắc Chiêu thoải mái như mình.
Hoắc Chiêu khẽ cụp mắt, ánh nhìn sâu hun hút, khóe môi nhếch lên nụ cười mỏng. Ngón tay mảnh dài khẽ chạm vào hầu kết mịn màng kia: "Bảo bối, yết hầu quá nông."
Lời lẽ mang theo ý cười, như thể đang xem thường cậu.
Lý Tễ lập tức phẫn nộ. Phải biết trước kia cậu lên núi đuổi chó sói từng bị xước tay, hay khi bị người nhà họ Lý cầm gậy đuổi đánh, cậu cũng không kêu một tiếng. Kêu cũng chẳng ích gì, chẳng ai đau lòng cho cậu, ngược lại còn bị đánh nặng hơn.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì một câu châm chọc kia, cậu quyết định sẽ chơi liều, làm một tên lưu manh không nói đạo lý, xem có thể áp đảo được Hoắc Chiêu hay không.
Nhưng vừa nhìn rõ, cậu lại ngẩn người, phát ra tiếng nghẹn ngào. Sống mười tám năm, lần đầu tiên Lý Tễ ý thức được, giữa người với người, đặc biệt là nam nhân với nam nhân, cậu và Hoắc Chiêu, dường như chẳng hề công bằng chút nào.
Nghĩ đến tiểu Lý Tễ, cậu chỉ có thể xoay người ôm lấy bản thân, tự lừa mình dối người mà an ủi mọi chuyện rồi sẽ tốt, cậu còn có thể lớn lên, mỗi năm cao thêm vài phân, rồi sẽ vượt qua Hoắc Chiêu.
Biết đâu chiều cao có khác biệt, nhưng thời gian lại lâu hơn chăng.
Song ngón tay người đàn ông vẫn còn ở yết hầu cậu, thong thả di chuyển, cuối cùng dừng lại ở một vị trí.
Giọng nói trầm thấp vang lên, như vô tình như cố ý: "Ừm, yết hầu của Tễ Tễ nông quá, nếu nuốt vào, chắc sẽ đến tận đây. Lúc đó, em sẽ khóc."
Hoắc Chiêu hỏi khẽ, chậm rãi, như một lời trêu chọc: "Em sẽ khóc sao?"
Lý Tễ hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi, giống hệt một con chim cút nhỏ, không dám lên tiếng, chỉ sợ Hoắc Chiêu thật sự bắt hắn thực hiện lời hứa.
Thực ra cũng không phải không được, vì người mình thích thì đại trượng phu co được dãn được, chút khổ sở ấy cũng đáng.
Hoắc Chiêu thì càng muốn nhân lúc Lý Tễ thất thần, ghé vào bên tai đỏ hồng nói mấy câu khó nghe, đến mức đem phát trực tiếp lên mạng cũng sẽ bị cấm sóng ba ngày.
Hoắc Chiêu dám nói, nhưng Lý Tễ lại không dám nghe. Đôi tai đỏ rực như sắp bốc cháy, cậu bị liên tục công kích đến nỗi một câu cũng chẳng thốt ra nổi, càng khỏi nói chuyện phản kháng, chỉ có thể mềm oặt để mặc cho người kia x** n*n.
......
Sự thật chứng minh, tính toán của Lý Tễ hoàn toàn thất bại. Không cần so về thể chất, chỉ riêng sức bền thì Hoắc Chiêu cũng đã hơn hẳn cậu.
Thư thông báo trúng tuyển được gửi tới vào buổi trưa. Cả buổi sáng bị hành, bây giờ cậu vẫn còn rũ rượi nằm trên giường, mắt díp lại ngái ngủ, chẳng còn sức lực. Nhưng thư trúng tuyển bắt buộc người nhận phải ký, nhân viên chuyển phát còn bận, không thể đợi lâu.
Lý Tễ gượng gạo đứng dậy. Hoắc Chiêu biết mình đã làm quá, bèn giúp cậu chỉnh lại cổ áo, cài kín đến tận khuy trên cùng, rồi tự ra cửa nhận thư thông báo mang vào.
Khi Lý Tễ xuống lầu, bước chân loạng choạng, run rẩy, trông vừa hoảng hốt vừa mệt mỏi.
Dưới lớp quần ngủ mềm mịn, bắp đùi còn sưng đỏ. May mà chất vải không gây ma sát, nên cũng không đến mức khó chịu quá.
Hoắc Chiêu cẩn thận bôi thuốc cho cậu, lại hứa sẽ không động vào nữa. Lý Tễ ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng khi thuốc mát lạnh thấm qua da, hai chân cậu bất giác run lên, trong đầu lại hiện về vài ký ức chẳng mấy dễ chịu, khiến cậu có chút kháng cự.
Hoắc Chiêu vừa thoa thuốc vừa dỗ dành bằng những lời êm tai. Tuổi còn nhỏ, Lý Tễ bị dỗ đến hoa cả mắt, dễ dàng quên hết mọi chuyện. Nhưng Hoắc Chiêu thì cố chấp, cứ muốn lưu lại dấu vết khắp người cậu, giống như dã thú khẳng định lãnh địa. Thậm chí người vừa mới rời giường, Lý Tễ lại bị bắt đi tắm một lần nữa.
Cậu có chút ấm ức, nhưng ngẫm lại cũng chẳng thể trách Hoắc Chiêu, bởi chính cậu không chống lại được dụ hoặc. Đành âm thầm giận dỗi, ôm túi thư thông báo vào lòng, cố ý che lại không cho Hoắc Chiêu xem, coi như một cách trả thù vụng về.
Hoắc Chiêu cũng biết mình đã quá đáng. Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng làn da non mềm của Lý Tễ vốn không chịu nổi những va chạm thô bạo như thế.
Rốt cuộc, Lý Tễ vẫn khẽ dịch sang một chút, nhường chỗ để Hoắc Chiêu ngồi cạnh, cùng nhau mở thư trúng tuyển.
Đây là cảnh tượng cậu từng mơ vô số lần. Từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ mỏng manh như bọt xà phòng, nay lại rõ ràng xảy ra trước mắt. Ước mơ được thực hiện, không hề vỡ tan. Tuy không có cha mẹ bên cạnh, nhưng cậu đã có một người, người mà cậu xem là quan trọng nhất, hơn tất cả mọi thứ.
Đôi mắt Lý Tễ dần nóng lên, lại xen lẫn chút ảo giác không chân thật. Cậu đưa mu bàn tay khẽ lau khóe mắt, sợ lỡ làm ướt thư thông báo. Trong ánh mắt chăm chú của Hoắc Chiêu, Lý Tễ nín thở, chậm rãi xé bỏ phong bì, lấy tờ giấy bên trong ra, rồi từ từ mở rộng.
Giống hệt những bức ảnh khoe trên mạng, thư thông báo trúng tuyển được làm vô cùng tinh xảo. Nét chữ thư pháp dát vàng, giấy dày phẳng phiu. Khi mở ra, một mô hình 3D nhỏ tinh xảo bật lên, khiến người ta kinh ngạc.
Trên đó viết: "Đồng học Lý Tễ, nhà trường quyết định trúng tuyển em vào Học viện Kinh tế – Quản lý (hệ). Đề nghị em mang theo thông báo này đến trường làm thủ tục đúng hạn."
Thật là tên của cậu.
Ngoài thư thông báo trúng tuyển, trong phong bì còn có một chiếc hộp nhỏ. Mở ra bên trong là một chiếc chìa khóa thu nhỏ, dáng vẻ tinh xảo như được in 3D, chế tác bằng hợp kim Titan. Trên thân chìa khóa là những hoa văn chữ số, ký hiệu, đinh ốc và đường nét trang trí mang đậm tính biểu tượng.
Đó là món quà đại diện cho kỳ vọng tha thiết của đất nước và nhà trường gửi gắm đến sinh viên dùng chiếc chìa khóa đại học này để mở ra cánh cửa khoa học kỹ thuật, cánh cửa tri thức, và cả cánh cửa tương lai.