Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 56

Khai giảng, khi đến báo danh, chỉ cần mang theo thư thông báo trúng tuyển là đủ. Vì vậy, Lý Tễ giữ lại phần cần thiết cho mình, còn những đồ kèm khác thì Hoắc Chiêu thu dọn cẩn thận, đặt vào một chiếc hộp gỗ rồi bày trên bàn thư phòng, ở vị trí dễ thấy nhất.

Anh còn sai người đem mô hình chìa khóa đóng khung, treo ngay chính giữa phòng khách, bên cạnh bức thư pháp danh gia giá trị liên thành, để ai bước vào cũng có thể nhìn thấy.

Ngày trước khi đi dạy kèm, Lý Tễ từng thấy trên tường nhà học trò dán đầy giấy khen lớn có, nhỏ có, thậm chí cả giấy chứng nhận Học sinh giỏi toàn diện hồi tiểu học. 

Những tấm giấy khen ấy, xét về giá trị thực dụng thì chẳng đáng bao nhiêu, trong mắt nhà tuyển dụng cũng chỉ là mớ giấy vụn. Nhưng với những người thật sự trân trọng, thì giá trị lại hoàn toàn khác biệt.

Sau khi dọn dẹp Weibo, Lý Tễ tình cờ thấy có người chụp ảnh bài đăng mới của Thẩm Thanh Độ. Cậu ta khoe thư trúng tuyển Học viện Mỹ thuật Kinh Đô.

Từ sau hôm hôn lễ bị phá, Weibo của Thẩm Thanh Độ luôn để chế độ chỉ fan mới thấy bài, cũng chỉ fan mới được bình luận, vì thế toàn là những lời tâng bốc.

Lý Tễ chỉ thoáng lướt qua, không buồn để ý.

Vào được Học viện Mỹ thuật Kinh Đô vốn cực khó, gần như là thánh địa trong lòng giới sĩ tử mỹ thuật. Lý Tễ không rành về nghệ thuật, nhưng cũng biết giá trị tấm giấy báo ấy không cần nghi ngờ. Nếu Thẩm Thanh Độ không từng dây dưa với mình, cậu vốn chẳng để tâm, càng không vì ân oán cá nhân mà cố tình hạ thấp giá trị.

Thẩm Kiều thì vẫn không ngừng tìm cách ép Lý Tễ trở về Thẩm gia. Nghe nói tài chính Thẩm gia đang gặp vấn đề, ông ta hy vọng Lý Tễ chịu quay lại, tiếp tục cuộc hôn nhân với Chu Hành Giản. Nhưng mỗi lần, Lý Tễ đều kiên quyết từ chối, chẳng thấy có gì đáng thương.

Trong sách đã viết rõ vì muốn chèn ép đối thủ, Thẩm Kiều không việc xấu nào không làm. Dù chưa đến mức phạm pháp, nhưng bao gia đình vì ông ta mà lụi bại tan nát thì đếm không xuể. Thẩm gia giờ suy sụp, chẳng ai muốn ra tay cứu giúp, ấy cũng là báo ứng.

Huống hồ, chuyện đến nước này, họ còn mặt mũi nào yêu cầu cậu làm gì nữa?

Chu Hành Giản sau khi bị cậu kéo vào danh sách đen, vẫn còn gọi điện liên lạc vài lần.

Trong đó có một lần, khi ấy Lý Tễ vừa mới rời giường, còn ngồi dựa đầu giường, mắt vẫn chưa tỉnh táo.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoắc Chiêu đúng lúc ở bên cạnh, Lý Tễ vốn định theo thói quen trực tiếp cúp máy, nhưng Hoắc Chiêu cúi mắt nhìn thấy chú thích cuộc gọi, liền nhanh hơn một bước cầm điện thoại nhận, sau đó đưa cho cậu. Khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, nhưng trong mắt lại thoáng lạnh lẽo, ánh nhìn sâu thẳm.

Lý Tễ nghĩ cậu và Chu Hành Giản vốn dĩ chẳng còn gì để nói, Hoắc Chiêu nghe cũng không sao, nên dứt khoát nhận máy, lười chẳng buồn rời giường, chỉ đổi tư thế rồi áp điện thoại vào tai.

Vì thế, cậu thuận tay nhận lấy từ Hoắc Chiêu, cũng chẳng có ý định lấy lại điện thoại.

"Tiểu Tễ, vài ngày nữa là sinh nhật tôi." Vừa mới nối máy, giọng nam trẻ trung mang theo chờ mong đã vang lên, không hề che giấu.

Lý Tễ vừa thức dậy, giọng mềm mại lại hơi khàn khàn, giống như miếng thịt quả dưa hấu bị thìa cạo ra, ngọt dịu nhưng thiếu sức sống, chậm rì rì: "Ừm, biết rồi."

Đáng lẽ Chu Hành Giản sẽ rất khó chịu với câu trả lời qua loa như vậy, nhưng vừa nghe thấy giọng của Lý Tễ, hắn liền nóng bừng đầu óc, ngây ngẩn như thiếu niên mới chớm yêu, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Tễ, cậu vừa ngủ dậy sao?"

"... Có việc gì không?" Lý Tễ mất kiên nhẫn, đối với cách Chu Hành Giản hết lần này tới lần khác gọi mình thân mật như vậy thì thấy vô cùng khó chịu, định sửa lại: "Tôi đã nói rồi, làm ơn đừng gọi—"

arrow_forward_iosĐọc ThêmPause00:0000:11Mute

Chữ còn chưa kịp dứt, cậu đã phải nuốt lời. Nguyên nhân không đâu xa, mà chính là vì Hoắc Chiêu. Hành động bất ngờ của người kia khiến cậu vừa xấu hổ vừa giận đến muốn chết.

Hoắc Chiêu đặt điện thoại sang chế độ loa ngoài, để ngay cạnh gối. Bản thân lại cúi xuống, chậm rãi tháo nơ bướm non nớt trên người cậu. Đôi mắt hẹp dài dán chặt vào mắt Lý Tễ, ánh lên ý cười, môi lại không hề rảnh rỗi. Rõ ràng không thể nói chuyện, nhưng khẩu hình mấp máy vẫn như đang trêu chọc: Tễ Tễ, thoải mái không.

Cảm giác quen thuộc lan tràn khắp người, từng lỗ chân lông như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Trong đầu Lý Tễ như pháo hoa nổ tung, rồi lại dâng lên từng đám mây hồng nhạt mơ hồ.

Nhưng còn đang nói chuyện điện thoại, cậu không dám phát ra tiếng, sợ Chu Hành Giản phát hiện. Đầu dây bên kia vẫn chưa hay biết, còn hỏi tiếp: "Tiểu Tễ, sao lại im lặng?"

Cậu cố gắng giữ giọng ổn định, không để run rẩy, cuối cùng đáp: "Đừng gọi tôi là Tiểu Tễ nữa."

"Thế có việc gì không? Nếu không thì tôi cúp trước."

Vừa dứt lời, cậu vội đưa tay che miệng, tay kia lại kéo Hoắc Chiêu, còn túm lấy tóc anh để đẩy ra. Nhưng đầu ngón tay lại chạm phải môi lưỡi mềm mại, bị l**m nhẹ một cái, ẩm ướt đến run người. Ý cười trong mắt Hoắc Chiêu không hề thay đổi, còn toàn thân Lý Tễ đã mềm nhũn thành một mảnh.

Chu Hành Giản lại không hề tinh ý, vẫn kiên nhẫn mời: "Tiểu Tễ, tiệc sinh nhật tôi, cậu có thể tới không?"

Lý Tễ một tay gắt gao nắm chặt ga giường, tay kia che miệng, không thốt ra nổi một tiếng. Hoắc Chiêu nghe thấy đầu dây bên kia liên tục gọi Tiểu Tễ, động tác lại càng dồn dập thêm mấy phần. Cuối cùng, anh không kìm được, những tiếng thở gấp cùng nức nở hỗn loạn, thật khẽ nhưng cũng không cách nào ngăn lại, từ khe môi tràn ra.

......

Xong việc, Lý Tễ hoàn toàn không còn tâm tư để để ý tới Hoắc Chiêu. Điện thoại thật ra đã sớm ngắt kết nối, ngay sau câu mời mọc cuối cùng của Chu Hành Giản, cho nên cũng chẳng có cái gọi là xã chết nguy hiểm gì.

"Bảo bối yên tâm, đã cúp từ lâu rồi." Hoắc Chiêu hôn nhẹ lên mặt cậu, định tiến thêm một bước, môi vừa chạm vào, Lý Tễ liền quay đầu né tránh.

"Đắng lắm, đừng có đưa đầu lưỡi qua." Cậu phẫn nộ nói.

Hoắc Chiêu ôm chặt eo cậu, khẽ cười: "Nhưng anh thấy hương vị không tệ, nuốt hết rồi, sao em lại chê?"

Lý Tễ chỉ đỏ mặt, giả vờ chết mà không đáp.

Hoắc Chiêu rũ mi mắt, hơi thở phả bên tai cậu: "Anh không ưa Chu Hành Giản. Bảo bối, cậu ta gọi em như vậy, thân mật như vậy, anh rất tức giận."

"... Em biết." Một lúc lâu sau, Lý Tễ mới khẽ nói.

Cậu xoay người ôm chặt lấy Hoắc Chiêu, tay luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng v**t v*: "Em sẽ không đi. Về sau cũng không cho anh ta gọi như vậy nữa."

Lần đầu tiên, Lý Tễ mới dần hiểu thế nào là làm một người bạn trai tốt.

*

Diệp Thanh Tịch trở về nhà, cũng không giải thích gì với ba mẹ về khoảng thời gian dài vắng mặt. Trên người những vết thương ngoài da gần như đã lành hẳn, miễn là không cởi áo thì chẳng ai nhìn ra. Nhưng ngón tay bị chặt đứt kia thì vĩnh viễn không thể mọc lại.

Trước khi làm ra quyết định ấy, y đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ phải gánh chịu trả thù. Y chấp nhận thà ngọc nát còn hơn ngói lành. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại công bằng, sáng rõ hơn y từng nghĩ. Diệp Thanh Tịch hiểu rất rõ, tất cả đều nhờ có Hoắc tiên sinh âm thầm bảo hộ.

Y tự nhốt mình trong phòng, không phải vì chịu nhiều khuất nhục mà không dám đối diện, Diệp Thanh Tịch biết rõ, lỗi không nằm ở y, mà phải trách kẻ ghê tởm kia, Hoắc Thanh. Vài ngày nữa gã sẽ phải thi hành án tử, vốn dĩ y chẳng cần bận tâm thêm.

Nhưng điều khiến y khó mở miệng, chính là đối diện với cha mẹ. Người sinh thành, nuôi nấng y, tốn biết bao tiền của cho con theo học mỹ thuật. Trước khi mọi chuyện xảy ra, mẹ y tóc đã bạc nửa đầu nhưng còn hân hoan báo tin được công ty đề bạt lên chức quản lý, nói từ nay cuộc sống sẽ khấm khá hơn, có thể mua cho con trai những loại màu vẽ đắt tiền hơn, mời thầy tốt hơn.

Thế mà giờ đây, y lại không thể thi tốt. Cho dù có muốn kiên trì đi tiếp, với ngón tay bị mất đi, con đường ấy chỉ càng thêm gian nan, phải làm lại từ đầu.

Mấy ngày liền, y suy sụp, sống như cái xác không hồn. Trong nhà, cha y là người nấu ăn, chỉ để khay cơm trước cửa rồi rời đi, cũng không ép con phải ra ngoài.

Ngày nào cũng vậy, Diệp Thanh Tịch mở cửa lấy khay đồ ăn mang vào, ăn gì cũng chẳng khác nhau. Chỉ là duy trì sự sống, không đến mức chết đói. Y biết cha mẹ vẫn còn cần mình báo hiếu, nhưng nước mắt không thể rơi, cũng không thể tự vực dậy, cứ thế sống dở chết dở trong mấy ngày dài lê thê.

Mâm cơm ngoài đồ ăn ra, còn có thêm một tờ giấy nhỏ.

Trên đó viết: "Ba mẹ không biết phải nói với con thế nào, cũng không hiểu hết được suy nghĩ của người trẻ tuổi. Nhưng con muốn làm gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ con. Con là duy nhất, là đứa con mà ba mẹ thương yêu."

Phía dưới còn nguệch ngoạc vẽ một khuôn mặt cười xiêu vẹo, giản đơn đến ngây ngô.

Cha mẹ không nói ra, nhưng sao có thể không nhận thấy ngón tay bị mất của con, dáng vẻ sa sút, ít lời, hay sự thay đổi chí nguyện đột ngột. Họ chỉ không hỏi.

Diệp Thanh Tịch cầm chặt tờ giấy, rất lâu không nhúc nhích. Nước mắt thấm ướt chữ viết, khiến từng dòng mực đen nhòe đi, loang thành từng vệt.

Ngày hôm sau, cuối cùng y cũng mở cửa phòng, ngồi xuống sofa.

Mẹ y dè dặt hỏi thử: "Thanh Tịch, mấy hộp màu kia con còn dùng nữa không? Nếu không thì mẹ cất đi, vừa hay có chỗ để khác."

Nước mắt Diệp Thanh Tịch rốt cuộc tràn mi: "... Mẹ, con vẫn muốn vẽ."

Bình Luận (0)
Comment