Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 57

"Vì sao lại mang nhiều thứ này đến trường?" Hoắc Chiêu cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc vali và ba lô Lý Tễ đã sắp xếp xong. 

Giọng anh thấp, mang chút bất mãn, xen lẫn ấm ức, vừa đủ để Lý Tễ nghe ra.

Trong vali toàn là quần áo thường ngày, đồ dùng vệ sinh cá nhân, ngoài ra còn nhét thêm vài món lặt vặt.

Bởi vì thời gian nhập học khác với các học kỳ trước, quân huấn cũng bị dời lại đến mùa hè năm sau, cho nên năm nay tân sinh như Lý Tễ đều không cần tham gia quân huấn ngay từ đầu.

Kinh Đại không bắt buộc sinh viên phải ở ký túc xá, chỉ cần bảo đảm an toàn, học sinh hoàn toàn có thể tự xin ở ngoài trường. Chính vì vậy Hoắc Chiêu mới hỏi như thế.

Lý Tễ xách ba lô, ấp a ấp úng: "... Chính là nghĩ, vừa mới khai giảng, tốt nhất vẫn là ở cùng bạn học thì hơn."

Tiếng cậu càng lúc càng nhỏ, trong lòng cũng mơ hồ có chút chột dạ. Thật ra, chuyện ở cùng hay không ở cùng bạn học vốn chẳng mấy quan trọng, chỉ là mấy ngày nay cậu cùng Hoắc Chiêu quấn quýt quá nhiều, d*c v*ng quá độ, tuổi còn trẻ dễ bị tổn hại sức khoẻ. Cậu biết như vậy không ổn, nhưng lại không tài nào khống chế được, chỉ cần Hoắc Chiêu hơi chút dụ dỗ, cậu liền hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Vì thế, chỉ có thể lấy khoảng cách vật lý để tạm thời tự kiềm chế.

"Mỗi cuối tuần em đều sẽ trở về." Lý Tễ khoác ba lô lên vai, dáng vẻ chẳng khác nào một tiểu học sinh háo hức đi du xuân, ra vẻ sắp rời xa cha mẹ.

Cậu cố tình không nhìn biểu tình của Hoắc Chiêu, bởi vì mỗi lần đều sẽ là ánh mắt lộ rõ luyến tiếc, lại xen chút miễn cưỡng của anh. Sau đó, Lý Tễ lấy từ trong túi ra một gói kẹo mềm, nhét vào tay Hoắc Chiêu.

Lý Tễ: "Anh mỗi ngày ăn một viên, chờ sắp hết thì em cũng đã về rồi."

Hoắc Chiêu: "......"

Lần này, nghe cậu giải thích, Hoắc Chiêu hiếm thấy mà không hề phản bác. Anh im lặng thật lâu, rồi chỉ khẽ gật đầu, giọng nhẹ mà ôn hòa: "Được."

Anh biết bản thân không có tư cách ngăn cản Lý Tễ cùng bạn bè đồng lứa chung sống, trải nghiệm quyền lợi nên có của thời sinh viên. Nhất là khi thiếu niên này đã có một tuổi thơ cơ cực, lại lỡ mất quãng thời gian tươi đẹp của những năm tháng trung học. Với Lý Tễ, việc cùng bạn học trải nghiệm sinh hoạt tập thể càng trở nên quý giá.

Quan trọng hơn, cậu còn mong chờ điều ấy, thứ mà trước nay chưa từng được trải qua.

Hoắc Chiêu cẩn thận cất gói kẹo đầy màu sắc vào trong.

Cứ như vậy mà quyết định, Lý Tễ sẽ ở ký túc xá vài ngày, nhưng cam đoan mỗi tuần ít nhất hai ngày sẽ về nhà.

Kéo khóa hành lý lại, Hoắc Chiêu tiện tay nhét thêm vào trong rương đủ loại đồ ăn vặt, thuốc men cùng vài thứ lặt vặt khác.

*

Lễ khai giảng được định vào ngày hôm sau, vì thế Lý Tễ tranh thủ mang đồ đến ký túc xá sớm, còn có thời gian dọn dẹp cho gọn gàng.

Trường học vốn có đội ngũ tình nguyện viên chuyên hỗ trợ tân sinh dọn hành lý, nhưng vì quy định an ninh nên không cho người nhà hoặc xe riêng vào trong khuôn viên. Chỉ là Hoắc Chiêu vốn cũng đang học nghiên cứu sinh ở Kinh Đại, nên việc đi lại của anh hoàn toàn thông suốt.

Hai người đều có diện mạo xuất chúng, trên đường đi không tránh khỏi thu hút nhiều ánh mắt. Cũng may ở Kinh Đại, tỷ lệ sinh viên mê đuổi thần tượng không cao như ngoài xã hội, cho nên chỉ có số ít người nhận ra Lý Tễ từng tham gia chương trình tổng nghệ gây tranh luận kia. Dù có nhận ra, bọn họ cũng không đặc biệt đến hỏi han.

Lý Tễ có lẽ có chút danh khí, nhưng trong Kinh Đại, khắp nơi đều là nhân tài kiệt xuất. Những người thật sự được ngưỡng mộ nơi đây không phải ngôi sao, mà là kẻ có thành tựu trong học vấn và chuyên môn.

Phòng ký túc xá của cậu nằm ở tầng sáu cao nhất, loại phòng bốn người, lại còn là ký túc hỗn tạp, sinh viên các khoa, các ban khác nhau đều ở chung. Lý Tễ vốn là nam sinh thân hình cao ráo, thường xuyên vận động nên sức lực không nhỏ, việc xách hành lý lên tầng vốn chẳng hề khó khăn. Thế nhưng Hoắc Chiêu vẫn kiên quyết muốn giúp cậu mang lên.

Khi hai người bước vào, ba bạn cùng phòng khác đã đến trước. Thấy họ đi vào, ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại, nhưng cũng không ai dám mở miệng nhiều lời, chỉ lần lượt ngượng ngùng tự giới thiệu tên tuổi.

Lý Tễ cũng dè dặt đáp lại, sau đó bắt tay dọn đồ trải chăn, gối, rồi lấy túi đồ ăn vặt mang theo chia cho mỗi người một ít. Cuối cùng, cậu tiễn Hoắc Chiêu ra về.

Chỉ còn lại một mình, Lý Tễ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cúi đầu làm theo yêu cầu của Hoắc Chiêu gửi tin nhắn báo bình an.

【Z】: Tễ Tễ, nhớ em.

【Z】: (ảnh mèo con rơi lệ.jpg)

Đối với kiểu làm nũng trắng trợn này, Lý Tễ đã sớm quen thuộc. Cậu gõ trả lời: "Em cũng nhớ anh." 

Sau đó còn gửi thêm một cái biểu cảm mèo nhỏ dụi người, chẳng thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy ngọt ngào thú vị. Thực ra, hai người mới chỉ xa nhau chưa đến mười phút mà thôi.

Ký túc xá có tổng cộng bốn người, hai là sinh viên bản địa Kinh Thành, một người cũng từ nơi khác thi tới như Lý Tễ. Nhưng hai bạn bản địa cũng không hề tỏ vẻ gì, bầu không khí khá bình đẳng.

Đợi Hoắc Chiêu rời đi, bầu không khí trong phòng dần sôi nổi. Nam sinh vốn dễ gần nhau, chẳng mấy chốc đã ríu rít cười đùa, xưng anh gọi em.

Riêng Lý Tễ, cậu vẫn ngồi ở ghế, cơ thể co lại như một cục nhỏ, cố ý giảm thấp cảm giác tồn tại. Thói quen này theo cậu từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học đến trung học, ít ai chịu chơi với cậu, thường chỉ cảm thấy cậu khô khan, ngột ngạt.

Vừa bắt chuyện, mấy người kia đã rôm rả bàn về game nào là Vương Giả Vinh Diệu, Nhân Cách Thứ Năm, rồi l*l. Lý Tễ chưa từng chơi những trò đang thịnh hành này, nghe cũng không hiểu, chỉ biết im lặng ngồi một bên.

"Được rồi, tao lớn nhất, về sau tụi mày đều là con trai của tao." Đề tài trong phòng vừa bị cắt ngang, bả vai Lý Tễ chợt bị vỗ một cái. 

Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe giọng nói sảng khoái vang lên: "Đi ra ngoài ăn cơm không? Cửa tiệm đồ nướng, mỗi người góp hai mươi đồng mua thêm cái bánh kem nhỏ. Gọi là sinh nhật ký túc xá, nghi thức cảm, đừng tính toán."

Người mở miệng tên Tạ Lễ, cũng học ở Học viện Kinh tế, là dân bản địa Kinh Thành. Tính cách nhiệt tình, thẳng thắn, diện mạo lại đúng kiểu đại nam hài ánh mặt trời, vừa cười liền lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Loại hình này trong trường học cực kỳ dễ được fanboy fangirl yêu thích. Hắn chủ động nhận vai trò xá trưởng, coi như linh hồn của cả phòng.

Có lẽ nhận ra Lý Tễ không tham gia vào đề tài vừa rồi, Tạ Lễ mới cố ý đưa ra ý kiến liên hoan, để kéo cậu nhập cuộc.

Ngoài hai người bọn họ, trong phòng còn lại, một nam sinh cao gầy đeo kính đen, học Toán, tên Từ Triết, diện mạo hơi có nét lai, đôi mắt màu lục thẫm khiến người ta chú ý, người kia tên Giang Ninh, gương mặt đúng chuẩn học bá khoa tự nhiên, nhưng ngoài dự đoán, lại là sinh viên Văn khoa, học ở Học viện Luật.

"Ừm, được." Lý Tễ hơi ngẩn người, vội vàng tắt màn hình di động, có chút câu nệ mà đồng ý. Trong lòng cậu còn chưa kịp thích ứng với sự nhiệt tình thẳng thắn của Tạ Lễ.

Tạ Lễ lại nhìn Lý Tễ một lượt. Quần áo cậu mặc nhìn qua chẳng có nhãn hiệu rõ ràng, nhưng từ chất vải và cắt may đều có thể đoán được giá trị không rẻ. Lại thêm cảnh tượng vừa rồi Hoắc Chiêu mang theo túi lớn túi nhỏ đưa cậu vào phòng, cộng với gương mặt thanh tú, ánh mắt sạch sẽ ngốc nghếch, trong mắt Tạ Lễ, Lý Tễ chính là kiểu tiểu thiếu gia được gia đình nuôi nấng chu đáo, không rành thế sự.

Nhất là cái người đàn ông vừa nãy, chắc hẳn là anh trai gì đó, quan tâm cậu vô cùng. Lý Tễ vừa ngốc vừa ngoan, nhìn liền khiến người ta muốn bảo vệ. Tạ Lễ lập tức nảy sinh ý nghĩ phải chăm sóc cậu bạn này, coi như con trai đầu lòng của mình.

Thế là, chỉ trong một khoảnh khắc không hay biết, Lý Tễ đã có thêm mấy người cha đồng lứa trong ký túc xá.

Cả nhóm bốn người kề vai sát cánh đi ra cổng trường, chọn một quán nướng bình dân ven đường, đặt một suất BBQ theo gói khuyến mãi. Cộng thêm ưu đãi sinh viên, phần ăn được bưng ra tuy không nhiều, bày biện lại cẩu thả, bàn ghế thì bóng loáng dầu mỡ, nhìn cũng không mấy ngon mắt.

Nhưng bọn họ chẳng ai để tâm. Trừ Từ Triết ra, vừa nhìn cảnh vệ sinh đã chau mày tỏ vẻ khó chịu, những người khác đều vui vẻ. Sau cùng, hắn cũng bị Tạ Lễ nhét cho một miếng khoai tây nướng, đành im lặng không nói gì thêm.

Liên hoan ký túc xá quan trọng là bầu không khí. Bọn họ lại góp thêm mỗi người mười lăm đồng, mua một cái bánh kem sáu tấc, chỉ to bằng bàn tay, màu hồng phấn, trên mặt còn gắn một tiểu vương tử đội vương miện nhựa. Dưới sự tuyên bố long trọng của xá trưởng Tạ Lễ, hôm nay chính thức là ngày sinh nhật ký túc xá, về sau năm nào cũng phải chúc mừng.

Chủ quán nói bánh làm từ bơ động vật, nhưng Lý Tễ ăn cũng chẳng phân biệt nổi, chỉ cảm thấy ngọt ngào tan nơi đầu lưỡi.

Cậu chụp mấy tấm hình, trong ống kính có cả que nướng, bánh kem, còn lẫn vào mấy ngón tay bạn cùng phòng. Tất cả đều gửi cho Hoắc Chiêu.

Tạ Lễ đề nghị gọi thêm rượu. Lý Tễ vốn cũng tò mò, liền không từ chối, thế là trên bàn bốn nam sinh trẻ tuổi lại có thêm mấy chai bia.

......

Lý Tễ tự cảm thấy mình không say, tuy rằng lúc Từ Triết giơ bốn ngón tay, cậu lại nhìn thành hai.

Tạ Lễ với Giang Ninh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Người duy nhất tửu lượng còn chống đỡ được hóa ra lại là anh mắt kính Từ Triết. Nhưng kết quả, cậu ta phải gánh vác trọng trách dìu cả ba kẻ say khướt về ký túc.

Trên đường, Tạ Lễ còn định giật kính của Từ Triết đeo thử. Kết quả, vốn không cận, vừa đeo vào lại hoa mắt chóng mặt, lảm nhảm khoe còn uống được năm chai nữa, sau đó nghênh ngang... ói thẳng lên người Từ Triết.

So với Tạ Lễ điên loạn và Giang Ninh ngủ gục đến bất tỉnh nhân sự, Lý Tễ chỉ là mặt hơi ửng hồng, mắt long lanh nước, nhìn có chút mơ màng, lại ngoan ngoãn lạ thường bảo gì làm nấy, tuyệt không cãi.

Thế nên sau khi dìu được Lý Tễ về ký túc xá, Từ Triết liền hoàn toàn bỏ mặc cậu, dồn hết tâm tư vào việc ứng phó với Tạ Lễ, người sau khi uống rượu liền biến thành kẻ vô cùng phiền phức, vừa quấn quít không buông, vừa nói năng lung tung, lại còn liên tục nôn mửa khiến người khác không chịu nổi.

Trong khi đó, Lý Tễ ngồi ngây ngốc trên ghế, ánh mắt mơ màng, tay lại theo bản năng móc điện thoại ra. Động tác thành thục đến kỳ lạ, cậu mở ngay WeChat, bấm vào khung chat của Hoắc Chiêu. Ngón tay trượt trên màn hình mượt mà như nước chảy mây trôi, không hề lưỡng lự.

Tin nhắn dừng lại ở một phút trước. Thế nhưng với đôi mắt lờ đờ vì men say, dòng chữ kia trước mặt Lý Tễ lại thành ra nhập nhòe chồng bóng, nhìn thế nào cũng không rõ. Cậu híp mắt, gắng gượng nhìn chằm chằm thật lâu, rốt cuộc vẫn chẳng phân biệt nổi.

Cậu liền rất nghiêm túc, làm như phát hiện chuyện lớn, mở ngay chức năng ghi âm, gửi đi một câu trọng yếu: "Anh Hoắc, em giống như biến thành thất học trò."

Âm cuối còn quấn lấy đầu lưỡi, nghe ngọng nghịu vô cùng.

Hoắc Chiêu hồi đáp gần như lập tức, tựa hồ đã lường trước việc cậu nhìn không rõ chữ, lần này anh gửi lại bằng giọng nói. Lý Tễ run rẩy ngón tay, bấm mở, tiếng nói trầm thấp quen thuộc lập tức truyền đến:

"Bảo bối, bây giờ đeo tai nghe vào, rồi leo lên giường. Nhớ kéo kín màn giường." Âm điệu kia dịu dàng mà mang theo chút uy nghiêm, khiến Lý Tễ nghe xong lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu cởi giày, tháo vớ, đặt ngay ngắn ở mép giường, mò được tai nghe, rồi từ từ trèo lên. Sau đó, theo lời Hoắc Chiêu, cậu kéo màn giường trùm kín, kín mít đến mức chẳng thấy ánh sáng. Đây vốn là yêu cầu trước đó của Hoắc Chiêu, nói rằng phải giữ lấy không gian riêng tư của mình.

Vừa mới nằm xuống, di động liền rung lên.

【Bạn tốt Z gửi cho bạn lời mời video】

Bình Luận (0)
Comment