Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 59

Trong gần hai năm qua, ngành mỹ thuật Hoa Quốc tiến hành cải cách kỳ thi năng khiếu. Năm nay là lần đầu tiên áp dụng, nhằm đảm bảo tính công bằng, điểm thi năng khiếu cao trong kỳ liên khảo được công khai rộng rãi.

Khoa Mỹ thuật Kinh Đại lấy kỳ thi riêng của trường làm chính, lấy liên khảo làm phụ. Nhưng theo truyền thống, mỗi năm họ đều tổ chức triển lãm trưng bày tác phẩm có điểm số cao của tân sinh. Triển lãm đặt tại một khu nhà riêng, mở cửa đối ngoại trong thời gian nhất định, còn mời cả truyền thông đến đưa tin. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Thẩm Thanh Độ coi đây là cơ hội xoay mình. Chỉ cần được marketing đẩy lên, cậu ta có thể rửa sạch nỗi nhục từng chịu trong chương trình biến hình, lấy lại danh hiệu thiên tài mỹ thuật, thậm chí còn có cơ hội chứng minh giá trị của bản thân trước mặt Thẩm Kiều. Như vậy, có lẽ Thẩm Kiều sẽ không tuyệt tình mà quay lưng với cậu ta.

Thế nhưng, gần đây cha Thẩm hiếm khi về nhà, Thẩm mẫu thì suốt ngày u sầu. Cả Thẩm gia như bị bao phủ trong một tầng mây đen.

Thẩm Thanh Độ chẳng buồn bận tâm, càng không muốn an ủi mẹ Thẩm như trước kia. Nói đùa sao? mẹ Thẩm chưa từng coi cậu ta là con ruột, việc gì cậu ta phải làm áo bông nhỏ cho bà ta?

Mẹ Thẩm đáng thương thì sao? Ai tới đáng thương cậu ta đây?

Thẩm Thanh Độ có một bộ logic riêng, hơn nữa từ đầu đến cuối đều nhất quán với bản thân. Trong hệ thống logic đó, cậu ta mới là người đáng thương nhất. Đầu tiên bị tráo đổi số phận, rồi lại đột ngột bị đòi trả lại. Bất luận ai cũng không có tư cách chỉ trích cậu ta, càng không có tư cách yêu cầu cậu ta phải xin lỗi Lý Tễ.

Huống hồ... cậu ta nhớ tới mấy ngày trước, trong đầu đột nhiên trống rỗng hiện ra một số ký ức vụn vặt, kết hợp với vài câu bàn tán của người khác về mình, liền khẽ cười lạnh.

Nếu cuốn tiểu thuyết 《Tinh Quang Mỹ Nhân》 là thật, vậy thì cậu ta lại càng không có lý do gì để xin lỗi Lý Tễ. Không chỉ Thẩm gia, ngay cả Hoắc Chiêu cũng phải thuộc về cậu ta, bởi vì Thẩm Thanh Độ cậu ta mới chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết ấy.

Còn Lý Tễ? Chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi vừa lên sân khấu đã làm trò cười mà thôi.

......

【Tài khoản đuôi xxxx, ngày xx tháng x, 10:05, Ngân hàng Kiến Thiết báo có số tiền gửi: 1xxxxx nguyên.】

Lý Tễ vừa tan tiết học đầu tiên của học kỳ mới, đi ra từ giảng đường bậc thang thì điện thoại liền hiện thông báo tin nhắn này. Ánh mắt cậu lập tức sáng rực khi lướt qua sáu con số kia.

Đó là khoản thù lao chương trình 《Hạnh Phúc Lưỡng Cực》 vừa chuyển khoản, cuối cùng cũng vào tài khoản.

Chương trình này vốn đã trải qua vô số trắc trở. Bởi vì đề tài nhạy cảm, bị nghi ngờ dẫn dắt sai lệch, ảnh hưởng xấu đến tam quan của thanh thiếu niên, lượng lớn khán giả đã gửi đơn khiếu nại, khiến cơ quan quản lý chú ý. Đạo diễn tổ chương trình sứt đầu mẻ trán, để tránh bị cấm sóng thì vội vàng cắt bỏ, chỉnh sửa.

Thực ra, đây đâu phải lần đầu tiên 《Hạnh Phúc Lưỡng Cực》 cố tình dùng kỹ xảo cắt ghép, góc quay phiến diện để câu kéo lưu lượng.

Thậm chí, trong quá trình ký hợp đồng, tổ chương trình từng dùng thủ đoạn lừa gạt, uy h**p, ép buộc hoặc nửa ép buộc nhân vật nông thôn và nhân vật thành thị phải làm theo kịch bản, khóc lóc, ồn ào, tạo bầu không khí mâu thuẫn để kích động cảm xúc khán giả. Những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, chỉ là chưa từng bị vạch trần.

Cũng giống như trường hợp của Thẩm Thanh Độ, đa số nhân vật thành thị được lựa chọn đều có gia cảnh khá giả. Việc tham gia chương trình của họ thường chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, thử sức với giới giải trí, coi như bước đệm trước khi tiến thân. Sau đó, dù chẳng đi xa trong sự nghiệp diễn xuất thì ít nhất cũng nhờ chút danh tiếng để livestream, làm KOL, kiếm fans, kiếm tiền, một cuộc trao đổi an toàn, chắc chắn không lỗ.

Họ vốn lớn lên trong điều kiện đầy đủ, được gia đình bảo bọc, tương lai vẫn sáng sủa.

Nhưng với phần lớn nhân vật nông thôn thì hoàn toàn khác. Họ không thu được bao nhiêu lợi ích, ngược lại chỉ như bước vào một giấc mộng hào hoa chóng tàn. Khi trò chơi này kết thúc, tất cả đều quay về nguyên trạng, chẳng để lại bất kỳ dấu vết thay đổi nào cho cuộc đời họ.

Người chưa từng được nếm ngọt thì không thấy mình khổ. Nhưng khi đã nếm qua, rồi lại bị ném trả về thực tại nghèo khó, mới là thống khổ tột cùng.

Cuộc sống chẳng hề tốt hơn, thậm chí còn thêm khó khăn. Nhiều đứa trẻ chỉ mới học tiểu học, trung học cơ sở, tâm trí chưa trưởng thành. Khi để chúng trải qua sự phồn hoa của nhân gian, rồi lại quẳng về núi rừng hoang vu, đó là sự tàn nhẫn nhất.

Đúng như lời tuyên truyền ban đầu của tổ chương trình 《Hạnh Phúc Lưỡng Cực》: "Để thiếu niên thành thị trải nghiệm cuộc sống khổ cực, từ đó biết trân trọng hạnh phúc hiện tại, hối cải để làm người, một lần nữa bắt đầu lại."

Mục đích của họ luôn tập trung vào thành thị thiếu niên. Còn việc nhân vật nông thôn phải gánh chịu ảnh hưởng gì, chưa từng được đặt trong mắt.

Thậm chí, trên mạng từng có tin tức gây chấn động: số tiền quyên góp mà chương trình kêu gọi cho nhân vật nông thôn, cuối cùng lại chẳng đến tay các em, mà bị tổ chương trình biển thủ, chuyển hướng sang nơi khác.

Lý Tễ nhìn chằm chằm vào tin nhắn báo có tiền chuyển khoản hồi lâu, không rõ trong lòng mình đang là cảm giác gì.

Tuy tình cảnh không hoàn toàn giống nhau, nhưng chương trình này lại khiến cậu nhớ tới mùa đông nhiều năm trước, khi bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài, cuối cùng còn bị người ta coi như giáo cụ để dạy dỗ đám trẻ nhỏ.

Cho nên, chuyện hôm nay chương trình bị chỉ trích, bị hạ sóng, trong mắt cậu cũng coi như là gieo gió gặt bão. Lý Tễ không hề đồng tình.

Lý Tễ ngẩn ra, cả người cứ đờ ra như ngốc, giống hệt một chú ngỗng nhỏ ngây dại. 

Tạ Lễ đi học chẳng mang theo ba lô, chỉ ôm một quyển sách cùng cây bút, đuổi theo, vỗ vai cậu hỏi: "Ngốc, đứng làm gì vậy?"

"Hội trường B có triển lãm tranh, đi không? Tao giành được mấy vé miễn phí trên web chính thức của trường, Ninh Tử không đi." Rõ ràng hắn còn ghi hận với Từ Triết, ngay cả chuyện đi xem triển lãm cũng không rủ cậu ta, hừ một tiếng: "Cứ để Từ Triết ở ký túc học bài đi."

Tuy Lý Tễ không rõ giữa Từ Triết và Tạ Lễ có khúc mắc gì, nhưng hôm nay quả thực cậu rảnh rỗi, nghĩ đi xem náo nhiệt cũng được, thế là hai người cùng đi về phía hội trường B.

Trên đường qua cổng Đông, Lý Tễ thoáng thấy một bóng dáng quen quen, vóc người mảnh khảnh, đội mũ lưỡi trai che gần nửa gương mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tái nhợt. Cậu cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Người kia không giống sinh viên Kinh Đại, hẳn là khách ngoài trường đặt vé trước để vào xem triển lãm.

Cậu mũ lưỡi trai cùng đường với bọn họ, thậm chí còn nhẹ giọng hỏi Tạ Lễ vài câu đường đi, khách khí cảm ơn, rồi vội vã rảo bước, như thể sợ bị bắt chuyện.

Tạ Lễ lại cứ khăng khăng cho rằng người kia là món đồ chơi thú vị, bám riết muốn chạy theo bắt chuyện.

Mãi đến khi vào triển lãm, Lý Tễ mới vất vả ngăn được hắn. Bằng trực giác giống như loài động vật nhỏ, cậu cảm thấy tâm trạng nam sinh kia có lẽ không mấy tốt đẹp, nên thôi, đừng quấy rầy thì hơn.

Trong nhà triển lãm, Tạ Lễ liền biến thành một bông hoa giao tế rực rỡ, chạy tới chạy lui chào hỏi hết người này đến người kia: đàn anh, đàn chị, hội đoàn, câu lạc bộ. Lý Tễ tách ra một mình, đi dạo quanh.

Cậu dừng lại trước một bức tranh đông người thưởng thức nhất, cạnh đó còn có máy quay đang ghi hình.

Đang chăm chú ngắm tranh, cậu phát hiện người đội mũ lưỡi trai khi nãy cũng ở đó. Lưng và cổ cậu ta thẳng tắp, ánh mắt dán chặt vào bức tranh không rời, như bị một chiếc đinh vô hình cố định tại chỗ. Gương mặt nghiêng tái nhợt ấy khiến Lý Tễ chợt nhận ra, đây chính là Diệp Thanh Tịch.

Cậu nhớ ra, Diệp Thanh Tịch cũng học mỹ thuật, nhưng vì một số lý do, kỳ thi liên thông mỹ thuật lần đó không phát huy tốt, nên đã từ bỏ con đường này.

Một tình nguyện viên khoác áo đỏ đang giới thiệu bên cạnh: "Bức tranh này là tác phẩm của một tân sinh viên năm nay. Bố cục hài hòa, tiết tấu nhịp nhàng, trạng thái thả lỏng, trình tự rõ ràng, hình ảnh có khí thế rộng lớn. Trong tổng số 120 điểm thang màu, tác phẩm đạt tới 118 điểm cao. Tác giả chính là Thẩm Thanh Độ, sinh viên mới của Học viện Mỹ thuật Kinh Đại."

Thì ra là Thẩm Thanh Độ...

Ngay lúc đó, vai Lý Tễ bị ai cố ý hích một cái. Quay sang, cậu liền thấy Thẩm Thanh Độ đang đứng bên cạnh, môi nhếch lên đầy đắc ý.

Lý Tễ chau mày. Trong lòng cậu vẫn không mấy tin tưởng bức tranh này thật sự do Thẩm Thanh Độ vẽ.

Cậu vừa xoay người định rời đi, thì giữa đám đông vang lên một tiếng hét chói tai, tiếp theo là một tiếng rầm lớn.

Quay đầu lại, chính bức tranh kia đã bị người ta thô bạo giật xuống, đập mạnh xuống nền. Khung kính vỡ nát, mảnh pha lê văng tung tóe khắp sàn, lấp lánh như từng giọt lệ trong suốt bị đông cứng lại.

Sự việc diễn ra quá mức hỗn loạn. Đám đông xôn xao rồi dần tản ra thành một vòng trống, chỉ còn lại một người vẫn đứng bất động, kẻ vừa quật ngã bức tranh ấy. Ngay lập tức, ống kính phóng viên truyền hình đồng loạt chĩa về phía Diệp Thanh Tịch.

Bàn tay Diệp Thanh Tịch rách toạc một vết, máu tươi rỉ ra thành dòng. Thế nhưng y dường như chẳng hề nhận ra. Giây phút bức họa rơi xuống, toàn thân  như bị tước mất sự sống. Giọt máu tí tách rơi xuống mặt tranh, sắc đỏ dữ dội tương phản cùng tông lam lạnh lẽo, bi thương đến chói mắt.

Bất ngờ, nước mắt y ào ạt trào ra, khóe môi run rẩy. Y ra sức kìm nén, nhưng tất cả đều vô ích. Chiếc lưng vốn thẳng tắp rốt cuộc cũng gập xuống, như sợi dây cung căng cứng lâu ngày bỗng đứt phựt. Y quỳ sụp trên mặt đất, mặc kệ mảnh pha lê vỡ cắt vào da thịt, mặc kệ tất cả.

Diệp Thanh Tịch cúi đầu, điên cuồng dùng tay đầy máu xóa đi dòng chữ ký trên mặt tranh. Ở triển lãm, tác phẩm trưng bày đều phải có chữ ký xác nhận, để chứng minh quyền sở hữu, một nghi thức trang trọng, bởi kỳ khảo thí quan trọng thế này, ai lại tính sai được?

Ngón tay bị cứa chảy máu, y vẫn cố lau, muốn chà nát cái tên Thẩm Thanh Độ nổi bật trên tranh. Chữ ký bị máu nhuộm đỏ, loang lổ thảm thiết. Y bật ra một tiếng nghẹn gần như nấc, cả người rũ xuống, cổ họng khàn đặc, một câu cũng nói chẳng nên lời.

Y không nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh vỡ nát kia. Trong mắt, nỗi đau như muốn xé lòng.

Lý Tễ đứng một bên, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ánh mắt cậu liếc qua Thẩm Thanh Độ, vẻ mặt cậu ta chẳng giống người bị hại chút nào. Không hề phẫn nộ, không gào khóc kể khổ, mà lại thoáng có vẻ chột dạ, kinh ngạc đến mức không bình thường.

Theo Lý Tễ hiểu rõ, nếu tác phẩm thật sự do Thẩm Thanh Độ sáng tác mà bị phá hủy, hẳn cậu ta đã sớm kêu gào cho cả thế giới biết. Thế nhưng giờ đây, cậu ta chỉ đứng yên, như bị ai đó l*t tr*n bí mật, vừa do dự vừa hoảng hốt.

Thẩm Thanh Độ chột dạ đến từ kia bức họa, Diệp Thanh Tịch phẫn nộ, không cam lòng cùng hỏng mất cũng là đến từ chính kia bức họa.

Chuyện này, chỉ e chỉ có hai người biết rõ sự thật, Thẩm Thanh Độ và Diệp Thanh Tịch.

Một kẻ lo sợ bị vạch trần, một kẻ phẫn nộ tuyệt vọng, đều vì cùng một bức tranh này.

Bởi lẽ, tác giả thực sự của bức tranh đạt điểm cao chót vót ấy không phải Thẩm Thanh Độ, mà chính là Diệp Thanh Tịch, người từng thất bại trong kỳ thi nghệ thuật, thậm chí còn mất đi một ngón tay.

Sau thoáng im lặng, hội trường lại bùng nổ tiếng xôn xao.

"Có người bị thương. Mau gọi cấp cứu đi!"

"Đừng đứng ngây ra nữa, gọi 120 ngay! Nhanh lên, cậu ta ngất rồi!"

Bình Luận (0)
Comment