Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 60

Trước khi xe cứu thương tới, Diệp Thanh Tịch được tạm thời đưa vào phòng y tế của trường. Giáo y khám qua, kết luận không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là cơ thể suy kiệt, thêm vào đó xúc động quá mức nên ngất đi.

Nhưng dù sao cũng là người quen, Lý Tễ chủ động đứng ra, kiên quyết đưa y vào bệnh viện để tiện chăm sóc.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Độ tức tối, giọng the thé: "Anh với cậu ta quen nhau à?"

Lý Tễ không trả lời thẳng. Trực giác mách bảo cậu rằng, Diệp Thanh Tịch không phải kẻ vô cớ gây chuyện. Việc y bỗng nhiên sụp đổ, lao vào xé nát bức tranh, nhất định có liên quan đến Thẩm Thanh Độ.

Vì thế, Lý Tễ lạnh nhạt đáp: "Chúng ta chưa thân đến mức phải trả lời câu hỏi của cậu."

Chờ đến khi Diệp Thanh Tịch tỉnh lại, cậu sẽ xem tình trạng thế nào rồi mới quyết định có hỏi hay không.

Đối với Diệp Thanh Tịch, Lý Tễ luôn mang một thứ cảm giác thua thiệt mơ hồ. Từ khi biết được toàn bộ cốt truyện, cậu đối với những người từng chịu ảnh hưởng bởi Hoắc Thanh, Thẩm Thanh Độ và những kẻ khác, đều sinh ra một sự xót xa không thể lý giải. Rõ ràng biết bọn họ không phải hạng người tốt, nhưng lại bất lực, không có năng lực thay đổi điều gì.

Trong nguyên tác 《Tinh Quang Mỹ Nhân》, những mặt tối này hoặc bị bỏ qua, hoặc chỉ được lướt qua sơ sài. Hình tượng Thẩm Thanh Độ được xây dựng hoàn toàn như một đóa bạch liên thuần khiết, trong sáng. 

Chỉ khi tổn thương đã xảy ra, Lý Tễ mới phát hiện ra còn có những người giống mình, những kẻ bị hại, nhưng số người biết tới họ lại quá ít ỏi. Phần lớn, ngay cả tên tuổi cũng không bao giờ xuất hiện trong mắt công chúng.

Thẩm Thanh Độ nhìn bóng dáng Lý Tễ dìu Diệp Thanh Tịch, nghĩ nát óc cũng không hiểu được vì sao lại thành ra thế này.

Nếu cốt truyện cứ diễn ra đúng như trong tiểu thuyết, lẽ ra sẽ không có nhân vật Diệp Thanh Tịch. Y vốn không nên có cơ hội xuất hiện trước mặt cậu ta, càng không thể nào phát hiện ra việc đổi bài thi mỹ thuật.

Chính vì tin tưởng vào vai chính quang hoàn của mình, Thẩm Thanh Độ mới dám quang minh chính đại đem bài thi đổi được đi triển lãm. 

Cậu ta luôn tự nhủ, mình mới là nhân vật chính duy nhất. Dù là Lý Tễ, hay Diệp Thanh Tịch, Tống Thanh Tịch, hay bất kỳ cái tên nào khác, tất cả chỉ là nền lót đường cho cậu ta. Cùng lắm cũng chỉ là một tờ bài thi, một kỳ khảo thí, đổi thì đổi, có gì ghê gớm đâu?

Nếu cậu ta không lựa chọn bức tranh của Diệp Thanh Tịch, thì tác phẩm ấy chẳng phải sẽ mãi bị vứt ở một xó xỉnh âm u, chẳng ai biết tới? 

Chính vì có cậu ta đưa đi, nó mới được trưng bày ở triển lãm lớn của Kinh Đại. 

Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Tịch lẽ ra phải cảm ơn cậu ta mới đúng, cảm ơn cậu ta có con mắt tinh tường, làm giá trị bức họa được nâng cao.

Sẽ không có việc gì cả.

Dù Diệp Thanh Tịch có phát hiện ra vấn đề, thì y cũng chẳng có khả năng điều tra tới cùng. Không ai sẽ đứng về phía y.

Thẩm Thanh Độ cố ép mình gạt đi cảm giác hoảng hốt vô cớ đang dấy lên trong lòng, nỗ lực khiến bản thân tê liệt. Cậu ta là vai chính trong mắt vạn người mê, sao có thể xảy ra chuyện được?

*

Trên đường đến bệnh viện, Diệp Thanh Tịch vẫn hôn mê, đôi mắt nhắm nghiền, môi và gương mặt trắng bệch như giấy. Thân hình gầy mảnh tựa cành trúc, như chiếc lá khô mùa thu, chỉ chờ một cơn gió nhẹ đã có thể cuốn đi.

Mà rõ ràng, chỉ vài tháng trước thôi, cậu đâu có như vậy.

Hành động hôm nay của Diệp Thanh Tịch nhanh chóng bị đưa lên mạng. Phần đông cư dân mạng chỉ bình luận qua loa: "Áp lực cuộc sống làm con người phát điên", "lại một vụ việc thường thấy"

Rồi tặc lưỡi bỏ qua. Không ai chịu nghĩ sâu hơn về nguyên nhân. Bức tranh bị hủy, Thẩm Thanh Độ thậm chí còn nhận được thêm vài phần đồng tình.

Rất nhiều người quen biết Diệp Thanh Tịch cũng đã xem video đó, nhưng lại không hề liên tưởng được nam sinh cuồng loạn trong clip với vị hội trưởng Hội học sinh khí thế hiên ngang trong ấn tượng trước kia. Nếu có nhận ra, thì cũng chỉ biết cảm thán một câu: mới vài tháng không gặp, mà như hai người hoàn toàn khác nhau.

Diệp Thanh Tịch đang nằm trong bệnh viện, mặc quần áo bệnh nhân, mà đây có lẽ là giấc ngủ yên ổn nhất của y trong suốt mấy tháng qua.

Bác sĩ dặn dò Lý Tễ bệnh nhân vì cảm xúc quá mức kích động, não thiếu máu tạm thời nên ngất xỉu, thêm vào đó là tình trạng mất ngủ và lo âu kéo dài. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì không có gì đáng ngại.

Lý Tễ cúi đầu, ngồi trong ký túc xá gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng. Hôm nay có lẽ sẽ về trễ, đừng để đèn chờ cậu.

Khi Diệp Thanh Tịch tỉnh lại, đôi mắt y trống rỗng, không có lấy chút cảm xúc. Y không hỏi vì sao Lý Tễ lại ở đây, chỉ im lặng nhìn trần nhà, cố gắng né tránh mọi giao tiếp.

Lý Tễ mấp máy môi, lại không biết nên mở miệng thế nào. Cuối cùng đành im lặng, cúi đầu ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, đến thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn như con gà con.

"......"

Căn phòng bệnh lặng ngắt, tĩnh đến mức đáng sợ.

Diệp Thanh Tịch bỗng cười, nụ cười mang theo chút đau thương mờ nhạt, gương mặt tuấn tú thoáng bừng sáng như phủ một lớp dịu dàng: "Tôi không nói gì, mà nhìn cậu như sắp nghẹn chết đến nơi."

Nụ cười ấy khiến người ta nhớ đến thời trung học. Một Diệp Thanh Tịch rực rỡ, thường xuyên nhận thư tình từ đàn em, thành tích xuất sắc, tương lai sáng lạn.

Lý Tễ chớp mắt, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Diệp Thanh Tịch tiếp lời: "Tôi biết cậu là Lý Tễ. Trước đây, cậu từng giúp tôi chia sẻ một bài trên Weibo, cảm ơn cậu."

Ngừng một chút, y lại khẽ cười: "Tôi đã xem bức tranh sơn dầu trước của cậu. Màu sắc rất tươi sáng, vẽ rất tốt."

Lý Tễ nhỏ giọng đáp không có gì, khiêm tốn vài câu, trong lòng do dự không biết có nên hỏi Diệp Thanh Tịch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không. Nếu hỏi, thì phải dùng cách nào để không chạm vào vết thương, không khiến y lần nữa bị tổn thương. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ mới quen biết, nói đúng ra là vừa mới tiếp xúc.

Thật ra Lý Tễ hiểu rõ do có nguyên cốt truyện ảnh hưởng, quỹ đạo đời Diệp Thanh Tịch đã thay đổi. Cậu muốn giúp y, nhưng nếu Diệp Thanh Tịch không muốn mở lòng với một người xa lạ như mình, thì cũng chẳng có gì đáng trách.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi tôi, vì sao lại làm ra trò cười giống kẻ điên như vậy, đập tranh nổi giận, cuối cùng thì ngất xỉu chẳng khác gì một vai hề."

Diệp Thanh Tịch nói những lời đó bằng giọng nhẹ hẫng, như thể câu chuyện ấy chẳng hề liên quan đến mình, chỉ là một màn kịch của người ngoài. Ý cười nhạt, chẳng hề chạm tới đáy mắt. "... Bức tranh đó vốn là của Thẩm Thanh Độ."

Nghe được tiếng cười tự giễu kia, Lý Tễ khẽ nhíu mày.

Nếu trước đó cậu chỉ mơ hồ tin rằng Diệp Thanh Tịch không phải kiểu người dễ dàng mất khống chế cảm xúc, thì giờ, qua vài câu chuyện và khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, Lý Tễ càng thêm chắc chắn. Một người vốn đã biết kiềm chế như y, nếu bỗng dưng kích động đến mức ngất xỉu, thì chắc chắn phải có nguyên do.

Người bình thường ai chẳng có cảm xúc, ai cũng có lúc bùng nổ. Vậy mà bức tranh của Thẩm Thanh Độ lại trúng đúng vào chỗ đau mà Diệp Thanh Tịch để tâm nhất, khiến y không kìm được mà suy sụp đến mức đó.

Lý Tễ nhớ lại cảnh Diệp Thanh Tịch không tiếc để bàn tay bị mảnh thủy tinh cắt nát, vẫn cố lao đến ký tên vào bức tranh kia. 

Nghĩ đến thái độ khác thường của Thẩm Thanh Độ, rõ ràng là người bị hại, thế mà chẳng những không tức giận quát tháo, ngược lại còn bối rối hoảng loạn.

 Rồi lại nhớ đến những lần Thẩm Thanh Độ ra tay trả đũa trước đây. 

Tất cả xâu chuỗi lại, đáp án trong lòng cậu càng lúc càng rõ ràng.

Diệp Thanh Tịch cất giọng bình thản, không hề gợn sóng: "Nếu cậu muốn hỏi, thì không cần lo cho tôi. Cứ xem như tôi ghen ghét tài văn chương của cậu ta, ghét đến mức phát điên cũng được."

Đổi bài thi, chuyện hoang đường như vậy, lại thật sự rơi xuống đầu y.

Trong giới mỹ thuật, mảng tối trong thi cử luôn tồn tại. Năm nào cũng có thí sinh gian lận tìm quan hệ, phá hoại bài của người khác, thậm chí dùng điện thoại lén liên lạc giám khảo. Nhưng chuyện đổi bài thi thì Diệp Thanh Tịch là lần đầu nghe thấy, và không ngờ lại là chính mình gặp phải.

Trong phòng thi có giám thị giám sát, bài làm đều được dán mã vạch từ trước. Thế mà vẫn bị tráo đổi, bản thân nó vốn đã là một trò cười. Dù là Lý Tễ hay bất cứ ai biết chuyện, nếu nói y bịa lý do để che đậy thất bại, y cũng sẽ chẳng thấy lạ.

Lý Tễ im lặng. Một lúc lâu sau, khi Diệp Thanh Tịch đã nghĩ cậu ngầm thừa nhận, thì cậu mới chậm rãi lên tiếng phủ định: "Diệp Thanh Tịch, kỳ thực, bức tranh kia, người vẽ thật sự không phải Thẩm Thanh Độ, mà là cậu. Đúng không?"

Giọng cậu rất nhẹ, mang ý dò hỏi, nhưng lại chắc nịch như một viên đá rơi thẳng xuống hồ sâu, khuấy lên ngàn lớp gợn sóng trong lòng Diệp Thanh Tịch.

Đang tuyệt vọng, y ngơ ngác nhìn Lý Tễ, lắp bắp hỏi: "Cậu sao lại biết?"

Không, câu hỏi đúng ra phải là tại sao cậu lại tin?

Lý Tễ không trả lời ngay. Cậu đưa tay gãi ót, ngượng ngùng cười, trông ngốc nghếch: "Thật ra tôi vốn cũng không chắc, nên mới hỏi một câu. Nhưng mà chẳng phải cậu vừa thừa nhận rồi sao?"

Diệp Thanh Tịch nghẹn lời.

Lý Tễ nghiêm túc nói: "Tôi tin cậu sẽ không nói dối."

"—— Cậu cũng đừng hỏi tôi vì sao lại tin như vậy." Cậu nói chậm rãi, trong mắt loé lên ánh sáng: "Trừ phi cậu kể hết mọi chuyện từ đầu, tôi mới suy nghĩ có nên giải thích cho cậu nghe hay không."

Diệp Thanh Tịch: "..."

Y nhắm mắt lại, sau đó khẽ cười, nụ cười còn thật hơn cả lúc trước.

...

"Ý cậu là, trong lúc thi, một giám thị cứ luôn đến xem bài của tôi, còn nhiều lần ra ngoài? Đúng chứ?"

Lý Tễ chống cằm, phân tích nghiêm túc: "Hẳn là để chọn bài. Tìm ra một bài xuất sắc nhất, dễ đạt điểm cao, rồi sau đó tráo đổi với bài của Thẩm Thanh Độ."

Trong ấn tượng của mọi người, mã vạch dán trên bài thi tưởng chừng khó mà thay đổi. Nhưng thật ra, học sinh trung học từng đi thi đều biết, mã vạch dễ dàng bị bóc ra, chỉ cần khéo léo là có thể thay đổi mà không làm hỏng bài. Hồi cấp ba, trong lớp Lý Tễ có không ít người từng bóc mã vạch rồi dán lại.

Cho nên, chỉ cần mua chuộc được giám thị, lại nắm chắc thời điểm thu bài, việc tráo đổi bài thi trong im lặng hoàn toàn có thể xảy ra.

Hơn nữa, năm nay kỳ thi mỹ thuật mới được cải cách, phỏng chừng chính là để phòng ngừa loại gian lận này, bắt buộc công khai bài thi đạt điểm cao. Cũng nhờ vậy mà Diệp Thanh Tịch mới có cơ hội phát hiện chân tướng, nếu không đã chỉ cho rằng mình thi trượt, rồi âm thầm nuốt xuống nỗi uất ức kia.

Nhưng có đôi khi, biết được sự thật lại càng đau khổ hơn không biết.

Diệp Thanh Tịch gật đầu: "Tôi có thể khẳng định, bức tranh kia là tôi vẽ. Tôi đã đứng nhìn thật lâu, tuyệt đối không nhầm."

Ngoài bố cục và nội dung, còn có những chi tiết nhỏ, thói quen phối màu, tất cả đều là dấu ấn độc nhất của y. Dù có một người em song sinh, cũng không thể giống y đến mức tâm hữu linh tê mà vẽ ra y hệt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment