Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 61

Vấn đề là, cho dù đã phát hiện, Diệp Thanh Tịch cũng chẳng có cách nào đòi lại công bằng. Ngoài Lý Tễ, cái tên ngốc nghếch này thì sẽ chẳng ai tin y.

Nằm trên giường bệnh, y nhắm mắt lại, giọng bình thản: "Đừng lo, tôi không sao. Biết rồi thì sao chứ, cũng chẳng thể thay đổi được gì."

Thẩm Thanh Độ đã được nhận vào Kinh Thành Đại, có lẽ sẽ chẳng phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Giống như bao kẻ từng gian lận, chơi xấu, hại người để mưu lợi, tất cả đều thoát tội.

Lý Tễ đột ngột đứng bật dậy, rồi lại ngồi phịch xuống. 

Rất lâu sau, cậu nghẹn ra một câu đầy căm tức: "Cậu, cậu thật sự không giận sao?"

Cậu gắt gỏng trách mắng: "Diệp Thanh Tịch, cậu đúng là, cậu đúng là cái bánh bao mềm!"

Nói xong lại thấy lời mình quá tàn nhẫn, Lý Tễ thở dài, cúi gằm đầu, cả người ủ rũ như cà tím bị sương đánh, trong lòng giống một con chó nhỏ bị xù lông, cái đuôi cũng cụp xuống.

Cậu chỉ là không cam tâm. Không muốn nhìn thấy một người tốt như vậy, lại bị cái cốt truyện hoang đường này cướp đi mộng tưởng. Dù Diệp Thanh Tịch ngoài mặt nói không để tâm, nhưng Lý Tễ nhìn ra được, trong lòng y chưa chắc đã nguôi. Nếu không, sao có thể kích động đến ngất xỉu?

Nhưng, trừ cậu ra, sẽ chẳng ai cảm thấy những lời ấy có sức nặng gì.

"Cậu muốn nói tôi là quả hồng mềm, hay là bánh bao mềm?" Diệp Thanh Tịch bật cười, không chút tức giận. 

Thanh âm y bình thản, khẽ thở dài: "Lý Tễ, cảm ơn cậu. Nhưng nếu vì vị Hoắc tiên sinh kia mà cậu cảm thấy áy náy với tôi, vậy thì thật sự không cần."

"Cậu ta không nợ tôi. Cậu cũng vậy."

Diệp Thanh Tịch biết, vị Hoắc tiên sinh kia, anh họ Hoắc Thanh sau khi biết y từng bị Hoắc Thanh giam giữ, cũng không lập tức báo cảnh sát. Mãi đến ngày hôn lễ, người đó mới lựa chọn gọi điện báo án. Hoắc Chiêu cũng không ngờ y lại kích động đến mức ra tay thiến Hoắc Thanh ngay tại chỗ.

Ngày hôm đó, y từng thấy Lý Tễ và Hoắc Chiêu đứng cạnh nhau, quan hệ rất thân thiết. Y nghĩ, có lẽ Lý Tễ quan tâm mình, cũng chỉ bởi Hoắc Chiêu cảm thấy áy náy.

Sau này, Hoắc Chiêu chủ động tìm đến, giải thích nguyên nhân và xin lỗi y. Diệp Thanh Tịch đã kinh ngạc thật lâu, cùng là người của Hoắc gia, vậy mà vẫn có thể cúi đầu nhận sai.

"Anh ta đã giúp tôi công khai chứng cứ phạm tội của Hoắc Thanh, lại không che chở Hoắc gia. Điểm này tôi rất cảm kích." Diệp Thanh Tịch nói: "Huống chi, anh ta cũng chỉ là đưa ra một lựa chọn. Dù lúc ấy báo cảnh sát ngay lập tức, thì sai lầm cũng đã xảy ra rồi."

Lúc đó, điểm thi đại học đều đã có, y đã sớm bị Hoắc Thanh bạo lực, ghê tởm làm nhục đến mức gần như sụp đổ, ngón tay cũng bị chặt đứt. So với việc đơn thuần báo cảnh sát, Diệp Thanh Tịch càng hy vọng có thể tự tay kết thúc tai họa ấy, để trong lòng khói mù có thể tan đi.

Bởi vậy, y cùng Hoắc Chiêu đã bí mật ước định, để đối phó với những người khác trong Hoắc gia, nhờ đến những luật sư giỏi nhất, mới có thể trong tình thế phá hỏng hôn lễ, thiến Hoắc Thanh mà vẫn toàn vẹn rút lui.

Nhưng quả thật, Hoắc Chiêu không phải người nhân hậu, ngược lại so với người thường càng lãnh đạm, thiếu đồng cảm, chỉ là một kẻ thuần túy ích kỷ, thậm chí còn có phần vấn đề tâm lý sâu xa hơn. Chỉ là những điều ấy Diệp Thanh Tịch vẫn chưa rõ, nhưng y nhìn người luôn rất chuẩn.

Diệp Thanh Tịch ngừng lại một chút, nghĩ đến quan hệ giữa Lý Tễ và Hoắc Chiêu có phần vượt quá mức bình thường, nên uyển chuyển nhắc nhở: "...Cậu cùng Hoắc tiên sinh là bạn, hay là cộng tác?"

Nói cộng tác thì nghe dễ nghe, nhưng thật ra y chỉ lo Lý Tễ thoạt nhìn ngốc nghếch, đơn thuần, chẳng có tâm nhãn, sẽ bị một người khôn khéo như Hoắc Chiêu lừa cho không còn gì, bị lợi dụng đến tận cùng.

Diệp Thanh Tịch: "Tôi cứ có cảm giác, cậu với anh ta làm bạn, thật sự có vài phần ngoài ý muốn."

Lời y nói rất uyển chuyển, xem như một cách ám chỉ hàm súc, không quá đáng, nhưng ngụ ý chính là Lý Tễ và Hoắc Chiêu vốn không cùng một kiểu người, sớm rời xa sẽ tốt hơn, tránh chịu tổn thương quá lớn.

Lý Tễ nghe xong, trầm mặc một lúc, rồi thẳng thắn nói: "Cậu đoán đều sai cả. Tôi với anh ấy không phải bạn, cũng không phải cộng tác."

Giọng điệu bình thản, như thể đang nói điều rất bình thường: "Chúng tôi là tình lữ."

"Anh ấy là người tốt, tính cách cũng rất tốt."

Cứ thế, trong mắt Diệp Thanh Tịch, kẻ từng bị Hoắc Thanh hại đến thân tàn danh liệt, một đêm từ thẳng nam leo lên tận đỉnh Không Động Sơn, Lý Tễ thản nhiên phơi bày xu hướng tình cảm của mình.

Đến phiên Diệp Thanh Tịch, cả cánh tay run rẩy, thân thể yếu ớt trong bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt thoáng kinh hoảng, chẳng còn chút tự tin nào như trước. 

Lời nói cũng lắp bắp: "Xin, xin lỗi, tôi không nghĩ tới các cậu lại là cái loại quan hệ này..."

"... Tình lữ." Bốn chữ này, y phải chật vật lắm mới nói ra được, tựa hồ hao hết toàn bộ sức lực.

Lý Tễ tưởng Diệp Thanh Tịch vì bóng ma tâm lý do Hoắc Thanh để lại mà kháng cự, liền vội trấn an: "Cậu yên tâm, chúng tôi là người tốt, sẽ không làm gì cậu cả."

Diệp Thanh Tịch lại bật cười.

Y là ai chứ? Đâu phải mấy tên tự luyến tự cho mình là thẳng nam, chỉ cần có nữ sinh liếc một cái là nghĩ người ta yêu thầm, hay vừa thấy bên cạnh có nam sinh đồng tính là lập tức cảnh giác, cứ như bản thân là chiếc bánh ngọt hấp dẫn.

Hoắc Thanh là loại ghê tởm đó, còn người thường thì không.

Dù rằng giờ đây, với Diệp Thanh Tịch, để mở lòng đón nhận một đoạn tình cảm bình thường đã là rất khó. Y không thích nam, cũng không thích nữ. Sau này, chỉ cần chăm sóc tốt cho cha mẹ, rồi sống một mình, cũng chẳng có gì không ổn.

Y vội vàng giải thích: "Ý tôi là, tôi còn chưa tự luyến đến mức ấy. Chỉ là có hơi kinh ngạc. Tuy tôi không thích nam nhân, nhưng tôi tôn trọng tình cảm của các cậu."

Không hiểu, nhưng tôn trọng.

Lý Tễ nghe xong, hơi mở to hai mắt, thần sắc trở nên vi diệu.

Lời của Diệp Thanh Tịch thoạt nghe hết sức bình thường. Trên thế giới, xu hướng tính dục vốn đa dạng, có người thẳng, có người cong, đó đều là chuyện thường, quan niệm cũng rất đúng đắn. 

Thế nhưng, đặt trong bối cảnh thế giới của cuốn tiểu thuyết này, nơi mà Diệp Thanh Độ là trung tâm, lấy vạn người mê thụ làm giả thiết thì những lời đó lại đặc biệt không thích hợp.

Diệp Thanh Tịch làm sao có thể trái ngược với thiết lập của tiểu thuyết như vậy?

Trong 《Tinh Quang Mỹ Nhân》 có vô số nhân vật tương tự Diệp Thanh Tịch không có tên tuổi rõ ràng, bị Hoắc Thanh dụ dỗ hoặc cưỡng ép, hoặc vì thích những công khác mà trở thành pháo hôi độc ác. 

Tất cả bọn họ đều mặc định cam chịu vì nam.

Chỉ cần dính dáng đến Thẩm Thanh Độ, bất kể là ai, cũng sẽ bị cuốn vào vòng tròn BL toàn viên này.

Nhưng hiện tại, Diệp Thanh Tịch lại nói, y không thích nam nhân.

Lý Tễ trầm tư thật lâu, trong lòng bất giác dấy lên một ý niệm. Chẳng lẽ đây là bằng chứng cho thấy khi cốt truyện của tiểu thuyết dần tan vỡ, càng nhiều vai phụ cũng bắt đầu tự thức tỉnh?

Phảng phất như Diệp Thanh Tịch đã không còn chỉ là một công cụ người, kẻ bị pháo hôi hủy đi tương lai rồi lạc lối, mà đã thoát ly khỏi sự khống chế, có tư duy, có ý thức của riêng mình giống như chính hắn vậy.

Lý Tễ tạm gác suy nghĩ đó sang một bên, rồi nghiêm túc nói: "Tôi không phải đang đồng tình cậu, cũng không phải vì áy náy mà nói vậy."

Cậu dừng một chút, rồi tiếp: "Tranh của cậu, rất đẹp. Tuy rằng tôi không hiểu nhiều về hội họa, nhưng cũng có chút thẩm mỹ. Thẩm Thanh Độ cầm thứ vốn không thuộc về cậu ta, thì nhất định phải trả giá. Cậu không muốn lấy lại bức tranh đó sao?"

Không chỉ là bức tranh. Còn có danh dự. Còn có cả tương lai.

Ánh mắt Lý Tễ khẽ rơi xuống bàn tay giấu trong ống tay áo bệnh nhân của Diệp Thanh Tịch, nơi có một ngón tay đã bị chặt đứt. Cậu không khỏi thở dài.

*

Không đợi Lý Tễ và Diệp Thanh Tịch hành động, Thẩm Thanh Độ đã không kìm được mà tìm tới cửa.

Nguyên nhân không có gì phức tạp.

Cậu ta vừa đăng một bài Weibo về triển lãm ở mỹ viện lớn tại kinh thành. Dưới phần bình luận, có fan nhắc tới chuyện hôm đó có người gây náo loạn vì một bức tranh. Tin tức ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý.

Vốn dĩ, người qua đường khi nghe chuyện chỉ nghĩ rằng cái tên Diệp Thanh Tịch kia có lẽ tinh thần không bình thường, nhìn thấy tranh của Thẩm Thanh Độ thì ghen ghét rồi phát điên. Không ai sẽ nghĩ đến chuyện gian lận.

Thế nhưng, bất ngờ thay, tác phẩm tại triển lãm lần này lại trùng hợp bị một bạn học cũ lôi ra so sánh.

Người này là Trương Thư.

Trương Thư và Thẩm Thanh Độ không học cùng lớp cấp ba, nhưng đều là học sinh chuyên mỹ thuật, thường xuyên phải trải qua các khóa huấn luyện. Thẩm Thanh Độ cũng không ngoại lệ. Hắn từng học ở một phòng vẽ rất nổi tiếng, chỉ riêng học phí đã tốn đến mấy chục vạn trong suốt hơn nửa năm.

Các học sinh từ nhiều trường cấp ba khác nhau tụ tập về cùng một chỗ. Phần lớn trong số họ gia cảnh cũng không tồi, nhưng như Thẩm Thanh Độ vừa có tiền, lại tiêu xài phô trương thì quả thực là thiểu số.

Lớp Thẩm Thanh Độ theo học khác hẳn các lớp thông thường trong phòng vẽ, tương đương mũi nhọn ban, mỗi năm đều có vài thí sinh đạt điểm đặc biệt cao. Vì thế, nơi đây quản lý vô cùng nghiêm khắc, học sinh cũng đều tuân thủ quy củ.

Chỉ riêng Thẩm Thanh Độ thì không. Mới vào tập huấn chưa được bao lâu, cậu ta đã liên tục xin nghỉ. Khi quay lại, cứ chọn lúc mọi người đang tập trung vẽ để mang theo đủ loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, phân phát khắp nơi. Một lần còn tạm chấp nhận, nhưng số lần nhiều quá thì khiến không ít người âm thầm bất mãn, Trương Thư chính là một trong số đó.

Rốt cuộc, đến phòng vẽ tranh là để luyện tập, chứ không phải để ăn uống chơi bời.

Huống chi, Thẩm Thanh Độ còn nhiều lần vi phạm quy định, mặc kệ nhân viên an ninh ngăn cản, cứ đưa đám an trai, em trai của mình vào trong khu dạy học, biến nơi đó thành chỗ bọn họ vui chơi. Ngoài mặt không ai nói gì, nhưng trong lòng tất cả đều ghi lại.

Nói thẳng ra, bản thân Thẩm Thanh Độ vẽ cũng không giỏi. 

Muốn vào phòng vẽ tranh thì không khó, nhưng để vào mũi nhọn ban thì phải được các trường đề cử mới có tư cách, đồng thời cũng phải bỏ ra số tiền không nhỏ. Trương Thư cùng những học sinh khác đều dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy suất này. Ngược lại, Thẩm Thanh Độ ai ai cũng ngầm hiểu tám chín phần là dựa thế lực mà chen chân.

Chính vì vậy, khi Trương Thư nhìn thấy bức tranh kia, hắn kinh ngạc đến không tin nổi.

Bản thân bức tranh tất nhiên không có vấn đề, thậm chí hoàn toàn xứng đáng với mức điểm cao kia. Chỉ là, trình độ ấy so với tiêu chuẩn thường ngày của Thẩm Thanh Độ lại cách biệt một trời một vực. Người có chút con mắt nghệ thuật nhìn vào đều nhận ra ngay, đó là hai đẳng cấp hoàn toàn khác.

Tình huống này giống hệt như trong lớp có một tên côn đồ quanh năm lười học, điểm số lúc nào cũng lẹt đẹt, vậy mà một lần thi lại đột ngột vượt mặt tất cả học bá. Ai mà chẳng hoài nghi?

Hơn nữa, mỹ thuật khác hẳn toán lý hóa. Căn bản không có khả năng giấu nghề. Trình độ thường ngày của Thẩm Thanh Độ ra sao, mọi người trong phòng vẽ đều nhìn rõ.

Bức họa lần này thì khác hẳn, tràn đầy linh khí, kỹ xảo thuần thục, phô bày thiên phú và cả sự khổ luyện lâu dài. Đó không phải là thứ có thể bộc phát trong chốc lát.

Rõ ràng, ngay trước kỳ thi, mọi người còn thấy Thẩm Thanh Độ ở phòng vẽ tranh, chẳng chuyên tâm vẽ vời gì, chỉ mải ôm ôm ấp ấp mấy ông anh, làm ra vẻ kiêu ngạo. Vậy mà sao bỗng chốc vẽ được tác phẩm như thế này?

Trong đầu Trương Thư lập tức lóe lên hai chữ: đạo văn. Nhưng hắn vẫn chưa dám chắc.

Vì vậy, hắn cẩn thận lục lại đoạn video trong phần bình luận mà có người nhắc tới một kẻ điên loạn gây sự. Sau khi xem xong, trong lòng hắn càng thêm nắm chắc.

Phòng vẽ tranh nơi bọn họ học có tài khoản công khai, mỗi kỳ đều sẽ đăng triển lãm nhỏ các tác phẩm của từng học sinh. Trương Thư cẩn thận lục lọi từ đầu đến cuối, đem toàn bộ tranh của Thẩm Thanh Độ lưu lại so sánh.

Kết quả, hắn càng thêm khẳng định bức tranh kia tuyệt đối không thể nào xuất phát từ tay Thẩm Thanh Độ.

Chỉ sợ, cái người tên Diệp Thanh Tịch gây náo loạn hôm đó, mới chính là tác giả thực sự.

Trầm ngâm một lát, Trương Thư đăng nhập Weibo cá nhân, để lại bình luận dưới bài đăng triển lãm của Thẩm Thanh Độ:【 Xin hỏi một chút, bức tranh này xác định là do chính ngài vẽ sao? 】

Trương Thư vốn chỉ định thuận miệng dò hỏi, cũng không ngờ Thẩm Thanh Độ lại lập tức trả lời. Cậu ta tựa hồ vẫn luôn canh bình luận, đổi mới liên tục, thế nên trong một loạt lời khích lệ, câu hỏi của hắn bỗng trở nên phá lệ chói mắt.

Trương Thư vào WC, để điện thoại trên bàn. Đến khi trở lại, liền thấy Weibo nhảy thêm 99+ tin tức. Vừa mở ra, tất cả đều là mắng hắn mù mắt, ghen ghét tài hoa của Thẩm Thanh Độ.

Trương Thư hơi ngẩn người, bấm vào mới phát hiện hóa ra Thẩm Thanh Độ đã chụp lại bình luận của hắn, còn đăng thêm một bài Weibo, đại ý là không ngờ mình lại phải chịu sự bôi nhọ như thế này, việc chưa từng làm thì không cần chứng minh.

Trương Thư nhíu mày. Hắn vốn chẳng để tâm chuyện bị chụp lên mạng rồi ăn võng bạo, chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Độ thật sự quá ngu xuẩn. Nếu xử lý lạnh thì còn đỡ, đằng này lại chủ động chuyển phát, chẳng khác nào dâng đầu cho người ta chém.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, trong bình luận đã có ý kiến khác biệt xuất hiện, mà bình luận ấy lại cực kỳ bắt mắt:

【srds, Thẩm Thanh Độ trước kia chẳng phải từng bị bóc phốt sao chép tranh của Lý Tễ à?】

Bình Luận (0)
Comment