【srds, Thẩm Thanh Độ trước kia chẳng phải từng bị bóc phốt sao chép tranh của Lý Tễ à?】
Câu này vừa ra, lập tức dẫn tới vô số người phụ họa:
【Ách, cuối cùng cũng có người nhắc đến, tôi còn tưởng trí nhớ của mình bị lỗi rồi cơ, rõ ràng chuyện chưa qua bao lâu mà. Thẩm Thanh Độ lại bưng bít rồi rút lui?】
【Nếu không phải có người nhắc lại việc hắn từng copy tranh Tiểu Lý Tễ, tôi còn nghĩ mình nhớ lộn mất rồi.】
【Không sao, bởi Thẩm Thanh Độ đã tha thứ cho võng hữu rồi 2333】
Thẩm Thanh Độ từng bị chỉ ra chuyện sao chép Lý Tễ, dù khi đó không có chứng cứ thực chất, nhưng chuyện này vừa khơi lại, Trương Thư lập tức hứng chịu lượng lớn công kích cá nhân.
Hắn tức đến nghẹn, nhưng thực ra từ sớm đã bắt tay gom góp chứng cứ, chuẩn bị làm một bài "Weibo dài" bóc thật sạch. Không ngờ có fan não tàn còn chủ động tag thẳng hắn, trắng trợn uy h**p:
@Muốn Làm vợ Thanh Độ: Ha ha, mày có phải cùng Thanh Độ chung phòng vẽ không? Tao đã có ảnh mày với thẻ học sinh đây, họ Trương chứ gì? Muốn tao đăng lên mạng không? Loại rệp ngầm hèn hạ, ghen ghét tài hoa của Thanh Độ.
Trương Thư bị chọc đến bật cười, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Ban đầu hắn còn nghĩ, dù sao cũng là bạn học, có thể giữ lại chút mặt mũi cho Thẩm Thanh Độ, chỉ cần lén liên hệ làm rõ tác giả bức tranh thật sự là được, không cần ầm ĩ đến mức khó xử. Nhưng giờ, đáp lại hắn lại là sự hăm dọa này.
Thẩm Thanh Độ đã vô tình, hắn cũng chẳng cần giữ thể diện cho cậu ta nữa.
Trương Thư lập tức gom toàn bộ chứng cứ đăng thẳng lên Weibo, còn mở rút thăm chuyển phát. Nhà hắn tuy không bằng Thẩm gia, nhưng cũng chẳng thiếu tiền. Hắn học mỹ thuật một cách nghiêm túc, nên càng không chịu nổi loại người ăn cắp tâm huyết người khác rồi hưởng thụ tiếng khen như Thẩm Thanh Độ.
Weibo vừa đăng lên, fan hâm mộ lúc trước còn tức giận mắng chửi, trong nháy mắt lại im bặt.
Bởi vì chứng cứ Trương Thư đưa ra chính là toàn bộ bài tập của Thẩm Thanh Độ trong phòng vẽ. Hai bên so sánh với nhau, cao thấp thế nào vừa nhìn đã rõ. Dù là người ngoài nghề cũng nhận ra chênh lệch cực lớn.
Hắn còn đánh dấu rõ ràng thời gian, khiến ai nhìn vào cũng thấy chỉ cách mấy ngày, từ một kẻ trình độ bình thường vô vị, đến ngày thi nghệ thuật lại đột ngột thăng cấp thành trình độ siêu cao điểm, phong cách và chi tiết hoàn toàn khác biệt.
Cảnh tượng này chẳng khác gì nhân vật chính trong tiểu thuyết bị trói buộc với hệ thống đại sư hội họa, đến ngày thi thì hệ thống thức tỉnh, trực tiếp vẽ ra kiệt tác.
Trương Thư thấy trong bình luận chẳng còn ai dám lên tiếng mắng chửi nữa, trong lòng càng tức giận, lập tức gõ chữ phản pháo: 【 Các người nói tiếp đi chứ? Sao bây giờ lại đồng loạt giả chết hết rồi? Đúng là kiểu lựa chọn tính trang hạt, khai hộp thì nhanh lắm mà, thế nào, giờ im thin thít rồi? 】
Nói thật, Trương Thư chẳng hề sợ cái gọi là khai hộp uy h**p.
Khai hộp lớn nhất cũng chỉ là dọa dẫm, ép người khác phải thỏa hiệp.
Nhưng hắn vốn không phải dạng dễ bị dọa.
Vì vậy, hắn thẳng thắn đáp lại cái Weibo uy h**p kia:【 Muốn phát thì cứ phát, bộ mày là tiểu học sinh hả? Chút thường thức cơ bản cũng không có, khai hộp là hành vi trái pháp luật, rõ ràng là phạm tội. Thật sự thương Thẩm Thanh Độ quá đi, ái mộ cậu ta đến mức tình nguyện vì cậu ta mà vào đồn cảnh sát ngồi uống trà? Dù có xóa tài khoản cũng vô ích thôi. 】
Câu trả lời này vừa ra, đối phương liền câm nín, chẳng thèm hó hé gì nữa. Nhưng một đám võng hữu lại nhanh chóng mở ra chế độ trào phúng, bình luận ầm ĩ:
【 Nếu tôi có cái mặt dày như Thẩm Thanh Độ, chắc làm gì cũng thành công hết (chó gâu gâu) 】
【 Chưa nói vụ này, chỉ nói chuyện trước thôi, trước mặt thì tuyên bố rút lui, sau lưng lại thi đậu học viện mỹ thuật kinh đô, rồi lại bắt đầu bóng gió khoe khoang, còn chuyện sao chép thì giả vờ quên mất. Đôi lúc tôi thật sự hy vọng có một ngày, bản thân cũng có thể sống không biết xấu hổ như Thẩm Thanh Độ một lần (:з" ∠) 】
【 Lần này có thể điều tra kỹ không? Có ai đi báo cáo không? Thi mỹ thuật không phải đều có camera giám sát sao? Nếu thật sự là gian lận thì người ăn cắp cả cuộc đời người khác, không biết có thể chết một lần cho rồi không (mỉm cười) 】
Một khi có người nhắc đến chuyện báo cáo gian lận, bình luận lập tức sôi trào.
Sao chép đã khó chấp nhận, huống chi là ăn cắp cả cơ hội và tương lai của người khác. Đối với những ai từng bước qua mười hai năm đèn sách, từng đổ máu và nước mắt trên con đường học hành, chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ
Cục diện nhanh chóng mất kiểm soát. Thẩm Thanh Độ hoàn toàn hoảng loạn, đến mức phải chủ động đi tìm Diệp Thanh Tịch.
Nói ra cũng buồn cười, trước đó y căn bản không hề lưu phương thức liên hệ của Diệp Thanh Tịch, mà Lý Tễ thì đã sớm kéo đen. Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Độ mới nhớ ra cái số điện thoại hôm nọ Diệp Thanh Tịch gọi nhờ giúp đỡ, lúc ấy bị cậu ta thẳng tay treo máy không chút lưu tình. Giờ đành phải lật lại cuộc gọi cũ.
Điện thoại kết nối, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên, mang theo chất giọng quê mùa chất phác: "Xin hỏi ai đấy ạ?"
Thẩm Thanh Độ nghe xong liền cau mày khó chịu: "Bà là người nhà Diệp Thanh Tịch à? Gọi cậu ta ra nghe điện thoại."
Trong lòng cậu ta vốn khinh bỉ, nếu không phải vì Diệp Thanh Tịch gây ra rắc rối, cậu ta cả đời này cũng chẳng bao giờ hạ mình nói chuyện với đám hạ đẳng này. Chỉ nghe giọng thôi cũng thấy quê mùa nghèo kiết, chán ghét vô cùng. Cũng giống như Lý Tễ, dù có cố giấu, nhưng trên người vẫn toát ra cái khí tức nghèo nàn hủ lậu.
Người nghe điện là Liễu thẩm. Vừa nghe giọng điệu kia, bà lập tức thấy phản cảm. Tâm tình bà vốn đang rất tốt. Sau khi rời khỏi nhà Hoắc Thanh, bà tìm được chỗ làm mới, tiền lương chẳng kém trước, chủ nhà lại hiền lành, tử tế, không hề coi thường người làm công. Khác hẳn với Hoắc gia nơi chỉ toàn đám nhị thế tổ cặn bã.
Thế nhưng, vừa nghe tên gọi Diệp Thanh Tịch, bà lập tức nhớ ra. Đây chẳng phải chính là cái đứa tai họa mà Hoắc gia từng bắt nạt sao? Vậy mà giờ còn chưa chịu buông tha, lại định đổi cách khác để gây rắc rối cho đứa nhỏ tội nghiệp ấy?
Liễu thẩm giận điên, trong lòng càng chắc chắn kẻ này cùng một giuộc với Hoắc Thanh. Đã không còn làm cho Hoắc gia, bà cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho loại người này.
Bà lập tức phun thẳng vào điện thoại, giận dữ mắng: "Liên quan chó gì đến tao, lại còn gọi tới đây làm phiền. Tao chẳng biết Thẩm Thanh Tịch nào hết. Cút đi, đồ nghiệp chướng, đồ ác nhân, sớm muộn cũng bị thiên lôi đánh chết."
Thẩm Thanh Độ sững sờ, bị mắng cho máu chó phun đầu bằng chính cái thứ phương ngữ mà cậu ta ghét cay ghét đắng. Còn chưa kịp phản bác, đầu bên kia đã dập máy, để lại tiếng tút tút dồn dập.
Cậu ta suýt nữa ném mạnh chiếc điện thoại đi, nhưng rồi lại chợt nhớ ra. Mấy hôm trước, ngay đầu tháng, cha Thẩm đã đóng băng toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu ta.
Thẩm Thanh Độ từ trước tới nay quen sống xa hoa, có bao nhiêu tiền cũng vung ra như rác, hoặc là bao bạn bè ăn uống, hoặc là vung tay mua xe, mua giày, chưa từng có thói quen tiết kiệm. Giờ thì hay rồi, bị cắt trợ cấp, căn bản không còn đồng nào mà tiêu.
Cậu ta nhịn xuống cơn giận, nghĩ bụng: chờ thêm chút, gửi cho mẹ một cái WeChat, chẳng mấy chốc sẽ lại có tiền thôi. Nghĩ vậy, cuối cùng cậu ta vẫn buông tay, không ném điện thoại đi nữa.
......
Vì số của cậu ta sớm đã bị Lý Tễ kéo vào danh sách đen, Thẩm Thanh Độ đành chật vật mượn điện thoại của người khác, trước hết gọi cho Lý Tễ.
Lý Tễ vừa nghe thấy giọng cậu ta, theo phản xạ định cúp ngay, nhưng Thẩm Thanh Độ vội vã nói rõ mình muốn tìm Diệp Thanh Tịch nói chuyện. Lý Tễ nhìn sang Diệp Thanh Tịch một cái, rồi đưa điện thoại cho y, đồng ý.
Tuy trong lòng biết chắc sẽ chẳng có câu nào dễ nghe từ miệng Thẩm Thanh Độ, nhưng cậu cũng không có quyền thay Diệp Thanh Tịch đưa ra quyết định, đành im lặng bước ra ngoài phòng bệnh.
Bị dân mạng đồng loạt chĩa mũi nhọn, bị bóc sao chép, quả thật nằm ngoài dự liệu của Lý Tễ. Cậu vừa mới bàn với Diệp Thanh Tịch. Nếu thật sự cần, sẽ báo cáo lên Cục Giáo dục và Học viện Mỹ thuật Kinh đô, yêu cầu công khai camera giám sát tại phòng thi, sau đó chờ kết quả rồi mới đưa lên mạng.
Bây giờ cậu chỉ biết đứng ngoài hành lang, dựa cửa sổ ngẩn người. Nghĩ tới mấy hôm nay không ở cùng Hoắc Chiêu, bụng lại đói cồn cào, cậu thậm chí còn mơ hồ muốn về nhà ăn món thịt thăn chua ngọt Hoắc Chiêu hay làm cho mình.
Qua thật lâu, trong phòng bệnh vẫn im lặng. Cậu gõ cửa bước vào.
Quan sát sắc mặt Diệp Thanh Tịch, thấy y bình thản lạ thường, cậu mới định thở phào, ai ngờ lại nghe giọng thanh niên khẽ vang, bình thản nhưng nặng nề: "Xin lỗi, tôi không định tố cáo Thẩm Thanh Độ gian lận nữa. Cứ để vậy đi."
Diệp Thanh Tịch tránh ánh mắt Lý Tễ, khó mà đối diện được với sự thất vọng, với những chỉ trích mà cậu lường trước. Tại sao lại lật lọng, tại sao lại yếu đuối như thế, tại sao lại không có khí tiết...
"Thẩm Thanh Độ có uy h**p cậu không?" Lý Tễ hỏi, ngữ điệu không phải nghi vấn, mà là chắc chắn. "Cậu ta dọa sẽ nói cho chú dì biết chuyện trước kia, hay là dọa điều khác?"
Nói ra cũng dễ hiểu thôi. Trong nguyên tác, đám vai chính công giàu có quyền thế, mỗi lần muốn ép buộc nhân vật nào, đều sẽ nhắm ngay vào người thân, lấy gia đình làm gọng kìm uy h**p. Vừa rồi mới chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi, Diệp Thanh Tịch đã lập tức thay đổi thái độ, không muốn truy cứu nữa. Quá rõ ràng rồi. Thẩm Thanh Độ đã nắm được điểm yếu.
Lý Tễ hiểu rất rõ, Diệp Thanh Tịch vốn đã chẳng còn vướng bận gì riêng với bản thân, nếu không thì đã chẳng thể buông bỏ ngay trong hôn lễ. Nhưng đối với cha mẹ, y vẫn luôn ôm trọn trách nhiệm làm con. Và đó, chính là điểm duy nhất mà Thẩm Thanh Độ có thể lợi dụng để uy h**p.
Hèn hạ đến cùng cực.
Diệp Thanh Tịch sững sờ, ánh mắt vẫn đục ngầu u ám: "... Vậy thì có thể làm sao bây giờ."
Trong cuộc gọi trước, Thẩm Thanh Độ chỉ lạnh nhạt buông một câu: "Diệp Thanh Tịch, nếu Hoắc Thanh có thể giam cậu mấy tháng trời mà không ai biết, thì cậu hẳn cũng hiểu được, tôi cũng có thể."
Ban đầu, Diệp Thanh Tịch còn đáp lại thản nhiên: "Tôi sẽ không sợ cậu. Muốn tới thì cứ tới. Tùy tiện."
Dù sao, y cũng chỉ là một kẻ bị định sẵn số mệnh bi thảm, cùng lắm thì chết thêm một lần.
Thẩm Thanh Độ khẽ cười: "Chú dì dạo này thân thể vẫn khỏe chứ?"
"Đột nhiên tôi lại muốn đi thăm hỏi một chút. Nghe nói chú Diệp vẫn còn dạy học, không biết nhà trường đã biết con trai của ông ấy là một..." Cậu ta cố tình dừng lại, khóe môi cong lên, nụ cười ngọt ngào giả tạo: "Một kẻ bị th... bị chà đạp, một thứ hàng phế thải. Không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"
Đến đoạn dơ bẩn nhất, hắn cố ý hạ thấp tốc độ, nhấn từng chữ một cách rõ ràng. Mỗi âm tiết rót vào tai khiến Diệp Thanh Tịch lạnh buốt toàn thân, từ đầu đến chân đều run rẩy.
Thế giới này vốn dĩ chẳng công bằng. Có lẽ Thẩm Thanh Độ chỉ đang uy h**p, chưa chắc thật sự dám động thủ, nhưng làm sao y có thể để cha mẹ mình rơi vào nguy hiểm?
Cha mẹ đã lớn tuổi, nếu biết được đứa con duy nhất từng bị cầm tù, bị xâm hại, họ sẽ phản ứng thế nào? Nếu tin tức ấy lan ra rộng hơn, để họ hàng, bạn bè hay đồng nghiệp biết, để học sinh trong trường biết, Diệp Thanh Tịch căn bản không dám tưởng tượng.
Y hiểu rõ, cho dù sự thật tàn nhẫn đến đâu, cha mẹ cũng sẽ không oán trách mình, vẫn sẽ bao dung và an ủi. Nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể yên tâm, bắt họ phải sống dưới ánh mắt dòm ngó, chỉ trỏ của thiên hạ.
Nguy cơ quá lớn, Diệp Thanh Tịch không dám đánh cược. Cuối cùng, y phải gật đầu, chấp nhận điều kiện của Thẩm Thanh Độ.
Lý Tễ kéo y trở lại hiện thực.
"Thứ nhất, Hoa Quốc có pháp luật, có cảnh sát. Họ sẽ không để mặc Thẩm Thanh Độ muốn làm gì thì làm. Đây là thủ đô, không phải một thôn núi hẻo lánh không người." Lý Tễ nghiêm giọng.
"Thứ hai, Thẩm Thanh Độ có lẽ chẳng còn rảnh để lo cho ngươi đâu." Nói rồi, cậu đưa màn hình điện thoại cho Diệp Thanh Tịch xem.
"Thẩm gia sắp xong đời rồi."