Vạn Phần Mê Luyến

Chương 22

“Ôi mẹ ơi! Tớ không nhìn nhầm chứ? Cậu mau nhéo tớ một cái có xem có phải tớ đang mơ không…”

“Đậu má, trợ lý lớp của chúng là lại là hotboy của trường???”

“Đây là vận cứt chó gì thế!”

Đám người đằng sau mồm năm miệng mười, An Lộc dứt khoát giấu mặt đi.

Trình Dập không lên tiếng, Đỗ Thấm Như dặn dò mọi người các hạng mục cần chú ý xong, tài xế lái xe bắt đầu đi.

Lúc An Lộc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc Trình Dập ngồi xuống, ngay hàng phía trước cô, đang nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Thấm Như.

Mặt An Lộc chẳng biểu cảm gì nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đắng chát khó nói.

Cô nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng thi thoảng truyền tới giọng nói đè thấp của Đỗ Thấm Như phía trước. Chẳng nghe rõ Trình Dập có đáp lời hay không, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng lại giống như một móng vuốt cào vào trong lòng, hơi ngứa, nóng nảy.

Ngay sau đó, Đỗ Thấm Như hỏi tới mất vấn đề chuyên ngành, Trình Dập chậm chạp trả lời, thái độ cũng khá tốt.

An Lộc không tự giác chu miệng lên, đột nhiên cảm thấy tư thế ngồi rất không thoải mái, hơi vặn người, cẳng chân duỗi ra trên lối đi nhỏ hẹp giữa hai hàng ghế, vô tình đạp vào lưng ghế hàng phía trước.

Cô hít sâu một hơi, cẩm thận từng tí đợi động tĩnh ở phía trước.

Mãi lâu sau, một cái rắm cũng chẳng có.

Tiếng nói chuyện cũng dừng lại.

Nhưng điện thoại lại rung lên một cái.

Trình Dập: [Còn khỏe không?]

An Lộc đọc qua cũng chẳng thèm giả nhời.

Anh lại gửi thêm một câu: [Nếu không thoải mái, thì ngồi lên phía trước.]

Nội tâm An Lộc khẽ hừ một tiếng, vẫn không để ý.

Cô gái bên cạnh cô vỗ vỗ cô, dịu dàng nói: “An Lộc, có thể đóng cửa sổ lại không? Có chút lạnh đó.”

“….Ồ, được.” An Lộc ngập ngừng một lúc, song vẫn đóng cửa lại.

Mà cơn gió bên ngoài ngừng lại, mùi trong xe khiến dạ dày cô quặn lên đầu.

“Có phải đàn em say xe không?” Đỗ Thấm Như quay đầu lại hỏi.

An Lộc gật đầu, sắc mặt không được tốt lắm: “Vâng.”

“Ngồi lên hàng trước đi, chị đổi chỗ với em.” Đỗ Thấm Như đứng dậy.

An Lộc ngây người, không dám tin: “Có thể không ạ?”

“Không sao đâu, chị không say xe, em ngồi hàng trước sẽ thoải mái hơn chút.” Đỗ Thấm Như cười nhìn Trình Dập, “Nếu mở cửa sổ, đàn anh cũng sẽ không sợ bị lạnh, có đúng không đàn anh?”

“….” Vốn dĩ tâm trạng còn đang tốt đẹp, nửa câu sau lại có chút ứ đọng.

Cũng phải, người ta là đàn anh đàn em cùng khoa với nhau, đương nhiên quan hệ sẽ thân mật hơn rồi.

“Tớ đây.” Trình Dập cũng đứng dậy, “Em ngồi chỗ anh này.”

An Lộc buồn bực nói cảm ơn, đổi tới vị trí sát cửa sổ hàng thứ nhất.

Trình Dập lặng lẽ đưa cho cô một cái kẹo.

Cô cúi đầu xuống, nhìn một cái nhưng không nhận.

“Không phải thích ăn cái này nhất sao?” Trình Dập khẽ nói, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, bởi vì quá thấp, nên hết sức gợi cảm.

Ruột gan An Lộc run rẩy hết cả lên, cắn lấy môi: “Khó chịu, không muốn ăn.”

Trình Dập mặt không đổi sắc nắm lấy tay cô, giấu trong không gian giữa đùi hai người, nắm chặt lấy, “Như vậy còn khó chịu nữa không?”

“….” Không biết xấu hổ.

Trình Dập vẫn luôn biết cô bị say xe, không trêu chọc cô nữa, cười hất cằm lên, “Có thể mở cửa sổ to hơn chút, anh trai không sợ bị gió thổi.”

Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng và câu nào đó vừa nghe được trùng hợp lại với nhau, trong lòng An Lộc bỗng nổi lên một ngọn lửa không rõ lý do, đột nhiên dùng sức giật ra khỏi tay anh.

Sau đó nghiêng đầu sang phía cửa sổ, đeo tai nghe lên nhắm mắt lại, không thèm để ý tới người khác nữa.

Trình Dập ngây người, phát hiện tính tình cô gái nhỏ ngày hôm nay có chút lớn, tuy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không tiện làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, dứt khoát lấy điện thoại ra chơi game.

Trong không khí đều là mùi vị tươi mới mà gió mang tới, thi thoảng cuốn theo mùi hương quen thuộc trên người Trình Dập, An Lộc không chỉ híp mắt lại mà còn ngủ say luôn.

Lúc tỉnh lại lần nửa, tinh thẩn cả người đều thoải mái.

Chẳng qua cô hơi lắc đầu, phát hiện không đúng lắm.

Đầu mũi dính chặt lên mặt vải mềm mại thoải mái, hương gỗ nồng đậm, bờ vai người đàn ông vừa dài rộng vừa cứng rắn. Một bên tai nghe màu trắng vòng qua trước mắt cô, nhét vào tai anh. Một đầu được nối với điện thoại của cô.

Bên trong đang bật bài [Thanh Ninh], lời bài hát chua chát mà ngọt ngào giống hệt như cảm giác của mối tình đầu vậy, khiến không gian giữa hai người được phủ lên một tầng mập mờ.

*Các nàng có thể serch bài 青柠 để nghe nha

“Tỉnh rồi sao?” Anh cười một tiếng, giọng nói trầm khàn, “Động một chút, vai anh mỏi quá.”

Bỗng chốc mặt An Lộc đỏ như trái cà chua, muốn rút tai nghe của cô về, nhưng bị anh nhanh chóng ngăn lại.

“Điện thoại của anh giai hết pin rồi, chán quá.” Giọng điệu Trình Dập rất nghiêm chỉnh nói, “Mượn của em nghe nhé.”

An Lộc rất muốn lườm anh, nhưng mà không có, lạnh lùng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trình Dập cười giơ tay ra với cô, “Để anh bật mấy bài hát được không?”

An Lộc chẳng có biểu cảm gì đưa điện thoại cho anh.

Một phút sau, cô cực kì hối hận.

Cô cho rằng người đàn ông trưởng thành như Trình Dập, gunghe nhạc sẽ là mấy bài trưởng thành một chút, nhưng không ngờ được, anh tìm toàn là những bài hát tình cảm ngọt ngào mà cô gái nhỏ thích nghe.

Có một bài hát thời gian trước cực kì hot tên là [123 em yêu anh], An Lộc nghe liền mấy ngày, nghe chán rồi thì xóa đi, khi bên tai vang lên nhạc dạo lần nữa,, cả người nổi một lớp da gà.

* tên gốc là 123 我爱你 nếu muốn nghe các nàng cũng có thể serch theo tên này.

Mà bài hát này rất tẩy não, cô không tự chủ, vừa nghe thấy giai điệu lại hừ hừ lên:

“Khẽ ghé bên tai anh, saranghaeyo, lời yêu thương vĩnh viễn không chê nhiều, nói với anh…..”

Cô nhìn nhà dân và cánh đồng bên đường, tay chống lấy cằm.

Bài hát sắp tới đoạn cuối, bên tai cô bỗng nóng lên.

Trái tim An Lộc run rẩy, quay đầu lại, đối điện với một khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc.

Bờ môi mỏng hơi hồng khẽ nhếch lên, hơi thở ấm nóng phả lên má cô, nói một câu.

Xem qua bao nhiêu bộ phim truyền hình Hàn Quốc, An Lộc không thể nào không hiểu ý nghĩa của câu này.

Anh phát âm rất tiêu chuẩn nói, giọng nói trầm thấp gợi cảm, so với nam chính trong bộ phim kia khi tỏ tình còn hấp dẫn hơn.

Khuôn mặt này, cũng cao hơn một bậc.

An Lộc cảm thấy cả người mình sắp ngất đến nơi rồi, còn khó chịu hơn say xe, nhưng hình như không giống như khó chịu. Là một cảm giác không cách nào hình dung được, phảng phất như từ khi gặp gỡ anh sau một giây phút nào đó bắt đầu, đã âm thầm sinh sôi trong đáy lòng, trưởng thành, lan tràn, không nói thành lời, nhưng lại không khiến cô bài xích.

Trái tim cô sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, Trong đầu An Lộc là một mảnh hỗn loạn, hoang mang quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, thầm cầu nguyện gió thổi mạnh một chút, khiến cho cô tỉnh táo lại.

Trình Dập nhìn thấy vành tai đỏ rực của cô gái nhỏ, đắc ý mãn nguyện nhếch môi lên.

  -

Nơi ở là một khu villa ở ngoại thành thành phố, trong lớp có hơn hai mươi người, dựa theo giới tính sẽ chia hai ba người một gian phòng.

An Lộc tự nhiên sẽ ở cùng hai cô bạn cùng kí túc.

Bọn họ vội vàng đặt hành lí xuống, rồi lập tức tới nhà ăn để ăn cơm trưa.

Bữa tối sắp xếp tiệc nướng ngoài trời, buổi trưa vì không kịp, nên chỉ có thể ăn buffe ở trong nhà hàng của villa.

Nghe nói toàn bộ màu xanh ở đây đều là thực phẩm hữu cơ, nhưng đối với An Lộc mà nói, không nếm ra vị gì.

Nhưng nếu An Bác Chi ở đây, chắc sẽ cảm khái rất nhiều. (Min: rất xin lỗi các nàng, những chương có xuất hiện ba của An Lộc tớ đã nhìn nhầm chữ Bác thành chữ Phó, mấy nữa tớ sẽ fix lại hết ạ)

Không phun thuốc trừ sâu, có phải được trồng trong nhà kính hay không, một miếng là có thể nếm ra được.

Nhà họ An tuy là dõng dõi cao quý, nhưng cũng chẳng phải nhà giàu xa hoa không ăn khói lửa nhân gian, tổ tiên đều là văn nhân thanh lưu. Chẳng qua tới đời An Lộc, mới bắt đầu được cả nhà nuông chiều.

Dư Tâm Nhu vô cùng nuông chiều cô, vì vậy không ít lần cãi vã với An Bác Chi tư duy già cỗi.

Chỉ có chuyện liên quan tới kí túc đại học, cãi bị thua.

Sắp xếp cho buổi chiều là câu cá và đánh bài, không ít bạn nam chọn câu cá, mà đa số bạn nữ bao gồm An Lộc, cùng với bạn trong nhóm mình trải thảm dưới mặt cỏ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa đánh bài.

Tắm nắng, cảm nhận cơn gió mát thổi từ ao cá tới, xung quanh đều là màu xanh vô tận, khoang mũi ngửi được đều tràn ngập hơi thở non xanh nước biếc, quả thực giống như thiên đường giữa nhân gian.

Nhưng, có người sắp sụp đổ rồi.

“Lộc Lộc chúng ta không thể có chút ăn ý nào sao? Sao lần nào cậu cũng ăn ý với địa chủ như thế chứ?” Tô Tĩnh Nhàn sắp cạn lời rồi, “Cậu là gián điệp của chủ nghĩa phong kiến phái tới sao?”

An Lộc dùng bài poker cạo cạo cằm, biểu cảm uất ức: “Tớ không biết chơi lắm….”

“Đấu địa chủ là đơn giản nhất có được không hả? Lúc đầu tớ chỉ nhìn một lần là biết đánh.” vẻ mặt Tô Tĩnh Nhàn đau khổ vô cùng.

An Lộc lại thở dài, cúi đầu như cô vợ nhỏ: “Có khả năng tớ không thích hợp chơi trò này.”

So với sử dụng các loại nhạc cũ thành thạo có thừa, các cách chơi bài poker một loại cô cũng không biết.

Đấu địa chủ dạy tới đâu học tới đó, thỏa đáng trở thành đồng đội ngu như heo.

“Chơi lại, chơi lại.” Tô Tĩnh Nhàn xào lại bài, “Ván sau mà còn thế này nữa, phải phạt cậu uống rượu đấy nhé.”

“….Đừng mà!”

“Phải phạt, không có áp lực thì không có động lực.”

“….” Được thoai.

An Lộc cầm bài không thuận lắm, sửa mất nửa ngày. Phương Lan Nhân đấu địa chủ cuồng ma lại giành được địa chủ, hơn nữa còn ra bài rồi.

Bọn họ cũng chẳng thèm thúc giục cô nữa.

“Nhân Nhân đánh con gì thế?” An Lộc nhìn bài trên tấm vải, là một con 3, “Vậy tớ đánh Q được rồi.”

Tô Tĩnh Nhàn âm thầm rút con 7 mong manh về: “….”

Có chút muốn đập người.

Mà con Q của An Lộc còn chưa đặt xuống, bị một cánh tay đột nhiên xuất hiện từ đằng sau cầm đi mất, đổi thành đánh một con 4.

”Không phải đánh con này.” An Lộc cũng chẳng quan tâm đó là ai, bá đạo nói: “Quá nhỏ rồi, chẳng lợi hại tí nào.”

Người phía sau như có như không cười một tiếng.

An Lộc có chút hốt hoảng, quay đầu lại, chỉ thấy Trình Dập đang nhìn cô cười, đánh con 4 kia ra.

“Em đã nói không được đánh con này, anh làm gì thế?”

An Lộc có chút giận anh quá phận, tự chủ trương.

Trình Dập vịn cô ngồi xuống: “Nếu không muốn uống rượu, thì ngoan ngoãn nghe lời anh.”

Tiếp đó, anh sắp xếp lại đống bài lộn xộn của cô thành tuần tự, lại rất nhẫn nại giải thích với cô.

“Bài thối trong tay em không thể nào thắng được địa chủ, đừng vội chặn đứng bài của đồng đội chứ….”

An Lộc giống như con rối gỗ, cuối cùng cũng thắng một lần.

Phương Lan Nhân đối diện không nghe theo: “Đàn anh, các anh hai người, tính lại là ba đánh một, như vậy không công bằng.”

“Cô ấy cũng được tính là một người à?” Trình Dập cười cười.

“….” An Lộc quay đầu lại trừng mắt với anh.

Trình Dập xoa đầu cô gái bên cạnh, “Để anh lên, An Lộc nhìn mà học, không được nói chuyện, như thế có được không?”

Phương Lan Nhân đảo mắt: “Cậu ấy vẫn nên nói chuyện đi.”

Trình Dập nâng mắt lên: “Hửm?”

“Đàn anh quá trâu bò, cậu ấy có thể cung cấp thông tin nhiễu loạn ra bên ngoài, như thế tỉ lệ em thắng sẽ nhiều hơn một chút.” Phương Lan Nhân nghiêm chỉnh nói.

Trình Dập, An Lộc: “….”

An Lộc vẫn lựa chọn không phát biểu ý kiến, nghiêm túc nhìn Trình Dập đàn áp địa chủ như thế nào, hại Phương Lan Nhân ngay cả địa chủ cũng không dám cướp nữa. 

Thuận lý thành chương, trở thành Trình Dập ra tay độc ác đánh cho hai cô gái không còn manh giáp.

An Lộc ngồi một bên vỗ tay nói hay lắm.

Sau đó An Lộc đi tới nhà vệ sinh.

Bọn Trình Dập lại đánh tiếp một ván, lúc sờ bài, Phương Lan Nhân liếc Trình Dập một cái, vẻ mặt hóng hớt nói: “Đàn anh.”

Trình Dập điềm nhiên xếp bài: “Ừ?”

Phương Lan Nhân cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh vẫn thích An Lộc hay không?”

Nghe vậy, ngón tay thon dài của người đàn ông thoáng dừng lại, quên mất tiếp tục xếp bài.

Qua mấy giây, mới dứt khoát lật ba con cuối cùng, khóe môi cuối cùng cũng nhếch lên độ cong dịu dàng.

“Phải.” Anh chậm chạp cầm từng lá bài lên, giọng nói bình tĩnh mang theo một tia quyến luyến.

“Tôi đang theo đuổi cô ấy.” Trình Dập nhìn hai cô gái đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu các em giúp tôi, điểm hoạt động lần này, có thể bàn bạc.”

Phương Lan Nhân, Tô Tĩnh Nhàn: “…..”

*Đấu địa chủ giống như bài tiến lên Lê nước mình ý nhé
Bình Luận (0)
Comment