Vạn Phần Mê Luyến

Chương 23

“Trình Dập.” Cô cau mày lại, mỗi một lỗ chân lông đều đang tức điên, khuôn mặt tròn tròn phồng lên, nhìn có vẻ rất hung dữ, “Có phải anh lừa em không?”

Cô nhóc này trước giờ vân luôn anh Dập này anh Dập nọ, đột nhiên gọi cả họ lẫn tên, Trình Dập hơi ngây ra.

Ý cười trong mắt càng đậm hơn, anh xoa xoa gáy cô, “Vừa rồi có hơi chóng mặt, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

An Lộc nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt của anh, thì liền biết tám phần mắc lừa rồi, một đấm báo thù đập vào lồng ngực anh.

Người đàn ông bị đau buông tay ra, cô nhanh chóng đứng lên, vội vã đi về phía trước.

“Em đi đâu đấy?” Trình Dập cũng nhanh nhẹn đứng lên, chạy theo, “Đừng chạy lung tung, cẩn thận lạc đường.”

An Lộc tức giận nói: “Bây giờ đã lạc đường luôn rồi đó!”

Trình Dập khẽ cười một tiếng.

Mấy ngày nay tính tình của cô nhóc này hơi nóng nảy, nhưng mà, cũng quá đáng yêu rồi.

Hai má phồng lên như cá heo nhỏ, dáng vẻ chạy lên phía trước y hệt thỏ con, khiến anh rất muốn thòng sợi dây dắt đi chơi. (*Trời má, tưởng đâu dắt chó đi dạo)

Chẳng qua chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu bị cô biết được, e rằng tức muốn lên trời luôn.

“Gọi cuộc điện thoại cho bạn cùng phòng em đi.” Anh ở đằng sau cười nhắc nhở.

An Lộc “Ồ” một tiếng, lúc mở khóa mới phát hiện không có tín hiệu, ngay cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không hiện lên.

Cô đứng yên một chỗ, lòng bắt đầu loạn lên.

Trình Dập đi qua nhìn một cái, ấn đường hơi nhăn lại, cầm lấy điện thoại của mình, tình huống cũng tương tự.

Sau đó anh lập tức tìm kiếm trong túi, hình như đột nhiên nghĩ tới gì đó, động tác dừng lại, ấn đường nhíu càng sâu hơn.

An Lộc nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ạ?”

Trình Dập nhìn cô một cái, vẻ mặt phức tạp, “Buổi sáng lúc lên núi, đưa điện thoại vệ tinh cho Đỗ Thấm Như mất rồi.”

*Điện thoại vệ tinh

An Lộc: “…..”

“Anh xin lỗi.” Trình Dập vô cùng xin lỗi.

“Bỏ đi.” An Lộc phồng má lên lườm anh một cái, mở la bàn trên điện thoại rồi đưa cho anh, “Đi hướng nào?”

Trình Dập cúi đầu nhìn la bàn, lắc đầu.

An Lộc: “…..”

“Thực ra, phương hướng của anh không tốt cho lắm.”Anh sờ gáy, biểu cảm chật vật hiếm có, “Em biết đấy.”

“….” Phải, cô biết.

Ngay cả ngôi trường to bằng cái mông, hôm tuyết rơi đó đi vòng vèo mất nửa tiếng đồng hồ mới đưa được cô về kí túc xá.

“Đại thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, cần anh có tác dụng gì chứ?” An Lộc không vui lẩm bẩm, “Chỉ biết dỗ con gái vui vẻ.”

Còn có mặt mũi mắng Trình Hạo Hiên, bản thân mình cũng chẳng khác gì anh ta.

Trình Dập không nghe rõ, cũi người xuống: “Em nói gì vậy?”

“Không có chi!” An Lộc tức hộc máu xoay người đi về phía trước, “Vừa đi vừa tìm tín hiệu thôi.”

Trình Dập đeo túi lên vai, đi theo cô.

“Lộc Lộc, em đi chậm thôi.”

“….”

“Cẩn thận dưới chân đó, có ổ gà.”

“….”

…….

”Em có đói không? Ăn chút đồ rồi đi tiếp chứ?”

Cuối cùng An Lộc cũng có chút phản ứng, dừng chân bỏ ba lô xuống, đặt mông ngồi lên đám có bên cạnh, lấy chiếc bánh mì kẹp xúc xích chà bông trong ba lô ra, tự giác xé mở túi ra thưởng thức mỹ vị. Ăn xong lại uống thêm một chai sữa chua, dáng vẻ hưởng thụ và mãn nguyện.

Trình Dập bám vào cô ngồi xuống, ba lô tùy tiện quăng một xó, một cánh tay đặt lên đầu gối, thong dong nhìn cô: “Ăn xong chưa?”

An Lộc kéo ba lô lên, gật đầu: “Ăn xong rồi.”

Trình Dập sờ bụng mình, “Anh trai cũng đói rồi.”

“….Vậy thì ăn của anh đi.” Thấy ánh mắt anh dừng trên ba lô củ mình, khóe miệng cô khẽ giật, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, em chỉ mang theo phần của mình thôi.”

Trình Dập cau mày: “Của em hình như ăn ngon hơn.”

“Thế thì cũng không cho anh.” Thái độ An Lộc rất kiên quyết.

Nói tới thì, nếu không phải bởi vì anh, bản thân cô cũng sẽ không mất tập trung, càng không đời nào ngã xuống.

Nếu không phải điện thoại vệ tinh anh đưa cho Đỗ Thấm Như……Hừ!

An Lộc càng nghĩ càng điên, ôm chặt lấy ba lô trong ngực.

Hôm nay người này đừng có mơ lấy được một giọt nước từ chỗ cô.

“Được rồi.” Trình Dập biết hôm nay đắc tội cô nhóc này không nhẹ, bất lực thở dài.

Anh mở ba lô của mình ra, từ bên trong lấy ra một đồ vật hình vuông, dần dần mở ra giống như làm phép vậy, lại biến thành một chiếc bàn đơn giản bằng nửa mét vuông.

An Lộc:???

Mắt nhìn cơm nắm cơm cuộn, tôm hấp với đồ nhúng, đồ ngọt rượu vang được bày lên, cô vừa ăn no xong cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Ồ, anh còn lấy ra bánh mocha cô thích nhất nữa.

Quá độc ác.

Trình Dập đeo gang tay dùng một lần, ăn hai cuộn cơm anh đào, An Lộc nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia của anh, đầu lưỡi không tự giác trào ra vị ngọt, khiến con sâu tham ăn trong bụng cô tỉnh giấc mất rồi.

*Cuộn cơm anh đào:

Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như một con thỏ đói gấp lên, Trình Dập tỉnh bơ nhếch môi lên, hơi nghiêng đầu, tay cầm một con tôm đã bóc sẵn, “Muốn ăn không?”

An Lộc thiếu nghị lực gật đầu.

Dường như bộ dạng đắc ý ban nãy ăn bánh mì uống sữa chua kia không phải là cô vậy.

Trình Dập cười cười, trong đáy mắt tràn ngập ánh nắng chiếu qua tán lá, sáng chói mắt. 

Anh chấm tôm hấp vào đồ chấm rồi đưa tới bên miệng cô.

An Lộc kích động ha miệng ra, mà vẫn chưa ăn được thì bị khuỷu tay người kia vòng lại đút vào miệng mình rồi.

“…..”

Mà người đàn ông này hơi híp mắt, dường như đang thị uy với cô vậy.

Ăn xong, anh nhìn cô nàng đang tức giận một cái, lại lấy thêm một con, lắc lắc trước mặt cô, “Nói một câu dễ nghe, anh trai cho em ăn.”

“….” Mơ đi.

An Lộc ôm lấy ba lô của mình, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ găm vào trong khóa kéo, phát ra tiếng cục cục nho nhỏ. Đôi mắt hạnh tròn vo, trong đáy mắt tràn ra ánh sáng quật cường, cả người giống như một quả bóng hồng xanh mềm mại.

*Bóng bay xanh hồng

Đáng yêu muốn mạng.

Sợi dây mềm yêu trong lòng Trình Dập bất giác đung đưa, suýt nữa tan chảy trong mảnh tình triều dịu dàng này, đâu còn nhẫn tâm trêu chọc cô nữa.

Anh giơ tay nắm lấy cằm cô, ép cô há miệng ra, đút con tôm béo nhất vào trong miệng cô.

Tình thế hung dữ, động tác dịu dàng.

Trong ánh mắt mềm mại như vắt ra nước, con ngươi màu nâu nhạt, rực rỡ chói mắt.

An Lộc nhai thịt tôm thượng hạng một cách máy móc, cả người như chết chìm trong ánh mắt dịu dàng của anh.

Mãi lâu sau tỉnh táo lại, hai má nóng hơn mấy độ.

Cô làm bộ quay đầu đi, tiếp tục móc khóa ba lô, “….Cảm ơn, em không muốn nữa.”

“Cái này mới là của em.” Trình Dập cười cười, đưa hộp bánh mocha cho cô.

An Lộc cúi đầu thuận tay cầm đi.

  -

Vận may của hai người không tốt, dựa vào cảm giác đi quanh nửa ngày, mắt thấy màn đêm đang buông xuống, điện thoại còn chưa có tín hiệu nữa.

Đầu xuân trong núi, ban đềm có hơi lạnh, bọn họ dứt khoát tìm một nơi nghỉ lại, đốt một đống lửa.

An Lộc phát hiện ba lô của Trình Dập giống hệt rương bách bảo, ngay cả đệm ngồi cũng đem theo, còn có tấm thảm giường, đủ để đắp cho hai người.

“Nghĩ tùy tiện đem theo chút đồ ứng phó khi cần thiết, nào ngờ thực sự dùng tới.” Anh dùng tấm thảm quấn cả người cô lại, nhẹ nhàng cười nói.

An Lộc dùng tay kéo bên trong hỏi: “Anh có muốn đắp không?”

“Nhân lúc trời chưa tối, anh tới bên sông bắt hai con cá.”Anh nhặt một cành cây bên cạnh lên, “Trời lạnh, ăn chút đồ nóng mới được.”

“Vậy em cũng____”

An Lộc vừa muốn đứng dậy, bị anh ấn đầu xuống xoa xoa, “Ở đây đừng đi lung tung, đợi anh trai quay về.”

“….Ồ.” Cảm giác bị anh ấn thấp xuống dưới rồi.

Bắt cá dường như là một chuyện rất đơn giản, Trình Dập nhanh chóng mang theo hai con cá quay về, đã dùng dao xử lý trước một chút, rắc muối lên, sau đó giống như từng xem trên ti vi, bắc một cái giá, xiên cá vào rồi nướng.

An Lộc nhìn hai con cá được nướng trong đống lửa, có ảo giác như trở về xã hội thời tiền sử, đột nhiên cười ra tiếng.

Trình Dập mở một góc thảm ra, tự mình chui vào trong: “Em cười gì vậy?”

Người đàn ông đột nhiên tới gần khiến cô vô thức ngả người về sau, tim gan cũng khẩn trương đập loạn, “Không có gì, chỉ là, trước kia chưa từng trải qua như thế này, rất…..rất vui.”

“Ồ.” Trình Dập hơi cúi người xuống, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, “Có thích qua đêm cùng anh trai không?”

“…..”

Trong ánh lửa, khuôn mặt cô gái dường như đỏ rực lên, Trình Dập khẽ cười, xoay người qua, nhàn nhạt nói: “Nếu lúc này mà ở thời cổ đại, em bắt buộc phải gả cho anh rồi.”

An Lộc không nhịn nổi dùng đầu gối trong thảm đẩy đẩy anh, ra hiệu bất mãn.

“Thế nào? Thực sự muốn gả cho anh sao?” Trình Dập giả bộ hiểu sai ý, ngậm cười nhìn hai má đỏ rực của cô, với đôi mắt trong xoe ánh lên ngọn lửa vô cùng rực rỡ, giơ tay xoa lên mấy ngọn tóc dựng lên trên đỉnh đầu, “Được rồi, không trêu em nữa. Những nếu đêm nay lạnh, vòng ôm của anh cho em mượn đó.”

“…..” Còn để ý đến anh nữa thì chính là heo! Hừ!

Cuối cùng An Lộc vẫn tự nguyện làm heo.

Khi người kia cầm con cá nướng thơm phức ra dụ cô, nguyên tắc gì cũng mất hết.

Thần kì chính là, lần này anh nướng rất ngon. Tuy chỉ bỏ muối, nhưng có thể thịt cá ở đây non mềm, lại vô cùng ngon miệng.

An Lộc ăn no một bữa, nắm chặt lấy tấm thảm, dựa vào gốc cây đằng sau ngủ mất.

Trình Dập đi xung quanh rắc một lượt bột lưu huỳnh, thêm củi vào đống lửa, lúc quay lại, cô gái nhỏ dường như đã chìm vào trong giấc mộng rồi.

Anh cười cười, ngồi xuống, ôm cô gái nhỏ mềm mại vào trong khuỷu tay của mình, dựa vào vai mình, ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.

Lúc tỉnh lại, cánh rừng được tia nắng mai chiếu rọi, đám lửa phía trước đã tắt rụi, tiếng chim kêu chíp chíp vang lên trên đỉnh đầu.

Xung quanh tràn ngập hơi thở buổi sớm.

Đầu An Lộc từ bả vai anh lăn tới trong lòng anh, nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô cùng.

Anh nhất thời không nhẫn tâm gọi cô.

Cứ cúi đầu nhìn vậy, dùng ngón tay gạt lọn tóc vương trên mặt cô ra, nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cô tỉnh giấc, ánh mắt dịu dàng giống như ánh mặt trời chiếu rọi xung quanh, ấm áp mà lại không thể che dấu.

Hai má cô nàng hơi đỏ, vốn dĩ anh chỉ cảm thấy nguyên nhân do ngủ say. Khi đặt tay lên trán cô gạt chiếc lá mới chạm tới một vùng nóng bỏng.

Đáy lòng chấn động, anh nhanh chóng lắc lắc cô.

“Lộc Lộc, mau dậy đi.”

Đối phương lầm bầm lầu bầu, cũng chẳng mở mắt ra.

Trình Dập niết khuôn mặt nóng bừng của cô: “Em bị sốt rồi, mau dậy nào.”

An Lộc hơi hé mắt, rồi lập tức nhắm lại.

Trong miệng lầm bầm, khó lắm mới nghe ra chữ “buồn ngủ.”

Sau đó, dù gọi thế nào cũng không tỉnh.

Trình Dập nhanh chóng thu dọn đồ của hai người, cõng cô dậy.
Bình Luận (0)
Comment