Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 4

“Nếu ngươi muốn ở lại, e rằng phải ký khế ước bán thân.”

Bán thân sao?

Điều này, ta không đồng ý.

“Thế Thành An đã bán thân chưa?”

“Hắn làm việc nặng, chỉ là lao công, không cần ký khế ước bán thân.”

Vậy thì ta cũng không cần ký khế ước bán thân, chỉ cần ở lại phủ họ Triệu làm lao công hai năm. Đợi tích góp được chút ít, ta có thể ra ngoài dựng một cái sạp để buôn bán nhỏ.

Đúng là ta cứ nghĩ gì nói nấy, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Vận may của ta đã đến, hai ngày nữa Triệu thái thái sẽ mở tiệc đãi khách, đang lo lắng vì món điểm tâm trong phủ đã làm khách quá quen thuộc, sợ khách sẽ bị ngán.

Nghe từ miệng của bà lão rằng ta biết làm điểm tâm, thái thái liền để ta vào bếp thử tài, nếu làm ngon sẽ cho phép ở lại.

Lương tháng chưa bàn, nhưng tiền thưởng chắc chắn không ít. Bọn người hầu đều biết lương bổng có định mức, bao nhiêu là bấy nhiêu, nhưng tiền thưởng của các phu nhân, lão gia thì không cố định, họ chỉ cần nhón tay rót xuống một chút là đủ khiến kẻ dưới vui mừng khôn xiết.

Ta hỏi bà lão rằng, trong phủ từng làm qua những loại điểm tâm nào, rồi quyết định làm món bánh pha lê và bánh ngũ vị.

Để bánh pha lê trong suốt, cần dùng bột khoai mì, khoai được giã nhuyễn, ngâm nước và lọc qua vải nhiều lần để lấy lớp tinh bột mịn lắng dưới đáy. Muốn bánh đạt độ trong, phải lọc kỹ bột nhiều lần. Ta không giấu nghề, việc này cũng khá tốn sức, nên nhớ ơn bà quản gia đã giúp ta. Sau khi nghe ta nhờ vả, bà liền vui vẻ để cô con gái nhỏ đến phụ giúp.

Đến khi Thành An hoàn thành công việc trở về, ta vẫn chưa hoàn thành một chiếc bánh nào. Hắn vội vàng chạy đến, há miệng như muốn nói gì đó.

“Thành An.”

“Hả…”



“Ta sắp làm xong mẻ bánh, nếu được thái thái hài lòng, ta sẽ có thể ở lại đây.”

Thành An gật đầu thật mạnh, trong mắt ánh lên nụ cười, giọng nói có chút phấn khởi và vui mừng: “Tốt quá.”

Trong phủ, khu bếp của người có gia thế lớn đều được gọi là ‘phòng bếp’, chứ không phải ‘nhà bếp’ bình thường. Phủ họ Triệu có nhiều nữ đầu bếp và vài nam đầu bếp, bọn họ đều âm thầm ganh đua và thỉnh thoảng lại bày mưu tính kế.

Làm bánh là việc không dễ, nếu không có bà lão và cô con gái nhỏ của bà hỗ trợ, chắc chắn ta không thể hoàn thành những chiếc bánh pha lê và bánh ngũ vị để dâng lên Triệu thái thái một cách trọn vẹn.

Mở nắp xửng hấp, hương thơm lập tức lan tỏa khắp nơi.

Đại nha hoàn bên cạnh Triệu thái thái - Văn Trúc, khẽ cười: “Ngửi qua đã thấy thơm lạ thường.”

Nàng dùng đũa nếm thử một miếng.

“…”

Nàng nheo mắt nuốt miếng bánh xuống, rồi dặn người chuẩn bị giỏ đựng, quay sang bảo ta: “Ngươi theo ta.”

Trên đường đi, Văn Trúc nhắc nhở ta khi vào phòng thái thái không được tùy tiện nhìn ngang nhìn dọc.

Ta lập tức đáp: “Vâng.”

Ta từng chứng kiến những nơi xa hoa tột bậc, nhưng phú quý nào có ý nghĩa gì, đó chẳng qua cũng chỉ là một địa ngục, nơi con người hãm hại lẫn nhau.

Văn Trúc không ngớt lời khen ngợi hai món bánh trước mặt Triệu thái thái, khiến bà mỉm cười ngờ vực: “Để ta nếm thử, xem có phải là mỹ vị thần tiên như ngươi nói không.”

Triệu thái thái nếm một miếng, rồi khẽ nhíu mày, sau đó ăn thêm hai miếng nữa rồi mới đặt đũa xuống, nhìn ta bảo: “Ngươi ngẩng đầu lên.”



Ta ngẩng đầu nhìn Triệu thái thái.

Ta từng gặp những bậc quân vương, một lời của họ cũng như thánh chỉ được bạn xuống, cũng từng thấy các Quý phi nở nụ cười rồi ra lệnh đánh c.h.ế.t kẻ phạm tội. Nên khi gặp Triệu thái thái, ta không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng giờ đây ta cần dựa vào bà để có chỗ nương thân, nên ánh mắt ta đầy hy vọng.

“Ngoài hai món này ra, ngươi còn biết làm món bánh hay món ăn nào khác không?”

“Bẩm thái thái, tiểu nữ biết một số ít ạ.” Ta cung kính đáp.

Triệu thái thái chăm chú nhìn ta một lát, lại hỏi: “Biết làm món Phật nhảy tường không?”

Biết hay không?

Đương nhiên là biết!

Có nên thể hiện không?

Liệu nên giữ vị trí nữ đầu bếp bình thường, hay trở thành đầu bếp được thái thái để mắt tới?

Sau một thoáng đắn đo, ta quyết định: “Biết ạ.”

Triệu thái thái vốn lơ đễnh, bỗng ngồi thẳng lên, từ ánh mắt dò xét chuyển sang kỹ lưỡng.

“Nghe nói ngươi là thê tử mà Thành An mua về với giá một lượng bạc?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

“Người ta nói phu xướng phụ tùy, Thành An là lao công của Triệu phủ, ngươi là thê tử của hắn, ta cũng không ép ngươi ký cái khế ước bán thân phiền phức đó, không cần làm chuyện quá quắt. Về sau, ngươi cứ làm việc tại phòng bếp của ta, lương tháng…”

“Tròn ba trăm văn, nếu làm tốt, tiền thưởng sẽ không thiếu phần ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment