Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 5

Bà lại nói tiếp: “Ngươi với Thành An đã là duyên phận, sao có thể mỗi người ngủ mỗi nơi?”

Bà hỏi Văn Trúc còn gian nào trống ở viện người hầu không.

Văn Trúc đáp vẫn còn một gian ba phòng.

“Vậy cứ để gian ấy cho phu thê bọn họ. Còn nữa, ngươi đến kho lấy một ít đồ dùng, xem như lễ mừng của ta cho đôi tân hôn.”

Văn Trúc mỉm cười đáp lời.

Ta vội vàng cúi người hành lễ: “Vân Phù tạ ân thái thái ban thưởng.”

“Vân Phù…” Triệu thái thái nhẩm lại hai lần rồi nói, “Cái tên nghe thật hay. Ngày mai ngươi cứ đến nhận việc, thân thể ngươi chịu đựng nổi chứ?”

“Bẩm thái thái, tiểu nữ đủ sức ạ.”

“Được rồi, đến lúc đó ta sẽ phái hai người đến hỗ trợ ngươi.”

“Đa tạ thái thái đã chiếu cố.”

Thái thái lập tức sai người đem khế ước tới để ta điểm chỉ. Bà thấy ta liếc nhìn qua khế ước, liền hỏi: “Ngươi biết chữ sao?”

“Dạ, biết chút ít.”

“Thời buổi này nữ nhân biết chữ không nhiều, Thành An đúng là may mắn.”

Ta có phải là phúc phận không?

Chưa chắc.

Nhưng Triệu thái thái quả là người tinh ý.

Trong khế ước không ghi ta là người hầu của Triệu gia mà là do Triệu thái thái đích thân thuê, chỉ ký kết một năm. Trong một năm, nếu ta có gì sai phạm, họ có thể đuổi ta bất cứ lúc nào.

Cách làm này cũng tốt, một năm đủ để ta dưỡng thương và dành dụm chút ít bạc, đến khi rời Triệu phủ cũng không đến nỗi lâm vào cảnh cùng cực.

Thành An không được phép vào hậu viện, hắn chờ ta ở cổng của viện người hầu.



Vừa thấy ta, hắn liền hỏi: “Thái thái nói thế nào?”

“Thái thái rộng lượng, giữ ta lại với lương tháng ba trăm văn.”

Lương bao gồm cả ăn ở, còn có quần áo bốn mùa.

“Thật là tốt quá.”

Thành An mừng rỡ, nhất là khi biết chúng ta còn được phân một viện nhỏ ba phòng để an cư, hắn càng siết chặt nắm tay vui sướng.

Bà lão dẫn chúng ta qua viện nhỏ, không quên khen ngợi Triệu thái thái và dặn dò chúng ta phải biết ơn, trung thành tận tụy, không được làm những chuyện thất đức.

“Ta họ Lý, phụ trách chạy việc cho thái thái, các ngươi cứ gọi ta là Lý thẩm.”

Lý thẩm mở cổng viện cho chúng ta vào xem xét.

“Các ngươi cũng may mắn, gian nhà này vừa mới trống. Giờ phu thê hai người cứ ở đây thoải mái, sau này có con cũng rộng rãi.”

“Bên đó còn có gian bếp nhỏ, nếu có tiền, muốn tự nấu nướng cũng rất tiện.”

Thành An vui mừng đến mức quên hết cả trời đất.

Lý thẩm bước đến gần ta, nhét vào tay ta một chiếc túi hương.

“Vân Phù à, ngươi là do ta đưa vào phủ. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng ta biết ngươi là người có tài. Thái thái sẽ để ngươi chọn người hỗ trợ, ngươi nhất định nhất định phải giữ lại con gái ta.”

“Đây là chút lòng thành, mong ngươi đừng chê ít.”

Ta không muốn nhận, nhưng bà cứ nhét vào. Ta cũng hiểu, nếu không nhận, bà sẽ thấy bất an, sợ ta chọn người khác. Từ chối sẽ khiến bà phật ý, mà bà là người được Triệu thái thái tín nhiệm.

Ta khéo léo từ chối vài lần rồi nhận lấy, nhưng cũng nhắc bà một câu để phòng tránh hiểu lầm sau này.

“Nếu thái thái tự chỉ định người…”

“Nếu lỡ như vậy, cũng không trách ngươi được.”

Thành An vừa quay về sau khi lấy nước, thấy ta cầm bốn trăm văn tiền trong tay, hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có tiền?”



“Là Lý thẩm và Văn Trúc cho.”

“…”

Rõ ràng hắn không hiểu tại sao hai người đó lại đưa tiền cho ta.

Hắn chỉ đáp: “Nàng cứ cất đi, ta đi chuẩn bị lau dọn một chút rồi sang bên kia lấy đồ.”

“Ừ.”

Thành An bảo ta nghỉ ngơi, hắn sẽ lo việc dọn dẹp.

Gian nhà này vừa mới trống không lâu, cũng đã được quét tước kỹ lưỡng, chỉ có chút bụi và mùi ẩm mốc, mở cửa cho thoáng là được.

Thành An nói hắn sẽ dọn dẹp, ta cũng mặc hắn. Hắn thỉnh thoảng lại len lén nhìn ta, nhưng ta không vạch trần, cũng không nói gì với hắn.

Cuối cùng hắn cẩn thận hỏi: “Buổi tối, chúng ta… có ngủ chung không?”

Ta bình thản nhìn hắn.

Hắn lập tức luống cuống: “Ta… ta đi lấy đồ ngay đây.”

Hắn bước nhanh ra ngoài, suýt nữa thì vấp ngã ở bậu cửa.

Ta ngồi dậy, xếp chăn gối gọn gàng, nhìn đôi gối tre, lưỡng lự một lúc rồi đặt chúng cạnh nhau trên giường.

Một lát sau, tiểu nha hoàn mang đến không chỉ hai đôi giày vừa chân mà còn cả một chiếc mền. Ta đưa cho nàng ba văn tiền, nàng ngạc nhiên rồi vui vẻ nhận lấy, liên tục nói: “Đa tạ Vân Phù tỷ tỷ.”

Nha hoàn trong phủ cũng có thứ bậc khác nhau, mức lương đương nhiên cũng không giống. Lương của ta là ba trăm văn một tháng…

Cao hơn cả những lao công như Thành An.

Lý do là vì ta có tay nghề bếp làm tốt, hay còn vì điều gì khác?

Một lúc vẫn nghĩ không ra, ta cũng không bận tâm, lâu ngày rồi mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng.

Ta tháo giày, nằm xuống giường nghỉ. Lúc Thành An về, nghe tiếng động nhưng ta không mở mắt. Hắn đứng ở cửa nhìn vào một chút rồi lặng lẽ đặt đồ của mình vào phòng bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment