Ngưu Bách Đạo có chút thổn thức, "Khi đó, chúng ta cũng bắt đầu phản kháng, liên tục bại lui, đại chiến không ngừng, giết chóc nổi lên bốn phía, bất quá nhân tộc có thể chống đỡ có một phần là vì vạn tộc cũng không phải một lòng, vì tranh đoạt di tích, vạn tộc cũng đang tự chém giết lẫn nhau, thế nên mới cho chúng ta cơ hội thở dốc."
Ngưu Bách Đạo nghĩ tới mà vẫn còn thấy tức giận, "Nhân Cảnh nguyên khí khôi phục là vì liên quan đến chư thiên, chúng ta lấy được một chút truyền thừa, tu luyện cũng rất nhanh, không bao lâu liền có Nhật Nguyệt Sơn Hải xuất hiện, bắt đầu chém giết với vạn tộc, kết quả là đối phương xuất hiện vô địch. . ."
Ngưu Bách Đạo lắc đầu nói: "Vô địch vừa đến, nhân tộc liền thành sâu kiến, bị giết cho tan tác, lúc ấy thật sự chính là thây phơi khắp nơi, từng vị thiên tài bị giết. . . Cũng may, chuyện này kéo dài không bao lâu thì nhân tộc liền có vô địch từ di tích phá quan mà ra, gia nhập vào cuộc chiến. Các vị như Đại Tần vương đều là cường giả ở niên đại đó, khi ấy xuất hiện không ít vô địch, liên tục chinh chiến mấy chục năm, Nhân cảnh hoang phế điêu tàn, giết chóc vô số. . . Sau này, các vị Đại Tần vương dứt khoát xông ra khỏi Nhân cảnh, tập kích một vài chủng tộc vô địch, đồ sát tiểu tộc, bức bách nhiều chủng tộc vô địch thối lui. . . về sau thì tiến tới mấy cường tộc."
"Sau đó, Đại Tần vương, Đại Chu vương dứt khoát từ bỏ phòng ngự nhân tộc, 9 vị vô địch tiềm nhập Thần giới, ở tại Thần giới chế tạo đại loạn. . ."
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: "Ngươi suy nghĩ một chút xem, 9 vị vô địch không bị hạn chế xông vào Thần giới, giết chóc tung hoành thì ảnh hưởng lớn bao nhiêu? Thần tộc năm xưa cũng là thây phơi khắp nơi, cường giả Thần tộc đã giết Nhân cảnh không thể không thối lui, cuối cùng, lựa chọn lui binh thỏa hiệp. . ."
Rải rác mấy câu, lại khiến Tô Vũ nghe mà cảm xúc sôi sục.
"Nhân tộc năm ấy còn từng tiến vào Thần giới ạ?"
"Dĩ nhiên!"
Ngưu Bách Đạo nhớ lại chuyện xưa: "Ta cũng từng đi! Năm đó ta đã tiến nhập Nhật Nguyệt cảnh, cũng đi qua một lần, niên đại đó chỉ có thể lấy giết chóc để ngăn giết chóc! Đại Tần vương bọn họ cũng biết chiến đấu tiếp tại Nhân cảnh thì đại khái nhân tộc sẽ bị diệt, mạnh mẽ dựa vào giết chóc mới khiến cho vô địch thối lui. Khi ấy chỉ biết so tàn nhẫn, xem ai giết nhiều hơn, giết nhanh hơn. . . Giết cho đối phương đau lòng, giết khiến đối phương sụp đổ, người nào không chịu được nữa thì người đó bại!"
Tô Vũ gật đầu, đây cũng là lựa chọn duy nhất ở thời kì chiến tranh đại loạn.
Nếu một mực đấu tiếp ở Nhân cảnh, dù Nhân cảnh không bị hủy diệt thì đại khái người bình thường cũng sẽ bị giết hết.
"Vậy bây giờ. . ."
"Hiện tại ư?" Ngưu Bách Đạo lắc đầu nói: "Hiện tại các đại giới đều đóng giữ trọng binh tại lối vào Giới Vực, không dễ đột phá nữa, mà năm xưa Thần Ma chủng tộc đều bất hòa, nội bộ cũng tranh chấp không ngừng, hiện tại thì khác rồi, nếu làm như mấy trăm năm trước, sát lục bốn phương thì cũng không thể thực hiện được."
"Mà Thần Ma chủng tộc những năm qua cũng chậm lại trình tự tiến công, ngươi không cảm giác đại chiến đã bớt đi sao? Được rồi, hẳn ngươi không hiểu, hơn 300 năm trước đại chiến ngày ngày đều có, dù cho sau này hòa đàm thì trên Chư Thiên chiến trường cũng là khung cảnh chém giết không ngừng. Thời kỳ đó, vô địch thường xuyên tự thân chém giết, hiện tại thì lại rất ít."
"Kỳ thật chủ yếu vẫn là do chúng ta đánh cho các tiểu tộc khiếp sợ! Lúc trước chúng ta đã giết không ít cường giả tiểu tộc, một số vô địch chủng tộc đều có vô địch bỏ mạng, những tiểu tộc thấy mà phải e dè. Về sau Thần Ma không có ngoại viện, nội bộ vô địch cũng không quá thống nhất, mới để cho nhân tộc ta đứng vững bước chân."
Tô Vũ nghe mà có chút xúc động, "Năm đó chúng ta công phá không ít tiểu giới phải không?"
"Ừ, chỉ riêng đả diệt tiểu giới thì cũng phải có tới chục cái!"
Ngưu Bách Đạo khoa trương quơ tay cho hắn hình dung: "Khi đó, tiểu giới nổ tung khiến cả Chư Thiên đều chấn động!"
Nói đến đây, ông lại kể tiếp: "Kỳ thật cuối cùng hòa bình lại là có liên quan tới Tiên tộc, các vô địch ở Tiên tộc sau này đứng ra làm hòa, khuyên mọi người sống chung hòa bình, đừng chém giết nhau nữa, Tiên tộc có thực lực không tệ, chỉ riêng vô địch thì cũng không thua kém Thần Ma, bọn họ đứng về phía nhân tộc, cho nên không có cách nào đánh nữa."
Tô Vũ ngoài ý muốn, vẫn là Tiên tộc giải quyết chiến tranh sao?
Bên kia, Hồ Hiển Thánh nghe đến nơi này thì ngắt lời: "Đừng coi Tiên tộc là người tốt, tình hình Tiên tộc lúc đó là lão tổ đang bế quan, không có cách nào xuất quan, Thần Ma bên kia hợp lại dĩ nhiên mạnh hơn bọn họ. Họ không được lợi ích bảo đảm gì từ Nhân cảnh, Thần Ma chiếm lấy một chút di tích, mà lại tiến vào trước họ, bọn họ tới sau cũng không được chỗ tốt gì, lại không muốn Thần Ma lớn mạnh, thế nên mới cầu hòa, vì thế, nhân tộc đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ!"
Ngưu Bách Đạo cũng không phủ nhận, ông bổ sung thêm: "Là bỏ ra một chút đền bù, lúc trước kỳ thật có một số di tích mở ra, sau này phải đưa cho Tiên tộc, Tiên tộc có vài thiên tài chiếm được không ít lợi ích trong di tích, sau này cũng sinh ra hai ba vị vô địch. . ."
Ngưu Bách Đạo thở dài, "Bất quá người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, khi đó Nhân cảnh cũng rất cần ổn định phát triển, chết quá nhiều người rồi. Những vô địch đó cuối cùng tiếp nhận Tiên tộc trợ giúp, phải trả giá đắt, thế nên có hơn 300 năm hòa bình về sau."
Hồ Hiển Thánh lại xen vào: "Tiên tộc không phải thứ gì tốt, ăn xong lau sạch rồi lại còn muốn ăn càng nhiều, sau này một nhóm Tiên tộc tại nhân tộc trao đổi, kết quả làm ra nhiều chuyện giết người cướp của, ngay từ đầu mọi người còn nhẫn nhịn, dù sao chúng ta kém một bậc. . . Nhưng về sau, đám Đại Tần vương cũng không phải quả hồng mềm, chờ ổn định cục diện, Thần Ma lui binh, mượn một chỗ di tích nổ tung mà nổ chết trên ngàn tên Tiên tộc. . ."
"Khụ khụ!"
Ngưu Bách Đạo vội ho một tiếng ngắt lời: "Ai bảo, đó là di tích tự nhiên nổ tung, chính bọn hắn tự nổ chết! Liên quan gì tới chúng ta? Lão Hồ, đừng nói càn, chúng ta bây giờ coi như là đồng minh với Tiên tộc!"
Hồ Hiển Thánh bĩu môi, được rồi, ngươi nói thế nào thì cứ coi là vậy đi.
Tô Vũ thì bật cười, thì ra là còn có không ít chuyện cong cong lượn lượn như vậy.
Tiên tộc, nhân tộc không đề cập tới quá nhiều.
Chủ yếu là đề cập về Thần Ma chủng tộc, hiện tại xem ra, Tiên tộc cũng chưa chắc không phải địch nhân, khó trách lần trước Tần Trấn nói với hắn cứ thoải mái giết tiên nữ. . . Không ngờ không phải là lần đầu tiên làm.
Tình hình mấy cường tộc giờ đây Tô Vũ cũng có hiểu biết sơ lược.
Thần Ma là địch nhân, Tiên tộc. . . Giai đoạn hiện nay không thể trêu chọc, thế nhưng cũng không cần coi là đồng minh cả đời.
Tô Vũ không hỏi thêm nữa, hiện tại hắn còn không có tư cách nào dính vào những việc này.
Việc cấp bách của hắn vẫn là tu luyện.
Đúc thân!
Chu Thiên Đạo lần này đã tranh thủ cho hắn không ít thời gian, cũng cho hắn tranh thủ một hoàn cảnh yên bình, hắn không thể phí phạm.
Vừa nghĩ đến đây, Ngưu Bách Đạo cũng như mới nghĩ tới điều gì, vội hỏi: "Ở phương diện Văn Minh sư, có phải là ngươi đã có thể tấn cấp Lăng Vân rồi không?"
Tô Vũ lắc đầu, "Đẳng cấp ý chí lực không đủ, hiện tại mới là nhị giai cao giai, mà hiện tại dù cho ta thật sự có thể tấn cấp tiến vào Lăng Vân, thì thực ra cũng không có bất kỳ ưu thế nào. Tối thiểu ta muốn tại giai đoạn này lại vẽ thêm chút thần văn, cường hóa thần văn, hiện tại ta có rất ít thần văn tam giai. Mặt khác, Thần khiếu cũng chưa mở rộng, kỳ thật không mạnh bằng một số Đằng Không cửu trọng. . ."
Tô Vũ nói: "Tối thiểu phải từ nửa năm đến một năm mới có thể hoàn thành củng cố Đằng Không, sau đấy tiến vào Lăng Vân cũng không muộn."
Chính là nhẹ nhàng như vậy!
Mấy vị Hồ Hiển Thánh cũng cảm khái, tiểu tử này. . . một năm sau đại khái liền sẽ chân chính là Lăng Vân cảnh.