Hồ Hiển Thánh bỗng nhiên quay sang hỏi Tô Vũ: "Ngươi bây giờ mới 19 tuổi đúng không?"
An tĩnh!
Hết sức an tĩnh!
Ngưu Bách Đạo nghe vậy mới chợt nhớ ra Tô Vũ đích thật mới chỉ 19 tuổi.
Nói như vậy, 20 tuổi thì hắn sẽ là Lăng Vân cảnh rồi!
Tô Vũ mỉm cười xua tay: "Ta là nhờ đứng trên vai của các vị tiền nhân, không tính là gì cả."
Mấy người cũng lười nói nhảm, rất nhanh, Ngưu Bách Đạo bèn đứng lên: "Ngươi đúc thân mà cần trợ giúp gì thì có thể tìm chúng ta, về sau này thì chúng ta cũng không giúp được. Vì sao các học phủ lại để học viên tới Đằng Không liền tốt nghiệp? Bởi vì đến Đằng Không rồi thì kỳ thật không có gì có thể trợ giúp nữa! Mặt khác, ngươi bây giờ chính thức tiến vào Đằng Không, là nghiên cứu viên cao cấp, rất có thể sau này ngươi sẽ thu nhận học sinh, nghiên cứu viên cao cấp thu học viên không có hạn chế gì, bất quá không nên nhận quá nhiều, ngươi thu học sinh thì học phủ sẽ cho ngươi chút phụ cấp. . ."
Hồ Hiển Thánh rầu rĩ phản bác: "Hắn mà còn cần phụ cấp à?"
Đùa gì chứ?
Giàu nứt đố đổ vách còn muốn ngươi phụ cấp ấy hả?
Ngươi cho ba dưa hai táo, người nào thèm quan tâm a!
Tô Vũ mỉm cười, đơn giản đáp: "Để xem đã, ta mới vừa tiến cấp Đằng Không, chuyện ta cần làm rất nhiều, không có tinh lực cùng thời gian để thu nhận học viên, sắp tới ta vẫn phải cần bế quan để nghiên cứu thêm, làm phiền Ngưu phủ trưởng giúp ta liên lạc với lão sư Bạch Phong của ta, hi vọng ngài ấy có thể trở về."
Hắn hi vọng Bạch Phong trở về, bởi vì phương pháp chia tách thần văn chỉ có anh mới là người thật sự nắm giữ, hắn tuy biết lý luận nhưng không quá quen thuộc.
Hắn cần bổ sung thần văn, chính bản thân hắn có lẽ không có vấn đề, thế nhưng giai đoạn hiện nay, ở Sơn Hải cảnh thì chưa có cách nào bổ sung thêm vào.
Còn có một chuyện nữa chính là cuối năm nay Tinh Vũ phủ đệ muốn chọn người.
Nghe nói cơ hội này rất tốt, hắn hi vọng Bạch Phong có thể trở về bắt kịp.
Thực lực của sư phụ mình hiện tại cũng không biết đã khôi phục được mấy tầng, dù cho khôi phục tới Đằng Không bát trọng cửu trọng thì Tô Vũ cũng hết sức tiếc hận và đồng tình. Nếu bàn về cảnh giới, có lẽ qua mấy tháng nữa hắn có thể sẽ đến Lăng Vân rồi!
Đó là chưa bàn về chiến lực!
Thật đáng thương!
Không nói những cái khác, lão sư trở lại thì về vấn đề thần văn hắn không dễ giúp được gì, nhưng về đúc thân thì hắn vẫn có thể cung cấp hàng loạt Thiên Nguyên khí cho anh, tốt xấu gì cũng giúp thân thể Bạch Phong mạnh lên.
Ngưu Bách Đạo biết chuyện chia tách thần văn chiến kỹ, nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một cái, gật đầu nói: "Được, ta sẽ liên hệ với Đại Hạ phủ và Chư Thiên chiến trường, tận lực giúp Bạch Phong về đây!"
Trở về, đương nhiên là trở về Đại Minh phủ rồi!
Bạch Phong mà để trên chiến trường giết địch thì quá lãng phí!
. . .
Mọi người đi rồi, Tô Vũ cũng đứng lên, khóe môi lộ ra nụ cười.
Tâm tình hắn càng thêm vui vẻ!
Chu gia. . . Chu Thiên Đạo. . .
Không quan tâm như thế nào, không quan tâm ông có mục đích gì hay không, có thì cũng không đáng kể, tối thiểu là hiện tại, Chu gia đã cho hắn một cơ hội tuyệt vời, cũng bảo hộ cho hắn an toàn, tại Đại Minh phủ, hắn có đủ thời gian và cơ hội để xử lý rất nhiều việc.
Dễ chịu!
Hoàn toàn không cần mình quan tâm cái gì, hết sức thoải mái.
"Lão sư có thể trở về thì lại càng tốt hơn!"
Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, trở về Đại Minh phủ, cùng nhau làm lớn mạnh đa thần văn nhất hệ, kỳ thật phát triển đa thần văn nhất hệ ở đây dễ dàng hơn ở Đại Hạ phủ rất nhiều, không cần thiết nhất định phải nhìn chằm chằm Đại Hạ phủ.
. . .
Cùng một thời gian ấy.
Chư Thiên chiến trường, Tiên Phong doanh.
Bạch Phong hùng hùng hổ hổ!
Gần đây anh thật sự rất phiền não!
Làm thí nghiệm thì không làm được, giết địch thì giết không nổi, phác họa thần văn quá khó, tài nguyên không đầy đủ, còn phải đi điểm danh từ 9 giờ tới 5 giờ, phiền chết mất.
"Aiiii!"
"Ta trôi qua quãng thời gian này rồi trở về, tiểu tử Tô Vũ kia không phải là đã đến Đằng Không rồi chứ?"
Càng nghĩ càng phiền muộn!
Còn có sư phụ nữa, ông đã đến Nhật Nguyệt cảnh hay chưa?
Rất lâu rồi chưa nhận được tin gì từ sư phụ!
Sư huynh cũng thế, từ lần trước gửi một phong thư tới, về sau liền không có tin tức nữa, cũng không biết rốt cuộc là thế nào.
"Được rồi, không nghĩ nữa, tiểu tử Tô Vũ hiện tại có lẽ cũng đang nằm trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, có thể cầu xin miễn xá tội cho chúng ta đại khái cũng đã tới cực hạn, không biết hiện tại hắn đáng thương thế nào đâu!"
Anh yên lặng thương cảm một thoáng, tiểu tử này tính tình không tốt, không chừng hiện tại còn phải ngày ngày chịu đau khổ, ăn thiệt thòi cũng nên.
. . .
Chuyện của Đại Minh phủ rất nhanh đã truyền ra.
Một ngày có năm vị Nhật Nguyệt ngã xuống.
Đại Minh phủ làm cá ướp muối nhiều năm bỗng nhiên xoay người đã khiến cho các đại phủ chấn động vô cùng, từ lúc nào thì Đại Minh phủ trâu bò như thế rồi?
Mà điều làm cao tầng của các đại phủ càng quan tâm hơn chính là, Đại Minh phủ sao có thể phát hiện sự tồn tại của những người này?
Đại Minh phủ tồn tại bí mật gì lại có thể một mẻ hốt gọn đám người kia?
Còn nữa, Chu Thiên Đạo đi Cầu Tác cảnh làm ầm ĩ, cũng làm cho các đại phủ hâm mộ không thôi, có một người cha mạnh mẽ, chính mình không chứng đạo, Đại Minh phủ lại có tiền, đây chính là vốn liếng a.
Không có tiền, Đại Minh phủ cũng không dám chơi đùa lung tung.
Quá nghèo mà dám đắc tội với Bát đại gia, phong tỏa kinh tế của ngươi một cái thì ngươi liền hết sức phiền toái.
Tâm điểm của mọi người ngoại trừ Chu Thiên Đạo ra thì vị còn lại chính là Tô Vũ!
Dị tượng kia rốt cuộc là thật hay giả?
Chu Thiên đúc thân có khả năng có quy tắc ban thưởng hay không?
Thiên phạt lại là cái gì?
Còn nữa,《 Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết 》của Tô Vũ có lợi hại như trong đồn đại, có thể khiến người người đều có thể tu thành Thiên giai công pháp hay không?
Quá nhiều nghi hoặc cùng tò mò khiến cho nhất thời tầm mắt toàn Nhân cảnh đều tập trung vào Đại Minh phủ.
Đương nhiên, Vạn Tộc giáo cũng hệt như thế.
Bất quá lúc này, Đại Minh phủ ở trong mắt Vạn Tộc giáo thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ thường xuyên tiêu diệt giáo đồ, nhưng ở Đại Hạ phủ cũng có một số người ẩn núp nhiều năm không bại lộ, Đại Minh phủ thì ngược lại, lập tức đã bại lộ toàn bộ!
Nhật Nguyệt Sơn Hải bị giết sạch sành sanh, Lăng Vân Đằng Không cũng bị giết không ít, còn lại một chút thám tử thì bây giờ đều không thể liên hệ, không biết là bị phong tỏa hay là không dám truyền âm vào lúc này.
Tóm lại, giờ khắc này Đại Minh phủ mang tới cho người ta cảm giác quá thần bí.
Mặt khác, một số Nhật Nguyệt uy tín lâu năm xuất hiện cũng làm cho mọi người ý thức được, Đại Minh phủ không yếu như vậy, ở đó vẫn còn một số lão nhân chưa chết.
Lão bà họ Hồ, Hồ Kỳ, 300 năm trước đã tấn cấp Nhật Nguyệt, bất quá tuổi tác của bà đã rất lớn, sớm nghe tin đồn bà đã bỏ mệnh, kết quả đối phương còn sống, lần này còn ra tay luyện hóa một vị Nhật Nguyệt cảnh!
Điều này cũng làm cho bên ngoài rúng động, Đại Minh phủ rốt cuộc là còn có bao nhiêu Nhật Nguyệt lâu năm chưa chết vậy?
Hồ Kỳ là cường giả, thế nhưng thực lực chỉ coi như bình thường, mấu chốt nhất đối phương là đúc binh sư, địa giai Đúc Binh sư, loại tồn tại này ai biết nhiều năm như vậy thì bà có bí mật chế tạo ra binh khí mạnh mẽ gì hay không.